Kim Kiếm Lệnh

Vệ Thiên Tường sửng sốt nghĩ bụng :

- “Thanh kiếm Tùng Văn của mình, ngày ở Thành Đô đã trao cho Uyển muội sử dụng, vì thành kiếm của nàng bị Ngô Câu kiếm của Đường Viêm Thường chặt đứt. Tại sao hôm nay nàng lại để trên giường của mình? Chả lẽ nàng có điều gì bực mình bỏ ra đi rồi sao?”

Đến đây chàng không dám suy nghĩ nhiều hơn nữa, vội vàng chạy lên giường ngủ của Nam Cung Uyển lục soạn ra xem thì gói hành lý của nàng cũng biến đâu mất rồi.

Vệ Thiên Tường rầu rầu lẩm nhẩm :

- Uyển muội! Cớ sao đa tâm quá!

Ngay khi có người hỏi lớn :

- Vi hiền đệ, đã ngủ chưa?

Đó là tiếng nói của Vạn Vũ Sinh. Vừa hỏi dứt lời, Vạn Vũ Sinh đã bước vào phòng. Nhìn thấy Vệ Thiên Tường ngơ ngơ ngác ngác như kẻ mất hồn, Vạn Vũ Sinh ngạc nhiên vội hỏi :

- Ủa, vi hiền đệ sao có vẻ bất an như vậy? Còn Nam Cung huynh đệ đâu rồi không có đây?

Vệ Thiên Tường đau khổ rầu rầu đáp :

- Cô ta đi rồi còn đâu nữa!

Vạn Vũ Sinh ngạc nhiên hỏi :

- Ủa, tại sao lại “cô”? Vì sao anh ấy lại vô cớ bỏ đi? Có điều gì giận hờn chăng?

Vệ Thiên Tường cười gượng nói :

- Vạn nhị ca, tiểu đệ chẳng dám giấu gì nhị ca, cô..., Nam Cung Uyển là con gái giả dạng nam trang đấy.

Vạn Vũ Sinh quắt mắt hỏi :

- Cô ta là gái sao? Thảo nào trán cô ta thấp, tiếng nói thanh tao, thân hình bé nhỏ. Té ra cô ta là ái nữa của Cầm Linh Thần Quân rồi!

Vệ Thiên Tường lặng thinh gật đầu.

Vạn Vũ Sinh bỗng vỗ vào trán nói :

- Phải rồi, thế thì hỏng bét cả cô ta bỏ đi đây nhất định là vì nổi cơn ghen rồi chứ gì nữa!

Vệ Thiên Tường đỏ mặt những cũng gật đầu tỏ ý tán thành nhận xét ấy là đúng.

Vạn Vũ Sinh giậm chân nói lớn :

- Nếu vậy tại sao không chịu đuổi theo, nếu hành động mau cũng còn kịp chán.

Vệ Thiên Tường buồn rầu lắc đầu nói :

- Khinh công của Uyển muội rất cao nàng bỏ đi cũng khá lâu rồi, e lúc này có đuổi theo cũng không còn kịp nữa. Huống chi, đâu biết chắc chắn nàng đi theo lối nào.

Vạn Vũ Sinh lắc đầu nói :

- Tâm sự các cô bé ngây thơ, rắc rối và khó mà đoán được. Tuy nhiên có lẽ nàng chưa đi xa đâu. Chúng mình hãy mau mau đuổi theo xem, may ra còn kịp.

Nói rồi đưa tay kéo Vệ Thiên Tường đi luôn.

Hai người rảo bước chạy ra khỏi Phi Phượng tiêu cục.

Vạn Vũ Sinh nhận thấy tài khinh công của Vệ Thiên Tường cao hơn mình nhiều, nếu Nam Cung Uyển quay về Cầm Linh sơn tất nhiên phải theo đường phía Nam cho nên bảo Vệ Thiên Tường đi theo về hướng đó. Còn chàng nhận nhiệm vụ ở lại các vùng lân cận Kim Lăng lùng kiếm. Bất luận trong hai người có tìm được hay không thì lúc trời sáng tỏ cũng phải quay trở lại.

Vệ Thiên Tường vâng dạ, rồi tức tốc trổ thuật khinh công tuyệt kỹ bay vút về hướng Nam.

Không bao lâu chàng đã vượt ra khỏi vùng ngoại thành rồi cứ thuận thao đường quang lộ chạy thẳng một mạch.

Thân hình chàng lao đi vun vút mau như một mũi tên, không bao lâu đã vượt qua trên một trăm dặm đường, nhưng cánh hồng biền biệt, tìm ngóng khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Uyển đâu hết.

Trong lòng chàng bổng sinh ra ngờ vực không chắc Nam Cung Uyển đã đi về lối này, nên vội dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn quanh quất khắp nơi.

Chàng nghĩ bụng :

- “Hay là mình thử xông lên đỉnh núi cao. Trên ấy tầm mắt có thể nhìn bao quát một chu vi xung quanh, xa hơn hai chục dặm, nếu có gì xảy ra cũng không qua khỏi nhãn quanh của mình”.

Nghĩ thế thực hiện ngay.

Chàng thi triển khinh công chạy vút lên đỉnh núi.


Tòa núi này cũng không cao lắm, nên chạy không bao lâu đã lên đến chóp núi.

Vệ Thiên Tường đưa mắt quan sát khắp bốn phương tám hướng, thấy nhà cửa cất san sát gần nhau như bắt típ, chính giữa một khoảng trống lờ mờ, không có một bóng người lai vảng.

Một chặp sau, khi chàng vừa quay mình lại, bỗng thấy phía bên phải, cạnh chân núi, trong một đám rừng cây thưa, có thấp thoáng bóng người, nhưng chỉ nhấp nhô vài cái rồi vụt biến mất ngay.

Nhãn quang của Vệ Thiên Tường sắc bén phi thường. Tuy mới nhìn thoáng qua từ đằng xa nhưng cũng phân biệt được ngay một cách rõ ràng bóng đó thân hình nhỏ nhắn, hình như một người con gái. Trong lòng chàng bỗng nhiên xúc động, rồi vì tính tò mò thúc đẩy, liền rảo bước đuổi theo về hướng đó như bay.

Đây là một cánh gò núi bằng phẳng, nhiều cây Bách lâu năm mọc dựng đứng cao sừng sững chọc trời xanh. Ngoài ra còn nhiều loại cây cối khác um xùm, che kín cả.

Khi chàng phi thân đến nơi, vì cây cối tàng lá che khuất nên không nhìn thấy gì cả.

Từ bề rừng hoang núi vắng, đâu đâu cũng vắng lặng như tờ.

Trong lúc chàng dự định xuyên rừng đi ra phía bên kia, bỗng nhiên tâm linh bạo động hình như có một triệu chứng bất ngờ xảy ra nên vội vàng dừng chân ngừng lại quan sát nữa.

Thình thịch, từ phía trước, cách chừng hai chục trượng, có hai bóng người thủng thỉnh đi đến, dáng điệu có vẻ khác thường.

Suốt mấy tháng nay lăn lộn với gianghồ, Vệ Thiên Tường đã có qua một ít kinh nghiệm, vội vàng né mình sang một bên, nhẹ nhàng phóng lại một gốc cây cổ thụ thu mình ẩn nấp, chỉ để hai mắt loang loáng nhìn ra ngoài.

Thì ra trong đám cây rừng này có một tòa cổ mộ kiến trúc trên một khoảng đất khá rộng. Tấm bia mộ đã dời sang một bên, còn chừa ra một cái cửa mộ sâu thẳm, tối ngòm.

Nhìn lại phía trước, trên một cái đài xây bằng đá có hai nàng con gái, áo quần tha thướt, dáng đi ẻo lả dịu dàng, đang sánh vai nhau đi thủng thỉnh, gót sen thoăn thoắt nhẹ nhàng, trên tay mội người bưng một chiếc hộp sơn đỏ khá lớn.

Hai người từ từ lặng lẽ đi về phía trước tòa cổ mộ.

Vệ Thiên Tường ngạc nhiên hết sức và nghĩ bụng :

- “Hai người con gái này là ai, ngay hay gian, hiền hay dữ mà đêm khuya lại đi đến chốn hoang vu này? Họ đi tế mộ sao?”

Hai người tuy bước đi đủng đỉnh nhẹ nhàng nhưng mau thoăn thoắt, rõ ràng cả hai đều có trình độ võ công khá cao siêu, chứ không phải hạng tầm thường.

Khi cả hai nàng đi đến gần bàn thờ bỗng phân ra, một phải, một trái, đứng quay mặt vào mộ, cúi mình xuống rồi cất giọng oanh thỏ thẻ thưa :

- Hai đệ tử vâng lênh gia sư đến đây cung thỉnh tháp giá!

Vệ Thiên Tường ngạc nhiên quá, chợt nghĩ bụng :

- “Cứ như khẩu khí này đâu phải xưng hô cùng kẻ khuất mặt. Dám chắc trong mộ này có người sống đang ẩn dật. Hai người con gái đến đây nhất định phải có một dụng ý khác thường”.

Trong chớp mắt, khi hai người con gái vừa nói dứt lời, thình lình từ trong Cổ mộ có một chuỗi cười khành khạch vang lên, nghe lảnh lót, chát cả lỗ tai, khó chịu vô cùng.

Vệ Thiên Tường là một người có võ công cao siêu tột bậc cũng cảm thấy rợn người lạnh gáy trước cảnh tượng này.

Khi nghe tiếng cười phát ra từ phía dưới, Vệ Thiên Tường bỗng đưa mắt nhìn trở xuống. Không biết tự bao giờ đã xuất hiệu một chiếc đầu lâu khổng lồ vô cùng cổ quái.

Nhưng không phải! Đó là một con người dị tướng, đang ngồi chồm hỗm!

Người ấy có một chiếc đầu khổng lồ, to quá cỡ, tóc mọc xồm xoàm, râu ria tua tủa, râu tóc soắn vào nhau, quấn lại từng cục rồi nùi như một đống cỏ khô. Phía dưới mình thì vừa gầy vừa nhỏ, bé nhỏ một cách kỳ lạ!

Người ấy mặc một chiếc áo đen, dài không đầy ba thước, tay trái bị cụt mất chỉ còn lại nửa cánh. Tay phải vừa gầy, vừa đen, tựa hồ như móng quạ.

Hai con mắt long lên, phát ra những tia sáng xanh lè, chiếc mồm vừa rộng vừa to, hai môi dầy loa ra những chiếc phều.

Người ấy ngồi quay về phía hai nàng con gái, sắc mặt hình như đang cười, nhưng không phải cười, trái lại có nhiều vẻ đanh ác, hết sức rùng rợn khó coi.

Vệ Thiên Tường vừa trông thấy bỗng giật mình kinh sợ, chàng không tin chính mắt mình trông thấy, mà chỉ là một giấc mơ, vội vàng đưa hai tay dụi để nhìn lại cho kỹ.

Tuy chưa rõ thân thủ và bản sự ra sao, nhưng cứ như các hình tướng này cũng đủ làm cho lắm tay cao thủ võ lâm phải khiếp vía rồi.

Khi ấy nàng con gái đứng bên phải, vội vàng kính cẩn đi về phía gần bàn thờ, đưa tay bưng chiếc hộp lớn sơn son đặt trước mặt quái nhân rồi từ từ mở nắp ra.

Vệ Thiên Tường vốn có sẵn một nhãn lực cực cao, có thể nhìn thấy những sự vật từ xa một cách rõ ràng. Chàng nhìn vào hộp, hình như đó là một con dê sắc vàng, còn sống.

Lão quái nhân đầu lớn bỗng chớp đôi mắt như điện nháng, đưa một chiếc tay khẳng khiu như vuốt qua, từ từ cào vào bụng con dê, moi ra một đúm, đủ cả tim gan, phèo phổi, máu chảy dầm dề, rồi đưa vào cái miệng loa to, nhai nhóp nhép vài cái rồi nuốt chửng ngay.

Người con gái liên vứt bỏ cái xác con dê đi rồi bưng lên một chiếc mâm đồng đựng đầy huyết dê nóng hổi dâng lên. Lão đưa tay đỡ lấy rồi đưa lên miệng uống một hơi ừng ực hết sạch.

Lão uống cạn mâm máu, nàng ấy đứng lên rồi từ từ rút lui ra sau.

Bây giờ đến phiên người con gái đứng bên trái.

Nàng ta đợt cô gái bên phải lui ra rồi, lập tức buông cái hộp son của mình đến đặt trước mặt lão quái nhân, rồi đưa tay mở nắp hộp ra.


Người con gái vừa mở nắp xong, đôi mắt quái nhân đã sang rõ, nhìn chăm chú vào đó lộ vẻ thích thú, một chặp cất tiếng ồ ồ hỏi :

- Thứ này do mầy đem lại phải không?

Người con gái cúi nhìn lễ phép đáp :

- Dạ tiểu nữ phụng mệnh gia sư, đặc biệt tìm kiếm để chuẩn bị cho lão tiền bối dùng.

Quái nhân to đầu đắc chí cười khành khạch nói :

- Hay lắm, nếu cần, để lao phu đích thân ra tay tìm lấy cũng được.

Người con gái vội dạ một tiếng rồi lặng yên đứng qua một bên.

Quái nhân đưa tay quào vào mâm, chộp lấy một vật gì mềm nhũn hình như đang có cuộn khúc, có vẻ bèo nhèo rồi há cái mồm đỏ ngoẹt như máu, cắn một miếng nhai nhóp nhép, chắp thêm mấy cái có vẻ ngon lành lắm.

Vệ Thiên Tường chăm chú nhìn và theo dõi. Thấy quái nhân ăn sống ruột gân con dê đến nỗi máu me dính đầy mặt thì cho rằng đây là loại người quen thói ăn sống uống máu, bản chất man rợ.

Ngờ đâu khi nhìn rõ vật đang cầm nơi tay lại cắn một miếng nhai nhóp nhép rõ ràng là một chiếc bào thai con nít chưa đầy mười tháng.

Chàng bỗng nổi giận đùng đùng vì thấy quái nhân quả nhiên là một quái vật, yêu tà, không còn nhân tính nữa. Hai người con gái kia đã móc bào thai con nít cung ứng cho quái vật này thì nhất định không phải hạng người lương thiện rồi.

Những hạng người này, tình cờ gặp được nơi đây, nhất định không thể để yên mà phải vì đời trừ bớt một mối hại.

... Chàng suy nghĩ rồi vừa muốn ra tay bỗng nhiên có một tiếng nói rỉ rỉ tận trong mang tai, tuy nhỏ nhưng nghe hết sức rõ ràng.

- Vệ thiếu hiệp, chớ nên vong động.

Vệ Thiên Tường giật mình. Nhìn kỹ lại thì cách đó độ bảy tám trường có một cánh bóng đen, nhỏ, thấp chỉ loáng qua một cái rồi biến mất ngay.

Chàng nghĩ bụng :

- “Người này có thể luyện được lối Truyền âm nhập mật, nói thằng vào tai cho một mình ta nghe, chứng tỏ không phải là tầm tường, mà có một công lực vô cùng thâm hậu”.

Thì ra đêm nay, ngoài chàng ra còn có một cao nhân ẩn mình trong rừng này mà chàng không biết.

Cứ như thái độ ấy nhất định là bạn chứ không phải là thù địch. Vì vậy chàng suy nghĩ :

- “Kẻ ấy tuy chưa biết là ai, nhưng người ta đã lên tiếng khuyên can mình không nên vong động, tất nhiên đã có lý do rồi, hay có dụng ý nào khác chưa biết chừng. Chi bằng mình hẵng thận trọng theo dõi thử xem một chặp rồi sẽ hay”.

Một chặp sau, quái nhân đã ăn hết chiếc bào thai. Lão liếm môi, liếm mép để tận hưởng hết dư vị mà vẫn còn tỏ ý thèm thuồng. Hai luồng nhãn quang của lão xanh lè chớp lên loang loáng, cứ chăm chăm nhìn vào người con gái đang đứng trước mặt, đôi môi chóp chép, nước miếng giải lòng thòng hình như còn muốn sơi nữa.

Thình lình lãi trố lên một tràng cười quái gở như quỷ rống, đưa bàn tay đen khẳng khiu như vuốt quạ quào mạnh một cái vào người con gái ấy.

Nàng con gái đang cúi mình dự định bước lui ra sau, không ngờ bị quái nhân chộp lấy.

Nàng cảm thấy toàn thân đau nhói như bị bấu sâu và da thịt. Cả năm móng tay như gươm của quái nhân siết chặt vào vai, bầm sâu vào thịt, khiến nàng giật mình hoảng sợ hét lên the thé :

- Lão tiền bối! Đau quá...

Quái nhân to đầu, trố mắt nhìn thấy mặt nàng ấy tái xanh dờn không còn chút máu, vẫn không chịu nới tay, há cái miêng rộng như chậu máu tươi cười khành khạch nói :

- Hách lão tam sai hai đứa bay lại đây hầu hạ ta ăn uống. Thế mà chúng bây chỉ mang có chừng ấy món, làm sao đủ no bụng được? Trông thấy hai đứa bây, da dẻ mịn màng, thịt chắc còn mềm và ngon miệng lắm, lão phu đang còn muốn sướng miệng, bây giờ đâu còn thứ gì khác ngoài hai đứa mầy nữa.

Nói xong lão quay lại phía nàng con gái bên tay phải bảo :

- Mầy về nói dùm lại với Hách lão tam bảo cho đem thêm thức ăn khác nữa để đánh đổi con bé này. Nếu chậm e không chờ đợi được.

Cánh tay của lão nắm ra vẻ lỏng lẻo bình thường, nhưng nàng con gái cố sức vung giầy dụa đến mấy cũng không thể nào thoát ra khỏi. Nàng càng vùng vẫy càng la hét, lạt cả giọng.

Người con gái đứng cạnh mặt mày tái mét đứng lấm lét nhìn bạn, len lén ngó lại quái nhân rồi lẳng lặng rút lui.

Ngay lúc đó có hai tiếng vèo vèo như xé không gian bay đến có hai bóng người chẳng rõ từ đâu đã thấp thoáng trước mặt.

Bóng người chưa đứng vừng trên mặt đất đã có tiếng quát :

- Lão Tra!

Vệ Thiên Tường giật mình định thần nhìn kỹ, nhưng vì thân pháp hai người hiện ra quá mau lẹ chưa biết ai là ai.

Một chặp sau chàng thấy rõ đó là một đạo nhân mũ sao áo lông, thần thái chững chạc đàng hoàng. Bên cạnh là một trung niên đứng tuổi ra dáng văn sĩ, mình mặc áo trá, lưng thắt đai ngọc.


Hai người vừa đứng yên trên mặt đất thì trung niên văn sĩ đã đưa chiếc quạt đang cầm trên tay, chỉ về phía quái nhân hét lớn :

- Mầy là lão già tàn phế, chưa chết đi cho rồi, cứ sống mãi để tìm thịt người nhậu nhẹt! Hách lão tam đã đối đãi với mầy như thế nào mà còn muốn bắt luôn cả kẻ hậu bối đang cung phụng mình để ăn thịt nữa. Hôm nay nếu chúng ta đến chậm một bước thì mầy đã làm thêm một điều càn dở rồi!

Quái nhân đầu to đưa mắt nhìn hai người, toe miệng cười khành khạch mấy tiếng, từ từ nới mấy ngon tay như vuốt quỷ buông thả người con gái ra rồi nói :

- Chúng mày đến đây vừa kịp lúc, may quá! Lão phu chỉ bực tức Hách lão tam quá keo bẩn, cùng được chu đáo đầy đủ nên mới đùa một tý với con bé cho vui, chứ đâu có tâm địa nào đi ăn thịt nó mà làm gì!

Nói xong lão vươn mình phóng xuống đất.

Vệ Thiên Tường trông thấy ngoài chiếc đầu to lớn quá cỡ mình lão dài không đầy ba thước, hình dáng thật hoàn toàn quái gở, không cân xứng một tí nào hết.

Trung niên văn sĩ đứng nhìn lão quái nhân một chặp rồi lắc đầu nói :

- Lão già sống dai thật. Mầy đã trúng phải độc thủ của Tuyết Sơn lão ni mà không sửa đổi lại tính tình quái gở ấy. Cần phải tu tỉnh hơn phần nào mới được chứ.

Lão quái nhân trợn mắt tròn xoe, râu tóc dựng ngược quát lớn :

- Này, lão họ Văn, lão phu không còn ngán một ai hết. Mụ già Tuyết Sơn lão ni đã chết rồi, nếu lão còn sống, lão phu cũng quyết tìm cho được để bẻ gãy một cánh tay trái rửa mối thù xưa.

Người đạo nhân nãy giờ đứng yên lặng, thấy hai người đấu khẩu khá hăng liền cau mày nói :

- Các ngài mới gặp nhau chưa chi đã lớn tiếng cãi vã xung đột rồi. Như vậy chỉ khiến cho bọn hậu sinh tiểu bối trông thấy chê cười hay sao?

Lao Ta, huynh đến đây mấy hôm rồi cũng nên biết rõ Hách lão tam vời bọn mình về chốn này với mục đích gì chứ. Cứ tình hình hiện tại, huynh có dò biết được đối phương có những nhân vật nào, lực lượng ra sao, đã có điều kiện thuận tiện để mở một trận đại sát chưa?

Lão quái nhân to đầu nói :

- Lão phu có tới trước mấy ngày nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong cổ mộ này, chưa đi lại nơi nào khác, nên không nắm rõ tình hình ra sao. Lão phu chỉ nghe Hách lão tam ngỏ ý muốn thoát ly khỏi Thiên Diện giáo để cùng nhau sáng lập ra “Thất Lão hội”.

Trung niên vặ sĩ cười lớn nói :

- Biên đạo hữu, đạo hữu há không biết Tra lão quái mang hai cố tật ngang nhau, một là thích uống máu người, hai là ham mê ngủ. Hễ nhậu đã là ngủ say, ngoài ra không còn biết gì nữa. Muốn hỏi là thà tự hỏi lấy mình còn hơn. Thôi, chúng mình phải đi tìm Hách lão tam.

Hai người con gái hồi nãy quay lại chắp tay chào hỏi Đạo trang vũ sĩ và Trung niên thư sinh và nói :

- Gia sư đã gửi thư ước hẹn cùng người phái Côn Luân sau ba ngày sẽ gặp mặt tại núi Chung Sơn, nên hiện giờ đang nóng lòng mong đợi kim giá của nhị vị lão tiền bối.

Quái nhân đầu to cười khành khạch rồi nói lớn :

- Các người nôn nóng thì cứ đến trước đi. Ta chờ đúng hạn định sẽ tới sau. Nơi đây thanh tịnh, ngủ thích lắm, khỏi cần bỏ đi sớm.

Đạo trang vũ sĩ liền vây hai người con gái hỏi :

- Hách lão tam hiện giờ đang ở đâu? Các cô còn chần chờ gì nữa mà không chịu đi trước để dẫn đường?

Hai người con gái dạ một tiếng, quay lại phía lão quái to đầu cúi chào rồi lùi dần ra xa. Đi được một đoạn cả hai ngoắc và dẫn Đạo trang vũ sĩ cùng Trung niên thư sinh thẳng đường chạy xuống núi như bay.

Quái nhân to đầu hả chiếc miệng rộng như chậu máu ngáp dài một cái, đôi mắt nhìn xuống chớp anh sáng xanh dờn, hình như có vẻ mỏi mệt muốn ngủ.

Đột nhiên lão lộ vẻ hớn hở muốn đi ra cửa mộ.

Nhưng thình lình, chiếc đầu khổng lồ của lão vênh lên lăc lư lia lịa, hai luồng nhãn quang lóe lên sáng ngời, rồi lầm bầm :

- Người sống, hình như có hơi người sống đang lởn vởn gần đâu đây.

Thế rồi một cánh tay nhỏ khẳng khiu như vuốt qua bỗng vươn dài ra khỏi tay áo rộng, đôi mắt sáng xánh long lên rực rỡ,quét một vòng khắp nơi, mũi hít phầm phập như đánh hơi. Lão thủng thỉnh đi xuống dưới đài, vênh váo nhìn vào phía Vệ Thiên Tường đang ẩn nấp rồi từ từ bước thẳng tới.

Vệ Thiên Tường giật mình không ngờ lão quái nhân đã đánh hơi phát giác được mình, nên vội vàng vận dụng “Cương khí Nghịch Thiên huyền công” dồn cả cường lực vào hai chưởng, đề phòng mọi sự bất ngờ có thể xảy ra.

Bỗng có tiếng lí nhí nho nhỏ hồi nãy lại nổi lên hai bên tai, nhưng lần này có vẻ gấp rút hơn.

- Vệ thiếu hiệp hãy lùi mau về phía sau! Con quỷ này đã luyện được “Ngũ Quỷ trảo” mười phần lợi hại, xin chớ khinh thường mà lại gần hắn.

Câu nói vừa dứt thì lão quái nhân ta đầu đã thủ một tay phía trước ngực, vẻ đầy sát khí, tiến gần sát ven rừng rồi.

Vệ Thiên Tường tin tưởng vào uy lực của Nghịch Thiên huyền công, khinh thường tất cả mọi địch nhân nên không bao giờ chịu rút lui.

Một luồng chỉ phong nhỏ rí rít nhè nhẹ, xuyên thằng về phía lão quái nhân to đầu, tựa hồ như không gây một tiếng động.

Lão quái nhân tuy giả bộ hiên ngang dõng dạc tiến tới, dáng đi vô cùng thong thả và thận trọng. Trong phạm vi mười trượng nhất nhất không có một sự việc gì khác lạ có thể qua mắt được lão.

Luồng chỉ phong gần như không tiếng động vừa gần đến mình thì lão bỗng loáng một cái, thân thể lẹ như gió chuyển qua nơi khác ngay.

Thật không ngờ thân hình lão nhỏ bé, không tương xứng chút nào và lại ảo diệu đến chừng ấy.

Chỉ thấy lão khẽ rung một chút đã né khỏi luồng chỉ phong một cách dễ dàng.

Lão trổ lên một chuỗi cười to, nói lớn :

- Chu Sa chỉ! Hà hà, lão ni cô, té ra mày chưa chết ư? Lão Tra này đang cố tìm...

Xẹt một tiếng từ cánh rừng đối diện! Một bóng xám vừa thoáng ra rồi vụt mất ngay trong chớp mắt.

Lão quái nhân tức giận lồng lộn lên gầm gừ như một con ác thú đang nổi cơn điên.


Hai chân lão khẽ nhún một cái, tức thì đầu trước chân sau, toàn thân lao vút đi như một vì sao đổi ngôi nhằm hướng bống xám phóng theo vô cùng mau lẹ.

Vệ Thiên Tường vừa nghe ba tiếng “Chu Sa chỉ” thoát ra từ miệng lão quái nhât, giật mình lẩm nhẩm :

- Chu Sa chỉ! Quái lạ thật! Chả lẽ cái bóng xám kia là Thôi đại thẩm ư?

Ngay lúc đó có tiếng nói thoảng vào tai :

- Vệ thiếu hiệp, chỗ này không tốt, chớ nên ở lâu.

Vệ Thiên Tường quay đầu ngó lại thấy một đạo nhân thân hình bé nhỏ như một đứa con nít, từ trong rừng thoăn thoắt đi ra.

Vừa ra khỏi rừng, đạo nhân bỗng vươn người lên, chân tay duỗi thẳng mấy cái, thân hình tự nhiên lớn lên, trong chớp mắt không khác nào người thường.

Vệ Thiên Tường nhìn kỹ thì đạo nhân ấy là Lao Sơn Thanh Phúc cung Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa nên vội chắp tay nói :

- Té ra là Lý đạo trưởng! Nãy giờ mong ơn mấy lần truyền âm chỉ dạy những điều nên làm. Như vậy có lẽ Đạo trưởng đã biết rõ lai lịch của lão quái nhân này rồi?

Lý Thành Hóa vội vàng đáp lễ và từ tốn nói :

- Vệ thiếu hiệp! Thế ra thiếu hiệp chưa biết rõ cái lai lịch của tên ma đầu này sao? Nơi này không thuận tiện để nói chuyện lâu, vậy chúng ta hãy vừa đi vừa đàm đạo cũng được.

Vệ Thiên Tường thấy thái độ hoảng hốt, e dè của Lý Thành Hóa thì trong bụng nghĩ thầm :

- “Lạ thật, Lý Thành Hóa kể ra cũng là một cao thủ thượng thặng trên giang hồ, thế mà đối với lão quái nhân to đầu này lại có vẻ ngán sợ cứ giục mình tránh đi mãi, chắc đây là một nhân vật ghê gớm lắm”.

Lý Thành Hóa vừa đi vừa nói :

- Lão quái to đầu áo đen tên là Tra Nguyên Thông, xưa nay khét tiếng nhất trong nhóm Thập tam tà. Công lực của lão đã đi đến chỗ biến hóa tột đỉnh. Chỉ vì lão có tính đa sát lại thích ăn gan uống huyết người nên xưa kia đã bị Tuyết Sơn thần ni chặt mất một cánh tay trái.

Lý Thành Hóa nói tiếp :

- Cử như thiên hạ đồn đại thì lão ma đầu lợi hại này đã ẩn cư nới Miếu Linh, khổ tâm luyện tập được món “Ngũ Quỷ trảo” và cố tâm tìm kiếm cho được Tuyết Sơn thần ni để trả thù rửa hận. Lão đã hai phen tìm đến núi Tuyết Sơn những thảy đều thất vọng vì không gặp được thần ni.

Còn ma đầu này có một khứu giác cực kỳ bén nhậy, nếu vừa rồi bần đạo không cẩn thận thu hình bé nhỏ lại thì đã bị hắn phát giác ra rồi. Riêng Vệ thiếu hiệp vì đứng cách hắn trên hai chục trượng nên mới không bị hắn đánh hơi được đấy thôi. Vừa rồi, sau khi Tinh Hoàn Vũ Sĩ và Thiết Phiến Tướng Công bước chân ra đi, lập tức lão ta đã đánh hơi được người lạ ngay, đủ thấy mức lợi hại của khứu giác là dường nào rồi.

Đêm nay nếu không có bậc cao nhân khác chọc hắn và lừa cho hắn đi nới khác thì... ha ha... không phải bần đạo quá đề cao người mà xem nhẹ mình... e rằng cả hai người như Vệ thiếu hiệp và bản đạo đây cũng không phải là đối thủ của lão.

Vệ Thiên Tường thấy Lý Thành Hóa đề cao lão quái áo đen to đầu một cách ghê hớm như vậy trong lòng không khỏi không tin, chàng hỏi thêm :

- Vừa rồi Lý đạo trưởng có nói Tinh Hoàn Vũ Sĩ và Thiết Phiến Tướng Công, chẳng hay bản sự của hai người như thế nào?

Lý Thành Hóa nói :

- Hai người ấy cũng là nhân sự trong Thập tam tà. Người mặc đạo trang là Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện Đạo Huyền. Người ăn mặc theo lối văn sĩ là Thiết Phiến Tướng Công Văn Tử Thần, hai người này đều là phe cánh đắc lực của Nhân Yêu Hách Phi Yên.

Nói đến đây, Lý Thành Hóa nhìn Vệ Thiên Tường cười lớn :

- Ha ha, Vệ thiếu hiệp, đừng tưởng lầm là họ trẻ tuổi hơn bần đạo đấy nhé. Thật ra những tên ma đầu này, kẻ nào cũng ít ra qua thất tuần cả đấy!

Ông ta tuy nói nhưng hai chân bước đi thoăn thoắt như suối chảy mây trôi, thân hình không giây phút nào chậm lại. Nhưng lúc nhìn sang bên cạnh, thấy Vệ Thiên Tường vẫn thản nhiên bước theo ngang vai, không chút vất vơ.

Lý Thành Hóa thầm thán phục vị thiếu hiệp này; tuổi đầu chưa bao nhiêu mà đã vũ lực lẫn khinh công đều không thua kém mình chút nào, sư phụ luôn khen ngợi y cũng phải.

Đi được một chập, Vệ Thiên Tường hỏi tiếp :

- Đạo trưởng chuyến này về đây chắc hẳn đã nhận được thư mời của Lục lão tiền bối rồi phải không?

Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa cười xòa nói :

- Vệ thiếu hiệp đoán đúng, nhưng chỉ mới được một nửa thôi.

Vệ Thiên Tường đang ngạc nhiên định hỏi tiếp thì Lý Thành hóa đã nói luôn :

- Gia sư trước đây vô ý luôn miệng nói lại lịch cây báu kiếm Ngô Câu của Đường Viêm Thường giống như báu lệnh thúc nên ngại rằng, Vệ thiếu hiệp vì nóng lòng lại nông nổi lên Tây Xuyên chăng?

Đường Viêm Thường vốn là con người thâm hiểm lại chuyên môn dụng độc, nhất là “Vô hình chi độc” của lão thật là thiên hạ vô song, nếu vô ý e bị hại cho nên ta ra lệnh cho bần đạo tức tốc đuổi theo để tìm cách ngăn cản. Không ngờ bần đạo chỉ bận một chút việc, phải chậm đi một bước không đuổi kịp

Lý Thành Hóa nói đến đây bỗng trầm giọng tiếp :

- Dạo này trên giang hồ lại xuất hiện thêm một vị tên là Vi Hành Thiên, biệt danh là Tu La thư sinh, võ công tột bậc, cứ như lời đồn đại của thiên hạ thì thân hình và diện mạo có nhiều điểm giống thiếu hiệp, do đó bần đạo đoán có thể là thiếu hiệp đổi tên.

Hồi nãy vừa thấy thiếu hiệp, bần đạo vội vàng đuổi theo đến đây, không ngờ gặp Tra lão quái xuất hiện nên phải tạm ẩn mình. Thấy thiếu hiệp có ý ra tay, lão phu vội vàng dùng lối truyền âm lên tiếng ngăn cản.

Vệ Thiên Tường vội vàng nói :

- Tại hạ vì nóng lòng đi dò xét nguyên nhân cái chết của sáu vị thúc thúc nên đổi tên là Vi Hành Thiên, tự xưng là Tu La môn hạ để tránh bớt sự chú ý của giang hồ, khỏi gây thêm điều rắc rối cho công việc mình. Vậy mong đạo trưởng vui lòng giữ kín cho.

Lý Thành Hóa cười nói :

- Dẫu Vệ thiếu hiệp không dặn, bần đạo cũng chẳng bao giờ thổ lộ với ai làm gì, xin cứ yên tâm.

Vệ Thiên Tường chắp tay cảm tạ rồi cùng Lý Thành Hóa chia tay.

Xem tiếp hồi 42 Đại chiến tại Minh Lăng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui