Quang Minh cõng Lan Phương vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, trên đường về cô bé cứ cười suốt vì chồng nàng cứ hay chọc nàng cười.
Vừa đến nơi cả hai đã thấy Tâm Như ở ngoài đứng đợi từ bao giờ, trông thấy Minh đang cõng em gái, nàng mỉm cười bước tới, vận phép biến ra cái khăn ướt nàng lau mặt cho chồng vừa cười nói: "Chồng vất vả thật đấy, con bé đó nặng lắm vậy mà anh chịu khó cõng nó về tận đây cũng là giỏi lắm rồi."Nghe xong cậu bật cười còn Lan Phương thì bĩu môi: "Chị làm như em là tảng đá không bằng ấy!"Quang Minh và Tâm Như bật cười câu nói của bé Phương, Minh cười: "Bé Phương đâu có nặng lắm đâu em."Lan Phương phồng hai má thật đáng yêu, nàng nói với chị mình: "Đấy, chị nghe anh Minh nói đấy."Tâm Như chỉ biết cười trừ cô em gái, đoạn nàng lia mắt nhìn thấy áo khoác của chồng mình đang mặc dính thứ gì có màu đỏ như máu, nàng lo lắng hỏi: "Sao áo khoác anh lại dính máu vậy? Có kẻ đả thương anh sao?"Minh ngó áo khoác của mình rồi ngó cô bé mình đang cõng chưa chịu xuống, thấy mặt cô bé đỏ lựng, cậu nói: "À, thật ra đúng là có chuyện nhưng máu này là máu của...!Lan Phương."Tâm Như đưa mắt nhìn em gái đang đỏ mặt, hỏi: "Em có bị sao không?"Lan Phương thẹn thùng nói: "Chị...!chị đừng lo...!máu đó là từ...!lỗ thịt của em...!chảy ra lúc...!anh Minh...!dùng...khúc thịt...!của...!anh ấy...!đâm vào...!lỗ đó của em..."Nghe xong, Minh và bé Như chẳng ai nói câu nào chỉ đỏ mặt, giây lát sau Tâm Như nhỏ nhẹ: "Vậy ra...!chồng với em gái em đã..."Minh nói: "Thì anh cũng làm giống với em mà, cả hai đều là vợ anh mà."Tâm Như đáp: "Ý em không phải thế, chỉ là chồng với nó nhanh hơn em tưởng..."Minh cười ngượng: "Ha...ha..."Rồi Tâm Như hỏi tiếp: "Vậy thật sự là có chuyện xảy ra với chồng và Lan Phương à?"Minh gật đầu ra vẻ nghiêm trọng: "Căng đấy, lát ăn cơm anh sẽ nói."Tâm Như gật đầu" Dạ, theo ý anh, lát Mỹ Duyên cũng qua dùng bữa cùng chúng ta."Minh gật đầu.
Rồi quay qua nói Lan Phương: "Anh muốn cõng Tâm Như một chút được không?"Lan Phương cười đáp: "Dạ được."Rồi Minh hạ người để nàng xuống, cậu nói với Tâm Như: "Lên đây anh cõng."Nàng lắc đầu: "Em không dám đâu ạ! Anh cứ cõng con bé đi."Minh nói: "Anh muốn cõng vợ anh cũng không được sao?"Nàng dịu dàng nói: "Nếu vậy xin tuân theo ý chồng."Rồi Minh cõng nàng cùng Lan Phương bước vào nhà, Minh nói: "Em với Lan Phương đâu có nặng mấy?"Tâm Như cười nói: "Thật hả anh?"Minh gật đầu: "Ừa."Khi cõng Tâm Như và Lan Phương Minh ngửi được mùi hương thơm từ họ toát ra khiến cậu đê mê, cậu nghĩ công lực tu hành của họ khá tốt.
Quang Minh ngồi vào bàn đọc truyện vừa ngắm ba cô vợ Lan Phương, Tâm Như và Mỹ Duyên tất bật cùng nhau dọn bữa trưa ra, cả bốn vừa ăn vừa nói chuyện sôi nổi, Minh nói: "Chuyện là thế đấy!"Cả ba cô vợ gật đầu, cậu nói tiếp: "Hiện giờ Thùy Trang sắp mang thai con của anh nên sẽ gặp nguy hiểm, Chúa tể sẽ cử thêm thuộc hạ đến giết nàng ấy do vậy anh sẽ cắt cử thêm người đến bảo vệ cho nàng."Mỹ Duyên bĩu môi: "Em cũng sắp mang thai con của anh mà sao không thấy anh quan tâm đến?"Lan Phương cũng phụ họa theo: "Đúng, đúng, em cũng sắp mang thai con của anh nè."Quang Minh vội nói: "Nào nào mấy em cũng biết là Thùy Trang sẽ sinh ra một anh hùng chống lại Quỷ Vương mà, đó là số phận ràng buộc anh với Thùy Trang như thế mà."Mỹ Duyên và Lan Phương cười nói: "Tụi em chỉ đùa thôi mà."Tâm Như đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Em không biết mình có con được với anh không nên không có ý kiến."Minh nhìn nàng giây lát nói: "Có chứ sao lại không? Em sinh đôi hai đứa bé sau khi Thúy Diễm đẻ xong."Nghe xong Tâm Như ngạc nhiên chốc lát rồi hai mắt nàng ngấn những giọt nước mắt hạnh phúc, tay nàng xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, nàng mỉm cười nói: "Em hi vọng lời chồng nói sẽ thành sự thật."Minh vội nói: "Điều đó là thật nhưng mười tháng sau vợ mới sinh mà."Tâm Như mỉm cười gật đầu, Mỹ Duyên và Lan Phương cười nói "Chúc chị sinh con như ý, cả ba chúng ta đều sẽ sinh con cho Thiên tử Tịnh Quang."Tâm Như cười nói: "Chị cảm ơn hai em, tất cả cùng cố gắng nhé!"Mỹ Duyên và Lan Phương đồng thanh: "Tất nhiên rồi!"Minh nhìn ba cô vợ đều hợp ý với nhau khiến cậu hạnh phúc lắm, bỗng Mỹ Duyên nhìn Minh nói: "Năm ngày nữa em sẽ về nhà chuẩn bị làm thủ tục nhập học lớp mười một rồi."Nghe nàng nói xong ba người còn lại thoáng buồn, Mỹ Duyên nói tiếp: "Em có chút lo lắng."Minh mở lời: "Em cứ nói."Mỹ Duyên nói tiếp: "Theo như anh nói thì chị Trang và em đều sẽ có thai với anh và khoảng chín tháng sau sẽ sinh con, em lo là gia đình em biết được thì sẽ nguy to, trong khoảng thời gian đó mong anh có kế sách cứu chị Trang và em lẫn các con chúng ta, được không anh?"Nghe nàng nói xong, Minh trầm ngâm một lát, quả thật cậu chưa từng nghĩ đến điều này, sẽ nguy hiểm nếu gia đình của hai nàng biết được, cậu nhìn bé Duyên rồi nói: "Đừng lo, anh sẽ có cách."Mỹ Duyên mỉm cười với cậu: "Vâng, em luôn tin anh mà."Minh lần lượt nhìn ba nàng rồi cười nói: "Chỉ còn mấy ngày là Mỹ Duyên về, anh muốn ngủ với ba vợ để có kỷ niệm trước khi chia tay, được không?"Mỹ Duyên che miệng cười: "Anh ấy muốn làm chuyện ấy với ba người chúng ta cùng lúc đấy."Lan Phương cười cười: "Khúc thịt ấy mà đâm vào ba người tụi mình chắc sẽ mệt lắm đây."Tâm Như đỏ mặt: "Anh cứ làm với Thúy Diễm trước đi, em với Lan Phương dọn dẹp xong chén bát sẽ vô sau."Minh ngó gương mặt đáng yêu của Tâm Như, nàng thật đẹp với tính cách nhu mì của mình bảo sao mà cậu không yêu nàng điên cuồng sao được, Minh tiến lại chỗ nàng ngồi và bế nàng lên, cười nói: "Anh sẽ làm với cô vợ nhu mì đáng yêu này trước còn Mỹ Duyên và Lan Phương dọn dẹp xong sẽ nhập cuộc sau, được chứ?"Tâm Như đỏ mặt nói nhỏ: "Xấu hổ quá! Thả em xuống đi chồng ơi."Minh cúi xuống đặt nụ hôn lên môi nàng khiến bé Như ngất ngây rồi cười nói: "Không bao vờ nhé vợ!"Lan Phương và Mỹ Duyên vỗ tay cười nói lớn: "Bế chị ấy vô phòng lẹ đi anh kẻo chị ấy bay đi mất ấy."Tâm Như nhìn hai Lan Phương và Thuý Diễm lắp bắp nói: "Mấy em...!nói gì...!thế hả?"Hai cô bé đồng thanh: "Tụi em có nói gì đâu ạ?"Minh nhìn nàng trìu mến hỏi: "Vậy em có muốn anh làm chuyện vợ chồng với em không nào?"Bị ánh mắt Quang Minh nhiếp phục khiến Tâm Như mỉm cười thẹn: "Muốn...!em muốn lắm..."Minh đáp lời nàng: "Vậy vô phòng ngủ của chúng ta nào."Nói rồi cậu bế nàng vô phòng của mình, Lan Phương và Mỹ Duyên nói với theo: "Làm nhẹ nhẹ nha anh, chị ấy liễu yếu đào tơ lắm."Minh đáp vọng lại: "Anh biết rồi."Nói xong thì đóng cửa phòng lại, Mỹ Duyên nói: "Tụi mình dọn dẹp thôi nhưng làm lâu chút."Lan Phương hiểu ý cười nói: "OK chị."...Bế Tâm Như vào phòng đóng cửa lại, Minh mỉm cười nhìn cô bé khiến nàng thẹn thùng.
Đặt bé Như nằm xuống giường của cậu, Minh ôm nàng hôn say sưa, nàng cũng hôn trả.
Cậu lột áo hai dây màu tím của Tâm Như ra hôn lên núm vú hồng hào kiêu hãnh, nàng nhắm mắt rên rỉ, cậu lột bỏ chiếc váy ngắn và quần lót khỏi đôi chân thon dài của nàng, Minh đưa tay sờ lên cái mu âm hộ.Cậu cởi hết đồ ra rồi dạng hai chân nàng rộng ra, âm hộ bé Như chúm chím thẹn thùng hiện ra trước mặt cậu rồi Minh chầm chậm le lưỡi ra liếm vào âm hộ nàng, cậu liếm say sưa khiến người nàng run lên, hang thịt cô bé đang chảy nước và cậu tiếp tục bú mút âm hộ, cậu mới phá trinh Tâm Như đêm qua nên phải hôn âm hộ nàng cho đã.Minh cầm chân cô bé nâng lên cao, cầm côn thịt rà tới lui theo chiều dọc khe thịt, nàng đỏ mặt thẹn thùng chờ đợi.
Rồi Minh cắm côn thịt vào, cửa hang mở ra ngậm lấy, cậu ấn vào thêm khiến hang thịt giãn ra thêm, quy đầu côn thịt đã chui tọt vào trong.Minh nhìn xuống, một cảnh tượng đẹp mê hồn, đùi Tâm Như trắng nõn mu âm hộ cao với vài sợi lông thưa không che nổi cái đảo thiên đường, hang thịt bé xíu căng tròn ngậm lấy đầu côn thịt, âm hạch lồi ra vì cửa hang đã căng ra hết cỡ để nuốt gậy thịt to.
Minh đẩy thêm cái nữa, cô bé cảm thấy đau la lên: "Ư ư ư Anh ơi...!đau em...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...