Kim Tiền Bang

CHƯƠNG 16

Từ Tú Lam trấn tới Cổ Vận sơn trang đại khái chỉ mất hai ngày đường, cho nên khi hai người tới nơi mới là sáng ngày chín tháng mười, khánh công yến đương nhiên buổi tối mới bắt đầu, cho nên cả hai trước tiên được an bài chỗ ở.

Bọn họ đương nhiên không có cơ hội nhìn thấy Cổ Vận sơn trang trang chủ, bởi vì đối với loại môn phái nhỏ trên giang hồ đâu đâu cũng có đếm không hết như bọn họ, mấy đại nhân vật như vậy căn bản không thèm chủ động gặp mặt. Kim Hàn đối với việc này thật vui mừng tự tại, còn Tiền Tiểu Phi lại rất không cao hứng.

“Ta còn nghĩ ít nhất còn có thể lập tức thấy trang chủ mà.”

“Ngươi tò mò vậy sao?” Kim Hàn nhíu màu, diện mạo mấy người đó hắn một chút cũng không muốn nhớ lại.

“Nha, ta thiếu chút nữa quên ngươi đã gặp bọn họ nha,” Tiền Tiểu Phi lấy lại tinh thần, “Nói mau, trang chủ này là dạng Tả Lãnh Thiền hay là loại Nhạc Bất Quần (cái này ai không biết thỉnh xem Tiếu ngạo giang hồ)?

Thực rõ ràng, Tiền Tiểu Phi đã vô thức đem mấy người này tự động phân loại, mà theo kiểu phân loại này thì hẳn tứ đại môn phái kia trong lòng Tiền Tiểu Phi để lại ấn tượng xấu hết mức rồi.

“Tuy nói hai loại người này không tốt lắm, nhưng ngươi so sánh cũng thực thỏa đáng…” Kim Hàn vừa nghĩ vừa cười ra tiếng, “nếu như quả thật phải nói thì, Cổ Bạch kia chính là hổn hợp của cả hai loại.”

Hỗn hơp của Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần? Tiền Tiểu Phi vì tưởng tượng của mình mà rùng mình một cái, tiếp theo hắn lại nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm trọng: “Không xong, tứ đại môn phái đều biết ngươi, ngươi xem buổi tối chúng ta phải làm sao a!

Không ngờ Kim Hàn lại không có chút gì lo lắng: “Xuân Phong Môn vốn ở một nơi bí mật, ta bốn năm cũng chưa từng đi lại trên giang hồ, liền ngay cả lúc Xuân Phong Môn bị tiêu diệt ta vẫn luôn ở sau màn chỉ huy, trừ bỏ lão giả hỏa ở Thích Thiên Tự ra, không có ai gặp qua ta.

“Có một người gặp cũng không an toàn a.” Tiền Tiểu Phi tiếp tục lảm nhảm.

Kim Hàn chắc chắn trả lời: “Yên tâm đi, lão gia hỏa kia sẽ không đến. Hắn tự xưng là cùng thế vô tranh, làm sao có thể đến tham dự khánh công yến!”


Sách, cùng thế vô tranh? Tiền Tiểu Phi trong lòng xem thường, nếu thực sự cùng thế vô tranh, nhất định không đời nào tự xưng là cái gì cùng thế vô tranh!

“Chả lẽ… Ngươi quan tâm ta?” Kim Hàn cười quỷ dị, ghé sát bên mặt Tiền Tiểu Phi.

Bất quá Kim Hàn làm cử chỉ này xem ra thật tuấn tú cũng thật tình tứ, nhưng không những không thể mê đảo Tiền Tiểu Phi, ngược lại còn khiến cho tên kia tiện tay đặt lên trán Kim Hàn.

Chỉ thấy Tiền Tiểu Phi nhíu mày, nói như thật: “Không phát sốt a…”

Ngất ~ Kim Hàn sắp điên tới nơi, cảm thấy việc cố gắng tìm kiếm một phản ứng bình thường của Tiền Tiểu Phi là sai lầm lớn nhất suốt nửa đời mình.

Bất quá lúc này đầu sổ tội đồ lại đang bướng bỉnh cười tươi.

“Hắc hắc, đùa với ngươi thôi! Ta không quan tâm ngươi ai quan tâm ngươi, chúng ta là Kim Tiền Bang a!”

Trong vẻ tươi cười kia còn mang theo mấy phần giảo hoạt, nghịch ngợm cùng đùa dai và thông minh, làm Kim Hàn không khỏi đứng ngây ra. (anh định quyến rũ em nó, cuối cùng bị em phản công =)))

Cảm giác tâm động là như thế đi, Kim Hàn kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên nhìn thấy Tiền Tiểu Phi cười mà tâm động, tuy rằng cảm giác này cũng không tệ.

Một cái đầu cái-gì-cũng-không-biết cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Kim Hàn, mà chủ nhân của nó lại trước mắt Kim Hàn cười cười: “Như thế nào, cảm động ngốc luôn rồi?”

Kim Hàn lúc này mới khôi phục tinh thần, vội vàng thô lỗ đem mặt Tiền Tiểu Phi đẩy ra: “Nhức đầu với ngươi quá…”


“Đau, đau, đau… Ai, ngươi không thể nhẹ nhàng hơn sao!” Tiền Tiểu Phi bất mãn xoa xoa hai má, oán giận nói, “Mặt là vốn quý của con người nha, ngươi nếu dám hủy dung nhan của ta, cam đoan sẽ có vô số nữ nhân thương tâm đến tìm ngươi liều mạng vô số nam nhân cực độ phẫn nộ đến tìm ngươi quyết đấu…”

“Dừng dừng!” Kim Hàn bỗng nhiên ngắt lời, “Như thế nào còn có nam nhân?”

“Các anh em của ta a!” Tiền Tiểu Phi hồi đáp đến đương nhiên, “Người hiệp nghĩa can đảm, nghĩa bạc vân thiên, khí độ phi phàm, lòng dạ khoan dung như ta…”

Tiền Tiểu Phi còn đang nói đến say mê, Kim Hàn đã không chút lưu tình dùng sự thật tàn khốc đả kích hắn: “Đừng đem ưu điểm của Quách Tĩnh vơ vào mình.”

“Ân…” Tiền Tiểu Phi nhất thời không nói gì, một lúc sau liền tiếp tục, “Ít nhất ta cũng thông minh quyết đoán, tùy cơ ứng biến, thông minh tuyệt đỉnh…”

“Ngươi cũng không phải Vi Tiểu Bảo.” Kim Hàn tiếp tục ác độc nói.

“Uy, ngươi không để yên được sao!” Tiền Tiểu Phi rốt cuộc chịu không nổi, “Ngươi uống nhầm thuốc sao, liên tục nhằm vào ta!”. Nếu là bình thường nghe câu này, gặp tình huống thế này, Kim Hàn nhất định chỉ cười trừ, mặc cho Tiền Tiểu Phi ba hoa chích chòe, cùng lắm là không để ý tới hắn, nhưng hôm nay thái độ lại khác thường, làm cho Tiền Tiểu Phi quả thật không kịp thích ứng.

Lời nói của Tiền Tiểu Phi lại làm cho Kim Hàn sững sờ ngốc lăng, hắn cũng phát hiện mình không giống bình thường tác phong cẩn mật, tựa hồ bắt đầu từ lúc Tiền Tiểu Phi nói sẽ có vô số nam nữ vì y liều mạng, chẳng lẽ, mình lại ghen? Kim Hàn vì phán đoán này cảm thấy bất khả tư nghị, ảnh hưởng của Tiền Tiểu Phi với mình đã tới mức độ này, làm cho hắn có chút sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi.

“Uy, ngươi không sao chứ?” Tiền Tiểu Phi nghi hoặc lay lay Kim Hàn, hôm nay hắn thực sự siêu kỳ quái.


Kim Hàn phục hồi tinh thần lại, đang định nói chuyện, chính là đúng lúc này tiếng cửa mở vang lên, chỉ thấy Khổng Tiêu mỉm cười đi tới. Hắn vẫn mặc bộ quần áo mấy ngày trước, nhưng so với trước kia thêm chút thần thanh khí sảng.

“Ta từ xa đã nghe thấy tiếng Tiểu Phi, có phải Kim Hàn huynh lại khi dễ hắn không?” Khổng Tiêu cười rộ, ôn văn nhi nhã.

Kim Hàn nghe vậy nhíu mày, “Tiểu Phi” nghe thật chói tai, bọn họ từ lúc nào thân thuộc như vậy?

“Tiền Tiểu Phi ta túc trí đa mưu, trí tuệ hơn người, làm sao có thể bị người khác khi dễ!” Tiền Tiểu Phi cũng thực bất mãn, việc này can hệ tới mặt mũi nam nhân a.

Khổng Tiêu liếc mắt nhìn Kim Hàn, thông minh im lặng cười cười.

Kim Hàn bị Khổng Tiêu nhìn đến không thoái mái, hắn suy suy nghĩ nghĩ, khách khí nói: “Chúng ta nghĩ mình đã tới sớm, không ngờ Khổng Tiêu còn sớm hơn a.”

Khổng Tiêu cũng cười: “Sáng sớm chim chóc có trùng ăn thôi, Cổ Vận sơn trang thật có nhiều chuyện thú vị mà, nhất là mấy ngày nay làm khánh công yến, thật sự là náo nhiệt, ta làm sao có thể bỏ qua?”

Kim Hàn đối với “chuyện thú vị” trong miệng Khổng Tiêu không chút hứng thú, nhưng cũng biết ý Khổng Tiêu không đơn giản như vậy. Tiền Tiểu Phi tuy ngày thường cẩu thả, nhưng không ngu ngốc, tự nhiên cũng nghe ra vấn đề, bất quá hắn tin tưởng đã tới Cổ Vận sơn trang, chuyện thú vị kia nhất định ở ngay cạnh mình, cũng không nóng lòng biết ngay.

“Nếu thú vị như vậy, Khổng Tiêu huynh vì sao còn tới đây nói chuyện phiếm đâu?” Kim Hàn miệng mỉm cười, nhưng ai cũng nghe thấy ý trục khách trong lời nói.

Khổng Tiêu lại không để ý tới, hắn cảm thấy Kim Hàn có thể khách khí vậy đã là hiếm gặp rồi. Dù sao hắn cùng Kim Hàn cũng không vừa mắt lẫn nhau, không thể nói rõ lý do, nếu buộc phải nói cũng chỉ có thể là năm sinh tương khắc.

“Chuyện thú vị cần chờ đợi, sao có thể sốt ruột được, cho nên ta bây giờ ở đây giết thời gian, chờ tới buổi tối cao trào thôi.” Khổng Tiêu lạnh nhạt trả lời.

Tuy rằng Tiền Tiểu Phi cảm thấy thái độ xem diễn trò này quả là thiếu tôn trọng chủ nhân, nhưng vừa nghĩ tới chủ nhân kia là đầu sỏ trong vụ cho nổ Xuân Phong Môn, áy náy trong lòng hắn cũng mất tích luôn.

Bất quá hắn vẫn có chút tò mò với lời nói của Khổng Tiêu: “Ngươi làm sao biết buổi tối là cao trào?”


“Ha ham” Khổng Tiêu hướng Tiền Tiểu Phi cười lớn, “Tất cả người có liên quan tụ tập ở một chỗ, có thể nào không phấn khích sao?”

Người có liên quan… Trong đầu Tiền Tiểu Phi hiện ra hình ảnh của chiến tranh thế giới, sau đó đồng tình gật đầu: “Khẳng định phi thường phấn kích…”

“Nếu muốn giết thời gian, không bằng chúng ta chơi cờ đi.” Kim Hàn không biết lấy từ đâu ra một bàn cờ vây, đặt lên bàn mời Khổng Tiêu.

Khổng Tiêu có phần không kịp thích ứng với việc Kim Hàn thay đổi một trăm tám mươi độ, bất quá rất nhanh cũng chuẩn bị ứng chiến, nói: “Cũng là một phương pháp tốt.”

Đừng nói Khổng Tiêu bất ngờ, ngay cả Tiền Tiểu Phi cũng không ngờ tới. Kim Hàn cư nhiên chủ động mời người khác chơi cờ! Hắn vẫn nghĩ Kim Hàn là loại người ngươi không đụng ta ta cũng không nhìn ngươi chứ. Còn có, hắn tại sao biết Kim Hàn có thể chơi cờ vây, chẳng lẽ Hongkong thế kỷ hai mốt vẫn thịnh hành cờ vây sao?

Bất quá vấn đề của Tiền Tiểu Phi rất nhanh được giải đáp.

Chỉ thấy Kim Hàn bất động thanh sắc đem cờ vây đặt lên bàn, chính mình cũng ngồi xuống, nghiêm túc nói với Khổng Tiêu: “Chúng ta hôm nay chơi kiểu mới.”

“Cách chơi mới?” Khổng Tiêu hiển nhiên hứng thú với đề nghị này.

Kim Hàn nghe vậy gật gật đầu, sau đó bắt đầu giảng giải luật chơi.

Bên này Khổng Tiêu đang lắng nghe giải thích, cố gắng tiêu hóa, bên kia Tiền Tiểu Phi lại chỉ nghe một câu đã hiểu rõ cả. Hắn nhìn về phía Kim Hàn bằng ánh mắt không-tin-được, sau đó lại phát giác vẻ mặt nghiêm túc kia kỳ thực từng lỗ chân lông đều tản ra tính kế cùng đắc ý.

Người này sẽ không ác chỉnh Khổng Tiêu đi – dạy một cổ nhân chơi cờ ca rô?!

Phân loạn Cổ Vận

(Náo loạn Cổ Vận)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui