Editor: Tử Sắc Y
Động tác đột ngột của Mộ Dung Tiếu Trần khiến Lam Linh không kịp đề phòng, bị hắn ôm chặt ở trong ngực, lập tức giọng Lam Linh trầm xuống, "Buông tay!"
Mộ Dung Tiếu Trần không hề động, ngược lại cánh tay càng siết chặt, "Linh nhi, ngươi là của ta, ta không cho phép ngươi thích hắn!" Nghe thấy mùi thơm từ trên người Lam Linh, Mộ Dung Tiếu Trần ngang ngược tuyên bố.
Hắn yêu nàng ba năm, tại sao nàng lại thích một nam nhân thành hôn còn chưa đến một tháng? Điều này khiến hắn sao có thể chịu nổi? Hắn không cho phép, hoàn toàn không cho phép!
"Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi không có quyền nói như vậy, ta thích ai đó là quyền tự do của ta, nếu ngươi không buông tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!" Lam Linh nói xong cổ tay thuận tiện xoay một cái, trên ngón tay giữa đã kẹp một châm Cửu Huyền!
Nghe giọng nói lạnh lùng của Lam Linh, Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ lúc này Lam Linh đã thật sự nổi giận, mặc dù rất không muốn buông tay, nhưng hắn vẫn thả lỏng cánh tay, cũng lúc đó Lam Linh lập tức nhanh chóng đứng dậy, giữ một khoảng cách với Mộ Dung Tiếu Trần.
"Linh nhi, do ta vừa rồi quá xúc động, ta không nghĩ ngươi sẽ thích Yến Kinh Hàn, cho nên mới nhất thời không chấp nhận được, mới có hành động không hợp với lễ qui, đừng giận ta, được không?" Mộ Dung Tiếu Trần giải thích một câu, ôn nhu dụ dỗ, hắn lo lắng Lam Linh vì hành động vừa rồi của hắn mà tránh hắn như rắn rết, nếu giống như vậy, hắn lại càng không chấp nhận được.
Lam Linh mấp máy môi, nàng thật sự không ngờ vậy mà Mộ Dung Tiếu Trần lại thẳng thắn như thế, nhất thời không biết nên dùng thái độ nào đối xử với hắn.
"Nếu như ngươi đồng ý với ta bỏ đoạn tình cảm này, đi tìm tình yêu thật sự thuộc về ngươi, thì ta sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra." Lam Linh đưa ra một điều kiện, biết rõ tình cảm không có kết quả thì nên dứt khoát một đao, chứ không phải là quấy rầy dây dưa, lầm lỡ chính mình.
"Không thể!" Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng đứng lên, ánh mắt nhìn Lam Linh mang theo sự kiên định và chấp nhất, hắn sẽ không buông tay, bởi vì hắn không muốn cả đời tuổi già cô đơn!
Ba năm trước chỉ nhìn thoáng qua hắn đã đi tìm nàng ba năm, ba năm, hơn một ngàn ngày lẫn đêm, nếu có thể buông bỏ, hắn sớm đã buông bỏ, còn bây giờ, hắn đã tìm được nàng, thì sẽ càng không có khả năng buông tay!
Lam Linh cắn cắn răng ngọc, đột nhiên cảm thấy Mộ Dung Tiếu Trần là một người dầu muối không vào, nàng có chỗ nào tốt, làm sao có thể khiến hắn chấp nhất như thế?
"Nếu đã như vậy, lời chúng ta không hợp, ngươi có thể đi!" Lam Linh lạnh lùng mở miệng, với hắn, dường như chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Mộ Dung Tiếu Trần cũng không tức giận với lời Lam Linh nói, chỉ ôn nhu cười một tiếng, nói: "Ta đi đây, một mình ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ cho người âm thầm bảo vệ ngươi."
"Không cần, bảo người của ngươi rút lui đi." Lam Linh không muốn thiếu Mộ Dung Tiếu Trần một phần nhân tình nào, hắn vốn có ý với nàng, nếu lại thiếu hắn một nhân tình, Lam Linh càng không biết có thể dùng thái độ thế nào để đối xử với hắn.
"Không được!" Mộ Dung Tiếu Trần nhất quyết cự tuyệt, "Linh nhi, ta sẽ không để ngươi có một chút sơ xuất nào!" Đương nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ lý do Lam Linh từ chối sự bảo vệ của hắn, đó chính là nàng không muốn nợ hắn, nhưng hắn thích nàng nợ hắn, bởi vì theo lời này, nàng không thể xem hắn là người lạ.
Mộ Dung Tiếu Trần nói xong không dừng lại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng giam.
Lam Linh trừng mắt nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng biến mất, nhức đầu một hồi.
Rất nhanh chuyện Lam Ngọc để người vũ nhục Lam Linh đã truyền tới trong tai Yến Kinh Hàn Lam Xảo Phượng và Yến Minh Hiên, đương nhiên Yến Kinh Hàn sẽ không để Lam Ngọc có thể sống tốt, hắn âm thầm phân phó người, để một tên tử tù “chào hỏi” hắn thật tốt; mặc dù Lam Xảo Phượng rất tức giận, nhưng dù sao Lam Ngọc cũng là con trai duy nhất trong Lam gia, nàng không thể đoạn tuyệt hương khói Lam gia, cho nên chỉ đành trừng phạt hắn ngây ngốc ở trong lao mấy ngày, đồng thời cũng âm thầm phái người bảo vệ mạng Lam Ngọc; còn Yến Minh Hiên vừa ngồi xem cuộc vui, đương nhiên cũng không quên chặn ngang một cước, mặc kệ rốt cuộc chuyện này ai thua ai thắng, tóm lại hắn chính là người thắng.
Mặc dù Lam Xảo Phượng phong tỏa tin tức bên ngoài, nhưng do Yến Minh Hiên ngăn cản từ phía trong, tin tức Lam Linh trước Lam Ngọc sau vào tù vẫn được truyền đi khắp nơi như cũ, một lần nữa Lam tướng phủ và Hàn vương phủ bị dân chúng lấy tiêu điểm bàn, tán.
Dân chúng truyền nhiều lời, có người nói, Lam Linh bị người hãm hại, Lam Kim Châu bị nhốt vào đại lao, nàng vốn không cần thiết phải giết Lam Kim Châu, mà nhìn hành động của Lam Ngọc, tám phần người hãm hại Lam Linh chính là Lam Ngọc; cũng có người nói, Lam Linh bị Lam Kim Châu vu hãm trước mặt nhiều người ở trên đường cái như vậy, dù cho Lam Kim Châu bị nhốt vào đại lao, Lam Linh vẫn tức giận như xưa, muốn phân phó nha hoàn bên cạnh giết chết Lam Kim Châu để hả giận, vô tình Lam Ngọc lại biết rõ ẩn tình bên trong, nhất thời tức giận, liền dẫn người đi báo thù cho Lam Kim Châu.
Dù sao muốn nói gì đều có, chỉ cần có thể nghĩ ra các phiên bản, thì thật sự dường như đều bị nói chỉ còn hai mắt một mũi.
Ôn Nương nghe những tin tức bất lợi với con mình liền tức giận đến muốn hộc máu, nhưng khiến nàng phiền muộn chính là, lúc này thái hậu không lập tức thả con trai nàng ra không nói, ngay cả phu quân nàng, cha ruột con trai nàng vậy mà chỉ nói một câu mặc cho con trai nàng ngây ngốc ở trong tù mấy ngày, còn nói đây là chút trừng phạt cho hắn.
Nhà lao Đại Lý tự là nơi nào, tất nhiên là Ôn Nương cũng biết, âm u, hôi thối bốc mùi, chuột gián chạy tán loạn, tiếng đánh chửi, tiếng gào thét, cùng với những âm thanh kêu cha gọi mẹ, nơi đó hoàn toàn chính là địa ngục.
Con trai nàng là công tử quý giá trong tướng phủ, làm sao hắn có thể ngây ngốc ở nơi đó được, muốn ngây ngốc cũng chỉ có tiểu tiện nhân Lam Linh kia mới có thể ngây ngốc!
Vừa nghĩ tới Lam Linh, Ôn Nương hận không thể uống máu của nàng, trong nội tâm nghĩ đến nếu không phải là tiểu tiện nhân đó, thì con trai của nàng sẽ không thể đi đến Đại Lý tự, lại càng không có khả năng bị nhốt ở trong đó, tất cả đều là lỗi của tiểu tiện nhân đó!
Con trai bị nhốt ở trong tù, Ôn Nương không thể bình tĩnh nhàn nhã như Lam Trí Thân được, nàng vội vã tiến cung tìm con gái của mình.
"Hân nhi, có chuyện muốn nói với ngươi, nương vội muốn chết." Ôn Nương nhìn thấy nữ nhi đang từ từ thưởng thức trà, dáng vẻ nhàn nhã thích ý, nhưng lòng nàng lại nóng như lửa đốt, bây giờ lửa đã cháy đến nơi, làm sao nữ nhi nàng lại không sốt ruột một chút nào chứ? Lam Ngọc là ca ca ruột của nàng đấy.
"Nương, ngươi vẫn chưa rõ sao? Hôm nay ca ca đi chọc giận thái hậu cô cô, thái hậu cô cô muốn cảnh cáo trừng phạt hắn một chút không cho hắn đi ra, giờ có ngươi cũng vô dụng." Lúc này Lam Hân Nhi mới để chén trà trong tay xuống, nhìn xem Ôn Nương nói.
Chuyện xảy ra hôm nay, đương nhiên là Lam Hân Nhi đã có được tin tức từ lâu, nàng âm thầm đắc ý đồng thời cũng thầm mắng Lam Ngọc ngu xuẩn, Lam Linh đã bị nhốt vào đại lao, cần gì hắn phải tự mình đi trừng trị nàng, cứ lặng lẽ tìm một người làm cho mình không được sao? Nói như vậy, dù cho không thành, cũng sẽ không để người bắt được nhược điểm, để mình bị nhốt vào lao tù, Lam Ngọc chính là một tên ngu ngốc tinh, trùng lên não!
Nhưng lời này Lam Hân Nhi sẽ không nói cho nương mình, mặc dù nương thương yêu nàng nhiều hơn, nhưng dù sao Lam Ngọc cũng là con trai, là nơi đến già nương nàng có thể nương dựa, với lại dù sao nương nàng cũng nâng niu hắn trong lòng bàn tay, xảy ra chuyện như vậy, có thể nghĩ nương nàng đã bị đả kích đến thế nào, nàng vẫn không nên đả kích nàng mới tốt.
Nghe Lam Hân Nhi vừa nói như vậy, Ôn Nương hít một hơi dài, oán hận nói: "Sở dĩ thái hậu cô cô đối xử với ca ca ngươi như vậy, còn không phải là vì con tiểu tiện nhân kia! Nếu không phải là tiểu tiện nhân đó, thì ca ca ngươi cũng sẽ không bị nhốt ở trong tù!"
Ôn Nương không nghĩ đến chuyện Lam Ngọc muốn làm gì Lam Linh, lại càng không nghĩ đến Lam Ngọc có lỗi nào, chuyện nàng nghĩ chính là, Lam Ngọc bị Lam Linh dụ dỗ, mà Lam Linh mới chính là đầu sỏ hại con trai như thế!
"Nương, ngươi nói lời này rất đúng, mấy ngày trước ở trên Linh Vân sơn, Lam Linh đã châm chọc khiêu khích ca ca và ta, hận không thể giẫm chúng ta dưới chân, bây giờ ca ca bị nhốt ở trong lao, không chừng nàng càng thêm vui vẻ nữa đấy." Giờ phút này, Lam Hân Nhi vẫn không quên thêm dầu thêm mỡ châm ngòi thổi lửa, nàng biết rõ chỉ đến khi nương nàng hận Lam Linh thấu xương, thì nương mới không chút do dự giúp nàng hoàn thành kế hoạch này.
"Tiểu tiện nhân, nàng thật sự dám nói các ngươi như vậy sao, sau này xem ta có xé rách miệng nàng hay không, khiến nàng muốn sống cũng không thể sống, muốn chết cũng không thể chết!" Ôn Nương ngoan độc nói, thù mới hận cũ khiến Ôn nương hận không thể lóc từng miếng thịt của Lam Linh!
"Nương, nàng ta cướp nam nhân của ta, ta càng muốn nàng ta sống không bằng chết!" Khoé miệng Lam Hân Nhi thoáng nở nụ cười lạnh đầy thị huyết, nâng chung trà, dùng nắp chén khẽ lướt qua lá trà trên mặt nước, lúc này mới nói tiếp: "Nương, bây giờ nàng bị nhốt ở trong đại lao, đây cũng chính là cơ hội trời ban cho chúng ta."
Nghe vậy, lập tức trong mắt Ôn Nương sáng lên một phần, nàng muốn lóc từng miếng thịt của Lam Linh, nhưng khổ nỗi lại không tìm được cơ hội, vừa nghe Hân Nhi nói như vậy, lập tức trong nội tâm tràn đầy hy vọng báo thù.
"Hân Nhi, ngươi có cách nào tốt hay không?" Ôn Nương vội vàng hỏi, nhưng ngược lại nói tiếp: "Khẳng định là thái hậu cô cô ngươi đã âm thầm truyền tin với người trong Đại Lý tự, chỉ sợ muốn động đến tiểu tiện nhân kia cũng không dễ dàng."
Mặc dù Ôn Nương không rõ chính sự, nhưng ít nhiều gì cũng biết rõ một phần thế lực của Lam Xảo Phượng, nàng không chút nghi ngờ nhất định trong Đại Lý tự sẽ có người của Lam Xảo Phượng, mà Lam Linh lại là con cờ của nàng, nhất định nàng sẽ che chở không để nàng ta chết, nói như vậy, muốn âm thầm động thủ với Lam Linh cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Nương, thái hậu cô cô có người ở Đại Lý tự, không lẽ ta không có người sao?" Lam Hân Nhi cười thần bí, trong con mắt thoáng loé lên hư vinh dương dương tự đắc, nàng không nghĩ tới hai năm trước lúc nàng chưa gả cho Yến Minh Hiên, phong thư tình Ngụy Đình gửi cho nàng hôm nay sẽ có chỗ trọng dụng, may mắn là lúc đó nàng cũng không hủy đi, chỉ cần có phong thư tình đó ở đây, Ngụy Đình phải ngoan ngoãn thay nàng làm việc!
"Hân nhi, ngươi sớm đã sắp xếp người ở trong Đại Lý tự rồi sao?" Ôn Nương nghi ngờ hỏi, mặc dù nữ nhi nàng vô cùng thông tuệ, nhưng nàng cũng không thể tính đến chuyện hôm nay đi?
"Nương, biến một người không liên quan trở thành người trong tay, chẳng phải là càng khiến người ta không thể tưởng tượng được sao?" Lam Hân Nhi lại cười thần bí, có phong thư Ngụy Đình tự tay viết cho nàng, thì lập tức nàng có thể biến Ngụy Đình trở thành người trong tay.
"Hân nhi, nương không hiểu rõ ngươi đang nói cái gì." Đương nhiên là Ôn Nương có thể nghe được hàm ý trong lời Lam Hân Nhi nói, nhưng nàng lại không đoán được rốt cuộc nàng ta có ý gì.
"Nương, ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi chỉ cần theo lời ta nói đi làm là được." Lam Hân Nhi nói xong, liền bảo Lưu Tô đi vào hầu hạ bút mực, nàng viết mấy chữ trên trang giấy, rồi để Ôn Nương phái tâm phúc giao cho Ngụy Đình.
Ôn Nương cũng không hỏi nhiều, vội vã xuất cung.
Ngụy Đình nhìn xem thấy vài chữ rải rác trên mảnh giấy trong tay, lông mày đã nhíu lại thành một chữ xuyên, đột nhiên hắn cảm thấy áp lực lớn như thái sơn hít thở không thông.
Làm sao Ngụy Đình cũng không nghĩ tới xúc động hai năm trước của mình lại trở thành công cụ Lam Hân Nhi uy hiếp hắn hiện tại, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hai năm trước, đêm thất tịch, cũng là lần đầu tiên hắn gặp Lam Hân Nhi, nhìn thấy dáng người xinh đẹp, dung mạo khuynh thành, sau khi hắn trở về liền ma xui quỷ khiến viết một phong thư bộc lộ lên ái tình với Lam Hân Nhi, sau này, không được Lam Hân Nhi đáp lại, lại qua thời gian dài, cuồng nhiệt nhất thời khi đó với Lam Hân Nhi cũng dần dần biến mất.
Lại về sau, Lam Hân Nhi gả cho Yến Minh Hiên, Ngụy Đình liền cắt đứt hoàn toàn ý niệm đã từng trong đầu mình, thậm chí còn hối hận hành động cảm tính ngay lúc đó, nhưng hắn đoán rằng hẳn là lúc ấy Lam Hân Nhi đã huỷ đi phong thư kia, sau, chuyện này Ngụy Đình cũng dần dần lãng quên.
Chưa từng nghĩ, cách hai năm, chẳng những Lam Hân Nhi còn cất giữ phong thư tình của hắn, hơn nữa còn dùng để uy hiếp, Ngụy Đình oán hận không thôi, biết vậy hắn chẳng làm!
Hắn không nghĩ tới Lam Hân Nhi là dạng nữ nhân này, vậy mà lúc đó hắn lại còn biểu lộ tình cảm với nữ nhân này, nhất định là mắt của hắn bị mù!
Nhưng hối hận cũng không thể giải quyết được vấn đề, Lam Hân Nhi cầm vật này đến uy hiếp hắn, tuy hắn không sợ chết, nhưng tuổi phụ mẫu hắn đã cao, còn chưa hưởng hết mấy ngày thanh phúc, làm sao hắn có thể bởi vì xúc động nhất thời mà liên lụy đến phụ thân mẫu thân của mình?
Ngụy Đình siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, quyết định trước đi nghe một chút Lam Hân Nhi muốn hắn làm gì.
Sau khi Ôn Nương đi về không lâu, Lam Hân Nhi liền tấu lên Yến Minh Hiên muốn quay về Lam tướng phủ ở hai ngày để an ủi phụ mẫu thật tốt, Yến Minh Hiên cũng không ngăn cản, sảng khoái đáp ứng.
Rất nhanh Lam Hân Nhi đã trở về Lam tướng phủ, nàng cải trang một hồi, mới ra phủ, còn cố ý đi vòng qua mấy đoạn đường quanh co, lúc này mới đi đến khu trạch viện ước hẹn với Ngụy Đình.
Vào gian phòng, Lam Hân Nhi thấy Ngụy Đình đã tới, hắn đang đứng chắp tay đưa lưng về phía nàng, nhìn thấy bóng lưng hắn, đột nhiên Lam Hân Nhi cảm thấy trên người hắn cũng có phong thái như Yến Kinh Hàn, nàng không khỏi dừng bước, lẳng lặng nhìn ngắm.
Ngụy Đình từ từ xoay người, nhìn về phía Lam Hân Nhi, chắp tay nói: "Vi thần gặp qua hoàng hậu nương nương." Trong giọng nói mang theo sự cung kính hờ hững.
Trong lòng Lam Hân Nhi thất vọng một hồi, tựa hồ lúc này nàng mới tỉnh lại trong huyễn tưởng, nhất định là nàng nhớ Yến Kinh Hàn muốn điên rồi, mới cho rằng hắn giống như hắn.
Yến Kinh Hàn chưa bao giờ cung kính với nàng, lời hắn nói ngoại trừ lạnh lẽo thì vẫn là lạnh lẽo, nhưng nàng lại vô cùng yêu thích bộ dáng lạnh lùng ấy, cho dù ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn nàng một cái, nàng cũng sẽ cảm thấy thú vị! ( vị nữ phụ thích ngược!!!)
"Ngụy Đình, ngươi còn nhớ rõ phong thư ngươi viết hai năm trước không? Ta luôn cất giữ thật tốt." Lam Hân Nhi nhìn Ngụy Đình cười nói, nhưng nụ cười của nàng trong mắt Nguỵ Đình lại trông như lưỡi xà, diêm dúa nguy hiểm!
"Hoàng hậu nương nương, ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng là được." Ngụy Đình không muốn nghe bất cứ lời nói nhảm nào của Lam Hân Nhi, hắn chỉ muốn biết rằng nàng muốn hắn làm gì.
"Ngụy Đình, không phải trên phong thư đó ngươi nói rằng tình yêu của ngươi đối với ta có thể sánh với thiên địa vĩnh viễn không bao giờ như biển cạn đá mòn, làm sao nhanh như thế ngươi đã thay lòng rồi?" Lam Hân Nhi nhấc chân từ từ đi đến trước mặt Ngụy Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...