Liên Đăng cầm miếng sắt, há hốc mồm ngạc nhiên.
Cửu Sắc là đồ chẳng được tích sự gì, thấy có điềm lạ thì lập tức dẫn Giai Nhân chạy bay biến.
Nhưng nó cũng không đi xa, chỉ trốn sau tường viện quan sát động tĩnh ở bên này từ xa xa.
Lòng cô vô cùng hoảng hốt, tuột tay văng miếng sắt ra ngoài, tiếng ong ong lập tức nhỏ dần, sau đó tắt hẳn.
Cô nhìn Cửu Sắc đang thò nửa đầu ra, không hiểu nó đưa cô thứ này để làm gì, chẳng lẽ có liên quan đến đoạn quá khứ mà cô đã lãng quên ư? Chỉ là một miếng sắt nhỏ thôi, chắc không gây ra tổn thương gì đâu.
Liên Đăng đi qua, ngồi xổm xuống gẩy thử.
Miếng sắt lạnh băng, không giống ban nãy cho lắm.
Cô thấy vô cùng khó hiểu, cảm thấy chắc chắn món đồ này không hề đơn giản, biết đâu lại là thần khí.
Liên Đăng nhặt lên xem, âm thanh kia lại vang lên, còn vang dội hơn cả lần trước, khiến người ta ong hết cả đầu.
Cô thử đưa nó ra xa, âm thanh nhỏ hơn một chút, đưa đến gần cơ thể, nó lại vang ầm lên.
Thật là món đồ kì lạ.
Liên Đăng cúi đầu nhìn người mình.
Xiêm y cô mặc không hề cầu kì, trừ phi phải vào cung thì cô mới chọn trang sức, phục trang tỉ mỉ, còn không bình thường cô còn chẳng thèm đeo túi thơm.
Miếng sắt này lại cộng hưởng với cơ thể cô, thật thú vị.
Liên Đăng vốn to gan, mới đầu còn hơi sợ, hết sợ cái là lập tức nảy lòng đùa nghịch.
Cô đưa nó đến chỗ bắp chân, nó im lặng, chuyển nó tới bụng, nó hơi rung lên, càng đưa lên càng kêu to hơn, lúc áp vào cổ thì tiếng động to đến khác thường.
Cô hiểu rồi, là cánh trúc ngọc trên cổ cô.
Buổi tối trước hôm lìa đời, Định vương đã đeo cho cô, nói là di vật của mẹ.
Cô th40 mặt ngọc xuống, trước kia, nghe đâu vàng có duyên với ngọc, không ngờ ngọc với sắt cũng có tương quan.
Cô đặt hai món đồ sánh đôi với nhau, tiếng ầm suýt nữa rung sụp căn phòng.
Ngói lợp rơi xuống trước mặt cô, vỡ tan tành.
Liên Đăng giật mình, vội tách chúng ra.
Đúng lúc này, Thần Hà đi vào, vừa đi vừa ngó nghiêng, ngạc nhiên hỏi: “Tiếng gì thế, nghe cứ ong ong, tiếng sáo huân à?”
Liên Đăng đứng dậy, lẳng lặng đá mảnh ngói sang một bên, đáp ậm ờ: “Vâng.
Mà sao anh lại tới thế?”
Thần Hà nhét tay trong áo choàng, ngồi xuống bên thềm, tự châm một chén trà: “Anh nghe nói hai ngày nay tinh thần em không tốt nên tới thăm em.
Sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”
“Không sao.
Trời nóng nên lười vận động thôi.
Lâu rồi không gặp anh, anh đang bận gì thế?”
Thần Hà nhìn cỏ cây trong vườn, ánh nắng chếch hướng đông chiếu lên mặt.
Anh nheo mắt: “Anh từng nói với em muốn viết “Tây Vực kinh lược” đó.
Lúc trước ở thành Toái Diệp cứ bận mãi, không có thời gian, bây giờ rảnh rang rồi nên anh tính thu thập ít văn hiến để tham khảo.”
Có lí tưởng là tốt.
Thần Hà khác với những người anh còn lại.
Sau khi đại quân Định vương bị hợp nhất, cánh Đẳng Trì trở thành đám binh vô công rồi nghề.
Mấy lần trong cung thiết yến, họ có tới nhưng trông vô cùng uể oải chán chường.
Đại khái là hoàng đế rất mong trông thấy họ như thế, họ càng nhụt chí thì giang sơn của y càng vững chãi.
Liên Đăng đáp vâng, nhớ tới hang động ở Đôn Hoàng thì lên tiếng: “Minh Sa Sơn có mấy hang mới đào, để không thì phí quá.
Lần sau anh tâu với bệ hạ phái họa sĩ tới Đôn Hoàng, vẽ nốt mấy bức bích họa mà A Bồ chưa hoàn thành đi.”
Thần Hà đồng ý, dừng lại một lát rồi nói: “Anh vừa mới tan triều về, lúc xuất cung, Tiết độ sứ Hoài Nam có hỏi thăm tình hình của em đó… Sao em không chịu gặp cậu ta thế? Nghe nói mấy lần cậu ta đến đều bị em chặn ngoài cổng.”
Cô cụp mắt, không mấy hào hứng: “Mấy ngày nay em không muốn tiếp khách.”
Thần Hà cười nói: “Dù gì cũng do hoàng thượng se duyên, em nể mặt tí đi! Huống hồ anh thấy cậu ta cũng rất tốt, sao lại không hợp ý em vậy? Em đừng trách anh nhiều chuyện.
Anh đã mời cậu ta tầm trưa đến phủ công chúa một chuyến, em có thể thử trò chuyện với cậu ta.
Mấy bữa trước vẫn còn hòa hợp lắm, sao bỗng dưng lại chán chường thế?”
Liên Đăng không cãi lời anh.
Nếu đã mời rồi thì giữ lại ăn bữa cơm cũng chẳng sao.
Nhưng có một số chuyện, cô không nói rõ được, chỉ là lòng thấy rối bời mà thôi.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...