Kim Ốc Hận

Trần A Kiều đi trên hành lang cung Vị Ương, khuôn mặt ửng hồng
loang dần lên tới tận mang tai. Cảnh tượng vừa rồi ở điện Tuyên Thất vẫn cứ lởn
vởn mãi trong đầu nàng không cách nào xua hết. Lúc đó, nàng ấm ức trong lòng
không chịu nhận thua nên có phản ứng sơ suất, nhưng sau khi rời đi thì tất cả lại
chậm rãi hiện lên. Môi của Lưu Triệt rất mỏng thể hiện thiên tính bạc tình. Khi
hai đôi môi chạm vào nhau, mới đầu thì lạnh như băng rồi dần dần như lửa nóng. Không
thể nói là nàng không biết hôn. Trần A Kiều là hoàng hậu của Lưu Triệt hơn mười
năm, đã làm cả những chuyện thân mật hơn với y. Còn Hàn Nhạn Thanh của hai ngàn
năm sau, mặc dù tuổi còn nhỏ, lại học cảnh sát cực khổ nên chưa từng có bạn
trai nhưng vẫn thấy các cặp tình nhân âu yếm trên đường, rồi xem những cảnh ái
ân đầy rẫy trên màn ảnh và truyền hình nên nàng cũng không xa lạ gì với từ này.
Sau khi sống lại, Trần A Kiều mang trong mình ký ức của cả hai người nên cả yêu
và hận đều đã phai nhạt đi. Người đàn ông này dường như vừa rất xa lạ vừa rất
thân thiết. Ví như nụ hôn ở trong điện Tuyên Thất kia rõ ràng là cả hai người đều
đã âu yếm nhau như vậy cả nghìn lần rồi nhưng vẫn cảm thấy choáng váng như là lần
đầu tiên khiến nàng bối rối.

Hôn là để cho môi và lưỡi quyện vào nhau, làm cho hơi thở của
mình lan tỏa sang đối phương, là một hành vi rất thân mật. Trần A Kiều luôn cho
rằng hai người phải quen nhau đến mức đủ để vượt qua rào chắn tâm lý thì mới có
thể làm được, Lưu Triệt hiển nhiên còn ở ngoài rào chắn tâm lý này.

Nhưng mà… Nàng đưa tay xoa xoa cánh môi, hơi thở của Lưu Triệt
vẫn còn nóng hổi chẳng biết đến bao giờ mới có thể hoàn toàn tan đi.

Thân phận hiện tại của nàng là phế hậu của Hán Vũ Đế, nói
cho cùng thì vẫn còn là phi tần của Lưu Triệt. Nói cách khác, nếu Lưu Triệt đòi
hỏi thì nàng không có lý do gì để cự tuyệt. Trở lại Trường An đã lâu như vậy
nhưng đây là lần đầu tiên nàng ý thức được sâu sắc về vấn đề này. Cho dù nàng
nói không thì bậc đế vương nắm giữ hoàng quyền, đứng ở trên đỉnh cao nhất của
nhân gian sẽ chịu nhượng bộ sao? Nàng rùng mình, tất cả những ngượng ngùng theo
đó mà tiêu tán.

“Thượng công công!” Nàng gọi.

Thượng Vô Câu phụng mệnh đưa nàng trở về Trường Môn bèn bước
lên một bước, bình tĩnh thi lễ rồi hỏi: “Trần nương nương có gì dặn bảo?”

“Sư phụ của ta, à, Tiêu đại phu Tiêu Phương của Triêu Thiên
môn hiện đang ở đâu?” Nàng hỏi vẻ điềm nhiên.

“Tiêu tiên sinh phụng mệnh điều dưỡng thân thể cho công chúa
Duyệt Trữ nên chắc giờ còn ở y quán”, Thượng Vô Câu hơi khom người đáp.

“Ừm” Trần A Kiều xoay người đi về hướng y quán.

“Khoan đã… Trần nương nương, Hoàng thượng dặn là đưa người
quay về cung Trường Môn.”

“Cái gì?” Nàng xoay người lại, “Bản cung muốn đi đâu cũng phải
theo ý kiến của công công sao?”

“Nô tài không dám”, Thượng Vô Câu bái lạy.

Trần A Kiều nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu rồi mới bảo, “Dẫn
đường đi.”

“Dạ.”

“Lộng Triều, lấy giúp ta quyển sách kia.”

Người thiếu niên dạ một tiếng rồi đi tới thư phòng rút lấy một
quyển sách gáy đóng bằng chỉ, khi xoay người thì bỗng sững lại, nhìn cô gái mặc
bộ y phục màu xanh sẫm đang đứng yêu kiều ngoài cửa y quán. Gió heo may đầu thu
êm dịu thổi áo khoác của nàng bay phơ phất, thân hình thon thả của nàng tạo nên
một cảm giác phiêu diêu đến kỳ lạ, tựa như một giây nữa thôi là nàng sẽ bay khỏi
chốn trần gian này.

“Lộng Triều”, nàng quay đầu lại, khuôn mặt vẫn hệt như trước
đây, như thể không hề có mấy tháng xa cách.

“Trần Nương Nương”, Tiêu Phương ngồi ở án thư, khẽ gật đầu.

“Càn rỡ, tại sao gặp Trần nương nương mà lại không chịu hành
lễ?” Thượng Vô Câu ở bên cất giọng lanh lảnh trách mắng.

“Bỏ qua đi.” Trần A Kiều ngồi xuống trước mặt hắn, “Nói đúng
ra thì Tiêu tiên sinh là sư phụ của ta, đâu có chuyện sư phụ hành lễ với đồ đệ.”

“Nương nương thân phận cao quý, Tiêu Phương chỉ là một kẻ thảo
dân nên không dám trèo cao, nói đến lễ thầy trò.” Tiêu Phương nói xong bèn đứng
dậy thi lễ, “Thảo dân Tiêu Phương tham kiến nương nương.”

“… Đứng lên đi”, Trần A Kiều bất đắc dĩ bảo.


“Hôm nay Nhạn Nhi đến là muốn thăm sư phụ một chút”, nàng giữ
lễ nhưng trong lòng lại thoáng gợn buồn. Chỉ một câu nương nương thôi đã tạo
nên khoảng cách không thể san lấp được giữa nàng và Tiêu Phương. Rõ ràng là
nàng đã không còn có thể thể hiện cảm xúc chân thật, ngây thơ nũng nịu, trêu chọc,
trước mặt người sư phụ thân thiết nhất từ khi xuyên không tới nay nữa. Cũng bởi
vì vậy nên nàng cứ luôn không muốn tới gặp, đúng hơn là không dám tới gặp Tiêu
Phương. Chỉ vì khi gặp nhau thì tình cảm thầy trò chân thành tha thiết nhất giữa
hai người sẽ bị phá vỡ bởi thái độ lãnh đạm tuân thủ lễ nghi này. Từ nay về sau
hắn là đại phu còn nàng là cung phi, hai người tựa như đứng ở hai bên bờ của
cùng một con sông, có thể trông thấy mặt nhau rõ ràng nhưng lại không thể đến gần
nhau.

“Nương nương cứ gọi bẳng tên là được rồi, thảo dân thực sự
không dám nhận cách xưng hô là sư phụ.”

“Sư phụ muốn gọi Nhạn Nhi như thế nào thì Nhạn Nhi không có
quyền can thiệp. Nhưng cũng tương tự, Nhạn Nhi muốn gọi sư phụ thế nào thì sư
phụ cũng không quản được.”

“… Ừ.”

“Tình trạng công chúa Duyệt Trữ thế nào?”

“Tiểu công chúa từng phát bệnh một lần hồi đầu năm, sau được
điều dưỡng thì đã đỡ, cứ cẩn thận chắc chắn không có vấn đề.”

Tiêu Phương trả lời, cười ảm đạm.

Trần A Kiều kinh ngạc nhìn sư phụ, mấy tháng không gặp mà sư
phụ đã gầy đi nhiều. Năm xưa lâm nạn, nàng gặp hắn ở căn nhà cỏ, cảm giác hắn
có phong độ của thần tiên, tao nhã như trăng thanh gió thoảng, dù cực chẳng đã
phải cho nàng bái sư nhưng vẫn chiếu cố nàng về mọi mặt. Nhiều năm sống cùng
nhau, bây giờ vừa có tình cảm như một người thầy, vừa như một người anh. Vậy mà
tình cảm ngày hôm nay đã đến lúc phai nhạt. Tiêu Phương không giống Tang Hoằng
Dương, Liễu Duệ, cũng không phải là Lưu Lăng để có thứ tình cảm giữa những người
cùng xuyên không, thứ tình cảm mà dù có gió táp mưa sa cũng không thể nào lay
chuyển được, Hắn là sư phụ, dù có siêu phàm thoát tục nhưng vẫn ở trong phạm vi
thời đại này.

“Trần nương nương hôm nay trở về, kính xin giúp Tiêu Phương chuyển
lời tấu lên Hoàng thượng”, Tiêu Phương chắp tay hành lễ, nói: “Công chúa Duyệt
Trữ đã không còn đáng ngại. Tiêu Phương là kẻ mây trời gió biển, thật sự không
quen ở cung Vị Ương, kính xin được ra đi.”

“Được rồi.” Trần A Kiều đáp, nở nụ cười mà ngay cả Thượng Vô
Câu cũng có thể nhìn thấy rõ trong chiếc lúm đồng tiền của nàng ẩn chứa đau
thương, “Đây là việc cuối cùng có thể làm giúp sư phụ, Nhạn Nhi tất nhiên sẽ cố
gắng hết sức.”

“Mà…”, nàng nghi ngờ hỏi, “rốt cuộc thì Sở Phi Hiên có thù
oán gì với Triêu Thiên môn?”

“Đó là hắn có oán thù cá nhân với ta”, Tiêu Phương đáp, rõ
ràng tỏ vẻ không muốn nói nhiều, “Lần này làm liên lụy đến Trưởng công chúa Phi
Nguyệt là lỗi của ta.”

“Lăng Nhi chắc sẽ không oán trách sư phụ. Con tới y quán là
còn có một việc.” Nàng khẽ chớp mắt, nói: “Những ngày gần đây con thường bị mất
ngủ nên muốn chế một ít Dưỡng Thần hương để an tâm dưỡng thần.”

“Những loại hương đó đều do nương nương ngày trước đích thân
điều chế, Tiêu Phương hoàn toàn không biết.”

“Không cần gấp lắm đâu, con nói tên thuốc, sư phụ hốt thuốc
giúp con là được.” Nàng vui vẻ nói.

“Năm phân Bạc hà trắng, sáu tiền Phòng phong, năm tiền Đỗ
hành, năm phân Khương hoạt tửu sao, một phân Tửu liên, hai phân Tửu cầm, một tiền
Bạch phục linh, hai tiền nhân sâm, năm phân Cam thảo, một tiền Phá cố chỉ, một
tiền Cẩu kỷ tử.” Nàng đọc một mạch, không để ý vẻ mặt Tiêu Phương vừa thoáng
kinh ngạc.

“Trước hết cần đủ dùng cho một tháng”, nàng làm bộ suy nghĩ
rồi nói.

“Ừm, nương nương phối thuốc thế này đúng là rất chính xác”,
Tiêu Phương trầm ngâm một hồi, “Nếu giảm Bạch bạc hà đi một phân, thêm vị Bán hạ
nữa thì công hiệu an thần càng cao.”

“Đa tạ sư phụ chỉ dạy.” Trần A Kiều cúi đầu, “Thế thì chế
theo cách sư phụ nói đi.”


“Ừ”, hắn gật đầu, xoay người lại bảo, “Lộng Triều, đi lấy
thuốc giao cho Trần nương nương.”

Một lúc lâu sau, Trần A Kiều buồn bã lên tiếng, “Sư phụ, Nhạn
Nhi cáo lui.” Nàng ra khỏi y quán, thấy Lộng Triều đi từ đầu hành lang tới. Người
thiếu niên giao thuốc, nghiêng đầu ngắm nhìn nàng một lúc rồi hỏi, “Tỷ không về
Đường Cổ Lạp Sơn nữa sao?”

“Đúng vậy, Đường Cổ Lạp Sơn…” Mặc dù lòng không vui nhưng
nàng vẫn bị người thiếu niên chọc cười. Giờ phút này cậu ta vẫn còn có cách ứng
xử vô cùng thuần khiết giống như năm xưa.

“A”, Lộng Triều cũng không để ý, hỏi tiếp luôn, “Thật
không?”

“Ừ.” Nàng gật đầu, nói: “Không trở về nữa.”

“Tại sao?”

Nàng dịu dàng, “Tại sao đệ không đi hỏi Tiêu ca ca của đệ?”

“Huynh ấy không nói.” Người thiếu niên đáp gọn.

“Trên cõi đời này có mấy người thực sự được vui vẻ chứ?” Trần
A Kiều bình thản đáp, căn dặn, “Sau này không có tỷ bên cạnh thì đệ phải quan
tâm hơn đến Tiêu ca ca. Người muốn uống trà thì gặp Tang Hoằng Dương mà lấy, muốn
dùng giấy bút thì cứ đến một cửa hiệu bất kỳ của Tức Lam Viên mà lấy. Nếu sư tổ
muốn uống rượu thì tỷ đã giao phương pháp cất rượu cho Quách Giải rồi.”

“Biết rồi”, Lộng Triều trợn tròn mắt tỏ ý phiền phức nhưng rồi
lại không nỡ, hỏi: “Mạch Nhi và Tảo Tảo cũng không về nữa sao?”

“Bọn chúng cũng không về được”, A Kiều mỉm cười rồi quay
sang ra lệnh cho Thượng Vô Câu: “Trở về thôi.”

Trần A Kiều vừa đi vừa nghĩ rằng có lẽ để cho bọn họ rời xa
cuộc tranh đấu này là đúng đắn. Họ là người trong võ lâm coi mạng sống như lông
hồng, thì làm sao có thể dính vào cuộc tranh đấu chính trị xảo trá đầy phong ba
bão táp này được chứ.

Nàng đi ngang qua điện Vân La, khi cung Trường Môn đã ở
trong tầm mắt thì bỗng chạm mặt với một cô gái mặc cung trang dẫn mấy thị nữ
theo hầu. Nàng ta mặc một bộ váy hồng nhiều tầng là trang phục đẳng cấp mỹ
nhân, bế một đứa trẻ còn quấn tã lót, đôi mắt phượng hơi xếch vô cùng phong lưu
quyến rũ, không hành lễ mà đứng thẳng người nói, “Thì ra đây là Trần nương
nương.”

Cô gái mắt phượng mày ngài, phong lưu quyến rũ không thể nào
tả xiết vừa lên tiếng chính là mỹ nhân Vương Thấm Hinh của điện Phu Hương.

Trần A Kiều dĩ nhiên biết Vương Thấm Hinh xuất thân là dân nữ
được Lưu Triệt đưa về trong một lần xuất cung đi săn, cũng là phi tử được y sủng
ái nhất thời gian gần đây, sinh hạ hoàng tử thứ ba Lưu Hoành. Nàng cười nhạt,
Vương mỹ nhân này dù sao cũng xuất thân là con nhà nghèo khó nên còn ít được
giáo dục hơn cả Vệ Tử Phu, tính tình ngang ngược càn rỡ, nếu không phải ỷ vào
ân vua ở trong cung Vị Ương thì e là không sống nổi một ngày, nhưng ân sủng của
Hoàng thượng có thể kéo dài bao lâu chứ?

“Vương mỹ nhân tới cung Trường Môn của ta sao? Đã được Thánh
thượng đồng ý chưa?”

Vương Thấm Hinh tái mặt, đánh mắt nhìn Thượng Vô Câu đang đứng
phía sau A Kiều một cái. Từ khi Trần hoàng hậu bị bãi lui về cung Trường Môn
thì cung Vị Ương có quy củ ngầm là phi tần không được đến gần cung Trường Môn.
Cung Trường Môn nằm ở phía bắc cung Vị Ương, cũng được gọi là cung nhưng không
thuộc phạm vi quản lý của cung Vị Ương. Nàng ta ỷ vào việc được Thánh thượng sủng
ái nên không hề kiêng kỵ, định tới xem vị phế hậu bí ẩn của cung Vị Ương thế
nào, nhưng nếu để cho Hoàng thượng biết chắc chắn sẽ không ổn, đành lấy cớ, “Chẳng
qua ta tới thăm điện Vân La thôi, tới Trường Môn làm gì chứ?”

“Thế à”, Trần A Kiều kéo dài giọng, “Vậy Vương mỹ nhân cứ từ
từ xem đi.” Nàng nói xong đi thẳng qua vào cung Trường Môn.

“Chẳng phải Trần nương nương cũng không được Thánh thượng đồng
ý nhưng vẫn một mình xuất cung sao?”, phía sau, mặt mày Vương Thấm Hinh đã trắng
bệch, vịn tay thị nữ cao giọng. Nàng không phải xuất thân từ cung nữ như Lý Chỉ
nên không được chứng kiến phong thái của Trần hoàng hậu năm xưa, thấy nàng
không hề nể mặt phi tần được Hoàng thượng sủng ái thì thẹn quá hóa thành giận.


“Ồ, vậy sao?” Trần A Kiều mỉm cười quay đầu lại, nụ cười chợt
tắt, lạnh lùng, “Nếu ngươi không đến Trường Môn, sao lại biết ta từng xuất
cung?” Vương Thấm Hinh chưa kịp phản ứng thì nàng đã quay đầu đi thẳng.

“Nương nương”, Thượng Vô Câu ở trong cung đã rất nhiều năm
nên không thể không tinh ý, qua ánh mắt chất chứa đầy suy tư của Hoàng thượng mấy
ngày nay thì hiểu được rằng Hoàng thượng vẫn còn rất quyến luyến đối với vị
hoàng hậu cùng lớn lên từ nhỏ nhưng đã bị phế truất nhiều năm này. Đã như vậy
thì lúc này việc lấy lòng y đối với hắn chỉ trăm lợi mà không hề có một mối hại,
nhưng hắn tự nhận sống lâu nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn không thể hiểu được tác
phong của vị chủ nhân cung Trường Môn.

“Vương mỹ nhân rất được Thánh thượng sủng ái, nương nương cần
gì phải làm cô ta mất mặt như vậy?”

Trần A Kiều nhìn hắn một hồi rồi mới lên tiếng, “Đa tạ Thượng
công công đã quan tâm, dĩ nhiên ta biết suy nghĩ.”

Bên trong cung Trường Môn, đám người Lục Y đã được tha, quỳ
gối trước cửa cung khóc rưng rưng, thấy Trần A Kiều từ xa đi tới thì không ngừng
cúi đầu bái lạy.

“Các ngươi lạy ta làm cái gì?” Trần A Kiều cảm thấy rất phiền
hà.

“Nương nương vì mấy người nô tài mà đi gặp Hoàng thượng cầu
xin, cả đời nô tài khó quên ân đức này!” Thành Liệt nghẹn ngào nói, đám người
còn lại đều lên tiếng phụ họa.

“Các ngươi quên là do ta lén xuất cung mới làm các ngươi bị
liên lụy rồi sao”, Trần A Kiều dở khóc dở cười.

“Chủ nhân không sai, nhất định là lỗi của nô tỳ”, Mạc Sầu
khóc lạy.

Trần A Kiều bất đắc dĩ phất tay, “Các ngươi đứng lên hết cả
đi.” Nàng biết tư tưởng thờ phụng chủ nhân đã như dấu ấn khắc sâu vào lòng những
người này, một mình nàng không thể thay đổi được. Điều nàng có thể làm chỉ là cố
gắng hết sức đối xử với bọn họ thật tử tế để bày tỏ tấm lòng. Nàng trở lại điện
Bát Nhã thì Lưu Lăng đã ngồi ở trong đó, quay đầu lại trêu chọc: “Muội chỉ đường
cho cô bé quàng khăn đỏ đi gặp sói xám nhưng không lường trước được rằng vẫn có
thể trở về lành lặn thế này.”

Trần A Kiều nóng bừng mặt, thấy các nô tỳ đang mải dọn dẹp
khắp nơi không chú ý thì mới yên tâm bảo, “Các ngươi quỳ cũng lâu rồi, mau lui
xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ!”, tất cả khom người lui ra.

“Muội chỉ biết nói tỷ, còn muội thì sao?” Trần A Kiều ngồi
xuống sát bên, trả đũa, “Nếu như nói Quách Giải là hoa hồng đỏ của muội, Ngũ Bị
là hoa hồng trắng của muội thì muội nguyện ý để trăng sáng chiếu đầu giường hay
là vẫn giữ nốt chu sa trước ngực đây?” Khi còn trên đường từ Tức Mặc trở về
cung, nàng đã nhận ra Quách Giải có tình ý với Lưu Lăng và âm thầm tiếc thay
cho Mai Ký Giang, một cô gái xinh đẹp khéo léo như vậy nhưng rốt cuộc để tấm
chân tình trôi theo dòng nước.

“Tỷ nói lăng nhăng gì đấy?” Lưu Lăng nhảy dựng lên cù vào
nách nàng cho đến khi nàng xin tha mới thôi, “Thiến Nhi thích Ngũ Bị.”

“Nhưng người hắn thích chính là muội”, Trần A Kiều khẳng định.

“Chuyện của muội cũng không quan trọng”, Lưu Lăng đảo mắt một
vòng trên người nàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi rồi nháy mắt, “Môi sưng phồng
lên, hi hi, làm chuyện xấu phải không?”

Trần A Kiều quyệt tay lên miệng, nhăn nhó, “Thấy rõ như vậy
sao?”

Nếu thế thì vừa rồi sư phụ cũng đã nhận ra rồi. Nàng trầm
tư, thuận miêng, “Phải rồi, tỷ vừa mới thương lượng với y về việc chế tạo thuốc
nổ để tiếp tục ở lại cung Trường Môn.”

“Phụt…” Lưu Lăng đang uống trà phun một ngụm. “Tỷ điên rồi
à?” Nàng trợn tròn mắt, nghiêm giọng, “Một khi có thuốc nổ thì sẽ tiến đến thời
đại vũ khí nóng, không biết rồi y sẽ đánh tới đâu?”

“Tỷ đâu có nói là thực sự phải làm ra thứ ấy…” Trần A Kiều
nhún vai, “Cũng không phải tỷ không hiểu đạo lý chim hết thì cất cung, thỏ chết
thì thịt chó săn nhưng chúng ta sầu não trong cung Trường Môn cũng quá lâu rồi…”

Thành Tức Mặc xảy ra biến cố vào năm Nguyên Sóc thứ sáu,
nhưng nhờ hai nàng biết trước lịch sử mà kết quả đảo ngược. Tuy nhiên thảm cảnh
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô” vẫn làm cho các nàng nản lòng thoái chí, vì
thế nên mới cố gắng an phận thủ thường, nghỉ ngơi dưỡng sức trong khoảng thời
gian đầu quay đầu về Trường Môn.

Sở Trang vương không dự triều chính ba năm, không hề có hành
động gì chính là vì như vậy. Chim hạc không bay thì thôi, nếu đã bay sẽ lên đến
tận trời. Tuy không gáy nhưng nếu gáy sẽ khiến cho người ta kinh hãi.

“Đúng rồi”, Lưu Lăng chớp mắt, “Ngũ Bị nói rằng, nghĩa mẫu
và nghĩa đệ của tỷ đều trở về kinh rồi.”

“Thật không?” Rốt cục cũng nghe được một tin vui làm Trần A

Kiều tươi tỉnh hẳn.

“Nhưng muội vẫn cảm thấy không an lòng”, Lưu Lăng nhắm mắt,
trầm ngâm, “Giờ nếu tỷ dẫn Mạch Nhi về Trường Môn”, nàng chỉ về hướng điện Tiêu
Phòng, “Vệ Tử Phu không thể nào không kiêng dè, cô ta mà ngầm hành động gì đó
thì cũng khó có thể phòng bị.”

“Nếu muốn người không biết thì mình đừng làm.” Trần A Kiều lại
không hề để ý, “Lúc này cô ta như chim phải tên thấy cành cong cũng sợ, che giấu
hành tung còn không kịp, tạm thời không dám tìm tỷ gây phiền phức đâu.”

“Sóng gió phế hậu năm đó, theo tỷ đoán”, Trần A Kiều nhìn
sang Lưu Lăng. “Là do Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng và Vệ Tử Phu bắt tay nhau sắp
đặt, lại vừa đúng phù hợp với tâm tư của Hoàng thượng.” Hiện giờ Lưu Lăng đã đổi
hẳn sang chiến tuyến khác, cộng thêm Lưu Triệt cũng mơ hồ thay đổi thái độ nên
khiến Vệ Tử Phu cảm thấy bất an, lúc này sẽ cực kỳ thận trọng trong cả lời nói
lẫn việc làm. Dù sao nàng ta đã ở địa vị cao, cũng không muốn để chuyện quá khứ
chôn vùi tất cả.

“Cho nên, hiện giờ điều Vệ Tử Phu muốn làm tuyệt đối không
phải là tấn công mà là phòng thủ. Cô ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để xóa đi những dấu
vết của sự kiện năm Nguyên Quang thứ năm.”

Lưu Lăng là người trong cuộc, tuy không rõ lắm nội tình lúc
đầu, nhưng nàng vừa nghe qua là đã hiểu, bèn hất cằm, “Cho dù là cô ta hiểu được
như thế thì cũng không chịu ngồi yên chờ chết, đến khi làm chuyện xóa dấu vết,
nhất định sẽ lưu lại dấu vết mới.”

Trần A Kiều cười lảng, thầm thở dài trong bụng. Hiện giờ đứng
ở vị trí khách quan để tỉnh táo xem xét, nàng cũng không cho lựa chọn năm đó của
Vệ Tử Phu là sai lầm. Khi xưa lúc còn là hoàng hậu, A Kiều cũng chưa từng đối xử
tốt với Vệ Tử Phu. Người kia được thế nhân truyền xướng là cô gái “Sinh nữ
không giận, sinh nam không mừng”, có thể yên ổn làm hoàng hậu của Lưu Triệt tại
cung Vị Ương ba mươi tám năm, nếu không có lấy một chút tâm cơ thì mới là kỳ lạ.
Hậu cung từ xưa vẫn như chiến trường mà ngôi vị hoàng hậu chính là vùng giao
tranh của các phi tần. Chiến trường không phải là nơi để nói nhân nghĩa đạo đức,
chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, chỉ khác là ở đây không có khói lửa chiến
tranh và vị trọng tài cuối cùng chính là Hoàng đế. Cho dù nói năm xưa Vệ Tử Phu
ngấm ngầm bắt tay với Lưu Lăng để đánh đổ Trần A Kiều khỏi ngôi vị hoàng hậu là
hợp với tâm tư Lưu Triệt, nhưng Lưu Triệt dù sao vẫn có chút kiêng kỵ đối với
việc người trong cung đùa giỡn với quyền lực.

Khó đoán nhất chính là lòng dạ đế vương. Trần A Kiều trầm tư
một hồi rồi dứt khoát gạt đi. Nếu như không vì bất đắc dĩ phải đứng ở vị trí
khó khăn này, nàng không hề muốn làm kẻ địch với Vệ Tử Phu. Nhìn từ góc độ khác
thì lúc này thật sự là một thời kỳ vĩ đại, ca cơ có thể làm hoàng hậu, chăn ngựa
có thể làm tướng quân, thế nhưng vì những nguyên nhân bất đắc dĩ vẫn phải phá hủy
câu chuyện thần thoại này thôi.

“Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi rất lãnh đạm với
ta, cho nên ta rất buồn khổ. Sở Phục nói nếu làm một cuộc hành lễ cúng bái thì
có lẽ sẽ thay đổi được tình hình.” Điều này là trước kia A Kiều nói cho Nhạn
Thanh. Trong ký ức của nàng, nữ vu sư Sở Phục đóng vai trò hết sức quan trọng
trong việc A Kiều bị phế vào năm thứ năm Nguyên Quang là một người có gương mặt
tròn trịa và đôi mắt u buồn.

“Hoàng hậu nương nương, cúng bái hành lễ trong cung là việc
bất kính. Huống chi, đây là một cuộc cúng bái hành lễ mà không ai có thể nói rõ
hậu quả.” Cuối cùng đọng lại là tiếng thở dài của Sở Phục.

Năm Nguyên Quang thứ năm, Sở Phục bị xử chém ngang hông.

Năm Nguyên Quang thứ năm, Trần A Kiều bị bãi lui về Trường Môn,
sau đó lại bị đuổi giết.

Năm Nguyên Quang thứ năm, Hàn Nhạn Thanh xuyên không tới triều
Tây Hán.

Cũng vào năm đó, A Kiều qua sông đốt thuyền nhưng lại chuốc
lấy cơn thịnh nộ của Lưu Triệt, cuộc cúng bái hành lễ đó coi như bị chôn vùi
trong cát bụi lịch sử.

“Lăng Nhi”, A Kiều hơi chần chừ, “Muội còn nhớ chuyện của Sở
Phục không?”

Lưu Lăng lắc đầu, “Tỷ biết muội đã bị mất ký ức mà. Chẳng
qua”, nàng suy nghĩ một lát, “Người năm đó đi theo muội đến kinh thành là Lôi Bị.
Muội đã từng nghe nói, dường như Sở Phục có liên quan đến cả muội và Vệ Tử
Phu.”

“Như vậy”, Trần A Kiều nheo mắt, “Phải có chuyện gì đó mới
khiến cho một nữ vu sư một lòng chuyên tâm đ*o thuật biết rõ rằng phải chết mà
vẫn muốn mưu hại một vị hoàng hậu chứ?”

Việc xuyên không của bốn người bọn họ rốt cuộc là do lực lượng
nào? Thời kỳ đầu triều Hán cực kỳ sợ hãi thuật Vu cổ, dù là ngang ngược như Trần
A Kiều cũng không có dũng khí nếm thử. Cuộc cúng bái hành lễ năm đó cuối cùng lại
biến thành Vu cổ. Trên thực tế, biến cố vào năm Nguyên Quang thứ năm kia là vết
sẹo mà Trần A Kiều, Lưu Lăng cho tới Vệ Tử Phu đều không muốn chạm vào. Một người
con gái vốn không phải có thiên tính thích đùa bỡn quyền thế. Cả ba người con
gái sau biến cố kia đều đã dần trưởng thành.

Vậy còn Lưu Triệt? Người đàn ông mà ba người con gái cùng
yêu năm đó bàng quang quan sát tất cả mọi chuyện, chẳng biết có giống như coi
diễn trò hay không? Xét theo một khía cạnh nhất định, chẳng phải vị đế vương đầy
tâm cơ đó đã hiểu rõ các nàng như lòng bàn tay?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận