Cùng Lai Quái Tẩu kể qua lai lịch của bọn này.
- Thất mân Ngũ dật là năm nhân vật tương đối có uy tín trên võ lâm, đứng đầu là Võ Di Dật Sĩ Lâm Đại Thọ, người thứ nhì là Đông Cung Cư Sĩ Thiệu Nhân Phong, người thứ ba là Tụ Lý Kiếm Cơ Sĩ Tuyền, người thứ tư là Ngọc Bút Sinh Hoa Hứa Chiếm Khuê và người thứ năm là Ngân Tiêu Khách Mâu Nhữ Hiền. Năm người này cùng học một thầy, bình sinh ít hay đi lại trên giang hồ nên họ tự xem mình thuộc vào hang võ lâm ẩn dật. Chỉ có Nga Mi Linh Phi trước khi chưa đảm nhiệm chức vụ Chưởng môn nhân của Nga Mi phái, trong dịp đi hái thuốc tình cờ gắp gỡ và giao du với Lâm Đại Thọ. Từ đó hai người trở nên đôi bạn chí thiết.
Vệ Thiên Tường nghĩ trong bụng :
- “Hôm trước mình tình cờ nghe Cơ Sĩ Tuyền nhắc đến việc trước kia Thất mân Ngũ dật tham gia cuộc vây đánh Minh chủ võ lâm. Nay cứ đem đối chiếu với lời thuật lại của Cùng Lai Quái Tẩu thì đã có thể quả quyết Nga Mi Linh Phi có thực sự là một trong những người đúng ra chủ mưu điều này”.
Cùng Lai Quái Tẩu cười hà hà nói tiếp :
- Trước đây ba hôm, có nghe đồn Võ Di Dật Sĩ Lâm Đại Thọ bị mất tích một cách thần bí trong khi y cùng đồng bọn cùng lên núi Nga Mi.
Vệ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
- Sao, Võ Di Dật Sĩ Lâm Đại Thọ bản lĩnh cao cường làm sao có thể đột nhiên mất tích một cách âm thầm bí mật như thế được?
Cùng Lai Quái Tẩu trầm ngâm một chập rồi hạ giọng nói :
- Sự mất tích của Lâm Đại Thọ rất có thể có liên quan mật thiết đến sự mất tích của Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp mười mấy năm trước đây lắm. Cứ như lời đồn đại của thiên hạ thì gần đây trên giang hồ không hiểm gì nhân vật quan trọng võ công đến bậc tôn sư một phái, bỗng nhiên bị mất tích một cách lạ lùng. Có thể nhắc đến những người quan trọng nhất như Thái Sơn Đồng Văn Kỳ, Không Động Hắc Thạch đạo nhân, Giang Bắc Hắc Đạo Diêm Bắc Thần rồi đến Võ Di Dật Sĩ Lâm Đại Thọ nữa cả là bốn người.
Theo sự suy đoán của các vị võ lâm tiền bối, thì mấy người này xưa kia có tham gia việc vây đánh Vệ đại hiệp.
Vệ Thiên Tường giự vẻ thản nhiên nói :
- Lão tiền bối kiến văn rộng rãi, nhìn xa thấy nhiều, am tường lắm điều quan trọng trong võ lâm. Vãn bối mới đặt chân trên giang hồ nên chưa được nghe ai nhắc tới những chuyện này bao giờ.
Cùng Lai Quái Tẩy trịnh trọng nói :
- Những lời do lão hủ vừa tiết lộ ra, chẳng phải là tự nhiên gió thổi lỗ trống đâu. Những sụ kiện xảy ra tuy không được chứng cớ đích xác, nhưng trên giang hồ ai ai biết, và mọi người đều nhận xét như vây hết. Tuy nhiên vì khỏi có điều liên luỵ vì vạ gió tai bay, nên không ai tự nhiên nhắc tối đấy thôi. Hôm nay thấy lão đệ là một người có tư cách nhân hậu, hành vi quân tử nên lão phu mới dám thổ lộ một vài nét đại khái mà thôi. Thật ra đó là những điều hết sức trong đại nếu không cần thiết, lão đệ cũng đừng thổ lộ cùng kẻ khác nhé.
Vệ Thiên Tường vội vàng chắp tay nói :
- Vãn bối xin tuân theo lời dạy, xin lão tiền bối chớ ngại.
Cùng Lai Quái Tẩu lộ vè tha thiết nói :
- Lão hủ dự đinh đến Lương Câu Trường thăm bạn, hôm nay sửa soạn đi về. Sau này, lúc viếng thăm Nga Mi Thanh Thành xong, nếu có dịp, lão đệ hãy ghé qua Cùng Lai một chuyến để nói chuyện cho phỉ tình. Sang xuân rồi, hội kỳ Lai Sơn xin hẹn nhau tái ngộ.
Vệ Thiên Tường nhất nhất vâng dạ. Cùng Lai Quái Tẩu lại dặn thêm :
- Bây giờ lão hủ xin đi truớc một bước, Vi lão đệ xin nhớ đến nơi đúng hẹn nhé. Lão hủ xin chờ ở Hàn Sơn.
Nói xong từ tạ rồi xuống lầu đi luôn.
- Khi Cùng Lai Quái Tẩu đi rồi, Vệ Thiên Tường băn khoăn suy nghĩ mãi, chằng hiểu hư thực ra sao.
Chàng đứng dậy gọi trả tiền hàng. Ngoài ra còn để thêm một đỉnh bạc ba lượng tiền trên tửu bảo nhờ săn sóc hộ con ngựa. Vì phải dùng đò đi thăm bạn không tiện ngựa theo bằng đường thuỷ. Đó là khoản thù lao nhờ nuôi nấng, ba hôm sau sẽ trở về nhận lại.
Tửu bảo thấy Vệ Thiên Tường tiêu xài rộng rãi, cầm lấy thỏi bạc trắng xóa cười tít mắt nói :
- Xin công tử chớ quan tâm. Nhỏ này xin hết lòng chăm nom chu đáo.
Vệ Thiên Tường bước ra khỏi tửu điếm rảo bước lên đường ngay. Đi chẳng bao lâu đã đến Thanh Long Trường. Trước mắt là một khu rừng xanh um rậm rạp, quang cảnh có vẻ hoang vu tịch mịch.
Chàng vừa để ý thấy phái trước có một bóng người chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất ngay. Vệ Thiên Tường giật mình, đột nhiên nhớ lại lời nói của Cùng Lai Quái Tẩu dặn dò không nên để lộ hành trang cho thiên hạ biết.
Nghĩ vậy không kịp nhìn kỹ nữa, bèn lập tức tung mình rơi xuống đất, lánh vào khu rừng bên đường, nấp sau một bụi cây, quan sát kỹ về phía trước.
Dây là một khu rừng khá rộng và rậm rạp. Vệ Thiên Tường thấy không tiện tiến sát lại gần nếu rủi bị lộn người ta sẽ đề phòng nên khó bề dò xét nữa. Trong khi chàng cố gắng hết tinh thần tiềm kiếm tình lình trên đỉnh núi lại có bóng người thấp thoáng, khi ẩn khi hiện.
Chàng vội vàng dùng thân pháp nhanh tung mình xẹt thẳng lên không lao vút về phái đỉnh núi như một vệt khói mờ.
Vừa đến nới đã nghe có tiếng người nói oang oang, vừa nói vừa cười có vẻ đắt chí lắm :
- Như vậy rõ ràng là lùa dê vào nộp miệng cọp. Chính họ tự mình dẫn thân tới thì còn trách ai nữa.
Vệ Thiên Tường sửng sốt, bang hoàng cả người vì tiếng nói đó quả nhiên là của Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên và quả nhiên là ông ta đang ở trên đỉnh núi.
Thật là chuyện không thể ngờ tới. Chàng đang phân vân suy nghĩ thì có một giọng nói thanh hơn vùa cười vừa cãi lại :
- Ồ, Bàng lão ca hình như hình như mất cả lòng tự tin nơi chính mình và đánh giá thằng bé ấy cao quá mức. Chỉ cần một cây bút ngọc này cũng chưa chắc nó có thể chịu đựng quá mười thế võ.
Vệ Thiên Tường lắng nghe được lời đối thoại ấy đã biết ngay nhân vật này là một trong Thất mân Ngũ dật, tức là lão tứ Ngọc Bút Sinh Hoa Hứa Chiêu Khuê rồi.
Vì họ ở tận đỉnh núi, chỉ nghe tiếng nói nhưng chưa thấy được người. Nếu tiến lại gận sợ e lộ tẩy. Chàng thận trọng không dám tiến tới nữa, len lén vận công đề khí đi thật nhẹ nhàng vòng qua phía bên tay phải.
Khi ấy có tiếng Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên nói :
- Một cây Ngọc bút của tứ ca trên giang hồ khét tiếng, chưa mấy ai có thể chịu nổi mười miếng, đó là một sự thật hiển nhiên rồi. Nhưng cứ theo lời đồn của thiên hạ thìng bé họ Vi này lợi hại vô cùng. Nửa tháng trước đây, bên hồ Lạc Mã, chính nó đã cự nổi ba thế của Xương Tu Tẩu, một tay cự phách trong Thập tam tà, tài nghệ như thế đâu có thể xem thường được.
Vệ Thiên Tường nghe bọn chúng đang bàn tán về mình, bây giờ mói sực nghĩ lại :
- “À, té ra là thế. Vừa rồi Cùng Lai Quái Tẩu vội vã ra đi với mục đích là đuổi theo cho kịp Thượng Đông Cung Cư Sĩ Thiện Nhân Phong và Ngọc Bút Sinh Hoa Hứa Chiếm Khuê, để bàn tính kế hoạch hầu đối phó với mình. Cũng thời may xui khiến mình lưu tâm bám sát theo và nghe ngóng được những âm mưu này, nếu không thật khác nào nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà, nguy hiểm biết chừng nào”.
Cùng Lai Quái Tẩu vừa dứt lời lại có tiếng một ông già nói :
- Nếu Bàng lão ca đã nói như vậy thì tứ đệ cứ theo đó mà thi hành. Còn vấn đề mất tích của Lâm lão đại chúng ta sẽ lên Kim Đính tìm sau. Hôm nay thằng bé ấy tự nhiên dẫn xác về đây quả là một dịp may hiếm có, không thể nào bỏ qua được. Như vậy xin Bàng lão ca ngấm ngầm theo dõi, anh em chúng tôi xin ở trên Kim Đính chờ đấy nhé.
Vệ Thiên Tường rón rén đến nấp cạnh đó, khuất mình sau một tảng đá to cạnh đỉnh núi.
Đông Cung Cư Sĩ Thiện Nhân Phong vừa nói dứt câu đã nói tiếp :
- Bây giờ xin thất lễ.
Tức thì trên đỉnh núi có hai cái bóng đen lao vút xuống ngư chớp nhoáng, chỉ thoáng một cái là biệt tích ngay. Rõ ràng là một tay cao thủ có tài khinh công đến mức tuyệt diệu xuất phàm.
Vệ Thiên Tường đưa mắt qua sát trên đỉnh núi thấy đâu đâu cũng có quái thạch mọc lên tua tủa, bén như mũi mác, hàng trăm cây tùng cây bách chen nhau mọc cao vút tầng mây.
Khi ấy Đông Cung Cư Sĩ và Ngọc Bút Sinh Hoa đã đi rồi, chỉ còn một mình Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên cũng đang chuẩn bị để xuống núi.
Đứng nấp sau một thân cây bách theo dõi tình hình, Vệ Thiên Tường đã thấy rõ ràng Cùng Lai Quái Tẩu cũng là người trong bọn đã vây đánh phụ thân chàng ngày trước. Chàng phân vân suy tính chưa biết theo cách nào? Một là nên ra mặt vạch rõ những âm mưu của hắn vừa thổ lộ, cố nhử mình đến Nga Mi sơn để hùa nhau bao vây sát hại. Hai là nên tiếp tục theo dõi nữa xem âm mưu của hắn đi đến đâu rồi sau này sẽ tùy nghi đối phó.
Hai tư tưởng đang tranh chấp chưa biết ngã ngũ ra sao thì một sự kiện bất ngờ lại xảy ra nữa.
Vừa lúc Cùng Lai Quái Tẩu sắp sửa quay mình xuống núi bỗng từ xa có nổi lên một tiếng rít nho nhỏ nhưng rất rõ ràng, như một vật bén đang rạch xé không khí, từ trên cao một vệt sang vàng lấp lánh, bay mau như sao băng phái tiếng kêu vo vo rồi rơi ngay trước mặt.
Một tiếng phập khô khan nỗi lên, một tia lửa vàng cắm sâu vào ngọn núi đá.
Cùng Lai Quái Tẩu giật mình nhìn kỹ thì đó là một thanh kiếm nhỏ màu vàng.
- Lại Kim Kiếm lệnh! Đây là thanh kiếm Chính Nghĩa của Vệ minh chủ từ bao năm trước.
Cùng Lai Quái Tẩu thét lớn :
- Vi lão đệ, nếu đã hiểu rõ hành tung của lão phu mà nóng lòng muốn giải quyết, xin cứ mời lên đỉnh núi, việc gì lại thi thố cái trò ma quỷ như vậy?
Vệ Thiên Tường tuy chưa biết rõ kẻ phóng kiếm vàng là ai, nhưng cứ như lời nói của Bàng Đại Thiên thì quả nhiên lão đã nghi cho mình làm việc này rồi. Trong lòng không khỏi tức cười thầm.
Từ đàng xa có một chuỗi cười vang lên, một giọng nói sang sảng như ra lệnh :
- Bàng Đại Thiên, Kim Kiếm lệnh hạn định cho mày trong vòng mười hai giờ phải tự sát ngay.
Vệ Thiên Tường cảm thấy trong người rung lên vì cảm động.
Cùng Lai Quái Tẩu nghe tiếng nói không phải của Vi Hành Thiên Tu La thư sinh thì ngạc nhiên không ít, lão trợn mắt hét lớn :
- Tôn giá là ai? Xin cho biết.
Tiếng nói khe khẽ đáp :
- Lão phu thừa mệnh lệnh thi hành có xưng danh cũng vô ích. Bàng Đại Thiên, đúng giờ ngọ ngày mai là giờ chót của đời mày nhé.
Cùng Lai Quái Tẩu ngước lên cười ngất :
- Hà hà... suốt mấy chục năm nay, Bàng mỗ chạm trán không biết bao nhiêu là tay hào kiệt trên giang hồ, nhiều nhân vật nổi tiếng vẫn chưa làm gì nổi lão phu, các hạ là ai mà có nhiêu câu quá tự phụ. Cần gì phải hẹn giờ cho lâu lắc, tự nay đến mai, bất cứ lúc nào, hễ có dủ bản lĩnh cứ tự do lấy đầu lão phu cho rồi.
Lời nói vừa rồi có lẽ là câu chót. Vừa nói xong người ấy đã đi mất dạng rồi, không nghe đáp lại.
Bàng Đại Thiên hầm hầm nổi giận, đưa cặp mắt ti hí sáng như sao băng, đỏ rực lửa căm thù nhìn khắp tứ phía vẫn không tìm thấy vết tích gì hết, cả cười quát lớn :
- Này người bạn quý, nếu lỡ hẹn ngày mai xin tha thứ cho lão phu này không thể gặp được lần sau nữa đâu nhé!
Vừa nói dứt lời, Vệ Thiên Tường thấy lão vụt mình nhảy vọt sang bên hình như né tránh một cái gì. Ngay khi đó có ba bóng người xuất hiện trước mặt.
Vừa trông thấy ba người này, Vệ Thiên Tường đã nhận ra ngay là ba vị Tử phẩm hộ pháp trước kia từng gặp tại Vô Độc sơn trang tại Thành Đô, sau này gặp lại một lần nữa ở Quân Sơn Thanh Long trang, trong lúc gặp độc thủ của Ngũ Lôi Thần Kiếm Lạc Công Minh cũng nhờ họ ra tay cứu giúp. Không ngờ hôm nay họ lại xuất hiện nơi đây nữa?
Chẳng lẽ Kim Kiếm lệnh là do Thiên Diện giáo giả tạo ra sao?
Cùng Lai Quái Tẩu vừa thấy mặt ba người, toàn thân rung lên từng hồi nhưng vẫn làm cứng, cười lớn nói :
- Lão phu tưởng là ai xa lạ té ra là ba vị Hộ pháp của Thiên Diện giáo. Lão phu tự nghĩ đối với quý Giáo chưa hề có phạm điểu gì lầm lỗi, thế ba vị giả truyền Kim Kiếm lệnh nhằm mục đích gì?
Người mắc áo cánh gián đứng giữa là Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly, nhìn Cùng Lai Quái Tẩu nói :
- Kỳ mỗ phụng mệnh Giáo chủ mời Bàng đại hiệp quá bộ đến Tổng đàn tệ Giáo một chuyến.
Vệ Thiên Tường giật mình nghĩ bụng :
- “Chính khẩu khí này, ba vị Hộ pháp đã dùng để mời Đường Viêm Thường một lần rồi”.
Bàng Đại Thiên gượng cười nói :
- Vừa rồi ba vị giả truyền Kim Kiếm lệnh uy hiếp Bàng mỗ, bây giờ lại bảo rẳng Giáo chủ quý Giáo có lời mời, tại sao trước khinh thường, sau cung kính, thật quả tình Bàng mỗ chưa biết nên xử trí làm sao cho phải. Thế nào, Kỳ lão huynh hãy giải thích thêm cho lão rõ.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly nói :
- Thiên Diện giáo có ý mời Bàng đại hiệp nên mới ra lệnh cho ba anh em chúng tôi đến đây hôm nay chứ làm gì có việc giả truyền Kim Kiếm lệnh?
Cùng Lai Quái Tẩu nói :
- Lão hủ xin đội ơn Giáo chủ có lời kiến triệu. Nhưng vì tự xét mình cùng quý Giáo xưa nay chưa hề có liên hệ ân oán gì, nên khó lòng tuân lệnh được.
Ngũ Hành Tẩu gằn giọng nói :
- Một khi Kỳ mỗ này phụng mệnh Giáo chủ có lời mời, Bàng đại hiệp không thể nào từ chối không đi được đâu.
Cùng Lai Quái Tẩu thụt lùi ra sau mấy bước, đôi mắt chiếu hào quang sáng rực, cất giọng cười lớn nói :
- Lão hủ có phong văn gần đây nhiều võ lâm cao thủ đột nhiên tuyệt tích giang hồ, thì ra là do quý Giáo cả. Chà, Thiên Diện giáo vừa tái hiện giang hồ, có ý tung một mẻ lưới quét hết nhân vật võ lâm để thực hiện một mưu đồ gì đây?
Ngũ Hành Tẩu nói :
- Bàng đại hiệp cứ đến gặp Giáo chủ bổn Giáo một bận, tự khắc biết ngay. Bàng đại hiệp nên giữ tư cách và bảo vệ uy tín của một phái, không nên để ba anh em Kỳ mỗ phải ra tay nữa.
Cùng Lai Quái Tẩu vận dụng công lực bảo vệ toàn thân rồi mỉm cười nói :
- Xin ba vị thử ra tay một chút xem có đủ sức mời nỗi Bàng mỗ hay không?
Lão vừa nói dứt lời, Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly đã gầm lên một tiếng, tung ra một chưởng.
Cùng Lai Quái Tẩu thấy đối phương đã ra tay, vội vàng dùng tả chưởng tiếp đánh.
Ầm!
Từ trên lưng chừng trời, chưởng phong đột nhiên nổi dậy lửa nhoáng lên, tiếp theo một tiếng long trời lở đất.
Ngũ Hành Tẩu vừa xuất chưởng, thân hình cảm thấy có một luồng khí lực là lạ xuyên qua, tựa hồ như đã tiếp thêm một chưởng của kẻ khác. Nhất định trong lúc ra tay, đã có người thừa dịp đánh lén để sát hại đối phương.
Ngũ Hành Tẩu đôi mắt tóe hào quang, loang loáng nhìn vào khu rừng trước mặt thét lớn :
- Phần Tâm chỉ! Thân pháp quả nhiên cao diệu phi thường. Cao nhân nào đã muốn cùng Kỳ mỗ chạm trán xin mời ra đây, chuyện gì lại ẩn mặt như thế?
Từ trong khu rừng có hai tiếng cười hà hà nổi lên, lập tức có tiếng đáp :
- Ngũ Hành chân khí của Kỳ lão quả tiếng đồn không sai. Tiểu đệ xin bái lĩnh tuyệt học một phen.
Ngay khi đó, một bóng người từ trong rừng đi ra, dáng điệu cao cao, nét mặt lầm lỳ, xương xương, có vẻ hốc hác, mình mặc áo xanh, lưng đeo kiếm dài.
Vệ Thiên Tường xuýt chút nữa kêu lên thành tiếng. Thì ra người đó chính là Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ.
Ngũ Hành Tẩu nói :
- Cứ như Phần Tâm chỉ của đại huynh hình như thuộc công phu hỏa môn. Trên giang hồ thường nghe đại danh Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ, nhưng không mấy ai được hân hạnh gặp mặt.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly tái mặt gật đầu nói :
- Kỳ mỗ này cùng lệnh sư huynh trước kia có xích mích chút ít, phải chăng vì lẽ ấy mà Chử đại hiệp cố ý tìm mọi cách để phá hoại việc làm của Kỳ mỗ chăng? Xin cho biết lý do nào đưa đẩy Chử huynh về đây hôm nay?
Chử Vô Kỵ nói :
- Lão Kỳ phụng mệnh làm việc, tiểu đệ cũng biết phụng mệnh mà làm việc như thế chứ! Hai bên đều thi hành sứ mệnh của mình tại sao lại nói rằng cố tình phá hoại lẫn nhau.
Ngũ Hành Tẩu đưa tay trỏ Kim Kiếm lệnh cắm trên tảng đá nơi đỉnh núi liền nói :
- Nếu như thế có lẽ Chử đại hiệp đã phụng mệnh Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp đi làm nhiệm vụ phải không?
Chử Vô Kỵ chỉ cười lạt một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng ngay trong khi ông vừa cười lạt, bỗng có tiếng thét vang, nhiều bóng người thấp thoáng vụt bay lên, chưởng phong ào ào như trận bảo kiếm sôi đá, cát bụi bốc lên mịt mù che lấp cả một góc rừng.
Xem tiếp hồi 57 Thay hình đồi dạng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...