Kim Kiếm Lệnh

Vệ Thiên Tường còn ít tuổi, kinh nghiệm giang hồ chưa được bao nhiêu, khi nhìn thấy Nam Cung Hột cứ từng bước một tiến sát về phía mình, đã sinh lòng lo ngại. Chàng vội vàng cất tập “Thái Thanh tâm pháp” vào người, một mặt vận dụng ngầm “Thái Thanh cương khí” bảo vệ toàn thân, rồi ngạo nghễ hỏi :

- Nam Cung Hột, mày nhất định một mất một còn phen này chưa?

Cầm Linh Thần Quân nhìn Vệ Thiên Tường hừ một tiếng rồi nói :

- Chà, khẩu khí của thằng bé có vẻ tự phụ lắm! Mày kể ra cũng khá đấy, nhưng còn lâu mới chống nổi chưởng lực của lão phu! Đừng vội hợm mình mà chết gấp ngay bây giờ.

Vừa nói, đôi chân khẽ nhún một cái vọt thẳng đến trước mặt Vệ Thiên Tường, vận dụng hết công lực bình sinh và song chưởng, chuẩn bị đưa ra một đòn quyết định để hạ sát ngay trong chiêu đầu.

Nhưng lúc vừa ra tay, Nam Cung Hột bỗng nhiên ngập ngừng cau mày suy nghĩ, trên vẻ mặt đượm đầy sát khí đã lộ vẻ tư lự chưa dứt khoát.

Hai bên yên lặng nhìn nhau thủ thế hồi lâu.

Nam Cung Hột trầm giọng hỏi :

- Thằng bé, tại sao mày có được tập Thái Thanh tâm pháp?

Vệ Thiên Tường không ngờ lão lại hỏi câu đó nên sửng sốt. Tuy nhiên chỉ thoáng qua một phút, chàng đã mỉm cười hỏi lại :

- Chả lẽ ta không xứng đáng để làm chủ được bảo vật này sao? Mày hỏi với mục đích gì?

Cầm Linh Thần Quân quắc mắt hỏi gằn :

- Tiểu quỷ, đừng phách lối. Ta hỏi, Vệ Duy Tuấn có còn sống không?

Vệ Thiên Tường cũng nổi nóng quát lớn :

- Nam Cung Hột, tại sao mày hỏi câu đó?

Cầm Linh Thần Quân cười gằn nói :

- Tiểu tử, nếu Vệ Duy Tuấn còn sống, tại sao lạ đem một bảo vật của võ lâm giao phó cho một đứa bé chưa sạch máu đầu cất giữ? Cứ như mày thì kể ra võ công cũng khá đấy, nhưng xưa nay thiên hạ vẫn thường nói: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”, đối với một đứa trẻ ngây thơ trong trắng mà giao cho của nợ này, có khác đem sanh mạng làm mục tiêu cho đao kiếm của bao nhiêu kẻ dòm ngó thèm thuồng! Làm cha mẹ ai cũng thương con, không bao giờ đem đại họa tròng vào cổ con mình.

Vệ Thiên Tường đôi mắt lóe hàn quang ngạo nghễ nói :

- Cha truyền cho con là câu chuyện thường tình xưa nay, Vệ mỗ tuy mới bước chân vào vòng giang hồ, nhưng mặc dầu mang báu vật trong mình, chưa chắc đã có kẻ nào bên ngoài dám dòm ngó.

Cầm Linh Thần Quân gật đầu lia lịa nói :

- Câu nói có vẻ cuồng vọng nhưng có nhiều hào khí đấy. Cứ theo sức học khả năng của mày cũng có thể tạm được, nhưng đối với lão phu đã theo phái “Tử Phủ” đâu có thèm dòm ngó đến đồ vật của mày.

Nói chưa dứt lời, từ trên không trung có tiếng người vọng xuống :

- Hà hà, Nam Cung Hột đừng có phách lối nữa! Đã là Thái Thanh tâm pháp thì bất cứ nhân vật nào biết võ cũng thèm thuồng, chẳng qua nói vậy cho lịch sự một chút mà thôi. Tiểu tử mày cứ cho quăng xem lão có thèm lấy không biết liền.

Tiếng nói phát xuất từ trên đỉnh đầu, hình như người ấy bay qua trên không trung. Tiếng nói một lúc nhỏ dần, hình như người ấy đã bay xa. Đoạn sau cùng chỉ thoáng nghe văng vẳng nhưng rất rõ rệt, không mất một thanh âm nào.

