Ngân chưa biết phải nói sao về công việc lỡ chồng có hỏi, nhưng tiếc là suốt cả chiều rồi tối hôm ấy, đến tận sáng hôm sau Bảo vẫn không về, điện thoại chồng Ngân cũng không liên lạc được. Bảo chỉ gọi điện cho mẹ chồng Ngân báo anh đi công tác, như vậy cũng là lời khẳng định Bảo và Ngân đang có chiến tranh, chiến tranh đầu tiên trong mối quan hệ êm đềm của hai người suốt bốn năm qua.
Ôm con trằn trọc đêm thâu, Ngân chỉ biết thở dài, nước mắt cũng từ đâu kéo đến ướt gối. Ngân có sai lầm không? Không… công việc là điều bất cứ người phụ nữ nào cũng cần phải có, ở nhà mãi mới là sai lầm, vậy sai lầm không phải ở Ngân, có lẽ nào… Bảo có vấn đề? Anh chỉ lấy cớ để có thể tránh mặt Ngân, để có thể ung dung ở bên người khác? Ngân chẳng muốn nghĩ vậy một chút nào, nhưng rõ ràng Bảo thực quá đáng, quả thực là quá đáng! Bảo càng như vậy, Ngân càng phải cố gắng giữ sự độc lập cho bản thân mình, vạn nhất trong trường hợp xấu dù chẳng muốn thì Ngân vẫn có được quyền lợi cần thiết.
Sáng hôm sau, Ngân phải dậy từ năm giờ, đi chợ giờ này cũng không có nhiều thứ để mua, cô cũng không có thời gian mà làm xôi cho bà Dư, đành làm một món ăn sáng rồi làm vài món bữa trưa đơn giản cho cả hai mẹ con bà Dư. Sáu rưỡi sáng, Ngân trang điểm xong xuôi, mang cu Mầm đến bấm chuông trường mầm non Họa Mi của bà Tám, cô chẳng thể nhờ cậy ai được. Nghĩ cũng tủi, nhà có mấy người lớn mà cần nhờ cũng chẳng thể nhờ, Ngân cay cay sống mũi đứng trước cánh cửa sắt chờ đợi bà Tám lục cục mở cửa sớm cho cô. Tối qua cô đã gọi điện cho bà báo sáng nay cô qua gửi con sớm, thế nên bà ấy cũng biết rồi.
Vừa thấy bà Tám, Ngân nhấc con đặt vào tay bà, nhìn bà bằng ánh mắt ngài ngại:
– Cô Tám, từ giờ cháu nhờ cô giờ này vì bảy giờ cháu đã vào làm rồi cô ạ, cô thông cảm cho cháu nhé!
Bà Tám nhìn vẻ tất bật của cô vợ trẻ, không khỏi thương cảm chẹp miệng:
– Nhà có phải có mình cháu gái đâu mà khổ thế! Được rồi, người già hay dậy sớm, cháu cứ gửi thằng bé ở đây giờ này cũng được.
Cu Mầm vừa thấy bà Tám đã vùng vằng không chịu, cứ ôm chặt lấy chân mẹ. Ngân bế thằng bé lên ôm con dỗ dành, nước mắt lại tuôn rơi chỉ mong con hiểu mà nói:
– Mầm ngoan… mẹ còn phải đi làm nuôi Mầm… Mầm thương mẹ, nhé! Con ở đây với bà, với cô giáo, bà thương con, cô giáo thương con mà!
– Ư…. a…. a….
Cu Mầm cứ khóc không thôi, Ngân đau đớn lắm nhưng lại đành cắt con cũng để con cắt mẹ. Một ngày, hai ngày, rồi ngày nào cũng vậy… thằng bé nhất định sẽ quen thôi, cứ nuông chiều nó mãi cũng là không thể. Ngân bế thằng bé vào tay bà Tám, bà kịp thời giữ chặt lấy thân thể bé nhỏ rồi bế thằng bé lên tay nựng nịu mặc kệ nó giãy giụa, chỉ chờ có vậy Ngân liền chạy ra khỏi cổng, chẳng kịp lau nước mắt bước lên xe phóng đi.
Ngân đến khách sạn Elise cũng gần bảy giờ, vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc mặt mũi, thay bộ đồ lễ tân Ngân được cấp hôm qua lên người rồi bước ra. Giang cũng đã đến rồi, nhìn con bé hơi phờ phạc, tay che miệng ngáp dài mà Ngân phì cười hỏi thăm:
– Tối qua ngủ không đủ à em?
– À… em thức xem bóng đá chị ạ.
Con bé vô tư thật, Ngân thấy nhẹ nhõm khi được sắp xếp chung ca với nó. Con bé nhìn quanh không thấy ai liền nói nhỏ:
– Em vào trong kia ngủ bù đây, chị tiếp khách hộ em nhá!
Ngân mỉm cười gật đầu, cũng có mấy việc đâu nên không cần con bé cũng được. Ngân làm việc một lúc bỗng nghe thấy chuông điện thoại bàn, cô nhấc lên nghe:
– Alo, lễ tân tiền sảnh xin nghe.
Một giọng đàn ông bực bội vang lên:
– Mang cho tôi quần áo đến phòng 306.
– Quần… quần áo ạ?
– Đúng, kiếm cho tôi quần áo, cho cô năm phút!
Trời đất, sao lại có kẻ hách dịch đến thế không biết? Ngân ấm ức dập máy, có điều khách hàng là thượng đế, cô có bực đến mấy cũng cần phải chiều lòng khách, thế nên đành vào phòng thay đồ xem còn bộ quần áo phục vụ nam nào không thì nhờ người đem tạm cho hắn ta. May sao trong tủ đồ vẫn còn vài bộ, Ngân chẳng nghĩ nhiều liền lấy một bộ đồ cỡ lớn nhất ở đó đem đi. Ngân nhìn quanh một hồi không thấy người phục vụ nào, cô đành tận tay mang đến cho hắn vậy. Đến trước cửa phòng 306, Ngân gõ cửa rồi gọi:
– Tôi mang quần áo đến đây.
– Vào đi!
Ngân mở cửa bước vào, bất chợt đập vào mắt Ngân là một thân ảnh đàn ông cao trên mét tám, thân hình sáu múi trắng trẻo đẹp như người mẫu khiến Ngân ngỡ ngàng. Khuôn mặt anh ta cực kỳ đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng sâu thẳm dưới hàng lông mày rậm, thái độ anh ta lúc này cực kỳ bực bội nheo nheo mắt nhìn thẳng vào Ngân. Cơ thể adam trần trụi được che đậy hờ hững bởi chiếc khăn tắm trắng quấn quanh hông, anh ta bước nhanh đến nơi Ngân đứng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, ngoài thân thể Bảo to cao vạm vỡ dù không thể so với anh ta thì đây là lần thứ hai Ngân đối diện với cơ thể đàn ông mình trần trước mặt, bất giác mặt mũi đỏ bừng cô liền nhắm mắt lại, tay run run dâng bộ quần áo trước hắn ta, mong hắn lấy nhanh cho cô còn rời khỏi đây. Có điều, anh ta lại không nhận lấy mà đứng trước Ngân thắc mắc:
– Cô là người mới?
Ngân đành mở mắt, cố gắng tránh ánh nhìn của hắn ta, hướng mắt về nơi khác mà trả lời:
– Vâng… tôi mới làm việc tại đây!
– Tên gì?
– Tôi tên Ngân. Mà… quần áo đây anh mặc tạm đi!
– …
– Mặc cho tôi!
Ngân mở to mắt nhìn hắn ta, thực sự không thể tin nổi hắn có thể đưa ra một mệnh lệnh ngớ ngẩn như vậy, bất giác mặt mũi cô tím lại vì tức giận. Ngân gằn giọng, nếu hắn không phải là khách thì chắc chắn Ngân đã quát vào mặt hắn ta:
– Mong anh giữ phép lịch sự tối thiểu!
Thái độ bực bội của tên khách từ lúc nào đã trở thành vẻ bình tĩnh, khóe miệng khẽ cong thách thức:
– Cô muốn tiếp tục làm việc ở đây chứ?
– Anh…!
Ngân tức đến nghẹn họng, thực không hiểu hắn bị làm sao nữa? Ép buộc nhân viên khách sạn phải hầu hạ mình, hắn nghĩ hắn là ai?
– Này anh kia, anh nghĩ anh là khách ở đây mà tôi phải chiều anh à? Anh thích thì cứ báo với quản lý của tôi, anh nghĩ tôi sợ anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...