Kim Ốc Hận

Hiểu biết về người con gái kia càng nhiều, Lý Nghiên cảm thấy
hy vọng càng xa vời. Có một người đẹp như tiên trên trời như vậy bầu bạn thì bệ
hạ còn có thể để mắt đến người con gái khác được sao? Nhưng đàn ông đều có mới
nới cũ, hơn nữa bệ hạ còn là một người rất bạc tình, Lý Nghiên ngắm nhìn dung
nhan tươi đẹp hơn cả mẫu đơn ở trong gương rồi tự khích lệ bản thân mình.

“Nghiên Nhi!” Vân Nghê, người được Công chúa trưởng Bình
Dương lựa chọn giống như cô đẩy cửa bước vào, nói với giọng hân hoan như không
dám tin, “Bệ hạ đến phủ Bình Dương hầu rồi.”

Bàn tay đang trang điểm của Lý Nghiên bỗng nhiên chững lại,
“Nghiên Nhi thật đẹp!” Vân Nghê kinh ngạc ngắm nhìn nét mặt hơn sương thắng tuyết
của Lý Nghiên ở trong gương, lộ vẻ vừa yêu thích, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tỵ.
“Lần này nhất định có thể làm cho bệ hạ vừa ý rước về cung Vị Ương, rồi sẽ một
bước lên mây như Vệ hoàng hậu.”

“Vân Nghê tỷ tỷ nói gì vậy? Tỷ tỷ cũng rất đẹp mà”, Lý
Nghiên quay đầu lại hỏi, “Bệ hạ có dẫn ai tới không?”

Vân Nghê chớp mắt đã biết ý của Lý Nghiên, “Bệ hạ không dẫn
theo một cung phi nào, chỉ có duy nhất một người em gái họ là Công chúa trưởng
Phi Nguyệt.”

“Lưu Lăng!” Lý Nghiên thầm cân nhắc trong lòng, mọi người
trong thành Trường An đều biết Công chúa trưởng Phi Nguyệt tình như tỷ muội với
Trần nương nương. Hôm nay, bệ hạ đi tới phủ Bình Dương hầu một mình, không dẫn
theo Trần nương nương được ân sủng đặc biệt suốt mấy năm qua mà là Công chúa
trưởng Phi Nguyệt mới có những quan hệ không tốt với phủ Bình Dương hầu, điều
này thể hiện ý gì đây?

Cô hắng giọng, “Bệ hạ đến thì lát nữa tất sẽ truyền ca múa,
Vân Nghê tỷ tỷ còn không mau trở về trang điểm?”

“Báo cho muội một tiếng thôi, tỷ phải về đây.” Vân Nghê như
tỉnh cơn mê lập tức xoay người rời đi.

Lý Nghiên đỡ mái tóc đã búi được một nửa theo kiểu Vọng Tiên
Hoàn xuống, hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi đưa lược lướt theo suối tóc đen
trang điểm lại một lần nữa.

“Hoàng đệ, Phi Nguyệt muội muội”, Công chúa trưởng Bình
Dương mỉm cười bước ra đón chào, nụ cười hơi có chút cảm khái, “Những năm qua
hoàng đệ ít đến phủ Bình Dương hầu của ta đấy.”

Lưu Triệt nhớ đến hồi y mới lên ngôi, gặp thất bại thì thường
xuyên đến nhà tỷ phu để giải tỏa những uất ức ở trên triều đình. Bây giờ hồi tưởng
lại như đã qua một kiếp.

“Hoàng tỷ luôn là hoàng tỷ của trẫm”, Lưu Triệt mỉm cười
nói. Những năm đó, Lưu Tịnh luôn theo sát, nhẹ nhàng khuyên giải, mặc dù là người
lạnh lùng nhưng y vẫn luôn ghi nhớ những tình cảm này nên ôn tồn, “Ít nữa trời
nóng lên thì hoàng tỷ theo trẫm cùng đến Cam Tuyền nhé.”

“Tất nhiên là được rồi.” Ánh mắt Lưu Tịnh sáng lên, cung Cam
Tuyền là một nơi không tồi, vừa uống rượu vừa tấu nhạc rồi dâng Lý Nghiên lên
thì chắc chắn thành công.

“Được rồi”, Lưu Lăng lên tiếng, “Đi Cam Tuyền còn phải chờ
thêm một thời gian nữa. Lưu Lăng nghe nói ca cơ ở chỗ Bình Dương tỷ tỷ là danh
tiếng nhất, có thể mời tới biểu diễn được hay không?”

Lưu Tịnh hơi đỏ mặt, vỗ tay, “Còn không đi gọi các nàng ra
đây mua vui cho bệ hạ.”

A Lan quỳ gối lĩnh mệnh đi ra. Các ca cơ đã sớm chuẩn bị sẵn
sàng đang tập trung ở chái đông nhìn cô, ánh mắt đều lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
A Lan nhìn quanh, hỏi, “Lý Nghiên đâu?”

“A Lan tỷ tỷ, Lý Nghiên nói cô ấy đêm qua bị cảm lạnh, hôm
nay nét mặt không được đẹp nên không ra được”, Vân Nghê trả lời, cố gắng khống
chế không để những hân hoan thể hiện qua lời nói.

A Lan sầm mặt, “Khó lắm mới được dịp bệ hạ tới Hầu phủ, sớm
không bệnh muộn không bệnh mà lại bệnh vào đúng lúc này. Đúng là không có phúc
duyên.”

“A Lan tỷ tỷ”, Vân Nghê cẩn thận hỏi, “Tỷ ghé qua thăm cô ấy
chứ?”

“Thôi đi”, A Lan chỉ vào Vân Nghê, “Lần này ca múa bài Hái
sen, do muội làm chủ. Phải nhớ rằng đây là cơ duyên hiếm có, thành hay bại chỉ

trong lần này thôi.”

“Muội biết rồi”, Vân Nghê cúi đầu.

Sau khi các cô gái trang điểm kiều diễm rời đi, Lý Nghiên đẩy
cửa ra nhìn theo bóng dánh mảnh khảnh xinh đẹp của Vân Nghê, khẽ mỉm cười.

“Lý Nhi đúng là vô cùng thông minh”, ngoài hành lang, má má
thản nhiên nói.

“Má má khen nhầm.” Cô quay đầu lại, “Nếu má má cảm thấy
Nghiên Nhi có thể thành công thì có thể giúp Nghiên Nhi một chuyện được hay
không?”

Trên đại đường phủ Bình Dương hầu, những cô gái trẻ trung
xinh đẹp nối nhau bước vào khoe ra vòng eo mềm mại đến mê hồn, quần màu lục váy
màu trắng, cảm giác như hơi thở vùng sông nước Giang Nam chập chờn hư ảo. Vân
Nghê ở giữa vòng người nhẹ nhàng nhảy múa như một đóa hoa sen diễm lệ đang hé nở
trên mặt nước, ngân nga hát:

“Đến Giang Nam hái sen, lá sen ai vạnh tròn.”

A Lan rón rén trở về bên cạnh Công chúa trưởng Bình Dương,
khẽ cau mày nói thầm vào tai Lưu Tịnh, “Lý Nghiên bị bệnh không thể đến được.”
Cô cho rằng Công chúa trưởng sẽ tức giận nhưng lại thấy Lưu Tịnh khẽ mỉm cười,
ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Màn ca múa ở phủ Bình Dương hầu dĩ nhiên là tuyệt vời, còn đẹp
và khéo hơn cả những buổi biệt diễn ở cung Vị Ương. Người hát cũng là mỹ nhân
tuyệt sắc, sắc mặt không trang điểm mà đỏ hồng, cặp mày giương nhẹ đưa tình, liếc
nhìn bậc đế vương áo đen ngồi trên cao, trông vẻ anh tuấn bất phàm thì mặt chợt
ửng đỏ thêm, suýt nữa đi sai bước. Đó chính là vị phu quân tôn quý nhất trên đời
mà tất cả các cô gái trong thiên hạ đều ao ước. Lưu Triệt ngồi xem những vũ điệu
quyến rũ mê người này lại khẽ cúi đầu, nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ở trong đại đường này năm xưa y đã gặp Vệ Tử Phu, tiếng hát thánh thót, giọng
ca tròn vành, vòng eo mềm mại, xoay người nhẹ nhàng thể hiện ra nhu tình hết mực
khiến y tim đập thình thịch, quên mất nụ cười rực rỡ của A Kiều trong điện Tiêu
Phòng.

Có lẽ thật đúng là vật đổi sao dời, lâu rồi thì cũng không
còn tâm tình như buổi ban đầu nữa. Y ngược lại nhớ đến nét miệng A Kiều mỉm cười
như gió thoảng mây tan, nên người hát ca có phong tình hơn cả Vệ Tử Phu năm đó
cũng không thể làm cho con tim y gợn sóng thêm một lần nữa. Người hầu mặc áo
xanh bưng hũ rượu lên, Dương Đắc Ý đón lấy, châm đầy chén cho Lưu Triệt. Lưu
Lăng ngồi bên chú ý quan sát sắc mặt Lưu Triệt và Lưu Tịnh rồi cười nhạt, cũng
uống một chén, mọi thứ đều nhàm rồi.

“Thôi đi!” Lưu Triệt phất tay áo buông một câu, “Ca múa nhạt
nhẽo, hoàng tỷ theo trẫm đến hậu viên phủ Bình Dương hầu xem sao.”

Các cô gái đang nhảy múa ca hát tức khắc dừng lại. Vân Nghê
chợt cảm thấy nhục nhã, đôi mắt đẹp đã ngân ngấn nước. Công chúa trưởng Bình
Dương vẫn bình thản đứng lên, không hề có vẻ mặt thất vọng, phất tay cho các cô
lui ra rồi cười nói, “Hoàng đệ đã có ý như thế thì tỷ tỷ nào dám không tuân lệnh?”

Lưu Triệt đứng dậy, chắp tay bỏ ra ngoài. Lưu Lăng đợi đến
khi y phục bằng gấm đen tôn quý khuất hẳn thì mới mỉm cười bước theo. Thị tòng
áo xanh hầu rượu cúi thấp đầu đang định lui ra thì lại nghe thấy giọng lạnh
lùng của Bình Dương trưởng công chúa vang lên phía sau, “Nghiên Nhi.”

Lý Nghiên bỏ chiếc mũ quả dưa xuống để lộ mái tóc đen dày
óng ả, đưa tay xóa đi lớp phấn hóa trang làm hiện ra dung nhan xinh đẹp tuyệt
trần hơn hẳn Vân Nghê vừa rồi, xoay người lại quỳ gối, “Trưởng công chúa quả
nhiên tinh mắt.”

“Ngươi thật to gan”, Lưu Tịnh trách mắng.

“Nghiên Nhi chỉ cảm thấy” Lý Nghiên cúi đầu nhỏ nhẹ đáp, “Có
thể chính mắt nhìn thấy bệ hạ thì sẽ có ích hơn cho Nghiên Nhi sau này. Hơn nữa,
Nghiên Nhi tự tin sẽ không để bệ hạ phát hiện.”

Lưu Tịnh dịu lại, “Ngươi hãy lui về trước, đợi bệ hạ đi khỏi
rồi tới gặp ta.” Nàng ta hừ lạnh, phất tay dẫn A Lan vẫn còn kinh ngạc rời đi.

Lý Nghiên thở dài thườn thượt, để chiếc khay đang cầm trên
tay lên án. Bệ hạ đến phủ Bình Dương hầu, tuy không có khả năng là để kiếm tìm
một bậc hồng nhan tuyệt sắc vừa gặp mặt đã xiêu lòng như trong truyền thuyết
kia, nhưng ít nhiều cũng có ý muốn ngắm nhìn những người đẹp. Thuở nhỏ, mẫu
thân trước khi lâm bệnh qua đời đã gọi cô đến bên giường dặn dò: Phàm là con
gái thì phải biết tự trân trọng trước mới có thể khiến người khác trân trọng.


Tuyệt sắc như mẫu thân mà chỉ vì thời thiếu nữ không chịu
trân trọng bản thân nên cuối cùng phải chôn vùi dung nhan như hoa của mình vào
chuyện cơm áo.

Ở đời nhiều lúc chẳng phải cứ tận dụng triệt để mọi cơ hội
thì sẽ có được điều mình muốn. Nếu cô tới yến tiệc lần này, dù bệ hạ có si mê
dung nhan thì trong lòng cũng khó tránh khỏi bị coi thường. Chỉ có sự gặp gỡ bất
ngờ mới khiến cho đàn ông hứng thú. Có đôi khi không gặp lại càng khiến lòng
người mong đợi, nên cô phải biết cách đề cao bản thân, chỉ là…

Trong ca cơ viện…

“Nếu má má cảm thấy Nghiên Nhi có thể thành công thì giúp
Nghiên Nhi một việc được hay không?”, Lý Nghiên hỏi.

“Giúp cái gì?”

“Giúp Nghiên Nhi kiếm một bộ y phục của người hầu trong phủ
vừa với người.”

“Con muốn làm gì?” Má má nghi hoặc, sau hiểu ra thì hít sâu
một hơi. “Con muốn cải trang thành thị nữ hầu hạ trong yến tiệc?”

“Muốn được bệ hạ chú ý thì không thể không hiểu suy nghĩ của
người.” Lý Nghiên cười khẽ, “Điều quan trọng nhất vẫn chính là bản thân bệ hạ,
có phải vậy không? Mặc dù đã nghe rất nhiều chuyện về bệ hạ nhưng khó có được
cơ hội như thế này, con muốn chính mắt nhìn xem bệ hạ là người như thế nào?”

Cô bê bình rượu, cúi đầu tiến vào đại đường rồi đứng ở một
chỗ rất xa về bên phải phía sau bệ hạ, dùng ánh mắt không làm người khác chú ý
đánh giá người đàn ông mặc y phục màu đen đang ngồi ngay ngắn ở vị trí cao quý.

Đánh giá một cách công bằng thì dù không phải ngồi ở ngôi cửu
ngũ, Lưu Triệt vẫn là người đàn ông khá hấp hẫn phụ nữ với khuôn mặt không giận
mà uy, vầng trán cao, cặp mày lưỡi mác đen nhánh cho tới đôi môi cực mỏng. Tất
cả toát lên vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám gần gũi.

Lý Nghiên thầm thở dài, ở quê hương của cô vẫn có một câu
nói rằng những người môi mỏng thì rất bạc tình. Những chiến công hiển hách
trong đời bệ hạ chẳng phải đã nói rõ y là người vô cùng bạc tình, cho dù là với
hạ thần hay đối với phi tần. Cô thật sự có thể mê hoặc một người như vậy được
sao, cô hỏi mà đã biết trước câu trả lời.

Phi Nguyệt trưởng công chúa Lưu Lăng quả nhiên là mỹ nhân nổi
tiếng Trường An, phiêu lãng trong giới quyền quý giống như một cánh hoa đào nở
trên vách đá hiểm trở không ai có thể hái, mỏng manh nhưng cực kỳ xinh đẹp, có
lẽ mấy chữ “hoa đào mơn mởn” là thích hợp nhất để hình dung về người con gái
này. Lưu Lăng đã như vậy thì Trần A Kiều sẽ thế nào? Cô khép mắt, vừa rảo bước
đi trên con đường nhỏ trở về viện ca cơ vừa thầm mường tượng ra phong thái vị đệ
nhất sủng phi của Đại Hán chưa từng gặp mặt.

“Lý tiểu thư!” Một giọng nữ yêu kiều gọi cô.

Lý Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lưu Lăng tay cầm
quạt lụa đang đứng ở cuối hành lang phía trước mỉm cười nhìn mình, ánh mắt ngạo
mạn như mèo vờn chuột.

“Lý tiểu thư quả nhiên xinh đẹp”, Lưu Lăng thản nhiên nói,
“Nhưng rõ ràng là Phi Nguyệt đã nghe nói Lý tiểu thư bị bệnh thế mà Lý tiểu thư
lại làm thị nữ áo xanh phục vụ yến tiệc để xuất hiện ở đại đường. Đó là tội khi
quân, thật to gan.” Nói đến câu cuối cùng, giọng của Lưu Lăng trở nên lạnh lẽo,
ánh mắt lộ ra sát khí.

Lý Nghiên khẽ cúi đầu xuống nhìn bộ y phục nô bộc trên người
chưa kịp thay, không cách nào chối cãi. Phi Nguyệt trưởng công chúa không phải
là công chúa lớn lên trong khuê phòng, có tiếng là giỏi biện bác, năm xưa đã từng
cùng Trần nương nương bình định biến loạn Giao Đông nổi tiếng trong thiên hạ.
Dưới cái nhìn nghiêm nghị của Trưởng công chúa, cô vẫn bình tĩnh mỉm cười, “Trưởng
công chúa nói đùa rồi, bệ hạ cũng không phải chỉ đích danh Nghiên Nhi ra hát,
Nghiên Nhi cùng lắm chỉ có thể coi là dối gạt Bình Dương trưởng công chúa. Trưởng
công chúa đã tha thứ cho Nghiên Nhi, Phi Nguyệt trưởng công chúa còn muốn truy
cứu sao? Về phần mặc giả thị nữ hầu tiệc, Nghiên Nhi xưa nay ngưỡng mộ bệ hạ
nên muốn mượn việc rót rượu để nhìn trộm mặt rồng, mặc dù là không đúng nhưng
sao có thể coi là khi quân?”


“Hay”, Lưu Lăng vỗ tay khen ngợi, “Lý tiểu thư quả nhiên
thông tuệ. Chỉ là Phi Nguyệt không rõ”, nàng uyển chuyển quay người bước về
phía trước, “Nếu như Lý tiểu thư thật sự thông tuệ thì tại sao lại có hy vọng
tiến cung chứ?”

Lý Nghiên bước theo sau Lưu Lăng, hỏi lại, “Thế thì làm sao?
Chẳng lẽ do Trần hoàng hậu không muốn Nghiên Nhi tiến cung nên nhờ Phi Nguyệt
trưởng công chúa ra mặt lần này?”

“Ngươi đúng là tự đánh giá mình quá cao.” Lưu Lăng cười nhạt,
“A Kiều tỷ chẳng thèm so đo với ngươi nhưng bản công chúa thấy tư chất ngươi
không tệ nên không đành lòng để ngươi tự gây nghiệp chướng mới cố ý tới đây nói
mấy câu thức tỉnh ngươi thôi.”

“Nghiên Nhi thụ giáo”, cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hỏi,
“Nhưng mà… Phi Nguyệt trưởng công chúa làm sao lại có thể nhận ra được Nghiên
Nhi?”

“Ngươi giả dạng cũng không có gì sơ sót”, Lưu Lăng vẫn rảo
bước, “Chẳng qua ánh mắt của ngươi dừng lại trên người ta quá lâu. Trừ những
người con gái cực kỳ mỹ lệ thì không ai nhìn người cùng giới như vậy cả. Lý tiểu
thư, ngươi nói… có đúng không?”

“Ngươi có lẽ đúng là thông minh”, ánh mắt Lưu Lăng lộ vẻ
thương hại, “Nhưng cũng không nên coi những người khác đều ngu xuẩn. Ta đoán
ngươi hy vọng sẽ là một Vệ Tử Phu khác nhưng không biết ngươi đã từng nghĩ xem
liệu tâm tình của bệ hạ năm đó và hiện giờ có giống nhau không? Hơn nữa, cho dù
ngươi trẻ tuổi, dung nhan đẹp đẽ thì Lý gia các ngươi có thể có nhân tài như Vệ
Thanh, Hoắc Khứ Bệnh không? Với tư chất của ngươi, hoàn toàn có thể tìm một người
yêu thương ngươi thật lòng để cùng đi trên một con đường dài hơn. Bước lên con
đường này, nếu thắng thì tất nhiên sẽ một bước vinh hoa, nhưng ngươi đã tự hỏi
bản thân mình có thể chịu đựng được hậu quả nếu thua chưa?”

Lý Nghiên há hốc miệng, muốn phản bác nhưng không nói nên lời.
Những lời vừa rồi của Lưu Lăng quá sắc bén, đánh trúng vào điểm mù cô không thấy,
hoặc có lẽ là do cô biết nhưng cố ý tránh né. Trong một khoảnh khắc, cảm giác mờ
mịt xâm chiếm tâm hồn khiến cô không biết làm gì.

“Ta chỉ nói đến thế”, Lưu Lăng kết thúc, “Nếu là Lý tiểu thư
nghe không lọt tai thì Lưu Lăng xin đợi xem.” Nàng không quay đầu lại, vòng qua
ngọn giả sơn rồi đi thẳng. Lý Nghiên đứng im một chỗ nhìn hút theo. Cơn gió cuối
mùa xuân man mác thổi qua mang theo mùi cỏ thơm nồng, rõ ràng khiến người ấm áp
nhưng vẫn thổi y phục dán chặt vào da thịt.

Tối đến, khi bệ hạ cùng Phi Nguyệt trưởng công chúa đều đã rời
phủ thì Lưu Tịnh cho triệu Lý Nghiên tới hỏi, “Hôm nay Phi Nguyệt trưởng công
chúa nói với ngươi những gì?”

Tuy Bình Dương trưởng công chúa chỉ ngồi một chỗ trong phủ
Bình Dương hầu nhưng không có chuyện gì có thể giấu giếm được nàng ta. Lý
Nghiên đã biết trước nên không hoảng loạn, bình thản đáp, “Chẳng qua chỉ là
khuyên nhủ Nghiên Nhi rút lui mà thôi.”

“Buồn cười”, Lưu Tịnh hừ lạnh, “Cô ta nghĩ chỉ với mấy câu
nói là có thể xoay chuyển tình thế hay sao? Nghiên Nhi, ngươi không bị cô ta
thuyết phục chứ?”

“Làm sao có chuyện đó được” Lý Nghiên dịu dàng ngẩng đầu
lên, “Cô ấy là tỷ muội với Trần hoàng hậu nên nói vậy cũng không lạ.”

“Lý lẽ là ở đây”, Lưu Tịnh đứng dậy, cầm lấy tay cô, ngắm
nhìn dung nhan rồi thở dài, “Ngươi đẹp như hoa, ngay cả bản cung cũng thấy yêu
thương thì bệ hạ là đàn ông sao lại không sủng ái được chứ?”

“Trưởng công chúa quá khen rồi”, Lý Nghiên đưa đẩy.

Hỏi qua không thấy vấn đề gì, Bình Dương trưởng công chúa
hài lòng gật đầu, “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Lý Nghiên quỳ gối làm lễ, vén rèm lui ra.

“Đúng rồi”, Lưu Tịnh nói vọng theo, “Những gì muốn biết thì
chắc ngươi cũng đã biết, không cần gặp lại tên tiểu tử của Trần gia kia nữa.”

Bàn tay vén rèm của cô bất giác dừng lại nhưng giọng nói vẫn
trầm tĩnh, “Nghiên Nhi biết rồi.”

Lý Nghiên trở về phòng thì trời đã chuyển tối, ánh nến trong
phòng chập chờn giống như tâm tư cô đang dao động.

“Lý tiểu thư”, Vương bá khẽ gõ ngoài cửa sổ, “Trần nhị công
tử lại tới nữa.”

Cô đáp, “Biết rồi!”

Ngoài hành lang vẳng đến tiếng bước chân sột soạt của Vương
bá đi xa dần. Có đi hay không? Cô nhớ tới lời dặn của Bình Dương trưởng công
chúa lúc vừa rời đi.

“Với tư chất của ngươi, hoàn toàn có thể tìm một người yêu
thương mình thật lòng để cùng đi một con đường dài hơn”, trong lòng cô không biết
tại sao lại vang lên lời của Công chúa trưởng Phi Nguyệt.


Lý Nghiên cắn răng, cầm dây đèn lồng đẩy cửa bước ra. Đến cửa
ngách phía tây, vừa định kéo cửa thì sau lưng cô hiện ra bóng dáng một cô gái.

“Lý Nghiên, Trưởng công chúa bảo tôi chờ ở đây xem cô có ra
ngoài hay không. Rốt cuộc cô vẫn phụ bạc kỳ vọng của Trưởng công chúa.” Ánh nến
soi tỏ khuôn mặt lạnh lẽo của A Lan.

“A Lan tỷ tỷ!” Lý Nghiên quay đầu, không hề bối rối, “Nghiên
Nhi sao dám làm trái với lời dặn của Trưởng công chúa. Chỉ là Nghiên Nhi mới vừa
suy nghĩ một chút, nếu như Nghiên Nhi không đến chỗ hẹn thì Trần Hi tất nhiên sẽ
phát hiện không ổn, từ đó sẽ biết Nghiên Nhi chính là người mà Trưởng công chúa
dốc lòng huấn luyện, như thế chẳng phải là cực kỳ bất lợi đối với Trưởng công
chúa sao? Cho nên Nghiên Nhi mới cả gan đến chỗ hẹn.”

“Vậy…” A Lan là người bộc tuệch, nghe Lý Nghiên nói vậy thì
bất giác chần chừ.

“A Lan tỷ tỷ, tỷ cứ về nói với Công chúa trưởng như vậy”, Lý
Nghiên đế thêm, “Nghiên Nhi bảo đảm, Công chúa trưởng sẽ không trách cứ.”

Cô đi thẳng ra ngoài, nhìn thấy Trần Hi dưới gốc liễu. Hắn
cười điềm đạm, phong thái nhã nhặn, “Nghiên Nhi, cuối cùng muội cũng ra”, nhìn
thấy vẻ buồn rầu trong mắt cô liền ân cần hỏi han, “muội làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì”, Lý Nghiên khẽ cúi đầu, “Chắc gần đây
ca ca của muội đã phát hiện ra nên quản chế rất nghiêm ngặt, lần sau muội chưa
chắc đã dễ dàng ra được.”

“Ta cứ tưởng có chuyện gì?” Trần Hi cười vẻ thoải mái, “Chỉ
cần Nghiên Nhi gật đầu thì sáng mai ta sẽ xin phụ thân đến nhà muội cầu hôn.
Khi đó Nghiên Nhi sẽ không cần phải lo lắng đến ca ca của mình nữa.”

“Đừng…”, Lý Nghiên vội vàng ngăn lại, ngập ngừng nói, “Dù
sao chúng ta cũng mới quen biết chưa được bao lâu. Trần công tử còn chưa từng
nhìn thấy mặt Nghiên Nhi mà đã khẳng định Nghiên Nhi là người huynh muốn thành
thân sao?”

“Nghiên Nhi tâm tư thuần khiết đẹp đẽ, dung nhan chắc chắn
cũng vô cùng xinh đẹp”, Trần Hi hào sảng, “Cho dù không phải như vậy thì lấy vợ
cũng không dựa vào dung mạo.”

Lý Nghiên trầm tư, mấy từ thuần khiết đẹp đẽ có thể dùng để
hình dung về mình được sao? Bỗng nhiên cô thấy hơi mặc cảm đối với Trần Hi, bèn
khẽ quay mặt đi, “Trần công tử kể cho Nghiên Nhi nghe vài chuyện cũ của công tử
được không?”

“Dĩ nhiên là được”, Trần Hi hào hứng, “Thật ra thì Nghiên
Nhi cũng không nên xem ta quá tốt. Khi ta còn bé, phụ thân mời người đến dạy võ
công cho ta và ca ca. Ta chăm chỉ hơn ca ca, tính cách cũng lanh lợi hơn nên
công phu đứng số một, số hai trong giới quyền quý ở kinh thành nhưng dĩ nhiên
là không thể so với con diều hâu nhỏ kia của Hoắc gia”, hắn nói vẻ bực bội, Lý
Nghiên buột miệng cười.

“Sau khi cô cô trở về, ở bên ngoài có thu nhận một người đệ
đệ tên là Thân Hổ. Hắn cũng không lớn hơn ta bao tuổi nhưng huynh đệ chúng ta đều
phải gọi hắn là thúc thúc. Ta tâm cao khí ngạo nên dĩ nhiên là không phục liền
tìm tới định đánh cho hắn một trận.”

“Tất nhiên là huynh thua rồi”, Lý Nghiên nói chắc chắn.

Trần Hi dừng lại, “Sao Nghiên Nhi đoán được?”

“Nếu không thì Trần công tử đâu đem chuyện trẻ con nghịch ngợm
ra kể cho muội?”, cô tinh nghịch nhìn hắn.

Trần Hi tán thành, “Ta thua vô cùng thảm. Công phu luyện từ
nhỏ không qua được ba chiêu trong tay hắn. Sau đó mới biết rằng tiểu tử kia là
đồng môn với du hiệp Quách Giải nên cũng không hậm hực. Nói thế nào thì ta cũng
là con nhà quyền quý thì làm sao so công phu được với người chân chính trong giang
hồ? Cô cô cười an ủi ta, ‘Chuyện này gọi là ngoài vòm trời này là có vòm trời
khác nữa, người cao còn có người cao hơn, sau này cần nhớ kỹ, không được hống
hách kiêu ngạo nữa’…”

Lý Nghiên chấn động, lẩm bẩm lại, “Ngoài vòm trời này lại có
vòm trời khác nữa, người cao còn có người cao hơn?”

“Nghiên Nhi, có chuyện gì vậy?” Trần Hi xoay người nhìn cô.

“Không có chuyện gì”, Lý Nghiên miễn cưỡng đáp chiếu lệ, “Muội
chỉ đang nghĩ cô cô của huynh nói những lời này thật hay.”

“Đương nhiên”, Trần Hi cười kiêu hãnh, “Người ta là cô cô
mà.”

Lý Nghiên tự hỏi lòng, có phải bản thân mình quá tự phụ,
không nhìn thấy vòm trời khác, không thấy người cao hơn mình hay không? Cô hết
sức tự tin giả trang làm thị nữ áo xanh nhưng liên tiếp bị Công chúa trưởng
Bình Dương và Công chúa trưởng Phi Nguyệt phát hiện, vậy còn bệ hạ thì sao? Đột
nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào. Trần Hi nhanh tay lẹ mắt
đỡ lấy, lo lắng hỏi, “Nghiên Nhi, rốt cuộc hôm nay muội có chuyện gì?”

“Muội hơi choáng thôi”, cô yếu ớt nói, “Trần công tử, huynh
đưa muội về đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận