Kim Tiền Bang

CHƯƠNG 49

Nếu trước đây, [giang hồ bí văn] lúc nào cũng tuyên truyền miễn phí cho Kim Tiền Bang, vậy lần này ở hồi mười lăm của tạp chí, Kim Tiền Bang có thể coi là đã vang danh giang hồ.

Thôn tính Ngự Hàn, chuyện lớn chuyện lớn a! Không có một dự báo nào, không có sóng gió gì, cư nhiên cứ vô thanh vô tức xảy ra! Hơn nữa, với “sự tích vinh quang” ở Túng Vân, Cổ Vận trước đây, Kim Tiền Bang xem như đã dương danh lập oản.

Bất quá, nhị vị trụ cột Kim Tiền Bang vẫn còn chưa rõ giang hồ vị bọn họ mà một lần nữa chấn động, giờ phút này hai người còn đang ngồi tại chân núi Ngự Hàn, tự hỏi xem tiếp theo phải đi tới chỗ nào gây rối.

“Mục Viễn Chi đi rồi, Trịnh Ngân Tử chắc lại tìm chỗ nào đó viết báo lá cải đi, còn chúng ta làm gì giờ?” Mấy ngày liền bị Điền Ngật Thư giam lỏng, rồi lại vướng vào một đám rắc rối, Tiền Tiểu Phi thật đã rất mệt mỏi.

Chính ngọ, mặt trời ấm áp chiếu rọi trên nền tuyết trắng, trông dị thường chói mắt.

“Trở về trấn đi,” Kim Hàn cũng uể oải không kém, “Còn chưa xong việc Đại Dũng tiêu cục mà.”

“Phúc Lộc trấn…” Tiền Tiểu Phi nhắc tới ba chữ này, liên tưởng lại tất cả những chuyện đã gặp, oán giận nói, “Đúng là gạt người! Ta xem rõ ràng nên đổi tên thành họa vô đơn chí trấn đi!” Đầu tiên là bị N người đuổi giết, sau lại bị đánh ngất, tiếp theo là giam lỏng, cuối cùng là bị bắt phải nhận Ngự Hàn, cả đám chuyện ngoài ý muốn kéo như đèn kéo quân làm cho Tiền Tiểu Phi chống đỡ không kịp.

“Việc đã tới nước này, đi bước nào tính nước đó vậy thôi.” Kim Hàn cũng có chút lo lắng, dù sao cây to đón gió, gần đây Kim Tiền Bang lại quá mức nổi danh, cũng không thể đảm bảo người trên giang hồ không thể tìm thấy họ. Hắn không hy vọng có một cái Xuân Phong Môn thứ hai.

Trước mắt cũng chỉ có thể thận theo tự nhiên. Nghĩ vậy, hai người cũng vô tâm thưởng thức cảnh đẹp Ngự Hàn, lập tức bước nhanh về Phúc Lộc Trấn.

Trên đường, hai người lâu lâu lại nói một hai câu chuyên phiếm.

“Ngươi nói có thể nào Mục Viễn Chi giết Điền Ngật Thư, sau đó sợ phiền phức nên mới ngụy trang thành tự sát?”

“Vậy hắn việc gì phải tỏ vẻ cừu hận sâu xa trước mặt chúng ta.”

“Cũng đúng… Nhưng… chẳng lẽ là Cổ Bạch?”

“Không biết, cũng không đúng lắm…”


“Vậy là ai được? Việc này thật kỳ quái. Mục Viễn Chi nói là có một tên hắc y nhân võ công rất cao…”

“Trước tiên cứ lo cho mình đã đi, Kim Tiền Bang đã gặp đủ thứ loạn rồi!”

“Ta chỉ là cảm thấy sự tình có chút quỷ dị thôi, không rõ chân tướng thì thấy khó chịu a…”

“…”

Chạng vạng, hai người cuối cùng cũng tới “Đạt Thông khách ***”, Đông Tứ Hải vừa thấy bọn họ liền chạy tới đón: “Mấy ngày liền hai người tới nơi nào, một chút tin tức cũng không có? Gia gia ta đã sớm về!”

“Một lời khó nói hết,” Kim Hàn không muốn nhiều lời, nói luôn, “Mang chúng ta đi gặp gia gia ngươi đi.”

“Ân…” Đông Tứ Hải nghĩ một lúc, nói, “Ta thấy hai người cũng mệt mỏi rồi, hay là nghỉ một đêm đi, sáng mai ta đưa các ngươi đi gặp lão nhân gia. Đương nhiên ta bây giờ sẽ đi nói cho gia gia biết hai người đã trở về, để cho người chuẩn bị. Các ngươi thấy thế được không?”

Kim Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy bọn họ quả thật cũng cần nghỉ ngơi, liền đồng ý.

Một đêm an ổn ngủ yên giúp hai kẻ vốn thiếu ngủ trầm trọng là Kim, Tiền khôi phục không ít nguyên khí, mà Đông Tứ Hải cũng giữ lời, sáng sớm đã tới đại đường chờ.

“Gia gia của ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhị vị thỉnh theo ta.” Đông Tứ Hải xoay người đi vào phòng khách riêng, hai người vội vàng đuổi theo.

Nơi bọn họ tới không thuộc phạm vi khách sạn, mà là hậu viện của chủ nhân. Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn chưa bao giờ biết phía sau khách *** còn có một nơi như thế này. Đường đi vòng vèo nhiều lối rẽ khiến cho người ta chóng mặt hoa mắt, tới khi Đông Tứ Hải dừng lại trước một phiến cửa sơn son, Kim Tiền đã không nhớ nổi đã qua bao nhiêu ngã rẽ.

“Gia gia ta ngay tại bên trong, nhị vị thỉnh.” Nam nhân nói xong chuẩn bị rời đi, hành động này liền khiến Tiền Tiểu Phi chú ý.

“Ngươi không đi vào sao?”

Đông Tứ Hải nghe vậy lắc đầu, nói: “Gia gia muốn gặp các ngươi một mình.”

Kim Hàn nghe vậy không thèm liếc mắt lấy một cái, thản nhiên nói: “Nếu hắn muốn kết thúc tất thảy mọi tai họa trước kia trong tay mình, tự nhiên sẽ không cho người khác dính vào nửa phần.”


“Có lẽ vậy,” Đông Tứ Hải nhẹ giọng đáp, “Dù sao việc đó cách thế hệ của ta quá xa rồi.”

Tiền Tiểu Phi thấy vẻ mặt nam nhân trầm xuống, vội vàng ngắt lời: “Chúng ta mau vào thôi.”

Đông Tứ Hải cũng nhanh chóng khôi phục bình thường, chắp tay nói: “Nhị vị xin cứ tự nhiên, tại hạ cáo từ.”

Nam nhân nhanh chóng khuất bóng sau dãy hành lang quanh co, để lại hai người mịt mờ với con đường phía trước.

“Bang! Bang!”

Kim Hàn gõ cửa.

Ngay lập tức, bên trong truyền tới tiếng mở then cửa. Sau đó…

“Cạch -“

Người đứng sau cánh cửa làm Kim Tiền đồng loạt trố mắt, thiếu chút nữa rơi cả tròng! Biết ET rồi chứ a? (Google đi, có khối ảnh) Đúng vậy, chính là đầu to chân tay nhỏ y như thế; Gặp qua xác ướp chưa? Đúng, chính là thân thể khô kiệt giống như vậy; Lại từng nghe qua Quasimodo chưa (nv chính trong Nhà thờ đức bà Paris – Victor Huygo nhé)? Đúng đúng, chính là cái quái nhân gác tháp chuông… Ok, tạm dừng ở đây, đối với một con người hỗn hợp của đủ loại nhân vật thế này, chỉ có thể dùng bốn chữ ngắn gọn là – kinh vi thiên nhân!

“Vẻ mặt gì đây! Đây là thái độ với trưởng giả sao?” Lão nhân hiển nhiên không nhận thức sâu sắc và đầy đủ với “sức mạnh bất khả kháng của dung mạo chính mình đối với người bình thường”.

Thật may nắm Kim Tiền của chúng ta cũng không phải người bình thường.

“Đây cũng chẳng phải thái độ với khách nhân đi.” Một câu, nhẹ nhàng đánh bật khí thế của đối phương.

Con người lúc nào cũng có thể thay đổi, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, huống chi… thương nhân. Vì thế, không tới nửa giây sau, vị trưởng giả của chúng ta đã tiến hành xong việc tái tổ hợp các bộ phận cơ thể để bày ra một bộ mặt nịnh nịnh nọt nọt.


“Nhị vị khách quan là chủ của tấm phiếu gửi đồ đi ~~ đến, bên trong thỉnh ~~”

Kim, Tiền đi theo lão nhân vào chính sảnh. Chính sảnh cũ kỹ, khắp nơi bụi phủ, xem ra đã rất lâu không ai tới, bên trong không có nửa thứ đồ dư thừa, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy một cái tủ lớn, có vô số ngăn lớn lớn nhỏ nhỏ, giống như tủ đựng thuốc đông y, tỏa ra mùi cũ kỹ.

“Tại hạ Đông Thiên Thọ, tiêu chủ đời thứ mười ba của Đại Dũng tiêu cục, kiến quá nhị vị khách nhân.” Dứt lời, lão nhân chắp tay thi lễ.

Đã bắt đầu đàm sinh ý, Kim Hàn nghĩ, nhưng chưa mở miệng đã bị Tiền Tiểu Phi cướp lời.

“Đại Dũng tiêu cục chẳng phải đã diệt rồi sao? Tại sao ngươi còn xưng tiêu chủ?”

Kim Hàn đang muốn ngăn cản cái tên dư hơi thừa lời kia, không ngờ Đông Thiên Thọ cũng thoải mái đáp luôn: “Đối với tôn tử của ta thì đúng vậy, nhưng với ta, gian phòng này vẫn là Đại Dũng tiêu cục, chỉ cần ta chưa chết, nơi này vĩnh viễn vẫn còn buôn bán.”

“Ân…” Nhìn “tướng trường thọ” điển hình của lão nhân, Tiền Tiểu Phi buột miệng, “Phỏng chừng Đại Dũng tiêu cục còn có thể đứng sừng sững thêm mấy trăm năm…”

“Ha ha ~~” Đông Thiên Thọ vui vẻ cười to, “Đứa trẻ này, đánh giá cao ta rồi, nhiều nhất mười mấy năm nữa thôi, ta có muốn hay không cũng nhất định phải về cát bụi. Huống hồ đến lúc đó, cho dù ta chưa chết, phỏng chừng nơi này cũng chẳng có gì để làm.”

“Vì sao?” Tiền Tiểu Phi không hiểu.

Lão nhân nói: “Các ngươi cũng biết chuyện của tiêu cục rồi, nguyên bản ta muốn kết thúc mọi việc trong tay mình, cho nên mấy chục năm rồi cũng không tiếp nhận thêm sinh ý. Hiện tại người tới tìm ta đều giống các ngươi, cầm phiếu gửi đồ từ trước đây tới, nhưng cũng càng ngày càng ít đi. Mấy năm nay cơ hồ chưa có ai tới đây.”

Kim, Tiền không nói gì, không khí chợt nặng nề hơn, cũng may lão nhân nhanh chóng khôi phục lại, thoải mái nói: “Dựa theo bái phiếu của hai người, đồ đã tìm thấy.” Dứt lời xoay người tới ngăn tủ phía sau, lấy ra ba bốn cái hộp, tìm kiếm một lát.

Một lúc sau, lão nhân lấy một vật được bọc trong cẩm bố đỏ sậm ra, đặt lên bàn, sau đó mở cẩm bố, bên trong là một hộp gỗ.

“Nhạ, đây chính là vật năm đó được gửi.” Lão nhân nói.

“Hộp gỗ? Bên trong là cái gì?”

Kim Hàn vừa không chú ý một cái, Tiền Tiểu Phi đã phun hết cả ruột gan ra. Nhìn thấy trong mắt Đông Thiên Thọ lóe ra tinh quang, Kim Hàn biết hết thảy lộ rồi.

Chính là, ngoài dự kiến nam nhân, lão nhân chỉ cười một cái: “Ta chỉ nhận phiếu không nhận người, kẻ gửi đồ là ai, bây giờ cũng chỉ tóm lại một chữ khách, chỉ cần các ngươi làm theo quy củ, đồ vật chắc chắn được đưa tận tay.”

“Quy củ?” Kim Hàn không hiểu, còn quy củ gì nữa?


Đông Thiên Thọ nói: “Cái gọi là tiêu cục, công việc chỉ có hai dạng – ngoại tiêu cùng nội tiêu. Ngoại tiêu tức là áp tải hàng, khách gia để lại nửa tiền đặt cọc, tới khi tiêu an toàn đến đích trả nửa còn lại. Nội tiêu là gửi đồ, lại chia làm ba loại, đoạn tiêu, tục tiêu cùng ám tiêu. Đoạn tiêu là gửi ngắn hạn, trong vòng năm năm, ngày bắt đầu gửi hàng khách gia trả nửa tiền đặt cọc, đến ngày lấy tiêu đưa nửa còn lại; tục tiêu là gửi trên năm năm, tùy thời gian dài ngắn mà định giá, cùng loại trước đây khác ở chỗ khách gia đưa ba phần tiền đặt cọc, ngày lấy đồ trả bảy phần còn lại, cuối cùng ám tiêu là vĩnh viễn không lấy lại vật phẩm, cũng giống như hiệu cầm đồ, mua bán thanh toán luôn đương trường.”

Tiền Tiểu Phi nghe xong đầu sắp nổ tung tới nơi, cái gì tiêu tiêu tiểu tiểu thành một đám lung tung cả, cũng may Kim Hàn sáng suốt hơn, nghe Đông Thiên Thọ nói xong liền hiểu ngay ra vấn đề: “Vậy chúng ta là thuộc loại nào?”

Đông Thiên Thọ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, nói như thật: “Tiêu này thật rất đặc biệt, ta tra hết sổ sách năm đó mới biết, đây là tiêu trong tiêu, tức là trước tục tiêu sau ám tiêu.”

Ngất! Đây là cái thể loại gì a!

Lão nhân không chút hoang mang giải thích luôn: “Nói cách khác, năm đó khách nhân gửi tiêu này làm một cái mua bán hai chiều, nếu có người đến lấy, tiêu cục thu bảy phần tiền còn lại, nếu không, vật thuộc về tiêu cục, ba thành tiền đặc cọc coi như là giá của ám tiêu.”

“Tức là vị khách nhân kia cũng không nói khi nào mới có người tới lấy, các ngươi chẳng lẽ muốn chờ tới vô hạn luôn sao?” Kim Hàn nhíu mày.

“Đương nhiên không, bất luận thời gian dài tới đâu cũng có hạn của nó, đó là quy củ của chúng ta.” Lão nhân nói, “Mà năm đó vị khách nhân kia đặt một kỳ hạn, chín mươi năm.”

“Giờ đã quá hạn chưa?” Tiền Tiểu Phi quan tâm hỏi.

“Ân… Thực bất hạnh, chín mươi năm vừa qua rồi, bây giờ đã là năm thứ chín mươi mốt.” Đông Thiên Thọ thản nhiên nói.

“Sao vậy chứ! Vậy chẳng phải thành đồ của tiêu cục các ngươi rồi sao!” Tiền Tiểu Phi kêu ầm lên.

Ngược lại, Kim Hàn vẫn thật nhàn nhã, chỉ thấy hắn khẽ liếc mắt nhìn lão nhân, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo tôn tử gọi chúng ta tới đây, chắc không phải chỉ để nói tiêu đã quá hạn? Nếu đã muốn buôn bán, thì đừng nghi ngờ gì, nói thẳng luôn đi.”

“Yêu, vị khách nhân này quả thật nói là trúng nha, quả là là lão già ta hổ thẹn, ha ha ~~” Đông Thiên Thọ ra vẻ thẹn thùng [Một lão thành tinh N trăm tuổi cố giả thẹn thùng!? Rùng mình một cái!!] cười khẽ, “Đã thế thì ta nói thật vậy, tiêu này là song trọng tiêu, năm đó khách nhân đã thanh toán hai ngàn bốn trăm lượng bạc, theo quy củ nếu các ngươi đến lấy đồ trong vòng chín mươi năm, chỉ phải trả bảy phần còn lại, tức là năm ngàn sáu trăm lượng bạc, nay đã quá hạn, nói cách khác tiêu đã thuộc về tiêu cục, nhưng các ngươi tốt xấu gì cũng đã vất vả tìm tới đây, cho nên ta ngoại lệ một lần cho các ngươi đãi ngộ đặc biệt, chỉ cần trả gấp đôi tiền đặt cọc năm đó, ta sẽ kéo dài kỳ hạn tục tiêu thêm một năm, sau đó các ngươi theo quy củ trả bảy phần tiền còn lại thì có thể cầm đồ đi.”

“Chờ, chờ đã!” Tiền Tiểu Phi nuốt nước miếng, trái một cái tiền phải một cái gấp đôi, nghe xong mà nhồi máu cơ tim tới nơi, chịu tra tấn kiểu này thà cho hắn một đao cho thống khoái còn hơn, “Rốt cuộc bao nhiêu, cho cái số đi.”

“Hai lần đặt cọc ám tiêu là bốn ngàn tám trăm lượng, thêm bảy phần tiền tục tiêu là năm ngàn sáu trăm lượng…” Đông Thiên Thọ nói tới đây thì ngừng lại, hít sâu một hơi như làm quyết tâm gì lớn lao lắm, “Số lẻ không tính, tròn một vạn đi!”

Gì!?

Tròn, tròn một vạn lượng, hơn nữa là đã bỏ số lẻ rồi!?

Mỗi thỏi bạc của tư bản đều chứa đựng oan hồn của nhân dân cùng khổ – Kim Tiền bây giờ đã hoàn toàn lĩnh ngộ câu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui