Kim Ốc Hận

Khi Vương thái hậu tới nơi thì thấy Trần A Kiều đang ngồi
trên điện âu yếm nhìn Lưu Mạch và Lưu Sơ chơi đùa chòng ghẹo nhau chí chóe ở
bên cạnh.

“Xét theo tình hình hiện nay thì A Kiều lại hơi ung dung vui
vẻ quá đấy”, Vương thái hậu vừa lên tiếng vừa đi vào.

“Nếu không thế thì phải thế nào chứ?” A Kiều ra vẻ bất đắc
dĩ, “A Kiều phải quỳ xuống khóc lóc với Thái hậu nương nương là A Kiều bị oan uổng
sao?”

“Nếu thế thì đã không phải là Trần A Kiều nữa.” Vương thái hậu
ngồi xuống, quay sang cung nhân, “Đưa Hoàng tử trưởng cùng công chúa Duyệt Trữ
về cung Trường Môn.”

“Dạ!” Cung nhân đáp.

“Mẫu thân!” Lưu Sơ lo lắng nhìn A Kiều. A Kiều bước đến trước
mặt cô bé vỗ về, “Không có chuyện gì đâu, một lát nữa mẫu thân sẽ về với con và
ca ca.”

Vương thái hậu bật cười, A Kiều, dường như con rất tự tin,
chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy được sao?

“A Kiều, nói cho ai gia biết tại sao con lại tới điện Cố Soạn
trong cung Trường Nhạc của ai gia?”

“Hồi đêm hôm qua có nội thị của cung Trường Nhạc tới cung
Trường Môn nói rằng Thái hậu nương nương tuyên triệu A Kiều nên A Kiều liền theo
tới đó”, A Kiều đứng dậy đáp lời, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ vô tội.

“Hừ”, Vương thái hậu nổi giận, “Thật quá to gan, dám mạo nhận
cả tên ai gia. A Kiều còn nhận ra được tên nội thị đó không?”

Trần A Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Chưa
chắc đã nhận ra được.”

Đến giờ thì đã có thể thấy rõ ràng những ẩn khuất trong chuyện
này rồi nhưng vấn đề là tại sao Trường Bình hầu Vệ Thanh lại xuất hiện ở điện Cố
Soạn chứ? Chỉ có một cách giải thích chính là có một bàn tay nào đó đứng sau giật
dây, mà người đó có phải là A Kiều không? Vương thái hậu suy nghĩ thật kỹ lưỡng
rồi nhìn xoáy vào A Kiều, “A Kiều, trước giờ con không nhận ra một chút manh mối
nào về chuyện hôm nay sao?”

“Thái hậu nói như vậy là có ý gì đây?” A Kiều liền ấm ức hỏi
lại, “Nếu như A Kiều biết sơ qua một chút thôi thì tại sao còn xuất hiện ở điện
Cố Soạn?”

Cách giải thích này cũng có vẻ hợp lý. Khi ân sủng, Hoàng
thượng đối với Vệ Tử Phu ngày càng nhạt đi, muốn đối phó Vệ Thanh thì việc bắt
hắn ở điện Cố Soạn kết hợp với những chứng cứ này cũng là quá đủ rồi. Vệ Thanh
quyền cao chức trọng, Hoàng thượng phải lệ thuộc vào hắn nhưng cũng nghi kỵ hắn.
Bắt được lỗi như thế này là có cơ sở để cho hắn ngồi rảnh rỗi một thời gian. A
Kiều thì dù sao cũng là phi tần. Mặc dù trong lòng mọi người đều
hiểu rõ rằng Trần A Kiều quyết không gian díu với người của Vệ gia
nhưng nói thế nào việc cô nam quả nữ ở chung một chỗ trong điện cũng
làm tổn hại danh tiết. Đó là việc tối kỵ đối với các phi tần trong
hậu cung. A Kiều sẽ không tự đưa thân mình nhảy vào lửa. Nếu thế thì
ở trong cung Vị Ương lại có người tài năng đến như vậy, một hòn đá
hạ hai con chim, một công đôi việc, vừa gây tổn hại cho hai nhà Trần,
Vệ mà vừa không để lại dấu vết sao?

Vương thái hậu suy nghĩ như vậy nhưng nét mặt vẫn sa
sầm, “A Kiều, mặc dù quá nửa là con bị người khác mưu hại nhưng dù
sao việc con bị bắt gặp ở với Vệ Thanh trong cùng một đêm vẫn là sự
thật, ai gia lệnh cho con cũng giống như Vệ hoàng hậu bị quản chế
trong cung Trường Môn đợi Hoàng thượng trở về xử lý, con có phục hay
không.”

Trần A Kiều lập tức rưng rưng nước mắt, bướng bỉnh
ngoảnh đầu đi, run giọng đáp, “A Kiều tuân lệnh!”

Ánh mắt của nàng thật sự khiến cho người thương

xót. Vương thái hậu trông thấy cũng không thể nhẫn tâm, dịu dàng
khuyên nhủ, “Hoàng thượng anh minh, nhất định sẽ không làm khó con.”

Trần A Kiều khẽ vâng dạ một tiếng rồi cúi đầu nói,
“Nếu như thế thì A Kiều xin cáo lui trước.”

Thượng Lâm Uyển.

Doãn tiệp dư hầu hạ mười mấy ngày, vẻ mặt càng
lúc càng tươi tắn yêu kiều. Thượng Lâm Uyển cách biệt hẳn với cung
Vị Ương nên tạm thời không bị những sóng gió kia làm liên lụy. Cô uể
oải đứng dậy để cho Dao Sinh hầu hạ trang điểm, thầm thở dài, thật
lòng nguyện ước được cùng Hoàng thượng vĩnh viễn sống ở Thượng Lâm
Uyển không bao giờ trở về cung Vị Ương nữa.

“Nương nương”, nội thị Thượng Viêm vội vã chạy tới
điện Trường Trữ bẩm báo, “Hoàng thượng có ý chỉ là lập tức trở
về Trường An. Xin Tiệp dư nương nương hãy chuẩn bị đi.”

Giai La giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu lại
khiến mái tóc đen xõa xuống. Dao Sinh lập tức quỳ xuống, dập đầu
nói, “Nô tỳ đáng chết.” Doãn Giai La chẳng hề quan tâm, chỉ hỏi, “Đang
yên lành thế tại sao bỗng nhiên lại phải về Trường An chứ?”

“Nô tài cũng không rõ”, Thượng Viêm liền đáp, “Sáng
nay có tin tức gì đó từ Trường An đưa tới, Hoàng thượng xem xong thì
liền sầm sắc mặt, nghiến răng ra lệnh lập tức trở về Trường An,
trông có vẻ còn vội vàng hơn cả lúc trước khi đi Thượng Lâm Uyển.”

Tâm trí Giai La dần dần trở nên nặng nề, giấc mơ vừa
rồi đẹp như vậy mà ngay lập tức bị thực tế trước mắt phá nát tan
tành. Cung Vị Ương kia có biết bao nhiêu là phi tần xinh đẹp mỹ miều,
Hoàng thượng trở về đó thì có còn nhớ đến mình nữa sao? Cô như
người mất hồn ra lệnh, “Thu dọn đồ đạc đi!”

Vị đế vương tuyệt tình chẳng buồn liếc nhìn cô lấy
một cái, bước thẳng lên xe ngự. “Nương nương”, thị nữ trấn an, “Mấy
ngày vừa qua Hoàng thượng đã sủng ái nương nương như vậy, trở về cung
Vị Ương cũng tốt.”

Doãn Giai La cười yếu ớt. Sủng ái, thế nào thì mới
được coi là sủng ái? Trong lòng cô vẫn tràn đầy nghi hoặc, nếu như
Hoàng thượng thật sự sủng ái thì tại sao mỗi lần mình hầu hạ đều
không thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của bậc đế vương có chút
nào tan chảy?

Vị Hoàng đế đã có lệnh nên chuyến trở về Trường An
còn gấp gáp hơn cả khi đến Thượng Lâm Uyển, xe ngựa chạy rầm rập,
thoáng cái đã tới đầu đường phố Trường An.

Doãn Giai La vén rèm lên, trông thấy chiếc xe ngự
phía trước rẽ ngoặt đi, không vào cửa Tư Mã môn ở phía bắc mà đi
đường vòng.

“Hoàng thượng định đi đâu thế?”

Viên giáo úy thừa lệnh hộ tống cô về cung giục ngựa
tới bên cạnh xe, cung kính bẩm, “Hoàng thượng căn dặn là tạm thời
không vào cung Vị Ương mà đến Trường Môn. Xin mời Tiệp dư nương nương
về cung trước.”

Một trận gió Bắc thổi qua trước cửa Tư Mã môn khiến
Doãn Giai La tức thì cảm thấy không giữ nổi tấm rèm cửa, đành trơ
mắt nhìn nó buông rơi xuống. Chiếc xe ngự hoa lệ biến mất ngay trước
mắt, thì ra người duy nhất mà Hoàng đế nhớ nhung trong lòng chính là
Trần nương nương.

Trước cung Trường Môn.

Dương Đắc Ý vừa đỡ Lưu Triệt xuống xe thì thấy từ
Kỳ Môn quân cho tới bảo vệ theo lệnh của Thái hậu, nhất loạt chống
đao quỳ xuống hô vang, “Tham kiến Hoàng thượng!”


Lưu Triệt chắp tay đứng trước bậc thềm cung Trường
Môn không đi tiếp. Dương Đắc Ý cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn giữ đúng
tôn ti không dám mở miệng. Lát sau Lưu Triệt than nhẹ một tiếng rồi
cất bước tiến vào trong. Vừa tới ngoài điện Bát Nhã, đã ngửi thấy
một làn hương quen thuộc, lại nghe cả tiếng đàn tỳ bà đinh đinh đang
đang. Các cung nhân trong điện quỳ xuống làm đại lễ, loáng thoáng có
vài khuôn mặt xa lạ, không hoàn toàn là người cũ của cung Trường Môn.
Bên trong điện, Lưu Sơ đang đắc ý hân hoan gảy một khúc đàn tỳ bà,
ngẩng đầu lên hỏi, “Mẫu thân, đoạn tiếp theo gảy thế nào?”

Trần A Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, “Tư thế tay của con
sai rồi.” Nàng nắm tay con gái gảy một đoạn, quả nhiên lưu loát dễ
nghe hơn rất nhiều.

Lưu Sơ chán nản, “Tế Quân không được mẫu thân dạy dỗ
nhưng vẫn gảy hay như vậy, sao con lại không gảy được.”

“Con tưởng Tế Quân chỉ cần một ngày đã đánh đàn
được sao? Ngẫm ra thì cô bé cũng luyện rất lâu rồi đấy”, Trần A Kiều
lườm con.

Lưu Triệt đứng ở ngoài rèm cửa mỉm cười nhìn Lưu Sơ
loay ha loay hoay mà vẫn không thể gảy ra một bản, dường như cũng
giống A Kiều hồi nhỏ, không có thiên phú quá cao về âm luật, tiếng
đàn gảy lên cũng không hơn tiếng bật bông là bao nhiêu. Nếu ai mà gảy
một khúc tệ như vậy trước mặt y thì e là y không nổi giận cũng lập
tức gào lên bảo dừng. Chỉ có mẹ con nàng là trước kia hay hiện giờ
đều có thể được dễ dàng tha thứ.

“Phụ hoàng”, Lưu Sơ vô tình ngẩng đầu nhìn thấy y,
ánh mắt hơi sáng lên nhưng rồi lại hứ một tiếng, quay mặt đi.

Trần A Kiều thở dài, quay đầu lại nhìn Lưu Triệt
vén rèm lên, thong thả đi vào.

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng”, Lục Y quỳ xuống bái
chào. Vẻ mặt A Kiều vẫn hết sức bình tĩnh như hết thảy đều trong
dự liệu. Lưu Triệt thầm nhận xét dung nhan của nàng dù trên danh
nghĩa bị quản thúc ở cung Trường Môn nhưng không hề có vẻ tiều tụy.

“Chẳng phải Hoàng thượng đi Thượng Lâm Uyển ư, sao
lại trở về nhanh như vậy?” A Kiều hỏi giọng đều đều.

Lưu Triệt nhếch miệng hỏi lại, “Kiều Kiều đã biết
rõ rồi sao còn cố hỏi làm gì?”

“Phụ hoàng”, Lưu Sơ tức giận, dùng sức kéo dây tỳ
bà kêu “đinh” một tiếng, ngón tay đánh đàn hắn lên vết máu. “Công
chúa Duyệt Trữ!”, Lục Y đang đứng bên cạnh kinh hãi la lên, nhưng cô bé
tựa hồ như không nghe thấy, cố chấp vênh mặt lên hỏi, “Giai La tỷ tỷ
của con đâu?”

Ngay cả Lưu Triệt cũng không khỏi lúng túng, đành ho
nhẹ một tiếng, “Phụ hoàng sẽ phái cho con một nô tỳ khác được hay
không?”

Lưu Sơ nhìn y một hồi, bỏ cây tỳ bà xuống, không thèm mang tất
mà cứ thế chân trần đi thẳng ra khỏi điện. A Kiều nhìn theo cau mày, dặn, “Lục
Y, đi theo trông coi Tảo Tảo.”

“Dạ”, Lục Y quỳ gối đáp, liếc nhìn A Kiều vẻ lo lắng rồi chạy
theo Lưu Sơ.

“Kiều Kiều”, Lưu Triệt trầm mặc một lát rồi xoay người lại hỏi,
“Nói cho trẫm biết tại sao nàng lại xuất hiện trong điện Cố Soạn?”

“Hoàng thượng hỏi vậy là có ý gì?” Vẻ mặt A Kiều có chút ai
oán, vô tội, “A Kiều đã bẩm báo với Thái hậu nương nương rồi, có nội thị nói phụng
mệnh Thái hậu nương nương tuyên A Kiều tới cung Trường Nhạc. Ý chỉ của Thái hậu

nương nương thì ngay cả A Kiều cũng không dám làm trái, vì thế mới đi.”

“A”, Lưu Triệt khẽ mỉa mai, “Sau khi nàng hồi cung, mẫu hậu
ít gặp nên mới tin nàng. Nhưng nàng thực cho là, theo hiểu biết của trẫm đối với
nàng, mà trẫm cũng tin tưởng nàng của ngày hôm nay sẽ không hoài nghi chuyện nội
thị tuyên chỉ hay sao?”

Trần A Kiều không lộ biểu cảm, hồi lâu mới nói, “Muốn A Kiều
cảm ơn Hoàng thượng để mắt tới A Kiều sao?”

“Kiều Kiều đúng là thông minh.” Lưu Triệt nhìn chằm chằm vào
nàng, ánh mắt sắc bén, “Nếu như là bất kỳ ai khác ngoài Vệ Thanh, áng chừng hôm
nay Kiều Kiều sẽ không dễ dàng bị quản thúc tại cung Trường Môn, nhưng lại là Vệ
Thanh.”

Trong thiên hạ, không ai lại có thể tin tưởng Trần A Kiều sẽ
làm ra chuyện gì khuất tất với Vệ Thanh. Vương thái hậu không tin, Lưu Triệt
cũng sẽ không tin. Nước cờ này tuy hiểm nhưng thật sự tương đối cao minh.

“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thở dài, “Nếu không phải là sự thật
bày ra trước mắt thì trẫm không thể nào tin nổi rằng Kiều Kiều năm xưa đơn giản
ngây thơ như vậy mà bây giờ cũng từng bước biết bày mưu tính kế.”

“Con người mà, cũng không thể vĩnh viễn đơn giản ngây thơ,
hơn nữa lại còn đã vấp ngã”, Trần A Kiều lơ đãng đáp, “Hoàng thượng nên biết rằng,
nếu không phải Vệ Tử Phu đối phó với thiếp trước, thì thiếp cần gì phải làm như
thế?”

Lưu Triệt cười gằn, “Chuyện của Vệ gia, trẫm sẽ có cách xử
lý khác. Trẫm chỉ vẫn không hiểu được tại sao Kiều Kiều đã tính trước tất cả lại
còn xuất hiện ở điện Cố Soạn?”

Làm như vậy cố nhiên là có thể tiến thêm một bước chứng thực
tội danh của Vệ Thanh nhưng cũng đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh khó xử, ngay cả
khi hai người lòng sáng như gương nhưng mình là phi tần hậu cung lại ở cùng một
cung thất với ngoại thần vào ban đêm thì sao có thể tránh khỏi trừng phạt?

“Bởi vì”, A Kiều ngoảnh mặt sang chỗ khác, thanh âm xa vắng,
“A Kiều thật muốn nhìn xem Hoàng thượng sẽ trừng phạt A Kiều thế nào?”

Năm đó, A Kiều đang ngồi trên ngôi vị hoàng hậu cao quý thì
bị khép vào tội danh Vu cổ, bãi lui về cung Trường Môn. Còn hôm nay, A Kiều ở
cung Trường Môn gần như với hai bàn tay trắng, Lưu Triệt còn có thể đoạt được của
nàng cái gì đây? Thật sự nàng rất muốn nhìn xem thế nào.

Rời khỏi cung Trường Môn rồi sang vấn an Vương thái hậu
xong, Lưu Triệt không tới chỗ của phi tần nào mà trở về điện Tuyên Thất xử lý đống
công vụ chồng chất.

“Hoàng thượng!” Dương Đắc Ý châm đèn, tiến lên nhẹ giọng
nói, “Trời tối rồi!”

“Ồ”, Lưu Triệt ngẩng lên, quả nhiên thấy hoàng hôn đang dần
buông xuống.

“Niếp Mông”, Lưu Triệt ra lệnh, “Ngươi tới chỗ Kỳ Môn quân dẫn
Vệ Thanh tới đây.”

Niếp Mông lẳng lặng vâng lời, không tiếng động lui ra, lát
sau dẫn Vệ Thanh vào điện.

“Tội thần Vệ Thanh tham kiến Hoàng thượng.”

Lưu Triệt nhìn Vệ Thanh quỳ lạy dưới điện, trong lòng nhất
thời cảm khái. Cởi bỏ bộ quân trang xa xỉ thường thấy trong năm Nguyên Sóc, ngồi
trong nhà giam hai ngày, sắc mặt Vệ Thanh khó tránh vẻ tiều tụy nhưng vẫn không
mất đi tư thế oai hùng hiên ngang.

“Vệ Thanh!” Lưu Triệt lạnh lùng hỏi, “Ngươi có biết tội của
ngươi không?”

Vệ Thanh trầm mặc hồi lâu rồi đáp, “Thần không biết.”

Hai ngày này ở trong Kỳ Môn quân, hắn đã lật đi lật lại mọi
việc. Hai tội danh Vệ hoàng hậu mưu hại Trần nương nương cùng với việc hắn tư
thông với cung phi sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Vệ gia. Hắn cũng nghĩ đến giải pháp
chết thì cùng chết, kéo Trần A Kiều xuống đài để tỷ tỷ độc chiếm một cõi hậu
cung, nhưng vừa nghĩ đến khí chất trong sáng tuyệt đối của người con gái nơi điện
Cố Soạn thì chẳng biết tại sao hắn lại không đành lòng.

Trong đêm Nguyên Tiêu ấy, người con gái kia ở trong điện Cố
Soạn tối đen như mực đã quay đầu lại hỏi hắn, “Trường Bình hầu đã tiến vào đây,
chẳng lẽ còn muốn toàn thân trở ra?”


Đây rõ ràng là một cạm bẫy. Bọn họ cho mình là người thiết kế
cạm bẫy mà không nghĩ con mồi đang đứng ở một bên cười nhạo. Nhưng nếu Trần A
Kiều có trí tuệ như vậy thì sao lại thảm bại tại cuộc đấu trong cung năm đó.
Phàm đã không có ai kiên định bảo vệ thì chỉ còn cách tự mình vượt mọi chông
gai. Nàng có suy nghĩ như vậy, chắc hẳn đã có chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện
phát sinh, mấy mánh lới vặt vãnh đó lại có thể qua mặt được y? Hơn nữa Vệ Tử
Phu cùng Vệ Thanh vốn là cùng vinh cùng nhục, qua nhiều năm như vậy còn phân
chia rõ ràng được sao?

“Ngày đó thần vào cung Trường Nhạc, đích xác là do nhận
thông báo. Cũng không biết Trần nương nương sẽ ở trong điện Cố Soạn.” Vệ Thanh
dập đầu, “Những lời Vệ Thanh nói đều là sự thật.”

“Trẫm tin ngươi nói thật tình”, giọng Lưu Triệt chứa đầy sát
khí. “Nhưng chỉ một tên quan nho nhỏ tới truyền tin, ngươi đường đường là đại
tướng quân Đại Hán lại có thể bất chấp cung quy xông vào cung Trường Nhạc giữa
đêm khuya sao?”

“Huống chi, nếu không phải Vệ gia của ngươi thật sự có âm
mưu thì với sự cảnh giác của Trường Bình hầu sao lại có thể vừa nghe đã tin tưởng
người khác như thế?”

Vệ Thanh buông xuôi, “Thần biết tội rồi.”

Lưu Triệt bụng đầy lửa giận. quay đầu, phất tay, “Ngươi… Trở
về phủ Trường Bình hầu của ngươi đi. Phạt bổng lộc ba năm, nếu như không có việc
không cần tới gặp trẫm.”

Dưới điện, Vệ Thanh nắm chặt tay, khẽ dập đầu ba lần, nặng nề
nói, “Tội thần cáo lui, xin Hoàng thượng bảo trọng.”

Đợi Vệ Thanh đi xa, Dương Đắc ý mới tiến lên cúi đầu hỏi,
“Hoàng thượng, đến giờ ăn rồi. Có tới chỗ nương nương nào hay không?”

Lưu Triệt lắc đầu, giọng mệt mỏi, “Không cần, cứ ăn trong điện
Tuyên Thất được rồi. Ngoài ra, truyền ý chỉ của trẫm, Vệ hoàng hậu quản chế hậu
cung bất lực, thêm vào không biết cách dạy dỗ đệ đệ, tự mình sám hối đi.”

Dương Đắc Ý nhìn vào bóng lưng Hoàng đế, cúi đầu thật sâu,
đáp một tiếng, “Dạ.”

Xử trí người của Vệ gia như vậy, A Kiều thì sao? Lưu Triệt
nhớ lại ân ái nồng nàn trong đêm bão tuyết, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xa lâu rồi.
Thực ra, Kiều Kiều, nếu thật lòng muốn trừng phạt thì trẫm có quá nhiều lựa chọn,
nhưng như vậy e là chúng ta sẽ càng lúc càng xa. Có phải đó là tâm ý của nàng?

Lúc ngự chỉ truyền tới điện Tiêu Phòng thì Vệ Tử Phu đang gảy
đàn, bỗng “phựt” một tiếng rồi dây cung đã đứt đoạn.

“Hoàng hậu nương nương!” Thái Vi kinh hô một tiếng, trong
lòng sầu thảm, đứt dây đàn vốn là điềm không may.

“Bản cung không việc gì.” Vệ Tử Phu ưỡn thẳng lưng.

Càng ở vào thời khắc như thế này thì càng không thể suy sụp.
Bởi vì, nếu suy sụp thì đúng là thừa nhận thất bại thảm hại rồi.

“Phủ Thiếu chưởng sứ có điều tra ra tên thị vệ truyền lời
cho Trường Bình hầu không?”

Thái Vi lắc đầu, “Thiếu chưởng sứ phu nhân đã lật tung cả Trần
phủ cũng không tìm thấy tung tích người mà Vệ hầu gia nói.”

Tâm trạng của Vệ Tử Phu dần trở nên nặng nề, thật ra đã phải
lường trước như vậy. Chẳng phải viên nội thị nàng ta sai đi truyền chỉ cho Tiêu
Phương và Trần A Kiều cũng biến mất không còn dấu vết sao, không nên trông chờ
sự may mắn như thế.

“Vậy, Hoàng thượng xử trí Trần A Kiều ra sao?” Vệ Tử Phu lượt
tay trên cây đàn đã bị đứt dây, hỏi vẻ tình cờ.

“Việc này…”, Thái Vi và Thái Thanh đưa mắt nhìn nhau, đều
thoáng do dự.

Vệ Tử Phu buồn bực, cả giận, “Có chuyện gì không thể nói?”

Chưa đến mức cứ thế bỏ qua chứ?

Thái Thanh bất đắc dĩ, bẩm, “Hoàng thượng để cho Trần nương
nương mang theo Công chúa Duyệt Trữ tạm thời trở về phủ Đường Ấp hầu rồi.”

Vệ Tử Phu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như vừa sử dụng
hết sức lực đánh ra một quyền nhưng lại trúng vào bị bông mềm nhũn, tinh thần
rã rời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận