Đỗ xe ở bãi đậu xe công cộng bên ngoài cổng trường, Kim Húc cố ý lựa chọn vị trí dừng xe ngày đó của Thường Á Cương, muốn bắt đầu từ lúc đỗ xe và đi bộ trên con đường mà Thường Á Cương đã đi vào ngày hôm đó.
Thượng Dương vẫn không biết chi tiết vụ án, hơn nữa anh cũng tôn trọng quy tắc bảo mật, không hỏi Kim Húc, chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn, nghe kế hoạch tiếp theo của hắn, đi đâu? Làm gì? Phải làm gì? Tất cả tùy thuộc vào hắn.
Khi lại đến hiện trường vụ án, Kim Húc vốn dĩ nhiệt tình nhắc đến điều tra vụ án, nhưng nhìn thấy Thượng Dương có biểu hiện đó, có vẻ như không hào hứng gì về vụ án của mình, bèn nói:
– Nếu không thì mình về nhà nhé? Tranh thủ làm cái gì đó không thú vị.
– … – Thượng Dương cáu lên, – Anh ghim thù quá đi? Em chỉ nói lỡ một câu thôi mà anh cứ nhắc đi nhắc lại là sao?
Từ lúc sâm sẩm tối bắt đầu hôn nhau ở trong xe, đến sau khi tìm được chỗ ăn cơm, rồi lại trên đường đi đến trường học, Kim Húc cứ thi thoảng lại đế một câu “Này không thú vị à”, “tóm lại có thú vị không”, đúng là rất so đo câu đánh giá “không chút thú vị” của Thượng Dương.
Thượng Dương xuống xe trước, Kim Húc bày ra vẻ không muốn mấy ăn vạ ngồi ở ghế lái, Thượng Dương thúc hắn:
– Nhanh lên, tới cũng tới rồi.
Tới cũng tới rồi, làm chút việc chính rồi về nhà thôi.
Kim Húc xuống xe khoá xe lại, không có chút tinh thần hăng hái gì, như là tinh thần sa sút thật sự. Thượng Dương biết hắn cố ý nhưng vẫn hợp tác đi tới, đẩy hắn về phía trước, dỗ dành nói:
– Anh ngoan nghe lời, mau làm việc đi. Lúc anh điều tra là đẹp trai nhất quả đất. Lát em mua món ngon cho anh.
Lúc này, lớp tự học buổi tối đã kết thúc, học sinh trường trung cấp nghề đã ra ngoài theo nhóm, những thiếu niên mặc đồng phục học sinh tụ tập trước các quán ăn hai bên đường, trên con phố còn có những sạp nhỏ bán vỏ điện thoại di động, đồ vật nhỏ liên quan đến minh tinh, nhân vật nổi tiếng v.v…, con phố trở nên rất sôi động.
Kim Húc giả vờ lười biếng làm việc cũng đủ rồi, chủ yếu là được dỗ dành đến vui vẻ, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói:
– Anh muốn ăn xâu thịt dê.
– Duyệt. – Thượng Dương biết hắn nói chơi, cũng hùa theo đáp ứng, căn bản sẽ không mua, nói, – Đi qua bên kia à?
– Qua siêu thị bên kia nhìn xem. – Kim Húc nói.
Ngày hôm đó, cũng vào khoảng thời gian này, Thường Á Cương vừa đỗ xe ở cổng trường, đi bộ qua phố ăn vặt chợ đêm đến siêu thị, mua đồ xong trên đường quay trở về thì xảy ra chuyện.
Thượng Dương đi theo Kim Húc đi qua con phố nhỏ vốn chỉ nhộn nhịp người qua lại này, nhận thấy Kim Húc rất chú ý đến hoàn cảnh và con người xung quanh nên cũng không làm phiền mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh hắn.
Đi một mạch đến bên ngoài cửa siêu thị, hai người đi vào, Thượng Dương vẫn theo phía sau Kim Húc, đi vòng quanh siêu thị hơn nửa vòng, Kim Húc đi theo tuyến mua sắm của Thường Á Cương mà camera đã ghi lại được, đi ngang qua kệ bán sữa chua, hoa quả, đồ ăn vặt, cuối cùng đến quầy thu ngân thì dừng lại, quay đầu lại nhìn siêu thị phía sau, có rất nhiều kệ hàng để san sát, qua lại trong đó phần nhiều là học sinh trường nghề.
Thượng Dương thấy hắn như suy tư gì đó, bèn hỏi:
– Anh có phát hiện gì không?
– Giá cả trong siêu thị này không hề rẻ, xà phòng cũng đắt hơn trước cửa nhà chúng ta một khối. – Kim Húc nói, – Như vậy thì các siêu thị bên cạnh trường không chừng đều đi theo con đường giá đắt hơn này.
Những gì hắn nói không phải câu hỏi, vốn dĩ cũng không phải hỏi Thượng Dương, mà là trả lời câu hỏi Thượng Dương hỏi hắn, có phát hiện hay không.
Thế nhưng Thượng Dương lại trả lời hắn:
– Trường trung học dạy nghề này không phải là trường học do công ty hàng không vũ trụ phân phối à, học sinh trường này chắc hẳn đều là con cháu của công ty, sinh hoạt phí dĩ nhiên là dư dả hơn so với các học sinh trường khác rồi.
Siêu thị cạnh khu dân cư cao cấp sẽ có giá đắt hơn so với siêu thị cạnh khu dân cư bình dân, nguyên nhân cũng tương tự, sức tiêu dùng của đối tượng khách hàng quyết định sự chênh lệch giá cả trong phạm vi pháp luật.
– … – Kim Húc lơ đãng nói: – Rất có lý.
Hai người bước ra khỏi siêu thị, thông qua câu hỏi này, Thượng Dương nhớ tới cậu học sinh Lý Nam xuất thân trong gia đình nghèo khó kia, không khỏi nghĩ thầm, các bạn học đều là con cháu có điều kiện kinh tế tương đối tốt, Lý Nam này liệu có áp lực hay không. Tuổi dậy thì thường khó tránh khỏi tâm lý đua đòi cạnh tranh với người khác.
– Thực ra, – Đến bên ngoài siêu thị, gió đêm thổi vào mặt, Kim Húc đột nhiên nói, – Anh không phát hiện ra gì cả.
Thượng Dương giật mình không hiểu:
– Vì sao?
Kim Húc lộ vẻ buồn bực:
– Vụ án làm được một nửa thì giao cho Chu Ngọc, anh luôn muốn hỗ trợ làm chút gì đó, nếu không cứ cảm thấy không đầu không cuối kiểu gì ấy. Có điều là Chu Ngọc đã dẫn người của đội điều tra hình sự đi điều tra tìm hiểu chung quanh nơi này vô số lần rồi, chỉ thiếu đào ba thước đất lên thôi, nếu thật sự có gì thì đã phát hiện ra từ sớm rồi.
– Anh thả lỏng chút đi. – Thượng Dương nhìn ra sự lo âu của hắn, vỗ lên lưng hắn trấn an, – Mục tiêu của chúng ta là phá án, đúng không nào? Mục tiêu là bắt được nghi phạm mà không phải vụ án này cần phải do chúng ta giải quyết. Thành công không nhất thiết là do chúng ta, chúng ta phải có niềm tin với Chu Ngọc và các đồng nghiệp khác.
Tuy rằng thỉnh thoảng hai người cũng nói đến việc lập công hay không, nhưng thực tế họ cũng không đặt nặng vấn đề này. Thượng Dương vẫn luôn cho là như thế, cũng cho rằng Kim Húc cũng giống vậy.
Thế nhưng lúc này đó không phải là điều Kim Húc đang nghĩ đến, chỉ nói:
– Hy vọng bên Chu Ngọc sẽ thuận lợi.
– Bọn mình đi dạo quanh thêm chút nữa đi, xem nhiều một chút. – Thượng Dương rất sẵn lòng cùng hắn làm những việc này, nói, – Có phát hiện đương nhiên là tốt, không có cũng không sao, anh coi như…chơi với em đi.
Anh ý thức được Kim Húc lo lắng về sự “thất bại” trong công việc lần này hơn anh tưởng rất nhiều.
Hai người lại dọc theo đường cũ thong thả trở về, nhưng yên tĩnh hơn. Thượng Dương không còn chỉ im lặng ở bên cạnh hắn như trước nữa mà thay vào đó moi hết cõi lòng dỗ dành Kim Húc vui lên, khen hắn, ca ngợi hắn, còn thổ lộ, hứa hẹn những lời ngọt ngào.
Kim Húc: – …
– Anh cười lên đi. – Thượng Dương nom sắc mặt của hắn tốt lên, ra vẻ mệt mỏi đứng lại, thở dài, – Dỗ bạn trai mệt thật đó, có phải bình thường anh dỗ em cũng mệt như vậy không?
Kim Húc cũng dừng lại, cười nói:
– Không mệt, em rất dễ dỗ.
Thượng Dương không tin:
– Sao em có cảm giác anh lại đang dỗ em nhỉ? Mẹ em toàn nói em cứ thích ra vẻ làm bộ làm tịch, làm sao mà dễ dỗ được. Em hẳn là một đối tượng rất khô khan, nếu em mà yêu đương với chính mình, chỉ sợ không thể chịu nổi.
Kim Húc bác bỏ lập luận này, nói:
– Thêm mấy em nữa anh cũng chịu được, xin hỏi ở đâu có chuyện tốt như vậy chứ?
Thượng Dương cười lên, làm động tác muốn đánh hắn, hắn cũng làm bộ làm tịch bỏ chạy. Hai người đàn ông chân dài một trước một sau vừa đuổi vừa chạy một đoạn, Kim Húc chợt đứng lại, nhìn chung quanh, Thượng Dương đuổi kịp đặt tay lên vai hắn, hỏi:
– Anh nhìn gì vậy?
– Chính là ở đây, – Kim Húc nói, – Là góc chết của camara khi vụ án xảy ra.
Họ đã băng qua con phố ăn vặt ồn ào, một bên là hàng rào khuôn viên trường, một bên là con đường yên tĩnh hơn, ánh sáng lờ mờ, không có nhiều người đi bộ. Hai người nhìn quanh bốn phía, camera đã được khôi phục bình thường, chắc hẳn đều có thể ghi lại rõ ràng mọi thứ xảy ra ở đây.
– Tại sao ở đây lại là góc chết? – Tư duy của Thượng Dương còn chưa kịp thoát ra khỏi quán tính dỗ dành bạn trai, bật thốt lên vẻ ngạc nhiên, – Thế giờ nếu em ở đây hôn anh, ít nhất có ba cái camera sẽ phát hiện em là đồ háo sắc.
Kim Húc chỉ chỉ vào camera trong chạc cây bên cạnh mà Thượng Dương không chú ý tới, nói:
– Là bốn cái. Chúng nó sẽ phát hiện em không phải đang hôn bạn trai, mà là bị bạn trai hôn.
Thượng Dương: – …
Kim Húc lại ra hiệu cho Thượng Dương nhìn tường rào, toàn bộ tường rào xung quanh trường đều trồng cây bụi hoặc hoa thấp, trong đó có hoa hồng và các loại cây có gai khác, tuy nhiên ở đây, cả bên trong và bên ngoài hàng rào đều trông trống trải. Nhìn thực vật mọc bên cạnh, chỗ trống trải cũng không phải ban đầu không được trồng gì, mà đó là khoảng trống do con người tạo thành.
– Học sinh từ chỗ này trèo ra ngoài trốn học à? – Thượng Dương đoán được tình hình, nói, – Sợ bị bảo vệ trường nhìn ra nên đám học sinh này đã động vào camera à?
Kim Húc gật đầu nói:
– Sau khi đi vào điểm mù giám sát này, nghi phạm liền biến mất.
Có thể là hắn đã thay đổi quần áo, thay hình đổi dạng, rồi mới lại xuất hiện dưới camera giám sát nghênh ngang rời khỏi từ nơi này. Có lẽ là đã lên xe rồi thoát đi khỏi hiện trường, kế đó ẩn nấp hành tung. Tóm lại từ góc chết camera do vô số học sinh trốn học hết đợt này đến đợt khác, đã trợ giúp cho nghi phạm thành công trốn thoát.
Thượng Dương ngẩng đầu nhìn mấy cameras đã được khôi phục lại bình thường, lại nhìn về phía xa xa, chợ đêm, cổng trường, hiện trường vụ án được bao quanh bởi sợi dây cảnh báo, có vẻ hơi do dự, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
Kim Húc biết anh không muốn khoa tay múa chân đối với vụ án bảo mật, nói:
– Chỉ có hai ta thôi, em đừng sợ nói sai.
– Em cảm thấy. Thượng Dương nói, – Nếu như em là nghi phạm, gây án xong chạy trốn tới nơi này, ngoài ngụy trang bản thân và lên xe chạy trốn thì còn có loại lựa chọn thứ ba.
Anh quay đầu nhìn về phía khuôn viên trường bên trong tường rào, chỉ tay nói:
– Trèo tường vào trong đó rồi ẩn nấp, chẳng phải càng hiệu quả hơn so với hai cái trước hay sao.
Dẫu sao thì muốn thay đổi trang phục và ngụy trang thì trước tiên phải cần chuẩn bị trang phục, đạo cụ để thay quần áo, hóa trang và lên xe chạy trốn cần phải có đồng phạm, rất khó bảo đảm không bị người nào nhìn thấy. Hơn nữa cả hai phương pháp này chắc chắn đều đòi hỏi sự chuẩn bị tương đối chuyên nghiệp. Thượng Dương cũng không biết người chết có liên quan đến tổ chức tội phạm đánh cắp cơ mật quân sự công nghiệp, dĩ nhiên không biết rõ logic đằng sau vụ án này thực chất là: Thủ pháp của nghi phạm càng chuyên nghiệp thì càng hợp lý.
Kim Húc không thể nói rõ tình huống này cho anh biết, chỉ nói:
– Bọn anh không phải không nghĩ tới khả năng trèo tường vào trong trường, nhưng mà sau khi vụ án xảy ra, đội cảnh sát điều tra hình sự đã phong tỏa trường học nhanh nhất có thể và tiến hành khám xét trong khuôn viên trường nhưng không tìm thấy người khả nghi nào.
– Nếu người bị tình nghi chính là công nhân viên chức giáo viên trong trường, hoặc là phụ huynh học sinh thì sao. – Thượng Dương nói, – Trà trộn vào trong đó tiếp nhận điều tra, cũng rất khó bị phát hiện nha.
Kim Húc nói:
– Cùng ngày, công nhân viên chức và giáo viên của trường đều cung cấp được chứng cứ không có mặt ở hiện trường, phụ huynh tới thăm con em mình chỉ có vài người, cũng đều không có đủ điều kiện gây án.
Hắn nói cho Thương Dương biết người chết đã bị giết bằng dao, điều này không có gì bí mật. Bởi vì không muốn gây hoang mang cho xã hội nên các phương tiện truyền thông nhà nước không đưa tin rộng rãi, họ chỉ nói rằng đã xảy ra một “vụ án giết người” và trong báo cáo đề cập ngắn gọn đến các chi tiết thực tế của vụ án mạng. Tuy nhiên có không ít quần chúng nhân dân ngày hôm đó mục kích tại hiện trường, đủ loại tin tức trong diễn đàn địa phương đã bay đầy trời, cũng bởi vì Thượng Dương là người ngoài, còn chưa xem đến.
Thượng Dương vừa nghe đến thủ đoạn giết người này có thể so với “sát thủ chuyên nghiệp” kết hợp với Kim Húc là người của đội An ninh quốc gia, nào không đoán được ra nữa, nhưng cũng không có thêm ý tưởng gì khác, đành nói:
– Em không giúp gì được anh rồi, em khô kiệt tư duy rồi.
Nhưng nếu đề cập tới phạm vi chức quyền của An ninh quốc gia:
– Thế vì sao lại chuyển cho đội điều tra hình sự? …Em không có ý tìm hiểu gì cả, nội dung bảo mật thì đừng nói.
– Đội điều tra hình sự đã khóa được nghi phạm và đang tập nã. – Kim Húc nói, – Chỉ là ân oán chuyện trong nhà.
Nói cách khác, đó không phải là phạm vi chức quyền của An ninh quốc gia.
Thượng Dương vui vẻ:
– Đã đến giai đoạn tập nã rồi cơ à?
Thấy Kim Húc gật đầu, anh lại bất mãn nói:
– Vậy sao anh còn ủ rũ lo âu thế? Là muốn em dỗ dành anh đúng không? Anh đúng là xấu xa.
– Không phải ý này. – Kim Húc bị câu mắng yêu này làm cho thoải mái cả người, nhưng cũng có chút bị oan, nói, – Không biết có phải anh nghĩ nhiều không, anh cứ luôn cảm thấy phương hướng điều tra này không đúng.
Thượng Dương luôn luôn tin tưởng vào “trực giác” trong công việc của Kim Húc, nhưng bên điều tra hình sự đã đi truy bắt nghi phạm, có phải hay không, có đúng hay không, bắt được là biết ngay thôi.
Anh còn đang muốn nói thêm, Kim Húc nhìn chéo qua đường ở đối diện, anh cũng nhìn sang, đó là một quán ăn vặt ở cuối phố ăn vặt.
Một nam sinh trung học có quả đầu nhím đang mua thịt xiên, mặt sau quán là hai cái bàn, còn bày những cái ghế gấp nhỏ. Nam sinh chọn xong món và quét mã thanh toán tiền xong thì đến ngồi ở ghế gấp phía sau, vừa chơi di động vừa chờ.
Ánh đèn trong quán tương đối sáng, bên này Thương Dương nhìn rõ được hình thức của nam sinh kia, cậu có đường nét của một thiếu niên tuấn tú, không khỏi nói:
– Cái trường này tuyển học sinh là tuyển mặt phải không, cớ gì mà học sinh nào nom cũng xinh đẹp thế.
Hết chương 76
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...