(*)một câu thơ trong 红玫瑰/Hồng mai côi/Hoa hồng đỏ – Trần Dịch Tấn
Bất tri bất giác, thời gian đã bước vào cuối tháng mười hai.
Chuyến đi tới Bắc Kinh học tập lần này của Kim Húc đã sắp kết thúc rồi, ngày hắn trở về Tây Bắc cũng càng lúc càng gần.
Hắn vốn nghĩ là, chờ sau khi tập huấn kết thúc sẽ xin ở lại thêm một hai ngày nữa rồi mới rời đi, nhưng đơn vị rất vô tình a, vậy mà lại canh chuẩn thời gian giúp hắn đặt vé máy bay rồi, mà còn lại đúng vào ngày lễ Giáng Sinh nữa.
Đối với chuyện này, Thượng Dương vừa không hài lòng cũng thật bất đắc dĩ, tính chất công tác của bọn họ là mang tính quyết định, khi cần thiết phải luôn phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy của cấp trên, việc công lớn hơn trời, yêu đương gì đó chỉ có thể đứng phía sau.
Nhưng mà, đối với một đôi tình nhân vừa mới tiến vào giai đoạn cuồng nhiệt mà nói thì chính là lúc không có lý trí nhất a.
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp phải chia lìa, là luôn có một loại cảm giác thèm khát đối phương như quỷ chết đói, mỗi ngày đều trải qua như sắp đến tận thế rồi.
Kim Húc đã cảm nhận đầy đủ nỗi khổ của tộc đi làm ở Bắc Kinh, địa điểm khách sạn được chỉ định mà hắn phải ở vốn dĩ là ngay bên cạnh địa điểm tập huấn, chỉ cần đi bộ là có thể đến, đây cũng là vì để thuận tiện cho nhóm người từ những địa phương xa xôi khác đến nơi này tham gia tập huấn.
Bất quá, lại cách chỗ ở của Thượng Dương rất xa, ngồi xe điện ngầm phải tốn đến gần một giờ.
Nhiệm vụ phải làm trong tuần hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà hoàn thành trong hai ba ngày, có khi còn phải thức suốt đêm đâu.
Nhờ như vậy mà đến cuối tuần, hắn mới có thể cùng với Thượng Dương cả ngày dính bên nhau.
Buổi chiều Giáng Sinh.
Hôm nay, Kim Húc đã kết thúc toàn bộ hoạt động của đợt tập huấn lần này, buổi tối sẽ trực tiếp mang hành lý tới chỗ ở của Thượng Dương, vào buổi sáng ngày mai sẽ lên máy bay trở về.
Thượng Dương trước thời hạn đã làm xong công tác của ngày hôm nay, ngồi nhìn hồ sơ tổng kết cuối năm, anh thất thần mà gõ một hàng, lại xóa nửa hàng, chỉ chờ đợi vừa tới thời gian tan tầm liền sẽ bỏ của chạy lấy người a.
Sau khi chính thức yêu đương cùng Kim Húc, đã lật đổ hoàn toàn nhận thức trước đây của anh về tình yêu nam nam, tình yêu của hai người đàn ông? Còn rất có thú vị a.
Nghĩ nghĩ…… Aaa, vốn dĩ từ nãy giờ, gõ một hàng còn có thể miễn cưỡng lưu lại được nửa hàng, hiện tại thì cả một trang đều phải bỏ đi không thể dùng nga.
Có người gõ cửa văn phòng của anh.
Anh vội nỗ lực mang vẻ mặt chính khí, nói: “Mời vào.”
Cửa vừa mở ra, một nam thanh niên nhìn anh cười, sau đó nghênh ngang đi vào bên trong.
Vậy mà lại là tiểu tuỳ tùng đã lâu không gặp, tiểu sư đệ cùng một đại học, thực tập sinh đã nộp đơn lên phòng nghiên cứu, chủ động xin điều chuyển thành công đến Cục công an hình sự, Viên Đinh.
Chạng vạng.
Dù sao cũng làm bạn học cùng nhau trong một tháng tập huấn này, mấy vị công an liền vui vẻ chụp chung một tấm ảnh tập thể, sau đó, hơn một nửa sẽ lên máy bay trở về đơn vị công tác tương ứng tại địa phương ngay trong đêm, sôi nổi mà tạm biệt mọi người.
Có vài vị muốn ngồi xe đến trạm dừng phía nam, tổ chức liền sắp xếp một chiếc xe buýt, vì có chỗ trống, nên Kim Húc tỏ vẻ cũng muốn cọ một chỗ ngồi.
“Tôi cũng phải đi trước, hoan nghênh sau này đến chỗ của chúng tôi chơi.” Kim Húc nói lời tạm biệt xong, cũng trở về thu dọn hành lý của mình.
Có người nhớ đến, thuận miệng tò mò hỏi: “Tiểu Kim, không phải ngày mai cậu mới lên máy bay sao?”
Một đồng nghiệp tương đối quen với Kim Húc trong thời gian này, hiểu biết lơ mơ giải thích: “Hình như là vợ chưa cưới của cậu ta công tác ở Bắc Kinh, nhân dịp lúc này đến đây học tập, mới có thể đoàn tụ được một chút.”
Mọi người nhất thời thổn thức, vợ chồng son phải yêu xa thế này thì cũng quá khó khăn rồi.
Trên đường, Thượng Dương gọi điện thoại hỏi Kim Húc kết thúc tập huấn chưa, đã đi đến đâu rồi.
Hắn trả lời: “Mới lên xe buýt, mới vừa đến Tam Hoàn.”
Thượng Dương nghe ngữ khí của hắn rất đứng đắn, hỏi: “Bên cạnh có người sao?”
Kim Húc ngồi trên xe buýt, bên cạnh còn có một vị công an Hà Bắc đang nhiệt tình nói chuyện liên tục với hắn, nói: “Ừ, cũng là bạn học trong đợt tập huấn này.”
Sự nhạy bén trong nghề nghiệp của vị công an Hà Bắc này đặc biệt cao, lập tức đoán được hắn đang gọi điện thoại với nửa kia, nói: “Chị dâu sao? Là chị dâu đi?”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương ở bên kia: “……”
“Còn chưa phải,” Kim Húc bỗng nhiên chơi xấu nói, “Còn chưa đồng ý gả cho tôi nữa.”
Vị công an Hà Bắc này rất có mắt nhìn, lập tức hô lớn: “Chị dâu, mau trả lời đồng ý gả cho anh ấy đi! Chờ kẹo mừng của hai người a!”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc còn chưa chơi xấu xong, nói: “Chào hỏi Tiểu Chu một cái nha?”
Thượng Dương: “?!”
Nghe tiếng động ở bên kia hình như là đã đưa điện thoại cho người bên cạnh, anh đành phải nói: “Công an Chu, xin chào.”
Ở đầu dây bên kia, Kim Húc nhẹ nhàng cười rộ lên, nói: “Không có người khác, vẫn là anh đây.”
Hắn không có đưa điện thoại cho vị công an Chu kia.
Trên thực tế, sau khi công an Chu nói xong câu khích lệ gả cưới kia thì liền nhìn ra hắn ngượng ngùng, nên anh ta cười rồi đi sang chỗ ngồi khác, nói chuyện với các đồng nghiệp khác.
“Còn cho rằng có thể lừa em nói giọng nữ một chút.” Kim Húc thấp giọng nói.
Thượng Dương: “……”
Là mấy ngày trước, khi hai người bọn họ ở bên nhau, vô tình có nhắc tới Trang Văn Lý, lại lần nữa ngạc nhiên sao tra nam này có thể tự do thay đổi cả giọng nam lẫn giọng nữ như thế.
Kim Húc hiếu kì thử một chút, nhưng do điều kiện bẩm sinh hạn chế, khi nặn ra được “Giọng nữ” thì vừa nghe liền biết ngay là nam giả giọng nữ rồi.
Hắn bảo Thượng Dương thử xem, đầu tiên Thượng Dương không chịu, bị hắn nổi lên hứng thú, dỗ dành thử xem đi thử xem đi, thật ra thì Thượng Dương cũng có chút tò mò, cho nên cuối cùng vẫn là thử nặn lại giọng nói của mình…… Phát ra thanh âm loli.
Chuyện này thật đúng là vô cùng nhục nhã a!
“Câm miệng, còn nói tiếp thì em sẽ không để ý đến anh nữa.” Thượng Dương nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn không được nhắc lại việc này, nói, “Còn bao lâu nữa mới có thể tới? Em đi mua đồ ăn trước hay không cần mua, anh gửi danh sách đồ cần mua cho em, tối nay ăn ở nhà nga, đêm Giáng sinh mà, chỗ nào cũng đông cả, anh trổ tài nấu ăn đi.”
Kim Húc lòng tràn đầy vui vẻ, cho rằng sắp có một đêm ngọt ngào lãng mạn đâu, liền đồng ý rồi: “Được, tất cả đều được hết, không thành vấn đề.”
Thượng Dương nói: “Có khách sẽ đến đấy.”
Kim Húc lập tức sửa lời vừa nói: “Có vấn đề.
Ai mà không có mắt nhìn, lại đến ngay vào đêm Giáng Sinh như thế hả? Là Khúc Liệu Nguyên sao? Có phải ca của cậu ta tăng ca, không có ai chơi với cậu ta hay không?”
Hắn vô cùng không nói võ đức, nói: “Anh muốn tố cáo công ty khoa học kỹ thuật kia, lương cao cũng không thể tùy ý làm trái với luật lao động như thế chứ.”
“Không phải lớp trưởng,” Thượng Dương nói, “Là Viên Đinh.”
Kim Húc lại nói: “Đêm giáng sinh là thời điểm cần phải cảnh giác cao độ, cục công an hình sự lại không cần tăng ca à?”
Thượng Dương phục hắn rồi, nói: “Anh có phải là đi nước đôi quá rồi hay không?”
“Luật lao động lại không bảo vệ nhân viên công vụ nga.” Kim Húc nói, “Ngày mai anh phải đi rồi, mà em còn bắt anh nấu ăn để chiêu đãi cậu ta, em có phải là người hay không hả?”
Thượng Dương nhẹ nhàng giải thích: “Viên Đinh chính là nghe nói ngày mai anh phải đi, cho nên mới đặc biệt sắp xếp thời gian đến gặp mặt anh, cục công an hình sự thật sự là rất bận a, anh nể mặt sư đệ một chút đi, cậu ta rất thích anh đó.”
Kim Húc lạnh lùng nói: “Anh rất cảm động, nhưng không muốn nể tình.
Trừ khi em lấy điều kiện ra để đổi.”
Thượng Dương hỏi: “Điều kiện gì?”
Kim Húc vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó: “Gọi ca đi nào.”
Thượng Dương không lên tiếng.
Trên thực tế, ấn tượng của Kim Húc đối với Viên Đinh cũng rất không tồi, rất vừa ý tiểu sư đệ này, cho nên hắn cũng không thật sự để ý việc trước khi mình sắp rời đi còn phải ăn một bữa cơm cùng với sư đệ.
Lúc trước, hắn có nói sẽ tìm Viên Đinh tụ hội một chút, nhưng cục công an hình sự thật sự quá bận rồi, Viên Đinh không tìm được thời gian a.
Hơn nữa, cơm nước xong cũng có thể tống cổ đi ngay nha.
Lúc trước nói lung tung như vậy đều là để ngụy trang, hắn chỉ muốn mượn cơ hội này, tranh thủ cho chính mình thêm một chút phúc lợi đâu.
Thượng Dương không quá thích việc mình là thụ này, khi kêu be be cũng rất nhỏ tiếng, còn không nói những lời tình thú không nên nói, cho nên mỗi khi Kim Húc nổi lên ý xấu, muốn trêu chọc anh nói lời tình thú gì đó, anh gần như đều có không đáp lại, bởi vì vẫn thật xấu hổ a.
“Không phải là gọi bây giờ.” Kim Húc lại tăng thêm ghi chú.
“Được,” Thượng Dương lại bất ngờ thật sảng khoái mà đáp ứng, “Thành giao.”
Kim Húc hoài nghi nói: “Chuyện đến trước mắt lại đổi ý là không được đâu đấy.”
Thượng Dương hiên ngang lẫm liệt nói: “Ai đổi ý người đó sẽ là em trai.”
Gần 7 giờ, Kim Húc kéo hành lý tới rồi.
Viên Đinh đang nói chuyện phiếm với Thượng Dương, Kim Húc chào hỏi cậu ta, sau khi cởi áo khoác, ánh mắt liền không tự chủ được mà đuổi theo Thượng Dương gần hai ngày không gặp, lúc này mới phát hiện, Thượng Dương đang nhìn Viên Đinh ý bảo cậu ta làm cái gì đó, rất thần bí.
Kim Húc: “?”
Viên Đinh liền bước nhanh tiến lên, chần chờ mà nhìn Kim Húc gọi: “Ca…… ca?”
Kim Húc: “???”
Viên Đinh cũng cảm thấy thật kỳ quái, vẻ mặt vô tội nói: “Là chủ nhiệm Thượng nói, Kim sư huynh nói là nếu em gọi anh là ca thì anh sẽ chịu xuống bếp đâu.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương ở bên cạnh cười đến quay người đi, bả vai còn đang run run.
“Được như ý nguyện” lên làm ca ca, Kim Húc nhận mệnh đến phòng bếp nấu cơm, Viên Đinh chủ động đi vào làm trợ thủ, mới vừa động tay hai ba cái đã bị Kim Húc đuổi ra, nguyên nhân không có gì khác, trình độ quen thuộc đối với phòng bếp của Viên Đinh, còn thấp hơn cả chủ nhiệm Thượng nữa.
Cuối cùng thay đổi là Thượng Dương đi vào hỗ trợ, Viên Đinh ở bên ngoài thảnh thơi ăn trái cây, chơi di động, xem TV.
Kim Húc thuận tay đóng cửa phòng bếp lại, nhìn về phía Thượng Dương đang chuẩn bị rửa rau xanh, phát động kỹ năng: Nhìn chằm chằm.
Thượng Dương quay đầu lại, cũng phát động kỹ năng: Cười.
Một người nhìn chằm chằm đến không kiêng nể gì, một người cười đến là vô hại thuần khiết.
Kim Húc: “……”
Hắn bước đến ôm eo của Thượng Dương, hôn lên môi anh.
Thượng Dương vội vàng tỏ ý coi chừng ngoài cửa kìa, Kim Húc lại không thèm quan tâm, gia tăng lực đạo vào nụ hôn này, Thượng Dương bị hôn đến chân đều mềm đâu, trong đầu trở nên trống rỗng, cũng quên mất trong phòng khách còn có người, dần dần, cũng đáp lại thật nhiệt tình.
Một hồi lâu sau, Kim Húc lui ra một chút, cố ý lạnh nhạt nói: “Đùa giỡn anh sao? Vui không?”
Thượng Dương không nói lời nào, mà lại lấy môi của mình cọ hắn, trong đôi mắt hình hạnh nhân kia ngậm đầy ý cười.
Kim Húc nhận xét: “Em học xấu rồi.”
Thượng Dương cẩn thận mà hôn hắn, việc chủ động hôn môi này còn chưa có thuần thục lắm, cứ như một động vật nhỏ đang mút hôn, động tác cùng biểu tình đều có một loại cảm giác vừa ngây thơ vừa gợi tình a.
“Ngừng……” Kim Húc thấy tình thế có vẻ không ổn, liền đầu hàng nói, “Chờ chút nữa anh nhịn không được mà phạm sai lầm, bị Viên Đinh sư đệ nhìn thấy, rồi sư đệ sẽ ngạc nhiên quá độ mà ngất xỉu ngay tại chỗ luôn đó.”
Thượng Dương nói: “Hôn em thêm một cái nữa đi.”
Kim Húc ôn nhu hôn nhẹ anh thêm một cái, lại cảm thấy không đủ, liền hôn thêm một cái thật mạnh.
Thượng Dương bị tiếng ‘chụt’ của nụ hôn này làm cho đỏ mặt, nói: “Sao lại tặng thêm một cái?’’
Kim Húc nghiêm mặt nói: “Suy nghĩ nhiều rồi, là gởi lại ở chỗ em, trễ chút nữa còn phải trả lại cho anh đấy.”
Viên Đinh ở trong phòng khách làm ổ chơi game tới khi trời đã tối sầm, chờ đến khi đồ ăn đã nấu xong, nhìn thấy chủ nhiệm Thượng mang đồ ăn ra thì mới vội vàng ném điện thoại sang một bên, cũng đứng lên hỗ trợ dọn bát đũa, lại giành việc đi lấy ly và rượu.
Sư huynh đệ ba người cùng nâng ly cạn chén, nói về chuyện công tác và tình hình sinh hoạt dạo gần đây.
Lần trước, tuy rằng thời gian Viên Đinh ở Bạch Nguyên rất ngắn, nhưng do có trải nghiệm đặc thù, hơn nữa lại học cùng một thầy với Kim Húc, nên cậu ta thật sự không xem Kim sư huynh là người ngoài.
“Trước khi em tốt nghiệp có tham gia thi công chức, khi ghi danh đơn vị, rất muốn làm công an hình sự, nhưng ba mẹ của em lại liên tục khuyên em, nói là làm nghiên cứu sẽ an toàn hơn, cho nên cuối cùng em liền nghe lời ba mẹ.
Sau khi cùng chủ nhiệm Thượng đi khắp nơi làm điều tra nghiên cứu, lại bởi vì chuyện lần trước ở Bạch Nguyên, cho nên trên đường trở về em đã trái lo phải nghĩ, vẫn là cảm thấy mình muốn làm công an hình sự hơn.
Vì thế mà em đã hạ quyết tâm, làm đơn xin điều đi.”
Viên Đinh lại nói: “Em nói thật, lần sau em đến Bạch Nguyên, em nhất định phải gặp mặt cảm ơn đội trưởng Lịch Kiệt a, em rất thích đội trưởng Lịch nga! Là anh ấy nói em có thiên phú làm công an hình sự! Anh ấy là tiền bối đầu tiên nói em có thiên phú đó!”
Thượng Dương cười nói: “Uống ít một chút.”
Viên Đinh vò đầu nói: “Không uống nhiều, là có chút kích động thôi.”
Kim Húc nói: “Lãnh đạo đơn vị Cục hình sự, cũng không trực tiếp phụ trách phá án đi?”
“Giống nhau thôi.” Thượng Dương nói, “Gặp phải vụ án có ảnh hưởng lớn trong xã hội thì cũng phải hỏi đến chứ.”
Kim Húc nhớ lại, khi Thượng Dương vừa mới công tác hình như cũng từng lăn lộn trong Cục hình sự một thời gian ngắn đi.
Khi đó, hắn vừa tốt nghiệp liền trở về quê nhà, hai người họ cũng đã cắt đứt liên hệ, đối phương sinh hoạt như thế nào, cụ thể là làm công tác gì, cách xa nhau ngàn dặm, nên tin tức cũng mờ hồ.
Hai người họ nhìn nhau, liền biết đối phương cũng đều nghĩ tới những năm đó.
Thượng Dương đọc được từ trong mắt của Kim Húc, khi đó hẳn là Kim Húc rất nhớ anh, chỉ là anh không biết gì mà thôi.
Viên Đinh nói: “Đúng là như thế.
Tuần trước, lúc chủ nhiệm Thượng gọi cho em, em có nói là không tìm được thời gian, chính là vì khi đó, sư phụ hiện tại của em đang dẫn theo em đi điều tra một vụ án a.”
Kim Húc và Thượng Dương đều lộ ra ý tứ muốn nghe thử.
“Các anh xem tin tức trên mạng xã hội chắc là có nhìn thấy tin tức nói về vụ án của một nữ võng hồng (*) bị mất tích đi,” Viên Đinh nói, “Vụ án này rất ầm ĩ, truyền thông cũng ồn ào theo sát, cư dân mạng đều như thám tử Holmes vậy, kết quả là càng nháo càng lớn, ảnh hưởng đến xã hội vô cùng ác liệt đâu.”
(*) võng hồng网红: người nổi tiếng, có sức ảnh hưởng ở trên mạng.
Vị võng hồng mất tích này là một blogger làm đẹp có hàng triệu fan, cho nên nhất cử nhất động của cô ta rất được dư luận chú ý a.
Fan của cô ta lo lắng, xào đề tài mang tiết tấu truyền thông.
Còn cư dân mạng thì rảnh rỗi ăn dưa ở khắp nơi, cho nên tình huống bây giờ là loạn như một nồi cháo rồi.
Thượng Dương có chú ý đến tin tức này một hai lần, đến bây giờ vẫn chưa thấy có tiến triển gì mới nên liền hỏi: “Tìm được người chưa? Tôi nhớ hình như là tin tức có nói, chính người bạn trai hiện tại của cô ta đã báo án, còn thương tâm nói là sống phải thấy người chết phải thấy xác đâu.”
Kim Húc nói: “Đã chết, thi thể cũng bị hủy, hôm nay tôi vừa mới nghe bạn học nhắc đến.”
Thượng Dương giật mình nói: “Đã Xảy ra chuyện gì?”
“Dùng Axit clohydric đậm đặc để hòa tan thi thể, ở trong đường cống ngầm tìm thấy một chiếc răng sứ chưa tan hết, còn chi tiết cụ thể hơn thì tôi cũng không biết.” Kim Húc có ý bảo Viên Đinh nói tiếp.
Viên Đinh nói: “Em không biết tình tiết cụ thể hơn đâu, em cũng chỉ biết có nhiêu đó thôi, còn chưa bắt được hung thủ nữa.”
“Vụ án này nghe rất giống một vụ án bên Chiết Giang nga,” Thượng Dương nói, “Bạn trai hiện tại của cô ta có lẽ là nghi phạm lớn nhất đi? Lúc đó tôi xem tin tức trên mạng, mấy cư dân mạng thảo luận khí thế ngất trời, rất nhiều người cũng đoán là như vậy.”
Viên Đinh không đáp, lại nhìn nhìn Kim Húc, như là muốn nghe ý kiến của Kim Húc vậy.
Kim Húc khen ngợi nói: “Mới có hai tháng không gặp, mà sư đệ đã trưởng thành hơn rồi.”
Viên Đinh ngượng ngùng nói: “Còn kém xa sư huynh lắm, anh có suy nghĩ gì về vụ án này không?”
“Hẳn không phải là bạn trai của cô ta đâu, vụ án bên Chiết Giang kia có sức ảnh hưởng lớn như vậy, cả nước không ai là không biết.
Nếu bắt chước gây án trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì quá mức vụng về rồi, tương đương với việc khắc lên trán của mình bốn chữ ‘Tôi là hung thủ’ cho bàn dân thiên hạ biết vậy.” Kim Húc nói.
Viên Đinh thở dài cả giận nói: “Vậy mà em còn đánh cược với đồng nghiệp, cố chấp nói nhất định chính là tên bạn trai kia nữa.
Các tiền bối khác đều giống như sư huynh vậy, nói hẳn là không phải người bạn trai đó đâu.”
Thượng Dương nói: “Vậy cuối cùng là cậu thua cuộc hay thắng cuộc?”
“Thua.” Viên Đinh nói, “Thời gian không khớp, tuy nói là bạn trai báo án, nhưng người đàn ông này đã đi nước ngoài công tác trước đó, sau khi trở về mới phát hiện là trong nhà không có ai, hộp cơm còn chưa ăn xong đã nổi đầy mốc xanh a.
Chính là di động cùng ví tiền của bạn gái đều để ở nhà, anh ta cảm thấy tình huống có chút không đúng, nên đã lập tức báo công an.
Dựa vào cấu trúc cơ thể và các mô có thể tìm thấy được trong cống thoát nước kia, thời gian cô ta bắt đầu bị hòa tan xác thì người bạn trai này của cô ta đã ở trên máy bay, bay ngang qua Thái Bình Dương rồi.
Vì vậy liền được loại trừ hiềm nghi.”
Kim Húc nói: “Không có manh mối gì khác sao? Người bị tình nghi khác thì sao?”
Viên Đinh lộ ra một nụ cười lúng túng.
Thượng Dương khen cậu ta: “Vẫn còn nhớ quy tác phải bảo mật thông tin, rất tốt.”
Trò chuyện một buổi, cơm cũng đã ăn gần xong.
Thượng Dương phát hiện, Kim Húc đang không có ý tốt mà đánh giá Viên Đinh, liền biết là hắn đang suy nghĩ phải làm thế nào để đuổi tiểu sư đệ đi, nên nhịn không được cảm thấy buồn cười ở trong lòng.
Có đôi khi Kim Húc sẽ biểu hiện ra dáng vẻ lạnh lùng lại có tâm tư kín đáo đến sâu không lường được, có đôi khi lại sẽ viết luôn mấy chữ đạo đức giả ở trên mặt nga.
Không ngờ tới, Viên Đinh lại đúng lúc buông đũa, nói: “Ăn xong rồi, em về đây.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc: “?”
Viên Đinh đứng dậy đi lấy áo khoác, hai vị sư huynh nào đó cũng đứng lên, Thượng Dương còn muốn giả vờ khách sáo mà giữ lại một chút, Kim Húc thì ra vẻ ‘cậu biết thức thời đấy.’
“Còn không đi nữa thì Kim sư huynh sẽ đánh em mất,” Viên Đinh nhe răng nhìn hai người bọn họ cười, nói, “Em chính là sư đệ ruột của hai người mà, là do chiều nay em còn không biết chuyện tốt đã thành nga.
Chứ không thì em làm sao lại dám đến quấy rầy đêm Giáng Sinh lãng mạn của hai người như vậy chứ.
Xin các sư huynh hãy yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói bậy ra ngoài đâu.”
Thượng Dương: “!”
Cái gì? Cái gì! Lộ tẩy ở đâu thế? Vừa rồi ở trong phòng bếp làm loạn bị nhìn thấy sao?
Kim Húc đánh giá Viên Đinh từ trên xuống dưới, một bộ dạng uy hiếp sẽ giết người diệt khẩu, nếu không trả lời cho rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi nơi này, hỏi: “Sao cậu phát hiện được?”
Viên Đinh nhịn đã nửa ngày, lập tức chọc thủng nói: “Từ lúc anh vừa vào cửa là em đã phát hiện rồi, anh còn có một đôi dép mang trong nhà riêng nữa.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh làm mặt quỷ với anh, khoe khoang việc mình đã sớm biết rồi: “Chủ nhiệm Thượng, anh xem em nói có sai không? Đã sớm nhắc nhở anh rồi, Kim sư huynh chính là …… Chính là thích anh đó.”
Trên mặt Thượng Dương nóng tới mức có thể chiên luôn trứng gà được rồi, rối rắm không biết nên nói cái gì mới tốt đây.
Kim Húc một bộ dạng không sao cả, thậm chí còn cảm thấy rất không tồi đâu.
“Sư phụ tôi nói quả không sai mà,” Hắn nhìn Viên Đinh nói, “Cậu đúng thật là có thiên phú nga.”
Viên Đinh đi vào thang máy, nói lời tạm biệt với Kim Húc: “Sư huynh, ngày mai lên đường bình an nga!”
Câu nói này lại nhắc nhở Thượng Dương vừa mới nãy chỉ lo ngượng ngùng xấu hổ một sự thật, là ngày mai Kim Húc phải đi rồi.
Sau khi Viên Đinh rời đi, hai người quay về nhà.
Bát dĩa ly chén ở trên bàn còn chưa dọn.
Kim Húc vén tay áo lên, nói: “Để anh dọn cho.”
“Ngày mai em sẽ dọn.” Thượng Dương giữ chặt tay hắn, nói, “Ân…… Cái kia……”
Kim Húc hỏi: “Cái gì? Cái nào?”
Thượng Dương nghĩ thầm người này sao lại thế chứ? Liền nhắc nhở nói: “Gửi ở chỗ em có muốn lấy về hay không? Hiện tại còn muốn trả anh đây.”
Kim Húc cố ý làm ra vẻ không tin mà nói: “Nóng lòng như vậy? Không giống em nha, lại muốn đùa giỡn anh nữa sao? Anh không bị lừa nữa đâu.”
“Em nóng lòng thật mà,” Thượng Dương xác thật là nôn nóng rồi, bất chấp nói, “Là em chơi xấu, nên bây giờ em là em trai, được chưa? Ca ca…… Ca ca?”
Phòng khách để đèn suốt một đêm, hai người ở trong phòng ngủ vẫn luôn quấn lấy nhau kia đều đã quên tắt rồi.
Trên bàn trà còn để nửa quả cam đã lột vỏ đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...