Nhưng cũng chỉ là trong giây lát, những bóng đen kết thành từng đám lớn đã nườm nượp xuất hiện, ùn ùn kéo đến từ hai bên, mang theo bão cát lạnh thấu xương.
Mọi người kinh hãi, cầm đao định leo lên ngựa chiến, song hai đạo quân lớn ấy không hướng về phía bọn họ mà giao đấu với nhau, trời đất u ám.
Họ như đang đứng trước chiến trận nhìn hai bên đối đầu, thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí do lưỡi đao vạch ra, nhưng những kẻ này là ai? Nhìn kĩ mà như lọt vào mây mù, áo giáp chúng mặc không phải kiểu dáng hiện tại, dải lụa đỏ trên cổ đã mất đi màu sắc ban đầu, nhuốm màu đen xám.
Còn cả gương mặt chúng nữa, dường như là do bùn đất đắp nên, chỉ cần rung mạnh là sẽ sụp đổ.
Chúng nghiêm trang xông lên chém giết, có thương vong, nhưng không thấy máu, vậy nên, đây là một đám âm binh không rõ niên đại, hàng trăm ngàn năm sau vẫn còn đang tái hiện cuộc chiến khốc liệt thuở ấy.
Liên Đăng thấy sợ hãi, hai tay cầm kim thác đao run run.
Dù sao cô cũng chưa bao giờ gặp nhiều ma đến thế.
Cô mang dòng máu thuần âm, có lẽ người khác chỉ thấy một khoảng mơ hồ nhưng cô có thể trông rõ từng gương mặt âm binh.
Những gương mặt ấy thế nào? Mục rữa, hai mắt trắng dã, trống rỗng, khi chúng dời tầm mắt, dù không có lòng đen nhưng vẫn cảm nhận được chúng đang nhìn mình.
Cô kinh hoàng lùi lại, càng lúc càng nhiều cặp mắt quỷ nhìn về phía cô, gương mặt với đường nét dữ tợn hiện lên vẻ chăm chú và tham lam của loài hổ sói rình mồi.
Bất chợt, một bóng đen đánh về phía cô, tựa như băng giá ngàn năm đang xuyên qua cơ thể cô.
Liên Đăng run rẩy, như rơi vào trong hầm băng.
Đến lúc này, quốc sư mới phát hiện cô đi theo mình.
Chàng ta vừa cuống vừa giận, lạnh giọng trách cô: “Ai bảo nàng đi ra!” Lớp lớp âm binh bắt đầu chuyển hướng, tựa như cỗ máy khổng lồ nặng nề đang ngắm mục tiêu, thủ thế chờ phát động.
Liên Đăng quỳ dưới đất, không biết phải làm gì, xem ra vấn đề xuất hiện là do máu thuần âm của cô.
Đúng thời gian, đúng thời điểm, có lẽ cộng thêm việc họ không cầm nổi lòng vào đúng lúc ấy nên đã triệu hoán những ác linh ngủ say nghìn năm này.
Nếu là người thì cô còn có thể chém giết chúng.
Nhưng đội quân khác giống loài đông đến thế, dường như không thể nào ngăn cản được.
Tiếng rít chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ chợt vang lên, hệt như bài tang ca quỷ quái.
Cô trơ mắt nhìn hàng ngàn hàng vạn âm binh đánh về phía mình.
Cô tuyệt vọng, đoán chừng tai kiếp hôm nay khó lòng tránh thoát, có khi đến hài cốt cũng chẳng còn.
Một vệt sáng đỏ chợt bắn r4 từ giữa hai bàn tay đang kết ấn của quốc sư, rơi xuống đất, tạo thành lá chắn bán trong suốt kéo dài vô tận, chặn thế tiến công của đám âm binh.
Tay áo chàng ta bay phần phật trong gió đêm.
Chàng ta không quay đầu lại, cất giọng hét to: “Dẫn nàng đi!”
Hạ quan vội tiến lên kéo cô: “Tọa thượng sẽ nghĩ đối sách, mời cô nương đi theo thuộc hạ tạm lánh.”
Liên Đăng cuống quýt đứng dậy, lòng không nỡ bỏ chàng ta lại nhưng cũng không thể làm tăng gánh nặng cho chàng ta.
Cô lảo đảo chạy về phía ngược lại, chỉ thấy gió âm ngày càng lớn, cất bước thôi cũng gian nan.
Cô ngoảnh lại nhìn, âm dương giao chiến tất cái trước thắng.
Định vương đã chạy mất hút từ lâu, sau lưng quốc sư lại xuất hiện thiên quân vạn mã, xếp thành hàng chỉnh tề trong ánh lam yếu ớt, nghe theo hiệu lệnh của chàng ta.
Cô nhớ Thần Hà từng nói “Kinh độ vong” có thể mượn âm binh, nhưng sẽ hao tổn rất nhiều nội lực của chàng ta.
Làm thế có phải quá mạo hiểm hay không? Liệu có bị phản phệ không?
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, không thấy trăng sao, lại nhìn phía trước, cát bụi tung bay, hoàn toàn không phân được trời và đất.
Cô muốn đi lên giúp chàng ta nhưng không dám, lỡ lại gây ra đợt hỗn loạn mới thì chỉ sợ được không bằng mất.
Liên Đăng chỉ biết lo lắng nhìn bóng hình chàng ta.
Quốc sư mặc áo bào trắng, đứng từ xa vẫn trông rõ.
Nhưng không hiểu tại sao, thân thể chàng ta bỗng sụp xuống, tựa như ngã quỵ xuống đất.
Cô bụm miệng, lòng như nứt ra: “Quốc sư sao rồi?” Cô run sợ tóm lấy Hạ quan: “Sao chàng lại ngã quỵ thế?”
Hạ quan nhíu chặt mày, lẩm nhẩm: “Vốn dĩ chỉ là một cuộc âm binh mượn đường, không ngờ lại thành ra như thế.
“Kinh độ vong” chỉ có nửa cuốn, tọa thượng định bất chấp hậu quả sao…”
Liên Đăng đẩy anh ta: “Anh đi giúp quốc sư đi, tôi ở đây không sao hết.
Anh đi đi, xem rốt cuộc chàng ta sao rồi.”
Hạ quan đè chặt đao, lắc đầu: “Tôi phụng mệnh bảo vệ cô nương, không có mệnh lệnh của tọa thượng thì không dám trái lời.”
Cùng là Linh đài lang nhưng tại sao đầu óc Phương Châu lại linh hoạt hơn họ nhiều vậy? Cô tức hổn hển nói: “Chàng gặp nguy hiểm, anh còn bảo vệ tôi làm gì? Mau đi đi!”
Hạ quan dao động, song đã chậm một bước, âm binh đã bắt đầu giao chiến.
Tiếng hò hét và sát phạt rung chuyển ngọn núi tràn ngập bình nguyên, nơi nơi vang tiếng gào khóc chói tai.
Âm binh đánh trận cũng có tử vong, nếu không muốn biến thành tiệm* thì chỉ còn nước liều ch3t chiến đấu.
*Chú thích của tác giả.聻: zhān, tiệm (hay tích) người ch3t thành ma, ma ch3t thành tiệm, ma sợ tiệm cũng như người sợ ma.
Liên Đăng mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước, bóng trắng thanh khiết ấy chao đảo trong màn hỗn loạn rồi bất chợt biến mất.
Trong hoàn cảnh này, nếu có bất kì sơ suất gì thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Liên Đăng biết vậy, bắt đầu cuống cuồng chạy loạn, miệng gào tên Lâm Uyên, toan chạy về phía chàng ta nhưng lại bị Hạ quan giữ chặt.
Cô như lạc mất hồn vía, tại sao lại không thấy chàng ta đâu? Hạ quan khuyên cô: “Tọa thượng nhất định đã tránh đi rồi, người biết phân rõ lợi – hại, không thể nào ở lại chỗ đó đâu, cô nương đừng lo quá.”
Liên Đăng tỉnh táo lại, run run nói: “Đúng.
Tôi hồ đồ rồi.
Sao chàng lại ở đó được.
Người nhanh trí như chàng tất nhiên sẽ tìm nơi an toàn.” Miệng nói là vậy nhưng thâm tâm cô vẫn không thể nào yên.
Cô bắt đầu nôn nóng chờ trận quỷ chiến kết thúc.
Nhưng bây giờ vẫn sớm, còn cách bình minh ba canh giờ nữa.
Người Định vương phái tới tạo thành vòng tròn lớn đi đến tìm cô, chỉ nói là mời quận chúa về trướng.
Cô không chịu, chỉ nhìn trân trân nơi chàng ta biến mất.
Tối nay rất lạnh, mặt cô gần như đã đông cứng lại.
Cô giơ tay sờ, nước mắt giàn giụa, chẳng thể ngừng rơi.
Liên Đăng không dám vọng động, nhất định phải chờ hết thảy qua đi.
Đội quân quốc sư triệu hồi rất thiện chiến, hai toán âm binh nhanh chóng tan tác.
Cuộc chiến hư ảo không diễn ra lâu, chỉ chừng ba khắc nhưng đối với Liên Đăng, nó còn dài hơn cả đêm đen.
Binh qua dần ngừng, bóng ma dần nhạt, một cơn gió quét qua, bình nguyên hoang vu trống trải, không còn gì lưu lại.
Liên Đăng điên cuồng chạy tới gọi tên chàng ta, nhưng chỉ có màn trời mênh m0ng, không thấy bóng dáng chàng ta.
Chàng ta đi đâu rồi? Cô như nổi điên tìm kiếm, ban nãy rõ ràng chàng ta đã đứng đây… Cô có dự cảm không lành khó nói thành lời.
Liên Đăng cố ép bản thân không được tự loạn trận cước, có lẽ chàng ta lại trêu cô, đang trốn ở đâu đó cười trộm thôi.
Cô chạy một mạch rất xa, bỗng trông thấy thảm cỏ phía trước có màu trắng thấp thoáng, lòng cô vừa mừng vừa lo.
Xách tà áo đi tới, không phải chàng ta, chỉ là một mảnh áo tan tác thôi.
Liên Đăng nhặt lên, đưa tới bó đuốc gần nhất để nhìn, kim tuyến thêu mây trên vải gấm, là xiêm áo của chàng ta.
Tiếng nổ rền vang trên đầu, cô không biết phải làm sao.
Tại sao lại có xiêm áo của chàng ta, tại sao lại vỡ vụn thành từng mảnh lớn nhỏ? Áo ở đây, vậy người đâu? Cô run run cầm đoạn vải, trỏ tay điều mọi người phân tán đi tìm kiếm, bản thân lại không biết nên đi đâu.
Mới trước đó còn tốt đẹp là thế, hai người ở cạnh nhau, thân mật đến mức có thể làm mọi chuyện.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước thôi sao? Liên Đăng tự an ủi bản thân không có chuyện gì đâu.
Chàng ta là quốc sư vô cùng lợi hại, biết bày binh bố trận, biết nhìn sao gieo quẻ, sao có thể thất bại trong cuộc chiến hư vô này được.
Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, phải tin tưởng chàng ta sẽ xuất hiện… Thế nhưng tại sao lại cứ phải vào lúc này? Khi mà cơ thể chàng ta đang dần ấm lên, lại còn mất một nửa công lực ngay trước khi lâm trận.
Cô đứng tại đó òa khóc đau thương, đêm đen giơ tay không thấy năm ngón, bảo cô đi đâu tìm chàng ta đây?
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...