Kim Ốc Hận

“Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người hỏi, “Không còn sớm nữa,
có nên lên đường hồi cung hay không?”

Lưu Triệt khẽ gãi cổ, do dự, “Vậy đi, đợi… ngày mai trở về
cũng được.”

Huân hương vẫn tỏa ra thoang thoảng từ miệng con thú ngọc ở
trong góc phòng. Bên ngoài lầu Mạt Vân, mặt trời đỏ rực đang khuất dần về phía
tây, đổ bóng chiều lên khắp phủ Đường Ấp hầu trông đẹp đẽ mà u uẩn. Hoa cúc nhuộm
dưới nắng chiều cũng ánh lên vẻ tươi đẹp mà cô liêu.

“Hoa khi nở rộ… cũng tựa không có hoa sao?”, Lưu Triệt khẽ
chép miệng rồi hỏi, “Trần nương nương đâu?”

“Sau bữa tiệc chúc thọ, Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng
từ biệt trở về Trường Môn. Trần nương nương ra tiễn, khi quay về nói không muốn
quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, nên tự trở về chỗ của mình.”

“Không muốn quấy rầy”, Lưu Triệt lặp lại, chắp tay đi tới cửa
sổ. Y thấy cây đàn Thính Tuyết vẫn nằm nguyên dưới khung cửa sổ, sạch sẽ không
bám chút bụi thì đoán rằng chủ nhân tuy đã biệt ly mấy năm nhưng vẫn thường có
người tới sửa sang quét dọn lầu Mạt Vân này. Năm xưa đúng là Quận chúa Đường Ấp
Trần A Kiều được sủng ái hơn tất cả mọi người trong thiên hạ. Ông ngoại là
hoàng đế, cậu là hoàng đế, chồng cũng là hoàng đế. Không còn có một người phụ nữ
nào có thân thế oai phong hiển hách như vậy. A Kiều bắt đầu học đàn vào năm sau
khi có chuyện Kim ốc tàng Kiều. Khi đó, nàng đã là thái tử phi tương lai, kiêu
căng tự phụ khăng khăng không chịu học đàn. Cô cô dọa nàng, “Con gái mà không học
đàn để chồng tương lai ghét bỏ thì đừng có khóc.”

Nàng liền tới tìm y, lo lắng hỏi: “Triệt Nhi, mẹ nói như vậy
có phải thật hay không?”

Y mỉm cười đáp, “A Kiều tỷ, làm gì có chuyện như vậy? Triệt
Nhi vĩnh viễn thích A Kiều tỷ.”

Lúc đó, y lại cảm thấy nàng kiêu căng đến độ đáng yêu. Trong
cung Vị Ương đầy rẫy loại người muôn hình muôn vẻ nịnh hót bợ đỡ nhưng y biết
rõ rằng người con gái kiêu kỳ tự phụ nhất Đại Hán này đối xử với y rất chân
thành. Có lẽ bởi vì tính tình của nàng trong sáng ngay thẳng, liếc mắt là có thể
thấy được chỗ sâu kín nhất, hoàn toàn không có một chút giả dối. Tính kiêu căng
ghen tuông của nàng sau này làm y vô cùng chán ghét nhưng trong mắt y thời điểm
đó thì cực kỳ thú vị, cực kỳ đáng yêu.

Lúc đầu, có lẽ y đã thích A Kiều thực sự, y vẫn nhớ mãi cô
bé có gương mặt kiều diễm tựa hoa sen đã nắm tay y bên hòn giả sơn trong điện
Chiêu Dương, chỉ có điều là lòng yêu thích đó bị nhấn chìm trong nỗ lực vô cùng
thận trọng nhằm duy trì quan hệ với nàng. Khi đó, mẹ y mới vừa giành được địa vị
hoàng hậu không lâu. Vương hoàng hậu cẩn thận căn dặn y: “Triệt Nhi, con phải
nhường nhịn A Kiều không được làm cho con bé bất mãn. Bởi vì một khi con bé bất
mãn đối với con thì địa vị của mẹ con chúng ta có thể bị lung lay.”

Y vẫn còn nhớ rằng thuở bé đã hết sức thông cảm với Bạc
hoàng hậu bị phế vì không có con. “Chẳng qua chỉ là không có con mà thôi, tại
sao lại nhất định phải bị phế đi chứ? Cữu cữu đúng thật là vô tình.” Rất nhiều
năm sau chính nàng cũng tức giận hoàng gia bởi vì cái nguyên nhân tương tự như
thế. Nếu hồi tưởng lại chuyện năm xưa thì có cái cảm giác cách biệt thế hệ hay
không? Tại sao hai vị hoàng hậu của hai đời trước sau lại có kết cục giống nhau
đến thế. Nhưng Bạc hoàng hậu bị phế là bất đắc dĩ vì không có con. Còn A Kiều
thì chính là do một tay y gây ra. Cho dù là ở trong những ngày tháng gian nan
nhất thì y vẫn không thay đổi quyết định này. Đơn giản là một khi đã nếm trải
cái cảm giác bị ngoại thích buộc chân trói tay rồi thì không còn bao giờ muốn
thấy Trần gia trăm năm hiển hách trở thành ngoại thích mới. Là bậc cửu ngũ chí
tôn mà phải ẩn nhẫn đến mức độ này thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Đã lên đến ngôi vị chí tôn mà vẫn còn phải im lặng nhẫn nhịn
để cho nàng ỉ ôi về mình ở trước mặt bà nội.

Trong điện Tiêu Phòng, nàng cười hỏi, “Triệt Nhi, chúng ta

đã là vợ chồng rồi. Vợ chồng thì phải cùng chung hoạn nạn.”

Nàng ngủ thật say trong lòng y. Y ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp
của nàng bằng ánh mắt u uất. A Kiều, nếu như một ngày hoạn nạn của ta do chính
nàng tạo nên thì phải làm sao đây?

Sau đó đến trận phong ba lập người thừa kế hoang đường thời
năm Kiến Nguyên. A Kiều một mặt chiến tranh lạnh với y vì Vệ Tử Phu, mặt khác lại
đến cung Trường Lạc kể khổ về y. Đậu thái hoàng thái hậu thương tiếc nhìn đứa
cháu ngoại được mình sủng ái từ thuở nhỏ, “Nha đầu, vì sao cháu lại khổ?”

Dù có thế nào thì bọn họ vẫn là vợ chồng, vợ chồng thì phải
cùng chung hoạn nạn chứ? Vị hoàng hậu vẫn luôn quật cường chịu đựng trong suốt
bao nhiêu ngày tháng qua bỗng nhiên rơi lệ như mưa.

Trong cung Vị Ương, không một ai biết rõ ràng hơn y về việc
tại sao Hoàng đế và Hoàng hậu đẹp duyên bao nhiêu năm như thế lại từng bước rơi
vào tình trạng như bây giờ, kể cả A Kiều cũng không hiểu.

Rồi một hôm Hoàng đế đến điện Tiêu Phòng mà lâu rồi y chưa từng
bước chân vào. A Kiều ngồi trong điện, y phục tôn quý, lưng thẳng nhưng không
khỏi lộ ra vẻ cô đơn. Y bỗng nhiên nhớ lại cái ngày xuân trong sáng thuở còn
niên thiếu kia, một cô bé xinh đẹp như hoa sen mỉm cười sà vào lòng Trưởng công
chúa Quán Đào, “Mẹ à, Triệt Nhi tốt lắm.”

Có đôi khi y muốn hỏi nàng rằng dựa vào đâu mà khi đó nàng lại
nhận định là y rất tốt? Rõ ràng là đối với nàng thì y không tốt, cực kỳ không tốt.
Đây là một người con gái trông thì tưởng như kiên cường nhưng thật ra lại vô
cùng yếu ớt. “A Kiều…, trẫm là hoàng đế. Hoàng đế thì không thể nào chỉ có một
người phụ nữ được.”

“Thế nhưng, thiếp chỉ nhớ rằng, nhớ rằng chàng là Triệt Nhi
của thiếp.” Nàng cuối cùng cũng phải xuống nước đầu hàng, quay đầu lại nhìn y với
vẻ mặt đau khổ. “Triệt Nhi, chàng hãy bỏ Vệ Tử Phu đi, chúng ta sẽ làm như
không có người này, không có chuyện này và làm lại từ đầu một lần nữa được
không?”

Y bỗng nhiên mềm lòng, biến Vệ Tử Phu làm nô tỳ thay y phục
không phải vì ban đầu đánh giá tình thế không đúng mà bởi vì mềm lòng.

“Triệt Nhi, rốt cuộc chàng thích Vệ Tử Phu ở điểm gì?”

Có lẽ là dung nhan kiều diễm không thua kém A Kiều, có lẽ là
tính tình dịu hiền ngoan ngoãn, có lẽ căn bản là y cũng chưa từng thích nàng ta
mà chỉ là chán ghét cuộc sống phải chiều theo A Kiều. Ở trước mặt nàng, y vĩnh
viễn chỉ là Triệt Nhi của nàng chứ không phải là một đế vương. Nhưng y thật sự
là một đế vương, một vị đế vương có hùng tâm tráng chí, một vị đế vương có khát
khao chinh phục mạnh mẽ. Một vị đế vương như vậy làm sao có thể lưu luyến tình
cảm mãi được? Khi mới thành thân với A Kiều, Lưu Triệt chỉ là một thiếu niên vừa
mười bảy tuổi. Nhiều năm sống kiếp thái tử đã rèn luyện cho y tính thông tuệ nhạy
cảm, không để lộ vui buồn ra nét mặt, còn nàng thì vẫn là người có tấm lòng
trong sáng như cũ, tháo bỏ chiếc mũ phượng xuống là hé lộ ra đôi má đẹp như hoa
sen.

“Mẹ à, Triệt Nhi tốt lắm.” Đây là A Kiều lúc sáu tuổi.

“Ồ, ngươi nói xa xôi cái gì đấy?” Đây là A Kiều khi nghe được
lời thề kim ốc của y.

“Triệt Nhi, mẹ nói có đúng thật hay không?” Đây là A Kiều
lúc bọn họ còn là hai đứa nhỏ vô tư.

“Triệt Nhi, mũ phượng nặng quá.” Đây là câu nói đầu tiên khi
y tháo chiếc mũ phượng cho nàng.

“Triệt Nhi, chúng ta phải vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên nhau.”
Đây là A Kiều đã ân ái mặn nồng với y trong đêm tân hôn.


“Triệt Nhi, chúng ta là vợ chồng mà vợ chồng thì phải cùng
chung hoạn nạn.” Đây là A Kiều chia ngọt sẻ bùi với y trong điện Tiêu Phòng.



Gần đây, y vẫn cho là mình lạnh lùng quan sát thông tỏ hết mọi
việc, đa tình, cười nhạo nàng ngu ngốc, nhưng bỗng nhiên trong tâm trí chợt vẳng
lại những lời này thì y lại thấy nghẹn ngào. Y cho rằng mình đã lãng quên tất cả
từ lâu, nhưng ba tháng sau, khi y gặp lại A Kiều ở trong lầu Mạt Vân chứa đầy kỷ
niệm thời niên thiếu này, thì tất cả lại hiện lên rõ ràng như mới vừa diễn ra
hôm qua. Sau khi Trần hoàng hậu bị bãi về cung Trường Môn thì trừ những người
thân ra, trên cõi đời này không còn có một người con gái nào thật sự yêu thương
y. Không, cho dù là người thân thì cũng không có ai yêu thương y chân thành như
A Kiều.

Từ nay về sau, ở trong cung Vị Ương này sẽ không còn một người
con gái nào có thể dịu dàng gọi y là Triệt Nhi nữa. Ngày xưa khi hạ quyết tâm sắt
đá phải phế truất nàng, y cũng cho rằng mình không cần nàng, dần dần lòng y
ngày càng sắt đá. Vận mệnh đã ngấm ngầm ươm sẵn mầm mống từ nhiều năm trước để rồi
đâm chồi nảy lộc khi y không biết, không để ý. Người con gái cho tới bây giờ vẫn
mỉm cười dịu dàng gọi y là Triệt Nhi ấy quay đầu lại làm vẻ xa cách lễ độ nói:
“Yêu cầu này là Hoàng thượng lấy thân phận đế vương ra lệnh cho thiếp sao?”

Thời gian là thứ mà ngay cả đế vương cũng không thể níu kéo
đã cho y chứng kiến những gì từng thuộc về mình dần dần sụp đổ ngay trước mắt.
Y chợt thấy đau nhói. Người con gái mới vừa học đàn bừng bừng hứng thú chạy tới
đàn cho y nghe, một tấm chân tình đã bị chính y tự tay bóp chết bằng một ý chỉ
phế hậu. Không, có lẽ là sớm hơn. Công bằng mà nói thì tài đánh đàn của Trần A
Kiều thật sự không tốt, theo y thì không hơn so với tiếng bật bông được bao
nhiêu.

Lần đó nàng đàn bản Phong Nhập Tùng. Lưu Triệt nhìn chằm chằm
vào cây Thính Tuyết cầm này, tiện tay gảy mấy âm, chính là đoạn mở đầu của bản
nhạc ấy.

Dây đàn lâu không có người gảy bỗng nhiên đứt đoạn, kêu
“đinh” một tiếng thật dài.

“Ồ!” Dương Đắc Ý đứng bên kinh ngạc kêu lên.

“Có chuyện gì vậy?” Lưu Triệt quắc mắt hỏi vẻ không vui.

“Không có chuyện gì”, Dương Đắc Ý khom người đáp, nhưng
không chịu nổi ánh mắt Hoàng đế đang nhìn soi mói đành miễn cưỡng nói thêm, “Ở
quê của nô tài, đứt dây là điềm rất xấu. Dù sao, dây đứt thì tình cũng tan.”

“Tình tan?” Lưu Triệt bỗng nhiên căng thẳng, đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ. Rèm cửa bằng lụa mỏng của căn lầu đối diện buông hờ nhưng không
thấy bóng dáng Trần A Kiều đâu cả. Chỉ có gió truyền đến tiếng cười nói, là giọng
của Lưu Sơ. Người con gái đã dần dần bị quên lãng vào trong ký ức của y suốt
bao năm bỗng nhiên sống động trở lại. Hoa phù dung thành cỏ đoạn trường, cỏ đứt
rễ là hoa phù dung, có lẽ chỉ thật sự rời khỏi cung điện này thì y mới có thể
không chút ngại ngùng hồi tưởng lại những điểm tốt của nàng. Nếu như từ đầu đã
biết sẽ có Mạch Nhi, Sơ Nhi thì y có thể tuân theo lựa chọn dứt tình bội nghĩa
đó hay không. Y vẫn chọn lựa như thế bởi vì dù sao y cũng là đế vương.

Đế vương vĩnh viễn coi nước nặng hơn nhà, mà A Kiều lại
chính là người đầu tiên phải hy sinh khi y ở trên cương vị đế vương này.

Có đôi khi con người phải xa nhau thật sự thì mới nhớ đến những
điểm tốt của nhau. Nhưng A Kiều, chính bởi vì trẫm là đế vương nên chỉ cần trẫm
không muốn thì làm sao có thể đoạn tình được đây? Nói cho cùng, dù thế nào đi nữa

thì nàng vẫn là phi tần của trẫm.

Cửa tây cung Vị Ương mở rộng, một cỗ xe cung đình hoa lệ chạy
men theo con đường có tường bao.

“Tham kiến Trưởng công chúa Phi Nguyệt.” Kỳ môn quân ở hai
bên cửa theo thứ bậc nối nhau quỳ xuống bái chào.

“Ừ.” Từ trong long xa truyền ra tiếng đáp lễ nhẹ nhàng của
Lưu Lăng, cỗ xe thoáng cái đã đi xa.

“Đó chính là xa giá của Trưởng công chúa Phi Nguyệt à?”
Trong điện Thiên ở phía xa, một tiểu thái giám áo xanh nhìn vọng sang.

“Tiểu Dung, ngươi nhìn cái gì đấy?… Nhưng mà nói về vị Trưởng
công chúa Phi Nguyệt này thì lúc trước chẳng qua cũng chỉ là quận chúa của
vương gia chư hầu, sau vì có công trong việc dẹp loạn Giao Đông nên được Hoàng
thượng ban sắc phong mới, lại em chồng của tiểu thư nhà Tu Thành quân, người được
Thái hậu yêu thương nhất nữa. Cô ta bây giờ ở trong kinh thành cũng ra dáng Trưởng
công chúa lắm rồi, ngoại trừ hai người em gái Bình Dương và Long Lự cùng mẹ với
Hoàng thượng, thì ngay cả Trưởng công chúa thật sự cũng chẳng sánh kịp cô ta.

“Tiểu thư”, ở trong xe, Lưu Quang nhẹ giọng, “Sắp về tới
cung Trường Môn rồi, cuối cùng tiểu thư đã có thể được nghỉ ngơi đôi chút.”

“Ừ.” Lưu Lăng mỉm cười, lấy lại tinh thần rồi lẩm nhẩm,
“Cũng chưa chắc đâu.” Trên mặt nàng thoáng hiện nét mỏi mệt.

“Chẳng lẽ là còn có chuyện gì nữa hay sao?” Lưu Quang tinh ý
mau mắn hỏi ngay. Cô là thị nữ sinh ra ở trong phủ, lớn lên cùng với Quận chúa
Hoài Nam nên rất thạo việc quan sát lời nói nét mặt mà đoán được ý tứ.

Lưu Lăng cười cười, nâng chén trà xanh biếc trong tay nhấp một
ngụm, ung dung: “Hôm nay Hoàng thượng ra khỏi cung Vị Ương, lại hiếm có dịp ta
và A Kiều tách ra, cô ta không đến tìm thì mới là chuyện lạ.”

Hai người đang nói chuyện thì quả nhiên nghe thấy giọng lanh
lảnh đặc thù của nội thị bên ngoài xe, “Nương nương nhà ta ở lương đình bên kia
trông thấy xa giá của Trưởng công chúa Phi Nguyệt, muốn mời Trưởng công chúa
sang đó.” Giọng nói ngạo mạn, chắc là một người cũng có thân phận trong cung Vị
Ương.

Lưu Lăng vén rèm xe nhìn sang phía lương đình bên kia thì thấy
bên ngoài đình có một dãy cung nữ đứng hầu, bên trong có một người con gái ngồi
quay lưng về phía mình, búi tóc như mây, xinh đẹp tuyệt trần.

“Vị công công này là?” Lưu Lăng hỏi giọng lễ độ nhưng lạnh lẽo.

“Nô tài là phủ thừa trong ngự phủ.”

“Hoàng hậu nương nương đã mời”, Lưu Lăng khẽ gật đầu, “Lưu
Lăng nào dám không tuân mệnh?”

“Lưu Quang”, Lưu Lăng quay người dặn, “Bảo bọn họ về trước
đi, còn ngươi thì theo ta.”

“Trưởng công chúa Phi Nguyệt.” Trong đình Thanh Lộ, Vệ Tử
Phu yêu kiều quay đầu lại chào hỏi, Lưu Lăng thầm than một tiếng, quả nhiên là
xinh đẹp không hổ danh tiếng.

“Hoàng hậu nương nương”, nàng cúi đầu, che giấu suy nghĩ
trong ánh mắt.

“Các ngươi lui cả xuống đi.” Vệ Tử Phu che miệng, ra lệnh
cho mọi người.

“Dạ!” Các cung nhân đứng bên cạnh quỳ gối tuân mệnh rồi đồng
loạt lui ra.

“Trưởng công chúa Phi Nguyệt”, Vệ Tử Phu vịn tay Thái Bình đứng
dậy tươi cười nói: “Bản cung và Quận chúa đã không gặp nhau kể từ năm Nguyên
Quang thứ năm, hôm nay được gặp lại ở cung Vị Ương này nhưng không còn giống
như trước kia nữa rồi.” Lời nói mang đầy hàm ý.

“Đúng vậy”, Lưu Lăng khẽ nghiêng đầu, cũng trả lời đầy ẩn ý,
“Chỉ mới có sáu, bảy năm mà Hoàng hậu nương nương đã là mẫu nghi thiên hạ, huy
hoàng hơn ngày trước biết bao nhiêu.”


“Trưởng công chúa cũng xinh đẹp hơn xưa rất nhiều”, Vệ Tử
Phu đưa đẩy. Dù sao nàng ta cũng đã làm hoàng hậu được bốn năm nên bây giờ từng
lời nói cử chỉ đều cực kỳ khéo léo không thể chê trách, đâu còn là Vệ phu nhân
nhu mì đáng yêu của cung Vị Ương năm đó nữa.

“Nghe nói hôm nay là sinh nhật của Trưởng công chúa Quán
Đào, mà người lại là cô cô của Hoàng thượng nên Hoàng thượng qua đó chúc thọ
cũng là điều hợp lý”, Lưu Lăng thuận thế tiết lộ tin tức, “Lúc Lưu Lăng rời phủ
Đường Ấp hầu trở về thì Hoàng thượng tựa hồ đã uống say rồi, đang nghỉ ngơi ở Hầu
phủ.”

“Thật không?” Thái Bình cảm thấy bàn tay của Hoàng hậu nương
nương siết mạnh tay mình nhưng thoáng cái Hoàng hậu nương nương đã lại mỉm cười,
“Bản cung còn nhớ vào những năm Nguyên Quang, Lăng quận chúa nào có quan hệ gì
cùng Trần hoàng hậu chứ? Bản cung thật sự rất là hiếu kỳ, không hiểu rốt cuộc
Trần hoàng hậu đã làm gì khiến cho Trưởng công chúa Phi Nguyệt ngày hôm nay lại
kết thành tỷ muội với cô ta?”

“Coi tâm tư của người là tâm tư của mình.” Nàng cảm thấy
nhàm chán ngẩng đầu lên nhìn thẳng Vệ Tử Phu, “Bởi vì A Kiều tỷ đã nhận Lưu
Lăng làm muội muội nên Lưu Lăng dĩ nhiên phải hết lòng báo đáp.”

“Nếu như”, Vệ Tử Phu chầm chậm bước đến gần, khẽ cúi đầu xuống,
dáng vẻ tuyệt mỹ khiến ngay cả Lưu Lăng cũng không nén nổi phải tán thưởng, “Tử
Phu cũng nguyện ý đối đãi Trưởng công chúa Phi Nguyệt như tỷ muội thì sao?”

Lưu Lăng buồn cười nhìn nàng ta, ánh lên vẻ giễu cợt, “Hoàng
hậu nương nương, người không làm được. Ta và người đều biết rõ ràng điều đó.”

Nụ cười Vệ Tử Phu thoáng cứng đờ, nàng ta xoay người lại ngồi
xuống, “Là do bản cung không có phúc phận, hay nói cách khác là vận khí Trần
hoàng hậu luôn rất tốt.”

“Trưởng công chúa Phi Nguyệt từ Tức Mặc trở về, mọi người đều
nói rằng Trưởng công chúa trúng độc bị thương làm mất đi trí nhớ. Bản cung cũng
muốn biết Lăng Nhi thực sự không còn nhớ được những chuyện trước kia hay sao?”

“Cũng không hẳn vậy.” Lưu Lăng hơi nhếch miệng, “Có những
chuyện còn nhớ, có những chuyện không nhớ được. Ví như chuyện về nữ vu sư Sở Phục
hay ví như chuyện về vụ hỏa hoạn ở điện Tuyên Thất kia…”

“Trưởng công chúa”, Vệ Tử Phu giận tái mặt, “Bản cung không
rõ là làm như vậy thì có ích lợi gì với cô?”

“Chuyện ta làm vào năm Nguyên Quang thứ năm thì có ích lợi
gì đối với ta?” Lưu Lăng thản nhiên hỏi lại, hài lòng nhìn sắc mặt Vệ Tử Phu dần
thay đổi.

“Cho tới bây giờ Lưu Lăng vẫn còn là người rất nông cạn,
không giống như Hoàng hậu nương nương làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ rất nhiều
đâu.”

Nàng nói rành mạch từng chữ một, “Từ trước đã như thế, sau
này cũng mãi mãi như thế.”

“Nói vậy thì”, Vệ Tử Phu khép mắt, “Nếu năm đó không có Trưởng
công chúa điện hạ thì Trần hoàng hậu cũng không bị mất ngôi vị, càng không có
chuyện bị người bức ra khỏi cung Trường Môn rồi đuổi giết đến chết. Trưởng công
chúa thật sự tin tưởng rằng Trần hoàng hậu sẽ đối xử thật lòng với cô sao?”

“Đó là chuyện của ta”, Lưu Lăng lạnh lùng đáp, không liên
quan tới Hoàng hậu nương nương.”

“Đúng rồi.” Vệ Tử Phu tiếp tục, “Không liên quan tới bản
cung nhưng không biết có liên quan tới Hoàng thượng hay không?”

Lưu Lăng khó hiểu, quay đầu lại nhìn nàng ta.

“Trưởng công chúa Phi Nguyệt cũng không còn nhỏ tuổi nữa”, Vệ
Tử Phu ngọt ngào, “Mặc dù chỉ thuộc dòng họ hoàng gia nhưng lại có danh hiệu là
Trưởng công chúa, bản cung là hoàng hậu dĩ nhiên phải ngỏ lời với Hoàng thượng
sớm tìm cho Trưởng công chúa một nơi tương xứng. Không biết Trưởng công chúa có
tầm mắt cao như thế này thì đã ưng ý người nào ở trong đế đô chưa?”

“Đã như thế”, hồi lâu sau, Lưu Lăng bước lui lại một bước,
chỉnh đốn trang phục trịnh trọng đáp, “thì phải đa tạ Hoàng hậu nương nương rồi.
Hôm nay Phi Nguyệt đi xe mệt nhọc, xin lui trước về cung Trường Môn nghỉ ngơi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận