– Anh biết chuyện bố của đội trưởng Kim không? – Cổ Phi hỏi.
– Biết một ít. – Thượng Dương nói.
Kim Học Vũ qua đời vì bạo bệnh khi Kim Húc đang học cấp 2. Khi qua đời, ông vẫn là nhân viên bảo vệ.
Vào thời điểm đó, tỉnh Tây Bắc này vẫn đang sử dụng hệ thống trị an phòng thủ liên hợp, từ trên chức năng cho thấy “nhân viên bảo vệ phối hợp trị an” tương đương với cảnh sát phụ trợ hiện nay, nhưng về bản chất nó được phân loại là nhân viên hợp đồng thuộc biên chế của nhà nước, điều này hiển nhiên đã tạo nên mức độ hỗn loạn nhất định về đội ngũ trị an. Trong những năm gần đây, theo sự quy phạm hóa xây dựng đội ngũ công an cả nước, tất cả các tỉnh và thành phố đã tiến hành bãi bỏ lực lượng bảo vệ liên hợp này, tỉnh này cũng đã hủy bỏ hệ thống bị thời đại đào thải này.
Kim Húc từng nói với Thượng Dương, trước khi Kim Học Vũ đổ bệnh vẫn luôn muốn được gia nhập đội ngũ công an chính thức, nhưng mà xin rất nhiều lần, cho đến khi qua đời cũng chưa được phê duyệt. Sau đó Kim Húc thi vào đại học công an rồi làm cảnh sát, một phần coi như là kế nghiệp cha, hoàn thành di nguyện của bố mình.
Năm đó khi hắn và Thượng Dương tham gia thi tuyển đại học, hắn đã đăng ký vào Đại học công an ghi danh vào thành tích 985 của tỉnh
Thượng Dương nói:
– Bố anh ấy đã qua đời mười mấy năm, nghi phạm này không biết hay sao?
Cổ Phi nói:
– Theo như nghi phạm nói, năm 1996, ông ta cùng với Kim Học Vũ cùng tham gia lớp huấn luyện trị an phối hợp phòng ngự, quan hệ của cả hai rất tốt, Kim Học Vũ từng nhắc đến con trai của mình của mình với ông ta. Huấn luyện kết thúc, bởi vì thông tin liên lạc không thuận tiện cho nên hai người đã bị đứt liên hệ. Mấy năm trước, đội trưởng Kim phá được vụ án lớn, được khen thưởng vì có công, xuất hiện trên bản tin của đài truyền hình tỉnh, nghi phạm này đã xem tin tức, bởi vì đội trưởng Kim rất giống Kim Học Vũ lúc trẻ, ông ta nhìn một cái là nhận ra ngay, còn đi tìm người để hỏi thăm, xác định đội trưởng Kim chính là con trai của Kim Học Vũ.
Thượng Dương suy đoán:
– Giờ ông ta là nghi phạm trong vụ giết người, nhớ tới mình còn có một đứa con trai của bạn cũ ở tỉnh, muốn tìm Kim Húc chứng minh mình trong sạch?
– Không xác định, nhìn thì rất giống, tôi không tiện tiết lộ tình tiết điều tra vụ án. – Cổ Phi tạm dừng một chút, – Để tôi nói cho anh biết, người phụ nữ bị thương là danh nhân xã hội, chồng bà ta lúc đó đang lái xe, chết ngay tại chỗ, người phụ nữ bị thương tỉnh lại trong bệnh viện biết được tin đã khóc đến suýt ngất đi, ngay sau đó đã lập tức gọi điện thoại cho Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội hiệp thương chính trị…Này, cậu hiểu nó có nghĩa là gì không?
Thượng Dương cũng không phải vừa mới đi làm nhân viên văn phòng, sao lại không hiểu chuyện này, cũng không bình luận gì, anh nói:
– Đêm qua anh gọi Kim Húc đi, nghi phạm không nói gì à? Sao nói ông ta có gì muốn nói với Kim Húc mà?
Cổ Phi nói:
– Hôm qua họ gặp nhau chỉ nói về một vài chuyện cũ, kết quả nghi phạm nghe hắn nói giờ mình đã bị điều đi phòng hồ sơ thì không làm gì nữa, nói phòng hồ sơ không quản được chuyện gì cả, mình nói cũng vô dụng thôi.
- … – Thượng Dương, – Thế Kim Húc nói như thế nào?
Cố Phi bày ra vẻ mặt cạn lời không biết nên diễn tả thế nào, ngay trước mặt Thượng Dương cũng không dám phàn nàn gì về đội trưởng Kim, nên chỉ nói một cách khách quan và thẳng thắn:
– Kim Húc nói ông nói đúng lắm, ra khỏi phòng thẩm vấn thì bảo muốn về nhà ngủ. Cậu ta đi rồi, nghi phạm lại bắt đầu giả chết, không hé răng lấy một câu.
Thượng Dương: -…
– Nếu vụ việc này là một vụ tai nạn giao thông, trách nhiệm sẽ thuộc về chính người chết, chiếc xe đã chạy quá tốc độ. Nhưng sau khi điều tra, đó thực sự không phải là một vụ tai nạn, cho nên bộ phận chúng tôi mới nhận vụ án này. – Cổ Phi bày tỏ xử khó xử của mình, – Mấy lãnh đạo cứ cách mấy ngày lại gọi điện thoại đến mau chóng giục phá án, chúng tôi mỗi khi nhìn thấy số điện thoại là căng thẳng, thật sự là quá áp lực.
Thương Dương dùng ánh mắt tinh tế nhìn anh ta:
– Cho dù không có những cuộc điện thoại này các anh cũng vẫn bị áp lực, vì vụ án này liên quan đến tính mạng con người.
Cổ Phi lộ vẻ xấu hổ:
– Phải. Chủ nhiệm Thượng nói rất đúng. Không chỉ công việc đặc thù, nhưng mà vụ án có phá được hay không thì cũng là nguyên tắc của chúng tôi…
Anh ta ho khan một tiếng, lại quay sang cầu xin Thượng Dương giúp mình:
– Nghi phạm này có hiềm nghi gây án rất lớn, tiếc là chứng cứ chưa đủ, ông ta lại không chịu mở miệng, chúng tôi hiện đang bị kẹt ở đây, vẫn rất cần đội trưởng Kim hỗ trợ.
Thượng Dương nhìn anh ta mấy giây, đưa tay lên nhìn thời gian, chợt nói:
– Hết nửa giờ rồi.
Từ màn hình camera trước của điện thoại di động, đội trưởng Kim nhìn thấy Thương Dương đứng dậy đi về phía mình thì lập tức đặt điện thoại sang một bên, giả bộ nhàn nhã uống trà Phổ Nhị của mình.
– Đi thôi. – Thượng Dương đến bên cạnh hắn, trên mặt rõ ràng là, anhh còn giả vờ?
– Đi đâu? – Kim Húc hỏi, qua khóe mắt nhìn Cổ Phi bên kia cũng đứng dậy rời đi.
– Đi xem phim. – Vốn là hai chọn một rạp chiếu phim hoặc viện bảo tàng, Thượng Dương nói, – Triển lãm văn minh Ai Cập gì đó chẳng hứng thú gì cả.
Kim Húc tức khắc vui mừng ra mặt. Mỗi lần hắn cùng Thượng Dương đi viện bảo tàng hoặc triển lãm văn hoá thì đều chóng mặt nhức đầu, ngáp không ngừng, còn mệt hơn cả so với đi tăng ca.
Hai người đi rạp chiếu phim gần đó, mua vé xem phim, chọn bừa một bộ phim hài kịch.
Đợi đến giờ mở cửa ở khu vực chờ bên ngoài, hai người ngồi cạnh nhau trong một góc.
Trước khi gặp Cổ Phi, bởi vì tin tức không đồng đều mà Kim Húc luôn giả bộ thần bí trước mặt Thượng Dương. Hiện tại Thượng Dương cũng đã biết được tin tức rồi, anh cũng cố tình không nhắc tới một câu là mình và Cổ Phi đã nói về chuyện gì.
Tâm lý chiến ai mà không biết chứ, chỉ có anh là thông minh nhất hay sao, cứ luôn coi mình là tên ngốc, có đôi lúc đúng là coi mình là tên ngốc thật. Thượng Dương bực bội nghĩ.
Quả nhiên Kim Húc là người đầu tiên không nhịn được, hỏi:
– Vừa rồi em với Cổ Phi nói chuyện gì thế?
Thượng Dương tỏ vẻ lạnh lùng:
– Chỉ trò chuyện có nửa giờ thì hết giờ. Cảnh sát Cổ bận lắm, chủ nhiệm Thượng cũng bận hẹn hò nữa.
Kim Húc bật cười thành tiếng, nhưng rồi im bặt ngay lập tức.
– Cảnh sát Kim cũng rất bận, bận nói dối. – Thượng Dương nói.
– Không có. – Kim Húc nói, – Oan cho anh quá, vụ án kia dựa theo quy định không thể nói cho em được.
Thượng Dương nói:
– Em nói vụ án kia à? Anh từ chối quay về đội vì sao không nói cho em biết?
Kim Húc chán chường nói:
– Nếu nói với em, chắc chắn em sẽ bảo anh về đội, thế thì thà chẳng nói cho đỡ phiền.
Thượng Dương thành khẩn nói:
– Đội trưởng Kim, nếu không anh đổi người yêu khác đi.
Kim Húc: – …
– Đổi một người mặc kệ anh. – Thượng Dương nói, – Em cũng muốn đổi một người khác, một người có chuyện gì cũng sẽ nói với em.
Kim Húc không thể tin nổi:
– Tức giận à? Không phải chứ, có thế thôi mà cũng giận?
Thượng Dương nói:
– Không giận, chẳng phải giờ em đang rất bình tĩnh nói với anh đấy à?
Kim Húc:
– Thế em vừa nói cái gì?
– Nói đổi người yêu. – Thượng Dương nói, – Bạn trai cũ tốt như em anh có đốt đèn lồng cũng khó tìm, sắp chia tay rồi, em còn phải hướng dẫn anh tìm đối tượng như nào thì phù hợp hơn.
Kim Húc: -…
Hắn như bị sốc nặng, nhất thời không biết nói nói cái gì.
Thượng Dương nói đủ lời tàn nhẫn rồi thì không nói gì nữa, chờ tự bản thân Kim Húc tự ngẫm hiểu ra mình sai ở đâu.
Yên lặng một lát, rạp chiếu phim thông báo sắp đến giờ chiếu phim của họ, có thể kiểm vé đi vào được rồi.
Thượng Dương hít vào một hơi, đứng dậy tính đi kiểm tra vé.
Kim Húc lại nghĩ anh muốn bỏ đi, vội vàng kéo anh lại, hai mắt khiếp sợ, lực tay cũng rất lớn, siết chặt bàn tay nhỏ hơn mình một cỡ của Thương Dương trong lòng bàn tay mình.
– Anh làm gì thế? Đang ở bên ngoài đấy, không xấu hổ à? – Thượng Dương tức giận nhìn hắn, tay bị siết cũng hơi đau.
Lúc này Kim Húc mới nhìn thấy tay khác của anh cầm cái vé lấy ra từ trong túi áo, nhanh chóng ý thức được anh chỉ muốn đi kiểm vé, thở phào nhẹ nhõm, lực tay cũng thả lỏng, nhưng nét mặt lại uất ức:
– Không ngờ em lại học được bài dọa anh sợ?
Thượng Dương cũng hiểu hắn hiểu sai ý mình, nói:
– Ai dọa anh? Là tự anh…tự anh ngốc thôi.
– Anh ngốc? – Kim Húc ngồi ở đó, ngửa mặt nhìn Thượng Dương đang đứng, ánh mắt híp một cái, nửa cười nửa không nói, – Được rồi là anh ngốc. Em thì ngoài buông lời tàn nhẫn, làm anh sợ ra thì còn mắng anh ngốc. Đây là bạn trai cũ đốt đèn lồng cũng khó tìm đây à? Tiêu chuẩn thấp nhỉ.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Anh còn tưởng ít nhất phải giống như anh, nguyện từ bỏ nghề nghiệp đi làm bảo mẫu cho người yêu, không tức giận khi bị chia tay một cách vô cớ, mới miễn cưỡng đạt danh hiệu bạn trai cũ top mười cảm động cả Tây Bắc.
Thượng Dương: – …
Kim Húc đứng lên, vẫn còn cầm tay Thượng Dương:
– Đi thôi, bạn trai cũ mang em đi xem phim.
Thượng Dương vừa rồi tự thấy mình đủ tàn nhẫn nói những lời cay nghiệt nhất định sẽ chiếm được ưu thế, không ngờ ở mặt mồm mép miệng lưỡi không thắng được tên này, không kìm được vừa thấy tức giận lại vừa thấy ngọt ngào, không phục nói:
– Anh bớt bày cái vẻ này đi, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy.
– Đừng gây nữa, đang ở bên ngoài đấy, không xấu hổ à? – Kim Húc nói.
– Không chỉ gây gổ, em còn muốn gây thật lớn nữa cơ. – Thượng Dương cố tỏ vẻ tức giận, bị Kim Húc kéo đi, ngoan ngoãn đi soát vé vào phòng chiếu.
Vào phòng chiếu ngồi xuống, trên màn hình đang chiếu .
Thượng Dương thì thầm:
– Vì sao anh cứ luôn như thế?
Kim Húc liếc nhìn phía sau, hàng phía sau không có khán giả, mà hàng gần nhất phía trước cũng cách nhau một hàng. Hắn yên tâm mà hôn lên tai Thượng Dương, mới nói:
– Anh làm sao?
– Có việc muốn nói với em thì phải nói với em. – Thượng Dương nói, – Em đã nói thế với anh bao nhiêu lần rồi hả?
Kim Húc nghiêm túc đáp:
– Hai lần.
Thượng Dương vung tay muốn đấm hắn lại bị hắn linh hoạt bắt được nắm tay.
Khán giả phía trước nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn hai người.
Thượng Dương xấu hổ hết mức, bấy giờ mới ngồi im.
Trên màn hình xuất hiện hình con rồng.
Kim Húc thì thầm giải thích:
– Anh không muốn quay về đội, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn được ở bên cạnh em sống ổn định một thời gian…Anh thật sự rất mệt.
Hết chương 6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...