Buổi tối, Thượng Dương trở về nhà ở Bắc Kinh, bật đèn trong nhà lên, đã hai ngày không có ai ở đó, Elizabeth cũng được đưa về nhà bố mẹ đẻ, trong nhà yên tĩnh nặng nề. Anh buồn bã đi tắm, lúc ra thu dọn hành lý, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, cho cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi để đón chào thứ Hai ngày mai.
Mỗi lần anh lấy ra thứ gì đó trong hành lý thì lại càng thêm ỉu xìu, mấy thứ này theo anh đi Tây Bắc vô hình trung khi mang về đều lây dính hơi thở bên đó, như thể đã để lại gì đó ở bên kia.
Muộn một chút, anh mới nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại có tin nhắn của mẹ anh khi anh đang tắm, hỏi anh có phải từ Tây Bắc về không.
Thượng Dương xem thời gian, sợ mẹ ngủ rồi nên không gọi qua, hồi âm lại nói mình đã quay về, nghĩ nghĩ lại nói với mẹ tuần này công việc của mình khá bận, chưa thể đi đón chó về ngay được, cuối cùng hỏi mẹ: Hai ngày qua bố con thế nào ạ? Thời tiết hay thay đổi, bố mẹ phải chú ý sức khỏe.
Qua hơn một phút, mẹ gửi tin nhắn trả lời: Ừ, mẹ biết rồi. Con đi ngủ sớm đi.
Sau đó Thượng Dương thu dọn hành lý xong, ở trong túi hành lý phát hiện một tờ biên lai, sữa tắm hôm qua cùng Kim Húc mua cũng chính là loại sữa tắm anh dùng ở nhà. Anh giơ tay lên ngửi, mùi hương vẫn giống như đêm qua, anh không nhịn được mà ngửi ngửi mình lần nữa, rất nhiều cảnh tượng cuối tuần hiện lên trong đầu anh, có ngọt ngào, có mằn mặn…Đột nhiên cảm thấy mình có chút biến thái, đình chỉ không nghĩ nữa, lại buồn bã ngồi yên một lúc mở di động ra xem lịch, tính nhẩm ngày xem còn bao lâu nữa mới có cuộc gặp tiếp theo.
Đang xem thì có cuộc gọi đến, anh lại cầm di động để rồi sững sờ, trên màn hình hiện lên tên người gọi, là bố anh. Giữa hai bố con rất ít khi gọi điện thoại, có việc gì đều truyền đạt thông qua mẹ, thỉnh thoảng mới ở trong điện thoại nói một hai câu, cũng được thông qua điện thoại di động của mẹ.
Thượng Dương ấn nghe, nhưng không biết phải nói gì, cũng không biết bố sẽ nói gì với mình, máy móc lên tiếng:
– A lô.
Bên kia sửng sốt, dường như cho rằng Thượng Dương không nhận ra mình, bất giác lúng túng tự giới thiệu:
– …Là bố Thượng Duật Dân đây.
Thượng Dương:
– Vâng con biết ạ. Bố gọi cho con có gì không ạ?
Ông Thượng: – …
Sau một lúc lâu, ông mới nói:
– Bố nghe mẹ con nói con vừa từ Tây Bắc quay về.
Thượng Dương nói:
– Vâng ạ, buổi tối con vừa về.
Ông Thượng hỏi:
– Tiểu Kim khỏe không con?
Trước khi đi Tây Bắc, là vì ông nhắc nhở mà Thượng Dương mới biết Kim Húc gặp phải chuyện gì, nghe ông hỏi đến, đại để lại biểu đạt sự quan tâm về Kim Húc, liền đáp:
– Anh ấy khỏe ạ, mọi thứ đều tốt ạ.
Bên kia: – …
Điện thoại hình như bị gián đoạn tín hiệu, cả hai đều im lặng hơn mười giây, ông Thượng mới nói:
– Bố hỏi rồi, là nhiệm vụ đã sai lầm, không phải trách nhiệm của đội Tiểu Kim. Không ảnh hưởng gì đến nó cả.
Thượng Dương nghĩ thầm, ý có phải là…bảo anh đừng quá lo lắng cho Tiểu Kim đúng không?
– Về sau trong công việc nó vẫn phải cẩn thận nhiều hơn. – Ông Thượng nói, – Con cũng thế, công việc ở viện nghiên cứu có ảnh hưởng quan trọng đến xây dựng lực lượng công an, đừng để chậm trễ, đừng vừa đi làm vừa uống cà phê đọc báo chờ hết giờ làm. Phải trung thực với chức trách của mình, phải nói thật, phải làm thật.
Thượng Dương nghe mà chỉ muốn ném điện thoại đi.
Thế nhưng ông Thượng chỉ thuyết giáo vài câu, như là đã đập vỡ vỏ bên ngoài, nói cũng thông thuận hơn:
– Thực ra con ấy, con làm việc rất tốt, biểu hiện luôn tốt…Hai ngày trước…là bố sai.
Thượng Dương: – …
– Con đi ngủ sớm đi, bố cúp đây. – Ông Thượng nói xong nhanh nhẹn mà cúp máy.
Thượng Dương khó có thể tin mà ngồi ngây một lát, trong lòng mới hốt hoảng hiểu ra, vừa rồi bố nhận sai với mình.
Ngày hôm sau là thứ Hai, Thượng Dượng bận rộn đến mức không có thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, buổi sáng đều đặn họp liên tục, họp xong còn phải bàn giao rất nhiều công việc nghiên cứu đã làm mấy năm nay. Năm sau anh sẽ không bị cắt cử đi địa phương làm điều tra nghiên cứu nữa, mấy lãnh đạo cấp trên nói với anh, quý tiếp theo khả năng sẽ có cơ hội thăng hàm thăng cấp, tương ứng chức vụ sẽ thăng lên một bậc.
Cả ngày bận rộn không ngừng nghỉ, tới giờ tan làm lúc chạng vạng, hàng hiên tiếng người ít dần, các đồng nghiệp đều đã ra về gần hết, Thượng Dương nhà gần, không quá sốt ruột đi về mà tranh thủ làm thêm một lúc cho xong việc, đi pha ly trà trở lại, dự tính thay đổi tâm trạng bằng cách nói chuyện yêu đương.
Ngoài cửa sổ trời đã tối một nửa, ánh chiều tà mờ ảo đang lặn, gió xuân thổi qua cửa sổ bình phong rất đẹp.
Thượng Dương không khỏi mỉm cười trước hộp thoại WeChat giữa anh và bạn trai, đồng thời gửi cho đối phương một tin nhắn: Anh đang làm gì vậy? Đã tan làm chưa?
Trong lúc gõ và gửi tin nhắn, trong tâm trí anh như một cánh đồng hoa nở rộ, cành và cánh hoa đung đưa.
Anh nhanh chóng nhận được phản hồi từ bạn trai: Anh tan làm rồi, đang hẹn với thiếu niên xinh đẹp đi ăn đây.
Nhóm hoa nở rộ trong nội tâm Thượng Dương biến thành một vùng toàn dấu chấm hỏi, anh nhìn kỹ khung thoại, là đồng chí Tiểu Kim không sai nha? Người này đang nói gì vậy?
Kim Húc lại gửi thêm một câu: Anh thừa nhận quan điểm của em, cậu nhóc quả thật rất xinh đẹp.
Thượng Dương nhớ ngay ra hắn đang nói tới ai, hỏi: Lý Nam à? Anh dẫn cậu nhóc đi ăn à?
Kim Húc nói: Ừ, mỹ thiếu niên quả thật đã mắt, đồ ăn còn ngon hơn nữa.
Thượng Dương: …
Tây Bắc, trong một nhà hàng gần trường trung học dạy nghề công nghệ hàng không, Kim Húc và Lý Nam đang ngồi đối diện nhau, người phục vụ vừa mới bưng đồ ăn lên, hắn muốn trả lời tin nhắn WeChat, bảo Lý Nam cứ động đũa trước đi.
Mới đầu Lý Nam còn ngượng ngùng, nhưng có lẽ vì nghĩ buổi tối còn phải lên lớp tự học nên cũng không khách sáo nữa, tuy vậy cậu chỉ gắp món ăn để trước mặt mình, vừa lễ phép vừa có chừng mực.
Liếc tới động tác của cậu, Kim Húc không nói gì, tập trung nhắn tin.
Đầu tiên hắn không có ý tốt mà “khoe khoang” với Thượng Dương một hồi, nhưng khi thấy Thượng Dương một lúc không trả lời mình, tim người đàn ông khẽ đập, hắn nhanh chóng nhìn lại những câu trên và nghĩ: Này cũng không có gì mà, hẳn em ấy sẽ không giận thật chứ.
Hắn lại tiến thêm một bước nữa để kiểm tra, nói với Thượng Dương: Tìm anh không có việc gì chứ? Vậy anh ăn tối với mỹ thiếu niên nhé.
Lần này Thượng Dương rep rất nhanh: Ừ.
Kim Húc nói: Tạm biệt.
Thượng Dương nói: Tối nay em ăn sủi cảo.
Kim Húc:?
Thượng Dương: Không cần dấm.
Còn phát một biểu tượng cảm xúc về một con dê nhỏ đang dùng sừng chọc chọc ai đó một cách giận dữ.
Quỷ kế thực hiện được Kim Húc cười rộ lên, đổi về hình thức bình thường, nói: Lát xong việc anh sẽ gọi cho em, chắc là sẽ nhanh thôi.
Thượng Dương chuẩn bị tan làm đã đoán được hắn ăn cơm với Lý Nam là vì công việc. Thấy hắn nói như vậy, anh càng thêm khẳng định suy đoán này, chỉ là không biết tại sao lại tìm Lý Nam, là tìm hiểu tình hình từ chỗ Lý Nam, nhưng mà trước đó chẳng phải đã hỏi cậu nhóc này rồi hay sao?
Anh khóa cửa văn phòng đi ra ngoài, trong lòng có chút bất an, bất an này là căn cứ vào sự quen thuộc của anh đối với Kim Húc, phong cách xử lý vụ việc của Kim Húc không phải là thẩm vấn người khác hai lần trong một khoảng thời gian ngắn, trừ khi…
Anh đứng khựng lại, dự cảm vụ án này sắp được phá rồi…Thế nhưng kết quả kia thật sự có thể an ủi người nhà người bị hại hay không?
Kim Húc cất điện thoại đi, phát hiện Lý Nam ở đối diện dường như đang âm thầm quan sát mình.
Lý Nam nhận thấy đã bị hắn phát hiện, cũng không trốn tránh, đổi sang nhìn thẳng vào hắn, hỏi:
– Chú đang nhắn tin cho ai vậy ạ? Có phải là cảnh sát Thượng lần trước cùng chú tới trường đúng không ạ?
Kim Húc nói:
– Sao cháu lại biết?
– Khi chú nhắn tin biểu cảm rất khác ạ. – Lý Nam lộ vẻ giảo hoạt của thiếu niên, nói, – Hôm đó hai người đi cùng nhau thì cháu đã nhìn ra rồi.
– Cháu thông minh lắm. – Kim Húc nói.
Lý Nam chỉ cười cười, nhưng rồi sau đó khôi phục lại vẻ buồn bã, nói:
– Chú không phải chỉ thay chú Lịch tới thăm cháu thôi có đúng không ạ? Chú còn mời cháu ra ăn cơm, thực ra không cần đâu ạ, cảnh sát muốn hỏi cháu cái gì, cháu biết thì sẽ nói hết. Thường Phong là bạn tốt của cháu.
Kim Húc nói:
– Chỉ là bạn tốt thôi à? Cháu nhạy bén về quan hệ của chú và cảnh sát Thượng, là có nguyên nhân chứ nhỉ? Nghe nói Thường Phong thường hay gọi cháu là bà xã.
Lý Nam không trả lời, vùi đầu lùa hai miếng cơm, như là ngượng ngùng trả lời câu hỏi này.
Kim Húc nói:
– Cháu không nói chú cho rằng cháu thừa nhận. Vậy thì, Trình Diên Khải lớp 11 kia đang theo đuổi cháu à?
Lý Nam giật mình ngẩng đầu, nói:
– Không ạ.
– Thế sao chú nghe nói, – Kim Húc đặt di động xuống, biểu cảm và giọng điệu trở nên nghiêm trang, nói, – Trình Diên Khải thích cháu, thích cháu và muốn bắt nạt cháu để thu hút sự chú ý, có việc này không?
Cả khuôn mặt Lý Nam đỏ như máu, nói:
– Không ạ…Không có việc này.
Kim Húc nói:
– Thế à? Nhưng trong trường có rất nhiều lời đồn như vậy.
Lý Nam nói:
– Là họ hiểu lầm thôi ạ, nghe nhầm đồn bậy thôi.
– Vì sao Thường Phong lại đánh nhau với Trình Diên Khải? – Kim Húc hỏi, – Lúc trước cháu nói là bởi vì một vài chuyện nhỏ, thế cháu có thể nói rõ hơn là việc nhỏ gì không?
Lý Nam: – …
Trên đường về nhà, Thượng Dương đi ngang qua quán mì lâu đời mà anh và Kim Húc thường lui tới, anh đi vào ngồi xuống, gọi một bát mì cho bữa tối, nhìn thấy những chiếc bánh mì vàng nhỏ mới chiên trên bàn của người khác. Theo bản năng nhìn thêm mấy lần. Người phục vụ chú ý tới, nói:
– Cá chiên nhỏ còn chỉ mấy phần cuối cùng, chậm một chút nữa là hết ngay, anh có muốn gọi một phần không?
– Không cần. – Thượng Dương từ chối, trong lòng nghĩ, về sau chờ người thích ăn tới thì tuần nào cũng đi ăn, ngày nào cũng sẽ tới tiệm các anh ăn cá viên.
Anh ngồi một lát, vẫn nhớ Kim Húc đang tăng ca, nghĩ nghĩ, đầu óc lóe lên nhắn tin cho Chu Ngọc hỏi tình hình.
Chu Ngọc trả lời mình cũng đang ăn cơm, sau đó nói: Yên tâm đi chủ nhiệm Thượng, Kim đội mời Lý Nam đi ăn là chi phí chung, được thanh toán.
Thượng Dương sa mạc lời gửi biểu tượng không còn gì để nói.
Chu Ngọc cười: Thật sự chủ nhiệm Thượng hãy yên tâm, vụ án hiện tại đã có được bước đột phá, ngài cứ chờ tin tốt lành đi.
Thượng Dương sẽ không hỏi những gì không nên hỏi, cân nhắc một lát, anh đi đường vong hỏi chuyện phiếm: Lý Nam và Thường Phong là yêu nhau à? Có tình tay ba ở đây không?
Chu Ngọc trả lời: Còn đang trong điều tra anh ạ, không thể nói gì được ạ.
Thượng Dương đành phải nói: Ừ, làm phiền em rồi.
Có lẽ là Chu Ngọc cảm thấy mình không cho cấp trên mặt mũi, cũng có thể là bản thân không nhịn được cũng muốn nói đến vấn đề không nằm trong trung tâm vụ án, nói: Từ góc độ quần chúng ăn dưa có thể tiết lộ, có chuyện này, trong trường có rất nhiều người biết.
Thượng Dương vểnh tai lên: Chuyện gì?
Chu Ngọc: Thường Phong và Trình Diên Khải từng đánh nhau anh nhớ không? Nghe học sinh nói, là bởi vì Lý Nam bị Trình Diên Khải chặn ở toilet đùa giỡn, nói là cậu ta muốn lột quần Lý Nam, nói muốn xem Lý Nam là con trai hay là con gái.
Thượng Dương:……
Chu Ngọc: Nhiều nam sinh trong trường gọi nhau là “ông xã bà xã”, chơi CP với nhau. Lý Nam là “bà xã” của Thường Phong. Còn có phải yêu nhau hay không thì khó nói. Dù sao thì “bà xã” bị người khác bắt nạt, Thường Phong đương nhiên phải ra mặt, thế nên đã đánh nhau với Trình Diên Khải.
– Trình Diên Khải bắt nạt cháu như thế nào? – Trong quán cơm, Kim Húc ra vẻ tùy ý hỏi, – Là hôn cháu, hay là động chạm vào cháu?
Lý Nam lập tức cảm thấy bất an, thấp giọng xấu hổ nói:
– Chú có thể…đừng nói chuyện này được không? Cháu không muốn nói.
Kim Húc rót một ly nước, tốc độ nói chậm hơn, nói:
– Lúc cấp hai chú cũng bị mấy bạn chặn trong WC, bị lột quần ở trước mặt mọi người.
Lý Nam mở to mắt, không dám tin nhìn Kim Húc, trong mắt có chút đồng cảm, rồi rất nhanh chuyển sang bội phục, sùng bái và những cảm xúc khác trộn lẫn với nhau, tựa như là tâm lý ngưỡng mộ đối với tình trạng hiện nay của Kim Húc.
– Chú chưa từng nói với ai về chuyện này cả. – Kim Húc nói, – Ngoại trừ bà xã của chú.
Hết chương 83
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...