CHƯƠNG 53
Tuy từ lúc dính vào Tiền Tiểu Phi tới giờ, Kim Hàn chưa đạt được tiến triển gì lớn trong chuyện đó đó, nhưng tốt xấu mỗi ngày cũng đều có thể ôm người kia, cảm giác mềm mềm ấm ấm [đương nhiên là dưới góc nhìn của mỗi bạn Kim Hàn thôi ~~] luôn làm cho hắn ngủ thật ngon. Nhưng giờ, hắn đã mất ngủ hơn mười ngày.
Ngoài cửa sổ sao sáng trăng thanh, thỉnh thoảng lại có một tiếng chim thổn thức kêu vang. Gió đông lạnh lẽo tràn vào phòng, cũng ngập cả trái tim nam nhân.
Mấy ngày qua, khắp cả giang hồ không còn tấc đất nào chưa bị đào, nói theo cách của Trịnh Ngân Tử thì “Mấy kẻ giang hồ không có may mắn được diện kiến người kia”. Nhưng kể cả giang hồ có bị lật ngược thì đã sao? Hắn không cần! Hắn chỉ muốn một người, mà người kia thì không có một chút tin tức nào!
Kim Hàn cảm thấy mình sắp phát điên, Kim Tiền tệ bị hắn nắm chặt trong tay đã nhiễm đầy huyết sắc, nhìn không ra hình thù, giống như trái tim hắn bây giờ.
Hắn hiện tại lại đang ở Đạt Thông khách ***, không chỉ vì tất cả những nhân vật chủ chốt của các bang phái có liên quan đều tạm thời ở tại đây, mà bởi vì nơi này là chỗ bọn hắn từng ở, vẫn còn… hương vị của Tiền Tiểu Phi.
Người, ở đâu rồi?
Cái gọi là tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau thuần túy chỉ là bịa đặt, bằng không hắn tại sao không thể cảm giác thấy Tiền Tiểu Phi, chỉ cần một cơn mộng, một cơn mộng thôi cũng tốt rồi!
Giọng nói khàn khàn đau đớn vang lên giữa đêm khuya, mang theo vô hạn phiền muộn.
Kim Hàn trước khi tới nơi này, chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu bất cứ ai, càng đừng nói là một nam nhân. Nhưng vận mệnh vốn luôn thần kỳ như vậy, đem hắn tới đây, đem y tới đây. Một ngàn năm thời gian giống như chỉ là một sự chuẩn bị, để cuối cùng, người kia xuất hiện.
Hắn không ngại đi theo Tiền Tiểu Phi giải quyết rắc rối, cũng không để ý suốt đêm chạy trốn cùng y, ngược lại, hắn còn thật vui vẻ, rất rất vui vẻ. Bởi vì đó là loại thể nghiệm hắn chưa từng có, tràn ngập ánh sáng, tràn ngập phấn khích, cũng không thiếu chật vật ngoài ý muốn. Ngũ vị câu tạp mới là cuộc sống, Tiền Tiểu Phi biến hắn thành một người bình thường, một người như mọi người, một người rất rất xui xẻo, rất rất khoái hoạt, rất rất hạnh phúc…
Kháo! Nam nhân mệt mỏi vò đầu, giống như một con thú bị vây khốn, tuyệt vọng chiến đấu.
Một tiếng gõ cửa vang lên, ngắt đứt chuỗi suy nghĩ của nam nhân, hắn chạy như bay tới mở cửa, bên ngoài là đệ tử Kim Tiền Phong tiến tới báo cáo mọi chuyện trong ngày.
“Thiên Ý, Tuyệt Hạc, Vô Ưu hôm nay không có tin tức gì, còn đang tiếp tục tìm hiểu.”
“Biết rồi.” Nam nhân khoát tay đuổi tên đệ tử xuống, cảm thấy khí lực trong cơ thể lại mất đi mấy phần.
Trên đời này không có nút thắt nào không thể tháo, đao khua lung tung chỉ cần hạ xuống cũng gọi là trảm. Tựa như Dương Quá khổ sở chờ đợi mười sáu năm, cuối cùng Chu Bá Thông mới là người phát hiện dòng chữ “Ta ở đáy Tuyệt Tình Cốc” trên cánh ong mật, khó khăn mấy rồi cũng có cơ hội thôi.
Mà cơ hội của Kim Hàn xuất hiện lúc nửa đêm.
Khi ấy Kim Hàn đang trằn trọc trên giường, tĩnh dạ làm thính giác của hắn càng thêm linh mẫn, cho nên tiếng động lạ bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ không thể thoát khỏi lỗ tai hắn.
Nhanh chóng ngồi dậy, nam nhân kề sát vào vách tường, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ. Thân ảnh chiếu qua tầng giấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy được là một nữ nhân.
Đêm khuya, một nữ nhân ở trước cửa sổ phòng hắn. Kim Hàn không nghĩ ra đây là chuyện gì, chỉ có thể nín thở chờ đợi.
Tiếp theo, hắn thấy nữ nhân chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy, sau đó đưa một ống trúc nhỏ vào.
Trúc trung tiễn! Nam nhân lập tức nhận ra loại ám khí này! Hắn không dám vọng động. Người phía sau cửa sổ là ai? Muốn giết hắn sao? Nếu không thì muốn làm gì? Hết thảy nghi vấn đều không có đáp án.
Nữ nhân chậm rãi cúi xuống, Kim Hàn biết nàng chuẩn bị thổi khí vào ống trúc. Ám khí này vốn dựa vào khí lực, đem kiếm bên trong thổi ra, có thể coi là giết người vô ảnh.
Quả nhiên, một giây sau, một mũi tên đã ghim vào thành giường.
Tiếng vang chưa dứt, nữ tử ngoài cửa sổ đã biến mất. Thân ảnh chỉ nhoáng lên một cái, rồi tan biến trong nháy mắt.
Kim Hàn có thể chắc chắn đây là một cao thủ, bởi vì chỉ có những kẻ cực kỳ tự tin vào ám khí của mình mới không thèm chờ xem kết quả, bỏ đi ngay khi ám khí chưa tới nơi. Huống hồ dựa vào tốc độ biến mất kia, khinh công của người này cũng rất cao.
Lại nhìn ám tiễn cắm vào thành giường sâu hơn ba tấc, Kim Hàn phải tốn kha khá sức mới nhổ lên được. Ngay lúc lấy tiễn ra, một tờ giấy cũng rơi theo – Muốn tìm Tiền Tiểu Phi, hãy lên Tích Thiện Tự.
Mười chữ ngắn ngủi đủ làm trong lòng Kim Hàn nổi lên một trận sóng ngầm. Tiền Tiểu Phi ở Tích Thiện Tự! Hắn cư nhiên ở đó! Tại sao mình lại không nghĩ tới chứ? Tứ đại môn phái chỉ còn một, [giang hồ bí văn] lại thịnh truyện Tiền Tiểu Phi có [bí sát phương], tên Pháp Giới hòa thượng kia có cả trăm lý do để bắt Tiền Tiểu Phi!
Sau một giây kích động, Kim Hàn lập tức lãnh tĩnh trở lại. Lời Sa Ngữ nói vẫn thoảng bên tai.
– Bất luận nôn nóng tới đâu, ngươi cũng phải cố mà bình tĩnh.
Đúng, phải bình tĩnh. Nhiều năm sát nhân làm tâm tình Kim Hàn đã có thói quen nhanh chóng an tĩnh lại. Người tới là ai? Tin tức là thật hay giả? Vì sao lại thông tri hắn bằng cách này? Hết thảy đều là một con số không.
Kim Hàn bắt đầu sợ hãi, hắn sợ sau khi hy vọng dâng tràn, sẽ là thất vọng sâu sắc.
Nhưng bất luận thế nào đây cũng là một manh mối, mà kẻ có thể kiểm nghiệm thật giả, trừ bỏ người kia không còn ai.
Nghĩ vậy, nam nhân cũng không quan tâm đêm chưa hết, mặt trời chưa mọc, người kia thức hay ngủ, bởi vì nóng lòng muốn biết tin về Tiền Tiểu Phi mà không hề ngại ngần đứng dậy chuẩn bị sang đánh thức “Trung tâm phát thanh và truyền hình” dậy.
Nhưng khủng bố ở chỗ nam nhân vừa mở cửa, cái mặt hóng hớt của tên kia đã ở ngay trước mắt, không những thế ánh mắt còn dại ra, phía sau âm phong vù vù thổi.
“Trịnh, Trịnh huynh, nửa đêm rồi ngươi không ở trong phòng ngủ mà đứng trước cửa phòng ta làm gì?” Khủng bố, quả thật là khủng bố.
“Vậy – Kim – huynh – nửa – đêm – không – ngủ – ra – ngoài – làm – gì -” Không chỉ có ánh mắt đờ đẫn, cả tốc độ nói cũng chậm tới sởn gai ốc.
“Ta đang có việc tìm ngươi ta!”
“Ta – tới – rồi – đây – -“
Gì?! Mình với Tiền Tiểu Phi lại không thể tâm linh tương thông, còn với tên này lại có?! Đừng mà ~~ Để khỏi gai ốc bay tá lả góc gáy dựng tùm lum, cũng để thoát khỏi không khí quỷ dị bốn phía, Kim Hàn liền không do dự giơ tay tặng cho Trịnh Ngân Tử một chưởng.
Tiếng thét vang tận trời đen.
“A – Ngươi làm cái gì!” Trịnh Ngân Tử dường như lập tức biến từ trạng thái cương thi trở về hình dạng con người, lần đầu tiên từ lúc gặp Kim Hàn làm ra một hành động giống người – xoa đầu.
“Ta còn muốn hỏi ngươi làm cái gì!” Kim Hàn tức giận trợn mắt, “Hơn nửa đêm đứng trước của phòng ta giả thần giả quỷ vui ghê a!”
“Ta mệt quá thôi!” Trịnh Ngân Tử ai oán còn hơn Mạnh Khương Nữ (nàng này khóc chồng ba ngày ba đêm, sụp nguyên một góc vạn lý trường thành), nói, “Ngươi có biết nửa đêm đang say ngủ phải bò dậy thống khổ tới đâu không?”
“Vậy ngươi cứ ngủ đi chứ sao!” Kim Hàn đã hoàn toàn quên mình vốn muốn ra ngoài để làm gì.
“Ta cũng muốn ngủ tiếp a, nhưng thật vất vả mới có tin tức của Tiểu Phi huynh, làm sao chờ được a!”
“Ngươi nói cái gì!” Nam nhân nghe vậy tròn mắt, vội vàng lôi Trịnh Ngân Tử vào phòng: “Đến, vào trong nói, vào trong nói.”
Hễ nhắc tới Tiền Tiểu Phi là sẽ nhận được đãi ngộ kiểu khác – Trịnh Ngân Tử bi ai thấy rõ sự “khác biệt đối xử” giữa mình và Tiền Tiểu Phi.
Trịnh Ngân Tử bước vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn, nhìn nhìn Kim Hàn. Nam nhân hiểu ý, rất không tình nguyện rót trà. Một chén trà uống xong, hắn mới chậm rãi nói: “Chỗ Tiểu Phi huynh đang ở thật đúng là khó tìm a! Ta mất sức chín trâu hai hổ, dùng tất thảy các loại quan hệ mới… Ân… Cái kia… Nói ngắn gọn, Tiểu Phi huynh ở Tích Thiện Tự.”
Sở dĩ Trịnh Ngân Tử đang thao thao bất tuyệt lại vội vàng chốt hạ một câu, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là Kim Hàn đã chuẩn bị giết người tới nơi. Mày nhíu chặt, mím môi, trán nổi gân xanh, khóe miệng run run, tất cả chỉ có một ý tứ duy nhất – dài dòng nữa thì tự đi mà nhặt xác!
Tích Thiên Tự! Lại là Tích Thiện Tự! Kim Hàn thở phào, nếu cả Trịnh Ngân Tử cũng khẳng định, vậy tám chín phần mười là chính xác rồi.
Nhưng để an toàn, nam nhân vẫn hỏi lại lần nữa: “Tin tức tin cậy chứ?”
“Đương nhiên!” Trịnh Ngân Tử đương nhiên không thích thú gì với câu hỏi của Kim Hàn, để bảo vệ danh hiệu “Vạn Sự Thông” của mình, nam nhân lập tức giải thích, “Tiểu Lục ẩn núp ở Tích Thiện Tự không phải một hai ngày, từ một tiểu sa di làm tới Giới Luật Viện thánh tăng, tin tức của hắn sao có thể giả được! Chính là lần này Tiểu Phi huynh bị giấu quá kỹ, mới tốn nhiều thời gian như vậy!”
Từ tiểu sa di làm tới Giới Luật Viện thánh tăng?! Nằm vùng tới mức này thì đúng là… hết chỗ nói.
“Thế nào? Tin chưa?”
“Tin thì tin rồi, nhưng mà…” Kim Hàn nhíu mày, “Trên giang hồ tin tức của ai có thể nhanh nhạy hơn ngươi được?”
“Nói vậy là sao?” Trịnh Ngân Tử không hiểu.
Kim Hàn đưa tờ giấy vừa rồi ra: “Vừa rồi, có người dùng trúc trung tiễn đưa thứ này tới.
Trịnh Ngân Tử hồ nghi cầm lấy tờ giấy, sau đó thất thanh kêu lên: “Chữ viết này…?”
“Ngươi nhận ra?” Kim Hàn vội hỏi.
“A… chuyện này… ý ta là chữ viết này… không quen nha!”
Choáng! Kim Hàn câm nín luôn, nói kiểu này có là đồ ngu cũng biết là có vấn đề! Bất quá hắn cũng không muốn vạch trần, ai là người truyền tin có thể tìm sau, việc cấp bách nhất là lên Tích Thiện Tự cứu Tiền Tiểu Phi.
Sáng sớm, việc Tiền Tiểu Phi bị nhốt tại Tích Thiện Tự đã truyền khắp Đạt Thông khách ***, đệ tử các bang phái đều nhận được mệnh lệnh “Giữa trưa tập hợp tiến thẳng lên Tích Thiện Tự cứu người”. Kim Hàn sở dĩ tập hợp mọi người lúc trưa, không phải buổi sáng, là để các bang phái có đủ thời gian chuẩn bị.
Mà các bang phái đúng là làm như vậy luôn.
Phòng số một lầu hai “Biết lần này lên Tích Thiện Tự trừ cứu người còn để làm gì không?”
“Biết, tìm bí…”
“Suỵt – biết là được rồi, không cần nói ra, nhất là không thể để phòng bên nghe thấy động tĩnh gì. Ngươi truyền lệnh xuống cho ta, đặt nhiệm vụ cứu người lên đầu tiên, vì bí tịch rất có khả năng còn ở trên người Tiền bang chủ.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của đại sư huynh -“
Phòng số hai lầu hai”Tên họ Bạch phòng bên chắc chắn sẽ lại ra ám chiêu! Chúng ta tuyệt đối không thể thua! Biết chưa?”
“Dạ -“
“Chỉ cần có bí tịch kia, Thiên Ý Cốc chúng ta sau này có thể dẫn nát bét đám Tuyệt Hạc kia, thoải mái mà sống, cho nên việc này chỉ có thể thành công không cho phép thất bại, nhất định phải cứu được Tiền bang chủ!”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của sư huynh -“
Phòng số tám lầu một “Tiểu Tam, lần này ngươi phải cố gắng!”
“Uy, trước đây một đám việc còn chưa xong nha! Mấy tháng trước ngươi bắt ta lẻn vào Ngũ Liễu sơn trang tìm cách vẽ lại diện mạo của Liễu nhị tiểu thư chưa từng lộ diện ngoài giang hồ, còn nói chỉ cần có nó, [bí văn] khẳng định bán càng…”
“Khụ khụ, chuyện này nói sau đi! Hôm nay tìm ngươi là vì…”
Một lát sau “Hiểu chưa?”
“Yên tâm đi, vụ ‘Võ lâm nhân sĩ đồng tâm hiệp lực lẫm nhiên chính khí nghĩa bạc vân thiên diệt trừ Thiện Tự giả nhân giả nghĩa’ cứ giao cho họa tượng Tiểu Tam ta! Cam đoan [bí văn] kỳ sau sẽ khiến cho người ta không thể rời mắt!”
Giữa trưa, giang hồ các lộ nhân tụ thành một đội, chậm rãi tiến về phía Tích Thiện Tự. Mục tiêu chỉ có một – “Cứu người”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...