– Cũng bình thường thôi. – Kim Húc cảm thấy anh trai có vẻ như rất quan tâm chuyện này, liền chủ động nói, – Chắc chắn là không soái bằng anh trai.
Năm đó lúc lên đại học, lớp trưởng ở trong phòng ký túc xá gọi video với anh trai, giá trị nhan sắc kinh diễm của anh trai đã đánh gục tất cả sinh viên trường cảnh sát trong ký túc xá bao gồm cả Thượng Dương và Kim Húc. Anh trai chính là đẹp từ trong trứng, không giống như Kim Húc dân nhà quê chân đất mắt toét về sau phải dựa vào năng lực trời sinh mới phản công thành công.
Chắc có lẽ anh trai thấy người trong cuộc khiêm tốn không có ý tranh giành với mình nên cũng không nói thêm gì nữa. Một lát sau, anh nói có mấy thứ muốn tặng Thượng Dương, đứng dậy đi vào trong lấy, lớp trưởng tranh thủ cơ hội nói:
– Thực ra tớ cảm thấy Kim Húc đẹp trai hơn, vẻ đẹp của anh ấy hơi chút…nữ tính. Nếu để tớ chọn, tớ thích kiểu trưởng thành như Kim Húc hơn.
Kim Húc: – …
Anh trai và Thượng Dương thuộc cùng một loại trai đẹp, nước da trắng và khuôn mặt tuấn tú, đều có thể xếp vào loại hoa mỹ nam.
Thượng Dương không cảm thấy mình bị trúng đạn, còn chế giễu lại lớp trưởng:
– Cậu không sợ thì nói trước mặt anh cậu đi, xem anh ấy có đánh chết cậu không.
– Suỵt, cậu nói nhỏ thôi. – Lớp trưởng dấm dúi vạch trần anh trai mình, nói, – Các cậu nhìn anh ấy có vẻ rất điềm tĩnh đúng không? Năm ngoái lúc Kim Húc đến đây bồi dưỡng nâng cao, thấy cậu ấy đẹp trai quá thể, thế là liên tục nói lần sau gặp lại không thể bị hạ thấp được. Chiều nay trước khi hai cậu đến, anh ấy còn mời hẳn thầy Tony đến nhà làm tóc cho đấy, còn muốn làm cả cho tớ nữa, nhưng tớ từ chối…Đắt bỏ sừ đi, tóc của tớ không xứng.
Kim Húc: -…
Thượng Dương uống Mao Đài liền tù tì, cười híp cả mắt lại:
– Thế mà thua nữa thì chịu đấy? Anh trai cậu không được rồi.
Lớp trưởng nhắc nhở:
– Suỵt suỵt, cậu nói nhỏ thôi.
Kim Húc nói:
– Lớp trưởng này, cậu xem áo len mới của tớ đi.
Thượng Dương: –?
– Đẹp lắm. – Lớp trưởng khen, – Cái áo khoác cậu mặc cũng rất đẹp nữa, vừa vào tớ đã để ý rồi, chắc đắt lắm nhỉ?
Kim Húc nói:
– Tớ không biết nữa. Hôm qua Thượng Dương vừa mua cho tớ. May là chiều nay em ấy phải viết báo cáo, không có thời gian mời thầy Tony đến làm tóc cho tớ.
Thượng Dương: – …
– Thật không? – Lớp trưởng cười ngả nghiêng, chỉ vào Thượng Dương nói, – Cậu cũng thua không nổi à? Cậu cũng không được.
Đúng lúc anh trai cầm túi quà rất đẹp đi ra, Thượng Dương không thua nổi liền tố cáo tại chỗ:
– Anh ơi, em trai của anh nói anh…
Từ “nữ tính” còn chưa kịp thốt ra đã bị lớp trưởng bịt chặt miêng lại:
– Anh muốn tặng Thượng Dương cái gì vậy? Hay ho không? Cho em xem với.
Anh trai đưa túi quà cho Thượng Dương. Thượng Dương mở ra xem, là một chai nước hoa và một bộ bàn phím, cả hai đều còn mới nguyên chưa mở.
– Sao em lại dám nhận chứ? – Thượng Dương khách sáo, quên cả chuyện muốn tố cáo.
– Đừng có ngại gì, cậu mau nhận đi. – Lớp trưởng nhìn thấy rõ mấy thứ kia liền nói, – Anh ấy tiêu tiền lung tung lắm, cả ngày tích đồ, nhiều tới mức chẳng nhớ. Lần này dọn nhà bị tớ moi ra được, chai nước hoa y như này anh ấy có ba bốn chai liền.
Kim Húc ở bên cạnh cười rộ lên. Thượng Dương: – …
Thượng Dương hỏi:
– Tại sao bàn phím cũng phải tích trữ?
Tặng bàn phím là do anh trai nghe lớp trưởng kể Thượng Dương bị viêm gân, nên mua cho anh một bộ bàn phím tiện dụng – anh trai đẹp từ lúc xuất xưởng này bảy phần soái khí ba phần nghiện mua sắm.
Thượng Dương vô cùng cảm động, biểu thị tại chỗ:
– Anh trai là đẹp trai nhất!
Ngay sau đó, vị trí của mọi người ở đây đã thay đổi chóng mặt, Thương Dương và anh trai trở thành cùng một nhóm.
Khi nói về việc trang trí nhà cửa, Thượng Dương khen ngợi tính thẩm mỹ của anh trai, đồng thời cả hai còn trò chuyện về các chủ đề như các loại phối màu sắc nội thất.
Kim Húc lẫn lớp trưởng không chen lời vào được, cả hai liền nói chuyện khác.
– Bọn tớ muốn nuôi một con mèo nhỏ. – Lớp trưởng nói, – Anh tớ chú trọng loại đắt, nhưng lại sợ mua phải hậu viện mèo. Tớ nói, thế thì không bằng những lúc rảnh rỗi kiếm một con mèo hoang về mà nuôi.
Kim Húc không hiểu nói:
– Hậu viện mèo là gì?
Anh trai nghe thế bèn giải thích hậu viện mèo là gì.
Thượng Dượng lúc này lại nghĩ đến chuyện chiều nay Kim Húc không nghe mình, thế là mượn đề tài để nói chuyện:
– Sao anh cái gì cũng không hiểu vậy?
Kim Húc: -…
– Đừng để ý tới họ. – Lớp trửng đứng về phía Kim Húc, nói, – Bọn mình chính là thổ dân, đâu giống họ là dân phong cách Tây đâu.
Kim Húc đang nghĩ nên nói gì, lớp trưởng nói tiếp:
– Chương trình bồi dưỡng không đi học thì cũng được, nhưng mà vẫn phải làm bài thi. Tớ ra đề tốn tâm tư lắm, chỉ cần cậu nghiêm túc làm bài, thi cử sắp tới nhất định sẽ qua. Mà nói trước tớ chấm điểm không nể nang cậu đâu.
Kim Húc: -…
Mười giờ hơn, Thượng Dương cùng Kim Húc rời khỏi nhà lớp trưởng, lớp trưởng tận tình đặt xe cho hai người, còn tiễn ra tận cửa cư xá lên xe.
– Làm bạn với cậu thật là tốt. – Thượng Dương kéo tay lớp trưởng, thân thiết nói, – Về sau có rảnh thì dẫn anh trai đến nhà tớ, để Kim Húc làm Mãn Hán toàn tịch đãi hai người, để chó nhà tớ biểu diễn toản hỏa quyền cho cậu xem.
Kim Húc nói:
– Tớ với Elizabeth sẽ trốn luôn đêm nay.
Lớp trưởng: – Ha ha ha…
Kim Húc cưỡng ép Thượng Dương đang lôi kéo tay lớp trưởng, nói:
– Về nhà thôi, trời lạnh như thế này, mau để lớp trưởng vào nhà đi.
Thượng Dương bị hắn đẩy vào trong xe, hắn tạm biệt với lớp trưởng, lớp trưởng nói:
– Có phải cậu ấy uống nhiều rồi không? Lát về cậu phải chăm sóc cậu ấy vào nhé…Đừng có ức hiếp cậu ấy.
– Không đâu. – Kim Húc chân thành nói, – Lớp trưởng này, cậu vẫn nên lo cho bản thân trước đi.
Lớp trưởng: -…
– Anh lải nhải gì nữa đấy? – Xe đi được một đoạn, Thượng Dương mới như một lần nữa khởi động, nói với Kim Húc, – Lớp trưởng tốt thật, anh trai cũng rất tốt.
Kim Húc nói:
– Một bộ bàn phím mà đã mua chuộc được em rồi à?
Thượng Dương chân thành nói:
– Cả chai nước hoa nữa.
Kim Húc nhìn anh giống như cũng không tăng thêm trí tuệ, không muốn bị tài xế chế giễu, liền ngừng nói chuyện với anh. Cả đường không nói chuyện về đến nhà, Thượng Dương chỉ vào cửa gọi chó:
– Bét ơi? Tới đón ba đi nào.
Kim Húc: -…
Thượng Dương nhớ ra chó không ở nhà nên thôi, nhận lấy túi quà từ chỗ Kim Húc, đi đến trước sô pha, xé mở chai nước hoa và bàn phím, để bàn phím sang một bên, lại lấy nước hoa ra sịt hai lần, thích thú nói:
– Thơm lắm, thẩm mỹ online của anh trai đúng là tốt.
Kim Húc nói:
– Chỉ có chút thôi mà khen anh ấy cả tối rồi đấy.
– Đáng khen mà. – Thượng Dương muốn sịt nước hoa cho Kim Húc. Kim Húc lập tức né tránh, còn có vẻ không mấy vui.
Thượng Dương nói:
– Anh sao thế? Đố kỵ với người ta à?
Kim Húc nói:
– Anh không có. Em uống nước không để anh đi đun.
– Không uống….- Rồi lại nói, – Thôi em uống.
Kim Húc cầm ấm siêu tốc đi đun nước, Thượng Dương giống như cái đuôi nhỏ đi theo, khi Kim Húc đứng trước tủ bên cạnh chờ nước sôi, anh nhoài người ra từ sau vai trái của Kim Húc để nhìn Kim Húc rồi lại rụt về, rồi lại nhô ra từ vai phải.
Kim Húc ban đầu còn nghiêm mặt, không đến nửa phút thì bị phá, buồn cười nói;
– Em làm gì thế?
Thượng Dương thấy hắn cười, liền từ phía sau ôm lấy hắn, nói:
– Nhìn anh rất đẹp trai.
Kim Húc nói:
– Anh không đẹp trai bằng anh trai.
– Em cũng không có nói như vậy. – Thượng Dương nói, – Còn nói mình không ghen, rõ ràng là ghen kìa.
Kim húc nói:
– Khi những người đàn ông bình thường như bọn anh nhìn thấy những người đàn ông chất lượng cao, bọn anh không nên ghen tị hay sao?
Thượng Dương bật cười:
– Anh lại học được cái gì trên mạng rồi? Làm sao lại nói chuyện chanh chua vậy chứ?
Kim Húc không nói lời nào, ghen thì chưa tới mức đó, nhưng có chút chua xót thì là thật.
– Ôi. – Thượng Dương nói bằng giọng thì thầm, – Em comeout với lớp trưởng rồi.
Kim Húc: – …
Thượng Dương nói xong thì thấy xấu hổ, liền úp mặt vào vai hắn nói:
– Em hiểu vì sao anh lại thích bày tỏ với người khác như thế….Cảm giác này không tệ, còn thấy thoải mái.
Thực ra Kim Húc cũng không hề đặc biệt thích bộc lộ với người khác, bình thường là bị người ta nhìn ra, bên cạnh hắn toàn cảnh sát hình sự, muốn giấu cũng không giấu được. Chẳng qua là hắn lười giải thích với Thượng Dương, nắm lấy tay Thượng Dương đang ôm quanh hông mình, trong lòng vui vẻ trở lại.
– Còn nói chuyện về chuyến công tác lần này với họ…- Thượng Dương nhắc đến chuyện Kim Húc bị đại thần trinh sát hình sự điểm danh vào tổ giám sát, nói, – Anh lúc nào cũng lợi hại, nhưng lần này lại rất khác trước kia, cảm giác rất không giống. Trước kia bất kể anh lợi hại lập công lao gì, lớp trưởng đều rất vui, anh lợi hại đến mấy đi chăng nữa thì cũng là ánh sáng của đội an ninh cấp 09 chúng ta. Buổi tối hôm nay, ngay trên bàn cơm, em rất tự hào về anh, em cảm thấy chỉ có em mới có tư cách này.
Anh cảm khái nói:
– Có thể quang minh chính đại nói cho người khác biết giữa chúng ta đang yêu nhau, điều này thật là tốt.
Nước sôi đã tắt, nhưng không ai quan tâm đến nó.
– Anh biết được vị cấp bậc đại thần này nhớ đến anh là có ý nghĩa thế nào không? – Thượng Dương nói, – Có lẽ không lâu nữa thôi, nhiều nhất là ba năm năm anh sẽ trở thành lãnh đạo của em.
Kim Húc nói:
– Không khoa trương như vậy đâu.
– Có. – Thượng Dương ngay lập tức trích dẫn một số ví dụ về nhân vật thực tế, nói, – Anh thật sự siêu lợi hại, không giống em chỉ là một cây củi mục.
– Sao em cứ luôn nói mình như vậy? Độ tuổi như em có mấy người được cấp bậc như em đâu chứ? – Kim Húc phản bác.
– Vậy thì em cũng không bằng anh, có một vài phương diện em kém anh rất xa. – Thượng Dương nói, – Đồng chí Tiểu Kim, những việc anh mơ ước đều có thể thực hiện được, anh nỗ lực hơn rất nhiều người, cũng ưu tú hơn rất nhiều người, em chính là một trong số rất nhiều người đó, cho nên…
Anh dừng một chút, mới nói tiếp, – Đừng coi em như một giấc mơ nữa.
Kim Húc cầm tay anh, nghiêng người nhìn anh, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
- Em không say, chí ít là hiện tại em tỉnh táo. – Thượng Dương hai mắt ngậm cười, nói, – Trên đường đi công tác, em vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng bởi quá nhiều việc mà quên mất.
Kim Húc nói:
– Anh không hiểu…Anh thật sự không hiểu.
Thượng Dương nói:
– Trước kia em cũng không hiểu, cho rằng anh cứ chấp nhất muốn có một kỳ nghỉ dài hạn chỉ là muốn nghỉ ngơi và đến sống với em một thời gian. Anh nói cùng ở với em và làm việc với em đó chỉ là nghĩ ở trong mơ mà thôi, em còn chưa hiểu gì cả. Lần đi công tác này, em trò chuyện với anh về đơn vị của anh, anh nói không muốn nói, không muốn bị nhắc trở về sớm. Em rất ngốc, phải mất rất lâu mới hiểu được, có phải anh thường cảm thấy, anh không có cơ hội được thăng chức làm việc với em đúng không? Bất kể là sống chung bên nhau, hay là làm việc cùng nhau, anh đều không còn nuôi hy vọng như vậy nữa.
Kim Húc: -…
– Đúng. – Hắn nói, – Lúc anh bị điều đến phòng hồ sơ thì đã cảm thấy không còn cơ hội nữa. Cho dù sau đó cấp trên có gọi anh trở về, Cổ Phi cũng tìm anh nói chuyện, anh hiểu rất rõ là hy vọng không lớn, ở lại cục công an làm việc chăm chỉ, vì nó là sự nghiệp trần của anh. Em lại luôn cách anh rất xa, có lẽ đã từng ở gần, nhưng chỉ là ảo giác, giống như câu nói trước mặt con lừa là cà rốt, cuối cùng vẫn rất xa…
– Không đúng. – Thượng Dương nói, – Anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân thôi, nếu anh thấy em yêu anh nhiều hơn thì anh sẽ không nghĩ vậy đâu.
Kim Húc nhìn ánh mắt mông lung của anh, trong biểu lộ còn có chút ngây thơ, biết là anh đã quá say, nói qua quýt:
– Có lẽ là thế. Còn uống nước không? Không uống sẽ nguội đấy.
Thượng Dương nói:
– Lại lảng tránh cái gì?
– Anh không thích nói về cái này. – Kim Húc nói, – Em muốn anh thừa nhận mình tự ti, anh đúng là tự ti, anh thừa nhận, được chưa?
Thượng Dương tức giận:
– Anh có thể nghe người ta nói được không? Không nghe chứ gì, được thôi, không nói với anh nữa, sau này cũng không nói với anh nữa.
Kim Húc lại sợ rồi, nói:
– Thế em nói đi, chúng ta đang nói đến anh không nhìn thấy em yêu anh. Anh nhìn thấy em yêu anh chứ, nhưng mà không còn giống lúc ban đầu yêu anh nữa.
– Tại sao lại không giống? – Thượng Dương nói, – Em chưa từng thay đổi.
Kim Húc nói:
– Lúc mới ở bên nhau em yêu anh bởi vì anh đẹp trai, biết trêu chọc làm em vui vẻ, còn đồng cảm anh có cuộc sống thê thảm cha mẹ mất sớm…Đừng cho là anh không biết, em thích vẻ bề ngoài, thích được người ta dỗ dành, còn thánh mẫu nữa.
Thượng Dương: -…
Kim Húc nói:
– Về sau em mới thật lòng đối với anh, đó chính là thời điểm bố em đổ bệnh, em chia tay anh, hai tháng chia tay đó, cuối cùng vẫn cảm thấy anh tốt, luyến tiếc anh. Anh tốt chỗ nào đây? Chính là hình thức đẹp trai, biết dỗ em, thoả mãn em…
– Anh cút đi cho em. – Thượng Dương không ôm người yêu làm nũng nữa, cũng không nói yêu đương nữa, nói trở mặt là trở mặt, nói, – Em đang nói chuyện đàng hoàng với anh, anh lại đi nói cái gì vậy. Thích lôi chuyện cũ ra có đúng không? Vẫn còn giận vì em đề cập chia tay đúng không? Vậy anh nói chia tay đi, cút trở về đi, về làm lính quèn trong cục công an của anh đi, cho là em không thể rời xa anh được à?
Kim Húc: -…
Thượng Dương sải bước đi tới sô pha ngồi xuống, tức giận sôi lên, cuối cùng không còn sức lực gì nữa, đầu óc choáng váng.
Kim Húc cầm cốc nước ấm đến cho anh, nói:
– Giận rồi à?
– Cút. – Thượng Dương mắng lên nhưng vẫn nhận cốc nước để uống, nhiệt độ vừa đủ, rõ ràng là Kim Húc rất săn sóc mình, bản năng lịch sự phát tác, nói: – Cảm ơn anh.
Kim Húc: -…
– Em nói đều đúng. – Kim Húc ngồi xuống bên cạnh anh, phóng ra tín hiệu cầu hoà, cũng thẳng thắn nói, – Anh chính là nghĩ như vậy, đi phòng hồ sơ, ngày ngày đều suy nghĩ về chuyện đó, rằng mọi thứ đã kết thúc rồi. Trước đây anh nghĩ, chăm chỉ phấn đấu mấy năm mười năm sớm muộn gì cũng có cơ hội thăng tiến, thế nhưng toàn bộ đều ngâm nước nóng, trở thành vô ích. Anh thật lòng muốn có một kỳ nghỉ dài hạn, coi đó là một giấc mơ đã thành hiện thực…Sống nơi khác mấy năm, nếu như em yêu người khác và lại chia tay anh lần nữa, anh cũng sẽ tiếp nhận. Nói tóm lại đó cũng không tính là một giấc mơ lãng phí.
Thượng Dương cầm cốc nước, tức giận đến mức tay run lên, cũng thấy đau lòng khôn kể.
– Nhưng mà chuyến đi công tác lần này anh không còn nghĩ như thế nữa. – Kim Húc đột nhiên hơi chút đắc ý nói tiếp, – Anh nổi danh trong Cục điều tra hình sự như thế, đúng như em nói, rất có cơ hội được thăng chức làm lãnh đạo của em, đến lúc đó chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là quy tắc ngầm với một phó trưởng phòng nhỏ bé là em.
Thượng Dương vốn dĩ say chếnh choáng, đầu óc xoay chuyển không được nhanh nhạy, hiện tại không phân biệt được người này câu nào là thật câu nào đang trêu chọc mình, cơn giận nổi lên, giơ tay muốn hất cốc nước vào hắn, lại bị đối phương nhanh tay cướp được cốc nước.
– Em làm ướt sô pha rồi. – Kim Húc đặt cốc nước lên bàn trà, nói, – Cuối cùng người thu dọn lại là anh thôi.
Thượng Dương chỉ ra cửa:
– Không cho anh ở nhà em nữa, anh cút đi cho em.
Kim Húc nói:
– Thế anh phải đi đâu bây giờ?
Thượng Dương:
– Thích đi chỗ nào thì đi, em không muốn ở cùng anh nữa.
– Em đừng doạ anh. – Kim Húc nói, – Vậy anh đến ở nhà lớp trưởng nhé? Nhà cậu ta rất rộng.
– Anh tức lên cho em. – Thựng Dương kéo mặt Kim Húc đến, dùng tay nắn bóp khuôn mặt đẹp trai kia, nói, – Tức lên. Anh mau tức lên đi. Anh làm em tức chết mà.
Kim Húc cố nhẫn nhịn, nhưng cái mặt không nhịn được, cười cười dịch về sau để tránh:
– Ngày mai em sẽ quên hết thôi.
– Em còn lâu mới quên. – Thượng Dương đuổi theo nhào tới, miệng lải nhải không ngừng, – Hình thức đẹp trai đến mấy cũng vô dụng, em nói anh cũng vô dụng, nếu em không ở bên anh không tốt với anh, em lập tức chia tay anh.
Bóp mặt kéo tóc, anh dạng chân ngồi khoá lên người Kim Húc, bưng lấy mặt người ta, nói:
– Anh rất đẹp trai, cả đời này của em bị anh đốn gục rồi.
Kim Húc: – …
Thượng Dương đầu không não thốt lên một câu:
– Anh còn đẹp trai hơn cả anh trai lớp trưởng. Anh trai hình như là 0 thì phải.
Kim Húc cười sốc hông:
– Người ta là 1 đấy.
Thượng Dương: –??
Đầu óc hiện tại của anh không lý giải được điều này có nghĩa là gì, nghĩ mãi mới ra, lại nghĩ đến chủ đề yêu đương chưa có kết quả, nói:
– Anh đừng có xem thường mình, em không muốn anh tự ti…Xin anh đừng coi em là giấc mơ, hãy coi em là một người yêu bình thường của anh, có được không.
Kim Húc ban đầu cho là anh mượn rượu làm càn, đột nhiên sửng sốt, chăm chú nhìn anh rất lâu, nói:
– Anh rất muốn hôn em…Hoặc là em hôn anh đi.
Thượng Dương cười với hắn, hồ hởi nói:
– Được, để em.
Sau đó, sự việc khiến Thượng Dương tức giận vào buổi chiều lại tái diễn, có người không nghe lời vẫn tiếp tục làm điều mình muốn, còn làm rất nhiều lần.
Ngày hôm sau, Thượng Dương tỉnh dậy, cảm thấy mình như bị tháo rời đi lắp lại mấy lần, còn tưởng là do say rượu nên không để tâm mấy. Ra ngoài rửa mặt đánh răng, trông thấy Kim Húc đang phơi tấm trải ghế sofa mới giặt ở đó.
– Em nôn ra sô pha ạ? – Thượng Dương xấu hổ nói, – Em xin lỗi, lại thêm việc cho anh rồi.
Kim Húc nói:
– Không có gì đâu…Anh đã nói em sẽ quên rồi mà.
Hết chương 53
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...