Kim Ốc Hận

Cuối năm Nguyên Sóc thứ năm.

Sau khi giành được thắng lợi hoàn toàn trong trận chiến Mạc
Nam, Vệ Thanh dẫn quân trở về, tiền quan và hậu quan hợp lại trên thảo nguyên
bao vây tiêu diệt tàn quân Lộ Thiền Nhượng của Hữu Hiền vương. Tin báo truyền tới
Trường An, Hán Vũ Đế Lưu Triệt cực kỳ vui mừng, chẳng kịp đợi đến lúc đại quân
trở về đã phái sứ giả đến tận quân doanh, phong Xa kỵ tướng quân Vệ Thanh làm đại
tướng quân, ân sủng vô hạn.

Liễu Duệ coi như không biết, một khi hắn tiến vào kinh thành
tụ hội với mấy người trong nhóm thì những ngày tốt đẹp của Vệ gia chắn chắn sẽ
phải kết thúc. Hắn nhớ tới Trần Mạch và Trần Sơ lúc này đang ở Đường Cổ Lạp Sơn
chợt thấy lòng dịu đi, chỉ mong ngày sau hai đứa bé sẽ không làm cho bọn họ thất
vọng, không được quá vô dụng. Thân Hổ đã lên đường đi Đường Cổ Lạp Sơn đón hai
đứa về kinh thành ở với Nhạn Thanh.

“Hoàng thượng có chỉ, giáo úy Ngũ Nguyên là Liễu Duệ anh
dũng giết địch, ban cho một ngàn sáu trăm hộ, gia phong làm Trường Tín hầu.”

“Quân sĩ Tiết Thực bắt sống Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư của
Hung Nô, ban phong Kỵ đình úy.”

Tên tiểu thái giám tuyên chỉ cất giọng lanh lảnh đọc ý chỉ của
Hoàng đế. Hán Vũ Đế Lưu Triệt lần này rất mạnh tay, phong thưởng cực kỳ rộng
rãi. Chỉ cần có công là được phong thưởng, cao hơn một chút sẽ phong hầu. Liễu
Duệ cùng mọi người khấu đầu tạ ơn, trong lòng thầm than sao đối với Lý Quảng lại
khó khăn như vậy chứ?

“Chúc mừng, chúc mừng.” Vệ Thanh tiếp chỉ xong liền mời đám
hoạn quan tuyên chỉ vào trong quân doanh, còn mình thì sải bước đi tới. “Không
dám, không dám! Đại tướng quân mới xứng đáng được chúc mừng đó”, Liễu Duệ nói mấy
câu khiêm tốn.

“Sau này về kinh…”, Vệ Thanh vui vẻ, “xin mời Trường Tín hầu
đến Vệ phủ một chuyến. Vệ Thanh này hết sức ưa thích mạch đao của ngài đấy.” Hắn
nói xong thì quay người đi vào trong trướng. Liễu Duệ cười khổ, chỉ sợ ngày sau
hai chúng ta đã là những người xa lạ, còn nói gì tới chuyện đến phủ của nhau,
thăm viếng gì chứ.

Tháng Bảy Nguyên Sóc thứ năm.

Vệ Thanh vừa mới được phong Đại tướng quân đã trở về Trường
An. Trận chiến Mạc Nam giành thêm một bước tiến là củng cố các trấn quan trọng ở
Sóc Phương giúp cho đế đô Trường An không còn nguy hiểm bị Hung Nô uy hiếp trực
tiếp. Thiên tử nghĩ tới công lao ba quân chinh chiến nên đích thân đến lầu
Chung Cổ nghênh đón để bày tỏ ý ngợi khen. Dân chúng thành Trường An tràn ra khỏi
nhà, quan sát Đại tướng quân Vệ Thanh oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa trắng đi
hiên ngang hùng dũng trên đường phố Trường An. Phía sau hắn là vô số tướng sĩ Đại
Hán chẳng sợ chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây vì cuộc sống an vui của
trăm họ. Cuối cùng là một hàng dài xe tù được tinh binh canh giữ, đi đầu chính
là Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư của người Hung Nô.

“Con ơi!”, một bà lão từ ven đường lao ra, “Con trai ta đã
chết bởi tay người Hung Nô. Bọn Hung Nô các người hãy đền mạng cho con trai
ta.”

Dân chúng nhanh chóng bị kích động gào thét phẫn nộ, “Đứa
con trai nhỏ của ta cũng bị chết trong tay đám người Hung Nô. Bọn người Hung Nô
tàn ác.” Có người nhặt rau quả bên cạnh ném tới. Nhất thời, vô số đồ thiu quả
thối ném tới tấp vào xe tù khiến quân Hán canh giữ phải cố sức duy trì trật tự
nhưng vô ích.

“Đủ rồi!”, Lạc Cổ Tư ở bên trong xe tù nhướng cặp mày rậm
lên hét lớn, dù sa cơ thất thế nhưng vẫn toát ra khí phách hào hùng. “Lão tử đã
rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì cứ việc, lão tử mà nhíu mày thì
không phải là người Hung Nô.”

Mọi người ngẩn ra, vẫn tiếp tục ném đồ vào xe tù nhưng dần dần
không nhằm vào Lạc Cổ Tư nữa.

“Hữu Hiền vương của Hung Nô thật sự không đánh mất tư cách của
một trang hảo hán! Sư công thấy có đúng không?” Một bé trai chừng năm sáu tuổi

vé rèm cửa sổ một cỗ xe bình thường phủ vải xanh đỗ ở ven đường, nhìn mọi người
chạy qua, cắn ngón tay rồi quay đầu lại hỏi.

“Ca ca không được cắn ngón tay.” Tảo Tảo vụng về bò qua túm
tay Trần Mạch rồi chen đến trước cửa sổ xe, “Tảo Tảo cũng muốn xem.”

“Được rồi, ca ca nhường cho muội”, Trần Mạch trìu mến nói rồi
hơi lui sang bên cạnh một chút.

“Thiếu tiểu thư, cẩn thận đấy.” Lục Y lo lắng dặn dò. Bọn họ
vào thành cùng ngày với đại quân, đang đứng đợi một bên để nhường đường.

“Ừm”, Tiêu Phương đặt quyển sách trong tay xuống, gật đầu,
“Hắn dù là người Hung Nô nhưng khí phách cũng không tệ.”

“Các vị đại gia”, người phu xe phía trước nói to, “Quân đội
sắp đi qua rồi. Nghe người Trường An nói, Hoàng thượng tiếp kiến Đại tướng quân
Vệ Thanh ở lầu Chung Cổ phía trước. Các vị muốn trở về nhà hay là đi xem náo
nhiệt đây?”

“Con muốn đi xem, con muốn đi xem!”, Tảo Tảo vui vẻ huơ huơ
nắm tay nhỏ bé.

Tiêu Phương vốn không để ý những chuyện phàm tục như vậy
nhưng lại không muốn để Tảo Tảo mất hứng, quay đầu lại nhìn Trần Mạch thì thấy
nó không nói nhưng ánh mắt cũng có ý khát khao, bèn bảo Thân Hổ, “Thanh toán tiền
cho phu xe, chúng ta qua đó xem.”

Thân Hổ trả tiền, nhảy xuống ôm Mạch Nhi vào lòng, Tảo Tảo
chìa tay ra, “Tảo Tảo muốn Lộng Triều ca ca bế.”

Lộng Triều không nói gì, ôm xốc nó lên kiệu ở trên vai.
“Khoan đã!”, Quách Giải vội vàng ngăn lại, “Có thể đi xem nhưng bảo hai đứa đeo
mặt nạ da người vào đã.”

Thân Hổ kỳ quái nhìn hắn, “Có cần thiết phải làm thế không?”
Mạch Nhi trái lại rất vui vừng, “Con muốn đeo!” Gần đây nó rất thích vật này.
Nó thấy đeo vào có thể làm cho một người trông lại thành một người khác hoàn toàn
thì quá đỗi thần kỳ. Tiêu Phương bật cười rồi đưa cho nó một cái mặt nạ. Bên
kia Tảo Tảo thấy ca ca đeo thì cũng không nói gì đeo lên. Đoàn người cõng hai đứa
bé hòa vào trong dòng người.

Lầu Chung Cổ.

Một toán tướng sĩ xuống ngựa, Đại tướng quân Vệ Thanh dẫn thủ
hạ bái lạy ở dưới lầu, cúi đầu thật sâu, “Thần,Vệ Thanh, tham kiến Hoàng thượng.”

“Trọng Khanh không cần đa lễ”, Hoàng đế mặc áo chùng, tay rộng,
nét mặt bình thản đứng trên lầu nói, “Mời đứng lên!”

“Dạ!” Vệ Thanh theo lời đứng dậy, chắp tay cúi đầu, “Vệ
Thanh may mắn không làm nhục mệnh, thống lĩnh các tướng sĩ phá được vương đình
của Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư của Hung Nô, bắt sống Lạc Cổ Tư và hơn mười tỳ tướng,
một vạn năm ngàn tướng sĩ dưới trướng hắn và tổng cộng trăm ngàn vạn bò dê gia
súc. Cũng là nhờ anh danh Hoàng thượng vang xa, các tướng sĩ xả thân chiến đấu
anh dũng.”

“Tốt!” Tuy Lưu Triệt đã xem chiến báo, nhưng được nghe Vệ
Thanh bẩm báo trước mặt dân chúng Trường An thì khuôn mặt vẫn bất giác thoáng
hiện nét cười, xóa đi vẻ lạnh lùng. “Dương Đắc Ý, ban thưởng cho Vệ tướng quân
một chén rượu.”

“Dạ!” Dương Đắc Ý lĩnh mệnh, ngay lập tức có tên tiểu thái
giám bưng ra một cái khay, bên trên có một chén rượu ba chân bằng đồng xanh
trông rất cổ xưa. Được ban rượu dưới lầu là vinh dự vô cùng lớn, Vệ Thanh không
nén nổi vẻ kích động, tạ hoàng ân rồi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Hay lắm!” Dân chúng Trường An đứng ngoài vòng cấm quân bảo
vệ trầm trồ khen ngợi.

Trần Mạch và Trần Sơ ngồi trên vai Thân Hổ và Lộng Triều nên
nhìn rõ hơn những người khác, cũng vỗ tay khen hay. Tảo Tảo cười quay đầu lại hỏi

ca ca, “Ca ca, người đó uống cái gì mà xúc động như thế?”

“Hình như là rượu”, Trần Mạch chần chừ đáp, thái sư công của
nó cũng hay uống rượu nhưng vì nó và Tảo Tảo còn quá nhỏ nên chưa bao giờ được
cho uống cả.

Đoàn xe tù chậm rãi đi theo đường ngách tiến vào đại lao.

“Trường Bình hầu, Trường Tín hầu, hai người các khanh theo
trẫm tới đây”, Lưu Triệt ra lệnh, đưa mắt nhìn dân chúng Trường An đứng dưới lầu
một vòng rồi quay người đi. Đoàn người Tiêu Phương đứng lẫn trong đám đông nên
y không để ý đến hai đứa trẻ nhỏ.

Sự náo nhiệt qua đi, Trần Mạch ngồi trên vai Lộng Triều ngó
nghiêng một hồi, thấy phía xa có mấy bóng dáng phụ nữ, “Mẫu thân!” Nó gọi to một
tiếng, một người trong đó quay đầu lại kinh ngạc nhìn sang, thấy bọn họ thì giật
mình, “Mạch nhi!”

“Không ngờ các con lại đến đúng vào hôm nay.” Hàn Nhạn Thanh
vừa vui mừng vừa thương xót hôn nhẹ lên má hai bảo bối của mình rồi cùng mọi người
quay về Tử Dạ y quán.

“Mời uống trà.” Mai Ký Giang bưng mấy chén trà ra cho mọi
người, lúc đưa đến tay Quách Giải thì khuôn mặt hơi ửng hồng. Quách Giải lại
không để ý, “Muốn để cho sư muội bất ngờ thôi.” Hắn cầm nắp gạt những lá trà nổi
trên mặt nước, nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống.

“Chủ quán.” Một nha hoàn áo xanh đi tới, cười nói, “Lần trước
phu nhân chúng ta dùng Trầm Thủy hương ở đây, cảm thấy rất tốt nên lại đến mua
thêm.”

“Được rồi!” Hàn Nhạn Thanh phất tay, Mai Ký Giang liền vào
trong lấy Trầm Thủy hương ra rồi thu tiền.

“Đây là cái gì?”, Lộng Triều tò mò hỏi.

“Hương thơm đấy”, Hàn Nhạn Thanh hăng hái đáp, bảo Mai Ký
Giang đem các loại hương thơm mà các nàng nghiên cứu được trong những ngày qua
ra, “Đây là Trầm Thủy hương, bình tâm tĩnh khí; đây là Tô Hợp hương, thanh tâm
mắt sáng; còn đây là Bạch Chiên Đàn hương, Long Não hương, An Tức hương, Ngũ Diệp
Tùng Mộc hương, Tử Đàn hương, Thiên Mộc hương, Cam Tùng hương, Thiên Diệu
hương, Thanh Mộc hương, Vân Thủy hương, Huân Lục hương, Sa Lạc Sí hương…, loại
nào cũng có tác dụng kỳ diệu.”

Quách Giải im lặng, “Sư muội nghĩ ra được nhiều tên như vậy
cũng thật vất vả nhưng sư muội tốt xấu gì cũng là đệ tử của Triêu Thiên môn, vì
sao đến nỗi phải đi bán hương chứ?”

Hàn Nhạn Thanh mất hứng, “Còn tốt hơn là huynh chẳng học được
chút y thuật nào.” Triêu Thiên môn vốn được xưng là y kiếm song tuyệt, sư phụ Lữ
Phi Khanh của Quách Giải chỉ học được kiếm nên hắn cũng không biết gì về y thuật.

“Nhưng công phu của Quách công tử rất tốt mà”, Mai Ký Giang
giải vây.

Hàn Nhạn Thanh nhìn nàng ta chằm chằm thật lâu cho đến khi
nàng ta đỏ bừng mặt mới quay đi cười khúc khích, “À, mà mọi người đi đường cũng
mệt mỏi rồi. Chúng ta đóng cửa hiệu về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Mai Ký Giang im lặng, Tử Dạ y quán có một bà chủ không màng
việc chính như vậy mà vẫn ăn nên làm ra thế mới là lạ.

“Mẫu thân, chúng con ở Đường Cổ Lạp Sơn đang tốt, sao lại phải
đến đây?” Trần Mạch ngồi trên sàn nhà trong phòng mẫu thân, ngẩng đầu lên hỏi.

“Bởi vì nhà của mẫu thân ở Trường An.” Nàng ôm lấy con trai,
dụi dụi đầu vào trán nó.


Đúng vậy, cho dù là A Kiều kiếp trước hay Hàn Nhạn Thanh hiện
giờ thì quê hương của các nàng đều ở tại ngôi thành cổ này nên nàng đã coi ngôi
thành này chính là nhà.

“Nhà của phụ thân cũng ở Trường An sao?”

Cánh tay Hàn Nhạn Thanh chợt sững lại. Hồi hai đứa bé vẫn
còn ở trên Đường Cổ Lạp Sơn, không biết là vì ý riêng hay để tránh phiền toái
mà nàng chưa bao giờ nhắc đến người cha của chúng ở trước nặt chúng. Mọi người
trên núi cũng phối hợp ăn ý nên cũng chưa bao giờ nhắc tới. Vì thế trong một thời
gian rất dài Mạch nhi và Sơ nhi không biết đến hàm nghĩa của từ này. Sau khi biết
chúng liền hỏi nhưng thấy nàng khóc một trận lớn thì không bao giờ hỏi lại nữa.

“Tại sao Mạch Nhi lại hỏi như thế?” Nàng quay mặt, cảm giác
sống mũi cay cay.

“Nếu mẫu thân không thích thì Mạch Nhi không hỏi nữa.” Mạch
Nhi hơi hoảng, nhào vào lòng nàng, “Con nhớ mẫu thân quá!”

“Ừ, mẫu thân biết rồi.” Nàng rầu rĩ nói, không phủ nhận rằng
việc nàng đã khóc sướt mướt ở Đường Cổ Lạp Sơn lần trước chỉ là hành động tình
thế vì không biết phải trả lời thế nào nên làm vậy để cho lũ trẻ không hỏi nữa.
Nhưng ở Đường Cổ Lạp Sơn thì còn có thể, về Trường An thì nàng không thể nào né
tránh vấn đề này nữa.

“Mẫu thân!” Tảo Tảo dụi dụi mắt tỉnh dậy, cười toét miệng
sán đến bên nàng, “Con ngoan lắm đấy, rất nghe lời ca ca.”

“Được rồi”, nàng buồn cười kéo dài giọng, “Tảo Tảo muốn mẫu
thân thưởng cho con cái gì đây?”

“Con muốn uống rượu có được không?” Nó vừa hỏi đã thấy mẫu
thân xịu mặt nên vội vàng bổ sung: “Một chén thôi.” Nó vừa nói vừa giơ một ngón
tay ra để nhấn mạnh.

