Kim Ốc Hận

Tháng Mười hai năm Nguyên Đỉnh thứ ba, đã gần đến năm
mới. Một hôm, lúc điện Ngọc Đường chuẩn bị tắt đèn đi nghỉ thì Lưu
Triệt hỏi, “Việc thu dọn cung Vị Ương năm nay do Kiều Kiều phụ trách
nhé.”

Vào cuối năm, là quý tộc hay nhà nông cũng đều phải
thu dọn để đón năm mới. Nếu là nhà nông thì tất nhiên chuyện này do
chủ nhân thực hiện không có gì phải bàn, nhưng trong cung đình thì
việc phụ trách thu dọn còn có ý nghĩa rộng hơn. Từ khi Vệ Tử Phu
tự vẫn ở điện Tiêu Phòng vào năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Trung cung chưa
được lập nên Lưu Triệt vẫn phân công cho nữ quan phụ trách công việc
thu dọn trong hai năm Nguyên Đỉnh thứ hai và thứ ba chứ không giao phó
cho bất kỳ phi tần nào. Lúc này y nói như thế khiến Trần A Kiều không
khỏi bất ngờ. Là người quyền thế nhất cung Vị Ương hiện giờ, nàng
định giao việc này cho người khác nhưng lại thấy làm thế không phù
hợp, song vẫn ngại phải tính toán những thứ lặt vặt nên giao cho Lục
Y đi làm thay.

“Ngươi hôm nay là nữ quan của ta, cho dù là phi tần
trong cung Vị Ương cũng phải nể mặt.” Nàng dặn Lục Y, “Nhưng ngươi
cũng cần phải giữ bổn phận cẩn thận, không được gây ra tranh cãi. Hơn
nữa”, nàng do dự một chút rồi nói, “để ý tới Công chúa Chư Ấp ở
điện Kim Hoa một chút cho ta.”

Lục Y vâng dạ rồi mỉm cười nói, “Nương nương, Lục Y
làm việc thì người cứ yên tâm.”

Lý tiệp dư ở điện Phi Sương và Hình khinh nga ở điện
Thừa Hoa đều rất thân thiện, không gây khó dễ gì. Lục Y vừa bước ra
khỏi điện Thừa Hoa thì viên nội thị đi cùng liền nói, “Lục cô cô,
phía trước chính là điện Kim Hoa.”

Lục Y đáp khẽ một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ kiêu căng
ngạo mạn của Chư Ấp hồi Vệ Tử Phu còn sống. Công chúa chưa xuất giá
thì sống ở trong cung, nhưng khi Vệ Tử Phu qua đời thì Lưu Thanh đã
trưởng thành mà lại là công chúa thuộc dòng chính nên không tiện giao
phó cho phi tần trông nom, vì thế Trần nương nương mới cho ra ở riêng
tại điện Kim Hoa. Trần nương nương nói rằng Công chúa Chư Ấp còn chưa
hiểu nhân tình thế thái, rất giống chính bản thân nàng năm đó, vì
thế nên mặc dù không đối đãi đặc biệt nhưng sau khi Vệ Tử Phu chết
thì cũng không ngược đãi hay gây khó khăn gì. Cung nhân điện Ngọc
Đường đều cảm thán rằng Trần nương nương có tấm lòng quá mức lương
thiện, nhưng chẳng phải chính vì Trần nương nương như vậy nên bọn họ
mới tận tụy trung thành đối với nàng hay sao?

“Lục Y!” Trần nương nương mỉm cười nói với cô, “Ta
đối xử tốt với mọi người nhưng cũng không để cho người khác trèo lên
đầu lên cổ. Mọi người ở điện Kim Hoa hôm nay đều biết hiện giờ ai là
chủ nhân của cung Vị Ương. Lưu Thanh đã không còn là cô công chúa làm
mưa làm gió trong điện Tiêu Phòng năm xưa nữa thì có thể làm được
cái gì chứ?”

Trong tháng đầu tiên Công chúa Chư Ấp vào sống ở
điện Kim Hoa, tất cả mọi người trên dưới từ điện Kim Hoa cho tới cung
Vị Ương đều tẩy chay vì cho rằng cô chẳng còn tiền đồ gì nữa. Để
lấy lòng Trần nương nương đang độc chiếm ân sủng của quân vương, cách
ăn nói hàng ngày của họ đều mơ hồ lộ ra vẻ khinh miệt. Ngay cả
những vật dụng đưa lên đều hết thiếu cái này lại sai cái kia khiến
Chư Ấp xưa nay được nuông chiều không sao chịu được, thường xuyên nổi
giận đùng đùng ở điện. Một tuần sau Trần A Kiều mới biết chuyện
này. Lục Y vốn hiểu rõ cách làm người của chủ nhân, bèn hỏi, “Có
cần nô tỳ đến cảnh cáo người ở điện Kim Hoa hay không?”

Ngoài dự liệu của cô, A Kiều lại lắc lắc đầu mà
nói, “Để từ từ, ta muốn xem cô Công chúa Chư Ấp này rốt cuộc là
kiểu người thế nào.”

Phàm là người đang từ trên trời ngã xuống, nếu không
phải vì tuyệt vọng mà vươn lên thì sẽ vì tuyệt vọng mà sụp đổ, A
Kiều muốn biết cô công chúa chua ngoa đanh đá nhất triều Hán Vũ cuối
cùng sẽ đi theo con đường nào. Cũng chỉ sau khi biết điều đó thì
nàng mới quyết định được cách đối xử với cô ta.

“Lục Y”, Trần A Kiều dặn thêm, “Đợi thêm một tháng
nữa, nếu Công chúa Chư Ấp không thể tự mình cải thiện được tình

hình đó thì ngươi phải đi cảnh cáo đám cung nhân một chút.”

Nhưng ngoài dự liệu của hai người, chưa đầy một tháng
thì cô công chúa chua ngoa đó không chỉ học được cách kiềm chế tính
tình của mình mà còn khiển trách cả đám cung nhân ở điện Kim Hoa
khiến bọn họ dù trong lòng có nghĩ gì nhưng cũng không dám thể hiện
ra ngoài mặt.

“Rốt cuộc cũng có khí phách một công chúa. Một hôm
nhân dịp một cung nhân có lỗi cố tình chậm phục vụ mình, cô ta gọi
bộ phận phụ trách hình phạt đến đánh cho cung nhân đó mười trượng
rồi triệu tập mọi người”, Lục Y thuật lại cho Trần A Kiều xem những
lời nói của Công chúa Chư Ấp hôm đó, “Cho dù có như thế nào thì ta
cũng đường đường chính chính là một công chúa, nếu chọc đến phụ
hoàng thì phụ hoàng sẽ bảo vệ ta hay là bảo vệ bọn nô tỳ các
ngươi? Ta là Chư Ấp chứ không phải là Di An không có chỗ dựa nào. Đệ
đệ của ta là Tề vương, đứng đầu một nước chư hầu, cữu cữu của ta
là Trường Bình hầu năm xưa tấn công tiêu diệt thiết kỵ Hung Nô. Sau ba
năm giữ đạo hiếu để tang cho mẫu thân thì ta vẫn là công chúa. Đám nô
tài các ngươi hãy tự hỏi mình có mấy cái đầu chứ?”

Trần A Kiều điềm nhiên lắng nghe, chỉ hỏi lại, “Công
chúa Di An là ai?”

“Nương nương quên rồi sao?” Cô mỉm cười nhắc, “Chính
là con gái của Doãn tiệp dư năm xưa.”

Trần nương nương khẽ ồ lên một tiếng, “Hẳn là Công
chúa Chư Ấp không muốn ta nhúng tay vào quản chuyện của cô ta. Lục Y,
ngày mai ngươi hãy đến điện Kim Hoa, ngầm dạy bảo đám cung nhân một
chút.” Nàng vẫn bình thản như cũ, “Trần A Kiều này không phải là
loại người ném đá xuông giếng[1], không cần bọn họ làm những chuyện
nịnh nọt kia. Chú ý không được để cho Lưu Thanh biết. Ngoài ra cũng đi
nói với bên chỗ Công chúa Di An rằng dù sao thì cô bé cũng là công
chúa Đại Hán, dù ta không muốn gặp bọn họ nhưng cũng không muốn có
người đối xử tệ bạc.”

[1] Ném đá xuống giếng: Được hiểu tương tự như câu
“Giậu đổ bìm leo”, có nghĩa là thừa lúc người ta gặp rủi ro, thất
thế mà vùi dập, lấn lướt.

Điện Kim Hoa là một tòa cung điện rất tầm thường
trong bốn mươi tám điện của cung Vị Ương, không quá tốt nhưng cũng
không quá kém, không quá náo nhiệt nhưng cũng không quá vắng vẻ. Các
cung nhân điện Kim Hoa đứng ở trước điện, cung kính chào, “Lục cô cô!”

Những năm qua, Lục Y đã giấu A Kiều điều một số cung
nhân tâm phúc vào điện Kim Hoa. Cung nhân vừa chào chính là một trong
số đó.

Lục Y hỏi, “Công chúa của các ngươi đâu?”

“Công chúa biết hôm nay sẽ dọn dẹp, ngại trong điện
bụi bặm nên ra ngự hoa viên rồi, mọi việc đều tuân theo sự sắp đặt
của cô cô”, cung nhân bẩm.

Lục Y gật đầu, nhớ lời Trần nương nương đã dặn liền
hỏi, “Công chúa gần đây có chuyện gì đặc biệt không?”

“Cũng không có”, cung nhân suy nghĩ một chút rồi nói,
“nhưng mấy hôm trước Tề vương có gửi thư về, Công chúa đọc xong thì
khóc suốt một đêm.”

Lục Y nhìn quanh điện Kim Hoa, không phát hiện thấy
điều gì khác thường liền đi ra ngoài. Sau khi dọn dẹp xong, cô bẩm
báo với A Kiều. A Kiều suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói, “Va vấp
một lần thì sẽ khôn ngoan hơn. Chuyện năm Nguyên Đỉnh đầu tiên đủ để
răn dạy bọn họ, phàm là Lưu Thanh còn chút thông minh thì chắc sẽ
không làm loạn nữa.”

Chẳng mấy chốc đã đến năm mới, yến tiệc của cung
Vị Ương theo thông lệ được tổ chức trên đài Bách Lương, ca múa mừng
cảnh thái bình. Trần A Kiều ngồi ở bên cạnh Lưu Triệt, nhìn các phi
tần quanh năm khó gặp mặt quân vương đang ngồi trên đài, lòng chợt

thấy buồn. Nhưng cho dù buồn nàng cũng không thể đẩy Lưu Triệt vào
vòng tay người khác. Nhã nhạc cung đình hôm nay do nhạc sư Lý Diên Niên
giỏi nhất của Nhạc phủ biểu diễn.

“Kiều Kiều”, Lưu Triệt ở bên cạnh thấy nàng ngơ ngẩn
thì khẽ gọi.

Nàng mỉm cười đáp, “Không có gì.” Đang định cáo từ
trở về điện thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo ở phía
dưới, “Phụ hoàng, hôm nay là tất niên, Thanh Nhi đã học một điệu múa
đặc biệt để chúc mừng Đại Hán ta trị yên thiên hạ, chúc phụ hoàng
vạn thọ vô cương.”

Nàng đã mấy năm không gặp Lưu Thanh, hôm nay nhìn cô
súng sính thướt tha từ trong đám người bước ra, sau khi trưởng thành
thì càng thêm giống như người con gái kia lúc phô bày tuổi hoa đẹp
nhất.

Lưu Triệt khá bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, “Nếu như
thế thì Chư Ấp hãy múa đi!”

Năm xưa Vệ Tử Phu nhờ ca múa mà được sủng hạnh. Ba
cô gái được thừa hưởng dáng vẻ của nàng ta nên thân thể cũng mềm
mại. Chỉ là Lưu Thanh ngày xưa được sủng ái vô hạn nên không chịu nỗ
lực tập luyện, hôm nay cố ý muốn làm cho Lưu Triệt mềm lòng nên nhảy
múa dập dờn đẹp mắt. Lưu Triệt bất giác động tâm, quay sang nhìn A
Kiều, thấy nàng cúi đầu, nét mặt lơ đãng. A Kiều không biết nhưng Lưu
Triệt vẫn còn nhớ rõ. Nhiều năm trước, khi Vệ Tử Phu vẫn còn sống,
đang giữa độ tuổi hoa đã nhảy múa một vũ điệu mừng xuân ở phủ Bình
Dương hầu, giành được tình cảm của Lưu Triệt. Sau đó là một cuộc bể
dâu, nhưng Vệ Tử Phu cũng đã chết rồi. Người đã chết thì mọi việc
đều chấm dứt. Lưu Triệt không nén nổi nỗi buồn bã trong lòng. Trần A
Kiều trông thấy liền nắm tay gọi khẽ, “Bệ hạ, A Kiều mệt rồi, xin
phép về điện Ngọc Đường nghỉ ngơi trước.”

Các phi tần ở dưới đài thoáng xôn xao. Những năm qua
Trần nương nương độc chiếm hết mọi ân sủng nên họ vốn không còn trông
mong gì. Nhưng nếu Trần nương nương rời khỏi đây thì những người còn
lại cần dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho bệ hạ vui vẻ. Phải
biết rằng hôm nay là ngày khởi đầu của năm mới, chỉ riêng việc có
thể giành được ân sủng của bệ hạ vào ngày đầu năm đã là vinh hạnh
lớn nhất ở cung Vị Ương. Lưu Mạch đội mũ thái tử ngồi dưới đài khẽ
nhếch miệng. Cung Vị Ương quả thật vĩnh viễn không bao giờ yên tĩnh,
mẫu thân vẫn chẳng thể thích ứng.

Hiếm có mùa đông nào ít tuyết như hôm nay. Đã sang
năm mới nhưng trời đêm vẫn còn trong trẻo. Nàng ngồi trong cung xa ấm
áp, mơ hồ cảm thấy có một làn gió lạnh thấu xương không biết từ đâu
thổi vào. Từ sau lần đẻ non năm đó, cơ thể nàng trở nên sợ lạnh.
Nàng luôn nhớ về cung Trường Môn quen thuộc đã bị Lưu Triệt thu hồi
để xây cung Kiến Chương. Mặc dù Ngọc Đường cũng tốt nhưng vào mùa
đông thì hàng ngày vẫn phải đốt lửa, tóm lại vẫn không bằng Trường
Môn.

“Đám nô tài đó thật là vô dụng”, trở về điện Ngọc
Đường, cho đám người hầu lui xong thì Lục Y mới giận dữ, “Ngay cả
chuyện Công chúa Chư Ấp gần đây tập múa như vậy mà cũng không biết
bẩm báo lên.”

“Thôi được rồi”, Trần A Kiều lại không cảm thấy hỏng
việc, “Công chúa Chư Ấp chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương
mà thôi.”

Đến tháng Tư năm nay thì cô sẽ hết kỳ hạn ba năm
chịu tang, phải tính tới chuyện hôn nhân. Chuyện cần nhất trong cuộc
đời con gái chẳng qua chỉ là tìm được một người chồng tốt mà thôi.
Hôm nay, nàng chính là chủ của cung Vị Ương, Lưu Thanh sợ nàng gây khó
dễ nên mới tốn công sức để làm cho Lưu Triệt rủ lòng thương. Công
chúa thành hôn thì phải được bệ hạ cho phép.


“Nhưng mà”, nàng than thở, “tại sao không có ai chịu
tin ta quả thật không có ý gây khó dễ chứ?”

Khi Lưu Triệt trở về điện Ngọc Đường thì Trần A
Kiều đã đi ngủ được một lúc lâu. Đốt lửa than trong phòng ngủ không
tốt cho sức khỏe nên trước khi đi ngủ Lục Y đã chuyển lửa than ra
ngoài điện, trong điện chỉ còn duy nhất một cây nến nho nhỏ. Dưới
ánh nến mờ mờ, Lưu Triệt thấy A Kiều đắp chiếc chăn bằng gấm thật
dày mà vẫn cảm thấy lạnh, nằm co ro một góc. Y khẽ nhíu mày, thầm
thở dài, nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng vào lòng.

Thoáng cái đã gần đến năm Nguyên Đỉnh thứ tư.

Theo thông lệ, ba ngày trước năm mới sẽ không thiết
triều nên khi ánh sáng ban mai nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu vào
tẩm điện, Trần A Kiều tỉnh dậy còn đang ngái ngủ, thấy Lưu Triệt
nằm bên cạnh thì giật mình.

“Nàng dậy rồi sao?” Lưu Triệt khá vui vẻ, hôn lên má
nàng một cái, trêu chọc, “Trẫm còn đang nghĩ lúc nào Kiều Kiều mới
dậy.”

Nàng không có thói quen có người khác bên gối khi
thức giấc nên ậm ừ một lúc mới nói, “Bệ hạ dậy trước đi.”

Trong suốt năm Nguyên Quang, dù Lưu Triệt đã giảm dần
việc nắm thực quyền nhưng vẫn rất chăm chỉ, gần như không bao giờ dậy
muộn. Người thong thả nói, “Chẳng mấy khi rảnh rỗi, chơi đùa với
Kiều Kiều một lúc đã.”

Sắc mặt A Kiều lúc đỏ lúc trắng, ra sức đẩy y một
cái, gắt gỏng, “Thiếp không cần.” Vừa tung chăn định nhảy xuống thì
hơi lạnh ập vào khiến nàng run lên.

Cung nữ bên ngoài điện nghe thấy tiếng cười đùa bên
trong liền nhẹ nhàng vén rèm hỏi, “Bệ hạ, nương nương đã dậy chưa?” A
Kiều vội vàng nấp sau lưng Lưu Triệt, nói vọng ra, “Vào đi.” Lưu Triệt
nhắm mắt, chỉ cười nhẹ không lên tiếng.

Mạc Sầu mang đồ rửa mặt vào, thấy bệ hạ còn đang
ở trên giường thì sắc mặt ửng hồng, cúi thấp đầu xuống. Nói đúng
ra, chẳng mấy khi bệ hạ và nương nương thức dậy cùng nhau.

A Kiều thấy ngoài trời đã sáng rõ liền hỏi, “Bây
giờ là mấy giờ rồi?”

“Bẩm đã giờ Mão ba khắc”, Mạc Sầu đáp, “Phải rồi,
phủ Công chúa trưởng báo tin đêm qua Công chúa trưởng Phi Nguyệt đã
sinh hạ một bé gái, cả hai mẹ con đều bình an.”

“Đêm qua à?”, A Kiều vui mừng, “Thật là một đứa bé
có phúc, ngay cả sinh ra cũng biết chọn giờ.

Đợi đến ba ngày sau, khi điện Tuyên Thất thiết triều
trở lại thì Trần A Kiều mới bứt ra được để đi thăm mẹ con Lưu Lăng.
Phủ Công chúa trưởng cực kỳ náo nhiệt, người đến tặng lễ nườm
nượp. A Kiều ngồi trên giường dành cho bà đẻ trong phòng Lưu Lăng,
cười hỏi, “Làm mẫu thân rồi thấy thế nào?”

“Cũng chẳng biết nói thế nào”, Lưu Lăng mỉm cười,
Đông Phương Sóc bế con gái không rời tay, “Lúc mang thai đi lại bất
tiện thì chỉ muốn sinh cho xong. Đến lúc sinh hạ thì đau không chịu
nổi, sau đó lại rất yêu thương.” Tình mẫu tử đến thật tự nhiên, chôn
sâu trong huyết mạch mỗi người mẹ.

“Xinh quá!” Trần A Kiều nhìn bé gái trong lòng Đông
Phương Sóc, thở dài, “Trong đám cháu gái đời sau của Trần gia thì
Mạn Nhi và con của hai người là xinh đẹp nhất, không biết khi lớn lên
sẽ bắt mất hồn bao nhiêu chàng trai.”

“Muốn lấy con gái của ta”, Đông Phương Sóc hùng hổ,
“đầu tiên phải bước qua cửa ải này đã.”

Lưu Lăng bật cười, xẵng giọng, “Nói lung tung gì đó”,
rồi quay sang A Kiều, “Chẳng cần phải đợi lâu, Tảo Tảo hiện giờ không
phải đã bắt mất hồn vía bao nhiêu chàng trai thành Trường An rồi
sao?”

Lưu Sơ xinh đẹp là con gái yêu của đương kim Hoàng
thượng, là muội muội song sinh của Thái tử điện hạ, mẫu thân cô lại
là Trần nương nương độc chiếm thánh sủng trong cung Vị Ương. Thân thế
tài mạo ngút trời, dần đến tuổi xuất giá khiến cho tất cả gia đình
quyền quý trong thành Trường An đều chú ý xem con cái nhà ai sẽ vinh
hạnh lấy được báu vật như vậy. A Kiều hơi nhướng mày, thở dài,
“Trong lòng nó vẫn nhớ Quan Quân hầu, chưa từng nhìn đến người nào
khác.”


“Chuyện này”, Lưu Lăng cũng biết chuyện nên cảm thán,
“Để qua năm xem, biết đâu nó lại xem trọng ai đấy?”

“Đành vậy thôi”, A Kiều cười gượng, hỏi Đông Phương
Sóc, “Đặt tên con là gì rồi?”

“Ha ha”, Đông Phương Sóc vừa cười xong lại im bặt,
lúng túng cúi đầu không đáp.

“Đừng hỏi chàng”, Lưu Lăng lườm một cái, “từ lúc con
được sinh ra đến giờ chàng chỉ biết bế không rời tay, bản thân được
xưng học rộng tài cao mà nghĩ ra vô số cái tên đều không vừa ý. Đến
giờ vẫn chưa xong đấy.”

Trần A Kiều phì cười, đúng là lòng cha mẹ có thể so
được với trời đất, mà Lưu Lăng lấy Đông Phương Sóc cũng là một cặp
hạnh phúc.

“Chi bằng”, nàng nhìn Lưu Lăng, “muội chọn cho nó một
cái tên đi?”

“Cũng được”, Lưu Lăng suy nghĩ một chút, nhướng mày,
“đặt tên một chữ là ‘Mi’ vậy.”

“Mị?” Đông Phương Sóc lắc đầu, “‘Mị’ trong ‘Vũ mị’
sao? Nghe quá tầm thường”[2].

[2] Chữ “Mi” có âm đọc tiếng Trung là “Méi”, Đông
Phương Sóc nghe nhầm thành chữ “Mị” có âm đọc là “Mèi.” Chữ “Mị”
trong từ “Vũ mị” lại có nghĩa là xinh đẹp, quyến rũ.

“Ai nói là chứ ‘Mị’ kia chứ”, Lưu Lăng gạt đi, “là
chữ ‘Mi’ trong ‘Thủy mi’.”

“Đông Phương Mi?” Trần A Kiều ngâm nga, “cũng rất đẹp
đấy!” Thủy mi là dải nước ở mấp mé bờ, vừa là nước mà vừa là
bờ, không phải là nước mà cũng không phải bờ, một chữ cực kỳ mê
hoặc.

Tên vừa được đặt xong, Đông Phương Mi đang ở trong lòng
phụ thân bỗng giãy một cái rồi khóc toáng. Đông Phương Sóc chân tay
luống cuống, đành nhìn lên hai người phụ nữ trên giường cầu cứu.

Trần A Kiều mủi lòng ôm lấy, nhìn qua rồi nói,
“Chắc nó đói bụng rồi. Đông Phương đại nhân bế nó tìm bà vú đi để
ta và Lăng Nhi nói chuyện một chút.”

Sau khi Đông Phương Sóc đi ra, Trần A Kiều liền thả
lỏng, ngồi dịch sát thêm chỗ Lưu Lăng, hỏi, “Lăng Nhi, mấy ngày vừa
rồi cũng không có thời gian rảnh ngồi với muội nên chưa kịp hỏi.
Muội nói thật cho tỷ biết, lúc trước sao lại không cẩn thận để mang
thai Mi Nhi?”

Lưu Lăng quay mặt, giận dỗi, “Tỷ là sủng phi đoan
trang trong mắt mọi người, sao lại hỏi mấy chuyện quỷ quái như vậy?”

“Chẳng phải là do muội sao?” A Kiều điềm nhiên, “bằng
không thì tỷ hỏi làm gì.” Các nàng cùng nhau lớn lên, cùng học tại
một trường, cùng làm cảnh sát, cùng xuyên qua thời gian đến đây, biết
rõ nhau như chiếc bóng của mình.

“Cũng chỉ vì uống nhiều rượu quá”, Lưu Lăng thở
dài, “khó mà tránh được.”

“Ồ?” A Kiều hỏi dồn, “Như vậy là Lăng Nhi say à?”

“Cũng không phải”, Lưu Lăng thành thật đáp, “chỉ là
rượu vào thì buông lỏng lý trí, phóng túng một chút thôi.”

“Cần gì phải nói muội?” Nàng phản công, “Tỷ thì
sao? Hồi cung nhiều năm như vậy, cũng từng có thai, vậy ở chung với
đế vương thiên cổ kia thì thế nào?”

A Kiều giật mình, ngượng ngập, “Sao lại quay sang
tỷ?” Mặt nàng dần đỏ lên.

“Sao không chứ?” Lưu Lăng buồn cười, “Chỉ cho quan viên
thắp lửa mà không để dân chúng đốt đèn. Tư Mã Thiên từng nói, ‘Đế
vương có thể ba ngày không ăn nhưng không thể một ngày không có nữ
nhân’, tỷ thấy có đúng không?”, nàng hiếu kỳ nên hỏi dồn.

A Kiều chật vật đứng lên, nói một câu hàm hồ, “Thật
là lợi hại”, rồi tìm cớ chuồn thẳng, còn nghe tiếng cười khanh
khách của Lưu Lăng văng vẳng bên tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận