Hai kẻ ích kỷ kia thấy Ngân, bọn họ cũng sững lại. Bảo nhìn Long, anh ta bỗng tức điên lên, không kiềm chế được tiến lại mặc Trinh níu tay ngăn cản. Bảo nhìn Ngân, nhếch miệng mỉa mai:
– Tưởng cô thương con thế nào, hóa ra bỏ con đi ăn với trai à? Thằng Mầm đâu, ai trông?
Ngân cũng không kiềm chế được, cô đứng dậy nhìn thẳng vào Bảo, mắt cô đỏ lên, gằn từng tiếng:
– Còn anh, anh muốn nuôi con sao, tôi chưa thấy ngày nào anh gọi hỏi con lấy một tiếng. Anh trách tôi mà không thấy nhục sao?
– Tôi tin tưởng ở cô, hóa ra… Được, cô cứ đợi đấy, ván bài chưa kết thúc đâu!
Bảo đe dọa Ngân, anh ta kéo Trinh định bỏ đi.
– Mày đứng lại đấy!
Long lên tiếng, anh ra lệnh như thể anh có quyền với bất kỳ ai. Bảo cũng nóng mắt với thằng ôn đi cùng vợ cũ của hắn. Bảo không ngờ vừa chia tay mà Ngân đã có ngay bên mình một gã ngon lành còn hơn cả hắn, thế nên hắn lập tức quay người lại. Thực ra trong lòng Bảo có chút day dứt vì bỏ một người vợ ngoan hiền hết lòng vì hắn, hắn rõ ràng có thương Ngân nhưng hắn yêu Trinh quá. Trinh vì hắn mà bỏ đi, giờ hắn muốn bù đắp cho Trinh bằng tất cả những gì hắn có. Thế nên hắn không ngờ vợ hắn sớm tìm được hạnh phúc mới làm hắn nửa khó chịu nửa tức giận vì sự thay lòng quá nhanh ở Ngân, hắn cứ nghĩ cô phải vật vã đau khổ vì hắn lắm.
Bảo tiến lại Long, quát lên:
– Mày nói ai hả thằng kia?
– Tao nói mày đấy. Mày có phải là đàn ông không hả thằng phản bội kia?
Bốp!
Bảo điên tiết đấm một đấm vào mặt Long. Được, mày chọc phải ổ kiến lửa rồi đấy thằng hèn hạ! Long nhếch miệng lau vết máu trên môi, chắc thằng khốn này không biết Long có đai đen tam đẳng Karate đâu nhỉ? Long từng sang Nhật một năm chỉ để nâng cao trình độ võ thuật cho thỏa đam mê, tiện thể đổi gió gái Nhật.
Hự!
Bảo đau đến sùi bọt mép, nước dãi chảy ra trước cú lên gối cùng cú đấm như núi thái sơn của Long. Trinh tái dại mặt mũi nhìn Bảo, cô ta nhìn qua cũng biết Bảo không phải đối thủ của Long, thế nên cô ta lập tức chạy lại ôm lấy Bảo xin tha:
– Anh Long, anh dừng lại đi! Em xin anh đấy!
Ngân ngỡ ngàng. Cô ta biết Long sao? Long còn đấm thêm cho Bảo một cú vào miệng mới chịu ngừng tay.
Bảo nằm gục ra sàn, mặt mũi hắn bầm dập, máu mũi máu mồm trào ra nhìn rất thảm, xung quanh chỉ có một đôi vợ chồng người nước ngoài thấy động họ chạy vội xuống dưới báo người, lúc này quản lý quán cùng cậu phục vụ trẻ ban nãy mới xuất hiện.
– Anh Long… anh nể mặt chúng em có được không ạ? Gây rối ở đây thế này chúng em làm ăn thế nào anh?
Tay quản lý khúm núm van vỉ. Ngân không ngạc nhiên chuyện anh ta biết Long bằng việc Trinh biết Long. Ngân chẳng biết mình có hả dạ không khi Long giã Bảo một trận như vậy, chỉ biết trong lòng cô vẫn dấy lên nỗi thương xót. Hận thì hận thật nhưng tình nghĩa bao năm, Ngân vẫn khó có thể lạnh lùng khi thấy Bảo đau đớn.
– Không phải khách nào cũng đáng tiếp!
Long buông một câu, kéo tay Ngân bước xuống dưới thanh toán rồi bỏ đi. Gặp thằng chó chết đó ở đây là tốt lắm, cơ hội cho anh dần nó một trận. Anh cú Bảo ngay từ cái lúc thấy hắn vào khách sạn với Trinh rồi, lại còn thêm việc hắn đòi nuôi con trong khi bản thân hắn coi đứa con là cái gì?
Ngồi trên xe, lúc này Ngân mới bình tĩnh được. Cô cúi xuống, không nhìn mà hỏi Long:
– Anh… anh biết cô ta à?
Nhắc đến Phạm Kiều Trinh mà tim Ngân lại nhói lên. Cô ta là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến ái tình, dù rõ ràng chẳng đáng để đau nhưng tim Ngân vẫn đau không sao kiểm soát được.
Long bực bội trả lời:
– Cô ta có hôn ước với anh từ nhỏ. Này… đừng có hiểu lầm, là gia đình hai bên gán ghép chứ anh với cô ta không có gì đâu!
Trái đất tròn thật tròn. Ai ngờ kẻ khiến Bảo bị gia đình Trinh phản đối ngày nào lại là Long. Đúng là gia đình hai bên Long và Trinh tương xứng thật, cô ta cũng hoàn toàn tương xứng với Long.
– Anh… anh có thấy em giống cô ta không?
Ngân tò mò hỏi, thực ra việc này nhìn qua cũng thấy nhưng cô vẫn muốn hỏi.
– Không, chả giống tí gì. Thề!
Long thề làm Ngân phì cười, tâm trạng cũng khá hơn một chút.
– Mất cả bữa ăn ngon. Mình đi nơi khác. Chẳng thiếu gì chỗ!
Ngân gật đầu. Long đưa Ngân đến một nhà hàng Nhật Bản cách đó tầm một cây số. Những món ăn ngon lạ mắt lạ miệng làm Ngân ngạc nhiên lắm, Long không cho Ngân xem thực đơn nên cô không rõ giá cả thế nào, có điều Ngân đoán là cực kỳ đắt đỏ.
– Anh Long, anh đi với ai thế này, anh quên em rồi à?
Long đang gắp miếng sushi cá hồi đưa vào miệng, bất ngờ nghe âm thanh nũng nịu từ một con bé mà suýt nghẹn. Anh kịp thời liếc vẻ mặt sững lại rồi cam chịu của Ngân, lòng anh áy náy vô cùng, lập tức ngẩng lên quát:
– Cô là ai, sao tự nhiên nói linh tinh thế hả?
– Em Linh đây anh, anh chẳng hẹn em cuối tháng này đưa em sang Thái Lan chơi à?
Cuối tháng này sao? Long chẳng nhớ gì cả, thực ra cô ta là ai Long cũng quên mất từ lâu rồi. Chắc hẳn lúc trên giường Long vui miệng hứa hẹn, nào ngờ cô ta lại nhớ dai, lại còn tình cờ bắt gặp anh ở đây.
Sắc mặt Ngân chuyển màu trắng bệch, sắc màu của thất vọng làm Long hốt hoảng, Long đập bàn quát:
– Cô bị điên à? Cô có biết cô đang phá vỡ gia đình người khác không đấy?
– Gia đình… cô ta là vợ anh à, anh nói với em anh chưa có vợ cơ mà!
Chết thật, con bé vẫn không chịu yên. Long liền gọi phục vụ:
– Phục vụ, giải quyết giúp tôi con điên này đi, tự nhiên nhận vơ quàng vơ xiên!
– Anh… đồ khốn!
Chát! Cô ta tát Long một cái, ôm mặt khóc rưng rức bỏ chạy làm Long tức điên lên, tay đưa lên ôm má nhìn theo cô ta mà không làm gì được, thực ra cô ta nói đúng. Ngân thì khỏi nói, cô run run đứng dậy.
– Em về trước đây, cảm ơn anh về bữa ăn.
Nói xong Ngân liền bước khỏi chiếc bàn thấp kiểu Nhật. Ngân biết Long chơi bời nhưng… Long theo đuổi Ngân cả tháng nay rồi, vậy mà anh ta vẫn còn hứa hẹn cuối tháng này đưa con bé trẻ trung mơn mởn đó đi chơi sao? Thế này nếu quen anh ta chắc hẳn Ngân nhận cả rổ sừng trên đầu chứ chẳng phải một cái sừng dài làm Ngân chết sốc ngày nào nữa. Ngân phải làm sao đây, cứ chấp nhận vì cô cần trả ơn Long hay không bao giờ chịu? Nhất thời Ngân rối quá, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Long bước hai bước đã đến cạnh Ngân, tay ôm choàng lấy cô từ phía sau, lần thứ hai trong ngày Long phải giải thích với Ngân để cô đừng hiểu lầm.
– Em tin anh đi, cô ta nhầm người đấy!
Đại thiếu gia vẫn còn già mồm lắm, căn bản đại thiếu gia sợ Ngân không sao chấp nhận được lịch sử tình trường hoang đàng của đại thiếu gia, nhưng mà như vậy lại càng làm Ngân khó chấp nhận. Thà Long cứ thẳng thắn thật thà khai mọi chuyện có khi lại tốt hơn.
– Không sao đâu, anh có cuộc sống của anh mà, không cần phải giải thích với em làm gì đâu. Anh yên tâm, mai em vẫn đi làm. Chỉ là em nhớ ra cu Mầm cần mẹ thôi!
Ngân cố gắng gỡ tay Long ra nhưng Long cứ ôm chặt lấy Ngân trước mặt bao người. Cằm Long tì vào vai Ngân.
– Quá khứ của anh tồi tệ nhưng anh chắc chắn với em là anh không hề nhớ ra cô ta là ai, lời hứa khỉ gió gì đó anh cũng không có chút ấn tượng nào luôn.
Ngân im lặng. Long đã thành thật hơn với cô, cô cảm thấy tin tưởng vào lời giải thích này.
– Có thật không?
Long xoay người Ngân lại, khẽ thở phào một hơi. Cô gái này dễ tính đến tuyệt vời, đúng là người phụ nữ mà anh cần đây rồi.
– Thật, anh đảm bảo với em, có cánh cửa này làm chứng.
Rầm!
Long vừa dứt lời, cánh cửa đổ sập, Long theo phản xạ ôm lấy đầu Ngân, lấy thân mình che chở cho cô.
– Cửa đổ!
– Mau nhấc ra đi, có người bị cửa đè!
Tiếng hô hào vang lên, cánh cửa gỗ kiểu Nhật nhanh chóng được nhấc khỏi Long. Đúng là đồ hàng mã, hại đại thiếu gia bị đau tím cả vai, nhưng mà không sao vì người đẹp trong lòng anh vẫn an toàn, lại còn ngẩng lên nhìn anh đầy cảm kích nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...