Hàn Nhạn Thanh bị nó chọc, cười phá lên, gật đầu, “Được rồi!”

“Biết tại sao trẫm giữ các khanh lại không?” Trong điện
Tuyên Thất, Lưu Triệt chắp tay mỉm cười nhìn hai người.

Vệ Thanh và Liễu Duệ liếc mắt nhìn nhau, cùng chắp tay đáp
“Thần không biết.”

“Trận đại chiến Mặc Nam lần này, hai người các khanh đã lập
công rất lớn.” Lưu Triệt đứng ở sau ngự án, nghiêm mặt nói, “Trẫm đã được an ủi,
nhưng còn chưa đủ.” Y lạnh mặt, xoay người sang chỗ khác, “Người Hung Nô lòng
lang dạ thú tất không chịu từ bỏ ý đồ. Vệ Thanh, khanh trở về phủ rồi thì lúc
nào cũng phải nhớ luyện binh nghĩ kế, trẫm muốn khanh sang năm lần nữa xuất chiến
biên cương, không đánh cho Hung Nô không còn sức chống cự thì trẫm không bỏ
qua.”

Vệ Thanh không hề kinh ngạc, cúi đầu lớn tiếng nói: “Tuân chỉ.”
Đối với tướng soái mà nói, có một vị quân chỉ quyết đoán như thế cũng là một điều
khích lệ.

“Tốt. Có lẽ khanh đã lâu không về kinh rồi, đến điện Tiêu
Phòng thăm tỷ tỷ của khanh đi”, vẻ mặt của Lưu Triệt dịu xuống.

Vệ Thanh lui ra, Lưu Triệt chuyển sang Liễu Duệ, “Trường Tín
hầu”, vẻ mặt y không chút thay đổi, “Khanh xuất thân thế nào? Làm sao lại quen
với Trị túc đô úy Tang Hoằng Dương?”

“Hồi loạn Thất vương thì Liễu Duệ là cô nhi”, Liễu Duệ đáp
trơn tru, “tầm sư học đạo, sư phụ là người ở ẩn trong núi sâu. Sau khi sư phụ mất,
thần xuống núi, làm quen du hiệp Quách Giải. Rồi làm quen với nghĩa muội và
Tang đại nhân.”

“Ừ, tầm sư học đạo, cũng có chút đạo lý.” Lưu Triệt khẽ gật
đầu, vẻ mặt cũng tươi lên. “Khanh dâng lên bàn đạp và yên ngựa, còn cả mạch đao
nữa, đều là những thứ tốt. À phải, còn có giấy nữa”, y nhìn Liễu Duệ chằm chằm,
thấy hắn vẫn thản nhiên lại tiếp tục nói, “Trẫm ban thưởng cho khanh một tòa phủ
đệ ở ngoại đô Trường An. Khanh hãy tiếp tục nghiên cứu chế tạo các loại như vậy
đi.”

“Tuân chỉ”, Liễu Duệ lớn tiếng đáp, quỳ xuống bái lạy.

“Trẫm cũng mệt rồi, khanh lui ra đi.”

“Dạ.”

Tang Hoằng Dương đến Trần phủ vừa lúc Lục Y đang bê chậu nước
từ trong phòng đi ra, trông thấy hắn nhưng không rảnh tay nên chỉ bối rối chào
hỏi, “Chào Tang đại nhân.”


“Ừm”, hắn đáp gọn, ban nãy được Chiêu Tài báo tin nên hắn đã
vội vàng trở về, “Tiểu thư nhà cô đâu?”

“Đang thoa thuốc cho Mạch thiếu gia”, Lục Y bĩu môi, thấy vẻ
mặt ngạc nhiên của Tang Hoằng Dương liền mỉm cười nói, “Lúc ăn cơm tối, thiếu
tiểu thư làm ầm ĩ đòi uống Bích Nhưỡng Xuân, Mạch thiếu gia cũng cùng uống vài
hớp, kết quả là bị mẩn rượu, tiểu thư đang thoa thuốc cho.”

Tang Hoằng Dương để cho Lục Y lui ra rồi tự đi vào phòng. Quả
nhiên hắn trông thấy Nhạn Thanh đang trộn thuốc cho một bé trai chừng năm sáu
tuổi, dáng vẻ mệt mỏi nằm dài trên chiếc giường trong phòng. Cậu bé thấy hắn mở
cửa vào thì đưa mắt nhìn sang, ánh mắt lấp lánh như sao. Trên da mặt, da tay cậu
bé chi chít những vệt mẩn đỏ không nhìn ra hình dạng gì, vẻ mặt khổ sở. Một cô
bé ước chừng cùng tuổi đứng ở cạnh đang cố sức thổi vào mặt cậu bé, dịu dàng
thì thầm, “Ca ca đừng đau nhé.”

Lòng Tang Hoằng Dương chợt mềm nhũn. Đây chính là hai đứa bé
Nhạn Thanh sinh ra, đã lớn thế này rồi.

“Không phải là ca ca đau…”, Mạch nhi cố sức trả lời, “mà là
ngứa ngáy.” Nó thò tay định gãi.

“Không được”, Hàn Nhạn Thanh tóm ngay tay con trai, lấy thuốc
trừ ngứa tiêu mẩn thoa lên. Cũng may là khi xây dựng Tử Dạ y quán, Hàn Nhạn
Thanh đã giữ lại một ít dược liệu ở nhà nên dễ dàng tìm được.

“Con có thấy đỡ chút nào không?”

“Đỡ hơn một chút rồi”, Mạch Nhi tội nghiệp đáp. “Thúc thúc
là ai?”, nó ngửa đầu nhìn Tang Hoằng Dương.

“Ta họ Tang, các cháu có thể gọi ta là Tang thúc thúc”, Tang
Hoằng Dương đi tới, âu yếm nói.

Mạch Nhi và Tảo Tảo nhìn sang mẫu thân, thấy mẫu thân mỉm cười
thì cùng lên tiếng chào thúc thúc.

“Được rồi.” Tang Hoằng Dương bế Tảo Tảo lên, thấy cô bé đúng
là mặt hoa da phấn, khá giống Hàn Nhạn Thanh thì lòng càng yêu thích. Hắn lục lọi
trong ngực hồi lâu rồi lấy ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy đeo vào cổ chân cô
bé, “Thúc thúc vừa mua trên đường về, cho Sơ Nhi. Còn chiếc lắc như ý này thì để
cho Mạch Nhi.”

Hàn Nhạn Thanh cười, căn dặn: “Tảo Tảo, con chơi với ca ca.”
Nàng đứng dậy ý bảo Tang Hoằng Dương cùng đi ra ngoài.

“Liễu Duệ đâu?”

“Hắn cùng Vệ đại tướng quân được vời vào điện Tuyên Thất, ta
nghĩ lát nữa sẽ trở về.”

“Hoằng Dương”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu nhìn mũi giày thêu dưới
chân mình, một lúc sau mới chuyển nhìn sang chỗ khác, “Hôm nay muội trông thấy
y ở lầu Chung Cổ.”

“… Ồ.” Một lúc lâu sau Tang Hoằng Dương mới cúi đầu đáp một
tiếng.

“Muội vẫn không nghĩ sẽ quay lại với y”, Hàn Nhạn Thanh vẫn
không nhìn hắn mà chỉ nói một mình, “Muội biết huynh có ý đồ, mà bằng nỗ lực của
chúng ta thì không phải là không thực hiên được. Cho tới bây giờ, không phải là
tất cả đang được tiến hành rất tốt sao?”

“Muội… hy vọng huynh hiểu được ý muội.”

Hàn Nhạn Thanh xoay người trở về phòng. Tang Hoằng Dương
nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, ánh mắt thâm trầm hiếm thấy, “Nhạn Nhi”,
hắn thở dài, khẽ nói, “Tình hình trước mắt đã ở thế cưỡi hổ khó xuống rồi.”

“Tang Hoằng Dương.” Từ cửa ngách có một người đi ra. Đó
chính là Tiêu Phương, sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi định làm gì đó?”

“Tiêu tiên sinh”, Tang Hoằng Dương cười thanh thản vô hại,
bước tới kéo tay hắn, “Ta thì có thể làm gì? Đã lâu rồi không gặp, nào, chúng
ta đi uống rượu đi!”

Tiêu Phương bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, mặc cho hắn lôi
đi, khẽ nói, “Cho dù thế nào thì cũng không được làm Hàn Nhạn Thanh bị tổn
thương.”

“Sao thế được chứ?” Tang Hoằng Dương đáp, từ từ buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận