Cảnh sát Kim vừa lợi hại còn có danh tiếng nói:
– Giờ thế nào, đi gặp Chu Ngọc trước không? Anh nói trước, cơm trưa phải ăn với anh, đừng có mà khách sáo muốn gọi một hai người ăn cùng, anh không chịu đâu.
– Anh muốn gọi Chu Ngọc người ta cũng không chịu đâu. – Chủ nhiệm Thượng tép riu có chút tiền nói, – Em vừa gọi cô nàng rồi, cô nàng ra ngoài làm việc, lát nữa mới về. Chỗ nào có tủ lạnh không? Để hoa quả vào đó trước.
Hai người chuẩn bị tiến vào đơn vị, Thượng Dương lấy giấy tờ tùy thân ra cho bảo vệ xem qua, được cho vào anh mới đi cùng Kim Húc vào trong viện. Giữa trưa mới vừa tan tầm, trên tầng có nhiều người, Thượng Dương không muốn đi lên vào lúc này, nhỡ đâu gặp phải người nửa quen nửa lạ thì còn phải chào hỏi khách sáo, cũng rất phiền.
Kim Húc bảo anh ở tầng dưới chờ một lát, mình thì cầm túi hoa quả đi lên tầng trên một chuyến, trong đội có không ít người còn ở đó, Kim Húc lấy ra một nửa hộp hoa quả phân phát cho họ, nói là “người nhà lãnh đạo mời”, một nửa thì cất ở tủ lạnh.
Thượng Dương chờ ở dưới tầng, cũng không vội, đứng trước hoa anh đào nở rộ phơi nắng, mấy tiếng nữa phải quay về, điều này càng khiến anh càng trân trọng sự thoải mái trước mặt hơn, đứng dưới tòa nhà đơn vị làm việc của bạn trai chờ bạn trai tan làm, hạnh phúc này nên cố gắng hưởng thụ được phút nào hay phút đấy.
Kim Húc xuống dưới gọi anh:
– Tiểu Dương, đi thôi.
Anh bước nhanh qua cùng Kim Húc đi đến căng tin đơn vị ăn cơm, trên vai dính mấy cánh hoa anh đào rơi bị gió thổi bay đi.
Đến nhà ăn, Kim Húc dùng hai ngón tay cầm thẻ ăn, giống như tổng tài bá đạo nói:
– Cho em quẹt thẻ xả láng.
Thượng Dương: – …
Sau khi quẹt thẻ cơm gọi hai tô mì và hai đĩa đồ ăn kèm, Kim Húc tìm một chỗ ngồi bên cạnh rồi ngồi xuống, như sợ mình phục vụ không chu đáo, hắn liền đi bưng canh trở lại, vừa mới đặt xuống lại đi tiếp, quay lại cầm theo hộp sữa chua và gói hạt mix, còn cảm thấy chưa đủ lại muốn đi lấy thêm nữa, Thượng Dương vội kêu lên:
– Anh đừng đi nữa, bữa sáng, bữa trưa và bữa tối đã bày sẵn trên bàn rồi này, anh định cho heo ăn à?
Kim Húc đành phải ngồi xuống, nói:
– Lúc ở cùng em, ngày nào em cũng cho anh ăn như thế, mà đầu bếp ở căng tin đơn vị em nấu ngon quá, mới tháng đầu tiên anh đã tăng mấy cân rồi.
Thượng Dương buồn cười đồng thời cũng hiểu ra:
– Thảo nào em đang nghĩ sao mà ngày nào anh cũng đi phòng tập thể hình chứ.
Khi đó Kim Húc rất thường xuyên đến phòng tập thể hình, Thượng Dương cho rằng hắn đột nhiên ngồi văn phòng cả ngày không quen, cho nên mới kiên trì đi hoạt động gân cốt, mà khi hỏi hắn, hắn lại nói là: Anh chưa bao giờ được sử dụng thiết bị tập thể hình xịn xò như thế, muốn tranh thủ dùng.
– Hỏi anh mà anh chẳng chịu nói thật. – Thượng Dương nói, – Sao lúc này lại nói?
Trước bàn và sau bàn của hai người họ ngồi đều không có người nào khác, cũng không sợ bị nghe thấy, Kim Húc bày ra dáng vẻ như đang nói về công việc, nói:
– Đừng cho là anh không biết em nghĩ gì, em thấy anh luôn đi rèn luyện, cho là anh bị hư nhược đúng không? Khinh thường ai đó? …Tự em nói đi, nửa năm qua có phải anh rất xịn không?
– … – Thượng Dương nói, – Anh nhìn xem quanh đây có đồng nghiệp ở đội chống khiêu dâm không, bảo họ tới bắt anh đi.
Kim Húc làm bộ làm tịch mà nhìn quanh quất. Thượng Dương nhìn biểu hiện của hắn là biết hắn lại muốn nói những câu thô tục rồi, khẽ giơ đũa cao lên, chỉ chỉ hắn, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
– Em xem kia là ai? – Kim Húc chỉ phía sau lưng Thượng Dương.
Thượng Dương nghi ngờ, không chịu quay đầu lại, chỉ nghĩ tên này lại muốn giở trò gì đây.
– Chào Kim đội ạ.- Đúng thật là có người ở phía sau lưng anh.
Anh chỉnh lại vẻ mặt quay đầu lại, người kia nhìn thấy anh thì cũng vội chào:
– Ôi, em chào chủ nhiệm Thượng ạ.
– Tiểu Trương à, chào em. – Thượng Dương còn nhớ đối phương, là nhân viên phòng hồ sơ làm việc cùng văn phòng với Kim Húc khi hắn làm việc ở đó.
Tiểu Trương cười tươi hỏi:
– Chủ nhiệm Thượng đi công tác, hay là tới, tới thăm người thân ạ?
Nói lắp một cách không bình thường nha, làm cho Thượng Dương cũng nhớ tới cửa tủ của phòng hồ sơ đã bị Kim Húc đá văng ra, lần đó anh đi, còn có không ít nhân viên phòng hồ sơ ở trên tầng dưới tầng tò mò ngó ra nhìn anh.
– Đều không phải. – Kim Húc trả lời Tiểu Trương thay anh, nói, – Em ấy tới cọ cơm căng tin chúng ta.
Thượng Dương: – …
– Em hiểu rồi em hiểu rồi. – Tiểu Trương bày ra vẻ đã hiểu, cười hì hì tạm biệt rồi đi.
Thượng Dương bất an nghĩ, hiểu cái gì, hiểu cái gì hả?
Ăn cơm xong, Thượng Dương hỏi Chu Ngọc, cô vẫn đang ở bên ngoài còn chưa quay về. Kim Húc liền dẫn anh đến phòng của mình, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, những người đi làm bên ngoài còn chưa về, những người làm việc trong tòa nhà đều tìm chỗ đi nghỉ tạm, tầng trên không có người nào, hành lang cũng rất yên tĩnh.
Lần trước Thượng Dương tới, phòng làm việc của Kim Húc nằm trong phòng lưu trữ hồ sơ, là một tòa nhà khác ở phía sau, tòa nhà này là bộ phận An ninh quốc gia, đây là lần đầu tiên anh tới, cũng là lần đầu tiên bước vào văn phòng riêng của Kim Húc.
– Em ngồi đi. – Kim Húc rất có phong thái của chủ nhà, mời khách ngồi xuống, lại lấy trà và bộ dụng cụ pha trà ra, pha trà cho khách.
Phòng làm việc của hắn cũng giống như ở nhà, gần như không có gì bừa bộn, mọi thứ đều sạch sẽ và trống trải, trên bàn chỉ có một chiếc máy tính và điện thoại cố định, nhưng trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh lại có một chiếc cốc thủy tinh, Thương Dương nhìn thấy rất quen mắt.
– Cái cốc này hình như là của em? – Anh nhận ra, đó là một trong rất nhiều chiếc cốc ít khi dùng ở trong văn phòng của anh, nắm ngoái Kim Húc vừa mới đến làm trợ thủ cho anh không có cốc nước, anh bảo hắn cứ lấy một chiếc chỗ anh mà dùng. Người này dùng mấy tháng, còn ngàn dặm xa xôi mang về Tây Bắc.
Kim Húc trên anh:
– Em nói là của em thì là của em à? Em gọi nó xem, xem nó có trả lời em không.
Thượng Dương không chấp nhặt trò đùa trẻ con của hắn, ngồi xuống chờ uống trà, lá trà là loại rất ngon, nhưng tên này chỉ mù quáng pha chế, anh nhìn hai giây thì không chịu nổi nữa, đẩy hắn ra để tự mình làm.
– Anh khác với cốc nước vô ơn này, – Kim Húc nghiêm túc nói: – Em gọi anh, anh sẽ đáp lại em ngay.
Thượng Dương: – …
Hai người đóng cửa lại, thì thầm tâm sự trò chuyện, lại cùng nhau uống trà, một người không muốn đi làm, một người không muốn trở về, đều mong buổi chiều thoải mái này sẽ dài hơn và chậm hơn.
Ấy thế mà lại có người gõ cửa, hai người trong phòng tự giác cách xa nhau một chút, Kim Húc mới nói:
– Mời vào.
Là đội viên cấp dưới của hắn, đẩy cửa thò nửa người vào hỏi:
– Kim đội, anh đang bận ạ?
– Có chuyện gì? – Kim Húc ra hiệu anh ta vào nói.
Đội viên bước vào, nhìn thấy Thượng Dương đang ngồi ở bên trong, Thượng Dương nở nụ cười hết sức nghiêm túc với anh ta.
– Em chào anh dâu. – Đội viên này là một thanh niên ngu ngốc, vừa nghe có người nói trái cây đó là “lãnh đạo trong nhà của Kim đội” mời, não bổ ra đủ thứ, vừa khẩn trương vừa khách sáo nói, – Hoa quả tươi ngon lắm ạ, còn ngọt nữa.
Thượng Dương: – …???
Kim Húc vẻ mặt nghiêm túc, nhanh nhẹn đứng lên đặt tay lên vai đội viên kéo cậu ta ra ngoài nói chuyện, tiện tay đóng cửa lại.
Thượng Dương chết máy lúc này mới khởi động lại, cầm cốc trà lên uống mấy ngụm.
Qua hai phút, Kim Húc một mình đẩy cửa tiến vào, nói:
– Anh qua bên đội điều tra hình sự một tí, Chu Ngọc về rồi, có chút việc. Anh qua gặp một lúc. Em có đi không?
Nghe nói là chuyện công việc, Thượng Dương nói:
– Em không đi đâu, sợ gây phiền, anh cầm hoa quả sang đó đi. Nói chuyện chính xong nếu rảnh thì em qua gặp Chu Ngọc một chút.
– Được. – Kim Húc lại nhìn sắc mặt anh, nói, – Không giận chứ?
Thượng Dương xụ mặt nói:
– Vốn dĩ không có, giờ thì giận rồi. Khóe miệng anh kéo lên tận mang tai rồi kìa.
Lỗ tai đỏ như máu, thế mà lại vừa vui sướng vừa xấu hổ, đúng là cái người này.
Kim Húc xoa xao mặt mình, giả ngu nói:
– Không đi à. Thế anh đi qua đó, em tự chơi đi, máy tính dùng thoải mái, không có gì bí mật trong đó đâu.
Đội điều tra hình sự bên này, Chu Ngọc vừa bôn ba cả ngày trở về, mặt mũi phờ phạc, vẻ mặt mỏi mệt, mặt không có chút máu, ngồi trên ghế trò chuyện với cấp dưới về công việc, nhìn thấy Kim Húc bước vào liền vẫy tay chào hắn, xin lỗi luôn:
– Kim đội ơi, em đứng không nổi nữa rồi, hôm nay còn là ngày nghỉ nữa, eo đau quá.
– Thế có ăn được hoa quả không? – Kim Húc đặt hoa quả lên bàn, – Bà xã anh bảo anh mang cho em.
Chu Ngọc nhìn hộp đựng hoa quả, thấy phần đó chắc chắn không phải dành cho một mình cô, cô gọi vài thành viên tới ăn, nhìn mà thèm ăn, nói:
– Để dành cho em một ít, em nghỉ một lúc là có thể ăn.
Nhóm cảnh sát hình sự chia hoa quả, Kim Húc hỏi:
– Có tiến triển gì không? Đã bắt được sát thủ mà cậu em vợ thuê chưa?
– Chưa ạ. – Chu Ngọc nói, – Tìm được nơi anh ta ở ở tỉnh bên cạnh, đồng nghiệp bên đó tới tận cửa nhưng không bắt được. Anh ta đã chạy rồi.
Kim Húc nhíu mày nói:
– Thôi anh mang hoa quả đi đây, chờ bọn em bắt được người thì anh lại mang đến.
Nhóm cảnh sát hình sự: – …
Không phải vì đội trưởng Kim lãnh khốc vô tình mà là mọi người đều coi như quen thuộc với Kim đội, rất ít khi nghe hắn nói đùa như vậy cả.
Chu Ngọc lại biết hắn ở bên bà xã cả một ngày, tâm tình rất tốt. Cô nói:
– Em còn chưa nói xong, chính chủ không bắt được nhưng bắt được đồng phạm.
Kim Húc ngạc nhiên:
– Còn có đồng phạm nữa à? Cậu em vợ của Thường Á Cương thuê mấy sát thủ vậy?
– Chỉ một thôi. – Chu Ngọc nói, – Không phải đồng phạm trong vụ Thường Á Cương bị giết. Vị đại ca này chạy tới tỉnh lân cận, cùng với hai người khác một nam một nữ thành lập một băng nhóm tội phạm nhỏ và thực hiện một vụ bắt cóc, tống tiền. Đồng nghiệp công an tỉnh đó hỗ trợ bọn em đi bắt hắn, chó ngáp phải ruồi vừa lúc bắt được một nam một nữ, còn giải cứu được đứa bé bị bắt cóc kia.
Cậu em vợ của người chết Thường Á Cương đã thanh toán mười vạn khối tiền đặt cọc, thuê một “đại ca xã hội đen” từng có từng có tiền án trộm cướp và ngồi tù, hẹn “giết” anh rể Thường Á Cương.
Sau khi Thường Á Cương chết, “đại ca” này ngay trong đêm đi đến thành phố cấp tỉnh nằm ở giao giới giữa tỉnh lân cận và tỉnh này, Chu Ngọc liên hệ công an thành phố nơi đó hỗ trợ tìm kiếm và bắt giữ nghi phạm, đồng thời cử cảnh sát đến ở đó. Thế nhưng nghi phạm này đã ẩn náu rất tốt, cảnh sát địa phương phát động quần chúng, loại trừ những người ngoại lai khả nghi, hai ngày qua đã nhận được hàng chục trình báo của quần chúng, cảnh sát qua đó nhìn thấy người bị trình báo, phát hiện đều không phải là nghi phạm mà cảnh sát Chu muốn tìm, chỉ là hình thức hơi giống mà thôi.
Sáng nay lại nhận được một báo cáo khác từ đồn cảnh sát ở một khu vực nào đó, nói rằng trong cộng đồng có một người đàn ông rất giống với chân dung bị truy nã, chiều cao, hình dáng cơ thể và giọng nói đều phù hợp với mô tả truy nã, nhưng người đàn ông này còn mang theo một đứa bé sáu bảy tuổi. Cấp dưới mà Chu Ngọc cử đi cùng với công an địa phương vốn dĩ không ôm hy vọng nhiều, nhưng vẫn qua đó xem thế nào.
Vì thế mới có vụ mà Chu Ngọc vừa nói, khi cảnh sát ập đến, họ bắt giữ một người đàn ông và một người phụ nữ trong nhà và giải cứu đứa trẻ bị bắt cóc. Người đàn ông và người phụ nữ bị bắt khai ra, họ là vợ chồng và đều từng là tù nhân. Người nữ trước đây từng làm bảo mẫu, ngược đãi một người bệnh già mắc bệnh mãn tính, dẫn đến cái chết của ông ta, bị bỏ tù mấy năm vì tội vô ý gây chết người. Người nam từng làm bảo vệ trong một tòa nhà thương mại, động lòng tham mà ăn trộm, bị bỏ tù vì tội trộm cắp. Người nam trong thời gian trong tù thì là bạn tù với nghi phạm trong vụ án giết Thường Á Cương.
Sau khi ra tù, hai vợ chồng gặp khó khăn trong việc tìm việc làm, gặp trở ngại trong xã hội và phải chật vật mưu sinh, dần dần bắt đầu căm ghét xã hội và dấn thân vào con đường lừa gạt, bắt cóc. Cặp đôi tình cờ gặp nghi phạm trong vụ Thường Á Cương từng là bạn tù, ba người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hợp cạ nhau, rượu vào rồi, bàn bạc kế hoạch phạm tội “bắt cóc trẻ con nhà có tiền để lừa lấy ít tiền, cho là cướp nhà giàu chia cho người nghèo”.
Bố mẹ của đứa trẻ bị bắt cóc thực chất không phải là những người giàu có, từ nông thôn ra ngoài làm công, vất vả tích cóp được chút tiền, mở một nhà hàng nhỏ ở tầng trệt của khu dân cư, họ làm việc từ sáng đến tối, lơ đễnh một cái, con của mình đang chơi ở ngoài cửa đã bị người ta bế đi, kế đó thì nhận được điện thoại tống tiền, số tiền để chuộc đứa bé cũng không nhiều, 30 vạn, dám báo cảnh sát thì sẽ giết con tin. Hai vợ chồng tính toán quyết định đưa tiền, không dám báo cảnh sát.
Thời điểm cảnh sát bắt được cặp vợ chồng bắt cóc, ba kẻ bắt cóc vừa gọi điện lần thứ hai cho hai vợ chồng kia, thống nhất địa điểm trao tiền chuộc và “phiếu thịt”. Đang vui vẻ mơ đẹp chờ lấy tiền, đứa bé kia vẫn luôn khóc lóc đòi mẹ muốn ăn đồ ăn vặt, trước khi cảnh sát ập vào mười lăm phút, nghi phạm trong vụ Thường Á Cương vừa ra ngoài mua bánh quy cho đứa bé.
– Đồng nghiệp bên đó cũng đều bối rối hết. – Chu Ngọc nói, – Không nghĩ trong vụ án còn có thêm án này nữa, vội vã đuổi theo nghi phạm nhưng không kịp, kiểm tra camera giám sát, đại ca kia vừa nhìn thấy xe cảnh sát đậu ở dưới tòa nhà đã cầm theo túi bánh quy bỏ chạy….Cấp dưới của em nói, hắn ta mua cho đứa bé một túi Oreo to.
Kim Húc: -…
Chu Ngọc sau khi trở về liền ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sắc mặt so với trước khá hơn một chút, nói:
– Nhưng mà bởi vậy, sẽ bắt được người nhanh thôi, em cảm giác ngày hôm nay sẽ bắt được.
Kim Húc thờ ơ nói:
– Kệ đi, bắt được cũng không liên quan đến bọn anh.
Chu Ngọc đang muốn xiên hoa quả, nói:
– Anh có nghĩ rằng lịch trình phạm tội của anh ta quá bận rộn không? Em cũng cảm thấy vậy đó, nhưng mà…có lẽ người này chính là bậc thầy quản lý thời gian phạm tội?
– Hắn là ai cũng được, dù sao cũng không phải hung thủ trong vụ án Thường Á Cương. – Kim Húc nói, – Giết người hay bắt cóc đều vì tiền, nếu hắn ta ở chỗ chúng ta giết Thường Á Cương, để lại số dư hai mươi vạn ở chỗ cậu em họ mà không cần lấy, ngay trong đêm chạy tới tỉnh lân cận bắt cóc trẻ con, chỉ vì tiền chuộc 30 vạn kia, đầu óc hắn ta có vấn đề hay sao?
Trong văn phòng của đội trưởng Kim, Thượng Dương uống trà, rảnh rỗi không có việc gì để làm mở máy tính trên bàn làm việc, khi nhìn thấy bản tóm tắt cuộc họp mà hắn vừa viết vào khoảng 11 giờ sáng, anh vừa đọc vừa thấy nát không tả nổi, bệnh nghề nghiệp nổi lên, ngồi trau truốt lại một lượt từ đầu đến cuối, còn viết thêm một đoạn kết luận nhỏ, đã làm phong phú thêm nội hàm và thăng hoa chủ đề.
—— Để rồi qua mấy ngày sau, bài tổng kết này của đội trưởng Kim bị truyền đọc trong nội bộ, ai ai cũng tranh nhau học tập.
Hết chương 80
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...