Nàng được đưa đến linh đường
Linh cữu của Hoàng hậu đặt tại đó, bốn phía là những tấm lụa trắng bay bay trong màn đêm, những đóa hoa kết bằng lụa trắng treo trên trần nhà, đuôi rủ phất phơ.
Mục Triển mặc quần áo trắng đứng trước linh cữu của thê tử, khuôn mặt bình thường luôn ôn hòa tươi cười giờ vô cùng buồn bã, nghiêm túc. Lần đầu tiên Lam Kiều Nhị thấy thiên tử ra oai.
– Tham kiến Hoàng thượng. Nàng bước lên hành lễ
– Kiều Nhị, ngươi vốn là biểu muội của ta, không cần đa lễ như vậy
Mục Triển phất tay áo, lập tức có nô tỳ đỡ nàng lên
– Hoàng thượng, từ đầu ngươi đã biết ta là biểu muội ngươi sao?
– Đương nhiên, ngươi mất trí nhớ nhưng không hủy dung, huống chi ta và ngươi lớn lên cùng nhau, ngày ấy vừa đến Nhạc Dương, nhìn thấy ngươi ta đã nhận ra. Mục Triển gật đầu.
– Vậy… Hoàng thượng không nói gì với Kiều Nhị là vì Tây Thành Vương gia cầu ngươi làm thế sao?
– Hắn xin ta và Thanh Toàn giữ bí mật cho hắn, sợ nếu ngươi biết thân phận thì sẽ lại biến mất trước mặt hắn… Nhắc tới tên thê tử, Mục Triển nghẹn ngào
– Hoàng thượng nếu có tình cảm bằng hữu sâu đậm với Tây Thành Vương gia như thế thì sao giờ lại nghi hắn mưu sát Hoàng hậu? Lam Kiều Nhị bước tới gần hỏi: – Chẳng lrx Hoàng thượng thực sự tin Tây Thành Vương gia sẽ làm thế sao?
– Ta tin hắn không làm thế. Hắn đáp.
– Vậy sao Hoàng thượng lại làm thế? Lam Kiều Nhị khó hiểu.
– Thê tử của ta đã thế. Nàng sao có thể vô duyên vô cớ bị hại? Đường đường là thiên tử mà không thể bắt lấy hung thủ cho thê tử thì giang sơn sao có thể ổn định? Cho dù là oan uổng cũng phải có người phải bị trị tội. Thứ nhất là để hả giận, thứ hai là cảnh cáo hung phạm… bất luận hắn là ai trẫm cũng sẽ không bỏ qua. Ngay cả huynh đệ như Hoa Đình Phong trẫm còn có thể giết thì có ai là không dám giết?
– Cho nên Hoàng thượng quyết định hi sinh Tây Thành Vương gia sao? Nàng cảm thấy những lời của Mục Triển thật đáng sợ.
– Trừ phi hung thủ chủ động đầu thú nếu không… ngày mai hắn vẫn phải chết.
Hai người yên lặng, bỗng nhiên có thị vệ báo lại:
– Hoàng thượng, Tây Thành Vương gia đến.
Tim Lam Kiều Nhị run lên, ngạc nhiên nhìn ra cửa.
– Đình Phong sẽ bị xử trảm, ta biết hắn trước khi chết muốn gặp nhất là ngươi nên phái người dẫn hắn đến đây. Mục Triển giải thích
Không lâu sau, Lam Kiều Nhị thấy bóng dáng từng xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm của nàng giờ này bước chân nặng nề kéo theo xích sắt đi về phía nàng.
Nàng vội cúi đầu không dám nhìn đối phương, chỉ sợ hắn nhìn thấy nàng khóc thì cả hai sẽ cùng đau lòng. Nhưng nàng có thể cảm nhận hắn đang nhìn nàng. Mỗi lần hắn nhìn nàng đều như có một dòng điện truyền đến lòng nàng khiến nàng run rẩy
– Đình Phong, mai chính là ngày ngươi bị hành hình, trẫm xin lỗi ngươi, đành đối xử với ngươi như vậy. Ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì cứ nói, trẫm sẽ cố hết sức hoàn thành. Mục Triển lạnh giọng nói.
– Đình Phong không có tâm nguyện gì, chỉ là muốn gặp một người trước khi chết, giờ đã gặp rồi. Thứ ta muốn Hoàng thượng đã cho, ta chẳng còn gì tiếc nuối. Giọng nói của hắn lộ vẻ si tình.
Sống mũi Lam Kiều Nhị cay cay, nước mắt sắp rơi xuống. Nhưng nàng cố gắng thở thật sâu, cố gắng không khóc vì nàng còn lời muốn nói, nếu khóc rồi sẽ không thể nào nói ra được nữa.
– Hoàng thượng, không phải khi nãy ngươi nói sẽ không bỏ qua hung phạm sao? Đôi môi anh đào hé mở.
– Đương nhiên. Mục Triển đáp
– Nếu Kiều Nhị biết ai là hung thủ thì Hoàng thượng có bắt hắn không?
– Ngươi biết? Mục Triển vội hói: – là ai? Ai là kẻ đáng chết đó?
– Kẻ đáng chết … chính là ta.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Triển, ánh mắt kiên định
– Ngươi? Sao lại là ngươi?
Mục Triển trừng mắt nhìn nàng, hồi lâu sau không nói gì, vẻ mặt khó tin..
– Sao không thể là ta? Trước kia ta và Tiêu Nghiên như tỷ muội, lấy được kịch độc Bắc Lương có gì khó? Nàng khẽ cười.
– Nhưng lúc Thanh Toàn gặp nạn ngươi không ở Tây Thành Vương phủ
– Trước khi ta đi đã hạ độc
– Ngươi hạ độc thế nào?
– Ngay trong túi thuốc mà Hoàng hậu thương mang theo
– Ngươi… Mục Triển kinh ngạc.
– Ta biết Hoàng hậu thường mang theo túi thơm nhỏ, bên trong đựng thuốc chữa bệnh, lúc ta mắc bệnh nàng thường chăm sóc ta. Một lần, nhân lúc nàng không để ý ta bỏ Mê hồn tán vào trong, cùng là dạng viên như những viên thuốc của Hoàng hậu, Hoàng hậu hoàn toàn không phát hiện.
– Sao ngươi biết Thanh Toàn sẽ uống Mê hồn tán? Vạn nhất lúc nàng chữa bệnh cho người khác ăn thì sao?
– Cái đó cũng chẳng sao cả. Ta cũng chẳng muốn hại Hoàng hậu, chỉ định gây chuyện thôi, ai ăn phải viên thuốc đó cũng chẳng liên quan đến ta. Nàng lắc đầu
– Ngươi… vì sao ngươi phải làm thế?
– Lúc trước ta coi Tiêu Nghiên là tỷ tỷ, nàng muốn ta báo thù cho nàng, làm loạn Tây Thành vương phủ nên ta làm theo.
Lam Kiều Nhị vươn tay chờ trói nhìn Mục Triển
– Biểu ca… là ta hại biểu tẩu, ngươi giết ta đi.
Vừa dứt lời bỗng nhiên ở chỗ linh cữu vang lên tiếng cười khanh khách đáng sợ. Sao lại thế? Vì sao trong quan tài lại có tiếng cười?
Lam Kiều Nhị hoảng hốt quay đầu nhìn phía tiếng cười truyền đến.
Ầm!
Một tiếng động lớn khiến nàng càng hoảng sợ, chỉ thấy nắp quan tài của Hoàng hậu bị đẩy ra, có người ngồi dậy từ trong quan tài.
– Ha ha, Kiều Nhị muội muội, sao phải nói dối? Người nọ cười
Là hoàng hậu?!
– Có quỷ! Lam Kiều Nhị hét lớn rồi ngã quỵ
– Kiều Nhị muội muội, ngươi nói ai là quỷ? Ta sao?
Thanh Toàn đi ra khỏi quan tài, đi tới trước mặt nàng, cúi người giả làm mặt quỷ
– Ngươi sờ đi, tay ta ấm, hơn nữa còn có bóng, sao là quỷ được
– Ngươi… ngươi không chết? Lam Kiều Nhị giật mình.
– Đúng, ta chỉ giả chết thôi. Thanh Toàn cười lớn
– Ngươi không phải trúng mê hồn tán gì?
– Túi thuốc của ta vốn không có mê hồn tán. Lạ thật, Kiều Nhị muội muội, người khác bị dọa nhưng đáng lẽ ngươi là người không hoảng sợ chứ bởi vì ngươi là người duy nhất biết trong túi thuốc không có mê hồn tán.
Lam Kiều Nhị thừa nhận khi nãy nàng nói dối, khi biểu ca hỏi thủ đoạn hạ độc, nàng vội vàng nên đành nói dối như vậy nhưng không ngờ lại thành ra thế này. Nàng vốn rất sợ ma quỷ.
– Đừng nói trong túi thuốc căn bản không có mê hồn tán gì gì đó mà cho dù có cũng không hại ta được vì đời ta giỏi nhất là ngửi thuốc. Tựa như ngày chúng ta mới đến Nhạc Dương, ngươi bỏ thuốc xổ vào trà táo đỏ ta cũng ngửi ra được.
Khó trách! Lam Kiều Nhị trợn mắt. Khó trách Hoàng hậu ngày đó không bị tiêu chảy, thì ra nàng sớm đã biết nên nói mình bị cảm mạo, lấy viên thuốc trị tả ra uống vào.
– Nhưng… sao Hoàng hậu phải giả chết? Chỉ có một chuyện nàng vẫn không hiểu.
– Để lừa ngươi nói ra tình cảm thật. Năm đó ngươi cũng lừa ta như thế, còn nhớ chuyện bắt cóc không? Thanh Toàn mỉm cười.
– Biểu muội, chúng ta vẫn luôn chờ ngươi đến. Mục Triển tháo khăn tang, cười nói: – Chờ mãi chờ mãi ngươi cũng đến… chứng tỏ ngươi không muốn Đình Phong chết, chứng tỏ ngươi còn yêu hắn.
– Ngươi… các ngươi…
Lam Kiều Nhị hiểu ra nhìn sang nam nhân đang chăm chú nhìn mình, cảm giác tức giận vì bị trêu đùa khiến nàng khó chịu
– Các ngươi là những kẻ lừa gạt, dám hợp lại lừa ta!
Nàng xoay người bước đi.
Nhưng khác với trước kia là đau lòng bỏ đi, lần này là vì bực tức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...