Kim Ốc Hận

Lưu Mạch rời khỏi điện Bác Vọng thì sắc trời còn sớm. Những
ngày trước Lưu Triệt không có ở Trường An, Lưu Mạch bận rộn công việc đến ngập
đầu. Hôm nay Lưu Triệt đã trở về, hắn thoáng cái đã rảnh rỗi hơn rất nhiều nên
không muốn về điện Bác Vọng, quay đầu lại bảo: “Thành Liệt, đi lấy một chiếc xe
ngựa bình thường. Chúng ta ra ngoài cung chơi một chút.”

Sáng sớm trên đường Trường An rất náo nhiệt, cỗ xe ngựa màu
xanh chạy trên phố như một giọt nước thấm vào biển rộng, không người nào chú ý.

“Chủ nhân”, Thành Liệt cười hỏi, “Tới lầu Thanh Hoan chứ?”

“Thôi đi.” Lưu Mạch suy nghĩ một chút, “Chạy vòng quanh phố
xá một vòng rồi tính sau.”

“Tuân lệnh.” Thành Liệt đáp một tiếng rồi bảo với phu xe ở
ngoài mành. Phu xe giảm tốc độ, cỗ xe chầm chậm lăn bánh trên phố. Thanh âm
huyên náo truyền tới tai Lưu Mạch chính là thanh âm của đô thành Trường An phồn
hoa nhất Đại Hán, là thanh âm cãi cọ, mua bán, gọi nhau của rất nhiều người sống
trong thành. Tương lai sẽ có một ngày, từ thành thị cho tới quốc gia này đều
giao vào tay hắn. Hắn có thể vượt qua phụ hoàng của mình, kiến tạo nên một triều
đại càng hưng thịnh hay không?

Lưu Mạch nghĩ như vậy, nghe tiếng bánh xe lăn dần tới phía
nam thành bỗng nhiên dừng lại, liền vén rèm hỏi, “Có chuyện gì?”

“Điện hạ”, ngoài mành, giọng Thành Liệt vui vẻ, “Gặp người
quen rồi.”

“Ồ?” Lưu Mạch nhìn sang, quả nhiên thấy cách đó không xa có
một cỗ xe ngựa màu xanh ngọc rộng rãi sang trọng, hiển nhiên không phải của nhà
bình thường. Thiếu nữ mặc y phục màu hồng vén rèm xe, nhìn thiếu nữ đứng dưới,
mỉm cười hỏi, “Không biết Nhị tiểu thư thông minh lanh lợi có thể tự mình tìm
đường về nhà không?”, nói xong liền buông rèm xuống, ra lệnh, “Quay trở về phủ.”
Phu xe vâng lệnh, không buồn nhìn đến Thượng Quan Linh mà cứ thế đánh xe đi, để
lại Thượng Quan Linh ăn mặc mong manh tròn mắt đứng trong gió nhìn chiếc xe ngựa
rời đi.

“Chà”, Thành Liệt tặc lưỡi, thở dài nói, “Vị đại tiểu thư
này của Thượng Quan gia thật ác độc, có thể bỏ muội muội của mình đơn độc ở bên
ngoài.”

“Điện hạ”, Thành Liệt biết Lưu Mạch không muốn dây dưa quan
hệ với tỷ muội Thượng Quan gia, khẽ hỏi, “Chúng ta đi qua chứ?”

Lưu Mạch suy nghĩ một chút, rốt cục thở dài nói, “Một cô
nương đơn độc trên phố cũng nguy hiểm. Ta đã nhìn thấy, chẳng lẽ không quản tới?”
Huống chi, nghe lời của Thượng Quan Vân vừa nói thì Thượng Quan Linh chịu cơn
giận dữ như vậy phần nhiều là có liên quan đến mẫu thân hoặc chính bản thân hắn.

“Thành Liệt.” Lưu Mạch bảo, “Ngươi đi mời Thượng Quan nhị tiểu
thư tới đây.”

Thành Liệt lĩnh mệnh bước xuống nói mấy câu với thiếu nữ.
Lưu Mạch ở trên xe, trông ra thấy thiếu nữ tỏ vẻ đề phòng, sau khi thấy là hắn
thì liền kinh ngạc.

“Thái tử điện hạ”, Thượng Quan Linh bước tới gật đầu chào.
Cô biết Lưu Mạch mặc y phục xanh là không muốn bị người khác nhận ra thân phận
nên cũng không hành lễ. Dù vừa bị người khác mỉa mai nhưng trên mặt cô vẫn giữ
được vẻ tự nhiên. Nếu Thượng Quan Vân biết vừa rồi có Lưu Mạch ở gần thì dù giận
dữ gấp trăm lần cũng không lựa chọn bộc lộ tính tình đại tiểu thư của mình.

“Thượng Quan tiểu thư”, Lưu Mạch mỉm cười nói, “Lên xe đi,
ta đưa cô trở về phủ Thượng Quan.”

“Không cần.” Thượng Quan Linh dịu dàng từ chối: “Đa tạ Thái
tử điện hạ lo lắng, dù vừa rồi tỷ tỷ của thần nóng giận nhưng tính tình cũng
không xấu, chắc lát nữa hết giận sẽ quay lại đón thần.”

“Thật không?” Lưu Mạch cười nhạt, nói: “Cũng không biết lúc

nào mới hết giận, Thượng Quan tiểu thư cứ lên đây đi.”

Thượng Quan Linh bất đắc dĩ đành nói, “Như vậy thì xin đa tạ
thịnh ý của Thái tử.” Vào thời này thì chuyện nam nữ ở chung còn chưa nghiêm trọng,
Thượng Quan Linh lên xe, thầm nghĩ tới dụng ý của Lưu Mạch. Cô chỉ gặp một lần
chứ không có giao tình gì với Thái tử nên không tin là Lưu Mạch để ý tới mình.
Theo lý thì Thái tử không nên cố mời ở nơi đông người như thế này.

“Thượng Quan cô nương”, quả nhiên Lưu Mạch nhìn ra ngoài cửa
sổ, hỏi bâng quơ, “Ta nghe nói rằng lúc mẫu thân của ta viết thư trả lời phụ
hoàng hôm ở Lâm Phần thì chính cô nương đã đứng bên hầu mài mực. Cô nương có biết
mẫu thân ta viết cái gì không?”

Thượng Quan Linh liếc sang, điềm nhiên hỏi lại, “Thái tử điện
hạ muốn biết thì sao không tự mình đi hỏi Trần nương nương chứ?”

Lưu Mạch trầm mặc giây lát. Nếu có thể hỏi mẫu thân thì hắn
đã không cần ngồi đây hỏi Thượng Quan Linh.

“Nếu Trần nương nương nguyện ý nói cho Thái tử điện hạ, tự
nhiên sẽ nói.” Thượng Quan Linh khéo léo chuyển hướng, “Nếu nương nương không
muốn, Linh Nhi tuy thấy nhưng cũng không tiện nói.”

Hai người đang nói chuyện thì cỗ xe ngựa màu xanh ngọc ban
nãy đã quay trở lại đầu phố. Phu xe nhìn chung quanh một vòng, không thấy Thượng
Quan Linh thì ngơ ngác. Thượng Quan Linh nhìn qua cửa sổ xe, thấy vậy bèn mỉm
cười, “Ồ, không ngờ tỷ tỷ hết giận nhanh như vậy, đã quay lại đón rồi. Thái tử
điện hạ, Linh Nhi cáo từ.”

Lưu Mạch khẽ gật đầu, cảm thấy buồn cười, liền thuận miệng hỏi,”
Cô nương cùng lệnh tỷ tới thành Nam để…?”

“Gia tẩu không được khỏe”, Thượng Quan Linh khom người hành
lễ, “Mấy hôm trước có tới y quán Xuân Sinh của Ngô gia xin bốc thuốc nên hôm
nay chủ tâm tới để cảm ơn. Tỷ tỷ và ta rảnh rỗi chẳng có việc gì nên liền đi
theo chị dâu nhưng không ngờ Ngô đại phu đã đột quỵ mất trước đây vài hôm. Tỷ tỷ
đang bực bội, Linh Nhi có khả năng nói gì đó đắc tội nên mới như thế, khiến cho
Thái tử điện hạ chê cười.”

“Ngô đại phu qua đời rồi ư?”, Lưu Mạch kinh ngạc hỏi.

“Đúng thế.” Thượng Quan Linh hơi ngạc nhiên. Mặc dù Ngô Xuân
Sinh là đại phu nổi danh ở thành Trường An nhưng chung quy cũng chỉ là dân thường,
sao Thái tử Lưu Mạch lại biết?

Lưu Mạch chợt nhớ lại lời mật báo về chuyện tiểu thiếp Lý
Phi mấy lần viếng thăm Ngô Xuân Sinh. Ngô Xuân Sinh bây giờ mất mạng là sự
trùng hợp hay là bị giết? Hắn suy nghĩ thật nhanh, nói “Có người đến đón tiểu
thư rồi thì ta không quấy quả nữa.” Nói rồi quay lại bảo Thành Liệt, “Mau trở về
điện Bác Vọng.”

Thượng Quan Linh gật đầu, thi lễ rồi xuống xe đi về hướng xe
ngựa nhà mình ở đằng xa. Bên kia, Thượng Quan Vân không thấy muội muội thì đang
lo lắng, bây giờ gặp Thượng Quan Linh mới an lòng, tức giận hỏi, “Muội đi đâu
thế?” Thượng Quan Vân nhìn về hướng cô vừa đi tới, thấy một cỗ xe ngựa màu xanh
đang quay đầu lại chạy vụt đi, trên ghế trước có một người mặc áo xanh trông rất
quen thuộc. Cô suy nghĩ một lát thì nhớ ra đó chính là nội thị của Thái tử Lưu
Mạch. Trong phút chốc, sắc mặt chợt xanh mét.

Lưu Mạch cũng không hề biết tất cả những điều này. Hắn nhanh
chóng về điện Bác Vọng, gọi Đình úy Trương Thang tới hỏi, “Có điểm gì đáng ngờ
trong việc đại phu Ngô Xuân Sinh của Ngô gia ở thành Nam đột nhiên qua đời
không?”

Trương Thang chắp tay hành lễ, tỏ vẻ kinh ngạc. “Điện hạ là
thái tử, sao lại có hứng thú đối với cái chết của Ngô Xuân Sinh vậy?”

Lưu Mạch nhắm mắt, nói: “Trương đại nhân, mặc dù chuyện này
tầm thường nhưng lại có quan hệ không nhỏ đối với ta. Xin đại nhân tường trình
sự thật.”


“Xét theo bề ngoài thì không có điểm gì đáng ngờ.” Lưu Mạch
đã nói như vậy thì Trương Thang cũng không muốn hỏi nữa, ngẫm nghĩ một lát rồi
bẩm, “Cần phải xem qua hồ sơ thì mới có thể hiểu được sự thật.”

Để Thái tử đọc hồ sơ cũng không có gì, nhưng nếu làm công
khai sẽ không tránh khỏi khiến bệ hạ ở điện Tuyên Thất biết được. Đương nhiên,
bắt đầu từ lúc Lưu Mạch gọi Trương Thang đến thì chuyện này đã không thể không
truyền đến tai Lưu Triệt. Ngô Xuân Sinh qua đời hai ngày trước, người nhà báo
là bị đột quỵ. Rõ ràng trước mấy ngày lão còn rất khỏe nhưng hôm đó người nhà tới
gọi lão dậy thì đã tắt thở.

Lưu Mạch nhíu mày: “Ta thấy cần gặp trực tiếp tiểu đồng của
lão một lần.”

Tiểu đồng của Ngô Xuân Sinh tên là Đông Diệp. Sắc mặt của hắn
khi bị gọi đến phủ Đình úy dù tái nhợt nhưng cũng khá bình tĩnh. “Đại nhân muốn
nghe chuyện ngày đó?” Đông Diệp không biết thân phận của Lưu Mạch nhưng đoán
người có thể ngồi ở vị trí chủ tọa trên công đường trong Đình Úy tất không phải
bình thường. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một quý phu nhân tới chơi,
nhưng lại bàn chuyện bí mật với tiên sinh nên tiểu nhân không biết họ nói những
gì.”

“A, đúng rồi”, hắn bỗng nhiên nhớ ra, “Vị phu nhân đó đi rồi,
tiên sinh liền cảm thán một câu rằng vị phu nhân này thật cuồng dại. Lần thứ
hai phu nhân đó đến và trao đổi mấy câu, sau đó tiên sinh suy tư mất mấy ngày.”

Tiểu thiếp Lý Phi cuồng dại? Lưu Mạch cười lạnh, nghe cũng
thấy lý do đó thật là hồ đồ vì không thể chứng minh được. Bàn về y thuật thì từ
sau khi sư công rời đi, có người nào trong thành Trường An bì kịp mẫu thân? Nếu
muốn dùng y học để đối phó với mẫu thân thì chẳng phải là quá múa rìu qua mắt
thợ hay sao? Hoặc là, Lý Chỉ thấy hắn hiện giờ ở điện Bác Vọng, mẫu thân không
thể luôn để mắt đến như Tảo Tảo nên muốn đối phó? Hắn nghĩ mông lung một hồi,
như lạc vào đám mây mù không rõ phương hướng, cảm giác mình đã bỏ qua một điểm
gì đó then chốt.

“Khi Ngô tiên sinh còn sống”, hắn gõ tay lên bàn, hỏi, “có
hành động gì đặc biệt không?”

“À”, Đông Diệp hồi tưởng lại, nói: “Trước đó vài ngày có Thượng
Quan phu nhân tới khám, Ngô tiên sinh đọc tên phương thuốc và bảo bốc cho Thượng
Quan phu nhân. Hôm nay Thượng Quan phu nhân dẫn hai vị tiểu thư tới tạ ơn nhưng
không ngờ tiên sinh đã mất rồi.”

“Thành Liệt”, Lưu Mạch xoay người dặn bảo, “Đến nhà Thượng
Quan Kiệt lấy đơn thuốc về đây.”

Thành Liệt đáp lời rồi đích thân rời đi. Nội thị của Thái tử
đến, Thượng Quan phu nhân không dám từ chối, chỉ tỏ vẻ ngượng ngùng lấy đơn thuốc
giao cho Thành Liệt. Lưu Mạch trông thấy đơn thuốc thì chấn động. Mặc dù hắn
không học y thuật nhưng mẫu thân và sư công đều là danh gia y thuật hiện thời
nên hắn cũng miễn cưỡng hiểu đại khái, mơ hồ biết được công hiệu của phương thuốc.

“Lý Chỉ!” Lưu Mạch nghiến răng ken két rít lên cái tên này.
Thành Liệt vỡ mật kinh hồn, cảm thấy trong khoảnh khắc đó, toàn thân vị thái tử
điện hạ xưa nay vẫn ôn hòa này lộ ra một luồng hàn khí. Lưu Mạch không nói gì,
chỉ phất tay áo, chắp tay bỏ đi.

“Thái tử điện hạ”, Thành Liệt đã nghe chính miệng Thượng
Quan phu nhân nói phương thuốc mình đưa có tác dụng ngừa thai. Thượng Quan phu
nhân đã sinh được ba con trai cho quan Trung lang, năm trước lại sinh một nữ, sức
khỏe suy giảm không nên sinh nở thêm nên đến xin Ngô Xuân Sinh kê thuốc.

Thành Liệt thấy bộ dạng Thái tử điện hạ như thế, liên tưởng
trước sau thì dần dần hiểu ra, biến sắc nói: “Chúng ta có đưa cho Ngự y thự xem
qua hay không?”


Bọn họ biết thời cơ chính là lúc này. Ngự giá về kinh đã gần
được nửa tháng. Nửa tháng qua, bệ hạ đều ở chỗ của Trần nương nương. Nếu như…,
bây giờ mà không trừng trị được Lý Chỉ thì còn chưa biết đến bao giờ.

“Không.” Ngoài dự tính, Lưu Mạch lại lắc đầu, dần trở nên
bình tĩnh. Hắn nhướng mày nói: “Chắc nội thị do phụ hoàng sai tới tuyên triệu
ta cũng sắp đến rồi.”

Khi Lưu Mạch theo lời tuyên triệu đến điện Tuyên Thất thì
Lưu Triệt vừa mới xử lý công việc xong, ngồi trên điện với vẻ mặt khó đoán nhìn
con trai trưởng của mình một lát rồi mới hỏi, “Hôm nay Thái tử cho đòi Trương
Thang để làm gì?”

Lưu Mạch là thái tử của một nước nên không thể nào quản chế
hậu cung của phụ hoàng, cuối cùng chuyện này vẫn phải giao cho Lưu Triệt quyết
định. Lưu Mạch căn bản cũng không có ý định tự điều tra, chuyện ảnh hưởng đến mẫu
thân, hắn nghĩ, phụ hoàng sẽ không nương tay. Dù sao thì mẫu thân cũng là người
phụ hoàng yêu thích nhất. Còn hắn, mặc dù là con trai, nếu điều tra quá sâu thì
trái lại còn có khả năng bị phụ hoàng nghi ngờ. Hoàng thượng và thái tử vốn
không thể quá thân mật, điều này chính là nỗi bi ai của hoàng tộc.

“Nhi thần hôm nay ra ngoài tình cờ gặp tỷ muội nhà Thượng
Quan và biết được chị dâu nhà bên đó gần đây có được một đơn thuốc từ một vị đại
phu, mà vị đại phu kia lại vừa chết cách đây mấy ngày.” Hắn muốn giấu không cho
Lưu Triệt biết mình phái người theo sát nhất cử nhất động của người nhà Lý Chỉ
nên mượn chuyện gặp tỷ muội Thượng Quan để lấy cớ.

“Nhi thần nhận ra đơn thuốc đó là đơn thuốc mẫu thân tự kê
cho mình, không truyền ra ngoài. Nhi thần thấy sự việc bất thường nên mới gọi
Trương Thang đến hỏi về vị đại phu kia.”

Lưu Triệt ngẩng lên, chuyện liên quan đến A Kiều thì y nhớ
rõ. Phương thuốc duy nhất A Kiều vẫn uống mấy năm này là… Một luồng sát khí hiện
lên trên mặt. Y đứng bật dậy, nổi giận quát lên, “Dương Đắc Ý!”

Dương Đắc Ý ở bên vội vàng khom người thưa: “Có nô tài.”

Y thở gấp một hơi, lạnh giọng gằn từng chữ ra lệnh, “Ngươi
mau dẫn Kỳ Môn quân niêm phong Ngự y thự, kiểm tra xem thuốc Trần nương nương uống
hàng ngày có gì khác thường không.”

Lưu Mạch cúi đầu thầm nghĩ, phụ hoàng thật sự là rất quan
tâm đến mẫu thân sao? Nếu không thì sẽ không phản ứng mạnh như thế. Lưu Triệt
chắp tay, đi lại vài bước trên điện thì hơi bình tĩnh lại. Y nhìn con trai, bỗng
nhiên cười lạnh hỏi, “Mạch Nhi, con tính sẽ thành thân với một trong hai tỷ muội
nhà Thượng Quan sao?”

Lưu Mạch lấy làm kinh hãi, hỏi lại: “Phụ hoàng?”

“Thái tử đừng nghĩ đến chuyện gạt trẫm.” Lưu Triệt thản
nhiên nói, “Trẫm nghĩ rằng không phải con biết được phương thuốc từ nhà Thượng
Quan mà là con phái người theo dõi mọi hoạt động của Lý gia?”

Trán Lưu Mạch lấm tấm mồ hôi, “Phụ hoàng anh minh.”

“Thôi đi.” Lưu Triệt nói chậm rãi, giọng có vẻ thê lương,
“Trẫm biết là con không yên lòng về mẫu thân và muội muội của con.”

“Trẫm là đế vương, dĩ nhiên có tai mắt để biết chuyện. Nhưng
trẫm chưa từng nghĩ,” Mắt y lộ ra tia âm độc, “hậu cung của trẫm lại có người
làm việc như thế.”

Trong hậu cung, giết người không thấy máu vốn là chuyện bình
thường. Chỉ là Lý Chỉ lần này bắt tay vào làm từ nơi không phòng bị nhất, lại
dùng thủ đoạn giết người gián tiếp nên mới khiến cả hai cha con bọn họ suýt nữa
gặp nạn. Nếu không phải Lý Chỉ quá ác tâm, giết người diệt khẩu, thì sợ rằng sẽ
không lộ dấu vết nhanh như thế. Ngự y thự bị Kỳ Môn quân vây chặt, các ngự y đều
hoảng loạn. Ngự y lệnh mặt tái nhợt, bước lên hỏi Ngự tiền tổng quản Dương Đắc
Ý, “Không biết vì sao Dương công công lại tới đây?”

Dương Đắc Ý nghiêm mặt nói: “Ta phụng mệnh bệ hạ tra xét xem
thuốc Trần nương nương sử dụng có gì khác thường.”

Hắn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người trong Ngự y thự đều biết
vị trí của Trần nương nương ở trong lòng bệ hạ nên cùng biến sắc.

“Dương công công”, Ngự y lệnh miễn cưỡng cười nói, “nói gì vậy?
Kẻ nào ăn gan chó dám gây bất lợi với Trần nương nương? Huống chi, bản thân Trần
nương nương tinh thông y thuật, ai có thể động tay động chân vào thuốc của người?”

“Ít nói nhảm thôi.” Dương Đắc Ý cười lạnh nói, “Bảo ngươi

tra xét thì tra xét đi.”

Ngự y lệnh bất đắc dĩ đành ra lệnh, “Mang thuốc nương nương
dùng ngày hôm qua ra tra xét.”

Nội thị nhận lệnh, chỉ lát sau đã mang thuốc tới. Mấy viên
ngự y cũng kiểm tra xong liền thở dài một hơi, an tâm nói: “Dương công công, kiểm
tra thuốc này không có gì sai cả.”

Dương Đắc Ý sửng sốt, nói: “Dám ra tay với thuốc của Trần
nương nương thì tất nhiên phải cao tay, cẩn thận kiểm tra hơn nữa.”

“Đúng là không sai gì cả.” Ngự y lệnh bất đắc dĩ chắp tay nói,
“Ngày đó nương nương viết phương thuốc có mười hai vị gồm Phục linh, Đỗ hành,
Quyết minh tử…, ngay cả thần nhìn lầm thì mấy vị ngự y cũng không thể nhìn lầm
được.”

“Như vậy”, Dương Đắc Ý liền chau mày, cảm thấy khó giải quyết,
hỏi, “Thuốc nương nương dùng hôm nay đâu?”

“Hôm nay vẫn còn sớm nên chưa bắt đầu sắc.”

“Lấy ra đây!”

Ngự y lệnh bất đắc dĩ nói, “Tuân lệnh.”

Lão đón lấy thuốc do nội thị đưa tới, cười khổ nói, “Dương
công công, ngài xem, cũng không…” Sắc mặt lão dần dần thay đổi.

Dương Đắc Ý nhạy cảm hỏi, “Thế nào?”

“Thuốc này”, Ngự y lệnh run như cầy sấy, không nói được nữa.
Mấy lão ngự y bên cạnh cũng trắng bệch mặt, thở dài nói, “Thuốc này liều lượng
không đúng.” Nếu hôm nay không phải tự mình cầm trong tay xem xét kỹ lưỡng thì
dù có là ngự y già đời kinh nghiệm phong phú cũng không phát hiện được ra rằng
liều lượng thuốc dùng trong đó hơi khác biệt.

“Thật to gan!” Dương Đắc Ý cười lạnh nói, “Người chịu trách
nhiệm lấy thuốc đâu?”

Người phía dưới trắng bệch mặt đáp, “Tô Vân vừa rồi thấy không
bình thường, đã bỏ chạy từ lúc Kỳ Môn quân còn chưa phong tỏa cửa trước Ngự y
thự rồi.”

Tô Vân hốt hoảng chạy trên hành lang cung Vị Ương, ý đồ muốn
đến điện Phi Sương cầu cứu Lý tiệp dư nhưng vì lòng dạ bối rối, không thấy rõ
đường phía trước nên đâm sầm vào một người.

“Mắt chó của ngươi mù à.” Giọng một nội thị cũng lanh lảnh
như gã quát lên, “Dám xô cả Tam hoàng tử điện hạ?”

Gã sợ rúm người, chẳng kịp nhìn phương hướng, cứ thế quỳ sụp
xuống, dập đầu bình tĩnh nói: “Nô tài mạo phạm Tam hoàng tử điện hạ, xin thứ tội.”

Lưu Hoành cười lạnh nói, “Người xô vào ta mà còn muốn sống
sao?” “Người đâu”, cậu cao giọng ra lệnh: “Đánh cho tên nô tài này chết đi.”
Tam hoàng tử mặc dù không được sủng ái nhưng vẫn có quyền đánh chết một nô tài.

Khúc Ly nghe tiếng kêu la dần yếu đi, rùng mình một cái, khẽ
nói, “Điện hạ, gió đã đổi chiều. Bây giờ làm thế này liệu…?”

Lần này thì Lý Chỉ chết chắc rồi.

Đánh chết tên nô tài kia cũng không giúp được cái gì.

“Thế nên ta mới đánh chết gã”, Lưu Hoành mỉm cười nói, “để
không thua cháy túi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù đã sắp tới năm mới rồi nhưng
hôm nay vẫn còn có một cơn gió đông hiếm thấy. “Lưu Mạch”, cậu nắm chặt tay,
nói: “Vận khí của ngươi thật tốt.”

Tại sao ngươi cứ luôn may mắn như vậy chứ? Từ đầu đến cuối,
người cậu muốn đối phó không phải là Trần A Kiều mà là Lưu Mạch và muội muội bảo
bối Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ.

“Dù sao, nếu không phải các ngươi gây chuyện thì tại sao mẹ
ruột của ta lại phải chết cô độc ở điện Thanh Lương chứ?” Nếu muốn đối phó với
Lưu Mạch thì trước hết phải đối phó với Trần A Kiều. Cậu ra tay không hề do dự,
không hề gợn lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận