Sương Lan Nhi vẫn đứng ở cánh cửa đại điện, do dự không biết có nên gọi hắn một tiếng hay không, dù sao hắn cũng đã từng cứu nàng.
Trong lúc nàng còn mải nghĩ ngợi thì Long Đằng đã ngửa đầu uống hết giọt rượu cuối cùng trong bầu rượu ngon, khi hắn nhấc mắt lên, hai con ngươi xinh đẹp vừa vặn nhìn thấy Sương Lan Nhi, hắn vẫy tay một cái ý bảo nàng đến bên cạnh người mình.
Sương Lan Nhi chậm rãi hít một hơi, phất khởi làn váy bước vào trong điện, nếu như hắn đã nhìn thấy nàng thì nàng lại càng cần phải chào hỏi hắn một tiếng. Phủ nhận chẳng phải là vong ân bội nghĩa sao.
Lúc sau đi vào nàng mới phát hiện bên trong so với bên ngoài thì càng xa hoa hơn, thảm hoa sen đỏ thẫm mềm mại, trên đỉnh treo một trản đèn lồng rất lớn giống như một bảo tháp chín tầng, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng đại sảnh như ban ngày.
Nữ tử rót rượu cùng nữ tử đánh đàn khi nhìn thấy Sương Lan Nhi bước vào đều không hẹn mà cùng ngừng lại động tác nhìn theo.
Sương Lan Nhi đến bên cạnh người Long Đằng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên chi cảm thấy trước mắt cảnh tượng rất nhanh đảo chiều, một khắc kia búi tóc gọn gàng của nàng đã xõa tung ra trải trên thảm đỏ mà tầm mắt của nàng vừa vặn đối diện với trản đèn lồng rực rỡ treo phía trên với ánh đèn nến nồng cháy.
Đây rốt cục là tình huống gì đây? Thì ra là nam nhân đang phủ phục trên người nàng đã chế trụ sẵn cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng nằm lên tấm thảm đỏ. Rõ ràng đã là cuối thu, trong điện cũng rất lạnh nhưng bàn tay hắn lại giống như một cỗ phát nhiệt nung đỏ da thịt nàng.
Nghênh diện nàng chính là một cỗ hương rượu nồng nàn ập đến, lại nhìn hắn mắt phượng hẹp dài hỗn độn một mảnh, hiển nhiên là đã say đến không biết trời đất là gì. Nàng trong lòng tự nhủ đây là dấu hiệu không tốt, hắn rốt cục không biết đã uống say đến mức nào rồi.
Nàng vừa muốn giãy giụa hắn đã giữ trụ khuôn mặt của nàng, đôi mắt sương mù mờ mịt đánh giá nàng nửa ngày mới buồn bã yếu ớt nói: “A, như thế nào Thiên Phượng lâu lại đưa tới cho ta một cô nương có điểm quen mắt? Giống ai đây… Thật kỳ quái…”
Quen cái đầu ngươi! Sương Lan Nhi dùng sức đẩy hắn đáng tiếc hắn quá nặng, căn bản không có cách nào đẩy được. Rơi vào đường cùng nàng chỉ biết ghé sát vào lỗ tai hắn la lớn: “Mau buông ta ra! Hỗn đản!”
Nhưng mà Long Đằng làm như mắt ngơ tai điếc, tất cả lực đạo đều tập trung hết trên người nàng. Hắn bắt lấy cằm của nàng, trái nhìn nhìn, phải nhìn nhìn, nương theo ánh nến mơ hồ vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, trong miệng còn có âm thanh tấm tắc tựa như đang đánh giá, ngắm nghía một món thương phẩm cúng tiến tinh xảo.
Hai vị nữ tử ánh mắt rất nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết thiếu gia người ta tám phần là rất coi trọng vị cô nương vừa mới tiến vào này, Thiên Phượng Lâu tuy rằng không phải là thanh lâu nhưng nếu có vị công tử nào có tiền có thế vừa ý cô nương nào thì, cũng có thể sẽ không khước từ cự tuyệt. Đây là quy củ làm việc ở Thiên Phượng Lâu. Thị nữ rót rượu cẩn thận hỏi: “Long gia, có cần chúng ta ra ngoài hay không?”
Long Đằng vung tay lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Mau cút! Tiện thể kéo cửa điện vào.”
Hai thị nữ lanh lợi lui ra, khi cửa điện nặng nề đóng lại Sương Lan Nhi mới chính thức ý thức được nguy hiểm tiến gần, vì cảm tình nàng mới nghĩ đến việc tiến vào hỏi thăm hắn một câu, cũng không ngờ rơi vào miệng hùm của kẻ say chết người này. Cái này nên gọi là gì đây?
Trong nháy mắt bàn tay của nam nhân đã tiến vào trong vạt áo nàng. Nàng cả kinh, trong lồng ngực có một ngọn lửa hừng hực cháy bốc lên. Giờ phút này nàng rất muốn phát hỏa, ai biết hắn là say thật hay say giả, nhận ra nàng hay không nhận ra nàng. Vì thế nàng giận giữ hét lên: “Mau tránh ra! Ta là Sương…
Chưa kịp nói xong hắn đã lấy một miếng vải nhét vào miệng nàng. Lại một khắc nữa hắn nắm lấy tóc dài của nàng, kéo gần khoảng cách khuôn mặt hai người. Ánh mắt hắn hứng thú nhìn nàng, ánh mắt ấy giống như say lại giống như sắc bén, tựa như đang thưởng thức một con thú nhỏ đang giãy giụa.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một mặt xấu xa của hắn như thế. Khó có thể tưởng tượng nếu giờ phút này hắn say thật, vậy bình thường cũng tùy ý khi dễ cô nương nhà người ta như vậy ư?
Miệng bị khống chế, nàng không cách nào mắng hắn. Nàng chỉ có thể trợn mắt nhìn, âm thanh không nói được, người cũng không nhúc nhích được.
Long Đằng đột nhiên than nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài theo đường cong từ cổ nàng cho tới cổ áo, hắn phi thường kiên nhẫn từng chút từng chút một, một nút lại một nút cởi nút thắt trên áo nàng, tư thái từ trên xuống dưới giống như từ từ giày xéo tôn nghiêm của nữ tử nằm dưới thân.
Sương Lan Nhi chợt thấy trước ngực lạnh lẽo, thì ra áo nàng từ lúc nào đã bị hắn cởi bỏ hơn phân nửa, cái yếm thêu hoa lan màu lam làm tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng, dung nhan kiều diễm, ngực nàng vì phập phồng thở dốc mà không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Nàng muốn mắng lại mắng không ra tiếng.
Hô hấp nhỏ nhẹ cùng làn môi nóng rực của hắn dừng trên khóe môi vì tức giận mà tái xanh của nàng rồi trượt chiếc cổ với đường cong tuyệt luân, hắn nhẹ nhàng cắn khóe môi nàng, ngón tay thon dài theo dọc theo thắt lưng mềm mại một đường trượt xuống phía dưới tìm kiếm. Hô hấp hắn càng ngày càng nóng rực, hắn tựa hồ dán vào tai nàng nói gì đó nhưng Sương Lan Nhi vì đang chìm trong cơn tức giận nên một câu cũng không nghe rõ. Chỉ thấy khuôn mặt hắn thật đáng giận, lúc xa lúc gần.
Có ai đã bao giờ nhìn thấy người nào một bên mỉm cười một bên ăn người chưa? Hiện tại xem ra nàng đã có cơ hội được lĩnh hội.
Thì ra nàng đối Long Đằng hiểu biết còn quá ít.
Ăn chơi trác táng giờ còn mặt dày vô sỉ. Trước phong lưu giờ còn thêm cả hạ lưu.
Nàng muốn mở miệng kêu cứu nhưng dù làm thế nào cũng không thể phát ra thanh âm, cũng không biết miếng vải hắn nhét vào miệng nàng có bẩn hay không nữa, sẽ không phải khăn tay của nữ tử nào vứt linh tinh bừa bãi ở đây chứ, ngẫm lại nàng liền không ngăn nổi một cỗ ghê tởm dâng trào.
Ngay tại thời điểm nàng cảm thấy tuyệt vọng thì hắn đột nhiên bất động. Cả thân thể hắn nặng như vậy đè xuống ép nàng đến không thở nổi. Nàng miễn cưỡng quay mặt lại nhìn tuấn nhan yêu mị của hắn phóng đại trước mắt. Đôi môi cơ hồ dán lên má nàng, phượng mâu cong cong như lá liễu rủ, lông mi dài lại dày rậm nhẹ nhàng khẽ rung động giống như hai cánh bướm đang phe phẩy.
Bên ngoài tinh quang ảm đạm, lá thu nhẹ rơi xuống, còn trong điện trầm hương lượn lờ, ấm áp lại hòa nhuận.
Hắn cứ như vậy ngủ, ngủ không chút phòng bị, nằm dán lên người nàng.
Một khắc ấy nàng lẳng lặng nhìn ngắm tuấn nhan tĩnh lặng khi hắn ngủ say, một câu cũng không nói thành lời. Nàng đương nhiên không nói được bởi vì hắn căn bản đã chặt chẽ đè xuống, khống chế cả hai tay lẫn hai chân của nàng đến cơ hội cử động một chút mảy may thôi cũng không có, lại bị miếng vải nhét trong miệng. Chẳng lẽ nàng cứ như vậy bị hắn đè suốt một đêm sao? Linh Lung cũng không biết đã chạy đi đâu, nàng phải đi tìm, giờ nên làm sao đây?
Bất quá nghĩ gì giờ cũng vô dụng, nàng phải đối mặt với sự thật, không động đậy được chính là không động đậy được. Hiện giờ nàng chỉ có thể hy vọng Long Đằng ngủ sớm thì sẽ tỉnh sớm, ngàn vạn lần đừng có ngủ đến mặt trời đã mọc ba sào, chỉ sợ đến lúc đó nàng đã bị hắn ép đến khô người rồi.
Thời gian kế tiếp giống như trôi qua càng lúc càng chậm, mỗi một khắc đều là giày vò.
Nàng cái gì cũng không làm được, chỉ đành chăm chăm nhìn đèn lồng trên trần với những ngọn nến đang cháy một chút một chút một cho đến khi chỉ còn lại một dải sinh khí lượn lờ.
Cũng may Long Đằng cũng ngủ không quá lâu, cùng lắm cũng chỉ khoảng ba canh giờ.
Long Đằng từ trên thân mình ấm áp của Sương Lan Nhi đứng lên, năm ngón tay thon dài của hắn vuốt ve mái tóc đen mượt của mình, sau lại làm bộ duỗi chân duỗi tay. Đôi mắt phượng của hắn nhìn về phía Sương Lan Nhi với sự ngạc nhiên vô cùng nhưng thanh âm phát ra lại vô sỉ đến đáng ghét: “Ấy, sao lại là ngươi, Sương Sương?”
Nháy mắt tiếp theo hắn liền nở nụ cười tươi rói, cười đến hoa nở hoa khoe sắc rực rỡ chói lọi, cười đến đất cũng nơi nơi phủ đầy hoa, “Ấy, sao miệng ngươi lại ngậm khăn thế kia? Cái này ăn ngon lắm sao? Ngươi không phải là đói đến mức đó chứ, ha ha ha…”
Khi đó Sương Lan Nhi thật không kiềm chế được muốn xông lên bóp chết hắn, mặt nàng đen đến không thể đen hơn, nàng chỉ biết chính là như vậy, chờ đến lúc hắn tỉnh lại là y rằng tám phần trí nhớ không còn một mảnh, cái gì cũng không nhớ rõ. Thật đáng giận, thật sự là đáng giận! Nhưng nàng có năng lực nào để nhẫn nhịn? Tất cả đều bế tắc, nàng chỉ đành hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Long Đằng với tay lấy chiếc khăn trong miệng nàng ra. Hắn lại nhìn Sương Lan Nhi vẫn nằm trên mặt đất, vạt áo mở ra, sau đó ánh mắt hắn lại rời đến trước ngực tuyết trắng của nàng rồi chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, hắn làm như khó hiểu nói: “Ngươi vì sao còn nằm dưới đất? Xiêm y cũng không chịu mặc hẳn hoi? A, hay là ngươi muốn chờ ta đến hảo hảo yêu thương ngươi?”
Thối lắm! Sương Lan Nhi xưa nay luôn không ngừng tu dưỡng đạo đức mà lúc này nhịn không được muốn mắng chửi người. Nàng muốn nằm dưới đất sao? Chờ hắn thương yêu? Ba canh giờ! Suốt ba canh giờ nàng toàn thân bị hắn chèn ép đến tê rần, căn bản giờ vẫn không thể động đậy được, nào có tốt như ý tứ của hắn! Nói chuyện cùng người như vậy thật sự không còn lời nào để nói, lúc này nàng nghiêng đầu về một phía, ngực vì cơn tức giận chưa nguôi ngoai mà không ngừng phập phồng. Quên đi, ở cạnh với một tên vô lại thì có gì hay mà nói.
Song việc này bất quá mới chỉ là một tiểu khúc nhạc dạo mà thôi.
Chung quy là bọn họ đã gặp lại nhau, chung quy là bọn họ đã một năm không thấy nhau. Sau đó Long Đằng cười làm lành, mời nàng đến tiểu hồ sau lầu ôn chuyện. Bởi vì nếu như ở trong điện, nhìn một đống hỗn độn kia chỉ sợ lại càng khiến nàng tức giận.
Nàng mặc lại xiêm y rồi theo Long Đằng đi tới sau viện, lúc này mới phát hiện sau hồ này còn có một tiểu hồ nữa, nước xanh trong, hai bên bờ lá liễu lả lướt, lúc đó trời còn chưa sáng, mặt trăng vẫn còn sáng tỏ, phản chiếu ảo ảnh trên mặt hồ lấp lánh lăn tăn gợn sóng.
Trong tay Long Đằng cầm theo một trản đèn lồng, hai người cùng nhau tản bộ dọc theo bờ hồ.
Sương Lan Nhi yên lặng đi theo đằng sau hắn, đi được nửa vòng lại chuyển qua một hòn núi giả, nhìn ngắm đêm trăng dựa mình vào ven hồ, dưới gốc cây liễu còn có một chiếc thuyền nhỏ, màu đen tuyền của gỗ tựa như màu đen của màn đêm huyền dạ. Long Đằng nhẹ nhàng nhảy lên thuyền, hắn cắm chiếc đèn lồng ở đầu mũi thuyền, mắt phượng nâng lên nhìn về phía Sương Lan Nhi, trên môi nở một ý cười đẹp như ánh sáng mặt trời buổi bình minh: “Sương cô nương, mời!”
Sương Lan Nhi đi không nhanh không chậm, nàng đi tới mũi thuyền, cước bộ bỗng dừng lại, mắt nhìn hắn nói: “Bạch nguyệt bích thủy, hồ liễu khinh châu, ngươi quả thực rất phong nhã, đáng tiếc giờ ta không có hứng.”
Mắt hắn ánh lên ý cười: “Đêm qua có mỹ nữ làm bạn, không biết tại sao lại thấy thanh thản. Lô Châu rộng lớn, ta thật sự quá nhàn rỗi, gần ba trăm ngày lúc nào cùng làm bạn với trăng sáng, mượn rượu sống qua ngày, cũng bất quá chỉ là tự tìm chút nhịp điệu để sống. Tối nay thật có may mắn gặp lại Sương cô nương đường xa mà đến, ngươi xem, ta cũng chỉ là một người tĩnh mịch không thú vị, rất muốn cùng ngươi du hồ. Chằng biết có thể có vinh hạnh tiếp đón hay không?” Nói xong hắn còn tao nhã đưa ra một cánh tay làm tư thế mời chào.
Lời này hắn nói lại mang theo một tia chua sót.
Sương Lan Nhi trong lòng thầm nghĩ hắn không đi diễn kịch đúng là đáng tiếc, thật sự là diễn rất đạt. Theo lý mà nói đầu óc nàng đã hun cháy rồi mới có thể đồng ý du hồ cùng hắn, vậy mà lúc này theo lời hắn nói, từ chỗ sâu thăm nhất nơi đáy lòng nàng lại sinh ra một loại xúc động đã căng lên như dây đàn.
Gần ba trăm ngày đêm hắn một mình một người ở Lô Châu, không thể quay về Thượng Dương thành, điều đó thực sự là hiu quạnh. Với một người không có ai để làm bạn, chỉ có thể tự cảm thụ thời gian trôi qua từ lúc trăng sáng cho đến bình minh, cảm giác này nàng đã quá rõ. Kỳ thật đêm sinh thần Hoàng đế hôm đó, nếu như hắn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu nàng thì làm sao lại có kết cục như ngày hôm nay. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được hoàng đế Long Khiếu Thiên lúc ấy vô cùng muốn hy sinh nàng để bảo vệ Long Đằng. Ông ta chỉ cần biết thời biết thế, chỉ sợ sau này kết cục nàng phải chết như thế nào cũng đều không biết.
Trong lòng nàng có chút cảm khái, một tay nàng đưa ra nắm lấy tay áo của hắn, chân nhảy qua bước lên thuyền. Con thuyền lắc lư nhẹ, nàng chấp chới một chút rồi mới đứng vững, nhẹ nhàng ngồi ở đuôi thuyền.
Long Đằng cầm lấy tay chèo, chậm rãi vạch nước, cũng đem ảo ảnh phản chiếu của ánh trăng tan ra lênh loáng, những lân quang theo gợn sóng tản mạn ra xa dần xa dần. Hắn thu mái chèo rồi chuyển sang một bên khác tiếp tục rẽ nước.
Dưới ánh trăng lạnh, thuyền từ từ trôi đến giữa hồ. Quay đầu nhìn lại, cảnh vật bên hồ đã đều trôi xa, đình thai lầu vũ, mái ngói cong cong còn ánh lại những tia đỏ lập lòe, tất cả chìm vào yên tĩnh, rời xa cảnh đêm xa hoa nhộn nhịp.
Gió thổi đến từng cơn nhẹ khiến những lọn tóc mềm mại của Sương Lan Nhi tung bay. Cũng không biết từ lúc nào hắn đã ngừng chèo thuyền đi đến bên người nàng. Tay hắn nắm lấy một lọn tóc của nàng vuốt ve.
Hắn thấp mắt, biểu tình không thấy rõ nhưng thanh âm lại vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển: “Những ngày này ngươi sống tốt không?”
Cơ hồ trong nháy mắt có một loại bủn rủn ập đến, nàng giống như không thể khống chế được nước mắt chảy xuống, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, thanh âm phát ra có chút nghèn nghẹn: “Tốt lắm, còn ngươi? Ở Lô Châu ngươi làm gì?”
Hắn cười ha hả: “Hoàng gia gia cho ta nhậm chức ty hộ tri phủ Lô Châu, quan hàm đều không có, cũng không có phận sự gì, ta mười ngày nửa tháng không đi cũng không ai biết. Sự thật là hiện tại vô cùng nhàn rỗi.”
Mặt hồ lúc này phản chiếu ảnh ngược của hai người bọn họ, theo những gợn sóng mà lăn tăn nhộn nhạo.
Đột nhiên nàng kìm lòng không được, đứng trước mặt hắn, trong ánh mắt phản chiếu ánh trăng vằng vặc, nàng bình tĩnh hỏi hắn: “Lúc ấy ngươi vì sao lại giúp ta?”
Hắn một động tác cũng không động. Trên thuyền còn sót lại những cánh hoa trắng nho nhỏ vương xuống. Nhan sắc trắng vàng nhợt nhạt dưới màn đêm lại càng giống như bông tuyết mờ mịt. Hắn cúi người cầm lấy mái chèo rẽ nước tiếp tục tiến về giữa hồ, chỉ thấy hồ nước in lên một mạt ánh sáng trắng theo dòng nước chảy đi.
Thanh âm nàng lại vang lên mang theo chút trống rỗng, như màn đêm hoang mang mà tĩnh lặng, nàng lại hỏi một lần: “Lúc ấy người vì sao lại giúp ta?”
Nàng chỉ có cảm giác nàng nhất định phải hiểu chuyện này, bởi vì nàng một chút cũng không hiểu hắn, hắn vì cái gì mà phải tự mình gánh vác toàn bộ tội danh cho một người khác, vì cái gì mà chấp nhận bị đày đến Lô Châu xa xôi, cách xa hoàng cung, cách xa trung tâm của quyền lực. Mặc dù nơi này cũng là một nơi phồn hoa, cảnh sắc mị hoặc nhưng cũng chỉ là một sự mị hoặc trống rỗng. Mặc dù hắn cẩm y đầy mình, sênh ca rượu chè, nhưng với hắn lúc này quyền lực chỉ như hai bàn tay trắng.
Ánh trăng dần dần trầm xuống.
Gió, thổi đến xẹt qua hai má nàng có chút đau. Nàng lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Mắt phượng có chút dao động nhẹ, Long Đằng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, giống như hắn vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ.
Ý cười dần dần đong đầy đôi mắt, tầm nhìn của hắn dừng lại trước ngực nàng, khóe môi nhếch lên, đột nhiên hắn cười vô cùng tà ác nói: “Bởi vì ngực ngươi rất lớn, đúng là loại ta thích.”
Sương Lan Nhi sửng sốt, chợt thấy một ngọn lửa bừng bừng mãnh liệt nổi lên. Trông bộ dạng hắn tỏ ra đứng đắn, nàng còn tưởng hắn sẽ nói ra lời gì đó khiến người ta phải cảm động…
Nghĩ đến đây nàng không chút khách khí tiến lên một bước hung hăng đẩy hắn xuống hồ.
Ùm một tiếng, bên thuyền nổi lên một mảnh bọt trắng xóa nở ra như một nhành hoa, nàng muốn xem một thân cẩm y tươi đẹp như hoa mẫu đơn của hắn dưới nước sẽ có bộ dạng thế nào. Trong lòng nàng không khỏi sung sướng, Long Đằng này, quả nhiên là vô sỉ, cực kỳ vô sỉ, nàng sớm đã muốn một cước đá hắn xuống hồ. Hôm nay cơ hội rốt cục cũng tới, đây là cũng là hắn tự tìm đến, thật đúng là thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
“Ha ha ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Trên thuyền chỉ còn một mình nàng vỗ tay, cười đến vô cùng sảng khoái.
Chỉ là một lúc sau nàng rốt cục cũng không cười nổi nữa. nàng chỉ thấy thân ảnh xinh đẹp kia dần dần chìm xuống đáy hồ, hắn cũng không nhổ đầu lên. Nàng không khỏi cảm thấy có chút sốt ruột, hắn không phải là không biết bơi chứ, là loại vịt cạn đấy chứ. Cái này thì đúng là nguy rồi.
“Long Đằng! Long Đằng! Thiếu Quân! Thiếu Quân!…” Sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, nàng nắm lấy mép thuyền, nửa thân mình nhoài ra nhìn xuống dưới hồ mà không ngừng hét lớn.
Mặt hồ vẫn tĩnh lặng không một tiếng đáp lại.
Sương Lan Nhi thần sắc tái nhợt, nàng vội vàng cởi bỏ ngoại sam, nơi này là giữa hồ, mặc cho nàng có thét vỡ cổ họng cũng sẽ không có người nghe thấy mà đến cứu giúp, nếu như nàng nhảy xuống cứu hắn thì ngoại sam này chắc chắn nặng nước sẽ trói buộc nàng.
Nàng thật nhanh cởi bỏ giày, trên người chỉ còn mặc nội sam mỏng, vừa định nhảy xuống hồ thì nghe thấy tiếng bọt nước hòa cùng tiếng gió đập vào tai, đúng là Long Đằng từ trên mặt nước trồi lên, hắn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, cười nói: “Đến đây đi, đây chính là hồ nước ấm hiếm có, ngươi mau xuống đây cùng tắm rửa.”
Thuyền vốn đã lắc lư, Sương Lan Nhi phòng bị không kịp liền bị hắn kéo xuống hồ, ùm một tiếng, bọt nước trắng xóa lại một trận nổi lên.
Không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo như trong tiềm thức, dòng nước này quả thật là rất ấm áp! Nước ấm bao phủ lấy người, cảm giác đúng là vô cùng thư thái, giống như có thể lột tẩy toàn bộ những mệt mỏi buồn phiền.
Lúc này trời bắt đầu hửng sáng, phương đông vạch ra một lỗ hồng rất nhỏ, một tia sáng vàng của buổi sớm bình minh ánh lên người hắn, tuấn nhan tại thời khắc ấy so với ánh bình minh kia còn diễm lệ chói mắt hơn, gió thổi qua những sợi tóc mai ướt đẫm của hắn, từng sợi tóc đen mượt mà dập dềnh bồng bềnh trên mặt nước trong xanh, một loại mỹ hấp dẫn đến mị hoặc.
Nàng chỉ cảm thấy tim nhảy loạn lên một nhịp, tứ phía mây đã sáng màu, gió nhẹ dịu dàng đến vô hạn phất đến.
Xung quanh chìm trong yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của chính mình. Nàng bơi gần về thuyền, cánh tay trắng ngần bám lên thành, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết bơi vậy vừa rồi vì sao còn muốn dọa ta?” Bên trong ngữ điệu có mang chút buồn bực.
Hắn đột nhiên phi thân qua, hai tay kìm lấy gáy nàng, đem nàng gắt gao vây lại bên thành thuyền.
Lúc này trong mắt hắn phản chiếu ánh bình minh nơi chân trời tươi đẹp, giống như chỉ cần với tay ra là có thể bắt được. Ánh mắt như vậy giống như hồ nước trong suốt đến vô tận.
Hắn dựa vào thật gần, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, mắt hắn chằm chằm nhìn nàng không chớp, lúc này nàng đúng là có chút khẩn trương, không biết hắn muốn làm gì, hay là muốn nàng nói gì đó.
Thật lâu sau thanh âm nhu hòa của hắn vang lên như gió trời tháng tư, dịu dàng nói: “Sương Sương, ta có chút thích ngươi.”
Nàng sửng sốt. Trên mặt chậm rãi đỏ lên, dung nhan như tuyết, đẹp đến kinh người.
Hắn nhìn nàng rồi lại đột nhiên buông nàng ra, bơi một vòng rồi cười lớn: “Ngươi tin? Ngươi thất sự rất dễ lừa. Từng gặp qua những kẻ ngốc nhưng chưa thấy ai lại ngốc như vậy. Ha ha ha…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...