Lưu Thanh không biết đến những điều này, chỉ biết rằng mình
là công chúa tôn quý nhất của Đại Hán, không ai có thể mạo phạm sự tôn nghiêm
cao ngạo của mình. Tuy nhiên, sau khi hồi cung, Công chúa Duyệt Trữ được hưởng
sự sủng ái còn hơn cả Công chúa Chư Ấp. Người lên kẻ xuống, tình cảm của Hoàng
thượng đối với cô cũng phai nhạt rất nhiều. Nếu như Công chúa không biết tự
khép mình, đến một ngày nào đó xảy ra chuyện thì liệu Vệ hoàng hậu trong tình
thế nguy hiểm như hiện giờ có thể bảo vệ cho cô được bình yên hay không?
Thải Thanh nghĩ đến điều này nên bẩm báo sự thực, “Đêm qua,
Hoàng thượng không ở trong cung.”
“Không ở trong cung”, sắc mặt Lưu Thanh không ngờ lại trở
nên bình thản, “Phụ hoàng thường xuyên xuất cung.” Cô kéo dài giọng, “Khó trách
là ít đến thăm chúng ta.”
“Công chúa”, Thải Thanh hạ giọng, “Nơi Hoàng thượng đi chính
là phủ Đường Ấp hầu.”
“Đường Ấp hầu, là ai thế?” Lưu Thanh sửng sốt, liền đó đã kịp
nhớ ra, bĩu môi nói, “Chính là cái bà hoàng cô chưa bao giờ đối xử tốt với
chúng ta ấy à.”
“Công chúa Chư Ấp”, Thải Thanh sợ tái mặt, “Người có biết
người trong phủ Đường Ấp hầu là ai không? Đây chính là nhà của Trần hoàng hậu
xưa kia, mẫu thân của Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ đấy.”
Lưu Thanh sầm mặt. “Ngươi nói thật không?” Cô nheo mắt nhìn
Thải Thanh, vươn tay hái một đóa hoa cúc bên cạnh rồi bứt hết cánh hoa thả rơi
xuống lả tả. Rồi bỗng nhiên cô thét lên một tiếng kinh hãi. Thì ra là bàn tay cầm
hoa đã bị cào rớm máu.
“Công chúa!” Thải Thanh kêu thất thanh, vội vàng nâng tay cô
lên xem. Đóa hoa cúc rơi khỏi tay Lưu Thanh lăn dài mấy vòng trên mặt đất. Lưu
Thanh cũng không cảm thấy đau lắm, để mặc cho Thải Thanh băng bó tay mình. Lúc
trước cô thường đi theo Hoắc Khứ Bệnh, bước chân biểu ca dài hơn cô nên cô phải
chạy lúp xúp mới theo kịp, cuối cùng vấp ngã ở hành lang khóc váng trời váng đất
làm kinh động cả phụ hoàng khiến biểu ca bị một trận giáo huấn nghiêm khắc. Cô
buồn bã nhìn quanh bốn phía, thấy một phụ nữ mặc đồ trắng có một viên nội thị mặc
đồ xanh theo sau đang đi ở trong hành lang, đã sắp sửa rẽ qua góc nhà. Cô đột
nhiên cảm thấy ấm ức, mình đường đường là một công chúa của Đại Hán bị thương ở
tay ngay tại chỗ này, cho dù có là ai thì chẳng lẽ cũng không tới hỏi thăm được
một chút sao?
“Ngươi là ai?” Cô hất hàm ngạo mạn.
Trên hành lang, Trần A Kiều giật mình, quay đầu nhìn lại. Thải
Thanh đã băng bó xong vết xước trên tay Lưu Thanh, thở dài một hơi, ngẩng đầu
nhìn lên thấy dung nhan xinh đẹp kia thì hoảng hốt, trong thoáng chốc gương mặt
đang tươi cười bỗng trở nên tái nhợt.
“Trần… Trần nương nương!” Thải Thanh lắp bắp, bảo mọi người
hành lễ.
Lưu Thanh chột dạ nhưng vẫn nghênh mặt lên, ngạo mạn hỏi tiếp,
“Bản công chúa ở trong cung Vị Ương này mà sao chưa từng trông thấy ngươi?”
“Chư Ấp công chúa Lưu Thanh”, Trần A Kiều thong thả bước xuống,
“Ngươi hình như cũng rất giống ta ngày trước?”
Lưu Thanh gắng gượng giữ thái độ kiêu ngạo, “To gan, ta là
công chúa do đương kim Hoàng hậu sinh ra, ai cho phép ngươi bắt quàng chứ?”
“Công chúa”, Trần A Kiều chưa cho phép đứng lên nên Thải
Thanh cũng không dám tùy ý đứng dậy, chỉ đành phải ở phía sau kéo nhẹ tay áo
Lưu Thanh, “Đừng nên nói lung tung.”
Trần A Kiều liếc thấy, khẽ nói, “Đứng lên đi.”
“Dạ.” Thải Thanh lúc này mới dám đứng dậy.
Lưu Thanh ngạc nhiên nghi ngờ, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
A Kiều quan sát kỹ gương mặt Lưu Thanh, thấy cô giống hệt
như Vệ Tử Phu, chỉ riêng ánh mắt kia là có ba phần giống Lưu Triệt, lại có năm
phần giống như A Kiều lúc trước. Giống nhau ở chỗ kiêu ngạo, giống nhau ở chỗ
ngang ngược, giống nhau là cùng thích làm gì thì làm. Lưu Triệt ơi Lưu Triệt,
ngươi đã nhẫn tâm phế truất A Kiều đến Trường Môn, vậy thì cần gì, cần gì phải
cố tình sủng ái để tạo ra một A Kiều khác nữa?
“Không ngờ Vệ Tử Phu lại có thể dạy dỗ ra một người con gái
coi trọng thân thế địa vị như ngươi.” Giọng nàng thoáng mỉa mai.
“Ngươi!” Lưu Thanh cảm thấy lúng túng. Tuy quen ra uy nhưng ở
trước mặt người phụ nữ này cô lại không thể hiện được một chút uy quyền nào.
Người phụ nữ này dường như có vẻ sang trọng trời sinh, dù ăn mặc giản dị, không
trang điểm phấn son nhưng vẫn cao quý hơn người. Loại cao quý này không phải do
lên gân gương mặt gượng ép thành, mà là toát ra từ bên trong.
“… Làm sao ngươi dám gọi thẳng tên mẫu thân ta ra như thế?”
Trần A Kiều nhíu mày, cười khanh khách, “Cho dù phụ hoàng
ngươi ở đây thì ta cũng dám gọi. Về phần ta là ai thì ngươi hỏi tỳ nữ bên cạnh
mình đi.”
“Công chúa Chư Ấp”, trước khi đi, nàng cao giọng dạy dỗ,
“Ngươi cần phải biết rằng, một người ngang ngược hống hách như ngươi sẽ không
thể sinh tồn được ở trong cung Vị Ương này.”
Lưu Thanh dậm chân, nhìn theo bóng người phụ nữ đi khuất khỏi
góc hành lang, “Cô ta là ai chứ?”
“Đó chính là Trần hoàng hậu mà nô tỳ vừa nói đấy”, Thải
Thanh thở dài đáp. Đúng là Quận chúa Đường Ấp nổi tiếng Trường An ngày xưa, bao
nhiêu năm không gặp mà vẫn còn phong nhã tài hoa đến vậy!
Rõ ràng trong cung có long xa mà sao nàng lại vẫn luôn phải
đi bộ chứ? Trần A Kiều suy nghĩ. Mặc dù với người đời sau cung Trường Môn trở
thành một cái tên cực kỳ bi thảm nhưng trên thực tế nó không cách xa cung Vị
Ương là mấy. Khi ra vào cửa tây cung Vị Ương cung chỉ cần ngẩng đầu lên là có
thể trông thấy cho nên mới có câu thơ ai oán, “Trường Môn một bước ngang, xe
không buồn ghé tới.”
Nàng đi tới bức tường cung Trường Môn và nghe thấy tiếng cười
sang sảng. Nàng xoay người lại thì thấy Tiểu Dung mặt biến sắc. Chẳng phải là từ
trước tới nay ngoại thần không được phép vào hậu cung sao!
Lưu Lăng dựa vào cửa điện reo lên, “A Kiều tỷ đã về.”
Tiểu Dung quỳ xuống bái chào, “Nô tài tham kiến Phi Nguyệt
Trưởng công chúa.”
“Đứng lên đi!” Lưu Lăng không để ý, chợt nắm tay dẫn A Kiều
vào điện, hào hứng, “Khó có dịp bốn người chúng ta tụ tập lại một chỗ như ngày
hôm nay.”
Trần A Kiều vừa nhìn vào đã thấy Tang Hoằng Dương đang điềm
nhiên ngồi trong điện, tiết trời đã chuyển lạnh mà hắn vẫn cầm trong tay trái
chiếc quạt lông, tay phải nâng một chén rượu, thật đúng là bậc “danh sĩ” phong
lưu. Hắn quay đầu lại, thấy nàng liền hơi nghiêng người thi lễ, nói: “Trần nương
nương mạnh giỏi.”
“Huynh còn dám vác mặt tới gặp muội ư?”, Trần A Kiều trợn mắt
giận dữ.
“Được rồi, được rồi”, Liễu Duệ mỉm cười giằng lấy chén rượu
trong tay Tang Hoằng Dương đưa, dàn hòa, “Người một nhà mà còn thù dai vậy
sao?”
“Hừ”, Trần A Kiều quay ngoắt đi, lạnh nhạt, “Ai là người một
nhà với hắn chứ? Người một nhà mà bán đứng nhau à?”
“Trần nương nương”, Tang Hoằng Dương quay lại nhơn nhơn, “Hoằng
Dương thừa nhận là ngày xưa đã làm những việc có chỗ không phải với nương nương
nhưng tình thế hôm nay không sớm thì muộn cũng phải tới. Nương nương sẽ giận Hoằng
Dương bao lâu?”
“Huynh…”, Trần A Kiều uất nghẹn, nói nữa thì khác gì nàng mới
là người hẹp hòi. Lưu Lăng đứng bên thản nhiên che miệng cười.
“Trần nương nương đã bình an trở về cung Trường Môn”, Tiểu
Dung cúi đầu nói, “Nô tài xin cáo lui.”
Trần A Kiều gật đầu, “Hôm nay làm công công vất vả rồi.”
“Được hầu hạ Trần nương nương là may mắn của nô tài.”
Tang Hoằng Dương đặt chiếc quạt lông xuống, khoanh tay đứng
nhìn theo bóng Tiểu Dung khuất dần, ánh mắt âm trầm. Liễu Duệ hỏi nhỏ, “Có chuyện
gì thế?”
“Không có gì”, Tang Hoằng Dương nhắm mắt, lắc lắc đầu,
“Huynh không biết chứ, đôi khi có một nội thị ở trong hậu cung cũng rất quan trọng.”
“Không phải đánh trống lảng bỏ qua chuyện mới rồi đâu nhé”,
Lưu Lăng đi đến, ánh mắt tinh nghịch, “Tang đại nhân đừng nghĩ là bỏ qua dễ
dàng như vậy.”
Không có người ngoài nên Trần A Kiều hoạt bát hẳn lên. Nàng
ngồi xuống rồi hỏi, “Mọi người vào đây bằng cách nào vậy?”
“Hôm trước ở ngự uyển đã xin thánh chỉ của Hoàng thượng”, Liễu
Duệ trả lời rồi cau mày, “Thật là phiền phức.”
“Biết là phiền phức mà huynh còn đưa muội đến cái nơi không
còn được gặp ai thế này?” Nàng dằn dỗi, ánh mắt có vẻ ai oán.
“Thôi đi mà.” Tang Hoằng Dương bất đắc dĩ, “Rốt cuộc muội muốn
ta đền bù như thế nào?”
Trần A Kiều lập tức giơ lên ba ngón tay, “Muội cho huynh nợ
ba yêu cầu. Chỉ cần ngày sau muội cần tới thì huynh nhất định phải thực hiện.”
Hắn lắc đầu, “Ngay cả là không có chuyện này thì ta cũng sẽ
đáp ứng yêu cầu của muội, cần gì phải vậy chứ?”
“Hai chuyện đó không giống nhau, Tang đại ca à”, nàng thản
nhiên đáp.
Liễu Duệ thở dài, xoa xoa trán rồi nói, “Hai người gây lộn
như vậy khiến ta nhớ lại việc ở ngự uyển lần trước bị Hoàng thượng bắt lỗi. Chẳng
phải là mọi người đã quên mất bây giờ Trần nương nương đã bao nhiêu cái xuân
xanh rồi chứ?”
Trong khoảnh khắc, mặt hai người cùng biến sắc. “Nói thế nào
thì cũng không thể bắt ta gọi cái cô nhóc này là tỷ tỷ được”, Tang Hoằng Dương
cười hề hề.
“Muội cũng không thèm”, Trần A Kiều ngúng nguẩy, “Chưa già
đã bị người ta bảo già rồi.
“Hì hì”, Lưu Lăng bụm miệng, “Nhưng cũng bị không ít người gọi
thế rồi, thêm hắn nữa thì có làm sao chứ?”
Tang Hoằng Dương há hốc mồm, tự thấy dù thế nào cũng không gọi
vậy được. Hắn lúng túng ho khan một tiếng rồi hỏi, “Mạch Nhi và Tảo Tảo đâu rồi?”
“Khi muội hồi cung thì bọn nhỏ còn đang ở Hầu phủ”, Trần A
Kiều chau mày, “Lẽ ra cũng phải trở về rồi chứ nhỉ?”
“Ừ.” Liễu Duệ gật đầu. Hắn quay sang hỏi Lưu Lăng, “Lăng
Nhi, thủ hạ của cô đã điều tra được gì về động tĩnh của Vệ gia chưa?”
“Trước mắt thì có vẻ gió êm sóng lặng. Thật ra thì Vệ gia
làm ăn nhờ ngôi vị Hoàng hậu đã được bao nhiêu năm rồi nên chắc sẽ thích lấy
tĩnh chế động.” Lưu Lăng mỉm cười nói, “Tuy nhiên theo như điều tra về thời kỳ
trước… những nhân chứng của vụ án Vu cổ năm xưa đến nay không còn một người nào
cả. Sở Phục là nữ vu sư của am Thủy Nguyệt ở Lam Điền nhưng giờ đến đó hỏi thì
không còn một ai trong am Thủy Nguyệt biết về cô ta. Nghe nói sau khi Tảo Tảo hồi
cung và trước khi A Kiều tỷ trở về khoảng một tháng, am Thủy Nguyệt bỗng nhiên
xảy ra hỏa hoạn, không một ai thoát chết. Mà trong thời gian đó, quân sư của Vệ
gia là Công Tôn Hạ cũng đang ở Lam Điền.”
Tang Hoằng Dương nheo mắt, liếc nhanh sang Trần A Kiều, nàng
hất hàm, “Làm gì thế? Chê muội còn chưa trở về cái cung Trường Môn này đã bị Vệ
gia dọn sạch rồi à?”
“Không dám, không dám.” Tang Hoằng Dương nhăn nhó, “Có điều
phải làm thế nào để phá vỡ tình thế hôm nay chứ?”
Trần A Kiều cũng hoang mang, cứ tiếp tục thế này không được
sao? Không tranh giành, cuộc sống bình an trôi đi. Bây giờ thì nàng và Vệ Tử
Phu cùng đang chọn cách lạnh lùng quan sát đối phương xem ai là người ra tay
trước. Thế nhưng rốt cuộc trận đấu tranh không thể tránh khỏi này là vì lý do
gì?
“Thôi được rồi, không cần bàn về chuyện này nữa.” Liễu Duệ gạt
đi, “Ta cũng có tin tức, không biết nương nương có muốn nghe không. Ta nhờ Ngụy
Tự Nam đi Tây Vực tìm kiếm một vài thứ. Mấy hôm trước, Ngụy Tự Nam đã sai người
báo về là đã tìm được cái gọi là An Thần Hồi hương gì đó, ta nghĩ chắc đó là lá
hồi, bèn dặn Tiết Thực khi về kinh nhậm chức thì tự mình mang đến.”
“Ồ”, Trần A Kiều suy nghĩ một chút rồi nói, “Tiện thể mở bữa
tiệc đồ nướng ở lầu Thanh Hoan đi. Nhưng không tìm được hạt tiêu sao?”
“Nương nương”, Liễu Duệ bất đắc dĩ, “Người cho rằng ta là thần
tiên, biến không thành có được ư?”
Kỵ đình úy Tiết Thực người đầy bụi đường, cuối cùng cũng tới
được kinh đô Trường An.
Năm ngoái sau khi cuộc chiến Mạc Nam kết thúc, Hoàng thượng
đã chuyển giao kỵ binh Khâu Trạch về dưới trướng Chấn Viễn hầu Lý Quảng, trấn
thủ cánh phải Bắc Bình. Người Hung Nô bị uy danh của Chấn Viễn hầu làm cho khiếp
sợ, không một ai dám mạo hiểm bén mảng đến tập kích. Nhưng kỵ binh Khâu Trạch
cũng không dám lười biếng, vẫn tiếp tục điều hành theo phương pháp trước kia Liễu
Duệ và Trần A Kiều để lại, được Tiết Thực phối hợp với Ngụy Tự Nam khống chế
nên rất có quy cách. Năm mới đến, hắn được lệnh trở về kinh đô. Sau cuộc chiến
Mạc Nam, Trường Tín hầu Liễu Duệ đã chủ động đưa tất cả người trong gia đình hắn
và Ngụy Tự Nam về kinh đô rồi. Tiết Thực vẫn có tình tri ngộ và lòng cảm ơn sâu
sắc đối với cấp trên trước đây và luôn hy vọng có thể báo đáp. Huống chi hắn vẫn
giữ mãi trong đáy lòng hình ảnh của một người con gái. Người con gái đó đã từng
cười duyên dáng mà nói với hắn, “Đến Trường An thì không thể không thưởng thức
tay nghề của lầu Thanh Hoan.” Vì câu nói này, khi mới được phong thưởng ở Trường
An năm ngoái, Tiết Thực đã cùng Ngụy Tự Nam tới lầu Thanh Hoan. Hắn thấy thức
ăn ở đó rất ngon, các ca cơ ở đó múa hát rất hay, trang trí rất lạ, quả nhiên
không ai sánh kịp. Và hơn một nửa những thứ có ở lầu Thanh Hoan này xuất phát từ
tay người con gái đó.
Lúc này, hắn đứng ở trước lầu thở dài, chắc là không hề có
chủ tâm đi tới đây. Tiếng ca hát khiêu vũ và cả mùi thức ăn thơm ngon từ trong
lầu truyền đến. Tiết Thực bất đắc dĩ cười xòa rồi bước vào lầu Thanh Hoan.
“Quan khách.” Cô nương ở cửa đón khách ân cần chào đón rồi
xin lỗi, “Hôm nay, tất cả các phòng khách trên lầu đều đã kín, quan khách hãy
nhìn xem…”
Tiết Thực nhún vai, nói: “Đành chịu vậy.” Hắn tìm một chỗ
còn trống ngồi xuống, gọi mấy món ăn thông thường rồi quay đầu nhìn lên sàn diễn.
Hắn thấy một thiếu nữ áo xanh còn khá trẻ đang đứng ở góc
sàn diễn hát theo tiếng sáo. Giữa sàn diễn còn có một cô gái gảy đàn tỳ bà, tiếng
đàn tịch mịch tao nhã, triền miên sâu lắng. Hắn nhận ra nàng ta tên là Mai Ký
Giang, có quan hệ rất tốt với Trần nương nương. Hắn hôm nay đang bê bết bụi đường,
nhưng dù vẫn hình dáng như năm ngoái thì e rằng Mai Ký Giang cũng không nhận
ra.
Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa dừng lại trước lầu Thanh
Hoan. Người đánh xe ngựa vén rèm xe lên hỏi, “Tứ tiểu thư, thiếu gia thật sự muốn
xuống đây sao?” Giọng nói eo éo không giống như người bình thường.
“Ừ.” Một cô bé chừng năm sáu tuổi bước xuống xe, vẻ mặt buồn
bực nhưng giọng nói lại ngọt ngào: “Mẫu thân đã nhận lời hôm nay dẫn ta tới đây
tìm dì Mai, thế mà lại đi về trước, đúng thật là…”
“À”, Dương Đắc Ý có vẻ hơi lúng túng, “Trần… không phải mẫu
thân của Tứ tiểu thư cố tình đâu.”
“Đủ rồi.” Người đàn ông mặc áo đỏ sẫm mỉm cười dỗ dành,
“Đúng là chẳng ai làm loạn hơn cháu. Chúng ta dạo một vòng quanh lầu Thanh Hoan
rồi về thôi.”
“Dạ, thưa cữu cữu”, cô bé ngoan ngoãn.
Khi cô bé vào trong lầu, Tiết Thực quay lại nhìn, không khỏi
thốt lên một tiếng tán thưởng. Đúng là một cô bé mặt hoa da phấn cực kỳ xinh đẹp,
mặc bộ y phục trắng như tuyết, mắt mũi như vẽ, khí thế hơn người. Trong nháy mắt,
hắn thấy ngờ ngợ quen quen, càng nhìn kỹ thì càng thấy chắc chắn như vậy. Mặc
dù hắn là quân nhân, chưa từng gặp một tiểu thư con nhà quyền quý nào ở kinh đô
bằng chừng ấy tuổi mà phải dẫn theo thị vệ khi ra khỏi nhà.
“Tứ tiểu thư”, Dương Đắc Ý ân cần giục giã, “Hay là về nhà sớm
chút nhé? Dù sao thì ở bên ngoài cũng không an toàn.”
Cậu bé đứng phía sau cô bé mỉm cười trấn an, “Dương tiên
sinh yên tâm đi. Đây là lầu Thanh Hoan, không có chuyện gì đâu.”
Mai Ký Giang ở trên sàn diễn đưa mắt nhìn sang, thấy bọn họ
thì kinh ngạc, tay gảy nhầm một âm liền vội vã thu đàn, mỉm cười đứng dậy cúi
chào. Khách xem bốn phía trầm trồ khen ngợi.
“Dì Mai”, cô bé hét toáng.
Trên lầu bỗng vang lên một giọng ngạo mạn, “Thiếu gia nhà ta
mời Mai tiểu thư lên gặp mặt.”
Cả lầu ồ lên, có ai ở trong thành Trường An lại không biết
quy định bán nghệ không bán sắc của lầu Thanh Hoan. Các ca cơ, vũ công của lầu
Thanh Hoan đều vẹn tài vẹn sắc, nghe nói Mai Ký Giang nổi tiếng nhất nơi này vốn
là con gái thế gia, vì gia cảnh suy tàn nên mới lưu lạc đến đây, e rằng những
ca cơ, vũ công năm xưa Bình Dương công chúa thu nhận cũng chỉ thế này mà thôi.
Lầu Thanh Hoan có chỗ dựa rất mạnh nên không một ai dám gây chuyện, bởi vậy quy
định ở đây cũng được tuân thủ rất nghiêm ngặt. Hôm nay lại có người muốn phá
quy định thì đúng là một việc hiếm có.
Mai Ký Giang khẽ cau mày nhưng vẫn thi lễ về phía nhã thất
trên lầu rồi nói, “Lầu Thanh Hoan có quy định là ca cơ và vũ công không được tiếp
khách, kính xin đại gia tha lỗi.”
Tiết Thực quan sát bốn phía, thấy người tiếp khách cơ trí đã
sớm báo cho chưởng quỹ. Tạ chưởng quỹ vội vã chạy tới, thấy người đàn ông mặc
áo đỏ thẫm thì liền biến sắc mặt, thấp giọng hỏi, “Người ở trong nhã thất Lan
Đinh là ai vậy?”
“Là Nhị thiếu gia của Lạc Địa vương gia.”
Vẻ khó chịu của Tạ chưởng quỹ chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng
biến mất. Lạc Địa vương gia chính là thân quyến của Vương mỹ nhân, người đang
được ân sủng gần đây của Thánh thượng, lại sinh được Tam hoàng tử Lưu Hoành nên
cả nhà cũng được thơm lây, chuyển tới kinh đô, vô cùng hống hách. Vị Vương nhị
thiếu gia chính là anh ruột của Vương mỹ nhân, tên là Tự Chương, không có một
chút mực thước, thường hay ỷ thế hiếp người.
“Trần Tam gia, Đại thiếu gia, Tứ Tiểu thư”, Tạ chưởng quỹ mỉm
cười nghênh đón, chào mời, “Dưới lầu ồn ào. Mời vào phòng trong đi.”
Cậu bé gật đầu, nắm lấy bàn tay em gái dắt đi nhưng cô bé lắc
đầu quầy quậy, “Không được, muội muốn đợi dì Mai.”
Cánh cửa nhã thất tầng hai lầu Thanh Hoan bị xô bật ra, rồi
một người đàn ông chừng ba mươi tuổi phe phẩy chiếc quạt giấy đi xuống. Người
này chính là Vương Tự Chương. Khách quan mà nói thì gã có khuôn mặt cũng khá dễ
coi nhưng khí sắc phù phiếm, hốc mắt sâu tạo nên dáng vẻ cực kỳ ngạo mạn khiến
người nhìn vào có cảm giác rất khó chịu.
“Mai tiểu thư”, Vương Tự Chương cười nhạt, xếp lại cây quạt
giấy, “Nàng đừng có nhẹ không ưa lại ưa nặng, có biết bản công tử là ai không?”
“Vương nhị công tử”, Tạ chưởng quỹ mỉm cười nghênh đón, ra
hiệu cho thủ hạ ngăn cản tùy tùng của gã, chắp tay thi lễ, “Vương thiếu gia,
quy định của lầu Thanh Hoan là ca cơ không tiếp khách, mong được thứ lỗi.”
“Quy định”, Vương Tự Chương cười lạnh, hất hàm, “Quy củ là
cái thứ gì vậy?”
Mai Ký Giang uyển chuyển bước xuống đài, đặt chiếc đàn tỳ bà
trong tay xuống rồi xoay người lại cười duyên dáng không hề có vẻ sợ hãi, “Ký
Giang không thích uống rượu, đành phải phụ ý tốt của Vương công tử rồi.”
“Ngươi…”, Vương Tự Chương thoáng tái mặt đi rồi lộ vẻ tàn nhẫn,
lạnh lùng quát, “Kéo ả qua đây cho ta.”
Trần Thương cau mày, ngay cả năm xưa khi A Kiều còn ở vị trí
hoàng hậu, Trần gia cực thịnh thì con cháu Trần gia ở bên ngoài cũng không
phách lối như vậy. Tên Vương Tự Chương này quả thật là ngu ngốc. Với thế cục nhạy
cảm của Trần gia hôm hay thì hắn cũng không muốn xen vào chuyện phiền phức,
nhưng xem ý của cháu gái thì chắc chắn sẽ bảo vệ người con gái có tên là Mai Ký
Giang này đến cùng. Hắn chần chừ một chút, vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên trong
phòng khách truyền đến một giọng lạnh lùng, “Chẳng qua miễn cưỡng được coi là
người nhà ngoại thích mà đã dám dương oai trong thành Trường An như thế, thật
không còn có vương pháp nữa sao?” Mọi người quay lại thì thấy hai thiếu niên
đang từ trên lầu đi xuống.
“Hoắc ca ca”, cô bé có gương mặt tươi tắn reo ầm lên.
Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Khứ Bệnh hiện lên một tia ấm
áp, nếu như không phải vừa rồi ở trong nhã thất nghe thấy giọng cô bé thì với
tính tình của mình, hắn chưa chắc đã xen vào những chuyện không đâu này.
Hắn bước tới trước mặt cô bé, dịu giọng, “Tại sao muội lại đến
đây?”
“Tứ tiểu thư”, Triệu Phá Lỗ cũng lên tiếng, “Làm sao tiểu
thư chỉ nhớ đến hắn mà không nhớ đến ta?”
“Các ngươi là ai?”, Vương Tự Chương hất hàm hỏi. Gã rốt cuộc
cũng không phải kẻ ngu ngốc, dĩ nhiên nhận ra mấy thiếu niên mặc đồ đen Trần
Thương cho tới vừa từ trên lầu xuống đều không phải là người bình thường, nhưng
ỷ vào muội muội nên gã vẫn hống hách, “Ta khuyên các ngươi bớt xen vào chuyện
người khác đi.”
“Hoắc thiếu gia”, Tạ chưởng quỹ mỉm cười thi lễ.
“Thiếu gia.” Gia đinh phía sau Vương Tự Chương khẽ nhắc,
“Hình như vị này là Hoắc Khứ Bệnh của Vệ gia đấy.”
Trong cung Vị Ương, hai nhà Vệ, Vương cùng tranh đoạt sủng
ái của quân vương nên đương nhiên Vương Tự Chương không hoan nghênh Hoắc Khứ Bệnh.
Năm trước Hoắc Khứ Bệnh nhờ lập được chiến công mà giành được tước vị Quan Quân
hầu nhưng trong mắt gã thì vẫn chỉ là một người ngoại thích như mình, chẳng qua
được chiếu cố hơn một chút mà thôi. Dương Đắc Ý lau mồ hôi trán, chuyện càng
lúc càng phức tạp nên đành tiến lên phía trước bẩm, “Thiếu gia, tiểu thư, chúng
ta nên về sớm thôi, chắc phu nhân nóng lòng lắm rồi đó.”
Cậu bé ngầm ra lệnh cho thị vệ bảo vệ muội muội rồi lắc đầu,
“Đã tới rồi thì ở lại xem đi”, sau đó quay sang Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu, “Hoắc
hầu gia mạnh giỏi.”
Hoắc Khứ Bệnh thầm đánh giá cậu bé, thấy khí độ như vậy thì
than thầm một tiếng.
Cô bé quay đầu lại ngọt ngào, “Xin chào Triệu ca ca.”
Triệu Phá Lỗ thấy vậy rùng mình, “Thôi đi, ta không phải là
Khứ Bệnh, không chịu được nhõng nhẽo đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...