Viên Đinh đi theo hướng dẫn, thuận lợi đến được thôn trang nơi có nhà của Giả Bằng Phi.
Khi sắp đến cổng thôn, đối diện có một chiếc xe cảnh vụ đang lái đến, trong xe là một vị công an hình sự quen biết.
Kim Húc bảo Viên Đinh dừng xe lại bên đường, hạ kính cửa sổ xe xuống rồi nhìn người trong chiếc xe kia hỏi: “Sao về rồi? Bên này không có việc gì à?”
Công an hình sự ở bên trong xe kia trả lời hắn: “Vừa rồi mới tìm được di động của người chết nhưng không khởi động máy được, đội trưởng Lịch bảo tôi trở về tìm bộ phận kỹ thuật giúp đỡ.”
Thượng Dương đã tỉnh, ở một bên nghe nói chuyện.
Kim Húc hỏi: “Tìm được di động ở đâu?”
Đối phương đáp: “Trong sân bên cạnh nhà anh ta, cạnh cửa có cái lu nước to, di động bị ném ở nơi đó, màn hình cũng bị vỡ tan tành, cũng không biết còn có thể khôi phục hay không.”
Kim Húc gật đầu, bất quá không làm mất nhiều thời gian của anh ta nữa, nói: “Vậy cậu đi nhanh đi.”
Chiếc xe kia liền lái đi.
Viên Đinh tiếp tục chạy xe về hướng của thôn trang.
Thượng Dương nói: “Xem ra trong di động của gã nhất định có cái gì đó mà hung thủ không muốn để cho người khác nhìn thấy được.”
Viên Đinh nói: “Video của tiểu tỷ tỷ ở cửa hàng hoa sao? Vậy thì càng có thể là Lưu Vệ Đông.”
“Nếu gã quả thật sợ tiết lộ ra ngoài bị người khác nhìn thấy, thì từ lúc bắt đầu cũng sẽ không để cho Giả Bằng Phi xem.” Thượng Dương lại nghĩ tới một loại khả năng khác, nói, “Trừ khi……”
Kim Húc nói tiếp: “Trừ khi video kia vốn dĩ chính là do Giả Bằng Phi quay lén, Lưu Vệ Đông cũng không biết.”
Viên Đinh phụ họa theo nói: “Đúng vậy, gã và Giả Bằng Phi đã sớm quen biết, quan hệ không cạn, Giả Bằng Phi rất có khả năng đã đến nhà gã, nhân lúc gã không chú ý mà lắp máy lỗ kim.”
Thượng Dương nói: “Có khả năng là như thế này, Lưu Vệ Đông tìm gã ta đóng giả thành bạn làm ăn kinh doanh phòng bài, mặt ngoài hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, thật ra Giả Bằng Phi đã có mưu tính khác từ trước, tuy gã ta ham muốn sắc đẹp và tiền tài của Tôn Lệ Na, nhưng bản thân lại không có giá trị nhan sắc như Lưu Vệ Đông, dù có muốn học mỹ nam kế của Lưu Vệ Đông thì cũng không có vốn sẵn có, vì thế mới quay lén video để uy hiếp Tôn Lệ Na, khiến Tôn Lệ Na phải mặc cho gã ta điều khiển.”
Viên Đinh ghê tởm nói: “Tên cặn bã này cũng quá rác rưởi rồi!”
“Cậu cảm thấy suy luận này thành lập không?” Thượng Dương hỏi Kim Húc bên cạnh, “Dù sao chúng tôi cũng không hiểu Lưu Vệ Đông bằng cậu.”
Kim Húc giống như không nghe ra thăm dò của anh, trôi chảy mà đáp: “Thành lập, nhưng còn phải xem chứng cứ, hy vọng có thể mau chóng khôi phục được dữ liệu di động.”
Thượng Dương nói: “Theo quy tắc thật.”
Kim Húc cười cười, học ngữ khí của Thượng Dương nói: “Chỉ là lên giọng làm ra vẻ thôi, nhóm lãnh đạo các cậu càng am hiểu hơn nha.”
Viên Đinh thầm nghĩ, Kim sư huynh, vừa rồi anh không phải cũng là như vậy sao? Sao bây giờ lại hai mặt như thế?
“Đậu xe ở đây đi.” Kim Húc nhìn thấy xe của đội công an hình sự đang đậu ở một mảnh đất trống trong thôn, nên bảo Viên Đinh cũng đậu ở nơi đó.