Nhân vật đã thốt những lời ấy phải là một tay có võ công đến bậc thượng thừa, và tài năng khinh công tuyệt kỹ.

Cầm Linh Thần Quân vừa nghe xong đã tái mặt, vội ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, chú ý quan sát thật kỹ nhưng không thấy gì hết.

Lão lên tiếng hỏi lớn :


- Cao nhân phương nào, đã ra tiếng sao còn bỏ đi như vậy?

Đang lúc mọi người chú ý nghe ngóng về phía đó, thì tiếng nói lại vọng lên từ đằng xa bay về :

- Nam Cung Hột, sao mày hỏi ngớ ngẩn thế? Tiếng nói của ta bất quá chỉ bị gió thổi bay đi chút ít, chứ nãy giờ ta vẫn ngồi yên nơi đây chứ có đi đâu hồi nào?

Tiếng nói phát từ đằng xa, rồi bay đến gần. Lúc đầu văng vẳng, sau lớn dần và cuối cùng rõ ràng đang ở tận trên đỉnh đầu mọi người.

Ai nấy đều giật mình nhìn theo.

Dưới ánh trăng sáng rõ, quả nhiên trên chân ba một cây cổ thụ cách đó không xa, có một người đang chiễm chệ ngồi từ lúc nào rồi.

Người ấy thân hình lùn tịt, loắt choắt mặc áo năm màu sặc sỡ, đang cúi đầu nhìn xuống phía dưới để nói.

Chỉ vì cây quá cao, cành lá um tùm ông ta lại cúi đầu nên dưới ánh trăng mờ không nhìn được rõ mặt mày ra sao.

Nam Cung Hột vừa thẹn vừa tức, cau mày thét lớn :

- Tôn giá là ai, xin mời xuống đây cho Nam Cung Hột này được diện kiến cao nhân.

Lão già mặc áo ngũ sắc cười khúc khích nói :

- Cao nhân gì? Tao trèo lên cây lẽ dĩ nhiên phải cao hơn mày rồi! Nhưng nếu buộc phải leo xuống đất thì quả làm khó nhau quá. Hơn nữa thân mình tao bé bỏng, nếu đứng cạnh mày thì gọi là... cao... nhân đâu hợp nữa!

Hà hà, tao đang ở trên cây đâu có phiền hà vướng vấp gì đến ai, mà phải buộc leo lên leo xuống cho nhọc sức? Mày muốn làm gì cứ tự nhiên hành động, cũng không can hệ gì đến tao. Vậy cứ để tao ngồi yên hóng mát xem đánh nhau cho sướng mắt cũng được rồi!

Nam Cung Hột bị người ấy đùa cợt xem thường thì tức bể họng, thét lên the thé :

- Mắt lão phu không đui mù gì mà hòng gạt gẫm, nếu quý hữu không chịu lui xuống, xin đừng trách Nam Cung Hột này sao lại vô lễ?

Người mặc áo ngũ sắc vừa nghe nói tỏ vẻ hoảng hốt sợ hãi, hai tay ôm cứng cành cây, rồi từ cành nhỏ bò đến cành to, sang cành ngang, bò luôn qua cành dọc, hình như sợ rơi xuống đât, miệng lắp bắp nói :

- Ta xuống đây, xuống đây rồi! đừng phát cáu nữa.

Mãi một hồi lâu mới bò xuống đến thân cây, ôm tuột luôn xuống đất.

Mọi người nhìn kỹ lại thì người này không những mặc áo quần năm màu sặc sỡ, mà trên mặt lại mang một chiếc mặt nạ của con nít chơi, tượng hình một cái đầu quỷ đang trợn mắt nhe nanh, miệng hả tàng hoạt như chậu máu.

Cầm Linh Thần Quân đang bực tức, đôi mắt long lên sòng sọc như tóc lửa, nhìn thẳng vào người ấy rồi từ từ hỏi :

- Các hạ có phải người của Thiên Diện giáo đặc phái về đây chăng?

Người ấy lắc đầu, hai tay khoát lia lịa :

- Không, không phải đâu! Những chiếc mặt nạ của Thiên Diện giáo đều bằng da người, cái vàng, cái tím, đeo vào trông gớm ghiếc lắm. Làm sao có được của quý này?

Cầm Linh Thần Quân tức giận bừng gan, nhưng cố dằn tâm hỏi nữa :

- Như vậy các hạ là ai?

