Chương 67 – Chàng kích (va chạm)
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Trên núi chiến đấu rất kịch liệt.
Diệp Kỳ Ngũ đối phó với Vô Tình, giống như đánh một ván cờ.
Hắn bắn một quân cờ về phía Vô Tình.
Vô Tình vẫn ngồi yên bất động trên xe, không phải là bất động như núi, y không trầm ổn như vậy, chỉ là vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn mang theo một chút chế nhạo lạnh lùng.
Quân cờ bắn thẳng về phía Vô Tình.
Vô Tình không tránh, chỉ nhìn vào quân cờ. Cho đến khi quân cờ còn cách người năm thước, một tiếng “bụp” vang lên, một vật thể nhanh chóng bay ra, đụng vào quân cờ.
Quân cờ rơi xuống, đó là một quân Tốt.
Vật thể này bay đến rất nhanh, ngay cả Diệp Kỳ Ngũ cũng không nhìn ra được nó từ đâu ra.
Vật thể kia đánh rơi quân Tốt, sau đó bay lên giữa không trung, biến mất không còn nhìn thấy, không hề rơi xuống.
Diệp Kỳ Ngũ cảm thấy rất kích động. Hắn đang đối mặt với Thịnh Nhai Dư đứng đầu Tứ Đại Danh Bổ, ngoại hiệu là “Vô Tình”, là người nổi danh nhất về ám khí trong võ lâm ngoại trừ Thục Trung Đường môn.
Một người dùng ám khí có một không hai trong võ lâm, đồng thời còn đổi ám khí thành “Minh khí”, nhưng lại không có cả khả năng đi đứng.
Hắn muốn thăm dò người này, cho nên phát ra một quân Tốt.
Nhưng không có tác dụng, Tốt đã bị “ăn mất”, trong khi đối phương ra tay như thế nào hắn cũng không thấy rõ.
Hắn đã từ phấn khích trở nên có phần khẩn trương.
Hắn không phục, hắn quyết định phải thử thêm một lần, cho nên hắn lại phát ra hai quân cờ, một quả là Mã còn một quân là Pháo.
Vô Tình vẫn ngồi yên nhìn quân cờ bay tới.
Cho đến khi hai quân cờ bay đến trước người năm thước, Vô Tình vẫn không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ hành động nào.
Chẳng lẽ y muốn chờ chết?
Bốn thước…
Không có động tĩnh.
Ba thước…
Vô Tình đã động, động rất nhanh.
Hai tiếng “vèo vèo” vang lên, hai vật thể nhanh chóng bay ra, đụng vào Mã và Pháo.
Lần này mặc dù Diệp Kỳ Ngũ đã hết sức chú ý, nhưng chỉ biết hai món ám khí kia đến từ trục xe và bánh xe, vẫn không thấy rõ đó là vật gì, hình dáng gì và làm thế nào phát ra?
Nhưng lần này là Mã và Pháo chứ không phải Tốt.
Khi món ám khí kia đụng vào Mã, quân Mã chợt trầm xuống, sau đó đột ngột thay đổi phương hướng, nhưng vẫn dùng một phương thức hết sức kỳ dị bắn đến.
Nó vốn đang bắn vào sống mũi của Vô Tình, bây giờ bị đụng vào, thế tới đột ngột biến đổi, bắn vào dưới sườn của Vô Tình.
Đó giống như hai góc đối của chữ “Nhật” (日), cũng chính là thế đi của Mã trong cờ tướng.
Một quân cờ khác, sau khi bị đụng vào lại có phản ứng hoàn toàn khác với Mã.
Nó nhảy lên, sau đó lại bắn xuống. Nó vốn bay về phía cổ họng Vô Tình, lúc này lại đổi thành đánh vào trán.
Đó giống như thế đi của Pháo trong cờ tướng, quân cờ này chính là Pháo.
Nói cách khác, Diệp Kỳ Ngũ phát ra hai quân cờ này đã sớm tính toán lực lượng, chỉ chờ Vô Tình dùng ám khí đánh vào, lúc này mới nhìn thấy hướng đi thật sự của nó, cũng là quân bài sát thủ cuối cùng.
Hắn rất tự tin vào ám khí của mình. Cho nên ngày đó Thái Kinh bảo hắn lén phát ám khí, khiến cho Vương Tiểu Thạch tưởng lầm là do Vô Tình làm, Diệp Kỳ Ngũ cảm thấy rất ủy khuất.
Sao không dứt khoát giết chết Thịnh Nhai Dư và Vương Tiểu Thạch? Đã muốn giả mạo lại muốn theo dõi, khổ cực như vậy để làm gì?
Sau đó hắn đã đánh một trận với Vương Tiểu Thạch ở gần Hoa phủ của Phát đảng, biết được tiểu tử này có năng lực hơn người, mới xem như nuốt xuống cục tức này.
Đó là đối với Vương Tiểu Thạch, không phải Vô Tình.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mình giỏi hơn Vô Tình.
Hắn đã từng nghiên cứu thủ pháp ám khí của Vô Tình, hiểu rõ cách Vô Tình phóng ám khí ra sao, hơn nữa còn sáng tạo ra một bộ phương pháp khắc chế.
Vô Tình trời sinh tàn tật, cho dù không phải trời sinh cũng là không khỏe mạnh, còn hắn lại đi đến tự nhiên, khinh công cũng không tồi. Cho nên không lý do gì Vô Tình lại nổi danh hơn hắn, mạnh hơn hắn, có “địa vị giang hồ” cao hơn hắn.
Hắn thề phải giết Vô Tình, bởi vì danh tiếng của Vô Tình đã che lấp hắn.
Điều mà hắn không ngờ là, hắn cho rằng mình đã vượt qua Vô Tình, nhưng đó là Vô Tình trong tưởng tượng của hắn.
Hắn vốn là một người tự cao, người tự cao ít khi đưa ra phán đoán chính xác đối với kẻ địch, chỉ biết tâng bốc thực lực của mình.
Hai món ám khí kia bị đụng vào, bắn về phía dưới sườn và bên trán Vô Tình.
Chính vì nó đột ngột thay đổi góc độ, lại cách Vô Tình quá gần, cho dù Vô Tình có ấn cơ quan trên xe cũng không kịp ngăn cản hai món ám khí chết người này.
Nhưng ám khí của Vô Tình cũng không nhất định phải từ trên xe phát ra.
Trong chớp mắt này, hai ngón trỏ của y lại búng ra hai mảnh ám khí hình móng tay, không hề sai lệch đánh vào hai quân cờ Mã và Pháo.
Lần này hai quân cờ Mã và Pháo cũng không thể kịp thời thay đổi vị trí và góc độ, phương hướng của nó lại bị đợt ám khí thứ hai của Vô Tình khống chế, bắn ngược về phía Diệp Kỳ Ngũ.
Lúc này Diệp Kỳ Ngũ mới kinh hãi, bởi vì hai quân cờ này đều tẩm độc, là kịch độc, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện đón lấy.
Hắn đành phải hét lớn một tiếng, tay trái phát ra Sĩ, tay phải phát ra Tượng, toàn lực ứng phó với Mã và Pháo.
Khi hắn đang tập trung đối phó với quân cờ do mình phát ra, một mũi tên đột nhiên từ dưới gầm xe của Vô Tình bay ra, bắn thắng vào giữa trán Diệp Kỳ Ngũ.
Diệp Kỳ Ngũ lập tức ra Xe, hắn dùng Xe để cản tên.
Lúc này hắn đã hoàn toàn không dám kinh thường kẻ địch trước mắt nữa.
Nhưng mũi tên này của Vô Tình bay được nửa đường, đột nhiên có mũi tên thứ hai đuổi theo, đụng vào đuôi của mũi tên thứ nhất.
Mũi tên thứ nhất lập tức rung lên, lượn một vòng lớn giữa không trung, bắn vào sau gáy Diệp Kỳ Ngũ.
Mũi tên thứ hai này vốn thay mũi tên thứ nhất bắn vào giữa trán Diệp Kỳ Ngũ, nhưng đột nhiên lại xuất hiện mũi tên thứ ba.
Mũi tên thứ ba cũng đụng vào đuôi của mũi tên thứ hai, mũi tên thứ hai lập tức trầm xuống, bắn vào ngực Diệp Kỳ Ngũ.
Mũi tên thứ ba mới là bắn vào giữa trán đối phương.
Tuy chỉ có ba mũi tên, nhưng biến hóa lại rất nhanh, rất tốc, rất mạnh, rất kỳ. Trong nháy mắt Diệp Kỳ Ngũ đã bị tập kích từ ba hướng, quyết không thể ngăn cản, ứng phó và giải quyết được.
Nếu như lúc này không có ba miếng thẻ trúc, Diệp Kỳ Ngũ có lẽ đã chết.
Ba miếng thẻ trúc phân biệt đụng vào ba mũi tên nhỏ, hơn nữa còn đánh bay chúng đi.
Thẻ trúc chính là thẻ sách, bởi vì ngày xưa chữ vốn được khắc lên trúc.
Người phát ra ba miếng “sách” này đương nhiên chính là Lỗ Thư Nhất. Hắn chẳng những lược trận cho Triệu Họa Tứ và Truy Mệnh so tài khinh công, hơn nữa còn chú ý đến tình hình quyết đấu giữa Diệp Kỳ Ngũ và Vô Tình.
Cho nên hắn kịp thời phát ra thẻ trúc cứu Diệp Kỳ Ngũ.
Hắn cứu Diệp Kỳ Ngũ, còn Tề Văn Lục lại tấn công Vô Tình.
Trong nháy mắt này Tề Văn Lục đã liên tục tấn công Vô Tình năm lần, thế công của hắn rất kỳ lạ.
Vô Tình đương nhiên không phải là người dễ chọc, y cũng phản kích năm lần.
Nhưng năm lần này đều không có hiệu quả, cho nên y đã bị thua thiệt.
Tề Văn Lục xuất kích năm lần, Vô Tình cũng đánh trả năm lần, hẳn là hai bên ngang nhau mới đúng, tại sao lại là Vô Tình bị thiệt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...