Cuộc họp kết thúc đã là nửa đêm, cấp trên giữ Kim Húc lại nói vài câu rồi mới thả hắn đi nghỉ ngơi, hắn cũng lười về nhà nên ở lại văn phòng ngủ tạm.
Sáng sớm hôm sau cuộc điện thoại đánh thức hắn dậy, người gọi là chỉ đạo viên Cổ Phi tổng đội điều tra hình sự của văn phòng tỉnh. Tối hôm qua sau cuộc họp, cấp trên đã nói với Kim Húc, đây đã trở thành vụ án mạng hình sự, chắc chắn phải phối hợp với bộ phận điều tra hình sự để điều tra giải quyết, cấp trên sẽ sẽ liên hệ với cơ quan điều tra hình sự, bảo Kim Húc chờ người của bên điều tra hình sự liên hệ với hắn.
– … – Kim Húc không hài lòng lắm, nhưng vẫn nghe điện thoại, không vòng vo nói với người quen cũ, – Sao lại bảo cậu tới để giải quyết vụ Thường Á Cương thế? Đổi người khác được không?
Người bị giết ngay bên ngoài trường trung cấp nghề vào tối hôm qua tên là Thường Á Cương.
Chỉ đạo Cổ rất giỏi công tác chính trị, làm điều tra hình sự cũng không kém, chỉ là lo trước lo sau, tâm tư vừa nhỏ vừa nhiều vừa tạp, Kim Húc vẫn luôn không ưa tính này của anh ta.
– Cậu có ý kiến gì với tôi à? – Cổ Phi cũng không tức giận, cười cười, – Là tìm tôi, tôi vừa nghe nói An ninh quốc gia có cậu toạ trấn rồi, cớ gì lại cần dùng tôi nữa nhỉ. Cử cho cậu một phó thủ là được rồi.
Trên trình tự là cần có sự có mặt của bộ phận điều tra hình sự, nếu không công việc sẽ bất tiện triển khai. Hơn nữa cấp trên còn nói rõ, cần phải giảm sự tồn tại của bộ phận An ninh quốc gia trong vụ án này xuống mức thấp, dẫu sao thì các tuyến khác trong toàn trong toàn bộ vụ án này ngoại trừ Thường Á Cương ra, mọi việc vẫn tiến hành bình thường, không nên rút dây động rừng.
Kim Húc nói:
– Được rồi, đến giờ đi làm cậu bảo người ta đến văn phòng của tôi đi.
Cổ Phi ở việc bố trí nhân sự tương đối đáng tin cậy, Kim Húc cũng không hỏi anh ta sẽ phái phó thủ nào, hắn vẫn có chút tin tưởng đối với Cổ Phi.
Còn chưa đến 7 giờ, Kim Húc lại trùm đầu ngủ hơn nửa giờ, bảy giờ rưỡi mới tỉnh dậy, với tay lấy điện thoại di động, trong lúc đó gọi video cho Thượng Dương.
Đúng như dự đoán, Thượng Dương đang ăn sáng, sau khi nghe điện thoại lên, anh mỉm cười nhìn vào camera điện thoại, mái tóc đen và con ngươi đen, khuôn mặt mới rửa sạch có một vệt ướt qua màn hình điện thoại.
Những lời thô tục xấu xa ở trong đầu Kim Húc bay qua như làn đạn.
– Anh xem hôm nay em ăn gì này. – Thượng Dương cười hạ camera xuống bàn ăn cho Kim Húc xem bữa sáng của anh, bao gồm ngũ cốc ngâm sữa, trứng ruột non.
Kim Húc bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói:
– Sao hôm nay em lại lợi hại vậy? Bình thường bật bếp ga thôi anh cũng sợ em không bật được.
– Nói bậy, anh khinh thường em ngu ngốc à? – Thượng Dương chuyển camera về phía mình, nói, – Em tranh thủ hai ngày này rèn luyện kỹ năng đấy, đợi đến chỗ anh rồi sẽ thử làm món ăn sáng cho anh, đừng có mà không biết tốt xấu.
Kim Húc cười rộ lên, một lời hai ý nói:
– Giờ anh muốn ăn, nhìn mà đói quá.
Thượng Dương nhìn sau lưng hắn, đoán là hắn qua đêm ở văn phòng, hỏi:
– Sao tối qua anh lại không về nhà? Buổi tối có việc ạ?
– Có chút việc nhỏ. – Kim Húc nhìn màn hình di động, – Dù bận gì thì bận vẫn nhớ em lắm, nếu không có em để nghĩ tới, anh không biết phải làm gì.
Thượng Dương cười:
– Đừng có như con nít, tối mai em đến chỗ anh rồi mà. Mau đứng lên đi ăn chút gì đi, đợt lát mọi người đi làm rồi, cấp dưới thấy anh như thế chả ra thể thống gì cả.
Thượng Dương chẳng chút để tâm, nói:
– Anh lại không chú ý đến sinh hoạt của cấp dưới, lãnh đạo yêu anh là đủ rồi. Nhân không có ai mau nói yêu anh đi.
Hai người qua điện thoại nói mấy câu âu yếm tình cảm với nhau, cảnh sát Kim nghe lời lãnh đạo ngồi dậy đi căng tin đơn vị ăn sáng, lãnh đạo cũng tranh thủ thời gian đi làm.
Một ngày trôi qua rất nhanh, đến chiều lúc hết giờ làm, Thượng Dương đi về nhà, thu dọn đồ ăn vặt và đồ chơi của Elizabeth cùng với con chó nhỏ này đóng gói toàn bộ đưa đến nhà bố mẹ.
– Con chuẩn bị đi công tác à? – Bà Thượng vừa chơi với chó con vừa hỏi con trai, – Sao bảo trọng tâm công tác năm nay có thay đổi, không cần phải đi cơ sở nữa?
Sau cuộc họp nội bộ lần trước, phương hướng công việc của Thượng Dương đã được điều chỉnh, nhìn chung đây là xu hướng chung trước khi thăng chức. Nhưng khi bị mẹ hỏi đến vấn đề này, anh có chút ngượng, nhìn mẹ, lại lặng lẽ liếc nhìn bố đang chú tâm xem bản tin thời sự trên TV, như là đối với anh, đối với Elizabeth chẳng có mấy sự quan tâm gì, anh đè thấp giọng nói với mẹ:
– Con không đi công tác, con muốn đi…đi Tây Bắc.
Bà Thượng cười với anh, nụ cười tỏ rõ chế nhạo, càng làm cho anh xấu hổ hơn.
– Tiểu Kim đi được mấy ngày rồi? – Ông Thượng chợt lên tiếng, – Được nửa tháng chưa?
Thượng Dương không biết tại sao đột nhiên bố mình lại xen vào đề tài này, anh thành thật trả lời:
– Chưa ạ, ngày hôm nay là ngày thứ mười.
Ông Thượng nói:
– Nó có việc gì cần con phải đi hỗ trợ à? Hay là con có nguyên nhân cần thiết phải đi?
Thượng Dương: – …
– Ông làm cái gì đấy? – Bà Thượng lên tiếng, – Có liên quan gì đến ông mà quản này quản nọ nó.
Ông Thượng nói tiếp:
– Vé máy bay vé xe lửa không phải đều tiêu tiền à? Đi đi về về không thấy ảnh hưởng đến công việc à? Nếu không có việc gì thì chạy qua chạy lại làm cái gì?
– Cái ông già này…- Bà Thượng còn muốn nói nữa, chủ yếu là muốn bênh vực người trẻ tuổi, nhưng Thượng Dương không cho bà nói tiếp mà tự anh nói, – Cuối tuần được nghỉ, sẽ không ảnh hưởng đến công việc, mua khoang phổ thông, cũng sẽ không thường xuyên đi.
Ông Thượng mặt mày lạnh lùng, nói:
– Đây là trọng điểm à?
Thượng Dương nói:
– Bố hỏi gì con đáp nấy, con không biết cái gì là trọng điểm.
– Hai bố con ông bớt cãi nhau đi. – Bà Thượng đứng giữa hoà giải.
– Con đừng có ngắt lời bố. – Ông Thượng trừng mắt với Thượng Dương, – Nửa năm trước các con nói với bố mẹ là Tiểu Kim tới đây học bồi dưỡng, là nó đi học bồi dưỡng thật không? Trong danh sách bồi dưỡng khoá này không hề có tên nó. Con nói xem sao hai đứa các con…suốt ngày chẳng làm việc nghiêm túc gì.
Thượng Dương: -…
Anh đang không hiểu tại sao bỗng dưng bố lại nổi cáu lên như thế, giờ thì đã hiểu rồi, có lẽ là bố đã nghe được đâu đó chuyến đi học “bồi dưỡng” này của Kim Húc thực chất là đi nghỉ nửa năm.
– Không phải đi học bồi dưỡng nâng cao thì có sao. – Bà Thượng nói với chồng, – Học tập ở viện nghiên cứu không phải làm việc nghiêm túc à? Có phải là con nó lãng phí thời gian đâu. Bình thường ông vẫn luôn nói Tiểu Kim là đứa trẻ tốt, hạt giống tốt à? Đừng có trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nói chuyện cho tử tế vào.
Ông Thượng châm chọc:
– Người ta là hạt giống tốt, con trai bà thì ngược lại. Nếu không phải hẹn hò với con trai bà, người ta trước kia cũng không phải như thế, nhưng từ khi gặp con trai bà rồi đầu óc toàn chuyện yêu đương, đâu còn tinh lực đặt trên công việc nữa? Ở cùng con trai bà nửa năm thôi đầu óc đã không hoạt động tốt rồi, bằng không tại sao vừa mới quay về đã gây ra sai sót lớn.
Bà Thượng lẫn Thượng Dương đều sửng sốt. Thượng Dương hỏi:
– Bố nói vậy là ý gì ạ? Anh ấy làm sao vậy ạ?
Ông Thượng gườm anh:
– Là tự con muốn đi Tây Bắc hay là nó kêu con đi?
– Cái này con không nói với bố được. – Thượng Dương chỉ sốt ruột muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi, – Bố nghe được gì rồi? Anh ấy để xảy ra sai sót gì ạ?
Ông Thượng lạnh nhạt nói:
– Bố cũng không rõ, không nên hỏi đừng có hỏi, điều lệ bảo mật con không hiểu à?
– … – Thượng Dương tức giận tay run lên, nói, – Con hiểu, anh ấy cũng hiểu, cho nên con không biết gì cả, anh ấy cũng sẽ không nói cho con biết. Thế Điều lệ bảo mật có hiệu quả với bố không? Bố bảo không quan tâm đến đội An ninh quốc gia, thế sao lại biết được?
– Con còn mặt mũi mà nói à…- Ông Thượng không nói hết câu, trên mặt đầy sự phẫn nộ.
Thượng Dương đã hiểu, tết âm lịch Kim Húc ở nhà ăn tết, trong đại viện ở đây rất nhiều người biết, có người biết rõ chuyện này đã tiết lộ chuyện của Kim Húc cho bố anh biết cũng không kỳ lạ. Rất có thể chỉ nói là “có chuyện”, còn cụ thể là chuyện gì, chi tiết như nào, bố anh chưa chắc là biết rõ.
Hai bố con trợn mắt nhìn nhau, cả hai đều bất mãn với nhau
Thượng Dương càng nghĩ những lời bố mình nói càng cảm thấy khó chịu, không nhịn được nói:
– Bố cho rằng con làm vướng tay vướng chân anh ấy, có đúng vậy không? Trước đây bố phản đối con với anh ấy yêu đương, giờ lại cho rằng anh ấy không nên tìm con, có phải ý của bố là con không xứng với anh ấy đúng không?
Ông Thượng nói:
– Con đừng có trộn lẫn khái niệm. Bố không bảo hai đứa chia tay. Cái bố muốn nói chính là thái độ sống của các con…
– Con muốn sống như nào thì như thế nấy, đó chính là thái độ của con. – Thượng Dương ngang bướng nói, – Bố đừng tìm nhiều lý do làm gì, bố rõ ràng không thích con. Nếu như có thể làm lại, chắc bố cũng không muốn có đứa con như con…Con cũng không cần một người bố như bố.
Ông Thượng tức giận nhìn anh nói:
– Con nổi tính trẻ con cái gì vậy? Hơn ba mươi rồi, đi làm cũng gần mười năm rồi, con tưởng mình vẫn là sinh viên trường cảnh sát mười mấy tuổi mấy năm đó hay sao?
Trong mấy năm ở đại học công an, sự phản nghịch của Thượng Dương đến nửa hệ thống đều biết bố anh có đứa con trai không nghe lời, bị “buộc” phải sửa đổi nguyện vọng đến đại học công an, không muốn về nhà, cũng không nói chuyện với bố.
– Nếu như con vẫn là sinh viên đại học công an thì nào dám nói chuyện với bố như vậy? Bố không rút miệng con ra à? – Thượng Dương lên giọng, nhưng trong lòng không hề thấy dễ chịu chút nào, nói, -…Cũng không phải chưa từng đánh?
Trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng của người dẫn chương trình thời sự trên TV, Elizabeth thông minh nhận ra bầu không khí kỳ lạ ở đây, nó kẹp chặt đuôi rúc vào chân bà Thượng.
Thượng Dương cũng không hề muốn cãi nhau với bố, nói:
– Con còn có việc, con đi về đây ạ.
Anh đi ra cửa, mẹ anh đưa anh ra ngoài, ở cửa thang máy thì thầm nói:
– Bố con cứ thế thôi nhưng rõ ràng đang rất lo lắng cho Tiểu Kim, thế nên mới nói chuyện cáu kỉnh kiểu đó.
– Con biết ạ. – Thượng Dương nói, – Mẹ quay vào nhà đi, tuần sau không bận con lại đến.
Bà Thượng nói:
– Con không sao chứ?
Thượng Dương vẻ mặt thoải mái nói:
– Con không sao ạ, có phải lần đầu con cãi nhau với bố đâu.
Xuống dưới tầng, anh đứng ở trong sân, cũng không vội đi ngay mà lấy điện thoại ra gửi tin cho Kim Húc: Anh đang bận à?
Kim Húc đáp: Đang ăn cơm.
Thượng Dương hỏi: Buổi tối tăng ca không?
Kim Húc: Có, lát nữa còn có chút việc phải làm.
Hắn biết Thượng Dương hôm nay đi đưa Elizabeth, lại hỏi: Đưa đến chưa? Có ăn cơm với cô chú không?
Thượng Dương nói: Không.
Kim Húc: Làm sao vậy?
Thượng Dương do dự, nói: Không thích đồ ăn ở nhà, muốn ra ngoài ăn món khác.
Kim Húc gửi mặt cười đến, nói: Em đi đi, chú hay nói em kén ăn, khó tính.
Thượng Dương nghĩ thầm, anh cũng biết à, anh giống con ruột ông ấy hơn đấy. Nhưng anh đương nhiên không nói vậy, mà chỉ nói: Có phải anh đang bận không? Còn có thời gian cuối tuần cho em không?
Kim Húc không trả lời ngay. Vì thế anh đã hiểu, bố anh không hề nói quá lên, Kim Húc thật sự đang gặp rắc rối.
Nhiều nhiệm vụ của An ninh quốc gia không thể hỏi, anh cầm di động, không biết nên nói cái gì, vừa lo lắng cho Kim Húc, vừa thấy thất vọng. Hay là ngày mai không đi nữa, để tránh làm ảnh hưởng công việc của Kim Húc.
Kim Húc hồi âm tới: Có công việc đột xuất, có thể anh không có thời gian dành cho em, hay là tự em quyết định. Bảo anh nói em đừng đến anh không nói được, lòng anh đau lắm.
Thượng Dương: …
Kim Húc đang ngồi trong xe cảnh sát, ăn món gà cuộn Bắc Kinh cũ đã nguội một nửa mà hắn đã mua lúc hơn năm giờ, bực bội và khó chịu gửi tin nhắn kia xong, hai ba miếng ăn hết thịt gà cuốn kia, lại uống thêm một chai nước.
Trong xe chỉ có mình hắn, các thành viên đội An ninh quốc gia và cảnh sát hình sự đi cùng hắn đã đến trường tìm giáo viên của con trai người chết để hỏi thăm tình hình, ban ngày đến nhà người chết và đơn vị của người chết, có chút manh mối, nhưng phần lớn phương hướng vẫn như một đám sương mù.
Sắc trời bên này sáng hơn so với bên Thượng Dương một ít, còn chưa tối xuống hoàn toàn. Bên cạnh không xa chính là hiện trường vụ án tối hôm qua, xung quanh có dây thừng cảnh báo, bên trong vẫn còn có những đường nét màu trắng hình người trên mặt đất. Nhóm người bán hàng rong ngày hôm nay đã đến chỗ khác bán hàng, nên đoạn đường này rất vắng vẻ.
Một số học sinh mặc đồng phục bước ra khỏi cổng trường, khi nhìn thấy sợi dây cảnh báo và xe cảnh sát đậu gần đó, học sinh nhát gan đều từ xa vòng qua bên khác để đi, nhưng cũng có những học sinh gan lớn cố ý đi lên trước nhìn nhìn ngó ngó.
Có một cậu bé đầu nhím vóc dáng cao cùng với hai học sinh nam khác thấp hơn, vóc dáng cao chỉ chỉ về bên này, hai nam sinh khác lộ vẻ khó xử, bị vóc dáng cao giả bộ muốn đá đít, hai người mới xám mặt đi đến. Như thể bị “phái” đi xem tình hình, hai nam sinh rụt rè sợ sệt không dám đến gần quá. Mà nam sinh vóc dáng cao đứng ở bậc thang, không kiên nhẫn chờ tuỳ tùng trở về, thỉnh thoảng còn nhìn về phía xe cảnh sát của Kim Húc, như là có chút căng thẳng và khó chịu đối với chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở chỗ này.
Cách cổng trường xa hơn có một nam một nữ, bọn họ đã đứng ở chỗ đó năm phút, tựa hồ đang nói chuyện với nhau, thế nhưng đều dùng khoé mắt nhìn về bên này.
Tất cả đều lọt vào đôi mắt giống như chim ưng của Kim Húc.
Di động của hắn rung lên, có tin nhắn gửi đến, hắn giơ lên xem, ánh mắt lập tức thay đổi.
Thượng Dương: Không cần phải ở cùng em đâu. Chỉ cần để em được nhìn thấy anh là được, có được không? Bằng không nếu không đi, em cũng thấy lòng mình đau lắm.
Hết chương 71
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...