Người ấy vung hai vạt áo năm châu xòe lên kêu phần phật, quay lại nhìn Vệ Thiên Tường, cười lớn hỏi :


- Cầm Linh Thần Quân, nhà ngươi hiểu rộng, hãy cố đoán xem có ra được không nào?

Rồi dùng “Truyền âm nhập mật” nói cùng Vệ Thiên Tường :

- Hà hà, tiểu tử, mày đoán được không? Nếu đoán không được thì thôi, mà đoán được thì thôi, mà đoán được thì hơn Nam Cung Hột một bậc đấy, tuy nhiên cứ giữ bụng đừng thèm nói ra nhé!

Vừa nghe tiếng nói, Vệ Thiên Tường thấy giọng rất quen thuộc, đã biết ra là người mình thân yêu quen biết chứ không ai xa lạ, nên trong lòng mừng khấp khởi. Chàng chưa nói gì thì Cầm Linh Quân đã quát lớn :

- Lão phu thấy chẳng cần phỏng đoán làm gì cho mất công thì giờ! Chỉ cần đánh thử một trận tự khắc biết ngay.

Nói vừa dứt câu, tay phải vung lên phất vào mặt người ấy một cái.

Thân pháp của Thần quân mau lẹ không thể tả. Tay vừa cử động, chưởng phong đã đến liền.

- Khoan đã! Khoan đã!

Người ấy vừa cuống quýt la “khoan đã” hai chân luống cuống nhảy lùi ra sau. Rồi trong lúc xuất kỳ bất ý, tránh né không kịp đành lấy chiếc mặt nạ ra đón lấy.

“Bốp” một tiếng khô khan! Cả sức mạnh của luồng chưởng phong từ tay áo Cầm Linh Thần Quân phóng ra, bắn đúng ngay giữa chiếc mặt nạ.

Vệ Thiên Tường trong thấy giật mình biến sắc.

Người mặc áo ngũ sắc càng lộ vẻ cuống quýt thêm, chạy thụt lùi mãi ra sau.

Thần quân Nam Cung Hột bị một tiềm lực vô hình phản kích lại, thân hình rúng động, thoát lui một bước, lão thất kinh suy nghĩ :

- “Quái lạ, chiếc mặt nạ kia bất quá chỉ một món đồ chơi con nít, không biết bằng chất gì mà có thể chống đỡ nổi một cái phất tay, đồng thời nảy ngược mình ra sau nữa”.

Mặc dù ngạc nhiên nhưng vì lòng tự cao quá mạnh, Cầm Linh Thần Quân gằn giọng gầm lên :

- Lão phu không tin có người tiếp nổi một chưởng của lão phu.

Hét xong vung cả hai tay, phất mạnh về phía người ấy, một luồng tiềm lực tựa như sóng cồn, cuồn cuộn tuôn ra như mạnh không thể tả.

Người mặc áo ngũ sắc so vai rụt cổ, la lớn :

- Nếu mày không tin, hãy cứ thử sức xem nào?

Lúc bấy giờ ông không thèm né tránh, mắt trừng trừng nhìn thẳng vào luồng chưởng phong mạnh như sấm sét đang đổ về phía mình.

Luồng chưởng phong ào tới như một dòng nước lũ. Người ấy tuy không né tránh, nhưng vì thân hình vừa bé vừa lùn, lại khọm xuống, hai tay múa lên như bướm vờn hoa, rồi cả người nương theo luồng chưởng bay vọt lên cao, nhởn nhơ như chiếc lá cuốn đi ngoài mấy chục trượng.

Vì đã ngán trước bản lãnh người này, lần sau, Cầm Linh Quân xuất thủ với mười hai thành lực đạo.

Chưởng phong tuôn ra mạnh như núi lở, nhưng không chạm phải một trở lực nào hết, thành thử có dùng sức thật nhiều cũng không ích gì.

Đối phương tuy không né, không đỡ, nhưng đã vận dụng một thân pháp kỳ dị để toàn thân bốc theo sức chưởng như gió cuốn lá khô, nước đưa lông vịt!

Cầm Linh Quân nhìn thấy há mồm trợn mắt, sợ hãi thất thần, mặt mày xám ngắt, trên trán đã có từng giọt mồ hôi rơi đồm độp.


Khi ấy người mặc áo ngũ sắc không chờ Cầm Linh Quân nói chuyện, cười hì hì nói luôn :

- Nam Cung Hột! đáng tiếc cho mày mang danh đồ đệ của Vô Cẩu hòa thượng, oai trấn giang hồ, tại sao chỉ đánh có hai chưởng rồi không ra tay nữa xem sao.

Cầm Linh Quân đã sợ hãi, nhưng vẫn nín thinh vì chẳng biết nên nói gì nữa.

Người mặc áo ngũ sắc vừa tiến lên rồi dừng lại, từ từ nói :

- Bình sinh ta chẳng bao giờ muốn nhúng tay vào công việc của người khác. Nhưng ngặt vì thằng bé này lại là sư điệt tôn của ta thì chẳng lẽ đứng yên mà nhìn! Hà... hà... nói chừng ấy chắc mày cũng biết rõ rồi chứ?

Cầm Linh Quân vừa nghe xong giật mình hoảng sợ nghĩ thầm :

- “Thù Tiên! Phải chăng vị này là Thù Tiên? Phải, chỉ có ông ta là bạn chí thân của sư phụ mình. Có lý nào đến nay ông vẫn còn sống được?”

Người mặc áo ngũ sắc lại ghé tai nói nhỏ :

- Hay là mày còn đang lo một việc gì khác lớn lao hơn nữa? Hà... hà... nếu vậy thì chúng ta nói xong rồi, mày muốn đi là có thể đi được rồi.

Cứ như khẩu khí này, Cầm Linh Quân cảm thấh hình như ông lão này cho mình là dư đảng của Thất Lão hội, đang chuẩn bị kế hoạch để tiêu diệt các đại môn phái. Chà, nếu vạn nhất ông ta nhúng tay vào công việc này thì có lẽ bao nhiêu dự định của mình sẽ tiêu tan theo mây khói.

Nghĩ vậy, bao nhiêu sự hung hăng, háo thắng bỗng nhiên hạ bớt rất nhiều, vội vàng chắp tay vái nói :

- Nam Cung Hột không biết là Kim Giá lão tiền bối giáng lâm, nên nãy giờ có làm nhiều điều thất lễ, xin ban cho hai chữ đại xá.

Nam Cung Hột này có ước hẹn cùng các phái Côn Luân, Võ Đang, tỷ thí tại Ngũ Lão phong để giải quyết một vài vấn đề tranh chấp từ ngày trước. Nhân tiện, xin lão tiền bối thay mặt công lý chủ trì đại cuộc, nhận xét bên nào thắng phụ.

Lão già mặc áo ngũ sắc lắc đầu nói :

- Già đây không muốn nhúng tay vào công việc của chúng mày.

Nói xong khịt khịt mấy cái, cười hà hà nói nhỏ :

- Hàng ngày lão già này sợ nhất là ngửi mùi thuốc nổ. Nếu biết trước thì không nên đến những nơi này bao giờ.

Câu nói ấy đã lột trần cả sự thật. Cầm Linh Quân hoảng kinh, không ngờ ông ta biết luôn cả kế hoạch chôn thuốc nổ trên núi. Nhưng khi nghe được câu “không muốn nhúng tay vào công việc chúng mày”, mới thấy trong lòng tạm yên.

Nhân đó, lão vội vàng nói luôn :

- Nếu lão tiền bối không có chỉ dạy nữa, Nam Cung Hột xin được phép rút lui.

Nói xong chắp tay kính vái chào, rồi cùng Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ, đem bốn tên hầu cận áo xanh chạy đi như bay biến.

Trong lúc Nam Cung Hột bỏ đi, nhằm khi các đại môn vừa triệt bỏ Ngũ Hành kiếm trận, như đã nói ở đoạn trước.

Nam Cung Hột và đồng bọn vừa đi khuất, thì lão già mặc áo ngũ sắc quay đầu lại cười nói :

- Tiểu tử, bây giờ mày có đoán ra được ta là ai chưa?

Vệ Thiên Tường vội vàng sụp lạy nói :

- Ngài là sư thúc tổ? Đệ tử xin cúi đầu chào.

- Suỵt, suỵt, suỵt, thằng bé, mày hãy đứng dậy mau lên! Bây giờ ta đã chán ngấy với cái thói lễ nghĩa khệ nệ này lâu lắm rồi.

Nói đến đây, ông đứng thẳng người, đưa tay lột chiếc mặt quỷ xuống.

Quả nhiên là Thù Tiên Địch Túy Ông với thân hình khẳng khiu nhỏ bé, với nét mặt loắt choắt đầy vẻ hài hước ưa đùa, với bộ râu dê dưới cằm chứ còn ai nữa? Không biết ông ta tạo ở đâu ra cái bộ quần áo năm màu sặc sỡ, khoát vào mình xem thật đáng buồn cười.

Vệ Thiên Tường nhìn thấy điệu bộ của ông ta thật đáng buồn cười, nhưng cố nín chẳng dám cười.

Thù Tiên Địch Túy Ông liếc mắt hỏi :


- Thằng bé, mày đang ở với bọn họ một nơi, tại sao tự nhiên lại đến đây một bóng một hình như vậy?

Vệ Thiên Tường cung kính đáp :

- Đệ tử dự đại hội Ngũ Lão phong đã xong, nên phải đi Hành Sơn có việc.

Thù Tiên vuốt chòm râu dê cười ha hả :

- Mày lại đi tìm lão Hầu tử chứ gì? Thôi khỏi càn nhọc sức nữa. Lát nữa đây lão ấy và nhiều người khác nữa cũng sẽ có mặt nơi đây cả đấy.

Vệ Thiên Tường chẳng biết lão Hầu tử là ai, liền vội vàng thưa :

- Dạ không phải! Đệ tử đi Hành Sơn chuyến này để tìm Tu Linh Quân lão tiền bối!

- Ủa!...

Thù Tiên Địch Túy Ông định nói nữa, nhưng bỗng ngừng ngay lại, xua tay nói :

- Thôi, có người sắp tới đây, ta không muốn gặp họ đâu. Mày cũng nên tìm chỗ tạm nấp đi đã.

Vèo một cái, thân hình ông đột nhiên biến mất, rồi ẩn ngay tên chằng ba cây cổ thụ hồi nãy. Nếu không biết trước có lẽ không thể nào tìm thấy nổi.

Vệ Thiên Tường cũng không dám chậm trễ, vội vàng phi thân vào một lùm cây rậm ẩn mình, đưa mắt nhìn ra để quan sát.

Ngay khi ấy, từ trên con đường lớn tận chân núi đi lên, một đám người xúm xít xung quanh một cỗ kiệu chạy như bay tiến về phía mình.

Chỉ trong chớp mắt, cỗ kiệu đã đến nơi. Mặt trước cỗ kiệu có một vị lão hòa thượng, mình mặc áo cà sa màu đỏ, mặt vuông tai lớn, thần sắc quắc thước uy nghiêm.

Đi sau kiệu, có 18 nhà sư cùng mặc áo xám. Ai nấy đều chắp tay, đi rất chỉnh chạc, hình như đang tháp tùng hộ vệ một nhân vật quan trọng cao cấp nào.

Xưa nay Vệ Thiên Tường chưa hề bao giờ găp mặt Phương trượng Thiếu Lâm tự Trí Tuệ đại sư, nhưng nhìn qua nghĩ trượng lễ này chàng có thể đoán được là Thiếu Lâm tự Phương trượng.

Chàng lầm bầm bụng bảo dạ :

- “Ủa, đại hội Ngũ Lão phong giữa hai phái chính tà đã kết thúc, tại sao bây giờ Thiếu Lâm phương trượng mới đến nhỉ?”

Thật ra chàng đâu có thể ngờ được cuộc tranh tài giữa tà chính, lúc này mới bắt đầu mở màn quyết liệt!

Đám người thoáng qua rồi liền mất.

Một chập sau, trên đường lại xuất hiện một bóng đen từ xa lao vút lại. Thân pháp bóng này mau lẹ huyền ảo vô cùng, di chuyển như một chiếc én, chỉ trong chớp mắt đã đến dưới gốc cây rồi.

Dưới vừng trăng bạc chiếu sáng vằng vặc như ban ngày, chàng trông thấy một ông già đầu râu trắng xoá, mình mặc áo rộng thùng thình, tay cầm một chiếc gậy cham đầu rồng, đứng trước khu rừng đưa mắt nhìn quanh một chút rồi bay vèo lên núi mất.

- Ồ, Thái Nhạc lão nhân!

Vệ Thiên Tường ngạc nhiên sửng sốt tự hỏi :

- “Thái Nhạc lão quân cũng về đây nữa? Vì sao những nhân vật thượng đẳng vũ lâm đều kéo đến cả như vậy?”

Suy nghĩ không tìm ra câu đáp, chàng ngước mặt lên cành cây cổ thụ, hỏi Thù Tiên :

- Thưa sư thúc tổ, ngài có biết...

Nhưng hỏi đến đây, chàng tìm mãi không thấy hình bóng của Thù Tiên Địch Túy Ông đâu nữa?

Té ra ông ta đã biến mất từ lúc nào mà chàng không hề hay biết.

Xem tiếp hồi 87 Gặp lại mẹ hiền


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận