“Không cần đâu thưa đại nhân” Sương Lan Nhi có chút khó xử. Để nàng đi vào… để nàng đi vào thì có thể làm gì? Xem một màn xuân cung đồ hay sao?
“Ta bảo ngươi đi vào thì ngươi cứ đi vào, sao lại nhiều lời như vậy! Nhanh lên, đi vào quạt cho bản quan.”
“Quạt?”
Sương Lan Nhi sau khi nghe xong, thở phì phò, một tay vém dèm lên. Người này quả nhiên là cực kỳ vô sỉ! Thật đúng là biết hưởng thụ, nếu ngại nóng sẽ không phải làm loạn giữa ban ngày như thế, thật là…! Lại còn muốn nàng đứng một bên quạt cho hắn: giờ phút này nàng thật sự muốn quạt chết hắn luôn.
Nhưng là khi vém rèm lên lộ ra bên trong chỉ là thấy trên nhuyễn tháp làm tử gỗ tử đàn trống trơn. Nàng sững sờ tại chỗ, trong phòng cũng không như những gì mà nàng tưởng tượng, trừ Long Đằng và chính nàng còn ở bên ngoài, ngoài ra không có bất cứ một ai khác.
Chẳng lẽ hắn vừa rồi ở trong phòng tự lầu bầu một mình?
“Ngươi thất thần chuyện gì vậy? Còn không mau lại đây? Nhanh quạt cho bản quan, cái thời tiết quỷ quái gì thế này không biết?” Long Đằng cũng không có ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào một cái rọ trước mặt, trong tay hắn cầm một ngọn cỏ dài, cũng không biết trong cái rọ đấy có cái gì?
Sương Lan Nhi nhất thời thấy tò mò, đến gần mới phát hiện thì ra là hai con dế mèn, giống như châu chấu nhưng mà lại nhỏ, có cánh sừng và hai cái râu dài. Hai con dế mèn này đầu mập mạp, chân dài, thân lưng rộng, vừa nhìn là biết có sở trường húc thắng đối phương. Một con màu xanh đen, một con màu vàng tím.
Những kiểu đấu dế mèn này Sương Lan Nhi cũng đã từng nghe đến. Hồi nàng còn học ở Nhân Tâm quán, sư phụ nàng cứ mỗi khi đến tháng bảy tháng tám, thời điểm mà không còn việc gì để làm thì hay cùng hàng xóm láng giềng dẫn nhau cùng xách đèn lồng, cầm ống trúc, cái lồng, cái chụp, các lại dụng cụ khác nữa, tới những khu tường thành đổ nát từ xưa tìm kiếm dế mèn.
Tường Long Quốc cuộc sống ấm đủ, người dân mỗi lúc một nhàn tản,từ quan lại đến dân thường đều lưu hành trò chơi này. Có không ít người vì quá ham mê thú vui này mà bỏ bê sách vở học hành, xao lãng chính vụ, cũng có người xem như đánh bạc mà kẻ thắng người thua, ngày đêm trầm mê, tiền bạc bỏ ra cho đến táng gia bại sản, bán nhà bán vợ cũng đều có.
Không nghĩ đến vị quan trong phủ doãn thành Thượng Dương cũng có loại đam mê này.
Sương Lan Nhi phẩy quạt một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, đúng là thói đời!
Long Đằng thấy nàng thất thần, chỉ sang bên cạnh có một cái chậu nước đá, nói: “Ngươi quạt cái này, ta nóng chết mất, nhanh lên.”
Sương Lan Nhi không tình nguyện mà cầm cái quạt, một chút cũng không muốn quạt cho hắn.
Thượng Dương phủ doãn này thật đúng là xa xỉ, chậu để nước đá cũng là đồ men sứ mỹ nghệ, còn mài khắc những hoa văn hết sức tinh tế, thật là lãng phí hết sức.
Theo từng nhịp quạt của nàng, cả căn phòng đều tràn ngập một sự thanh mát.
Long Đằng như không có nóng như hắn nói, hắn vẫn hăng say với trò chơi của mình đến mức đứng lên, một cước đá bay cái ghế, hết sức chăm chú.
Sương Lan Nhi liếc mắt nhìn một cái, thản nhiên nói: “Đừng đùa, con màu vàng của ngươi sắp bị cắn chết rồi kìa.”
Long Đằng dùng nhánh cỏ đem hai con tách ra, lấy một mảnh đồng ngăn giữa sau đó nhét lại con màu xanh vào trong rọ, hắn nhìn nàng nói: “ Ngươi có biết đây là cánh vàng không? Còn con kia thì sao? Ngươi có biết nó có biệt danh gì không?”
“Bạch ma đầu.” Sương Lan Nhi không có hứng thú trả lời.
“Ấy, không nhìn ra ngươi chỉ là một nữ tử mà cũng biết nhiều đấy. Đến, đến đây, ngồi xuống chơi với ta. Ta một mình ngồi chơi thì chán chết.” Long Đằng ánh mắt sáng ngời, hưng phấn nhét một cọng cỏ vào tay nàng, cùng lúc kéo nàng lại gần hắn.
Sương Lan Nhi hoàn toàn cạn lời, nàng rốt cục không nhịn được đành hỏi: “Đại nhân, bây giờ rõ ràng là ban ngày, ngài không phải đi xử lý chính vụ sao?”
Chẳng lẽ đây gọi là vị quan thanh liêm yêu dân như con sao? Lại còn không sợ cường quyền?
Tại sao sự thật cùng lời đồn thổi lại khác xa nhau một trời một vực đến như vậy.
“Xử lý chính vụ?” Long Đằng khoát tay mà buồn cười, chỉnh đốn một chút, hắn liền giả vờ đứng đắn nói: “Hừ, chuyện gì cũng muốn bản quan phải xử lý thì quan nha để làm gì, nếu đã nhận bạc của bản quan thì đương nhiên phải thay bản quan hành sự.”
Sương Lan Nhi nghe xong, khóe miệng run rẩy. Giờ khắc này nàng khẳng định hắn tuyệt đối là một tên hôn quan, tuyệt đối! Những lời như vậy mà hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng được.
Chuyện gì quan nha cũng có thể thay hắn làm được thì còn cần cái phủ doãn này của hắn làm gì? Người ta cầm bạc của hắn thị sẽ thay hắn làm việc, còn hắn lấy bổng lộc của triều đình mà không phải vì dân chúng bá tánh mà làm việc, thế là cái đạo lý gì?
Long Đằng cũng không biết Sương Lan Nhi nghĩ gì. Hắn một tay kéo nàng đến ngồi ở vị trí đối diện “Mau, mau , mau, con vàng này phải dưỡng thương, ta còn có một con màu đen nữa, cho nó cùng với “bạch ma đầu” chiến một ván xem thế nào. Ta chơi con đen còn ngươi chơi con “bạch ma đầu”, như thế nào?”
Dứt lời hắn đã xoay người mang tới một cái bình sứ trắng bạc, đang đinh mở ra thì Sương Lan Nhi nhíu mày ngăn cản: “Đại nhân, con “bạch ma đầu” vừa rồi đã chiến đầu một trận, tiếp tục như thế này là không công bằng.”
Long Đằng suy nghĩ một chút, dương mắt lên nói: “Có đạo lý, vậy giờ ta chơi cái gì?” Đột nhiên hắn lại liếc nhìn nàng một cái tà mị, cười đến mê hoặc nói: “Từ giờ đến bữa tối còn một khoảng thời gian khá lâu nữa, hay là chúng ta…”
Sương Lan Nhi không nói gì mà trợn mắt lên nhìn hắn, trong lòng thầm chửi, không chơi dế mèn cùng nữ nhân thì hắn sẽ chết à?
Nàng vẫn là không dám đem những lời trong lòng nói ra, chỉ là cười đề nghị: “Đại nhân không bằng đi xử lý công vụ, nhìn xem có … vụ án nào oan uổng phải xử lý không?”
Long Đằng một tay chống cằm, bộ dạng như chán muốn chết, hắn thở dài một hơi mà nói: “Thiên hạ này mấy vụ án oan uổng sao mà lắm như thế, không phải người ta có câu…. À, đúng rồi, “ông trời có mắt”, nếu như ông trời quản tốt khó khăn của nhân gian thì lý gì bảo ta phải đi quản? Phí công phí sức, còn phí cả thời gian.”
Lúc này khóe miệng Sương Lan Nhi lại run rẩy. Nàng nhìn một bên sườn mặt tuấn mỹ của hắn, chỉ cảm thấy ức chế không biết đánh chỗ nào.
Người này, như cái bị thịt sinh ra thật vô ích, như cái gối thêu hoa mà thực chất chỉ là một nhúm cỏ.
Nàng đột nhiên thấy oán hận ông trời, vì sao lại đem một cái dung mạo kinh thế hãi tục đặt lên một kẻ vô lại, lưu manh, bất tài như thế, thật sự là phung phí của trời.
Trước đây nàng còn luôn ôm một cái ảo tưởng rằng có lẽ Long Đằng này chính là một thân bên ngoài quần áo lụa là, còn nội tâm bên trong sâu xa khó lường. Hiện tại nàng đã hoàn toàn phủ định cái ý tưởng viển vông này.
Hắn thiên chân vạn xác, thực chất chính là một cái bao cỏ! Không cần hoài nghi!
Mặc dù vậy, trong lòng Sương Lan Nhi vẫn còn ôm một tia hi vọng mỏng manh, nàng thật bất đắc dĩ mà hỏi: “Đại nhân, ngươi đã không tự mình xử lý các vụ án, nếu là mặc kệ dân chúng khó khăn, thì vì cái gì mà còn đi tuần phố?” Kỳ thật đây là điều mà nàng căm hận nhất, nếu không phải nàng nghe tin đồn thì làm sao lại ngu ngốc đi cản kiệu để cáo trạng? Kết quả là đụng phải tên hôn quan này.
Long Đằng nhìn con người nhộn nhạo của nàng tươi đẹp làm say lòng người, hắn vươn một ngón tay điểm một cái lên trán nàng “ Ngốc! Đương nhiên là phải làm bộ dáng, bằng không cái danh tiếng thanh liêm ở đâu mà ra?”
“Ngươi! Vậy việc của ta ngươi làm như thế nào?”
“Làm sao bây giờ ------“ hắn kéo thật dài âm cuối cùng, đột nhiên hắn động thân, một nháy mắt đã đứng bên cạnh nàng.
Hắn dựa vào rất gần, đến mức nàng có thể nhìn rõ con mắt yêu mị với con ngươi ánh lên tia quang mang chớp động, ánh sáng tỏa ra xung quanh mà trung tâm con ngươi ấy là hình ảnh của chính nàng.
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy hắn có thêm vài phần nghiêm túc.
Không biết vì sao, đáy lòng cứ biến hóa liên tục, cố gắng cho mình một chút hi vọng. Nàng không thể lại tiếp tục ảo tưởng dù chỉ một chút, nói cho cùng thì hắn cũng không nhất thiết phải giúp nàng, hắn hoàn toàn có thể đuổi nàng về Thụy vương phủ, cần gì phải chấp chứa nàng ở đây, còn thu lại bên người làm nha hoàn?
Lúc này ánh sáng đang thiêu đốt bên ngoài, sau giờ ngọ trời nóng bức khôn kể, nhưng tia nắng mãnh liệt xuyên qua song cửa chiếu vào làm sáng rực cả mặt đất dưới chân, phản xạ vào mắt chói lòa, một chút gió cũng không có.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa một bên sườn mặt nàng. Nàng kinh hãi, tay hắn có chút lạnh, chạm vào một cái mà giống như đem lại cả một cỗ tươi mát giữa ban ngày nóng bỏng.
Kỳ thật những lúc hắn cười rộ lên rất đẹp, ánh mắt cong thành vầng trăng non. Giờ phút này, biểu cảm nghiêm túc càng thêm mê người.
Chỉ tiếc lời kế tiếp hắn nói hoàn toàn đánh vỡ khoảng khắc đẹp đẽ ấy.
“Ta nói này, dù sao người nhà ngươi đều đã chết sạch, ngươi cũng trở thành không thân phận, không hộ khẩu. Nếu không muốn theo Thụy vương thì mai danh ẩn tích làm tiểu thiếp của ta đi, ta cam đoan đời này hắn nhất định không tìm được ngươi.”
Nói xong đôi môi mỏng lạnh bạc nhếch lên một đường cong lớn.
Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn đá tảng rơi xuống, nghẹn lại, phổi cũng như sắp bị tắc đến nổ tung.
Người này hắn nói như cười, mỗi lời nói ra đều độc ác vô cùng.
Cái gì mà kêu dù sao người nhà nàng đều đã chết sạch?! Chuyện thê thảm như vậy mà từ miệng hắn thốt lên lại hời hợt như chuyện đó chẳng đáng để nói.
Long Đằng cũng không biết từ chỗ nào lôi ra một cái bình sứ ngũ sắc, bên trong là dưa hấu ướp lạnh. Hắn dùng chiếc thìa bạc trộn lên đá bào cùng trái cây, tạo nên một thứ âm thanh leng keng.
Sương Lan Nhi thật muốn nổi nóng mà phát tác ra ngoài.
Không nghĩ đến một thìa dưa hấu được đưa vào miệng nàng. Nhất thời nàng chỉ biết cảm thấy sự thanh mát hòa cùng hương vị thơm ngon. Trong lòng vốn là ngọn lửa không tên đang hừng hực cháy bỗng chốc cứ như vậy mà hoàn toàn bị dập tắt, sự tức giận cũng không còn nữa.
Nam nhân xấu xa này………………………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...