Kim Ốc Hận

Nếu có ai tới thành Ngũ Nguyên hỏi thanh lâu nào tốt nhất
thì cả mười người đều nói như một rằng đó chính là lầu Mãn Phong. Lầu Mãn Phong
của thành Ngũ Nguyên với cơm ngon rượu ngọt, ca múa xuất sắc, phục vụ chu đáo nổi
tiếng khắp biên thành, lão bảo tên là Dung nương. Mãn Phong được chia làm lầu
Phong và lầu Mãn. Lầu Phong tiếp đãi khách quý và người đọc sách còn lầu Mãn
thì tiếp đãi quân nhân và thị dân, mỗi nơi một nhiệm vụ không xâm phạm lẫn
nhau. Các cô nương trong lầu, nếu có tài có sắc thì ở lầu Phong, nếu bình thường
thì ở lầu Mãn, được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với các thanh lâu khác cho nên rất
nhiều gái thanh lâu kỳ vọng được gửi thân vào lầu Mãn Phong. Vì vậy cũng không
cần bắt gái nhà lành làm kỹ nữ để gây nhiều tội nghiệt.

Một hôm, lầu Phong nghênh đón hai khách thanh niên, một người
chừng độ mười bốn, mười lăm tuổi, nước da ngăm đen, cặp mắt vô cùng cơ trí,
chuyển động nhanh như chớp. Người còn lại phe phẩy một cây quạt làm từ sợi
vàng, dáng vẻ như người đọc sách, tư thế ung dung.

“Chúng ta muốn tìm Mi Vũ”, người áo trắng khép quạt mỉm cười
nói, ném ra một xâu tiền Tam Thù.

“Có ngay!” Kẻ hầu mừng rỡ đón lấy, “Hai vị đi hướng bên này,
đến Phù Dung hiên chờ một chút, Mi Vũ cô nương lập tức tới ngay.”

Hàn Nhạn Thanh dẫn Thân Hổ lên lầu hai, tiến vào nhã thất.
Nàng gấp quạt lại, quan sát bức tường thành màu đỏ. Chỉ lát sau, một cô gái ôm
đàn Không[1] vén rèm đi vào, khẽ khàng thi lễ. “Chả trách rằng đêm qua nến trắng
báo hỉ, sáng nay chim tước chuyền cành. Trần công tử, người nói xem đã bao lâu
không tới rồi?”

[1] Loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai
mươi lăm dây.

Thân Hổ đỏ bừng mặt. Cô gái vừa vào có một đôi mắt quyến rũ,
dung nhan không bằng Hàn Nhạn Thanh nhưng lại có một dáng vẻ vừa thùy mị vừa đa
tình, quả nhiên không hổ với tên.

“Mi Vũ tỷ tỷ”, Hàn Nhạn Thanh dùng quạt nâng cằm cô gái lên
trêu chọc, “Sau khi từ biệt hai tháng trước đây, quả nhiên tiểu sinh nhung nhớ
tỷ tỷ đến nỗi trà không muốn uống, cơm không buồn ăn, không thể chịu nổi bèn dối
gạt người nhà lập tức đi tìm tỷ tỷ.”

Mi Vũ thay đổi vẻ mặt “Công tử, hãy đi theo tôi!” Nàng ta dẫn
Hàn Nhạn Thanh đi xuyên qua lầu trước tới phòng của mình, sai bảo nha đầu Phi
Hoằng, “Pha một bình trà mới!”

Phi Hoằng cúi đầu lui ra, Mi Vũ chỉnh lại sắc mặt hành lễ với
hai người, “Công tử mạnh giỏi, Thân thiếu gia mạnh giỏi.”

“Được rồi”, Hàn Nhạn Thanh thu quạt về hỏi, “Dung nương
đâu?”

“Ma ma đi Vân Trung rồi. Công tử biết đấy, ma ma đang mở một
thanh lâu nữa ở Vân Trung, đặt tên là Ngọc Đường Xuân, ước chừng cũng giống kiểu
lầu Phong của lầu Mãn Phong này.”

“Ừm”, Hàn Nhạn Thanh gật đầu chậm rãi. Sau khi lầu Mãn Phong
ổn định kinh doanh, nàng có ý bảo Dung nương khống chế thêm một hai thanh lâu ở
các thành thị đông dân cư. Để không cho người ta phát hiện quan hệ giữa những
thanh lâu này với lầu Mãn Phong, lầu Mãn Phong ở những địa phương khác sẽ được
đổi tên và kinh doanh độc lập. Ở mỗi thanh lâu đó sẽ lựa chọn ra một vài cô
nương, người hầu cơ trí để dò la tin tức. Trước mắt vẫn chưa phát hiện ra điều
gì không ổn.

“Nhớ nói lại với Dung nương”, nàng suy nghĩ một chút rồi dặn
dò, “Chúng ta làm việc phải thận trọng một chút, không phải bất đắc dĩ thì
không được xung đột chính diện với bất kỳ thế lực nào.”

“Chúng tôi cũng hiểu.” Mi Vũ tủm tỉm cười, khuôn mặt rực rỡ
quyến rũ đến nỗí Hàn Nhạn Thanh là con gái cũng cảm thấy không cưỡng nổi, phải
khẽ quay mặt đi. Đúng vào lúc này, Phi Hoằng mang trà vào dâng lên ba người,
xuýt xoa, “Trà do công tử sao quả nhiên được mọi người rất thích, đáng tiếc là
không cho chúng tôi mang ra đãi khách, nếu không thu nhập từ nước trà hạng nhất
cũng không thua kém rượu trái cây.”

Mi Vũ sầm mặt, “Công tử làm việc tất có đạo lý của công tử,
đâu đến lượt cô nói ra nói vào.”

“Không việc gì”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười, “Mi Vũ cũng đừng
nghiêm khắc quá.” Nàng quay sang ôn hòa nói với Phi Hoằng bị hù dọa đến tái mặt,
“Trong lầu toàn việc cơ mật nên không phải cứ nổi danh là tốt. Duy trì hiện trạng
đã là không tệ rồi.”

“Tạ ơn Trần công tử”, Phi Hoằng quỳ gối hành lễ, màu đỏ ửng
lan ra khắp gương mặt, “Tôi ra canh cửa cho công tử và cô nương, sẽ không có một
ai vào được.” “Công tử thật thủ đoạn”, Mi Vũ nhướng mi, lạnh lùng nhìn Hàn Nhạn
Thanh nhưng mặt lại có vẻ đùa cợt, “đã khiến cho nha hoàn thân thiết của tôi phải
tâm phục.”

“Đó cũng là do cô ngầm đồng ý”, Thân Hổ ôm kiếm trước ngực
nói vẻ thản nhiên, không chút động lòng. Sau phút ngây ngất ban đầu, cậu ta vẫn
luôn duy trì vẻ mặt lạnh băng.

“Được rồi”, Hàn Nhạn Thanh không muốn dây dưa nhiều ở vấn đề

này, ‘Tình hình biên giới gần đây thế nào?”

“Rất khẩn trương.” Mi Vũ thu hồi ánh mắt nhìn Thân Hổ trừng
trừng giận dữ, khôi phục phong độ mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ, nghiêm mặt nói, “Bề
ngoài thì nhiều lần quấy nhiễu thành Sóc Phương, nhưng thực tế thì quá nửa những
vụ hỗn loạn gần đây ở các quận Thượng Cốc, Ngư Dương, Định Tương đều do người
Hung Nô gây ra.”

“Ngoài ra, có người trong quân đội ở Sóc Phương nói rằng sắp
tới Hoàng thượng có ý phát động lại chiến tranh.”

“Ồ?” Hàn Nhạn Thanh hứng thú, “Lầu Mãn Phong có thể lấy được
tin tức quân sự?”’

“Đây chẳng phải là dụng ý mà công tử khi mua lại lầu Mãn
Phong ư?” Mi Vũ cười lạnh nhưng vẫn giải thích, “Vân Ca cô nương của quán Ỷ Vân
tại Sóc Phương là nhân tình của một giáo úy ở đó. Trước đây mấy hôm, viên giáo
úy đã tâm sự khi lên giường với Vân Ca rằng không biết có còn sống sót trở về gặp
nàng hay không. Vân Ca lanh lợi thừa cơ hỏi được.”

“Ồ!” Hàn Nhạn Thanh hơi ngượng ngùng, mặc dù những tin được
coi là cơ mật ở thời đại này nhưng đối với những người đến từ tương lai như bọn
họ thì thật sự chẳng là cái gì. “Còn có tin tức gì nữa không?” Nàng hỏi nhưng
không hy vọng quá nhiều.

“Tin này…”, Mi Vũ bỗng có vẻ lưỡng lự, “Cũng không biết có
phải là tôi đa nghi hay không, mấy hôm trước có khách tới lầu Mãn Phong được
tôi tiếp đãi, trên ngực của hắn có xăm hình sói.”

“Cô nghi hắn là người Hung Nô?” Hàn Nhạn Thanh đã hiểu ra,
Người Hung Nô coi sói là thần thú, đúng là có khả năng này.

“Nhưng từ hình đáng đến lời nói của hắn đều giống như người
Hán.”

“Không sợ nhất vạn, chi sợ vạn nhất. Ta không có sự trùng hợp
như thế. Có phải hay không, cứ điều tra thêm sẽ biết.” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười,
đáy mắt hiện lên vẻ mập mờ khó nhận thấy. Nàng rất nhanh che giấu đi rồi hỏi,
“Hắn có còn quay lại nữa không?”

“Hắn nói mấy ngày nữa sẽ quay lại.”

“Có biết hắn đi đâu hay không?”

“Hẳn không nói, chẳng qua…”, Mi Vũ nhíu mày, “Thị vệ của hắn
nói lúc rời đi là lên đường đi Khâu Trạch hay sao đó?”

“Khâu Trạch”, Hàn Nhạn Thanh chau mày, nảy sinh một dự cảm xấu.

“Dạ, hơn nửa còn nói bằng giọng Đại Uyển.”

“Tiểu Hổ Tử, chuẩn bị ngay. Chúng ta lập tức lên đường tới
Khâu Trạch”, Hàn Nhạn Thanh ra lệnh.

Thân Hổ nhận lệnh rời đi.

“Xem ra Trần công tử muốn đi rồi.” Mi Vũ che miệng cười một
tiếng, “Mi Vũ có thể hỏi công tử một vấn đề hay không?”

Hàn Nhạn Thanh xoay ngươi lại nhìn nàng ta.

“Công tử rốt cuộc là làm việc cho ai?”

“A Vũ hỏi vấn đề thật kỳ quái”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười quay
đầu lại, trong mắt ánh lên những tia tối thẫm vừa thần bí vừa mê hoặc, “Ta
không thể làm việc vì bản thân mình sao?”

“Người giấu giếm được nha đầu ngốc Phi Hoằng kia nhưng không
lừa gạt được Mi Vũ nhiều năm lăn lộn trong chốn phong trần.” Cô gái không vì thế
mà đổi ý, mệt mỏi gạt mấy sợi tóc, mỉm cười nói, “Trần công tử thực ra là nữ giả
nam trang. Một người con gái yếu đuối vô duyên vô cớ dính dáng vào việc tranh đấu
ở biên ải, nếu không có lý do thi có ai tin?”

“A Vũ quả là thông minh”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, che giấu
ánh mắt hơi có vẻ mỉa mai, “Ai bảo phụ nữ thì phải dựa vào cái gì dó mới có thể
tồn tại?” Nàng chậm rãi giơ tay lên, đặt vào ngực mình, “Ta chỉ làm theo lý tưởng
ở trong này. Ta hy vọng có một ngày thế giới này sẽ hòa bình, yên ấm, tất cả mọi
người sống trong trời đất đều có thể sinh hoạt yên ổn, tươi cười vui vẻ. Ta hy
vọng có một ngày Hung Nô trông thấy người Hán là khiếp đảm, không dám tùy ý xâm
phạm biên giới chúng ta gây chiến tranh nữa. Ta hy vọng có một ngày công bằng,
chính nghĩa sẽ là tín ngưỡng của mỗi người, lập công sẽ được thưởng, giúp người
sẽ nhận được báo đáp, giết người sẽ bị vương pháp chế tài… Ta biết điều này là
rất khó, rất khó.” Nàng nhướng mày, cố ngăn vẻ xúc động trên gương mặt Mi Vũ.
“Vậy đó!”, nàng nói giọng thật thấp, “Ít nhất có thể làm được chút nào hay chút
ấy.”

Bao nhiêu trong những lời này là thật từ đáy lòng, bao nhiêu
là đổi lấy sự trung thành của cô gái xinh đẹp trước mặt, chính bản thân Hàn Nhạn
Thanh cũng không biết. Lúc nhỏ nàng đã tin tưởng vào điều này, nhưng từ khi cha
nàng vứt bỏ vợ con đến khi trưởng thành nàng lại ghét cay ghét đắng nó. Mãi đến
thời điểm nói ra mấy lời vừa rồi, nàng mới phát hiện ra rằng ở sâu trong đáy
lòng, nàng vẫn mong có thể tin tưởng được điều này. Mặc dù hơn một nửa những việc

nàng làm sau này không thể phù hợp với lời nói hôm nay.

“Ta phải đi rồi”, Hàn Nhạn Thanh cáo từ, phân công việc cuối
cùng, “Vẫn như cũ, thay ta cố gắng hết sức hỏi thăm về một cô gái tên là Quý
Đan Tạp, có lẽ… còn có tên khác nữa. Tuy các cô chưa chắc đã biết nàng ấy nhưng
nàng ấy nhất định có thể nhận ra dấu vết của ta.”

“Mi Vũ biết rồi.” Cô gái khom người thi lễ, “Công tử đi cẩn
thận.”

Hàn Nhạn Thanh đẩy cửa bước ra ngoài. Phi Hoằng đứng chờ
ngoài cửa cách đó không xa, thấy nàng liền khẽ mỉm cười, “Công tử phải đi rồi
sao?”

“Ừm”, Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu. Sự si mê vô lý của tiểu
nha đầu này khiến nàng khá nhức đầu, có ý muốn nói thẳng ra để cho cô nàng dứt
bỏ hết tình ý đó đi, nhưng lần này thời gian cấp bách, chỉ có thể thế thôi.

“Qua nhiều năm như vậy, Mi Vũ cảm thấy vị Trần công tử này của
chúng ta thế nào?” Trong phòng, một phụ nữ áo lam đẩy cửa từ mật thất bước ra,
trên mặt đã xoá hết nếp nhăn, không còn trẻ tuổi mà cũng không cho thấy là đã
già, chính là Dung ma ma, tú bà của lầu Di Hồng năm xưa – tiền thân của lầu Mãn
Phong hiện giờ.

“Ma ma!”, Mi Vũ cất tiếng, “Ma ma ở bên cạnh, không phải đã
nhìn thấy tất cả sao? Trần công tử là người rất tốt.”

“Con đó”, Dung nương cười, không so đo việc nàng tránh nặng
tìm nhẹ, “Xét theo việc đã làm trong mấy năm qua thì vị Trần công tử này thật sự
không phải là nhân vật đơn giản. Nhưng ánh mắt nàng ta trong sáng ngay thẳng,
làm việc dù không lỗi lạc nhưng cũng không làm chuyện mất nhân cách, tuy lập
trường không rõ nhưng cũng không có xung đột với chúng ta. Chủ nhân nói rằng tạm
thời cứ cung cấp tin tức cho nàng ta. Chúng ta chấp nhận làm việc cho nàng ta
cũng được.”

“Bản thân con rất thích nàng ta”, Mi Vũ cười nói, “Bàn về tầm
nhìn, cách làm việc, thì vị Trần công tử này cũng có chỗ tương tự như chủ nhân
của chúng ta. Có thể nói, tốt hơn hết là không nên chống lại nàng ta.”

Đúng vào lúc Hàn Nhạn Thanh dẫn Thân Hổ chạy thẳng một mạch
tới Khâu Trạch thì Liễu Duệ đang dẫn mấy người thân binh cưỡi ngựa ra ngoài
quân doanh Khâu Trạch.

“Liễu đại nhân, năm ngoái ngài trang bị cho chúng ta mạch
đao[2], mặc dù trông không đẹp bằng kiếm nhưng ra chiến trường lại dễ sử dụng
hơn kiếm nhiều, Liễu đại nhân này, ngài suy nghĩ thế nào mà làm ra được loại mạch
đao này vậy?”

[2] Mạch đao: Một loại đao của Trung Quốc, có phần cán rất
dài.

“Ta đâu có làm ra. Việc ta quản chính là cầm quân đánh giặc,
còn việc chế tạo binh khí đương nhiên là của xưởng quân khí nghiên cứu làm ra.”
Liễu Duệ bình thản giục ngựa, vỗ vào gáy Tiết Thực: “Mấy hôm trước, ta đã báo
lên triều đình rồi.”

“Thế à!” Tiết Thực gật đầu, không hề hoài nghi về những gì
Liễu Duệ nói, “Xưởng quân khí thật là lợi hại.”

Năm đó không biết Tang Hoằng Dương ở kinh thành đã dùng
phương pháp gì mà thuyết phục được Hán Vũ Đế Lưu Triệt phân chia cho Liễu Duệ một
phần quyền khai thác mỏ sắt mới ở Ngũ Nguyên. Liễu Duệ và Hàn Nhạn Thanh liền
xây dựng một xưởng quân khí ở gần quân doanh Khâu Trạch, chiêu mộ không nhiều
người do yêu cầu bí mật và trung thành tuyệt đối nhưng toàn là tinh anh trong
giới thợ rèn của Ngũ Nguyên. Hai người cùng với Tang Hoằng Dương ở chốn kinh
thành xa xôi nghiên cứu làm ra mấy bản vẽ binh khí rồi chuyển cho đám thợ thi
công. Những năm này, mặc dù bọn họ yêu cầu không cao nhưng đám thợ cũng lần lượt
chế tạo ra các loại binh khí tiên tiến như mạch đao, cung nỏ. Sản phẩm làm ra vẫn
luôn được cất kín, tin tức bị giấu nhẹm đi, mãi đến nửa năm trước thì Liễu Duệ
mới ra lệnh chế tạo số lượng lớn để dùng trong thao luyện hàng ngày tại quân
doanh.

Trên đường từ quân doanh Khâu Trạch đến xưởng quân khí phải
đi qua một hẻm núi cực dài, dân bản xứ gọi là Nhất Tuyến Thiên, theo đó có thể
thấy rằng nó rất hiểm trở, Ngũ Nguyên gần với Hung Nô, tính cách dân chúng dũng
mãnh, mỗi năm gặp nạn đói sẽ có không ít người trốn vào rừng núi làm giặc cướp
đoạt tài vật của thương gia và lữ khách đi qua. Nhất Tuyến Thiên chính là nơi
có nhiều phỉ hoạt động nhất. Kể từ khi tiếp quản quân doanh Khâu Trạch, Liễu Duệ
đã năm lần bảy lượt dẫn quân đi tiễu phỉ, trên danh nghĩa là huấn luyện thực
chiến. Trong thời gian ngắn ngủi ba năm, cả quận Ngũ Nguyên đã được dẹp yên
không còn bóng dáng tên giặc cỏ nào. Từ năm thứ hai trở đi, Liễu Duệ đã không
còn gặp phải chuyện gì khi qua lại giữa quân doanh và xưởng quân khí nên lần
này hắn cũng không hề lo lắng, cứ thế dẫn sáu thân binh tiến thẳng vào hẻm núi.

Tiến vào Nhất Tuyến Thiên chưa được một tuần nhang thì hắn
liền phát hiện bất ổn. Hẻm núi quá an tĩnh, lúc này tuy là mùa đông nhưng còn
chưa có tuyết, thế mà lại không hề nghe thấy một tiếng động nào.


“Dừng lại!” Liễu Duệ thắng ngựa, quát khẽ.

Bảy con ngựa đồng thời dừng lại.

“Thân thủ thật tốt.” Trên hẻm núi có người vỗ tay khen ngợi
rồi gần một trăm tên mặc đồ đen xuất hiện phía trên, “Đáng tiếc, chậm rồi.”

“Trần thiếu gia.” Ngụy Tự Nam chạy tới cổng lớn quân doanh,
hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người đang cưỡi ngựa hiên ngang trước mặt “Làm sao
người…?”

“Liễu Duệ đâu rồi?”, Hàn Nhạn Thanh ghìm ngựa, hỏi giọng gấp
gáp.

“Liễu giáo úy đi đến xưởng quân khí rồi”

“Nguy rồi… Hắn mang theo bao nhiêu người?”, Hàn Nhạn Thanh lộ
vẻ lo lắng, hỏi dồn.

“Tính cả Tiết Thực thì tổng cộng là sáu người.” Ngụy Tự Nam
bình tĩnh đáp, “Chắc là không có chuyện gì đâu, sáu người này đều là cao thủ.”

“Ngươi không cần nói nữa”, Hàn Nhạn Thanh quay ngựa, “Ngươi
điều cho ta một trăm kỵ binh do ta chỉ huy. Ngoài ra, bảo quân y chuẩn bị sẵn
sàng, tới đây tiếp ứng.”

“Tuân lệnh!” Ngụy Tự Nam gật đầu không chút do dự, xoay người
trở về quân doanh.

“Tiểu Hổ Tử”, Hàn Nhạn Thanh quay sang ra lệnh, “Đệ đi trước
xem tình hình, ta dẫn người tới sau.”

Thân Hổ biết chuyện nghiêm trọng nên gật đầu không nóí tiếng
nào.

“Chủ nhân, dưới hẻm núi chỉ còn lại bảy con ngựa, không thấy
một ai cả”, một tên áo đen dùng tiếng Hung Nô bẩm báo.

“Khốn kiếp!” Tên thủ lĩnh che mặt hung hăng đá tên vừa lên một
cái, “Rõ ràng vừa mới ở đó, ngươi cho là bọn chúng mọc cánh rồi sao?”

Cho dù thật sự là chim bay lên thì cũng phải nhìn thấy chứ,
tên mặc đồ đen thầm nghĩ nhưng không dám nói ra, sợ lại chọc cho thủ lĩnh nổi
giận.

Tên thủ lĩnh bịt mặt trấn tĩnh lại rất nhanh, phất tay, “Bọn
chúng nhất định còn đang ở trong khe núi, chỉ là không biết trốn đâu. Phái hai
mươi người xuống dưới lục soát, những người còn lại sẵn sàng chờ lệnh.” Dưới
ánh mặt trời, tay hắn thon dài trắng nõn lạ thường, trên ngón trỏ đeo một chiếc
nhẫn nạm ngọc phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh cho thấy phẩm chất cao quý,
người bình thường không thể có.

“Đáng ghét.” Hắn hung hăng vỗ một chưởng vào cây cổ thụ bên
cạnh, “Bọn chúng chỉ cần tiến thêm về phía trước mấy bước thì đã sa vào vòng
vây của chúng ta, tên tướng quân đó cũng có chút bản lĩnh, lại rất cảnh giác.”

“Chủ nhân, vẫn không có động tĩnh gì”, đám người áo đen dần
trở nên nôn nóng. Lần phục kích trong biên giới Đại Hán này tuy mạo hiểm nhưng
là cơ hội hiếm có, hơn nữa lấy trăm người đối kháng với bảy người cộng thêm lợi
thế về địa hình thì thế nào cũng phải thắng mới đúng. Sau khi thành công lại
chia ra thành nhóm nhỏ rời khỏi Ngũ Nguvên thì dù Thái thú Ngũ Nguyên có khả
năng lớn đến đâu cũng không thể điều tra ra tình hình thật sự. Thế nhưng bỗng
nhiên gặp phải tình huống này khiến bọn chúng không kịp trở tay. Nói thế nào
thì việc một lực lượng gần trăm người không rõ của thế lực nào bỗng nhiên xuất
hiện trong quận, cho dù đám người Liễu Duệ bị vây trong hẻm núi không cách nào
chạy thoát được, nhưng nếu có ai đó vô tình nhìn thấy và báo cho quan phủ nhà
Hán thì bọn chúng cũng sẽ gặp phiền toái.

“Chủ nhân, có phải là…?” Qua một khắc, một tên áo đen nơm nớp
sợ hãi tiến lên định hỏi, còn chưa kịp nghe trả lời thì bỗng thấy có hô bên dưới,
“Chủ nhân, phát hiện…”

Một tiếng kêu đau đớn sau đó là âm thanh chiến đấu vang lên,
tên thủ lĩnh phấn chấn phất tay, “Đi xuống!”

Ở dưới hẻm núi đã có năm, sáu người áo đen ngã xuống, số còn
lại đang đánh giáp lá cà với người Hán. Người đàn ông cầm đầu xuất thủ vô cùng
ác độc, cứ qua mấy hiệp lại đánh ngã một người, động tác dứt khoát đầy sức mạnh.
Sáu người kia cũng không có ai yếu. Tên thủ lĩnh che mặt thoáng kinh hãi, bọn
người Hán có sức chiến đấu như vậy từ lúc nào?

Trong khoảnh khắc, người đàn ông cầm đầu ngẩng lên trông thấy
hắn thì liền nhếch miệng cười đầy hàm ý rồi xoay người ra lệnh một câu. Ba người
phía sau người đàn ông ấy lập tức ngừng chiến đấu, xoay người lao vào sơn động
vừa ẩn nấp lúc trước, ba người còn lại vẫn đứng sau lưng không hề hoảng loạn.

“Hắn muốn làm gì chứ?” Tên thủ lĩnh che mặt dừng bước nghĩ
ngợi. Song thực tế không để cho hắn nghĩ ngợi quá lâu, lại có thêm hai tên áo
đen nữa ngã xuống, máu của đồng bọn kích thích những tên áo đen bên cạnh đỏ ngầu
mắt. “Xông lên đi!” Hắn nghe thấy tiếng thuộc hạ kêu gào ầm ĩ, “Băm nát đám người
này thành thịt vụn để báo thù cho bọn họ.”

Ở bên hẻm núi, bốn người quây lại thành một vòng, dựa lưng
vào nhau ngoan cường chiến đấu.

“Thêm hai mươi người nữa lên.” Tên thủ lĩnh cảm gỉác không ổn,
vội vàng hô.

“Chậm rồi!” Liễu Duệ cười dài một tiếng, vung mạch đao phát
kình lực chém xuống, xả thành một nhát dài trên bả vai người áo đen đối diện, đồng
thời nghiêng sang bên phải định né một kích của một người áo đen khác bên cạnh.
Song lưỡi đao của đối phương đã tới quá gần, dù là Liễu Duệ cũng không kịp thu
đao đón đỡ. Nếu chỉ có một mình Liễu Duệ thì dĩ nhiên có thể dùng bộ pháp né
tránh nhưng lúc này chỉ cần hắn di chuyển một bước thì vòng tròn bốn người sẽ lập
tức bị phá vỡ, sợ là không chống chọi được đến lúc mấy người Tiết Thực quay lại

cứu viện. Liễu Duệ gần như có thể nghe thấy tiếng loan đao[3] vù vù chém đến
trước mặt. Hắn nheo mắt dùng toàn lực thu đao đề phòng một bên, chuẩn bị chịu một
đao kia. Nhưng khi mạch đao của hắn đâm vào kẻ địch thì vẫn chưa thấy cảm giác
đau đớn, chỉ nghe bên tai “keng” một tiếng rồi thấy Phương Dụ Hàn ở bên trái đã
chịu thay mình nhát đao này.

[3] Loan đao: Một loại đao của Trung Quốc, cán ngắn, bề mặt
đao rộng, lưỡi cong.

Trên chiến trường không có chỗ cho từ bi. Liễu Duệ ở ngay
sát tận mắt thấy loan đao trong tay một kẻ địch chém ngang bụng Phương Dụ Hàn
khiến máu tươi phun ra như suối. Phương Dụ Hàn lảo đảo đứng không vững, cầm đao
ngã ngồi dưới đất, lập tức lại có vài thanh loan đao sáng loáng chém tới. Mắt
thấy Phương Dụ Hàn sắp bị chém thành mấy mảnh, Liễu Duệ liền đánh tới một đao bạt
đi tất cả công kích.

“Dụ Hàn, ngươi làm cái gì vậy?” Trong khi hắn hỏi, bốn người
tiếp tục bị tiến công dồn dập. Dù vẫn phản kích dũng mãnh nhưng nhanh lại có
người đổ máu.

“Lão đại!”, Phương Dụ Hàn cười thảm, nỗ lực tự chống đỡ: “Chỉ
cần người không ngã thì cả quân doanh còn có hy vọng. Chúng ta đã quá sợ cuộc sống
cơ khổ rồi, không muốn trở lại như trước kia.”

“Ngươi…”, Liễu Duệ không biết phải nói gì, đành ngậm miệng
chuyên tâm chém giết. Đến khi hắn cảm thấy những người bên mình đã dần không
ngăn được thế công của địch, thì phía sau đám người áo đen bỗng trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng thì Tiết Thực cũng đã xông ra từ phía bên kia hẻm núi, tuy nhiên lập
tức bị hai mươi tên đang quan sát cuộc chiến cuốn lấy, trong thời gian ngắn còn
khó bảo vệ bản thân mình thì nói gì tới hỗ trợ. Sau một hồi, lại có thêm một
binh sĩ bên cạnh Liễu Duệ ngã xuống, chỉ còn lại hai người có sức chiến đấu,
tình thế hết sức nguy ngập.

Hai người còn lại rốt cục cũng từ trong sơn động chạy về, nhất
thời làm rối loạn thế công của đám người áo đen. Hai bên “hợp vây”, mặc dù
không tăng sức chiến đấu lên được bao nhiêu nhưng cũng làm thay đổi tình thế. Mấy
người Liễu Duệ cuối cùng từ chỗ bị tấn công đã dần chuyển sang phản kích.

Lúc này đám người áo đen đã tử vong gần một nửa, còn lại
cũng đều bị thương. Tên thủ lĩnh che mặt thấy vậy nôn nóng, lạnh giọng hô, “Tất
cả xông lên cho ta!”

Chiến đấu thêm một thời gian chừng đủ uống nửa chén trà thì
tên áo đen có thân phận giống như quân sư đứng bên cạnh thủ lĩnh không kiên nhẫn
được thêm, “Chủ nhân, rút lui đi!” Tên thủ lĩnh che mặt trừng mắt căm tức nhìn
hắn, “Cố thêm một chút nữa là có thể bắt gọn bọn chúng. Ngươi bảo ta rút lui
vào lúc này sao.”

“Chủ nhân, lại có người đến”, một tên áo đen phía sau kinh
hãi la lên.

Một thiếu niên mặc áo lam cưỡi trên con ngựa đen, nét mặt lạnh
tanh, vừa rạp người thúc ngựa lao vào hẻm núi vừa lắp tên giương cung, bắn ra
ba mũi liên tiếp, Tên bay xé gió, lập tức bắn trúng ba người.

“Liễu đại ca”, Thân Hổ lớn tiếng gọi.

“Ta không sao.” Từ sâu trong hẻm núi truyền đến tiếng cười
hào sảng của Liễu Duệ. Hai mắt hắn bốc lên sát khí nồng đậm, Thân Hổ đã tới, vậy
thì Hàn Nhạn Thanh cũng ở không xa.

Từ đằng xa vang lên tiếng vó ngựa rầm rập. Tên thủ lĩnh che
mặt, trán nổi gân xanh, phất tay nói, “Rút lui!” Hắn oán hận cắn răng, tưởng chừng
như sắp bắt được đối phương tới nơi, ai ngờ chuyện sắp thành lại bại.

Thiếu niên áo lam cười lạnh, cũng không hiểu cậu dùng động
tác sao mà bỗng nhiên phi thân lướt qua mấy tên áo đen tới chặn đầu thủ lĩnh của
chúng, “Ngươi muốn đi thì đi sao?” Một đường kiếm quét qua, lưỡi kiếm phản chiếu
ánh mặt trời chói lọi trước lúc hoàng hôn.

Tên thủ lĩnh vung đao ngăn lại, không muốn dây dưa nhưng vào
lúc đao kiếm chạm nhau thì cánh tay hắn tê rần, trong lòng càng thêm bất an,
càng muốn thoát khỏi trận đánh giằng co với Thân Hổ.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Bóng dáng Hàn Nhạn Thanh cưỡi
ngựa đã xuất hiện ở lối vào hẻm núi, một trăm kỵ quân Khâu Trạch giáp trụ chỉnh
tề đang dàn trận ở phía sau.

“Bọn họ sao rồi?”, Hàn Nhạn Thanh không vào trong trướng mà
đứng ở bên ngoài, vừa thấy một tiểu thân binh bê chậu thau đầy máu tươi vén rèm
bước ra thì hỏi dồn.

“Liễu đại nhân không sao, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay. Tiết
Thực toàn thân đẫm máu song không có vết thương chí mạng, nhưng Dương Triết thì
e là không cứu được. Còn Phương Dụ Hàn sau khi được tiên sinh khâu bụng vẫn
luôn gây gây sốt”, tiểu thân binh buồn bã trả lời.

“Ừm”, Hàn Nhạn Thanh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bản thân
là đại phu, nàng kế thừa y thuật cổ kim nội ngoại, thực tế có thể coi là số một
đương thời, nhưng gặp phải vết thương do chiến tranh gây ra như thế này thì thật
ra cũng chẳng cao minh hơn những quân y bình thường bao nhiêu. Quân y đang cố gắng
hết sức chữa trị cho những người có thể khó nhọc chạy thoát ra.

“Tỷ tỷ”, Thân Hổ từ sau trướng đi ra, “Tỷ đừng dằn vặt!” Mặc
dù trên mặt Hàn Nhạn Thanh không có biểu hiện gì nhưng cậu biết nàng đang thầm
tự trách mình, bèn an ủi, “Đây không phải là lỗi của tỷ.”

Hàn Nhạn Thanh cười tự giễu, “À”, nàng chợt nhớ ra, “Đám người
Hung Nô đâu?”

“Đang giam trong địa lao ở phía sau”, Thân Hổ hừ lạnh, “Đệ mới
từ bên ấy về, tên áo đen kia sống chết cứ khăng khăng rằng mình là người Đại Uyển,
không chịu thừa nhận thân phận.”

Hàn Nhạn Thanh nhếch miệng, “Hắn cứng đầu lắm à? Đi nào, tỷ
sẽ đích thân thẩm vấn hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận