Editor: -Jenny-
Tay dừng trên người Bố Nghiêu vẫn nhẹ nhàng vuốt, sau đó Bố Nghiêu liền mở tứ chi lộ ra phần bụng với Diêu Vũ Lâm.
Diêu Vũ Lâm cào cậu hai cái, cậu liền phản xạ ôm lấy ngón tay Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng gặm cắn, giống như cào ngứa.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Bố Nghiêu dần dần đắm chìm trong trò chơi thuộc về bọn họ, không hề nhận thấy kỹ năng bán manh của mình càng ngày càng cao.
Một lúc xoa mèo, Diêu Vũ Lâm rút tay mình về tiếp tục đi phê duyệt văn kiện, còn Bố Nghiêu ở trên giường chơi.
Bố Nghiêu lăn tới lui, nhàn đến nhàm chán.
Cậu ngủ say trong phòng Diêu Vũ Lâm, đối với kỹ thuật lên giường xuống giường cũng đã thành thạo không ít, độ cao loại giường này không làm khó được cậu.
Nói thật cậu có hơi đói, nhưng nhìn lão đại làm việc chắm chú cũng không muốn đi quấy rầy, vì thế Bố Nghiêu yên lặng nhảy xuống giường yên lặng chuồn khỏi phòng.
Từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, cậu không phải đi một hai lần, mỗi lần bữa ăn chính không ăn đủ cậu liền lén lút chạy vào phòng bếp, vơ vét cơm thừa canh cặn, nếu kịp lúc dì Vân đang nấu ăn cậu còn có thể tranh thủ vừa nóng ăn luôn.
"Bố thiếu gia, lại đói bụng sao".
Dì Vân vừa thấy Bố Nghiêu liền nhịn không được mỉm cười, càng nhìn Bố Nghiêu càng cảm thấy đáng yêu, lúc nói chuyện với cậu giống như đang dỗ trẻ nhỏ.
Bố Nghiêu ngửa đầu kêu meo meo, thấy dì Vân là không cần sầu vì ăn.
Dì Vân xoay người lấy trong tủ lạnh ra một đĩa bánh đặt xuống "Còn có hai cái, đều cho ngươi".
Bố Nghiêu vui vẻ xoay quanh đĩa bánh ba vòng, cái đuôi vươn cao lắc lư, cậu thích nhát ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm.
"Bố thiếu gia nhanh ăn đi, đừng để bị đói"
"Bố thiếu gia lại tới ăn vụng".
Quản gia đứng ở cửa, từ ái nhìn cậu ra sức chiến đấu, còn không quên trêu ghẹo cậu.
Ăn vụng gì chư? Đây là ăn quang minh chính đại.
Bố Nghiêu ngạo kiều tiếp tục vùi đầu ăn, không tính toán với quản gia.
Quản gia tháo bao tay xuống vòng đến trước mặt cậu, tiếp tục chọc cậu "Tiên sinh nói chỉ cho phép ngươi một ngày ăn ba lần".
Bố Nghiêu bỗng nhiên dừng miệng, nhìn thẳng vào miếng bánh cuối cùng, lâm vào rối rắm.
Muốn ăn, lại sợ lão đại sẽ la cậu, không ăn lại thấy tiếc.
Thấy bộ dáng rối rắm của cậu, hai người đúng nhìn vào mặt nhau, đều là cười.
Dì Vân ngồi xổm xuống, tới gần cậu nói "Quản gia chọc ngươi chơi thôi, nhanh ăn đi".
Quản gia cũng nhìn không được, đem đĩa đẩy gần một ít, "Ăn đi Bố thiếu gia, tiên sinh sẽ không vì một khối bánh mà la ngươi".
Nếu như vậy, cậu liền không khách khí.
Sau khi ăn no nê là thời khắc thảnh thơi để tản bộ, Bố Nghiêu chậm rì rì ở trong phòng đi qua lại, người hầu gặp cậu đều sẽ cười chào hỏi cậu.
Lúc đầu Bố Nghiêu cảm thấy không quen lắm, nhưng hiện tại cảm thấy việc này khá bình thường.
Đám người hầu sau khi tiếp đón xong sợ dẫm phải cạu nên tức khắc sẽ nhường đường, cho dù biểu hiện ra yêu thích cạ nhưng không một ai dám tiến lên sờ cậu.
Nhóm miêu nô nhìn thấy mèo như nhìn thấy ngôi sao, cho dù hiếm lạ cũng phải nhịn xuống.
Lúc Bố Nghiêu đi đến cầu thang, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cây cỏ đuôi chó, cậu theo bản năng chồm qua, lại thấy một một nam sinh đang ngồi xổm một bên, trong tay cầm cỏ đuôi chó lay động về hướng mình.
"Mèo con, nhìn đây này"
Người này rõ ràng là muốn chọc cậu, nhưng Bố Nghiêu ngoại trừ Diêu Vũ Lâm ra không thể kiên nhẫn phối hợp được với ai khác.
Cậu làm như không nhìn thấy, vòng qua cỏ đuôi chó nhảy lên cầu thang.
Mới vừa nhảy hai cái thân thể đã bị một đôi tay đè lại, ngay sau đó cậu bị nam sinh bắt về tại chỗ.
"Mèo con mày chạy cái gì? Chơi với tao một lát đi, tao vừa tới nhận chức, công việc đều làm xong hết rồi.
Cũng không có ai chơi với tao.
Bây giờ tốt rồi, mày cũng đang buồn chán phải không? Mày là mèo nhà ai vậy?"
Nam sinh tự quyết định đè cậu lại không buông tay, nói cái gì cũng không cho cậu lên lầu.
Bố Nghiêu bất luận trốn đi hướng nào, cũng không thể tránh thoát bàn tay kia.
"Meo!"
Bố Nghiêu hung kêu lớn một tiếng, nhưng kêu ra tới lại giống như đang làm nũng.
Nam sinh cười đến run cả bả vai, cười nửa ngày mới nói ra lời, "Mày thật đáng yêu."
"Lấy tay ra" Giọng nói lạnh băng, làm người sợ hãi vang lên.
Ngay lập tức nam sinh liền buông lỏng Bố Nghiêu ra, đôi tay đặt ra sau lưng, thất thố nhìn Diêu Vũ Lâm trên cầu thang đại khí không dám ra, trầm mặc trong chốc lát mới lắp bắp nói, "Diêu, Diêu tiên sinh".
Diêu Vũ Lâm nhìn chằm chằm vào cậu ta, sau đó đem tầm mắt dời đi, "Quản gia"
Quản gia nghe thấy lập tức đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không hoảng không loạn trả lời, "Tiên sinh, ngài có cái gì phân phó?"
"Cậu ta là ai?"
Quản gia đánh giá nam sinh, như đang tìm tòi trong ký ức, "A, cậu ấy là đệ đệ của tiểu huệ, đúng lúc nghỉ hè đang tìm việc làm, vừa lúc tiểu huệ phải về quê hai ngày nên nhờ cậu ấy thế một chút".
"Trả tiền công cho cậu ta, về sau không được để cạu ta xuất hiện trước mặt tôi" Diêu Vũ Lâm nói xong xoay người đi lên lầu, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.
Bố Nghiêu cũng từ từ lên lầu, lại nhìn người bên cạnh, cậu nên lên lầu hay ở lại?
Quản gia há miệng thở ra một hơi, không nói gì khác, chỉ quay đầu lại nói với nam sinh "Mời đi theo ta".
"Quản gia ngài giúp tôi cầu xin Diêu tiên sinh, tôi không muốn về quê." Nam sinh gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, khoa tay múa chân, không biết chính mình nên làm cái gì mới tốt "Ta cũng không biết tại sao lại đắc tội Diêu tiên sinh, ta thật sự không hề làm gì".
"Ngươi ngay cả mình sai cái gì cũng không biết, thật sự không thích hợp lưu lại đây"
Nam sinh bỗng nhiên lớn giọng "Thật sự ta chưa làm gì hết! Không trộm không đùa giỡn, chẳng qua chỉ là chọc một con mèo".
Quản gia chọn hạ mặt "Cầu tình vô dụng, có thể trực tiếp tính tiền".
Tiểu kịch trường:
Nam dong nhất hào: Ta làm sai cái gì? Chọc mèo cũng có tội sao?
Quản gia, đàn dong trăm miệng một lời: Có.
Nam dong nhất hào: O (╥﹏╥) o
Bố Nghiêu đang ăn điểm tâm mờ mịt ngẩng đầu.
Quản gia từ ái nói: Bố thiếu gia ngài tiếp tục ăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...