Ba người xuống xe, sau khi hỏi đường thôn dân thì liền đi bộ đến hướng nhà của Giả Bằng Phi.
Nơi này có gần 700 hộ, hơn hai ngàn thôn dân sinh sống, là một thôn trang quy mô khá lớn.
Kiến trúc phòng ốc trong thôn đều có quy cách, mỗi dãy đều làm theo một kiểu ấn nền móng xây nhà, nơi bọn họ đậu xe là phía bắc thôn, có thể thấy rõ ràng là nhà mới chiếm đa số, nhìn cổng chính cùng sân vườn, hẳn là điều kiện kinh tế của người trong thôn tương đối tốt.
Mà nhà của Giả Bằng Phi nằm ở phía nam dãy sau cùng của thôn.
Đèn đường trong thôn cũng không sáng ngời giống như trong thành thị, con đường cũng nhỏ hẹp, càng đi sâu vào thì càng tối, ngoại trừ tuyến đường chính giữa trong trung tâm thôn, ở nơi khác cũng không lắp camera an ninh.
Nếu hung thủ hành hung Giả Bằng Phi ở trong nhà vào buổi tối, lại nhân lúc ban đêm bỏ chạy, vậy thì các thôn dân cũng sẽ không dễ dàng nhìn thấy được.
Thời gian tử vong của Giả Bằng Phi cũng xác thật là sau khi trời tối.
Tương đối khó có thể giải thích chính là hung thủ phải dưới tình huống như thế nào mới không kinh động đến thôn dân, di chuyển được thi thể của Giả Bằng Phi đến địa điểm vứt xác cách thôn này đến hơn 50 cây số, dù có lái xe cũng phải mất đến một giờ.
Thượng Dương cùng Kim Húc đều im lặng chỉ lo đi đường, Viên Đinh biết trong lòng hai người bọn họ đều đang suy nghĩ về vụ án nên cũng im lặng không phát ra tiếng mà đi ở phía sau.
Nhanh chóng đến nơi, rẽ một đoạn nữa đến dãy cuối cùng, nhà của Giả Bằng Phi là căn thứ hai ở giao lộ.
Bỗng nhiên, hai người phía trước đều dừng bước chân lại.
Viên Đinh nghi hoặc muốn mở miệng hỏi đã thấy Thượng Dương giơ tay ra hiệu, ý bảo cậu ta đừng lên tiếng.
Tầm mắt cậu ta lướt qua hai vị sư huynh rồi nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đứng ở chỗ rẽ, đang nép vào góc tường, nhìn về hướng nhà của Giả Bằng Phi, giống như đang theo dõi công an thu thập chứng cứ.
Kim Húc nhanh chóng có động tác, bước nhanh tiến lên, duỗi tay bắt lấy cậu ta đồng thời quát: “Đang nhìn cái gì?”
Người nọ quay đầu lại, là một người đàn ông lùn hơn mét sáu, phản ứng rất mau, lại cũng vô cùng linh hoạt, cậu ta giống như cá chạch trượt ra khỏi tay Kim Húc, nhanh nhẹn vòng qua hắn rồi co chân chạy đi.
Kim Húc không bắt được cậu ta, nhưng cũng không đuổi theo, hắn chỉ đứng ở nơi đó nhìn cậu ta chạy đi, biểu tình còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Người nọ nhìn thấy Thượng Dương và Viên Đinh ở đối diện chia ra hai bên để bắt lấy mình, cậu ta nhanh chóng đánh giá hai người trước mắt, tuy rằng không phải quá cao, nhưng Viên Đinh đứng đó bày ra tư thế phòng thủ, vừa nhìn liền biết là tên không dễ chọc, còn vị mặc áo gió đen ở bên cạnh, thoạt nhìn chắc là quả hồng mềm rồi.
Cậu ta xông thẳng đến hướng của Thượng Dương, tính toán dùng một chiêu giả để vượt qua, thật sự không hạ được Thượng Dương thì lại tìm cách trốn vậy.
Mới vừa vọt tới trước mặt, quả hồng mềm này chợt xê dịch một cái, cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, dưới lòng bàn chân đã bị vấp một cái, toàn bộ cơ thể mất trớn ngã về phía trước, bụp một tiếng ngã sóng xoài trên mặt đất, trước mắt đầy sao xẹt.
Viên Đinh đi qua bắt lấy cậu ta ngay tại chỗ, khi đến gần mới thấy là một người trẻ tuổi, chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Đầu óc cậu ta vẫn còn choáng váng, nói: “Tôi…… Tôi là người qua đường, đồng chí công an, tôi chỉ là người qua đường mà thôi.”
Kim Húc nói: “Vậy cậu chạy cái gì?”
Người trẻ tuổi nói: “Tôi cho rằng…… Các anh là người xấu.”
Kim Húc buồn cười nói: “Vậy sao giờ lại biết chúng tôi là đồng chí công an?”
Người nọ ấp úng, lộn xộn thanh minh cho chính mình, càng thêm có vẻ khả nghi.
Viên Đinh áp giải người, ba người bọn họ dẫn cậu ta đến ngoài cửa nhà của Giả Bằng Phi.
Càng ít người tiến vào hiện trường thì càng có lợi cho việc bảo tồn manh mối, Kim Húc đi đến cửa gọi Lịch Kiệt ra.
Hẳn là tiến triển không mấy thuận lợi, cho nên Lịch Kiệt cũng đầy mặt nóng nảy.
Kim Húc giao người cho anh ta, nói: “Không biết là ai, ở bên kia lén lút nhìn xung quanh……”
Còn chưa nói xong, hai mắt của Lịch Kiệt liền sáng lên, mắt sáng như chim ưng mà đánh giá người nọ, nói: “Ban ngày chúng ta đã gặp mặt, cậu đã nói là cậu không thân với Giả Bằng Phi.”
Người nọ dường như có chút sợ Lịch Kiệt, mấy câu lặp đi lặp lại vừa rồi cũng không dám nói nữa.
“Bây giờ suy nghĩ kỹ lại đi rồi hãy nói.” Lịch Kiệt xách cổ áo cậu ta đi sang bên cạnh hỏi chuyện.
“Xem ra là có tiến triển rồi.” Kim Húc nói, “Nếu người thực sự có vấn đề thì sẽ chịu không nổi sư phụ tôi hỏi chuyện lần thứ hai đâu.”
Thượng Dương lạc quan nói: “Đây có lẽ đúng là đột phá thật.”
Kim Húc nói: “Để Sư phụ hỏi trước đi, chúng ta tìm hiểu tình hình ở quanh đây một chút.”
Hắn gọi một công an hình sự khác đang thu thập chứng cứ trong sân lại, hỏi thăm tiến triển của ngày hôm nay.
Nhà của Giả Bằng Phi bị nhóm công an hình sự khám xét cả ngày, còn hỏi thăm không ít thôn dân.
Manh mối, cũng là có.
Hung khí giết chết Giả Bằng Phi được xác nhận chính là cây cuốc kia, trên thân của cán cuốc có lưu lại dấu vân tay của Lưu Vệ Đông.
Xe van của Giả Bằng Phi đậu ở trong sân nhà mình, trên chiếc xe vẫn còn treo biển số giả bị camera giám sát quay lại khi đến đón Lưu Vệ Đông kia.
Có thôn dân vào ban đêm nào đó của mùa hè, từng thấy Lưu Vệ Đông được Giả Bằng Phi lái xe chở về đây, còn ở nhà họ Giả ăn cơm uống rượu đến nửa đêm, cái này thật ra lại khớp với lời khai của vợ Giả Bằng Phi.
Sau khi xảy ra chuyện, điện thoại của Giả Bằng Phi vẫn luôn không tìm thấy được.
Cuối cùng vẫn phải cám ơn bạn nhỏ hàng xóm.
Di động bị vỡ màn hình, thân máy cũng bị đập đến bẻ cong, sau đó lại bị ném vào trong lu nước nhà hàng xóm, cửa chính của các nhà trong nông thôn hầu như hằng ngày đều mở, vô cùng có khả năng là hung thủ nhân lúc không có ai, nên đã tiện tay ném vào đi.
Nước trong lu kia không phải dùng để nấu ăn, mà là hứng nước mưa tuyết, mùa xuân mùa hạ sẽ lấy để tưới rau được trồng bên trong sân nhỏ, mùa này không trồng rau, cho nên cũng không dễ dàng có người chú ý đến cái lu nước kia.
Hôm nay, công an tới trong thôn điều tra, hàng xóm láng giềng đều đóng cửa không cho trẻ con ra ngoài xem náo nhiệt, sợ chúng sẽ gây chuyện, đứa nhỏ bị nhốt lại sinh ra nhàm chán nên mới bám vào thành lu chơi, lúc này mới phát hiện ra di động ở trong đó.
Chỉ là không biết dữ liệu di động còn có thể phục hồi lại được hay không.
Vẫn còn nhiều nghi vấn chưa giải quyết được nha.
Cán bộ thôn cùng hàng xóm, thậm chí đến cả vợ của Giả Bằng Phi, cũng không ai có thể nói rõ ràng được, rốt cuộc là Giả Bằng Phi đã làm công việc gì ở trong thành phố, cứ qua một khoảng thời gian ngắn, gã sẽ lấy lý do đi làm công để rời khỏi nhà, có khi gần một tháng mới trở về.
Người khác hỏi, có đôi khi gã ta nói mình bán nhà đất, có đôi khi lại nói gã ta làm nhà thầu trên công trường, có đôi khi còn sẽ nói hươu nói vượn, nói chính mình làm nghề mai mối, tất cả đều giống như đang khoác lác, cho nên hoàn toàn không có người nào tin tưởng gã ta cả.
Vợ của Giả Bằng Phi bị bạo hành gia đình hàng năm, đối với chuyện của gã ta lại càng không dám quan tâm, không dám hỏi.
Nhưng theo những gì cán bộ thôn nắm được, tuy rằng người này không có tiền xây nhà mới, nhưng lại có tiền hút thuốc mấy chục đồng, uống rượu trăm đồng, ăn các loại rau dưa đắt nhất, thịt cá cùng trái cây cũng phải là loại tươi mới nhất của các cửa hàng trong thôn này.
Giả Bằng Phi cũng có tiếng là chịu chi, tiêu tiền vô cùng phung phí.
Về thói quen thường sử dụng tiền mặt này của gã ta cũng đã được thôn dân chứng thực.
Đồng thời vợ của gã ta cũng nói, mỗi lần gã ta từ bên ngoài trở về đều sẽ mang không ít tiền mặt về nhà, cụ thể có bao nhiêu cô ta cũng không biết, luôn trên chục ngàn.
Giả Bằng Phi không hào phóng với vợ con, chỉ tiêu tiền cho bản thân mình, số tiền còn lại thì để trong két sắt khóa chặt cả ngày.
Công an hình sự mở két sắt ra, đúng như cô ta đã nói, bên trong có hơn hai vạn tiền mặt, tất cả đều có mệnh giá 100 đồng.
Báo cáo tình huống với cục phó Kim xong, vị công an hình sự kia trở về làm việc.
Bọn họ đang kiểm tra ba trăm sáu mươi độ không góc chết của chiếc xe van kia, hy vọng có thể tìm ra một chút dấu vết để lại.
Kim Húc nói: “Cậu muốn vào xem tình huống một chút không? Tôi đi lấy găng tay và bọc giày.”
“Thôi, tôi không có kinh nghiệm phong phú, cẩn thận và chuyên nghiệp giống như công an hình sự các cậu, đi vào cũng chỉ là xem náo nhiệt.” Thượng Dương vẫn có điểm tự mình hiểu lấy, lại suy nghĩ, nói, “Thật ra đến bây giờ vẫn còn chưa thể xác định nơi này chính là hiện trường vụ án đầu tiên.”
Trên thi thể của Giả Bằng Phi có vết thương do ẩu đả, rõ ràng là trước khi chết đã từng đánh nhau với người khác, đối phương vô cùng có khả năng là hung thủ, nhưng trong nhà gã lại không hề có dấu vết từng đánh nhau.
Viên Đinh nói: “Có lẽ là hung thủ đã dọn dẹp hiện trường, xử lý hết tất cả dấu vết rồi?”
Kim Húc nói: “Không, hoàn cảnh hiện trường ở nông thôn và nhà chung cư ở thành thị là hai việc hoàn toàn khác nhau, nếu hung thủ muốn che giấu dấu vết, chỉ biết giấu đầu lòi đuôi thì sẽ càng dễ dàng bị phát hiện.”
Thượng Dương tán thành nói: “Có lý.”
“Thời điểm tử vong của Giả Bằng Phi cách hiện tại còn chưa đến mấy ngày, mấy ngày nay ở trong thôn không có chiếc xe lạ nào đến, nếu Giả Bằng Phi chết ở trong nhà, hung thủ đã vận chuyển gã ra ngoài bằng cách nào?” Kim Húc chỉ ra vấn đề chính.
“Đúng vậy, cũng không thể cứ như vậy cõng thi thể đi ra ngoài, sẽ bị thôn dân chú ý.” Thượng Dương nói.
Viên Đinh lại suy đoán: “Nếu là nửa đêm, chờ thôn dân đã ngủ hết, hung thủ đậu xe ở ngoài thôn, sau đó cõng thi thể của Giả Bằng Phi từ trong thôn đi ra ngoài.”
Cậu ta tưởng tượng như vậy, lập tức sởn tóc gáy, hơn nửa đêm, một người cõng thi thể đi một đường từ chỗ sâu đen như mực duỗi tay không thấy năm ngón trong thôn trang này ra ngoài…… Vậy cũng thật quá đáng sợ rồi nha.
May mà Kim Húc nhanh chóng phủ định suy đoán này của cậu ta, nói: “Hẳn là không thể, từ trong thôn đi ra ngoài chỉ có một con đường, còn phải đi qua chỗ vừa rồi chúng ta đậu xe, camera an ninh nơi đó có chức năng hồng ngoại, ban đêm cũng sẽ bị quay được.”
Thượng Dương cũng nói: “Nếu là ra khỏi thôn từ những con đường nhỏ khác xung quanh, cơ bản đều phải xuyên qua đồng ruộng, Giả Bằng Phi có thế nào cũng bảy tám chục cân, cõng gã đi đường bình thường còn miễn cưỡng được, đi đường ruộng vừa nhỏ lại xa như vậy thì rất ít người có thể làm được.”
Lúc này Lịch Kiệt đã hỏi xong, lại kéo người nọ lại đây giao cho công an hình sự khác đi làm biên bản lời khai chính thức.
Tâm trạng của Lịch Kiệt rõ ràng đã thoải mái hơn không ít, xem ra người trẻ tuổi nọ xác thật không phải là người qua đường Giáp, thật đúng là đã bị Lịch Kiệt hỏi ra tin tức hữu dụng.
“Cậu ta là gì của Giả Bằng Phi?” Kim Húc hỏi.
“Dính chút họ hàng, gọi Giả Bằng Phi là anh họ.” Lịch Kiệt nói, người dân có gốc gác ở trong thôn, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng một ít.
Thượng Dương lại hỏi: “Cậu ta khai cái gì?”
Lịch Kiệt nói: “Khai nói, cậu ta từng làm một chút việc cho anh họ cậu ta , khi biết anh họ đã chết, trong lòng sợ hãi, nghĩ muốn đi tự thú với công an nhưng lại sợ bị bắt.”
Thượng Dương cùng Kim Húc lộ ra vẻ nghi hoặc, Viên Đinh kìm nén không được cũng hỏi: “Cậu ta làm việc gì cho Giả Bằng Phi? Bản thân Giả Bằng Phi rốt cuộc là làm nghề gì a?”
“Chờ trở về sẽ nói tỉ mỉ.” Lịch Kiệt không trực tiếp trả lời cậu ta, hỏi ngược lại, “Các cậu đi điều tra Lưu Vệ Đông, đã phát hiện được cái gì?”
Kim Húc nói: “Ngoại trừ chuyện giữa trưa đã nói trong điện thoại, gã và Giả Bằng Phi bắt tay nhau lừa tài lừa sắc, buổi chiều đến phòng bài và nhà gã, chia ra cũng phát hiện được một ít thứ.”
Hắn đem chuyện Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi đã sớm quen biết, cùng với chuyện Lưu Vệ Đông đốt tiền giấy ở nhà, nói hết cho Lịch Kiệt nghe.
“Đốt tiền giấy?” Lịch Kiệt vừa nghĩ vừa sơ lượt, nói, “Vậy thì có thể liên kết lại được rồi.”
Người trẻ tuổi vừa rồi bị Thượng Dương dùng một chiêu quật ngã là thôn dân của thôn này, cũng là họ hàng xa của Giả Bằng Phi.
Cậu ta không học giỏi nên đã nghỉ học từ sớm, sau đó vào nhà máy sản suất dây chuyền làm được mấy tháng, thật sự quá vất vả nên không muốn làm nữa, nhưng chạy về nhà thì cậu ta lại cảm thấy mất mặt, đi ra ngoài làm việc lại ngại mệt, càng hâm mộ Giả Bằng Phi một năm chỉ cần ra cửa vài lần, công việc nhẹ nhàng mà còn có tiền như vậy.
Cậu ta liền chạy đi tìm người anh họ này, muốn để gã ta dẫn mình cùng đi kiếm chút tiền nhẹ nhàng.
Lúc ban đầu, Giả Bằng Phi rõ ràng là không muốn, sau đó bởi vì thiếu người giúp đỡ nên vẫn dẫn cậu ta cùng đi.
“Thiếu người giúp đỡ cái gì?” Thượng Dương kỳ quái nói, “Một học sinh trung học bỏ học giữa chừng, thì có thể giúp được gã cái gì?”
Lịch Kiệt nói: “Không cần kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ cần thể lực sống, trộm mộ đào mồ, lá gan đủ lớn là được.”
Thượng Dương: “???”
Viên Đinh: “???”
Nội dung phát triển này không đúng nha! Sao còn trộn vào yếu tố trộm mộ nữa?!
Kim Húc hiểu biết tình hình địa phương hơn hai người họ, lập tức hiểu ngay, nhìn hai người bọn họ giải thích nói: “Không phải loại trộm mộ như các cậu nghĩ đâu, là quật mồ trộm thi thể nữ.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh còn chưa hiểu, mờ mịt hỏi: “Trộm thi thể nữ làm gì?”
Thượng Dương lại là từng nghe nói qua, chỉ là vừa rồi không nghĩ đến hướng này, nói: “Kết âm hôn.”
Ở một số khu vực lạc hậu, sau khi một người đàn ông chưa lập gia đình qua đời, người nhà của người chết hy vọng sẽ tìm cho người chết một người vợ, để có người bầu bạn ở dưới Âm phủ.
Nếu cùng lúc cũng có người nữ vừa qua đời, thì đó chính là có duyên phận, hai bên gia đình vừa lúc kết âm hôn.
Nhưng không phải lúc nào cũng sẽ trùng hợp như vậy, vừa vặn có người nữ vừa độ tuổi này qua đời.
Vì thế, thị trường nữ thi liền ra đời, người mua có nhu cầu thì tự nhiên sẽ có người bán chuyên làm những việc thất đức này.
So sánh mà nói, tình huống tốt một chút chính là giật dây ở bên trong, tương đương với bà mối, những người đó sẽ giới thiệu người nữ cũng vừa chết thích hợp cho nhà trai có người nam vừa chết, chuyên nghiệp hơn còn phải xem bát tự có hợp hay không hợp, con cháu có phúc hay không …… Cái gì?....Đã chết thì không sinh được sao? Ai nói, quỷ lớn sinh quỷ nhỏ, đến âm phủ cũng phải sinh quý tử! Không sinh sao được! Tiêu nhiều tiền như vậy, cố sức cưới quỷ thê, đương nhiên là vì kéo dài hương khói rồi!
—— tay động đầu chó.
Ác liệt hơn chính là trộm cướp nữ thi, quật khai mồ mả nhà người khác, đào hài cốt của người chết là phụ nữ ra, bán trao tay cho những gia đình cần kết âm hôn.
Mấy năm nay cái gọi là “Làm công” ở bên ngoài của Giả Bằng Phi chính là nơi nào có nhu cầu cần nữ thi, gã ta liền đi ra khỏi cửa “Đi làm”, dựa theo nhu cầu “Khách hàng” mà tuyển chọn một cái mồ thích hợp, trộm nữ thi ra bán cho “Khách hàng”, giao dịch mỗi lần thành công từ mấy ngàn đến mười mấy vạn, thi thể càng mới càng được giá, mà thi thể vừa mới vừa xinh đẹp thì càng được giá hơn.
Cậu em họ vừa rồi đi theo Giả Bằng Phi đào mồ một lần, là một bà cụ đã xuống mồ nhiều năm, giao dịch thành công là 8000 tệ, Giả Bằng Phi rất hào phóng mà chia cho cậu em họ một ngàn.
Loại chuyện này quá thiếu đạo đức, sa lưới thì sẽ phải ngồi tù, Giả Bằng Phi che giấu gắt gao đối với người bên ngoài, sở dĩ dẫn theo cậu em họ kia theo là bởi vì khoản thời gian kia gã ta ăn thịt nhiều, bị bệnh gout(*), lại vừa vặn nhận được ‘’Đơn hàng’’mua nữ thi của “Khách hàng” , bản thân không đào được mồ sợ tiền ném đá trên sông, bởi vậy mới bất đắc dĩ tìm cậu em họ hỗ trợ, hơn nữa chỉ cần cho cu li chút phí bịt miệng là được.
(*)Bệnh Gout (hay gút) là một loại viêm khớp phổ biến và phức tạp, có thể bị ở mọi lứa tuổi, tỷ lệ mắc bệnh ở nam nhiều hơn nữ.
Bệnh nhân gút thường đau khớp đột ngột về đêm, khởi phát cấp tính, đau dữ dội, vùng khớp xuất hiện phù nề, sưng đỏ, đau nhức giảm dần cho đến khi khỏi, kéo dài vài ngày hoặc vài tuần.
Viên Đinh nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
“Trước kia ở tỉnh từng gặp qua vụ án này, có trường hợp vì muốn bán nữ thi mới mà giết hại vài cô gái, quả thực đúng là mất trí.” Thượng Dương hỏi Kim Húc và Lịch Kiệt, “Bạch Nguyên các anh có vụ án nào liên quan đến báo mất nữ thi không, trước kia có nhiều hay không?”
Lịch Kiệt không trả lời trực tiếp mà cẩn thận nhìn Kim Húc, nhiều ít có chút ý tứ sợ nói sai lời ở trước mặt của Thượng Dương.
Kim Húc nói: “Khu vực trực thuộc phân cục Nguyên Bắc không có, nghe nói mấy khu vực huyện thỉnh thoảng sẽ phát sinh, nhưng cũng không nhiều lắm.”
Lịch Kiệt lúc này mới nói: “Loại vụ án này có tính đặc thù, có người nhà cảm thấy chuyện nhà mình bị đào mồ là rất mất mặt, không muốn báo công an, còn có người nhà của người bị hại sẽ tự tìm tên trộm mộ để giải quyết riêng, ra tiền mua lại thi thể.”
Thượng Dương nói: “Nếu Lưu Vệ Đông chính là đồng lõa trộm nữ thi cùng Giả Bằng Phi, bởi vì ăn chia không đều mà ra tay giết người, động cơ cũng có.”
“Không đúng a” Viên Đinh nói, “Lúc đó Giả Bằng Phi bị bệnh gout, tìm đến đầu tiên cũng là tìm cậu em họ nhờ hỗ trợ, nếu Lưu Vệ Đông là đồng lõa, vậy gã ta trực tiếp bảo Lưu Vệ Đông đi đào mồ không phải là được rồi sao?”
Lịch Kiệt nói: “Người em họ nói, Giả Bằng Phi có nhắc với cậu ta là mình cũng từng có người hỗ trợ, chính là người của tỉnh bên cạnh, sau khi làm mấy vé thì không muốn làm nữa, mà trở về quê quán, gã ta không có ai giúp đỡ đành phải tự đi đào một mình, cái này không giống như là đang nói về Lưu Vệ Đông.”
“Tôi còn có khuynh hướng cho rằng hai người bọn họ là đồng lõa trộm thi,” Thượng Dương không quá xác định suy nghĩ này, anh múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt công an hình sự lão làng như Lịch Kiệt, cũng có chút thiếu tự tin, nói, “Tôi đoán…… Lưu Vệ Đông đốt tiền giấy ở nhà, cúng tế như vậy rất có thể chính là vì nữ thi đã bị bọn họ trộm đi.”
Khi anh nói chuyện, Kim Húc nhìn anh, ánh mắt chuyên chú, sau khi nghe anh nói xong, liền nói: “Tôi đồng ý với suy đoán này.”
Viên Đinh cũng vuốt mông ngựa sau cơn sợ hãi, vội nói: “Em cũng đứng về phía chủ nhiệm của chúng em.”
Thượng Dương: “……”
Lịch Kiệt cười rộ lên, nói: “Được rồi, tôi đây cũng đứng về phía đội này một chút vậy.”
Thượng Dương chịu phục nói: “Đội trưởng Lịch, anh cũng đi theo trào phúng tôi, có cần phải như vậy không?”
“Không có ý trào phúng cậu,” Lịch Kiệt nghiêm trang nói, “Tôi đây là tin tưởng vào ánh mắt của đồ đệ tôi mà thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...