Phạm Vỹ đưa nàng đến một căn nhà rách nát, đúng thật là rách nát, tường nhà không quá cao, tầm hơn đầu người một chút, trát bùn đất cứng lại có vẻ như đã rất lâu rồi, nhìn qua loang lổ vệt bẩn, màu vàng, đất cát, còn có vết nứt gãy tường chừng như đạp một cước cũng có thể đem bức tường đó tạp đổ xuống, trên bức tưởng vỏn vẹn một khung cửa sổ to bằng hai bàn tay chụm lại, song tre sứt sẹo to nhỏ khác nhau giống như không được vót tử tế chỉ có cắm đại vào cho có, trên mái nhà được lợp bằng cỏ rơm đã chuyển sang màu nâu xám mục nát, có vẻ như căn nhà này đã qua rất rất nhiều năm.
Bước vào bên trong nhà khiến Yên Tử ngạc nhiên là nó không có mùi ẩm mốc như trong tưởng tượng về căn nhà này, mà còn thoang thoảng chút hương của hoa cỏ, mùi thơm của đất sau khi nhận lấy lễ rửa tội của mưa, khẽ đảo mắt xung quanh căn phòng Yên Tử phát hiện có một lão khất cái ngồi trên một chiếc ghế ba chân, cả căn phòng chỉ có một tảng đá lớn làm thành giường, bên trên có một chiếc gối cỏ và một miếng vải bố, một chiếc bàn nhỏ làm bằng trúc và một chiếc ghế gỗ ba chân, mùi hương Yên Tử ngửi thấy là từ chiếc bàn trúc chính giữa căn phòng, trên chiếc bàn trúc có một nửa vỏ dừa khô cắm một nắm lớn nhỏ cây cây cỏ cỏ không rõ tên, cây cỏ có hoa nhỏ li ti li ti màu trắng xếp gọn gàng nhưng lại mang lại màu sắc tươi mới, hơn thế nữa nó còn mang theo mùi vị của cuộc sống, làm khất cái sống đầu đường xó chợ lấy trời làm nhà lấy đất làm giường, bạ đâu ngủ đó, thì một căn nhà thế này không phải tuyệt nhất nhưng cũng rất tốt.
Phạm Vỹ vừa tiến vào căn phòng đó, cảm giác không có chút gì không thân thuộc, giống như đó mới chân chính là nhà của hắn, hắn vừa vui vẻ tiến vào vừa đưa ra hai lượng bạc cho lão già, còn chân chó nịnh nọt.
- ai a Ngô Công, lần trước người giới thiệu cho ta vị tiên cô kia không tồi, dáng người xinh đẹp lại còn rất rộng rãi nữa.
Lão già tên Ngô Công được khen rất lấy làm đắc chí, chòm râu bạc vuốt vuốt muốn vểnh lên, cặp mắt cười cũng híp lại thành hai vầng trăng tròn.
-Đó là lẽ đương nhiên, tiên nhân họ đều không chú ý đến tiền tài, dân đen như chúng ta cầm chỉ là lông gà vỏ tỏi.
-Ngô...
Ngô Công nghe có vẻ hiểu Phạm Vỹ muốn gì nên gật gật đầu cười
-Ta biết, ngươi cứ cầm lấy phòng thân, chỉ cần đưa ta 1 lượng bàn giao cho bên phân đà là được, dù sao cũng là các ngươi làm, lấy một nửa tiền công đi.
Có lẽ Ngô Công cũng không biết bọn họ rốt cuộc lấy được bao nhiêu, có lẽ nghĩ là mấy văn tiền cũng không đáng bao nhiêu không cần thu về, nhưng nếu hắn biết lợi tức lần này là 20 lượng có lẽ sẽ nghĩ khác, có điều, ai bảo hắn không biết, đều do hắn ngốc cả.
Ngô Công cùng Phạm Vỹ bàn đến hăng say, một lúc sau mới phát hiện đến Yên Tử đứng một góc muốn buồn ngủ, Ngô Công mặt mày hớn hở cũng không trách cứ Yên Tử và phạm Vỹ chỉ hỏi:
-tiểu tử này ngươi lại dắt ai về đây?
Phạm Vỹ chờ mãi Ngô công mới nhắc đến người đi theo cùng mình, không khỏi vô cùng đắc ý vỗ vỗ vai Yên Tử đẩy đến trước mắt Ngô Công:
- Ngô lão, đây là bằng hữu ta mới nhận thức, hắn tuổi nhỏ nhưng lại rất có ích, nhiệm vụ trước là chủ ý của hắn, Yên Tử, còn không mau ra mắt Ngô lão.
Không biết Lăng Vân Các có chi bạc cho bên phân đà trên không nhưng Yên Tử thấy rõ được Ngô Công nhìn nàng hai mắt phát sáng như nhặt được bảo bối, kém điểm bỏ bao mang về nhà...à quên đây đang ở nhà hắn. Yên Tử bị Phạm bị tạp cho choáng váng đầu óc chỉ có thể lảo đảo bước lên phía trước cúi chào Ngô Công:
-Vãn bối Yên Tử ra mắt tiền bối, vãn bối tuổi còn nhỏ, có rất nhiều điều không biết không hiểu, sau này phải nhờ tiền bối dẫn dắt chỉ bảo nhiều.
Ngô Công thấy nàng tư chất không tệ lại rất biết lễ phép vừa lòng người, nhìn trái nhìn phải đều vui tai thích mắt liên tục khen:
-Rất tốt, rất tốt, tiểu tử này không tệ lần sau gọi ta một tiếng gia gia là được, sau này ta sẽ chỉ bảo nhiều hơn.
Yên Tử được lời của hắn nó mới thở phào nhẹ nhòm:
-Đa tạ tiền bối.
Ba người họ chào hỏi, mỗi người một câu ngươi qua ta lại, mãi sau Ngô Công mới nhớ đến mục đích ban đầu bèn quay sang hỏi Yên Tử:
-ta mới lĩnh một nhiệm vụ mới, khó cũng không quá khó, dễ lại không dễ, quan trọng là thần thái của ngươi, ngươi có muốn làm nhiệm vụ ngay không?
Yên tử thấy có nhiệm vụ, cảm giác muốn cầm một số tiền rất lớn trong tay, mặc dù muốn hào hứng đáp ứng lại bị câu nói của Ngô Công dập ngược trở về, lúng túng hỏi:
-ta có thể biết nhiệm vụ đó là gì không?
Ngô Công nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi vuốt cằm ngồi xuống ghế, trầm giọng kể:
- ngươi có nghe qua Thanh phủ bao giờ chưa?
- có, Thanh Phủ nổi tiếng nhất Tây thành không ai không biết.
Nghe nàng nói thế Ngô Công bắt đầu thần thần bí bí bẻ một cọng hoa dại cỏ vào miệng...xỉa răng.
-Thanh phủ bề ngoài thanh liêm chính trực thật ra bên trong làm bao nhiêu việc bẩn thỉu không ai biết được.
Yên Tử nghe hắn nói, lại nhớ tới bóng hình nàng gặp ngày phát lương thực cứu tế không khỏi giật mình nhìn chằm chằm Ngô Công:
-Ý gia gia là...?
-Ý ta là gia thất của hắn, Thanh lão già đó cả đời chính trực, đám thê thiếp của lão thì không như thế.
Nghe được tin này giống như nghe được bí mật quốc gia khiến Yên Tử sốt sắng lên, ba người chụm đầu vào nhau nghe Ngô Công kể chuyện.
-Hơn hai mươi năm trước Thanh lão già còn làm một đội trưởng quèn trong quân đội, hắn đi hành quân qua một thôn trang gặp được Đan Phượng, nghe kể nàng khi đó mắt liễu mày ngài, là thôn cô đẹp nhất trong thôn, mà Thanh lão già đó năm đó lại là tráng sĩ tuấn tú nhất trong đội, còn là đội trưởng, gia đình của Đan Phượng biết được lập tức gả nàng cho hắn, mà hắn cũng yêu mến nàng từ cái nhìn đầu tiên, Thanh lão đưa Đan Phượng về kinh thành, lập nàng làm chính thê, không lâu sau hắn lấy được thủ cấp của tướng giặc, lúc đó tình hình đất nước loạn lạc, đương kim thánh thượng khi đó còn là một hoàng tử, hai người sát cánh kề vai, thánh thượng đăng cơ trực tiếp đem hắn phong lên làm tướng quân.
Khi đó Lại bộ thị lang vì muốn nịnh hót đã xin thánh thượng tứ hôn muội muội của mình cho hắn, tên là Phi Tuyết, Phi Tuyết năm đó mĩ mạo so với Đan Phượng chỉ có hơn không có kém, có điều Thanh lão chỉ thủy chung yêu người sát cánh kề vai với mình là Đan Phượng, Phi Tuyết vì bị ghẻ lạnh, càng thêm ghen ghét Đan Phượng.
Lại là không lâu sau Đan Phượng chẩn mạch phát hiện có hỷ mạch, cả tướng phủ đều nô nức ăn mừng lại không ai nhớ đến ngày ăn mừng chính là ngày giỗ song sinh tỷ tỷ của Phi Tuyết, Phi Tuyết tức giận đến đỉnh điểm, đem độc gia truyền nấu vào canh cho Đan Phượng uống, Đan Phượng trúng độc ảnh hưởng đến thai nhi khiến Thanh Như Phong vừa sinh ra đã không thấy được ánh sáng mà Đan Phượng không lâu sau cũng chết.
Yên Tử nghe hắn kể, bất giác cảm thấy mông lung:
-Không phải Thanh Như Phong trúng độc là do độc di truyền từ Thanh lão gia sao
Ngô Công nghe nàng nói liền phì cười như điên như dại:
-Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời đồn đó, ngươi nghĩ Thanh lão già đó trúng độc rồi truyền cho Thanh Như Phong bằng con đường nào?
Một đời trước tâm huyết với y học Yên Tử cũng cảm thấy rất vô lý, gật gù đồng tình với Ngô Công:
-Gia gia nói phải, sau đó thì sao?
-Sau đó không ai biết chuyện, Thanh lão già lại một mực nghĩ là do bản thân di truyền độc từ chiến trường về, áy náy cả hơn hai mươi năm nay, mà vừa rồi không biết vì sao Thanh Như Phong biết được hắn không muốn Thanh lão già kia khổ sở nên...
- Nên làm sao lão mau nói
Yên Tử rất sốt ruột muốn biết chuyện của Thanh Như Phong
-Nên hắn muốn thuê người đóng giả Đan Phượng hù dọa Phi Tuyết khiến nàng nói ra sự thật đồng thời thiết kế cho Thanh lão già kia nghe thấy.
-Việc này không phải chỉ cần tìm một cô nương là được sao?
Yên Tử không khỏi thắc mắc nhìn Ngô Công, hắn lại gãi cằm nhìn qua nhìn lại Yên Tử sau đó lắc đầu:
-Phi Tuyết từ nhỏ đều được dạy cầm kì thư họa, phân biệt âm thanh rất tốt, ngươi nghĩ âm thanh không giống nàng ta sẽ tin sao? mà ta thấy giọng ngươi phát ra giống Đan Phượng 8 phần 10.
nghe Ngô Công nói Yên Tử cũng cảm thấy có lý:
-ta hiểu rồi...a nhưng giọng ta giọng hài tử hơn nữa ta còn rất thấp.
Ngô Công hiểu được thắc mắc của nàng bèn giải thích:
-Đan Phượng nhỏ nhắn giọng lại thanh thoát dễ nghe, ngươi chỉ cần ém giọng chút là giống, còn lại ta sẽ tìm một người có vóc dáng giống Đan Phượng, hai người các ngươi tự luyện tập để phối hợp với nhau là được, Thanh Như Phong thời gian qua làm không ít việc tốt cho chúng ta, đến lúc báo đáp lại rồi.
Yên Tử mặc dù rất không muốn nhưng cháo của người ta cũng ăn vào rồi nôn ra cũng không ra được, sợ thành nước theo đường tiểu đi ra rồi, đành phải miễn cưỡng chấp nhận:
-Được, ta nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...