Chờ Đổng Bình trả lời xong mọi điều cần nói, cảnh sát không có chứng cứ và lý do không cho anh ta đi.
– Mấy ngày tới anh đừng rời khỏi thành phố này, có thể chúng tôi sẽ yêu cầu gặp anh bất cứ lúc nào. – Kim Húc nhắc nhở, cũng rất khách sáo mà đứng lên tiễn Đổng Bình.
Hắn không bao giờ là người khách sáo như vậy, Thượng Dương hiểu rõ, hắn rõ ràng là muốn mượn việc đưa Đổng Bình xuống lầu để tiếp xúc bà Khâu một chút.
Chắc chắn Kim Húc cũng có nghi ngờ đối với bà Khâu, thông thường trong giai đoạn phá án của một vụ án, toàn bộ người có quan hệ ở trong mắt hắn đều là “nghi phạm”. Hơn nữa, Thượng Dương biết rõ hắn không giống mình luôn sẽ bởi vì một chút tình cảm hoặc nhân tố cảm tính mà chủ quan loại bỏ sự nghi ngờ đối với người nào đó. Hiện tại đối tượng mà hắn nghi ngờ hẳn là bao gồm nhưng không giới hạn: bà Khâu đã ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái khôn lớn, ông Khâu có hành động kỳ cục và Đổng Bình thoạt nhìn là người chất phác.
Kim Húc “tiễn” Đổng Bình xuống dưới tầng, còn mang dáng vẻ tùy ý bắt chuyện với Đổng Bình:
– Quê anh ở vùng quê tỉnh này à?…Cũng tốt nhỉ, là vùng sông nước à? …Tôi người Tây Bắc, sông ngòi ít, như vịt cạn, không giống các anh mở cửa là hồ và sông, chắc là ai cũng bơi giỏi lắm nhỉ?
Đây rõ ràng là một câu nói khách sáo, Thượng Dương tụt lại phía sau, nghe mà kinh hãi, người không hiểu biết chỉ nghe đoạn này chỉ sợ thật sự coi Kim Húc là cao thủ xã giao.
Đổng Bình xót con nhỏ, tâm tư căn bản không đặt vào cuộc trò chuyện với cảnh sát, không tập trung mà trả lời mấy câu của Kim Húc, bị hỏi biết bơi không cũng thuận tiện đáp “Bình thường, biết bơi, không tính là giỏi”.
Tới tầng dưới rồi, bà Khâu đang ôm cháu đợi Đổng Bình, đứa bé không còn khóc nữa, thấy Đổng Bình liền với tay muốn bố bế. Đổng Bình nhận lấy con từ bà Khâu, bà Khâu tức thì như được giải phóng sức lực, lui về phía sau bám vào tường thì mới đứng yên được, cơ bản là hoàn toàn dựa vào chăm nom cháu ngoại để chống đỡ.
Thượng Dương vội đỡ lấy bà ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh, nhớ rõ Đổng Bình từng nói mẹ vợ là giáo viên đã về hưu, anh liền xưng hô với đối phương:
– Cô Khâu ạ, cô ngồi nghỉ đã đi ạ.
Bà Khâu tóc hoa râm hơn phân nửa, lúc này cũng không phản ứng với Thượng Dương, chỉ cúi đầu, không muốn để cháu nhỏ thấy mình khóc, nước mắt rơi xuống vạt áo. Lại mất đi một đứa con gái, cảm xúc của người mẹ này đã rơi vào sụp đổ.
Thượng Dương và Kim Húc trao đổi ánh mắt cho nhau, cùng đạt thành nhận thức chung. Xem biểu hiện của bà Khâu không giống giả bộ, có lẽ thật sự là vừa mới biết Khâu Lị đã chết, hơn nữa, bà lão này đã sáu mươi lăm tuổi, sức khỏe yếu ớt, hiển nhiên không có năng lực phạm tội.
Điền Dung mang đội ra ngoài đã trở lại, chị nhận được điện thoại của cảnh sát Tiểu Trần, biết Đổng Bình không biết tung tích đã chủ động đến đồn, liền thu đội trở về. Khi nhìn thấy mấy người tụ tập ở một góc đại sảnh liền đi lên đó, đang muốn lên tiếng hỏi, một cảnh sát đã đi tới thấp giọng báo cáo lại tình hình cho chị, trọng điểm là hai việc: Một là cuộc hỏi chuyện với Đổng Bình đã kết thúc, hai là chủ nhiệm Thượng và trợ thủ hiện đã trở thành người của tổ giám sát.
Điền Dung gật đầu, không nói thêm gì với người nhà Đổng Bình, ra hiệu cho Thượng Dương và Kim Húc, chị có phát hiện mới muốn báo cáo.
Từ biệt với Đổng Bình và bà Khâu xong, Thượng Dương, Kim Húc đi theo Điền Dung trở lại khu vực văn phòng của đội điều tra, Kim Húc trước tiên giải thích ngắn gọn và toàn diện cho Điền Dung về tình huống của Đổng Bình.
– Thì ra là về quê. Tôi vừa nhờ bộ phận viễn thông xác định vị trí điện thoại di động của anh ta, tôi còn cho rằng anh ta muốn bỏ trốn.
Điền Dung đi rót cốc nước một hơi uống hết nửa cốc mới nói tiếp.
– Đổng Bình không nói dối, ngày hôm qua anh ta đón con tan học, trên đường bị kẹt xe tầm hơn một giờ, về đến nhà là hơn 7 giờ. Chúng tôi đã xem camera ở tiểu khu đó, anh ta thực sự không ra khỏi nhà, buổi tối tầm 10 giờ shipper còn đến ship cho anh ta một hộp thuốc hạ sốt trẻ em. Tiểu khu nhà anh ta bởi vì yêu cầu phòng dịch không cho phép shipper đi vào mà phải là khách hàng đích thân ra cửa lấy. Chúng tôi cũng đã kiểm tra hệ thống giám sát bất động sản, tới cổng lấy thuốc hạ sốt là Đổng Bình, mãi cho đến sáng nay mới ra cửa, cả đêm chưa từng rời khỏi tiểu khu.
Điều này phù hợp với những gì Đổng Bình nói ngày hôm qua đứa bé bị sốt. Như thế xem ra, Đổng Bình có động cơ gây án nhất, cũng cơ bản có đủ điều kiện chuẩn bị gây án trong thời gian xảy ra án mạng thì ở trong nhà của mình, có chứng cứ toàn vẹn không có mặt tại hiện trường.
Thượng Dương nói:
– Mẹ của Khâu Lị lại càng không thể, bà cụ kia có vấn đề sức khỏe, đi vài bước đã phải nghỉ một chút.
Người chết bị dìm xuống nước rồi thi thể được chuyển đi ném xuống hồ, điều này với bà Khâu là một kế hoạch tội phạm bất khả thi.
Kim Húc cũng nói:
– Bà ta không làm được.
Cũng nói:
– Anh vốn đang có chút hoài nghi hai người họ liên kết gây án, yểm trợ cho nhau, nhưng hiện tại xem ra hai người kia cũng không có thời gian gây án.
Điền Dung gật đầu, chị đã điều tra, sự nghi ngờ đối với Đổng Bình và bà Khâu đã giảm đi nhiều.
– Còn có nghi phạm nào khác không? – Kim Húc nói, – Các chị có điều tra về bố của Khâu Lị chưa?
Điền Dung nói:
– Chúng tôi đã sắp xếp cho những đồng nghiệp khác đến gặp ông ấy, còn chưa trở về. Nhưng mà ông cụ này lớn hơn bà Khâu bốn năm tuổi, sắp 70 tuổi rồi.
Ở tuổi già như vậy, khả năng phạm tội chắc chắn là rất thấp.
Thượng Dương đề cập đến mô tả của Đổng Bình về ông Khâu, nói:
– Nếu anh ta không nói quá lên, vậy thì người bố vợ này của anh ta cũng không có khả năng sẽ trả thù cho con gái.
– Đổng Bình chỉ là giữ im lặng thôi. – Điền Dung biết những chuyện này về gia đình Khâu Lị, nói, – Bố Khâu Lị trước kia thường làm việc ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần, khi về nhà thì nghe được mấy tin đồn nhảm nhí, nghi ngờ vợ mình không chịu đựng được cô đơn liền bắt đầu bạo hành vợ. Sau đó hai người thỏa thuận ly hôn. Người đàn ông này tái hôn và gần như không liên lạc với vợ cũ. Vào ngày hạ táng người chị Khâu Linh, không một ai thông báo cho ông ta biết, tự ông ta tới, cũng không có lòng tốt gì, ngay trước quan tài Khâu Linh mắng con gái là tiểu tam, còn đe Khâu Lị phải cẩn thận, đừng có học theo mẹ và chị gái, phải sống đàng hoàng nghiêm chỉnh.
Thượng Dương cạn lời, nói:
– Người này thế nào vậy? Người nhà họ Khâu nhịn được à?
Điền Dung nói:
– Không, Khâu Lị tức giận không dừng được, đã đánh mắng và đuổi bố mình đi.
Thượng Dương nghĩ trong bụng, đánh là đúng lắm.
Như vậy là đã bàn luận xong, vốn dĩ có ba nghi phạm thì ngay một người cũng không có.
– Camera có phát hiện gì khác nữa không? – Kim Húc suy tư một lát, hỏi, – Khi vứt xác thì buộc phải đi ngang qua hồ, nơi đó cứ cách vài bước lại có camera, chắc chắn phải ghi lại được gì đó hữu ích chứ.
Điền Dung nói:
– Hy vọng là có phát hiện thêm, các đồng nghiệp còn đang xem.
Kim Húc nhíu mày nói:
– Từ buổi sáng phát hiện ra thi thể đến bây giờ đã trôi qua gần chín tiếng rồi.
Hắn rõ ràng là đang phê bình không thương tiếc hiệu quả làm việc kém ở địa phương.
– Chắc là sắp nhanh thôi. – Thượng Dương mặt đỏ lên đứng ra, nhưng lại bày tỏ cùng một ý tứ, – Chuyên viên tổ giám sát sắp đến rồi, đến lúc đó hỏi đến, camera giám sát còn chưa xem xong, thế này không phù hợp, Điền đội thấy có đúng không.
- …- Điền Dung giải thích, – Trước mắt ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ khác, hầu như tất cả công an thành phố chúng tôi đều đang giúp xem video giám sát hồ đêm qua. Bởi vì hồ quá lớn, các anh hiểu không? Có hơn 300 camera dọc bờ hồ…Theo nhận định của bác sĩ pháp y thời điểm tử vong là từ 6 đến 10 giờ tối qua, nhưng người lại chết ở chỗ khác, vậy có nghĩa là thời gian vứt xác là 6 giờ cho tới trước buổi sáng hôm nay phát hiện ra thi thể, chúng tôi phải xem quá nhiều nội dung giám sát, các đồng nghiệp sắp mù mắt hết rồi, tôi không nói quá lên đâu.
Thượng Dương biết khối lượng công việc sẽ lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến như vậy, cảm thấy không nên trách móc đội trưởng Điền và cảnh sát địa phương, nên muốn nói gì đó để cổ vũ, nói:
– Vậy…
– Vậy cũng phải nhanh lên một chút. – Kim Húc nói.
Thượng Dương: – …
Điền Dung cũng chỉ đành nói:
– Tôi sẽ giục họ.
Kim Húc lại nói:
– Tảo cát trong cơ thể người chết…
– Chúng tôi đã so sánh rồi. – Điền Dung không đợi hắn nói hết đã giành nói, – Các điều tra kỹ thuật viên đã đi đến các vùng sông hồ khác nhau trong thành phố, nơi có tảo cát, đã thu thập mẫu vật và đang so sánh rồi.
Hy vọng có thể thông qua cái này tìm ra địa điểm tử vong thật sự của người chết, tức là hiện trường thứ nhất.
Kim Húc đã nhìn ra Điền Dung bị mình làm cho buồn bực, Thượng Dương cũng không ngừng ra hiệu cho hắn phải khách sáo một chút, thế là đành câm miệng lại.
Viên Đinh “chuyên viên tổ giám sát” vừa mới xuống tàu cao tốc, đang chuẩn bị từ trạm cao tốc tới đây, đại khái là tầm nửa giờ là tới.
– Chờ cậu ta tới rồi nói sau. – Thượng Dương nói, sắp ba giờ rồi, anh và Kim Húc còn chưa ăn cơm, anh nói với Điền Dung, – Chúng tôi đi ăn gì đó trước, chị cũng nghỉ ngơi chút đi.
Điền Dung nói:
– Không được, tôi phải đi giục những người đang xem video giám sát và so sánh tảo cát bảo họ nhanh lên một chút.
Thượng Dương: -…
Kim Húc vẻ mặt bình tĩnh, như là không nghe ra ý châm chọc mình, một trợ thủ nói nhiều như vậy, việc phải làm nhiều như vậy.
– Điền đội, chúng tôi ở tổ giám sát chỉ làm việc nên làm thôi. – Thượng Dương nói, – Mong chị thông cảm cho.
Anh dẫn Kim Húc đi ăn cơm. Kim Húc đi theo anh qua hành lang và xuống tầng dưới, vẫn mang dáng vẻ cáo mượn oai hùm, trên mặt còn có nụ cười.
Đã qua giờ cơm rồi, khách ăn không đông lắm, hai người ăn bữa cơm bình thường, đơn giản đối phó với bữa cơm này cho xong rồi lại đi đội điều tra, đoán chừng mấy phút nữa Viên Đinh cũng sẽ tới rồi.
Vừa đi lên tầng, hai người nhìn thấy Điền Dung đang ở hành lang tay cầm điện thoại di động đang trò chuyện video với ai đó.
– Con làm bài tập xong chưa? – Điền Dung vừa nói vừa làm động tác, nói, – Mẹ nói là bài tập lớp phụ đạo, viết xong chưa? Về nhà cũng không được mải chơi đấy.
Chị đang trò chuyện với con gái, bởi vì bị khiếm thính, chị mới cần phải như thế.
Thượng Dương và Kim Húc ăn ý đứng lại không muốn quấy rầy, để Điền Dung tận dụng một chút thời gian này nói vài câu với con gái.
Con gái bị khiếm thính nhưng có thể nói chuyện tương đối bình thường, hỏi mẹ khi nào về nhà, giọng điệu không nóng không lạnh, không giống bày tỏ quan tâm mà chỉ là như một trình tự mà thôi.
Điền Dung lại rất vui vì con gái hỏi như vậy, trong giọng điệu đầy sự yêu thương con gái, nói:
– Còn chưa chắc chắn, mẹ làm xong sẽ về nhà ngay. Nếu con muốn đi đâu thì đừng ra ngoài một mình, để bố đưa con đi, muốn ăn gì bảo bố mua cho con.
Con gái cự tuyệt, nói thêm mấy câu, đại để là không muốn ra ngoài, càng không có ý muốn ra ngoài với bố.
Điền Dung đành phải nói thêm mấy câu an ủi, đồng thời xin lỗi con gái vì bận công việc không thể đi cùng, lần sau nghỉ ngơi sẽ đưa cô bé đi đâu đó vui chơi.
Cô bé bên kia điện thoại yên lặng không nói gì, có lẽ là đã nghe quá nhiều lý do thoái thác kiểu này của Điền Dung rồi nên rất thờ ơ.
Cuối cùng là con gái cắt đứt cuộc trò chuyện video.
Điền Dung hiển nhiên có chút cô đơn, đứng ở chỗ đó mấy giây mới quay lại văn phòng.
Kim Húc nói:
– Xem ra Hoàng Kiến Bình không được lòng con gái.
– Anh ta trước kia cũng làm cảnh sát hình sự. – Thượng Dương rất hiểu tình huống này, nói: – Khi bận rộn không có mấy thời gian ở bên con gái. Tình cảm gia đình cũng cần được vun đắp.
Kim Húc nhìn anh, hỏi:
– Khi còn nhỏ em cũng như vậy à?
Thượng Dương lớn lên trong một môi trường mà cả bố và mẹ đều là cảnh sát và rất bận rộn trong công việc, đặc biệt là bố anh, từ lúc anh nhỏ đã không hòa thuận với nhau, và ngay cả bây giờ, mỗi khi hai cha con ở cùng nhau thì thường biểu hiện giống như người xa lạ, mỗi khi ở đơn độc với nhau thì không khí đều rất lúng túng.
– Cũng hơi giống. Khi còn nhỏ em rất ghét bố. – Thượng Dương nói.
Nhưng anh cũng không muốn nói mình khi còn nhỏ đã cô độc thế nào sống khó khăn như thế nào, mà là nghĩ, cô bé này gặp bất hạnh, có thể nói là bị cha mẹ liên lụy, trong lòng cô bé ngoài việc ỷ lại bố mẹ, khả năng lớn còn là sự oán hận không nhẹ…Bản thân anh chưa bao giờ gặp phải bất hạnh như này, nhưng sự bất mãn với bố từ lúc thành niên rồi mãi tới sau này mới dần dần không còn nữa.
Thượng Dương xúc động nói:
– Còn may em đã trưởng thành. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh gia đình có bố mẹ đều là cảnh sát thật sự không dễ dàng.
Kim Húc gật đầu tán thành:
– Đúng vậy. Elizabeth rất không dễ dàng.
Thượng Dương: –?
Kim Húc nghiêm trang nói:
– Em đừng nói anh chiều nó, trẻ con không dễ dàng.
Thượng Dương: – …
Viên Đinh đi một chặng đường dài mệt mỏi vừa lên trên tầng trên đã thấy đàn anh Kim bị chủ nhiệm Thượng đè vào tường vừa đấm vừa đánh, nhưng mà cái vẻ mặt kia thì lại hơn hớn hạnh phúc.
Viên Đinh cười rộ lên, gọi:
– Đàn anh ơi.
Thượng Dương ngượng ngùng làm trò trước mặt đàn em, vội dừng tay lại. Kim Húc thì lại như không có gì, cười ôn hòa với Viên Đinh:
– Tới rồi à.
Vị đàn em này này khác với những đàn em khác, rất được lòng đàn anh Kim.
Lần trước cùng nhau đi công tác, đã một năm trôi qua, ba người đều có thay đổi không ít, đặc biệt là Viên Đinh, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà đã trưởng thành chín chắn lên rất nhiều, bề ngoài lẫn khí chất đã khác trước rất nhiều.
– Em gầy đi nhiều đấy. – Thượng Dương cũng không mấy có dịp gặp Viên Đinh, kinh ngạc nói, – Sao chỉ có một mình em tới thôi?
Gò má của Viên Đinh gầy hơn trước một chút, có vẻ như sau khi tìm được lý tưởng nghề nghiệp phù hợp, cả người cũng trở nên soái hơn nhiều.
Cậu ta nói với hai đàn anh:
– Cấp trên mời thầy của em tới, lần này thầy làm tổ trưởng tổ giám sát, xong việc ở Thượng Hải xong thì sẽ tới đây ngay, muộn nhất là một tuần thì xong, nên phái em đi tiền trạm trước…Chủ yếu là bởi vì thầy biết có hai anh đang ở đây.
Thượng Dương còn cho là cậu ta nói khách sáo, ai ngờ cậu ta tiếp tục nói:
– Thầy em nói sau khi em đến đây rồi thì các vấn đề phá án đều phải nghe theo đàn anh Kim ạ.
– Nghe anh á? – Kim Húc nhìn Thượng Dương, nghi ngờ là Viên Đinh nghe nhầm, nói, – Thầy em làm sao biết anh? Không phải là chúng ta nên nghe theo đàn anh Thượng của em à?
Viên Đinh nói:
– Chính là anh ạ. Đàn anh ơi, anh rất có tiếng ở bộ phận bọn em đấy. Thầy em bảo hai năm trước có nghe nói đến anh rồi, cho nên lần này mới nói rõ là để anh tạm thời chỉ huy hai ngày.
Kim Húc: – …
Tổ trưởng giám sát chỉ định hắn làm chỉ huy tạm thời, việc này…
Hắn nhìn sang Thượng Dương. Thượng Dương khoanh tay, lạnh lùng nói:
– Đã hiểu, giờ em trở thành trợ thủ của anh rồi.
Hết chương 47
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...