CHƯƠNG 24
“Tuyết, có thể theo ta đi không?” Trong cơn mưa hoa… không, là nụ hoa, Mục Viễn Chi thâm tình hỏi.
Cổ Niệm Tuyết cúi đầu không đáp, chỉ lặng lẽ dựa vào trong lòng nam nhân.
Khó trách sách bói toán ở hiện đại bán chạy như vậy, hóa ra máu mê tín của mấy tiểu nữ sinh cũng trong mấy vấn đề yêu đương linh tinh đã có từ xưa rồi. Xem chừng Cổ Niệm Tuyết lúc này cũng đã hạ quyết định, thậm chí còn rất dứt khoát. Dù sao qua lần thử thách này, xem như ông trời tác hợp hai bên.
“Thiếu hiệp, cảm ơn!” Mục Viễn Chi chân thành nói với Tiền Tiểu Phi.
“Có gì đâu, ta cũng không giúp được gì…” Tiền Tiểu Phi quả thực cảm thấy mình không làm được gì to tát.
“Không,” Cổ Niệm Tuyết lên tiếng, “Ta tin tưởng ngươi là phúc tinh trên trời phái xuống, làm chứng cho tình yêu cả đời không thay đổi của chúng ta.”
Sách, nữ nhân đang yêu nói năng cũng đâm ra hàm hồ a! Tiền Tiểu Phi khẽ thở ra một hơi hàn khí, cười nói: “Nếu ngươi đã nói thế, vậy cứ coi như ta là Nguyệt lão đi.” Có tiện nghi ai không chiếm a.
“Thực xin lỗi, ta vừa rồi quá xúc động.” Cổ Niệm Tuyết nói tới việc tát Tiền Tiểu Phi một cái.
“Không sao không sao, ta cũng quả thật nói khó nghe, tuy rằng có ý tốt.” Ngữ khí Tiền Tiểu Phi nghe như không để ý tới, kỳ thực trong lòng kêu đang hét ầm lên chịu thiệt, dù sao… bàn tay kia thật sự rất đau a!
Cổ Niệm Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, chỉ có thể không ngừng nói: “Thật sự rất xin lỗi…”
Tiền Tiểu Phi chưa kịp mở miệng, Mục Viễn Chi đã nhét một thứ gì đó vào tay Tiền Tiểu Phi, phỏng chừng không muốn tiếp tục thấy nữ nhân của mình liên tục hướng Tiền Tiểu Phi giải thích.
“Về sau có chuyện gì cần đệ tử Ngự Hàn Phong hỗ trợ, ngươi chỉ cần đưa thứ này cho bọn hắn xem, ta cam đoan bọn họ sẽ nhất nhất nghe lời ngươi!”
Tiền Tiểu Phi nhìn lệnh bài trong tay, có chút đăm chiêu.
Lại là lệnh bài! Thật đúng là chán ngấy mà! Tiền Tiểu Phi trong lòng khó chịu, chẳng lẽ trên giang hồ lại có quy định mọi vật có hiệu lực nhất định phải là lệnh bài, chẳng lẽ không thể là ngọc bội bảo kiếm vân vân các kiểu đồ có giá trị hơn sao! Thật là…
“Thiếu hiệp, ngươi không tin ta sao? Ta lấy danh dự của Mục Viễn Chi ta…”
“Ta tin! Ta… tin.” Tiền Tiểu Phi bất đắc dĩ ngắt lời nam nhân, danh dự quý giá vậy hắn đi mà giữ, mình lấy có được gì đâu. Chính là lời nói của Mục Viễn Chi hình như có vấn đề.
“Ý của ngươi là ngươi sẽ không trở về Ngự Hàn Phong, phải không?” Tiền Tiểu Phi hỏi.
“Ân,” Mục Viễn Chi gật đầu, “Kỳ thực tứ đại môn phái cũng không hòa thuận, cho nên chuyện ta cùng Tuyết sư phụ nhất định không đồng ý. Tuy rằng sư phụ đối với ta có dưỡng dục chi ân, nhưng…”, Mục Viễn Chi giống như hạ quyết tâm lớn, nói, “Vì Tuyết, dù mang tiếng vong ân phụ nghĩa ra cũng cam lòng!”
Xem đi, đây là sự khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân. Cho nên nói a, tương lai nếu muốn có con dưỡng già, vẫn là nữ nhi đáng tin hơn. Tiền Tiểu Phi lại bắt đầu nghĩ lung tung, bất quá lần này hắn cũng nhanh chóng có phản ứng.
“Mục huynh đem vật quý như vậy tặng ta, tại hạ thật sự là…” Tiền Tiểu Phi cố ý chối từ, dù sao khách sáo vẫn nên có.
“Ngươi đừng chối từ, đây là tạ lễ của ta cùng với Viễn Chi.” Cổ Niệm Tuyết ôn nhu mở miệng, “Đúng rồi, chúng ta còn chưa biết danh hào của thiếu hiệp.”
“Ha ha, đừng nói là danh hào, tại hạ Tiền Tiểu Phi.” Tiền Tiểu Phi có chút ngượng ngùng.
“Vậy Tiền thiếu hiệp là người môn phái nào?”
“Cũng không đáng gọi là môn phái, tại hạ thuộc Kim Tiền Bang…” Mới nói tới đây, Tiền Tiểu Phi liền phát hiện không ổn, hắn hận không thể cắn đứt lưỡi mình! Phỏng chừng bây giờ cả thiên hạ đều đang tìm Kim Tiền Bang, nhất là tứ đại môn phái, hắn lại dại dột khai ra trước mặt hai nhân vật trọng yếu thế này…
Trong khi Tiền Tiểu Phi hối hận không thôi, Cổ Niệm Tuyết lại không hề có gì khác thường, lại nhìn nhìn Mục Viễn Chi, xem ra cũng không hề có phản ứng.
“Nguyên lai là Kim Tiền Bang Tiền thiếu hiệp a, tuy rằng ta chưa từng nghe qua danh hào của quý bang, nhưng ta tin tưởng trong tương lai không xa, nhất định trên giang hồ sẽ như sấm ở bên tai.” Cổ Niệm Tuyết ôn nhu cười.
Tiền Tiểu Phi cũng chỉ đành cười gượng: “Ha ha, ha ha, xin nhận lời chúc của ngươi, chỉ mong…”
Quả nhiên tình yêu thật là nguy hiểm, Tiền Tiểu Phi thầm cảm khái, biến người ta thành trì độn không tính, thậm chí còn khiến cho mắt không thể nhìn tai không thể nghe. Nếu không phải như thế, hai người trước mặt sao lại có thể không biết Kim Tiền Bang, tuy chưa tới mức sấm ở bên tai, nhưng cũng gần gần vậy.
“Chúng ta đây…” Mục Viễn Chi vừa định cáo từ, bỗng dừng động tác lại, chỉ thấy hắn vội quay đầu nhìn kỹ Cổ Niệm Tuyết, lo lắng hỏi: “Mặt của nàng sao lại có vết thương?”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trên má Cổ Niệm Tuyết có một vết hoa ngân, tuy rằng thật nhạt, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.
Cổ Niệm Tuyết xem ra cũng vừa phát hiện, chỉ thấy nàng khẽ chạm vào vết thương, thản nhiên nói: “Có thể vừa rồi nụ hoa rơi xuống sượt qua, chàng đừng làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy, đâu phải chuyện lớn gì. Huống hồ cũng không đau, bằng không ta đã phát hiện lâu rồi.”
Được Cổ Niệm Tuyết trấn an, Mục Viễn Chi cũng không vội vội vàng vàng nữa, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn thấy được hắn có điểm đau lòng. Cho nên khi hai người cáo từ trở về phòng, Tiền Tiểu Phi cũng không giữ lại. Bất quá… Nụ hoa cũng có thể đả thương người sao?
Xem ra, vấn đề của hai người kia đã được giải quyết rồi, Tiền Tiểu Phi ngẩng đầu, sắc trời tối vẫn còn ẩn ẩn có chút tinh quang, thế gian vừa tăng thêm một đôi tình nhân hạnh phúc.
Bỗng nhiên, chóp mũi có cảm giác mát mát, lấy tay đụng vào, ươn ướt. Tiền Tiểu Phi lúc này mới phát hiện, tuyết đã rơi tự khi nào.
Tuyết đầu mùa a, cuối cùng cũng rơi rồi.
Trời tối, lại có tuyết rơi, Tiền Tiểu Phi giờ mới nhớ ta mục đích chính của mình – hỏi đường!
Đang ngồi ai oán, ánh mắt Tiền Tiểu Phi bỗng chuyển tới cây hoa mai đã rụng sạch nụ. Hắn chậm rãi tới gần, phát hiện ra trên thân cây gim vô số thiết phiến nhỏ! Thiết phiến chỉ khoảng hai mm, dài bằng một cái kim, nếu không phải một loạt sắp xếp chỉnh tề tại một chỗ, mà chỉ là một cái, Tiền Tiểu Phi có thêm một cái kính lúp cũng không phát hiện ra.
Soi chán, Tiền Tiểu Phi đứng dậy, sau đó thản nhiên nói: “Ngươi còn không chuẩn bị ra sao?”
Vừa dứt lời, một bóng người từ sau thân cây bước ra. Quả không ngoài dự đoán, là một gương mặt quen thuộc.
“Vừa thấy ám khí tốt như vậy, ta đã biết là ngươi.” Tiền Tiểu Phi đầy đắc ý.
Kim Hàn không khỏi câm nín luôn, Tiền Tiểu Phi đang khen mình sao! Cũng đúng là thần kỳ nha! Bất quá… Kim Hàn hưởng thụ lời khen của Tiền Tiểu Phi, thật thoải mái đi.
“Một phút không nhìn ngươi, ngươi liền đi gây đủ thứ chuyện…” Kim Hàn cảm thấy Tiền Tiểu Phi quả thật có bản lĩnh khiến cho cuộc sống lúc nào cũng ‘thú vị’.
“Ai nói là một phút, rõ ràng là cả buổi chiều…” Tiền Tiểu Phi nhớ tới nguyên nhân lạc đường của mình, bắt đầu giận dỗi, không hề chú ý trong giọng nói của mình còn chứa một tia tình tự không rõ là gì.
“Rồi sao, đừng nói là ra ngoài tìm ta nên mới lạc đường, sau đó đụng phải Romeo và Juliet!” Kim Hàn cũng không phải người tinh tế mẫn cảm gì, không thể nghe ra tia tình tự kia, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Tiền Tiểu Phi ra ngoài tìm hắn, khóe miệng liền bất giác khẽ cong lên.
“Đúng đúng đúng, ta chính là ngốc như vậy, ngươi đoán trúng rồi đó!” Tiền Tiểu Phi có chút ủy khuất, “Vậy còn giúp người ta làm chi?”
“Cho ngươi vui chút a,” Kim Hàn trêu chọc, “Cảm giác làm Nguyệt lão không tệ đi.”
Nói thật hắn cũng không muốn hỗ trợ làm gì cho mệt, nhưng nhìn thấy Tiền Tiểu Phi thất vọng, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại xuất thủ, ai, đúng là yêu phải kẻ phiền toái mà…
Tiền Tiểu Phi đương nhiên không hiểu được tâm tư Kim Hàn, chính là không ngừng nói: “Ám khí của người đúng là giỏi a! Về sau có rảnh thì dạy ta…”
“Đừng có yêu cầu nhiều vậy, mau trở về phòng!”
“Ta về ngay mà, theo sát sau ngươi sẽ không bị lạc nữa…”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, lúc đầu chỉ là một bông hoa tuyết, dần dần trở thành lông ngỗng, mặt đất nhanh chóng trắng xóa một mảnh.
“Vẫn là trong phòng ấm áp a…” Tiền Tiểu Phi vừa về đến phòng, phát hiện không biết tự khi nào đã có thêm một cái hỏa lò đang cháy, tỏa nhiệt khí khắp phòng.
Ấm thân, ấm tâm.
“Bệnh nhân thì phải nằm yên, cấm lộn xộn!” Kim Hàn bắt Tiền Tiểu Phi lên giường, sau đó cầm chậu rửa mặt, xoay người ra khỏi phòng.
Tiền Tiểu Phi kỳ quái nhìn bóng hắn biến mất, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời ngoan ngoãn nằm, không hề lộn xộn.
“Con là do cha mẹ sinh ra, có ai làm cha mẹ lại không hy vọng con mình hạnh phúc đâu?”
Bên tai bỗng vang lên lời khuyên của chính mình cho Cổ Niệm Tuyết, trong lòng trỗi dậy một loại cảm xúc phức tạp khó nói.
Bảo là khuyên Cổ Niệm Tuyết, kỳ thực là khuyên chính mình. Đối với người như Tiền Tiểu Phi, chưa bao giờ gặp qua người nhà, nếu không có niềm tin “Cha mẹ nhất định yêu ta” chống đỡ, chỉ sợ đã sớm không chịu đựng được. Tuy rằng hắn hầu như lúc nào cũng khoái lạc [đây là sự thật nga], nhưng ngẫu nhiên nhớ tới cha mẹ, trong lòng cũng có chút khó khăn.
Tiền Tiểu Phi còn đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng cũng phát hiện ra một bát thức ăn đang sôi ùng ục trên bếp lò, đồng thời lập tức đoán ra bên trong nhất định là thứ gì đó nóng nóng… Hắn thật sự rất đói rồi.
Sờ sờ cái bụng rỗng, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng đứng dậy, dùng cổ tay áo lót tay, đem bát đồ ăn bưng xuống. Bỏ nắp ra, hương khí xông thẳng vào mũi. Kỳ quái, thơm như vậy sao? Tiền Tiểu Phi nghi hoặc cầm thìa xúc một miếng, thổi thổi, sau đó bỏ vào trong miệng, vị ngọt ngọt giống hệt buổi sáng.
Khẳng định là đồ ăn Kim Hàn lấy cho mình, Tiền Tiểu Phi bắt đầu hoài nghi, có thể nào Kim Hàn ở với mình lâu cũng biến thành tiểu thâu luôn rồi. Tuy rằng cảm thấy như vậy có chút tổn hại tới hình tượng Kim Hàn, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn vì ý nghĩ này mà thật vui vẻ, đồ ăn cũng trở nên ngon lành hơn.
Thức ăn thật nóng, Tiền Tiểu Phi ăn cũng thật lâu mới xong. Đang muốn ngoan ngoãn trở về giường, Kim Hàn lại bưng chậu vào.
Nhìn cái bát rỗng, Kim Hàn mỉm cười: “Xem ra ta không cần nhắc ngươi cũng tự biết lăn đi tìm ăn a.”
“Hắc hắc, thường thôi!” Tiền Tiểu Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó nói, “Ngươi vừa ra ngoài làm gì?” Nói xong tới gần Kim Hàn, phát hiện trong chậu chứa phân nửa nước.
“Ngươi đi múc nước sao?” Tiền Tiểu Phi kỳ quái, Cổ Vận sơn trang có cung cấp nước ấm mà, tại sao phải đi lấy?
Kim Hàn phỏng chừng đoán được suy nghĩ của Tiền Tiểu Phi, nói: “Ta muốn lấy nước ở giếng, nên phải tự múc lấy thôi”
“Nước giếng?” Tiền Tiểu Phi càng kỳ quái, “Ngươi chạy xa như vậy lấy nước giếng làm gì, nước giếng hôm nay lạnh chết đi!”
Không nghĩ Kim Hàn không thèm ngẩng đầu lên, đem khăn mặt bỏ vào chậu, đồng thời nói: “Ngoan ngoãn ngồi lên giường.”
“Nga.” Tiền Tiểu Phi hữu khí vô lực lên tiếng, không cam lòng trèo lên giường.
Chỉ một lúc sau, hắn liền thấy Kim Hàn đến cạnh giường, sau đó đem khăn mặt lạnh như băng áp vào má trái của hắn. Cùng với cảm giác lạnh như băng, còn có thanh âm Kim Hàn vang lên.
“Lạnh mới có thể dùng a, bằng không mặt ngươi ngày mai sẽ biến thành cái bánh bao đi. Thật là, cái nữ nhân kia sao lại xuống tay nặng như vậy…”
Thanh âm bất đắc dĩ, nhưng chứa trong đó lại là quan tâm sâu sắc. Nếu Tiền Tiểu Phi cẩn thận nghe, sẽ phát hiện trong lời nói tưởng chừng như bình thản kia, còn có cả đau lòng.
Tiền Tiểu Phi cảm thấy mắt có chút cay cay.
Cảm xúc khác thường làm cho Tiền Tiểu Phi mất tự nhiên, khẽ lui ra, Kim Hàn lại tưởng hắn đau, lập tức hỏi: “Còn đau sao?”
Tiền Tiểu Phi không biết giải thích thế nào, đành phải gật gật đầu. Không nghĩ tới câu tiếp theo của Kim Hàn làm cho hắn cả đau cũng quên luôn.
“Đúng là xuống tay còn nhẹ mà, biết vậy một đao lúc nãy phải sâu hơn chút…”
Chợt ý thức được mình nói cái gì, Kim Hàn vội vàng ngậm miệng, tiếc là Tiền Tiểu Phi đã hiểu rõ rồi.
“Vết thương trên mặt Cổ Niệm Tuyết là ngươi làm.” Không phải câu hỏi, là một câu khẳng định. Hắn đã nói mà, nụ hoa làm sao đả thương người được!
Kim Hàn thành thật gật đầu.
“Ngươi có biết hay không, một tiểu cô nương suýt nữa bị ngươi hủy dung mạo?” Tiền Tiểu Phi có chút tức giận.
“Vết thương kia chẳng bao lâu cả chút dấu vết cũng không có, ta làm đúng mực mà, nếu ta muốn hủy dung nhan của nàng…” Kim Hàn cố gắng giải thích, thanh âm cứ càng ngày càng nhỏ.
“Ai,” Tiền Tiểu Phi bất đắc dĩ thở dài, tức giận còn chưa kịp bùng nổ đã tiêu thất hết. Người này vì mình bị tát một cái, liền có thể sử dụng ám khí với một nữ tử, thật không biết nên nói thế nào với hắn cho tốt…
Tuy rằng hắn đã đáp ứng với mình không giết người nữa, nhưng xem ra, muốn thay đổi loại quan niệm cực đoan này của hắn, còn phải tốn nhiều thời gian đây.
“Có một số việc không cần lúc nào cũng động đao động thương giải quyết…”
Kim Hàn gật đầu.
“Có thể không dùng bạo lực thì không nên dùng!”
Kim Hàn gật đầu.
“Tùy tiện đả thương người là không đúng.”
Kim Hàn gật đầu.
“Về sau không được tùy tiện đả thương người”
Kim Hàn gật đầu…
Dừng đã! Kim Hàn bỗng nhiên nhận ra cái gì, ngẩng đầu lên nhìn. Không ngoài dự đoán, ánh mắt Tiền Tiểu Phi đúng kiểu lừa đảo thành công.
Sớm nói không thể chiều hắn quá mà, bị lừa rồi! Ai, xem ra sau này xuất thủ còn phải xem giờ xem phong thủy nữa.
Tối ngày mười một tháng mười, con gái trang chủ Cổ Vận sơn trang Cổ Niệm Tuyết cùng thủ tịch đệ tử Ngự Hàn Phong Mục Viễn Chi song song để lại thư ra ngoài, tức bỏ trốn. Thư để lại nhắc tới “Kim Tiền Bang”, cảm tạ việc giúp hai người hạ quyết tâm. Bất quá trong thư không đề cập tới danh tính cụ thể của người này. Ngự Hàn Phong chưởng môn tức giận trở về Ngự Hàn Phong, Cổ Ngự hai phái từ đây xung đột.
Ngay lập tức, cả giang hồ bắt đầu đàm luận tìm tòi nghiên cứu cách bang phái thần bí này lẻn vào Cổ Vận sơn trang, làm cho hai người bỏ trốn, khiến cho hai phái trở mặt thành thù. Tiếp sau việc Túng Vân diệt môn, Kim Tiền Bang lần nữa gây nên sóng gió giang hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...