Editor: -Jenny-
"Tiên sinh, bữa tối đã sẵn sàng"
Người hầu đem đồ ăn bưng lên bàn, bày biện còn cao cấp hơn cả nhà hàng.
Bố Nghiêu đã rất chưa ngửi thấy mùi đồ ăn, trong lòng bồn chồn, lúc nãy uống sữa bò chẳng qua chỉ là "tráng miệng" thôi, trước mắt mới là nguồn sống chân chính.
Cậu thật sự rất muốn ăn.
Diêu Vũ Lâm động ủa mấy cái, liền xua tay gọi người mang đi.
"Tiên sinh, ngài ăn ít như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe"
Quản gia lo lắng nhìn hắn, mấy năm nay Diêu Vũ Lâm ở bên ngoài không ai chăm sóc ăn uống cho hắn.
Sau đó Diêu Vũ Lâm vào giới giải trí đóng phim, quy luật sinh hoạt lại càng không được bảo đảm.
Hiện giờ hắn tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Diệu Ngu tập, hắn cũng chỉ lo công tác không ăn cớm đúng bữa, điều này không khỏi làm quản gia phát sầu vì lo cho thân thể của hắn.
Bố Nghiêu ở một bên nhìn chằm chằm đến chảy nước miếng, cậu không biết Diêu Vũ Lâm vì sao có thể thờ ơ với bữa tối thịnh soạn như vậy, nếu bỏ đi thật sự rất lãng phí đó.
Nhìn món cá quế kho tàu kia đi, còn món sườn dê sốt mật ong, bạo xào bát trân, ngay cả món súp đậu hũ trứng đơn giản cũng khiến cậu "chết mê chết mệt".
Bố Nghiêu lặng lẽ tới gần, trong lúc bọn họ không chú ý, cậu thử vươn bàn chân nhỏ ra chạm vào chén bên cạnh, thử vài lần thấy không có người phát hiện, liền ngậm một miếng thịt gà trong chén của Diêu Vũ Lâm ra.
Cậu ăn một cách sung sướng, nhưng lại không biết rằng hai người bên người đã sớm phát hiện ra động tác nhỏ này của cậu.
"Đồ trong chén của tao ngon không?".
Diêu Vũ Lâm nhướng mày nói.
Quản gia trong lòng lộp bộp, ai chẳng biết tiên sinh nhà bọn họ xưa nay luôn có thói quen sạch sẽ, muốn hắn cùng người khác dùng chung dụng cụ ăn uống là một chuyện không có khả năng, huống chi đây chỉ là một con mèo.
Cho dù Diêu Vũ Lâm không ăn cũng sẽ cấm người khác động vào đồ vật của hắn, nhưng hiện tại con mèo này lại đang phạm vào điều cấm kỵ.
Trong lúc quản gia đang bổ não ra vô số kết cục thê thảm của tiểu miêu, cũng đã nghĩ sẵn phương án cứu giúp.
Diêu Vũ Lâm lại lần nữa cầm lấy đôi đũa, ăn thêm một miếng nữa.
"Có vẻ không tệ".
Diêu Vũ Lâm ném một miếng cá lên bàn Bố Nghiêu lén lút quan sát, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Diêu Vũ Lâm.
Bố Nghiêu rốt cuộc không thể khống chế chính mình, vội vàng nhào tới.
Idol nhà cậu quả nhiên là người đẹp trai lại tốt bụng.
Bố Nghiêu vui vẻ ăn, còn vẫy vẫy cả đuôi.
Diêu Vũ Lâm bởi vì cậu dễ dàng ăn xong một chén cơm, hết lần này đến lần khác dùng ngón tay sờ vào đuôi mèo, trong mắt lộ ra sung sướng, coi như vừa rồi không phải cùng ăn một bàn cơm.
Quản gia khiếp sợ, ánh mắt không rời khỏi một người một mèo trên bàn cơm, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cung phụng mèo như một vị thần.
Bố Nghiêu không biết sau một bữa cớm mình đã nổi tiếng, sự tích của cậu trên dưới Diêu gia được lưu truyền rộng rãi, ai cũng không thể khuyên Diêu Vũ Lâm ăn cơm nhưng một con mèo làm được, đây quả thực chính là kỳ tích của lịch sử nhân loại.
Vẻ ngoài của mèo Bố Nghiêu vốn dĩ làm người khác yêu thích, hơn nữa cậu còn có sự tích kinh người, không có quản gia người hầu và bảo tiêu trong biệt thự nhìn thấy cậu không phải cưng chiều thì chính là ngưỡng mộ, làm bản thân Bố Nghiêu cũng cảm thấy xấu hổ.
Người trong nhà Idol đều tốt quá đi, nhiệt tình yêu thương động vật nhỏ chắc chắn họ rất tốt bụng.
Bố Nghiêu đếm kỹ những trải nghiệm trong hai ngày qua của mình, đây chính là cảm giác từ địa ngục lên tới thiên đường a.
Vừa ăn xong cơm trưa Bố Nghiêu lười biếng ngáp một cái, Diêu Vũ Lâm sai người đặt một cái xích đu trong phòng, nhìn mãn nhà màu sắc rực rỡ, hắn nâng chân lên che mặt lại.
Điều này quá trẻ con, thanh niên như cậu có chút khó thích ứng.
Theo như quan sát của cậu trong mấy ngày qua, Diêu Vũ Lâm thường đi sớm về trễ, ăn mặc không giống đi đóng phim mà giống với giám đốc điều hành của một công ty nào đó.
Cậu từng nhìn trộm xem qua lịch, hiện tại đã là hai năm sau khi cậu xảy ra tai nạn, có nghĩa là hai năm sau Diêu Vũ Lâm cũng rời khỏi giới giải trí, chẳng lẽ Lâm ca nhà cậu bỏ nghề diễn viên?
Cậu đang miên man suy nghĩ thì quản gia đẩy cửa tiến vào, dịu dàng nhìn cậu, "Bố thiếu gia, muốn đi dạo trong sân một chút không?".
Bố Nghiêu vô tội chớp mắt, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Hắn không nghĩ đến làm cách nào mà ông chú quản gia lại có thể gọi con mèo là thiếu gia.
Không chỉ quản gia, dường như sau khi cậu ăn tối cùng Diêu Vũ Lâm, người ta trong biệt thự thấy cậu đều từ mèo con lập tức thành Bố thiếu gia.
Mà Diêu Vũ Lâm đối với việc này không tỏ ý kiến, vì thế bọn họ liền tự nhiên cứ thế mà kêu.
Bố Nghiêu bước mèo bước đi ở con đường đá cuội phía sau biệt thự, xa xa có quản gia đi theo, vừa không quấy rầy lại vừa có thể "chông chừng" cậu.
Bố Nghiêu đi dạo xung quanh, biệt thự Diêu gia thật sự quá lớn, nếu là người cũng phải đi dạo rất lâu rồi, huống chi hiện tại cậu còn là mèo.
Bố Nghiêu có chút buồn bực, mèo người ta đều tung tăng nhảy nhót còn có thể leo cây, sao tới cậu liền biến thành đi đứng chậm chạp, chẳng lẽ trong lúc trọng sinh kỹ năng miêu tộc không hoàn thiện sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...