King Of Heroes - Kẻ Cứu Thế Gian


Được Thiên Tú dẫn đi night club nên Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường tha hồ quẫy để giải tỏa stress sau những ngày tháng làm việc ở cõi âm ty.

Gần tới canh năm (từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng) thì các nhân viên âm phủ giã từ Thiên Tú để về lại âm ty, Thiên Tú cười hỏi: "Các vị không sợ Minh Quân Đại Đế vấn tội sao?"Thôi Phán Quan xua tay: "Hiện giờ Ngài ấy ở cõi dương gian đang bận học để vượt qua kì thi cuối học kì rồi nên chúng tôi mới được tự do mấy bữa nay đó."Tú gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "À, tôi có nghe dì Như nói vậy.

Cậu em tôi đang bận bù đầu."Thôi Quán Quan mỉm cười: "Thật khó tưởng tượng một người là vị vua anh hùng nức tiếng ở cõi trời, còn một người là vị vua đứng đầu cõi âm nay lại được Tạo hóa sắp xếp thành anh em ruột chung một nhà cùng chung mục tiêu diệt Quỷ vương cứu khổ loài người.

Quả thật là chuyện ngàn năm mới có một."Thiên Tú cầm chai Whisky nốc cạn một hơi, nói: "Giờ thì tôi ở trọ rồi đâu còn chung nhà với hắn nữa đâu."Phán Quan: "Ngài lại thế nữa rồi."Bạch Vô Thường xen vào: "Tính cách hai anh em cũng khác.


Minh Quân Đại Đế rất nghiêm khắc và quy củ chứ không có thoải mái như Ngài đây."Hắc Vô Thường phụ họa theo: "Đúng, đúng."Thôi Phán Quan: "Thôi, tới giờ chúng tôi trở về địa phủ làm việc, xin phép cáo từ."Hắc Bạch Vô Thường: "Cáo từ."Dứt lời, bộ ba nhân viên âm phủ đứng dậy chào Thiên Tú rồi cất bước đi.

Đi được mấy bước thì Thôi Phán Quan sực nhớ có chuyện gì nên ông ta khựng lại vội tới chỗ Thiên Tú nói nhỏ vào tai cậu: "Có một chuyện tôi muốn nhờ Ngài mà không biết Ngài có rảnh không?"Dù sao buổi tối không có việc gì làm nên Tú gật đầu, Phán Quan: "Chuyện này cũng không khó lắm, vấn đề là phải kiên nhẫn giải thích cho gã hiểu..."...Thiên Tú chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại, mở to mắt tìm kiếm ở phụ cận.

Loại người chết đột ngột này, nếu không quấn lấy kẻ thù, người thân của gã, thì linh hồn chắc chắn sẽ vây quanh lân cận thi thể mình.Tú vận Thần lực mở to mắt dò tìm, không bao lâu cậu nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ, Tú vội vã đi tìm.

Quả nhiên, ngay trong góc tối om ở mé nhà xác, một gã đàn ông cả người trần trụi, thân thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ đang ngồi lau nước mắt ở đó, chính là sinh hồn của xác chết vì tai nạn giao thông mà Thôi Phán Quan nhờ cậu giúp đỡ."Anh bạn, hút thuốc không?" Thiên Tú đi tới, gã đàn ông kia hoàn toàn không ngẩng đầu, vẫn đang khóc hu hu.Tú lấy một điếu thuốc quơ quơ trước người y, gã đàn ông ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mịt mùng.

Cậu mỉm cười với y, châm bật lửa, đốt cháy cả điếu thuốc, sau khi nó hóa thành tro bụi thì một điếu thuốc lá hoàn chỉnh xuất hiện trên tay linh hồn.

Gã đàn ông cầm thuốc, rít mạnh hai hơi, đến nước này rồi cũng không sợ có hại sức khỏe hay không nữa.Thiên Tú cũng châm thuốc ngồi cạnh y, hai người thoạt nhìn giống như hai tên vô gia cư.Cùng nhau hút thuốc, gã đàn ông dần thả lỏng xuống, thấp giọng hỏi: "Anh, anh là tới dẫn tôi đi sao?"Thiên Tú lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa có Dạ Du Thần đang trực đêm, có sự giám sát của gã ta, ai dám chấp pháp bạo lực: "Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể ép anh đi.


Có điều với bộ dạng này của anh, cũng không thích hợp lưu lại Dương gian nữa đâu, ở dưới mới là nơi trở về của anh."Nghe xong lời của Tú, gã đàn ông càng khóc dữ dội hơn.

Con người thông thường đều là như thế, sau khi trải qua kích thích mãnh liệt người ta đều có một ý thức tự bảo vệ mình, khép kín mình.

Để giảm bớt thương hại, con người sẽ trở nên tự khép kín, tự mình lừa mình.

Nhưng sau khi người bên cạnh nói cho hắn ta sự thực, họ sẽ lập tức sụp đổ.Thiên Tú đã từng gặp rất nhiều quỷ hồn như vậy, cho dù họ hóa thành quỷ cũng không tin mình thật sự đã chết.

Tú giống như một bác sĩ lạnh lùng báo cho người bệnh mắc bệnh nan y vậy, cậu lại châm một điếu thuốc cho gã đàn ông kia, gã đàn ông dần bắt đầu tiếp thu thực trạng, câu nói đầu tiên sau khi y bình tĩnh lại chính là: "Trách tôi, đều trách tôi, uống rượu lái xe chẳng những hại chết mình, còn hại chết đứa con gái chưa đầy bốn tuổi của tôi.


Tôi chết không hết tội nhưng đứa con tôi là vô tội, huhu...!Tôi hối hận lắm!"Gã đàn ông khóc lớn như điên, cảnh này Thiên Tú cũng gặp nhiều rồi.

Mỗi người sau khi chết đều có đầy bụng hối hận và không cam lòng, đừng nói tuổi tác như y, cho dù những cụ già bảy tám mươi tuổi, tuổi thọ sắp hết cũng tràn ngập tiếc nuối và thương xót với cuộc đời.Tú chờ y khóc một hồi bình tĩnh lại mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, bàn tiền nong: "Được rồi, chuyện đã xảy ra anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng, hay là nói thử anh có nguyện vọng gì chưa xong, nếu có thể giúp đỡ tôi sẽ rất vui vẻ cống hiến sức lực cho anh.

À, hai điếu thuốc lúc nãy là tôi tặng anh miễn phí."Vừa nghe lời này gã đàn ông lập tức hiểu rõ, ngoại trừ hai điếu thuốc kia, những thứ khác đều thu phí.Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn Thiên Tú nói: "Còn có người làm kiểu buôn bán này à?"Cậu bật cười: "Thời đại bây giờ người người đua nhau làm kinh tế kiếm tiền, áp lực lớn lắm anh giai à."Gã đàn ông cười khổ: "Đây đúng là kinh tế xã hội, người kiếm tiền gì đều có, anh đây xem như là trung gian hả?""Chủ yếu vẫn là phục vụ khách hàng thượng đế." Tú cường điệu nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận