Kim Ốc Hận

Khi tin tức về biến cố ở Giao Đông truyền tới Trường An thì
Lưu Triệt đã rời cung Vị Ương đến cung Cam Tuyền tránh nóng. Những người đi
theo, ngoài Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ thì trong đám phi tần chỉ có vị khinh
nga họ Hình được may mắn theo hầu thánh giá.

Hình Nhược nhắm nghiền mắt ngồi ở sâu trong cung Cam Tuyền,
dường như có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước đang nhỏ xuống. Cái nóng của
ngày hè Trường An có vẻ không hề ảnh hưởng đến tòa cung điện này. Suốt mấy ngày
qua nàng ta nghỉ đêm cùng với Hoàng đế tại điện Hàm Chương trong cung Cam Tuyền.
Mỗi lần gió đêm thổi tấm rèm lụa bay phấp phới, ánh nến chập chờn thì nàng ta lại
có ảo giác rằng vị hoàng đế đang nằm bên cạnh nàng ta đây dường như chỉ thuộc về
một mình nàng ta.

Hình Nhược bật cười tự giễu, ngay cả Trần hoàng hậu năm xưa
mà còn không thể một mình sở hữu người đàn ông này, nàng ta chỉ là một khinh
nga xuất thân từ cung nữ thì làm sao có thể như thế được chứ? Chỉ cần mở mắt
ra, thoáng thấy người đàn ông này thì lại sợ chết khiếp.

Lưu Triệt mặc bộ trang phục may từ gấm đen dành riêng cho bậc
đế vương đang đứng ở cửa điện nhìn Hình Nhược. Ánh mắt của y dường như… nàng ta
không dám tin vào những gì mình thấy, nhưng rồi lại hiểu rằng mình trông thấy
chính xác. Ánh mắt của Lưu Triệt có một tia kỳ lạ, một tia nghi hoặc.

Hình Nhược đứng dậy tham kiến thánh giá, vẫn còn kinh sợ nên
chân tay hơi luống cuống. Lưu Triệt khong hề để ý, “Nhược Nhi!”. Y thong thả bước
vào trong điện, “Nếu có một người con gái cướp đoạt…”, y hơi chần chừ rồi hỏi
tiếp vẻ khó khăn, “phu quân của nàng thì nàng có thật lòng giao hảo với người
con gái ấy không?”

“Hoàng thượng”, Hình Nhược hoảng hốt, gần như quỳ sụp xuống,
“Nhược Nhi hầu hạ thánh giá, tự thấy đã tận tâm tận lực, cũng không có chỗ bất
hòa vói các tỷ muội khác…” Nàng ta cho rằng sẽ không còn cách trả lời nào khác,
thế nhưng lại nghe được tiếng thở dài của Lưu Triệt, “Thôi bỏ đi!” Y bước ra khỏi
điện Hàm Chương, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng ta, gằn giọng từng
chữ, “Chuyện hôm nay, không được kể lại cho ai biết.”

“Thần thiếp xin nhớ”, Hình Nhược cúi đầu thật thấp.

Chiếc xe ngựa dính đầy bụi đất chạy về tới thành Trường An.
Hàn Nhạn Thanh nhìn hàng chữ viết theo kiểu chữ Triện cổ xưa trên cổng thành,
thở ra một hơi dài.

Một đội Vũ Lâm quân từ trong cổng thành tiến ra nghênh đón,
đồng loạt hô lớn rồi quỳ xuống bái chào, “Tham kiến Trần nương nương, tham kiến
Lăng quận chúa.”

Bên trong xe ngựa, Hàn Nhạn Thanh nhíu mày. “Các vị tướng
sĩ”, Di Khương vén rèm, cười ngọt ngào, “Quận chúa của chúng ta bị thương, xin
mau mời đại phu Tiêu Phương tới khám, được không?”

Một viên nội thị từ trong Vũ Lâm quân bước ra, lắc đầu, nói
giọng eo éo, Tiêu tiên sinh hiện giờ không có trong thành Trường An.”

“Không có trong thành Trường An?”, Di Khương kinh ngạc.

Cong chúa Duyệt Trữ theo Hoàng thượng tới cung Cam Tuyền,
Tieu tiên sinh là đại phu của Công chúa thì dĩ nhiên phải đi theo bên cạnh. Thủ
lĩnh Vũ lâm quân thấy Di Khương nhíu mày thì vội nói, “Nhưng Mạnh lão tiền bối
đang ở trong Tử Dạ y quán.”

“Mạnh lão tiền bối?”

“Chính là chưởng môn của Triêu Thiên môn hiện giờ, lão tiền
bối Mạnh Tắc Nhiên.”

“Vậy thì tới Tử Dạ y quán luôn.” Trong xe truyền ra giọng của
Hàn Nhạn Thanh, Di Khương gật đầu không nói thêm nữa, quay vào bên trong.

“Làm cái gì vậy?” Cô ta bực bội, “Bao nhiêu cấm quân canh chừng
cứ như canh giữ phạm nhân vậy.”

Hàn Nhạn Thanh bật cười, chẳng phải là như thế sao?

Xe ngựa chạy băng băng trên phố Trường An, rất nhanh đã đến
cửa Tử Dạ y quán. “Tiểu thư, tiểu thiếu gia.” Lục Y từ bên trong lao ra, nhìn
thấy Mạch Nhi và Hàn Nhạn Thanh lần lượt xuống xe thì mừng đến phát khóc.

“Nha đầu ngốc”, Hàn Nhạn Thanh âu yếm vuốt tóc cô, dịu dàng,
“Chẳng phải là trở về rồi sao?”

Một lão tiên sinh râu tóc bạc phơ từ trong quán nhảy ra hét
toáng: “Không trị nữa, không trị nữa. Không nhìn thấy tấm bảng treo ở đây sao:

Không khám quá mười người, đến trưa không tiếp khách.” Lão nhìn Hàn Nhạn Thanh
từ trên xe ngựa bước xuống thì ồ lên một tiếng, phùng mang trợn mắt “Nha đầu,
đây là quy củ do chính ngươi tự đặt ra, chẳng lẽ lại tự tay mình phá đi?”

Mắt Hàn Nhạn Thanh bỗng nhiên đỏ hoe, dáng vẻ như sắp ngã ngồi
xuống đất. Mạnh Tắc Nhiên kinh hãi, vội vàng đỡ lấy, “Ngươi đừng như vậy, ta chữa
là được chứ gì.” Bỗng nhiên lão im bặt, thì ra là Hàn Nhạn Thanh đã ghé tai nói
mấy câu rất khẽ.

Di Khương bước lên bế Lưu Lăng đi vào.

“Lăng quận chúa thế nào rồi?”, viên nội thị đang đứng hầu ở
bên cạnh hỏi. Mạnh Tắc Nhiên thu cánh tay bắt mạch lại, vẻ mặt nghiêm trọng,
đang định lên tiếng thì chợt nghe tiếng bước chân rầm rập rồi một giọng nói có
âm điệu kỳ quái vang lên, “Dương Đắc Ý phụng ý chỉ Hoàng thượng, tham kiến Trần
nương nương và Lăng quận chúa.”

Thanh âm vừa dứt thì Dương Đắc Ý đã cầm ống giấy lụa đẩy cửa
bước vào. Hàn Nhạn Thanh bất đắc dĩ phải quỳ xuống theo mọi người, trong lòng
thầm khinh bỉ.

“Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng có công bình định Giao Đông lại
còn cứu con trẫm, xét thấy nên khen ngợi, ban thân phận Trưởng công chúa, hiệu
là Phi Nguyệt, Trần thị ở hậu cung vì lưu lạc nhân gian nay may mắn bình yên, lệnh
về lại Trường Môn.”

“Những năm qua Trần nương nương có mạnh khỏe không?” Dương Đắc
Ý, nở nụ cười chân thành. Hắn hầu hạ Lưu Triệt nhiều năm, hiểu tâm ý thật sự của
y hơn người khác rất nhiều nên biết rằng Lưu Triệt vẫn còn mấy phần tình cảm
không thể nói rõ đối với người phụ nữ này. Nếu không thì đã không phái một Ngự
tiền tổng quản như hắn ra roi thúc ngựa chạy từ cung Cam Tuyền tới nơi này để
truyền ý chỉ.

Hắn không ngăn nổi mình liếc nhìn Trần Mạch đang đứng bên cạnh
Hàn Nhạn Thanh một cái. Vì đi xe ngựa vất vả nên mặt mày Mạch Nhi hơi có vẻ tiều
tụy nhưng vẫn không thể giấu được vẻ hiên ngang thanh tú nhìn kỹ thì thấy quả
nhiên có nhiều nét rất giống với Lưu Triệt, nhất là cặp môi mỏng.

“Vẫn khỏe!”, Hàn Nhạn Thanh lạnh nhạt đáp.

“Vậy thì tốt. Lăng quận chúa thế nào rồi?” Hắn quay sang hỏi
Mạnh Tắc Nhiên. Mạnh Tắc Nhiên quen ở trong chốn núi rừng hoang dã, chỉ vì tất
cả học trò con cháu đều không ở Đường Cổ Lạp Sơn, không chịu được tịch mịch nên
mới tới kinh thành. Lưu Triệt đã từng nghe nói về tính cách của lão, căn dặn Dương
Đắc Ý từ trước nên vừa rồi Mạnh Tắc Nhiên không quỳ xuống hành lễ nhưng Dương Đắc
Ý cũng không để ý.

“Không tốt.” Mạnh Tắc Nhiên vuốt chòm râu bạc nói gọn.

“Ối!” Mạch Nhi hoảng hốt, buột miệng kêu khẽ, lo lắng nhìn
Lưu Lăng rồi gọi: “Thái sư công…”

“Tiểu Mạch Nhi đừng gấp”, Mạnh Tắc Nhiên liếc mắt nhìn Mạch
Nhi, trong bụng thầm lo lắng, với tính tình lương thiện của nó thì làm sao có
thể sinh tồn tại một nơi tranh đấu khốc liệt như hoàng gia, thân phận của nó lại
càng nhạy cảm.

“Độc của côn trùng và hoa dù mạnh nhưng ta vẫn có thể giải
được. Chỉ là…”, lão dừng lại một lát, “độc nhập vào cơ thể quá lâu, có thể sẽ
lưu lại chút hậu quả, ảnh hưởng đến đâu thì ta không thể chắc chắn.”

Mọi người nghe vậy thì mặt ai cũng dần giãn ra. Hàn Nhạn
Thanh cắn răng, “Nếu như thế xin sư công ra tay cứu A Lăng.”

Mạnh Tắc Nhiên gật đầu, lấy kim ra đâm vào mấy huyệt Nhân
Trung, Hợp Cốc của Lưu Lăng khiến nàng bật lên một tiếng rồi dần dần tỉnh lại.

“Lưu cô nương!” Mạnh Tắc Nhiên nói, “Cô nương trúng độc
trùng hoa, cần dùng thuốc giải đặc chế của môn phái chúng ta, phối hợp dùng lửa
đốt miệng vết thương để ép chất độc ra ngoài. Cô nương cần phải giữ được tỉnh
táo, nếu không khó tránh khỏi thất bại trong gang tấc, rõ chưa?”

Lưu Lăng khẽ gật đầu. “Được!”, Mạnh Tắc Nhiên lấy ra cây đèn
đồng nhỏ tinh xảo rồi nói: “Nhạn Nhi ở lại. Ngươi, ngươi”, lão chỉ vào Lục Y va
Di Khương, “hai nha hoàn ở lại, những người khác thì ra ngoài hết đi.”

“Nô tài là hoạn quan”, Dương Đắc Ý cười nói, “Hoàng thượng
căn dặn rằng nô tài phải có tin tức về thương thế của Trưởng công chúa Phi Nguyệt
thì mới được trở về. Nô tài phải ở lại đây chờ xem.”

“Tùy ngươi!” Mạnh Tắc Nhiên buông thõng, cũng không để ý.
Trong y quán có đầy đủ mọi thứ, rất nhanh thuốc đã được sắc và bưng lên. Di

Khương đỡ Lưu Lăng uống xong thì Lưu Lăng dần toát mồ hôi trán, sắc mặt hồng rực.
Mạnh Tắc Nhiên ra hiệu cho nàng nằm xuống chiếc giường nhỏ, cắt bỏ mảng áo sau
lưng để miệng vết thương lộ ra. Hàn Nhạn Thanh thốt lên một tiếng, đã nhiều
ngày trôi qua nên vết thương chuyển thành đen kịt, có hình dáng một cánh bướm.

“Nếu cánh bướm này lan rộng ra hết cả lưng thì có là thần
tiên cũng khó cứu.” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu. Lão đổ nước thuốc lên cây đèn đồng,
châm đèn cháy lên ngọn lửa màu lam nhạt bập bùng rực rỡ rồi dặn: “Ráng chịu đựng
một chút!”

Lưu Lăng hít sâu một hơi. Ngọn lửa màu lam nhạt liếm vào miệng
vết thương. Mọi người nhìn vào đều run rẩy, cảm giác nếu phải chịu dựng đau đớn
thế này thì chi bằng chịu một đao một thương còn hơn.

“A Kiều!” Nàng rên rỉ, khuôn mặt méo mó.

“Ừ?” Hàn Nhạn Thanh lo lắng đến sát trước mặt, “Làm sao vậy?”

Lưu Lăng túm được tay trái của nàng thì hung hăng cắn vào,
“Đau…”, Hàn Nhạn Thanh đau giãy nảy lên nhưng vẫn không hất ra. Tay còn lại của
nàng quờ quạng giữa không trung cũng không biết bắt được cổ tay người nào nhưng
trong khoảnh khắc này nàng chỉ có một ý nghĩ là làm sao giảm bớt đau đớn ở tay
trái. “Đau quá!”, ngưòi hô lên lúc này lại chính là Dương Đắc Ý.

Những người ở bên ngoài nghe tiếng hô của vị công công này
thì trợn mắt há hốc miệng. Sau đó Mạnh Tắc Nhiên thở phào để cây đèn đồng xuống,
cười ha hả nói: “Ta thường dùng cách phối hợp nước lửa để trị thương cho đám
người luyện võ, chỉ quên mất rằng đám con gái quý tộc như các người chưa từng
phải chịu đau đớn.”

Hai cô gái xinh đẹp cùng trừng mắt nhìn lão.

Hàn Nhạn Thanh cười tươi tắn ngồi một bên, nếu không thấy
chiếc khăn lụa băng kỹ trên tay nàng thì không ai biết được chuyện xảy ra vừa rồi.

“Dương công công!” Nàng nhìn vẻ áy náy, há miệng hồi lâu
không biết nói thế nào cho phù hợp với tình thế biến hóa kỳ lạ hiện giờ.

“Trưởng công chúa Phi Nguyệt khỏe lại, nô tài cũng yên lòng
rồi.” Tay của Dương Đắc Ý cũng đã băng xong, nụ cười ấm áp không hề tỏ vẻ miễn
cưỡng, dường như hành động vừa rồi của hai cô giá tôn quý không có gì vượt quá
lễ nghi. “Về phần chỗ ở của Trưởng công chúa Phi Nguyệt, Hoàng … Thái hậu nương
nương sẽ thu xếp.”

“Lăng Nhi không ở cùng ta sao?”, Hàn Nhạn Thanh nhướng mày.

“Trần nương nương nói đùa rồi, quy tắc hậu cung sao có thể để
Trưởng công chúa ở với phi tần của Hoàng thượng?”, Dương Đắc Ý không hề nhăn mặt,
thản nhiên đáp lời.

“Bản cung tất nhiên biết quy tắc hậu cung”, Hàn Nhạn Thanh
cười nhạt, “Nhưng có chỉ dụ của Hoàng thượng thì cứ làm theo là được rồi.”

“Hả?” Dương Đắc Ý nhướng mày, mỉm cười, “Hoàng thượng chưa từng
có chỉ dụ như vậy?”

“Tại sao không có? Bản cung nghe rất rõ, Hoàng thượng sắc
phong Lăng Nhi danh hiệu Trưởng công chúa, lại an ủi bản cung lưu lạc nhiều
năm, cho chúng ta trở về cung Trường Môn.”

“Việc này…”, Dương Đắc Ý tròn mắt ngớ ra nhìn Hàn Nhạn Thanh
vừa mỉm cười vừa đứng dậy, đôi mắt phượng lạnh lùng chớp lên giống như lúc còn
ngồi trên ngai hoàng hậu nhiều năm trước, khí thế tôn quý, ngay cả Hoàng thượng
cũng phải lùi bước.

“Đã có chỉ dụ như thế của Hoàng thượng”, một giọng nữ nhu
hòa vang lên, Lưu Lăng vịn Di Khương đi ra, “Mặc dù có vi phạm quy định trong
cung thì Lưu Lăng cũng chỉ có thể tuân theo.” Âm điệu của nàng dường như hơi ấm
ức nhưng trong mắt lộ rõ một tia tinh nghịch.

“Lưu Lăng tạ ơn A Kiều tỷ tỷ và Dương công công”, nàng làm bộ
hành lễ, “Vì thương thế của Lưu Lăng, làm phiền nhị vị, thật là áy náy.”

“Nói gì vậy?” Dương Đắc Ý kính cẩn cúi đầu, “Hết sức với Trưởng
công chúa là vinh hạnh cho nô tài.”

“Đáng tiếc…” Lưu Lăng liếc nhìn chiếc khăn lụa trắng băng

trên cổ tay Dương Đắc Ý, thở dài sâu kín.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Không có gì”, nàng nở nụ cười không rõ ý tứ.

Đáng tiếc không phải là Lưu Triệt đích thân tới đây, nếu
không A Kiều cắn xuống càng thêm thoải mái. Nàng thú vị nghĩ, cô bé Ân Ly trong
Ỷ Thiên Đồ Long ký bị Trương Vô Kỵ cắn một miếng vào mu tay, từ đó nhớ mãi
không quên nhưng cuối cùng khi nhận ra nhau thì Trương Vô Kỵ lại không còn là
Trương Vô Kỵ mà cô ta vẫn nhớ nhung trong lòng. Thật ra thì biểu ca vẫn là biểu
ca, chỉ là Ân Ly nghĩ sai mà thôi. Nếu giờ Lưu Triệt tới thì biểu tỷ A Kiều của
y cũng không còn là A Kiều trước kia nữa rồi.

Năm Nguyên Sóc thứ sáu quả nhiên là một năm không tầm thường.

Đại tướng quân Vệ Thanh chinh chiến ở ngoài biên cương quá
xa xôi nên khi dẫn quân trở về Trường An thì biến cố tam vương mưu phản chấn động
cả nước đã hạ màn.

Đầu mùa hè năm Nguyên Sóc thứ sáu, Giang Đô vương Lưu Kiến tự
sát ở nước phong, nước Giang Đô bị giải trừ đổi thành quận Quảng Lăng.

Hành Sơn vương Lưu Tứ tự sát ở nước được phong, các con Lưu
Sảng, Lưu Hiếu cho tới Vương hậu đều có tội, bị chém bêu đầu thị chúng.

Giao Đông vương Lưu Ký trên đường bị Hoài Nam thái tử Lưu
Thiên áp giải về kinh vô cùng sợ hãi phát bệnh mà chết. Hoàng thượng thương xót
tình huynh đệ, ban tên thụy là Khang Vương Giao Đông nhưng vì tội mưu phản nên
giải trừ nước Giao Đông. Các con Lưu Hiền, Lưu Kiến, Lưu Xương, Lưu Duyên Niên,
Lưu Khánh đều được đối xử tử tế.

Hoài Nam vương Lưu An tự lấy làm hổ thẹn về việc huynh đệ
Lưu Tứ mưu phản, thương con gái Lưu Lăng vây hãm Giao Đông suýt nữa bỏ mạng nên
tâm tàn chí lạnh, tự xin trả lại đất phong, về định cư ở Trường An làm một phú
ông. Hoàng thượng không chịu, dùng lời lẽ an ủi nhưng Lưu An vẫn từ chối, cuối
cùng thì đành ta thán chuẩn y, giải trừ nước Hoài Nam, lập thành quận Cửu
Giang, phong Lưu An làm Mạt Lăng hầu, được hưởng thực ấp vạn thạch, phong con
trưởng Lưu Thiên làm Đan Dương hầu, con vợ kế Lưu Bất Hại làm Lạc Dương hầu, cả
nhà vinh hiển.

Trong một thành nhỏ cách Trường An khoảng hơn ba ngày đường,
Đại tướng quân Vệ Thanh ngồi trong thư phòng trang nhã được chủ thành chuẩn bị
riêng, đọc bản báo công của triều đình rồi thở dài.

“Cữu cữu à”, một thiếu niên tràn đầy anh khí xông vào chẳng
hề thông báo, Vệ Thanh không tức giận, ngẩng đầu lên hỏi, “Khứ Bệnh, đi đường về
mệt mỏi, sao cháu không nghỉ ngơi đi?”

“Một chút thế này thì có là cái gì ạ?”, Hoắc Khứ Bệnh nhướng
mày, không thèm để tâm. Hắn tùy tiện nhặt lấy trái cây bày sẵn trên bàn trước mặt
Vệ Thanh nhai rau ráu, “Cữu cữu thấy Hoài Nam vương, à không, bây giờ phải gọi
là Mạt Lăng hầu, có kỳ lạ không chứ? Rõ ràng là công lớn nhưng lại tự xin giải
trừ đất nước, tại sao thiên hạ có thể có người như vậy chứ?”

“Cháu thì biết cái gì?” Vệ Thanh quát lên, nghiêm mặt nói,
“Lưu An mới thực sự là người thông minh. Ông ta là phiên vương số một số hai.
Hoàng thượng tâm hùng chí lớn làm sao có thể dung thứ các phiên quốc cát cứ
không tuân thượng lệnh, sớm muộn gì cũng sẽ khai đao với Hoài Nam. Ông ta rút
lui ở thời điểm đỉnh cao thì mới có thể giữ đuợc mấy đời phú quý. Hoàng thượng
muốn lấy ông ta làm gương, chư hầu nhường lại phiên quốc vẫn có thể chết già.
Sau này Hoàng thượng sẽ nhớ ân tình, chỉ cần không phạm trọng tội mưu phản thì
vẫn tha thứ hay nương nhẹ được mấy phần.”

“Thật không hiểu nổi những người này, bụng dạ thật phức tạp,”
Hoắc Khứ Bệnh quệt mép, “vẫn không bằng đi đánh Hung Nô, vung đao thực chiến sảng
khoái hơn nhiều.”

“Lần này chẳng qua là cháu gặp may thôi.” Vệ Thanh lên mặt dạy
bảo: “Đánh giặc há có thể là trò đùa. Cháu thế nào cũng là người của Vệ gia nên
cần phải học những điều này, tương lai, nếu ta mất đi thì cháu sẽ là người phải
gánh vác trọng trách bảo vệ gia tộc.”

“Cữu cữu sẽ không sao đâu”, Hoắc Khứ Bệnh tái mặt.

Vệ Thanh cười khỏa lấp, “Ta chỉ nói ví dụ thôi. Còn nữa, khi
trở về Trường An thì không được qua lại quá thân mật với Công chúa Duyệt Trữ nữa.
Dù sao đó cũng là… con gái Trần gia.”

“Công chúa mang họ Lưu.” Hoắc Khứ Bệnh nói không thèm để
tâm, “’Chẳng qua là một con bé sáu tuổi thì có thể làm gì chứ?”

“Thế nhưng con bé đó còn có ca ca, còn có bà ngoại là bậc tiền
bối được Hoàng thượng tín nhiệm,” Trong phòng, Vệ Thanh lo lắng nhìn về phía
Trường An, “Nếu Trần gia của họ đắc thế, chúng ta… chắc là không ổn đâu.”

“Cữu cữu quá lo lắng rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đứng lên, nhướng
mày nói: “Cữu cữu nói là cháu không hiểu, cháu sẽ phân tích cho cữu cữu nghe.
Trần…”, hắn bồi hồi nhớ đến cô bé có nụ cười đáng yêu, nhiều suy tư kỳ lạ, lưỡng
lự một chút rồi nói: “Trần nương nương dù sao cũng lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi
thì làm sao bì kịp với dì và những mỹ nhân nhan sắc trong chốn hậu cung hôm
nay? Hơn nữa”, hắn hỏi ngược, “chẳng lẽ năm xưa Hoàng thượng phế hậu thật sự vì
chuyện “Vu cổ” hay sao? Chỉ là vì lo lắng chuyện Trần gia thế lớn khó nắm mà
thôi. Cho dù hôm nay Trần nương nương có trở lại thì có thể thay đổi được tình
thế đó không?”


Vẹ Thanh sững sờ nhìn đứa cháu trai ngoại đã cao bằng mình,
vui mừng nói: “Khứ Bệnh, cháu thật sự đã trưởng thành”, rồi lại chuyển sắc mặt,
“Chúng ta vẫn phải lo lắng thì hơn. Khứ Bệnh, nếu Vệ hoàng hậu thất thế thì
cháu cho rằng chúng ta còn có thể không phải kiêng dè thống lĩnh quân đội lấy
vó ngựa đạp Hung Nô hay sao?”

“Không đâu.” Hoắc Khứ Bệnh cũng biến sắc, “Hoàng thượng tài
cao trí lớn, sẽ không vì…” giọng hắn nhỏ dần, có lẽ ngay cả bản thân cũng không
tin vào điều mình nói.

Tháng Bảy năm Nguyên Sóc thứ sáu.

Đại tướng quân Vệ Thanh trở về Trường An, phụng mệnh đến
cung Cam Tuyền yết kiến Thánh thượng.

Bác Vọng hầu Trương Khiên vào đến cung Cam Tuyền không khỏi
cảm thấy sự oi bức của mùa hè đã bị tòa cung điện cổ kính này ngăn lại. Đại tướng
quân Vệ Thanh và Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh đang chầu ở điện Chương Tức. Lão
chờ đợi ngoài hành lang nhưng không hề nhỏ một giọt mồ hôi.

“Ông cầm cái gì đó?” Lão nghe thấy một giọng trẻ con trong
trẻo hỏi vẻ tò mò, rồi một cô bé mặc cung trang đang đi từ góc hành lang đi đến.
Cô bé chừng sáu bảy tuổi, mặt hoa da phấn, ánh mắt sáng ngời.

“Còn không thỉnh an Công chúa Duyệt Trữ ư”, cung nữ theo hầu
trách mắng.

Lão cúi đầu cung kính chào hòi. Sau khi trở lại kinh thành,
lão đã nghe nói về cô công chúa được sủng ái này nhưng không ngờ trông cô bé lại
đáng yêu như vậy.

“Đứng lên đi!” Lưu Sơ cuối cùng cũng quen với hành động thỉnh
an của mọi ngươi, vẫn còn tò mò hỏi tiếp, “Ông cầm cái gì trên tay đó?”

“Là trái nho thần mang từ Tây Vực về mấy năm trước đây.”
Trương Khiên mỉm cười đáp, “Những năm qua thần cho người trồng, bây giờ đã lớn
cho quả rồi, Thần mang đến cho bệ hạ thưởng thức một chút, Công chúa có muốn nếm
thử khóng?”

“Ồ… đây chính là cây nho à.” Lưu Sơ cười cười, vẻ háo hức muốn
được nếm thử.

“Bóc vỏ ra là có thể ăn được. Tại sao Công chúa lại ở chỗ
này?”

“Ừm”, Lưu Sơ cau mày, “Hơi chua nhưng vẫn ngọt, mùi vị không
tệ.”

“Nếu Công chúa thích thì hôm khác thần sẽ mang thêm tới cho
Công chúa.”

“Công chúa Duyệt Trữ.” Dương Đắc Ý từ trong điện Chương Tức
bước ra, mỉm cười nói, “Hoàng thượng nghe tiếng Công chúa liền lệnh cho vào,” Hắn
xoay người nói giọng nhàn nhạt, Bác Vọng hầu cũng vào đi.”

Trương Khiên cúi đầu, theo Dương Đắc Ý vào điện, quỳ lạy thỉnh
an Thánh thượng. Lúc này Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đã tấu xong, lui sang đứng một
bên. Hoàng thượng yêu quý Hoắc Khứ Bệnh, thậm chí ban cho hắn được ngồi xuống ghế.
Lưu Sơ trông thấy Hoắc Khứ Bệnh thì rất vui vẻ, gọi, “Hoắc ca ca.” Hoắc Khứ Bệnh
đáp một tiếng, mặt không biểu lộ gì.

“Trương ái khanh lần này theo quân, lập công rất lớn.” Lưu
Triệt mở tập tấu chương trong tay, lên tiếng.

“Hoàng thượng có mắt nhìn người, thần không phụ hoàng ân
không dám tranh công.”

Lưu Sơ chán nản quan sát điện Chương Tức, liếc thấy Dương Đắc
Ý đứng sau lưng Lưu Triệt, trên tay có dấu vết thì tò mò hỏi, “Dương công công,
tay công công làm sao vậy?”

Dương Đắc Ý về Trường An tuyên chỉ đến giờ đã gần nửa tháng,
đã bỏ miếng băng gạc trên tay đi nhưng vẫn còn lưu lại mấy dấu vết mờ mờ.

Điện Chương Tức bỗng nhiên lặng ngắt. Trương Khiên len lén
ngước mắt quan sát, sắc mặt Lưu Triệt ngồi trên ghế ngự tối sầm.

“Cái này…” Dương Đắc Ý lúng túng cười nói, “Công chúa Duyệt
Trữ….”

“Sơ Nhi!” Lưu Triệt bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, nhìn
sang con gái như đang cân nhắc điều gì đó, từ tốn nói, “Mẫu thân con đã trở về
thành Trường An rồi.”

Cặp mắt Lưu Sơ đột nhiên sáng rực. “Thật sao?” Cô bé cười tủm
tỉm.

“Trẫm đã nói sai bao giờ chưa?” Lưu Triệt bực bội.

“Thế thì con phải về Trường An ngay lập tức.”

“Không được!” Lưu Triệt ngắt lời, thấy mặt Lưu Sơ biến sắc
liền nói. “Mấy ngày nữa trời dịu đi, trẫm sẽ bãi giá trở về Trường An.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận