kim Gia Hiên 2 Áng Thơ Thầm Lặng

Trước kia, Thượng Dương luôn kính nhi viễn chi về Tỉnh Hiên, chỉ vì cảm giác ưu việt mà người bạn học cũ này thỉnh thoảng thể hiện ra, anh trước sau luôn sẵn lòng đánh giá Tỉnh Hiên tương đối khách quan: Không phải người xấu, chỉ là có chút khó chịu mà thôi.

Thế nhưng hôm nay vào giờ khắc này, sự kiêu ngạo và cực độ coi thường mạng sống của Tỉnh Hiên khiến Thương Dương căm ghét và ghê tởm. “Tình cảm sâu đậm” của anh ta cũng tràn ngập sự tự lừa mình dối người, vị Tỉnh đại công tử này rõ ràng là chưa từng “yêu” bất kỳ “người” nào cả, cho dù làm ra hành vi có vẻ như là tuẫn tình này, thì phần lớn cũng là để tự mình cảm động mà thôi, hành động ở xa ngàn dặm nhìn trộm cuộc sống cá nhân của bạn trai cũ, ở bản chất giống nhau như đúc, giống như tự coi mình là trung tâm, giống như không tôn trọng người khác.

Tỉnh Hiên rõ ràng không hiểu được thái độ chuyển biến bất ngờ của Thượng Dương, anh ta dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Thượng Dương, như là còn chờ anh tự hối hận vì nói lỡ rồi xin lỗi mình.

– Đây là toàn bộ sự việc cậu giấu giếm đúng không? – Thượng Dương coi như không thấy, cố gắng giữ thái độ khách sáo xử lý công việc theo phép công, nói, – Nếu còn để sót chuyện gì nữa, mong cậu có thể nói rõ. Một loạt vụ án lần này, hung thủ rất có thể đang nhắm vào cậu…

– Bắt hung thủ, bảo vệ người dân, đó là chức trách của cảnh sát các cậu. – Tỉnh Hiên không khách sáo nói.

– Phối hợp với cơ quan công an điều tra, là nghĩa vụ của mỗi công dân. – Thượng Dương đè nặng lửa giận, nói, – Sau khi xảy ra vụ sát hại người giao hàng, cảnh sát đã tìm đến cậu ngay lập tức, vì sao cậu không nói những chuyện đó ra? Sau đó bạn trai cũ của cậu bị trúng độc chết, cảnh sát lại tìm đến cậu, vì sao cậu vẫn không nói? Cậu lựa chọn tự sát, rốt cuộc là có bao nhiêu là muốn chết vì tình yêu, có bao nhiêu là đoán được hại chết anh ta chính là cậu? Cả đời anh ta luôn đối xử tốt với người khác, không có kết oán thù với người nào cả —— đây đều là những gì chính miệng cậu nói ở thị cục. Một người như vậy, khi cậu nghe anh ta trúng độc chết, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có liên quan đến đứa bé kia hay sao?

– Không có, tôi thật sự không nghĩ tới. – Tỉnh Hiên nhăn mày lại, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ, nói, – Trong một năm anh ấy rời bỏ tôi, một năm này anh ấy kết giao người nào, gặp phải chuyện gì, tôi không thể nào từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều biết cả. Trên đời này có nhiều người như vậy, tôi làm sao mà biết vợ của người giao hàng lại chính là người mang thai hộ?

Thượng Dương đột nhiên nghe được những tin tức to lớn trong lời nói này, trong lòng kinh ngạc, nội tâm ớn lạnh cuồn cuộn, hỏi:

– Làm sao mà cậu biết vợ của người giao hàng chính là người mang thai hộ?

Kể từ khi vụ án xảy ra, cảnh sát chưa từng tiết lộ thông tin này cho bất kỳ bên ngoài nào.

Khuôn mặt vốn không có chút màu máu của Tỉnh Hiên trong nháy mắt trở nên càng tái nhợt hơn.

Anh ta làm sao mà biết được? Ngay cả cảnh sát hình sự của bộ phận điều tra hình sự thành phố khi điều tra vụ án người giao hàng cũng không phải ai cũng biết nội tình, các đơn vị xử lý vụ việc liên quan ở nhiều nơi cũng nhận được yêu cầu không tiết lộ thông tin tương quan. Những người phụ trách ở Cục điều tra hình sự càng không thể tiết lộ thông tin này ra ngoài, điều này sẽ gây bùng nổ dư luận.

– Lúc cậu đến cơ sở kia để đặt hàng song bào thai thì đã gặp chị ta rồi. – Thượng Dương đưa ra kết luận có khả năng lớn nhất, cũng thông qua sự biến hóa trên mặt Tỉnh Hiên biết mình đoán đúng, nói tiếp, – Khi cảnh sát lần đầu tiên tìm cậu dựa trên dấu vân tay tại hiện trường, cho cậu xem ảnh người chết và người nhà của người chết, cậu đã biết giữa người nhà của người chết và cậu có mối quan hệ gì rồi.

Tỉnh Hiên đã không thể khống chế được biểu cảm trên mặt mình nữa, lạnh lùng nói:

– Không, tôi không biết! Cậu không cần phải gài bẫy ngôn ngữ với tôi nữa, đừng mong tôi sẽ nói ra, đừng mơ mà buộc tội tôi. Bác sĩ, y tá! Tôi khó chịu, bác sĩ đâu, tôi cần được nghỉ ngơi.

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào không phải bác sĩ hay y tá mà là một cảnh sát hình sự của văn phòng thành phố, người đã canh giữ ở đây từ tối qua, đằng sau anh ta là một đồng nghiệp khác mặc đồng phục cảnh sát. Thượng Dương vừa nhìn, đó là vị cảnh sát Ngô của Cục điều tra hình sự.

Hai vị cảnh sát đều gật đầu chào Thượng Dương, Thượng Dương đoán họ có chuyện muốn hỏi, đứng đậy đứng qua một bên.

Tỉnh Hiên đề phòng nhìn bọn họ, nói:

– Tôi yêu cầu được nghỉ ngơi, xin các vị ra ngoài, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào cả.

– Anh Tỉnh này, đừng căng thẳng, chỉ là nhờ anh giúp một chút thôi. – Cảnh sát Ngô hết sức khách sáo, vừa lấy di động ra mở khóa vừa nói tên bạn trai cũ của Tỉnh Hiên, nói, – Vụ án anh ta trúng độc đã được phá, chúng tôi tới là nhờ anh nhận diện thôi.

Tỉnh Hiên bỗng nhiên căng thẳng, tay bám vào rào chắn giường bệnh nhưng không nói gì, chắc sợ cảnh sát “đặt bẫy” lừa mình nói ra lần nữa.

Cảnh sát Ngô lấy ảnh chụp trong album ra, nói:


– Người này này, anh có biết không?

Từ góc độ của Thượng Dương không thể nhìn thấy chính diện, chỉ mơ hồ là một nam thanh niên trẻ tuổi.

– Đây là nhân viên quan hệ công chúng chịu trách nhiệm giúp đỡ anh ấy đàm phán kinh doanh. – Tỉnh Hiên nói, – Tôi biết, không quá thân quen, tình huống cụ thể tôi đã nói với cảnh sát rồi.

Thượng Dương nhớ ra người kia là ai, là nhân viên quan hệ công chúng của phòng làm việc ký hợp đồng với chủ UP, Tỉnh Hiên trả tiền thuê anh ta làm tai mắt, chuyển tiếp một số thông tin cập nhật về công việc và cuộc sống của bạn trai cũ cho cậu ta theo thời gian thực.

Cảnh sát Ngô nói:

– Cảnh sát Quảng Châu đã điều tra rõ ràng, bản thân người này đã thú nhận, là anh ta đã lợi dụng cơ hội giao hợp đồng đến tận nhà người chết để đổi thuốc chữa bệnh cho người chết.

Tỉnh Hiên sửng sốt, thất thanh nói:

– Anh ta điên rồi à? Vì sao phải làm như vậy?

– Theo chính anh ta nói, là bởi vì ghen ghét. – Cảnh sát Ngô nói, lúc sau chỉ là mấy câu ít ỏi, miêu tả rất đơn giản, nhưng ở đây đều là người thông minh, vừa nghe đã hiểu hết ngọn nguồn sự việc.

Nghi phạm trước kia cũng là một chủ UP, trải nghiệm này cũng tương tự như bạn trai cũ của Tỉnh Hiên, tiểu trấn tố đề gia, học cũng là máy tính, về sau cũng thử làm chủ UP, nổi lên được một thời gian thì rất nhanh lại mất đi sự chú ý. Bị buộc phải kiếm sống, anh ta không còn cách nào khác là phải từ bỏ ước mơ của mình và chuyển sự nghiệp sang quan hệ công chúng. Sau khi đảm nhận phụ trách hợp đồng kinh doanh của người chết, anh ta luôn rất mất cân bằng, quỹ đạo của hai người rất giống nhau, tại sao mình không thành công? Càng nghĩ càng như rúc vào sừng trâu, không thể hiểu được, cảm thấy “loại trình độ nát bét này” của người chết thế mà có thể trở thành người chơi trong top 100?

Kế đó Tỉnh Hiên lại thông qua phòng làm việc liên hệ với anh ta, để anh ta hỗ trợ làm tai mắt giám sát cuộc sống của người chết. Điều này càng làm tăng thêm sự đố kỵ, ghen ghét của anh ta, cộng với thành kiến ​​và kỳ thị với những người đồng tính nam, nó càng củng cố niềm tin của anh ta rằng người chết có thể lọt vào top 100 phải là có một bí mật mờ ám, cực đoan cho rằng hợp đồng kinh doanh của người chết không ngừng và mỗi lần đăng video lên nền tảng này, số lượt nhấp vào trong thời gian ngắn lại tăng vọt, chắc chắn là nhờ vào Tỉnh Hiên có thao tác ở phía sau hậu trường. Trong trí tưởng tượng của anh ta, người chết là một kẻ vô dụng bất tài, được con cháu nhà nhiều tiền yêu thương và hỗ trợ, kẻ bất tài này còn rất có tâm kế thủ đoạn, giả vờ cao quý giả vờ rụt rè, câu được Tỉnh đại công tử ai cùng thèm muốn.

Ngày qua ngày, nghi phạm không thể kiềm chế được nội tâm đố kỵ ghen ghét dị dạng của mình, cuối cùng đã làm ra quyết định không thể cứu vãn được.

Thượng Dương: – …

– Thằng đó mợ nó có phải bị bệnh không? – Tỉnh Hiên mặt hết tái xanh lại trắng bệch, chửi, – Loại người đó nên bắn chết, tử hình ngay tức khắc.

Cảnh sát Ngô cũng không tiếp lời anh ta, lại lật bức ảnh khác cho anh ta xem:

– Người này, anh có biết không?

– Không biết, chưa gặp bao giờ. – Tỉnh Hiên nhìn thoáng qua, nói, – Anh ta là ai?

Cảnh sát Ngô không trả lời, cất di động đi, nói:

– Có việc chúng ta sẽ đến tìm anh, anh nghỉ ngơi đi.

Anh ấy quay sang Thượng Dương, nói:

– Anh phải về đơn vị đây, em thì sao? – Ý tứ hỏi là Thượng Dương có muốn về cùng nhau không, hay là muốn ở đây tiếp tục hỏi chuyện bạn học cũ.

– Cùng nhau đi. – Thượng Dương nói.


