Kim Hạ Trọng Sinh


Kim Hạ về phòng mà tâm can cô có chút thất vọng.

Cô ước rằng Hiên sẽ không đứng đó mà hãy chạy đuổi theo cô.

Nước mắt cô đầm đìa khiến tầm nhìn phía trước trở nên nhạt nhòa không còn nhìn thấy rõ.

Giây phút cô muốn ngã gục xuống thì có một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chặt lấy sau lưng cô khiến cô như choàng tỉnh.
- “ Anh sẽ cược…”
- “ Sao cơ…” Kim Hạ bất ngờ trước câu nói của Hoàng Hiên.
- “ Cược rằng tình cảm trước giờ anh chỉ dành cho Phi Tiểu Hạ chứ không phải là Kim Hạ.

Anh thích em không phải vì vẻ bề ngoài mà đó chính là cốt cách của em!”
Kim Hạ xoay người về phía Hoàng Hiên mà hỏi:
- “ Chắc chắn …???”
- “ Quyết định cuối cùng…”
Hoàng Hiên nói xong liền đặt lên môi Kim Hạ nụ hôn nồng cháy và có phần chiếm hữu.

Cả hai say đắm trong sự ngọt ngào ấy và cứ vậy đôi tình nhân đã gỡ đi những nút thắt của đối phương.

Hoàng Hiên rời khỏi giường khi anh dỗ mãi Kim Hạ mới chịu chợp mắt.

Đã 4h sáng Hoàng Hiên nhẹ nhàng đặt lên trán Kim Hạ nụ hôn đầy yêu thương và bước chậm rãi ra khỏi phòng về phòng mình để thu xếp công việc cũng như muốn điều tra việc bức ảnh trong tay Tiểu Hạ.

Hoàng Hiên đưa điện thoại lên như gọi ai đó:
- “ Chú Tô à, chú giúp cháu điều tra một người được không ạ?”
- “ Vâng thưa cậu chủ!”
Đầu dây bên trả lời có phần từ tốn và cẩn trọng.
Sáng sớm từng tia sáng lọt qua từng khe lá chiếu vào không gian của căn phòng Kim Hạ.

Kim Hạ khẽ cựa người đưa tay sờ xoạt lung tung cứ ngỡ sẽ có Hiên đang còn nằm bên cạnh.

Hôm qua cô đã ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi mà không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi cô mới tỉnh dậy được.

Cô cầm điện thoại lên cũng thấy đã quá trễ.

10h sáng cô thầm nghĩ giờ này Hoàng Hiên đã đi làm nên cũng cô cũng dậy vệ sinh cá nhân và xuống phòng ăn để ăn chút đồ nhẹ.

Đã một ngày cô chỉ biết khóc và ngủ mà quên đi ăn uống.
- “ Hạ tiểu thư dậy rồi sao? Cô xuống ăn chút nhé, đồ ăn đã được dọn ra chỉ đợi cô ngồi ăn thôi!” Cô Trần hiền từ nở nụ cười nói.
- “ Dạ cám ơn cô!Cháu đã làm phiền mọi người ạ!” Kim Hạ ngại ngùng đáp.
- “ Không sao đâu, cậu Chủ đã căn dặn chúng tôi cả rồi ! Quan trọng chúng tôi biết mình sẽ phải làm gì cho Phu nhân của cậu Chủ chứ!”
- “ Phu nhân của cậu Chủ…chẳng lẽ là cháu…”
- “ Cô nghĩ còn ai khác chăng!?!”
- “Phụt…” Kim Hạ vừa nhai miếng cơm mà vui muốn phụt cơm ra ngoài.
Người làm trong nhà ai nấy cũng toát lên ánh mắt vui vẻ và ngưỡng mộ.
Đã ăn no Kim Hạ vội thay đồ muốn đi đâu đó.

Chú Tô bận nên không về ngay cho được nên cô đành phải bắt taxi về nhà cô_Biệt Thự Kim Hạ.
- “ Hạ Tiểu Thư về rồi sao, ông Chủ tiểu thư về rồi ông…”
Quản lý Lý đang định nói gì đó tiếp theo nhưng rồi bị cắt ngang bởi cái phẩy tay của Kim Hạ.
- “ Ba cháu đang ở đâu ạ? Cháu tự lên được ạ,cám ơn chú Lý!”
- “ Ông Chủ đang phòng đọc sách ạ!”
Quản lý Tô thấy sắc mặt Kim Hạ có chút khác lạ nên cũng không hỏi gì thêm.

Cốc …Cốc…Cốc
- “ Vào đi!”
Kim Hạ bước vào mà không nói gì!
- “ Sao có không gặp thời gian quên cả cách chào Ba rồi sao? Lần này xảy ra chuyện gì khó nói sao?”
- “ Con…”
Kim Hạ không biết mở lời với Kim Khang thế nào.

Cô muốn trách ông vì đã để con gái ông đâm chết cô.

Nhưng cô mà nói có lẽ ông cho cô là mắc bệnh thần kinh.

Kim Khang không có lỗi chỉ là cô tạm thời chưa thích ứng được sự thật này.
- “ Sao con bị thằng nhãi Hoàng Hiên ăn hiếp sao???”
- “ Không…”
Kim Hạ còn chưa kịp giải thích Kim Khang đã bỏ hết giấy tờ đi lại xoay con gái, ngắm nghía ,soi mói xem cô có bị hành hạ gì không.

Kim Hạ bật cười cầm chặt 2 cánh tay Kim Khang mà khẳng định:
- “ Con không sao mà Ba!”
- “ Không sao gì, Ba thấy mặt con gầy đi rồi đấy.

Con bị bỏ đói sao?”
- “ Dạo này con vẫn bình thường mà Ba, chỉ có hơi bận chút thôi!”
- “ Bận yêu đương chứ gì…từ khi xuất hiện một Hoàng Hiên là không thấy mặt con ở nhà luôn.


Qua đợt này con đến công ty giúp đỡ anh con đi.”
- “ Ba à…” Kim Hạ cười bật lực.
- “ Không nói nhiều nữa…oke”
- “ Được được…con sẽ sắp xếp đi làm ạ! Nhưng con muốn hỏi bố nơi chôn cất Kim Thần ở đâu ạ?”
Kim Khang khuôn mặt vừa tếu hài bỗng biến sắc trả lời:
- “ Sao tự dưng con hỏi! Đồ vô tâm, Ba tưởng con cả đời không thèm hỏi chứ!”
- “ Thì bây giờ con muốn hỏi không được sao Ba…”
- “ Được…!!!”
Kim Hạ vội vã rời khỏi biệt thự Kim Thị ,để lại Kim Khang trong phòng chỉ biết thở dài.

Ông cũng đau lòng với cô con gái đầu của ông mà không biết giải bầy với ai.

Bao năm Kim Hạ bỏ đi rồi một ngày nhận được tin Kim Thần mất ông như mất tất cả.

Giờ Kim Hạ đã về ông không biết mọi thứ trở nên gánh nặng cho con gái ông.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận