Quỷ Kiến Sầu giận dữ vừa gầm lên thì Đại Mã Kim Đao đang ngồi ở hàng đầu bỗng loáng một cái như chớp, một bóng chưởng khổng lồ, in ngay vào ngực Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường đã chủ tâm muốn trêu cợt hắn, nên lẽ dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn rồi. Chàng vừa cười vừa nói :
- Lục Thừa, thiếu gia đang chờ đợi được lãnh giáo vài chiêu tuyệt học.
Nói rồi liền nhún chân nhảy vọt ra khỏi sảnh đường, đứng ngay tại giữa sân.
Quỷ Kiến Sầu cũng tung mình nhảy theo, đánh luôn hai chưởng.
Tức thì khắp nơi chỗ nào cũng thấy loang loáng hình ảnh của y chập chờn, chưởng lực hùng hậu không tả, bao bọc cả các đại huyệt trên người Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường thấy thân pháp của Quỷ Kiến Sầu lanh lẹ quá sức cũng phải ngấm ngầm kinh sợ. Chẳng trách lão dám mở miệng thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, xem người nửa mắt, và chủ trương kết hợp những người trong phái Hắc đạo để báo thù thay cho hai tên trong Quan Lạc tam sát.
Nghĩ vậy nên chàng rất thận trọng đề phòng không dám coi thường khinh địch.
Trong lòng đã có định kiến, hai chưởng của chàng cùng một lúc bật lên, đem tất cả tuyệt kỹ của “Thiên Tinh chưởng pháp” học được của Đồng thúc thúc ra ứng phó.
Ba mươi năm trước đây, trên một dải đất khắp vùng Quan Lạc, Quỷ Kiến Sầu còn nổi danh một đại sát tinh, từ khi bị thất bại về tay Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn, trong số Tam sát chỉ còn một mình hắn thoát chết, nên gần hai chục năm nay hắn cố công ẩn cư trong vùng Mang Sơn, khổ công luyện tập, trau dồi bản lĩnh đã đến mức thượng thừa.
Hơn nữa, đã mười ba năm nay, Võ lâm Minh chủ Vệ Duy Tuấn đột nhiên mất tích, hắn không còn người đối thủ, cho nên cái danh hiệu Mang Sơn Quỷ Kiến Sầu ở trên khắp chốn giang hồ đã nổi dậy như cồn, có phần trội hơn cả Quan Lạc tam sát ngày trước nữa.
Hai mươi năm qua chưa gặp địch thủ, con người hắn đã hun đúc một tánh tự cao, tự đại, nhìn người như cỏ rác.
Trừ ra một vài nhân vật lẻ tẻ trong giới Hắc đạo, ngoài ra hắn chẳng còn xem ai ra gì hết.
Tối hôm nay vừa bị Vệ Thiên Tường chọc tức trước mặt mọi người, hơn nữa đối phương lại là con cháu của Vệ Duy Tuấn, ngay cả Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ vẫn có tin đồn đã bị thất bại dưới tay hắn nên trong lòng y đã có ý e dè rồi.
Một khi xáp trận, nếu không phải gặp tay đại kình địch, chẳng bao giờ hắn chịu dở ngón “Ngũ Quỷ Ảo Ảnh chưởng” (ảnh chưởng thấp thoáng như có năm bóng ma).
Chưởng pháp này tiềm tàng cả sự thâm độc, mềm dẻo và dư ảnh, huyền diệu vô cùng. Cứ mỗi thế chưởng phát ra đều nhắm vào những mục tiêu bất ngờ, khiến cho đối phương chẳng biết đâu mà phòng bị kịp.
Theo hắn nghĩ đối với một đứa bé con, sinh sau đẻ muộn chưa được mấy tuổi đầu, nếu mình ra tay, nhất định không đối phó nổi.
Nhưng ngờ đâu Vệ Thiên Tường không đem những thế võ nào cao siêu tuyệt diệu mà chỉ thi thố Thiên Tinh chưởng pháp của Quá Thiên Tinh Đồng Thứ chống lại mình. Thế mà hắn vẫn xoay trở hết muốn kịp!
Thấy vậy, trong lòng hắn bỗng nổi lên niềm khiếp sợ, tức thì song chưởng vũ lộng ráo riết, múa lanh như chớp nhoáng.
Vệ Thiên Tường bị Quỷ Kiến Sầu liên tiếp tấn công mấy lần, cảm thấy công lực của lão vô cùng hùng hâu, thêm lối đánh ảo diệu phi thường, phải buộc lòng dụng “Nghịch Thiên huyền công” bảo vệ khắp thân mình, không dám xem thường khinh địch nữa.
Trong chớp mắt, hai bên đánh nhau hơn hai mươi thế. Lúc tiến lúc thoái, tới lui thấp thoáng, ẩn hiện như bóng ma kình lực phát ra khắp bốn mặt ào ào.
Trước thân pháp kỳ diệu của hai bên, bọn Giả lão ngũ và Bạch Diện Lang, Xuyên Sơn Giáp đứng ngoài nhìn thấy hoa cả mắt, đứng xem trong lòng đã hoảng sợ ngậm câm như hến, không dám thở mạnh.
Xưa nay Quỷ Kiến Sầu tự cao tự đại, xem mình quá cao, coi những võ lâm thiên hạ chẳng ra gì. Ngày nay lại công nhiên tiếp chiêu cùng một kể thiếu niên tuổi đời chưa mấy, kể ra cũng là một điều sỉ nhục khá lớn lao rồi.
Nếu còn chịu thua tiểu tử này, tin đồn ra khắp giang hồ, còn chi là thể diện và uy tín nữa.
Hắn nghĩ thế rồi co mười ngón tay như mười chiếc móc sắt, mình nghiêng nghiêng về phía trước, hình như định chộp tới, đôi mắt đầy sát khí, nhìn chòng chọc vào Vệ Thiên Tường như muốn nuốt sống ăn tươi.
Vệ Thiên Tường thấy thần sắc của đối phương có vẻ trang trọng lắm, biết rằng hắn đang ngấm ngầm vận dụng “Cửu U thần công” là một đòn nghề ghê gớm nhất của hắn xưa nay, để tấn công mình bất ngờ.
Chàng nghĩ rằng, với mức tấn công của hắn, chưa chắc “Nghịch Thiên huyền công” của mình đã chống đỡ nổi.
Còn Quỷ Kiến Sầu quả nhiên đang vận dụng “Cửu U âm công” bảo vệ toàn thân. Hai luồng nhỡn tuyến của hắn đã bật ra những tia sáng xanh lè, rồi dần dần tiến sát về phía Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường cứ dần dần lùi lại, hai mắt nhìn chòng chọc vào hắn, đề phòng mọi sự tấn công bất ngờ.
Bốn mắt long lên sáng quắc nhìn nhau sòng sọc, một tiến một lùi, cứ chạy quanh vòng tròn như kèn kéo quân.
Quỷ Kiến Sầu cho là đối phương đã khiếp sợ “Cửu U âm công” của mình, đắc chí, nở một nụ cười nanh ác, gầm lên một tiếng dữ dội, tung luôn hai chưởng như gió cuốn điện giăng đánh mạnh vào ngực của Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường không hề né tránh, trong chớp mắt vụt đưa cao tả chưởng, vận đủ thập thành công lực, dùng “Huyền Thiên nhất chưởng” tiếp đón không chút e dè. Đây là một chưởng pháp vô cùng lợi hại trong “Thái Thanh tâm pháp”.
Hai người đồng thời phát chưởng, Cửu U âm công của Quỷ Kiến Sầu đột nhiên chạm phải một luồng kình lực vô cùng hùng hậu. “Bình” một tiếng lớn, thân hình hắn bị đánh bật lên, lui lại trên bảy, tám bước.
Nội công của hắn tuy nhiệm mầu, nhưng không thể chịu đựng nổi. Hắn chỉ hự một tiếng, gượng gạo đứng lại. Mặt mày tái xanh hai chân xinh vinh, ráng lắm mới giữ vững được thăng bằng trên mặt đất.
Còn Vệ Thiên Tường, tuy bị chưởng lực của Quỷ Kiến Sầu xô ngược lại hai bước nhưng vẫn thản nhiên, cười lớn nói :
- Ồ, Quỷ Kiến Sầu của Quan Lạc tam sát; tiếng đồn đãi khắp giang hồ, chẳng qua cũng chỉ như thế thôi ư!
Quỷ Kiến Sầu hết hồn, không thể tưởng tượng được đối phương chỉ mấy tuổi đầu mà công lực đã nhiệm mầu hùng hậu đến mức ấy được.
Hắn ngưng tụ thân hình lại, đứng yên một lúc, bỗng nhiên nhún chân một cái điểm xuống đất, toàn thân vọt lên như chiếc hỏa pháo, bay luôn ra ngoài, biến mất.
Vệ Thiên Tường không đuổi theo. Chàng quay lại trước sảnh đường, đưa mắt nhìn vào ba người đang định bước đi.
Giả lão ngũ, Bạch Diện Lang Lưu Đại Dung và Xuyên Sơn Giáp, chính mắt nhìn thấy một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng như núi là Quỷ Kiến Sầu còn bị thất bại và tìm đường tẩu thoát, đã kinh hồn hoảng vía, định tìm cách rút lui.
Nhưng đã muộn rồi!
Chúng vừa dự định chạy ra khỏi sảnh bỗng có một bóng trắng thoáng qua. Người nào cũng cảm thấy như huyệt “Mạch môn” của mình bị điểm một chỉ. Vệ Thiên Tường đã sừng sững đứng ngay trước mặt, chận mất lối đi rồi.
Xuyên Sơn Giáp gầm lên một tiếng, trợn tròn đôi mắt, định liều mạng xông lại. Nhưng không ngoài tiếng gầm chưa dứt thì hai tay đã rũ xuống, mặt mày tái xanh, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt đồm độp.
Vệ Thiên Tường quắc mắt nhìn Giả lão ngũ mắng rằng :
- Mày là một tên đốn mạt, đồi bại trên giang hồ, dù chết cũng chưa hết tội. Thiếu gia không muốn bẩn tay vì cái mạng thối tha của mày, cho mày sống sót để sám hối.
Nói xong hai luồng nhãn quang lóe ngời như điện, nhìn Bạch Diện Lang và Xuyên Sơn Giáp nói lớn :
- Ta cũng biết nhiều rằng chúng bay đã gây nên tội lỗi chồng chất như núi non. Trên giang hồ này, chỉ hai đứa bây đã tạo nên không biết bao nhiêu là sát nghiệp. Ngày nay ta đã phá hết công phu một đời và tha cho mạng sống. Nếu còn dại dột mơ tưởng vận dụng chân lực thì máu sẽ dồn ngược về tim mà chết ngay. Từ nay về sau chúng bây phải lập tức rời khỏi Bạch Sa phân đường.
Bạch Diện Lang nghe nói hoảng hồn, vội vàng thử vận khí một chút. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong toàn thân khí huyết chạy đảo ngược, chân tay tê rần, biết rằng quả thật bao nhiêu công phu đời mình đã hoàn toàn tiêu tan hết.
Hắn đau đớn và căm tức quá không còn kể gì nữa, liều mạng thét lớn :
- Tiểu tử họ Vệ kia! Thủ đoạn của mày cay độc như thế này thì chúng ta thà chết còn hơn là kéo dài cuộc sống dở dang. Vậy mày hãy giết quách tao đi cho rồi.
Nhưng hắn chưa nói dứt lời, Vệ Thiên Tường đã lanh như chớp, khẽ nhún mình, biến mất trong bóng tối của màn đêm.
Vệ Thiên Tường nghe từ miệng Quỷ Kiến Sầu nói rằng phụ thân mình đã được cuốn bí kiếp “Thái Thanh tâm pháp” gây nên bao nhiêu sự coi ngó dòm hành của bọn hắc đạo, đến nỗi bọn chúng liên kết cùng nhau lôi bè kết cánh vây đánh bị trọng thương. Mặc dù ông đã phá được vòng vây, nhưng đã bị trúng độc nặng, chưa chắc đã chữa trị nổi.
Tuy nhiên lời nói của Quỷ Kiến Sầu cũng chỉ theo lời đồn đãi trên giang hồ mà thôi. Từ đó đến nay, trải qua bao năm tháng, cũng chưa biết những kẻ vây đánh đó là ai, mà chính hắn cũng chưa nghe người đồng đạo nào nói đến. Có lẽ chính phụ thân mình đã tự ý rút lui ra khỏi giang hồ.
Tuy nhiên, nếu cứ đem đối chiếu với câu chuyện của ông già ốm nhom trên núi Thiên Trù, thì hồi đó biết bao nhiêu người muốn tìm cách giành giật cho được “Thái Thanh tâm pháp” là một chuyện xác đáng nhất. Chỉ đáng tiếc là Sư thúc tổ đã bảo là phải tìm xét tận nơi, nhưng sau khi lấy được bí kiếp tâm pháp, thì không còn cho biết thêm sự việc tiếp diễn ra sao nữa.
Vấn đề quan trọng nhất là phụ thân mình đã bị mất tích, hay vì một nguyên nhân nào khác, đáng ân hận là không được Sư thúc tổ nói lại cho mình nghe.
Chàng cảm thấy trong lòng bức rứt mãi, rảo bước đi về nhà trọ, bỏ tấm da người che mặt xuống.
Nằm nghỉ sức, chàng tự nhủ :
- “Lần này ta cần tìm gặp cho được Nhân Yêu Hắc Phi Yên để nghe ngóng cho ra cái lai lịch của hai tấm da người. Biết được điều này thế nào cũng tìm ra được lai lịch kẻ nào đã hẹn cùng sáu vị thúc thúc về gặp mặt tại Nhạn Đãng sơn”.
Nhưng chàng không ngờ bọn Thiên Diện giáo vì việc tấm da phủ mặt “Kim phẩm hộ pháp” lọt về tay mình mà hoài nghi có số người trong số Hộ pháp của họ bị kẻ khác sát hại. Như vậy tất nhiên hai việc này có sự liên hệ mật thiết rồi.
Còn vấn đề thứ hai là Cổ thúc thúc lúc gần chết còn ráng dùng tàn lực viết một chữ thập lưu lại để điểm chỉ kẻ sát nhân, khiến cho chàng nghi rằng nhất định Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa, hoặc Sư phó của hắn là Đỗ Thanh Phong, có thể là thủ phạm đã giết sáu vị thúc thúc của mình và trước đó có hợp sức vây đánh thân phụ mình. Vì tên của họ đều bắt đầu bằng một chữ “thập”.
Thế rồi chàng quyết tâm đi Lao Sơn một chuyến để dò xét.
Suốt đêm ấy, chàng trằn trọc mãi nghĩ ngợi không chợp mắt được. Sau cùng chàng quyết định sáng hôm sau tính tiền trọ cho nhà hàng rồi khởi hành ngay.
Hôm ấy vừa vượt qua sông Trường Giang, từ Qua Châu đến Dương Châu thì trời đã gần tối rồi.
Nơi đây là một chốn phồn hoa nổi tiếng. Đường phố lớn nhỏ đều đèn thắp sáng trưng thiên hạ buôn bán sầm uất đông đúc, kẻ đi người lại tấp nập như mắc cửi.
Chàng thả bộ đi dạo phố một hồi trong lòng nghĩ thầm :
- “Mấy hôm nay hình như có người đang âm thầm theo dõi mình trong bóng tối”.
Tuy nhiên, đó chỉ là một cảm ứng của tâm linh; ý nghĩ đó hình như là một ảo giác mà thôi. Mấy lần rồi, chàng cố thử quay đầu bất thình lình nhìn lại thử, nhưng không thấy điều gì khác lạ hết.
Mặc dầu đã làm thử mấy lần không có kết quả, nhưng ảo giác này vẫn còn mãi như là một sự cảnh giác bất ngờ, mà kinh nghiệm thực tế đã đêm lại cho chàng để ý.
Vệ Thiên Tường vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên xúc động tâm linh, rảo bước đến một khách sạn gần nhất, xăm xăm đi vào hỏi thuê một căn phòng nho nhỏ.
Chàng vừa rửa mặt và rửa tay xong, thì nghe thấy ở gian phòng bên trái có người khác mới đến trọ; đấy là tiếng thanh tao nhỏ nhẹ của một người con gái đang dặn bảo người bồi phòng.
Qua một lúc sau ở phòng bên phải lai có giọng nói oang oang, chân bước nặng nề của một người khách trọ khác.
Vệ Thiên Tường bỗng nực cười nghĩ bụng :
- “Kể ra mình cũng quá lẩn thẩn, sao lại đa nghi như vậy? Tự nhiên lại đi nghi ngờ cho khách trọ hai phòng bên cạnh là kẻ gian tế đang âm thầm theo dõi dò xét mình chứ?”
Nhưng chàng lại tự nhủ :
- “Ồ, nếu quả thực có người bám sát theo dõi, ta há sợ bọn chúng hay sao?”
Đang lúc suy nghĩ, thì người bồi phòng đã bước vào hỏi :
- Quý khách muốn ra ngoài dùng cơm hay cần bưng vào để chúng tôi sắp đặt cho vừa ý?
Vệ Thiên Tường gật đầu nói :
- Anh làm ơn bưng giùm vào đây cho tôi.
Tên bồi phòng vân dạ lùi ra. Một lúc sau, một mâm cơm đã được bưng vào.
Vệ Thiên Tường ăn uống xong xuôi, liền gọi bồi phòng dọn dẹp bát đũa, và đem một bình trà nóng.
Khi tên bồi phòng lùi ra, chàng để ý lắng tai nghe thì những người khách ở phòng bên cũng đang ăn cơm, trong lòng không khỏi sinh ra điều thắc mắc.
Người xưa có nói: “Mang mười vạn quan tiền, cưỡi hạc đến Dương Châu”! (nguyên văn: yêu chiều thập vạn quán, kỵ hạc thượng Dương Châu!)
Trừ phi một kẻ như mình không có điều gì vội vã phải lên đường, bao nhiêu du khách, mỗi khi đến một chốn phồn hoa đô hội xinh đẹp như thế này, đến phải đi dạo chơi thưởng thức cho phỉ chí. Nhưng những người ở phòng hai bên lại cứ mãi ở trong phòng kín, không chịu ra ngoài dạo phố là vì lẽ gì? Âu cũng là một điều rất kỳ quái, hãy để ý xem sẽ rõ.
Để ứng phó với những việc có thể xảy ra, chàng thổi tắt đèn, ngồi bó gối trên giường, nhắm mắt vận công điều tức, lẳng lặng vận tâm pháp “Nghịch Thiên huyền công” đẩy chân khí chạy khắp kinh kỳ bát mạch.
Vào khoảng chừng đầu canh ba, bỗng chàng phát giác có người đến gần cửa sổ rồi.
Vệ Thiên Tường giật mình nghĩ thầm :
- “Người này hành động hết sức nhẹ nhàng đến nỗi mình không hay biết. Tài khinh công của hắn có lẽ còn cao hơn mình một bực xa. Người đó là ai? Vì sao lại dòm ngó theo dõi việc làm của mình?”
Nghĩ đến đây chàng không thể nhẫn nại nổi, đưa mắt sẽ nhìn ra cửa sổ.
Một cặp mắt sáng như sao băng đang nhìn chàng chòng chọc. Mới xem qua, cặp mắt này có vẻ rất quen thuộc, hình như đã có gặp ở nơi nào rồi.
Chàng rất lạ lùng, chú ý lắng nghe.
Thình lình có tiếng “xì” nho nhỏ. Nhưng đó không phải của người nấp ngoài cửa sổ, mà do một người khác, cũng ở vào phạm vi chừng ba mươi trượng, lướt qua vù vù mau như gió thoảng. Nếu không tinh ý không thể phát giác ra được.
Chàng đoán ra ngay là có hai người cùng nấp một người nơi cửa sổ, một người nơi bóng tối.
Vệ Thiên Tường càng suy nghĩ càng lấy làm lạ lùng. Hai người này xét ra không phải đồng bọn. Cả hai, võ công đã đến mức mầu nhiệm. Chẳng biết họ đến đây có ý gì với mình, là bạn hay là thù? Họ là hạng người gì đây?
Chàng thừa dịp người thứ nhất vừa ẩn nấp vào bóng tối, người thứ hai chưa bay lại gần cửa sổ, liền hít mạnh một luồng chân khí, phóng mình ra khỏi cửa sổ, phi thân lên nóc nhà.
Thân hình chàng vừa vụt ra khỏi cửa sổ, bỗng có người thở dài một tiếng rất khẽ và nói “chao ôi”!
Rồi “vèo” theo một cơn gió lốc vù vù thật mau, tiếp theo có một tiếng “hự” rất nhỏ.
Vệ Thiên Tường tung mình lên nóc nhà phát hiện một bóng người đang lẫn vào trong bóng tối, lanh như một vì sao đổi ngôi.
Cách chừng chàng năm trượng có tiếng tẩu bắn nho nhỏ. Vừa đưa mắt nhìn theo thì người đó lại nhún mình nhảy đi nơi khác.
Loáng một cái, chàng tinh ý nhìn rõ người ấy nhỏ bé, nhưng tài khinh công rất cao cường, mau lẹ, thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển trông thật đẹp mắt.
Khi nào chịu bỏ qua, chàng nhất định không để kẻ ấy tẩu thoát dễ dàng, nên đề khí phi thân bay theo sát nút.
Hai bóng người, kẻ trước người sau nhấp nhô vùn vụt trên mái nhà, loang loáng bay qua không biết bao nhiêu nhà cửa như đi trên đất bằng.
Vệ Thiên Tường luôn luôn thở hút chân khí, đuổi theo rất gấp. Người ấy thấy Vệ Thiên Tường khinh công quá cao, đuổi quá gấp rút nên tỏ vẻ bối rối. Dần dần hai người chỉ còn cách nhau chừng bốn trượng.
Chàng mừng thầm trong bụng, gia tăng công lực, phi thân mau hơn trước.
Bỗng nhiên bóng đen ấy vùng đứng lại, vẫy tay một cái. Một luồng kình phong đánh vào mặt chàng khiến chàng giật mình, dừng chân lại, đưa tay trái ra bắt lấy ám khí.
Nhưng bóng đen ấy lại phát ra những tiếng cười khúc khích dịu dàng thanh tao, rồi thân hình tựa như chiếc lá rụng nhẹ nhàng biến vào trong ngách tối.
Đến khi chàng ngó lại thì bóng ấy đã biệt tăm, không còn trông thấy đâu nữa.
Vệ Thiên Tường biết mình mắc mưu đối phương rồi, đứng trên nóc nhà suy nghĩ sửng sốt.
Tiếng cười phát âm tuy nhỏ nhưng rất nhẹ nhàng, tao nhã và rất dễ nghe.
Nhất định phải là một người con gái.
Huống chi thân hình người ấy lại bé nhỏ, uyển chuyển thì chàng không thể đoán lầm được nữa.
Chàng sực nhớ trong bàn tay trái mình đang nắm được ám khí của đối phương, nhưng chẳng rõ thế gì mà nhẹ nhàng lắm. Lập tức cúi xuống nhìn xem.
Ồ, không phải ám khí mà chỉ là một mảnh giấy cuộn tròn nho nhỏ.
- Lại một cuộn giấy nhỏ!
Chàng sực nhớ lại nửa tháng trước đây khi còn ở Bạch Sa quan, có người trong Thiên Diện giáo cũng ném cho mình một cuộn giấy.
Bây giờ bừng mắt tỉnh ngộ :
- À, té ra kẻ nãy cũng là người ở Thiên Diện giáo!
Chàng quay trở về nhà trọ, toan mở cửa nhảy vào, bỗng phát giác, hình như có người đang thập thò nhìn ngó nơi cửa sổ.
Vệ Thiên Tường nổi giận, co nhẹ hai ngón tay, búng kẽ một cái. Một điểm kinh phong như sợi chỉ xẹt thẳng về phía ấy không tiếng động.
Thình lình có tiếng kêu như heo bị chọc tiết tiếp theo có tiếng cười chửi mắng khá nặng, lời lẽ thô bỉ :
- Con điếm chó! Mày lại dám hỗn láo cùng Lịch đầu A Từ sao? Hãy xéo đi cho khuất mắt.
Vệ Thiên Tường nghe nói có vẻ sửng sốt.
Bây giờ chàng mới chợt hiểu đây là một bọn lưu manh dám đến chọc ghẹo cô gái cô thân đang ở trọ phòng bên trái, nhưng tại sao lại níu kéo đem lầm vào phòng mình?
Chàng cau mày suy nghĩ :
- “Ở một nơi sở tại đông đúc như Phủ lỵ Dương Châu này mà bọn chúng dám công khai chọc ghẹo khách trọ đàn bà con gái của nhà hàng. Như thế cũng đủ thấy bọn du côn lưu manh này thường ngày đã hoành hành ngang ngược đến đâu rồi!”
Chàng liền mở cửa phòng, tung mình nhảy đến hỏi lớn :
- Ai là Từ đại gia? Đêm hôm khuya khoắt đến đây gây sự, nói năng lớn tiếng như thế có ý định gì vậy?
Một chàng đại hán say rượu đang ngất ngưởng đứng tỳ tay dưới cửa sổ một tay che mặt bên trái, nhìn người vừa mở cửa ra hỏi chỉ là anh chàng thư sinh tuổi còn niên thiếu. Hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng giận dữ quát lớn :
- Tiểu tử...
Ý hắn định nói:... “mày muốn chết hả?” nhưng nói không được.
Bốp một tiếng!
Tên đại hán tự xưng là Lịch đầu A Từ kia chưa kịp nhìn thấy gì hết, mà bên phải đã bị một cái tát rất nặng nề mình ngã nghiêng về bên trái mấy bước.
Hắn vừa “ủa” một tiếng há mồm nhả ra bốn chiếc răng cửa.
Chàng thiếu niên thư sinh, không ai khác hơn là Vệ Thiên Tường trợn mắt thét lớn :
- Nơi chỗ đông người mày lại dám cả gan thốt ra những lời ngang tàng bỉ ổi như vậy sao? Thiếu gia này sẽ vặn đầu, hớt lưỡi mày cho biết tội.
Sự đụng chạm và cãi cọ này đã làm cho bao nhiêu khách trọ khắp dãy phố này đến giật mình thức dậy. Ai nấy đều nhao nhao chạy đến hoặc thò mắt ra cửa nhìn xem, thấy Lịch đầu A Từ đứng lảo đảo, tay ôm mặt, miệng mồm đầy máu tươi, người nào cũng thấy hả dạ sung sướng, nhìn nhau cười tủm tỉm.
Xem tiếp hồi 18 Không nên ở lâu chốn này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...