Vừa rồi anh hỏi Tỉnh Hiên “cậu lựa chọn tự tử, rốt cuộc là có bao nhiêu là muốn chết vì tình, lại có bao nhiêu là bởi vì đoán được người hại chết anh ta chính là cậu”, lúc đó ý nghĩa của những lời này còn ám chỉ đứa trẻ kia, không ngờ lại là một lời tiên tri thành sự thật, bạn trai cũ chết, từ trong ra ngoài, từ đầu đến cuối, bất kể là cố ý hay là vô tình, Tỉnh Hiên đều đã thêm củi vào lửa.

Nhưng vừa rồi khi Thương Dương nói lời này còn muốn cố gắng tranh luận đạo lý trong đó để Tỉnh Hiên hiểu được, hiện tại anh đã không còn gì để nói với Tỉnh Hiên nữa, chỉ cảm thấy vô cùng đau xót và hoang đường.

Chỉ còn lại đồng nghiệp thị cục ở lại bệnh viện, Thượng Dương cọ xe cảnh sát Ngô đi về đơn vị, mới biết rằng cảnh sát Ngô đã đến văn phòng thành phố trước rồi mới đến bệnh viện.

– Bức ảnh thứ hai anh cho cậu ta xem là ai vậy? – Thượng Dương hỏi, anh một đêm không ngủ, vừa ngáp vừa cài dây an toàn.

– Hung thủ trong vụ án người giao hàng đã sa lưới, hiện bị giam giữ tại thị cục. – Cảnh sát Ngô nói, – Anh ta cũng chính là kẻ chủ mưu đằng sau hàng loạt vụ án này.

Thượng Dương bỗng nhiên không còn buồn ngủ nữa, hỏi:

– Thế vụ hạ độc chủ UP kia là bị sai khiến làm à?

– Gần như vậy. Nghi phạm vốn dĩ chính là ghen ghét, phàn nàn trên mạng, bị xúi giục hạ độc giết người. Người này là một cao thủ tẩy não, mỗi một vụ án đều có anh ta ở sau lưng xúi giục. – Cảnh sát Ngô gần như suốt đêm không ngủ cũng vừa ngáp vừa trả lời.

Thượng Dương nói:

– Thế…ý chính là, các vụ án này đều đã phá hết rồi à?

Cảnh sát Ngô vô cùng kiêu ngạo nói:

– Còn không phải à? Chúng tôi không giống như một số cư dân mạng thức trắng đêm một cách vô nghĩa. Cảnh sát không bao giờ thức khuya vô ích. Thức khuya chắc chắn sẽ có kết quả. Mỗi một phân tóc bị lui về phía sau mép tóc cũng không vô ích, mỗi lần làm việc mệt nhọc và bụng mỡ của những cảnh sát làm việc quá sức đều là bảo đảm bình an người dân, đả kích tội phạm trái pháp luật.

Lời này cũng không phải không có nguyên do, cảnh sát Ngô mấy năm trước từng một lần trả lời phỏng vấn, bởi vì đầu hói và cái bụng của mình mà bị một bộ phận cư dân mạng chỉ trích “não ngập mỡ, mặt chó tướng quan”, cảnh sát Ngô bề ngoài không để ý, trong lòng tám phần là tức chết, bằng không cũng sẽ không nhớ lâu như vậy.

Thượng Dương thầm nghĩ, chỉ xét từ góc độ nói cạnh khóe, đồng chí Tiểu Kim rất thích hợp tham gia cùng các anh đấy…nhưng loại trừ tóc hói và bụng mỡ.

Anh còn muốn hỏi về kết quả điều tra cụ thể, cảnh sát Ngô đã hỏi anh trước:

– Em có hỏi được gì từ chỗ Tỉnh Hiên không?

Anh liền thuật lại sự việc một lần, từ đứa bé vốn dĩ là song bào thai cho đến khi Tỉnh Hiên dính vào vụ án người giao hàng, cũng đã biết rõ căn nguyên ở chỗ đứa bé kia, nhưng người này vẫn ích kỷ lựa chọn che giấu toàn bộ với cảnh sát.

Cảnh sát Ngô nghe thế thì chỉ biết lắc đầu, lại khen ngợi Thượng Dương nhạy bén và sâu sắc, nói:

– May mà em hỏi ra được, chẳng trách mỗi một sự kiện đều không đụng vào anh ta được, thế này rất hợp lý.

Cũng nói:

– Thực ra bọn anh vẫn luôn nghi ngờ anh ta đã biết chuyện này từ lâu. Lúc nghe em nói muốn hỏi chuyện anh ta, bọn anh còn lo lắng em đối mặt với bạn học liệu có mềm lòng hay không, là Tiểu Kim cam đoan với bọn anh nói em không vấn đề. Tiểu Kim nói em chỉ dễ bị phụ nữ lừa thôi.


Cảnh sát Ngô cũng không phải “bóc phốt” gì, chỉ cảm thấy việc này hơi dễ thương theo cách của người trẻ tuổi, nói xong tự mình cùng cười lên.

Thượng Dương thì ngược lại không thích nghe chút nào, nhưng cũng không biết phải nói gì, trong lòng thì mắng chửi Kim Húc một trận, làm chim ưng thì ghê gớm lắm đấy à? Dám ở sau lưng nói xấu Tiểu Dương, đợi gặp nhau rồi mình sẽ mắng chết hắn.

Trở lại đơn vị đã là hơn 7 giờ sáng, cảnh sát Ngô đi thẳng lên tầng trên, công việc vụ án liên hoàn kết thúc còn rất nhiều.

Thượng Dương không phải nhân viên phá án, tuy rằng trong lòng rất muốn biết nhưng cũng tự biết mình không nên đi theo, vì thế trở về nhà, trước tiên là dắt chó ra ngoài, sau đó tắm rửa, thấy thời gian đến liền đánh lên tinh thần đi làm.

Vừa mới vừa đi pha cà phê, còn chưa xong thì Phó viện trưởng Đỗ đã hấp tấp tới gọi anh:

– Chủ nhiệm Thượng, mau lên, Cục điều tra hình sự kêu em qua đó.

Thượng Dương đầu óc chưa kịp nảy số, đứng trước máy pha café nhỏ rì rì, trì độn nói:

– Dạ?

Lão Đỗ nói:

– Cả đêm không ngủ đúng không? Bên kia gọi điện thoại tới, nói có vụ án gì đó do em cung cấp manh mối quan trọng, hiện tại chuẩn bị mở cuộc họp giao ban, bảo em qua đó dự.

Thượng Dương tỉnh táo hẳn lên, chuẩn bị đi, lão Đỗ lại nhắc nhở anh:

– Cà phê, đừng lãng phí.

Anh vội quay lại lấy cà phê đi, lại bị lão Đỗ đè bả vai, vô cùng đau đớn nói:

– Nhìn chú mày rậm mắt to, tại sao lại lén giấu bọn anh mà đi lập công chứ?

Thượng Dương: – …

– Mau đi đi. – Lão Đỗ cười phá lên, nói, – Trở về nhớ ngày mai tham dự hội nghị em còn phải phát biểu đấy, đừng bị trợ thủ dạy hư, không chịu chú tâm vào việc chính của nghiên cứu viên.

– Biết rồi. – Thượng Dương bưng cà phê, đi như một trận gió.

Cuộc họp giao ban này nhằm mục đích báo cáo diễn biến của loạt vụ án nối tiếp này cho lãnh đạo trong cục, nhưng khi Thượng Dương bước vào phát hiện Kim Húc không ở đây, cảnh sát Ngô thì thào với anh:

– Tiểu Kim đi thị cục thẩm vấn thủ phạm chính rồi.

Thượng Dương kinh ngạc:

– Sao lại để anh ấy thẩm vấn ạ?

– Kỹ năng thẩm vấn của cậu ta rất cao siêu, rất có tiếng. – Cảnh sát Ngô nói, – Cũng không phải mỗi mình cậu ta, cũng có cả người của cục và thị cục nữa.

Mấy lãnh đạo trong cục ngồi xuống, cuộc họp giao ban chính thức bắt đầu, rèm kéo xuống, đèn trong phòng mờ đi, trên màn hình lớn chiếu đoạn phim đến các địa điểm liên quan đến vụ án: Bao gồm người phụ trách mấy bộ phận công an của văn phòng tỉnh Quảng Đông, thị cục Quảng Châu cùng với hai 2 quận trực thuộc thành phố nơi phát sinh vụ án.

Sau nhiều ngày đêm đấu tranh ác liệt giữa các bên, rạng sáng hôm nay, vụ án đầu độc và giết người hàng loạt lớn từ Bắc vào Nam này đã chính thức được giải quyết.

Từng người phụ trách lần lượt báo cáo với lãnh đạo cục về tình hình phát hiện các vụ án trong khu vực pháp lý trực thuộc của mình——

Khu Hoa Đô Quảng Châu, vụ án kế toán viên trúng độc thủy ngân:


Bản thân kế toán viên đã cung cấp vài người có động cơ giết người mà mình lựa chọn, qua điều tra của cảnh sát, đều đã loại trừ hiềm nghi gây án, sau khi tiến hành điều tra sâu hơn, chính là người bạn gái của kế toán viên nhìn như không có hiềm nghi gây án lại bị nằm trong danh sách nghi phạm của cảnh sát, nhưng thiếu bằng chứng và động cơ không rõ ràng.

Cùng lúc đó, Cục Điều tra hình sự cũng đã cung cấp manh mối, một vị “đồng nghiệp nào đó” thông qua tài khoản weibo của kế toán viên từ vài năm trước đã cho rằng kế toán viên có thể là đồng tính nam khép kín. Cảnh sát địa phương đã lần theo manh mối này mà điều tra sàng lọc và tìm ra được nam thanh niên đồng tính trẻ tuổi do “vị đồng nghiệp nào đó” đã chỉ ra để làm nhân chứng. Ở trước mặt nhân chứng, kế toán viên thừa nhận xu hướng giới tính của mình, truy cứu nguyên nhân theo đuổi nữ nghiên cứu sinh trẻ tuổi và bàn đến chuyện cưới hỏi cũng là vì lừa hôn và “mượn bụng sinh con”. Hơn nữa trước đó, anh ta cũng đã đến cơ sở bất hợp pháp muốn “đặt hàng” một đứa con của mình. Anh ta đã chi ra gần 100 vạn để bảo đảm là con trai, kết quả là cơ sở kia ôm tiền chạy mất. Về sau anh ta liền đổi cách khác, “lừa” một người vợ để sinh con, vừa tiết kiệm được tiền, còn có thể chứng kiến toàn bộ quá trình đứa bé được mang thai và sinh ra.

Cứ như vậy, động cơ gây án của bạn gái đã trở nên rõ ràng và đầy đủ, cảnh sát mới đầu hoài nghi, cô ta rất có khả năng biết nhà trai đã “lừa hôn” mình, vì yêu sinh hận, vì thế mà ra tay giết người.

Thế nhưng khi cảnh sát chính thức triệu tập bạn gái, cô gái không hề chống cự, chủ động cung khai toàn bộ, nhưng động cơ gây án của cô ta lại hoàn toàn bất đồng với suy đoán của cảnh sát.

Hai năm trước, thời điểm cô ta còn học nghiên cứu sinh năm nhất, một bạn gái khác cùng phòng ký túc xá có người nhà bị bệnh cần tiền gấp, nhờ số tiền mà trường học đã tổ chức quyên tiền và tham gia các hoạt động gây quỹ trực tuyến khác nhau, nhưng đối với căn bệnh hiểm nghèo thì tất cả như muối bỏ biển. Đều là bạn cùng phòng ngày ngày nhìn thấy nhau, sốt ruột cho bạn mà không giúp gì được. Có một hôm, cô ta nhặt được một tấm thiệp “hiến trứng trả phí” cạnh bồn rửa trong thư viện trường, sau khi trở về ký túc xá, cô ta tiện tay đặt nó lên bàn, bị người bạn học cùng phòng kia nhìn thấy và đã gọi số điện thoại ở trên đó. Bên kia biết “người bán” hơn hai mươi tuổi và còn đang là nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng, lập tức hứa hẹn quyên một lần trứng sẽ nhận được thù lao từ ba đến năm vạn. Nếu chịu quay video chính diện với thẻ sinh viên trên tay thì phần thưởng sẽ cao hơn.

Cô bạn cùng phòng nhanh chóng vượt qua vòng “phỏng vấn” của đối phương, lần đầu “quyên trứng” nhận được 65.000 nhân dân tệ “phí tình yêu”, sau khi trở về lưng đau đến mức không thể dậy nổi. Các cô gái trẻ tuổi ở cùng phòng ký túc xá nghe quá trình miêu tả lấy trứng thì đều sợ hãi, khuyên cô ấy đừng đi làm việc đó nữa, nhưng mà cô ấy rất cần tiền, sau đó không lâu cô ấy đi lần thứ hai, lần này xảy ra “tai nạn y tế”, cuối cùng không thể trở về được nữa.

Điều này từ đó trở thành tâm bệnh của toàn bộ những người trong phòng ký túc xá, đặc biệt là người đã nhặt tấm card về, cũng chính là nghi phạm trong vụ đầu độc, cô gái đã quy hết tội lỗi cho tấm thẻ mình nhặt được, cho rằng mình tuổi trẻ vô tri và “tay tiện” mới gián tiếp hại chết bạn cùng phòng.

Cô cũng học chuyên ngành kế toán, trong thời gian thực tập cô cố tình tiếp cận kế toán viên, chứng tỏ mình là người dễ theo đuổi và ngưỡng mộ những người có tiền tinh anh nhưng lại đơn thuần, sau đó thì nhận lời theo đuổi của kế toán viên, nhận lời cầu hôn của anh ta. Cứ thế từng bước một tiếp cận kế toán viên, cuối cùng hạ độc người này, đều bởi vì người đàn ông này là một trong những người mua đã xem video toàn thân và thẻ sinh viên của bạn cùng phòng, rất hài lòng với “gái trứng cao cấp” nên đã đặt hàng trứng của bạn cùng phòng.

Trong lúc đồng nghiệp của đối phương báo cáo, Thượng Dương nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng hỏi cảnh sát Ngô:

– Vụ án này chính là vụ mà anh từng tham gia đúng không?

– Đúng vậy. – Cảnh sát Ngô nói, – Hiện tại Tiểu Kim đang thẩm vấn họ, người đứng đằng sau sự xúi giục của cô gái này và đứng sau các nghi phạm trong vụ án khác là công tố viên phụ trách vụ án. Không lâu sau vụ án, anh ta từ chức và trở thành luật sư.

Thượng Dương: – …

Trên màn hình, cảnh sát Thâm Quyến đang báo cáo về cái chết của nữ phú nhị đại dùng thuốc hạ đường huyết:

Hai người duy nhất có cơ hội gây án đối với người chết là bạn trai mới yêu nhau được vài tháng và người bạn gái thân nhất từ nhỏ đến lớn của cô ta.

Mới đầu cảnh sát nghi ngờ bạn trai của cô ta, thời gian hai người quen và yêu nhau chưa lâu, người bạn trai bị nghi ngờ là “hải vương”, đồng thời còn có quan hệ yêu đương mập mờ với nữ sinh khác. Tính cách của người chết rất cứng rắn, cả trong lẫn ngoài đều nói một là một hai là hai, mọi việc không thuận ý sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ khi nào chỗ nào, đều phải xé nát nhừ người lẫn việc phá hỏng tâm tình của mình.

Cho nên không loại trừ khả năng bạn trai có người yêu mới, muốn thoát khỏi người chết, nhưng không dám chủ động đề nghị chia tay, đơn giản là hạ thuốc giết đối phương.

Tuy nhiên, sau khi điều tra sâu, người ta phát hiện ra bạn trai bị dị ứng caffeine, không uống được cà phê, dù ngửi hoặc tiếp xúc với sản phẩm cà phê cũng sẽ bị nổi mề đay cấp tính. Nếu là anh ta hạ độc vào cà phê, khi vụ án xảy ra chắc chắn sẽ có tình trạng dị ứng, thế nhưng anh ta không có.

Vậy thì chỉ còn người người bạn thân kia. Người bạn thân ban đầu nhất quyết không chịu thừa nhận, liên tục nhấn mạnh giữa mình và người chết quan hệ rất tốt, làm sao mình có thể giết bạn thân được. Thế nhưng cảnh sát đã lấy được bài đăng “Trải lòng” trên app nào có mà cô ta đã đăng, trong bài cô ta kể về việc mình thời cấp hai bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, hình thức xấu xí tính cách quái gở mà bị người chết phú nhị đại bắt nạt. Về sau cô ta nhận được học bổng toàn phần và ra nước ngoài du học, mấy năm sau về nước gặp lại người chết, phản ứng đầu tiên là da gà nổi lên, thế nhưng người chết lại như chưa từng phát sinh chuyện gì chào hỏi cô ta, còn tự hào giới thiệu với người khác rằng “Đây là học bá của tỉnh, là bạn thân từ nhỏ của mình, quan hệ của cả hai rất tốt”.

Nhiều năm như vậy, có lẽ người này đã thay đổi, mình cũng không nên sa vào hồi ức quá khứ đen tối, thử quên đi. Ôm suy nghĩ như vậy, cô ta cùng với người chết thiết lập mối quan hệ bình thường, người chết đối xử với cô ta rất tốt, hai người thật sự đã trở thành bạn thân với nhau.

Mọi chuyện sụp đổ vào một ngày nọ, lúc ấy người chết đang còn gắn bó keo sơn với bạn trai tiền nhiệm đã bực bội nói với cô ta một chuyện phiền lòng gần đây, khi đó bạn trai của bạn là một “ông chú”, muốn kết hôn và có con, người chết không muốn sợ ảnh hưởng đến vóc dáng, lại không muốn chia tay với bạn trai, vì thế đã đề nghị đến cơ sở “đặt hàng” một đứa con, và cũng đã thực sự làm như vậy, hiện tại cơ sở đã mất liên lạc, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Điều khiến cô ta cảm thấy phẫn nộ chính là, phiền não của người chết không phải bởi vì cơ sở mất tích, con bị mất, mà là bởi vì khoản tiền đó là tiền chung chia nhau đóng mỗi người một nửa, bây giờ hai người cãi vã nhau, đoán chừng muốn chia tay, nếu như tiền đã mất, vậy thì con thì sao? Đã chia tay rồi, còn ai muốn có con nữa?

Cô ta không nhịn được hỏi người chết, chẳng phải cậu luôn tự cho mình là người tôn trọng chủ nghĩa nữ quyền hay sao, vậy cậu đang làm cái gì vậy.

Người chết trả lời cô ta một cách lạnh lùng thờ ơ, tớ vừa xinh đẹp vừa có tiền còn độc lập, cái này còn chưa đủ nữ quyền à? Cần gì phải muốn xe đạp?

Động cơ hạ độc giết người của cô ta trong nháy mắt bùng lên, nhiều năm trôi qua, người này chưa từng thay đổi, năm xưa bắt nạt những người nghèo bần cùng, kém xinh, không đủ tốt như thế nào, thì hiện tại “bắt nạt” những bà mẹ đẻ thuê, những cô gái bán trứng vì không có tiền, ngu dốt, bị lừa dối và chờ bị làm thịt như thế.

Hết chương 66


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui