Phùng Hiểu Cao không biết mối quan hệ của Tô Bùi và Hạ Nhất Minh nên không liên tưởng đến những chuyện đằng sau đó, anh giấu giếm Tô Bùi thông tin mình nhảy việc chỉ đơn thuần vì muốn giữ bí mật.
Hiện tại, việc đổi công ty đã chắc chắn nên anh ta mới yên tâm tiết lộ cho Tô Bùi, sau đó thì bắt đầu thao thao về những ý tưởng muốn làm với “Ngày dang dở”.
Nếu lược đi nỗi bất ngờ khi biết “Chủ mưu” đằng sau thì cuộc trò chuyện của Tô Bùi và Phùng Hiểu Cao tương đối tâm đầu ý hợp.
Phùng Hiểu Cao đề nghị bộ phim được phát sóng trực tiếp trên nền tảng steam trước rồi mới đến màn ảnh nhỏ.
Tô Bùi thì không kén chọn trong việc chọn phương thức phát sóng, điều anh quan tâm hơn cả chỉ là chất lượng sản xuất mà thôi.
Phùng Hiểu Cao cũng có những lý giải rất thấu đáo về tiểu thuyết và các nhân vật, hai vị đạo diễn mà anh ta đề cử đều theo phong cách ưu thích của Tô Bùi, họ đều là những người có sở trường trong việc chuyển thể tiểu thuyết.
Về phần kinh phí, Phùng Hiểu Cao cũng tự tin và hứa hẹn rằng sẽ làm tốt nhất có thể.
Riêng vấn đề này thì Tô Bùi chẳng cần lời hứa hẹn của anh ta, bởi Hạ Nhất Minh đã chi một số tiền lớn để cuỗm người về thì chẳng lý nào lại keo kẹt với chi phí sản xuất cả.
Thế là cuộc thảo luận dài hơn một tiếng diễn ra hoàn toàn suôn sẻ.
Hai người nhất trí rằng sẽ ký hợp đồng ngay khi Tô Bùi trở về từ chuyến du lịch.
Khi Phùng Hiểu Cao đi rồi, Tô Bùi lập tức nhắn tin cho Hạ Nhất Minh, “Anh vừa gặp Phùng Hiểu Cao, sao em không cho anh biết là em đã lôi kéo anh ta?”
Hạ Nhất Minh đáp lại, “Cho anh biết thì đâu còn là bất ngờ nữa.”
Tô Bùi ngẩn ra, ok fine…
Quả là anh đã có cảm giác như bị điện giật ngay khi phát hiện ra chân tướng sự thật, không biết đó có phải là vui sướng không nữa.
Nhưng phải lòng vòng như vậy thì chẳng biết đến bao giờ tình yêu thầm kín của họ mới bị người khác phát hiện ra.
“Cảm ơn món quà đầy bất ngờ của em.”
*
Tối đó, họ dùng bữa, tản bộ, về nhà và tắm rửa cùng nhau, sau đó thì cùng ngồi xem bộ phim điện ảnh trên máy chiếu.
Tô Bùi dựa vào người Hạ Nhất Minh xem phim, hôm nay anh im lặng hơn mọi ngày và gần như chẳng nói gì.
Hạ Nhất Minh ôm anh, thỉnh thoảng hôn lên trán và hít hà mái tóc anh.
Họ dùng chung một loại dầu gội nhưng lúc nào Tô Bùi cũng thơm hơn hẳn…
Cậu nhận ra sự im lặng của anh…
“Em xin lỗi.” – cậu lí nhí.
Tô Bùi ngạc nhiên ngước mắt lên, “Gì cơ?”
Hạ Nhất Minh chân thành, “Có phải việc em cố chấp mua bản quyền làm anh không vui không?”
Tô Bùi bật cười, “Em nghĩ anh giận à? Không đâu… đó là điều bất ngờ em dành cho anh mà, anh vui lắm, được em quan tâm thì dự án này càng được đảm bảo hơn mà.”
“Anh không giận thật chứ?” – cậu vẫn cố hỏi lại.
Tô Bùi lắc đầu, anh hôn cậu, “Để anh xem phim nào… đang đoạn gay cấn…”
Trên màn chiếu, một vài cô gái trẻ đẹp ở các lứa tuổi khác nhau đang bị cuốn vào một vụ án mạng.
Tô Bùi như bị cuốn vào bộ phim.
Song thực tế, tâm trạng anh đang chùng xuống, không phải vì giận dữ như Hạ Nhất Minh phỏng đoán, hai người họ đã quen biết nhau đủ lâu để anh biết được tác phong làm việc của cậu – cứng rắn và gian xảo, miễn để đạt được mục đích.
Khi xác định ở cùng nhau, anh nên dự đoán trước được những tình huống thế này sẽ xảy đến.
Nếu nghĩ một cách lạc quan thì có cả đống người muốn được như thế mà chẳng được.
Anh chỉ hơi chạnh lòng chút đỉnh, vì dường như giữa hai người họ, Hạ Nhất Minh đã làm cho anh quá nhiều, trong khi anh dành quá ít sự chăm sóc cho cậu… có lẽ tác dụng duy nhất của anh là làm một chiếc máy ổn định cảm xúc và tâm trạng cho Hạ Nhất Minh mà thôi.
Anh chợt nhớ về thời sinh viên, khi anh và cậu dành cả ngày để viết kịch bản hay trò chuyện trời trăng, khi đó họ chẳng có gì, không tiền và cũng chẳng có mấy ưu tư.
Cuối phim, chân tướng được vạch trần, bất ngờ và hợp lý, các cô gái trong phim thở phào, dù máu chảy thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Tô Bùi thẫn thờ nhìn máy chiếu.
Đêm nay, anh chủ động và nhiệt tình hơn thường ngày, đương nhiên Hạ Nhất Minh mong còn chẳng được.
Hai người họ hăng hái học tập kiến thức mới, chăm chỉ cần mẫn đến khi cả hai cùng kiệt sức.
Hôm sau, họ cùng nhau bay đến một hòn đảo ấm áp ở phía nam, bắt đầu tận hưởng chuyến “Trăng mật”.
Trước đó, gần như Tô Bùi không hỏi về lịch trình.
Mỗi lần họ đi chơi với nhau, Hạ Nhất Minh luôn là người lên kế hoạch.
Sau khi máy bay bất cánh, Tô Bùi hỏi Hạ Nhất Minh về hành trình của chuyến đi.
“Không có lịch trình nào cả, chúng ta lên đảo, anh có thể ngủ bao lâu tùy thích, hoặc đi tham quan tùy theo tâm trạng, kể cả nếu anh không muốn ra ngoài thì chúng ta hoàn toàn có thể nghỉ dưỡng tại khách sạn hoặc biệt thự.”
Tô Bùi không ngờ Hạ Nhất Minh lại sắp xếp tùy tiện như thế, “Hành trình trống không này chả giống với em chút nào.”
Hạ Nhất Minh cầm tay anh, “Vốn dĩ đi để nghỉ ngơi mà, chúng ta đâu cần nhồi nhét cả ngày bằng các kế hoạch, phải không nào?”
Tô Bùi bật cười.
Hạ Nhất Minh hỏi anh cười gì vậy.
Tô Bùi nói, “Anh nhớ cái lần mà chúng ta tự lái xe xong đi nhầm xuống cao tốc, lần đó em nổi giận đùng đùng và càu nhàu cả chặng đường liền.”
Hạ Nhất Minh phủ nhận, “Đâu có, không phải.”
Tô Bùi cười, “Đừng có chối.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Lần đó em giận vì anh nói rằng anh sắp kết hôn.”
Nụ cười trên môi Tô Bùi phai nhạt, ký ức của anh lại như được đổi một góc độ khác và cảm nhận mới, để rồi càng nhớ lại những chi tiết nhỏ trong quá khứ anh càng nhận ra rất nhiều hành động của Hạ Nhất Minh đều có cách lý giải hợp lý hơn.
“Thế lần đi Hàng Châu, em cũng khó chịu vì thế ư?” – Tô Bùi hỏi.
“À không, lần đó đơn thuần vì anh ngủ quên làm lỡ chuyến tàu thôi.”
Tô Bùi lại phì cười.
Hạ Nhất Minh vẫn tiếp tục, “Vì quá hiểu thói quen của anh nên lần này em không bố trí bất cứ hành trình nào cả, chúng ta cứ chơi tới đâu hay tới đó, không có muộn giờ hay phải tạm hoãn, như thế mới là tốt nhất, như thế…”
Tô Bùi thay cậu nói nốt, “Như thế tất cả thời gian mới đều đúng thời điểm.”
*
Chiều tối, hai người đến hòn đảo.
Nơi dừng chân của họ trong kỳ nghỉ này là một tòa biệt thự nằm ở sườn núi.
Tòa biệt thự xây vào những năm 1920s, kiến trúc và phong cách bài trí cổ điển vẫn được giữ nguyên sau khi cải tạo.
Đứng trên ban công hình vòm với biển xanh bao la, núi đá cheo leo, sóng biển và đường chân trời nằm trọn trong tầm mắt, đang là lúc hoàng hôn, màn trời và mặt biển đổi màu cho nhau chỉ trong một chớp mắt.
Tô Bùi thoải mái đến mức vươn dài vai trầm trồ, “Ngắm mặt trời mọc ở đây thì đẹp phải biết.”
Hạ Nhất Minh tựa vào lan can chỉ ra đỉnh núi cách họ không xa, “Trèo lên đó mới có tầm nhìn đẹp nhất, nhưng muốn ngắm mặt trời mọc thì phải dậy sớm lắm đó…”
*
Sáng hôm sau, Tô Bùi mở mắt khi trời đã sáng bảnh.
Anh ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ cho đến khi nghe được tiếng sóng rì rào bên ngoài vài giây sau đó, thứ âm thanh khiến lòng người yên bình đến lạ.
Tô Bùi nhớ lại tối hôm qua, sau đó mới dậy mặc quần áo đi ra ban công, Hạ Nhất Minh không có ở bờ cát bên dưới, anh đi xuống hoa viên bên dưới tầng mới thấy cậu vừa chạy bộ về.
Hai người cùng chuẩn bị đồ ăn sáng.
Khách sạn gần đó đưa tới hải sản tươi mới đánh bắt vào sớm nay, Hạ Nhất Minh làm mấy chọn chính trong khi Tô Bùi vừa nhón ăn vặt vừa gọi xoài để làm một đĩa salad hoa quả đơn giản.
Họ chẳng cần phải để ý tới thời gian, lười nhác cũng chẳng sao cả, vì họ chẳng có lịch trình nào phải hoàn thành.
Có thể bơi bất cứ lúc nào, hay nửa đêm rảo bước trên bờ cát cũng được, ban ngày thì nằm dưới tán ô để ngủ trưa, hay hứng lên thì đi du thuyền tham quan các hòn đảo nhỏ.
Ngày nối ngày như thế làm Tô Bùi có một ảo giác, rằng mỗi khi họ hôn nhau hay quấn quýt lấy nhau thì họ sẽ bị cách ly ra khỏi thế giới và ở nơi đây đến già.
Đương nhiên, đó chỉ là một ảo giác vừa lãng mạn vừa đáng sợ.
Sau giây phút triền miên, những suy nghĩ lửng lơ của Tô Bùi sẽ lại dần dần sà xuống mặt đất giúp anh nhớ lại những nhộn nhịp của nhân gian.
Lúc này, anh nhổm dậy khỏi giường, mở máy tính và sửa chữa tiểu thuyết mới của mình.
Cuốn “Bản tình ca bất tận” này đã viết gần xong nhưng Tô Bùi vẫn cảm thấy có gì đó chưa được trọn vẹn, thế nên vẫn chỉnh sửa mãi chưa xong.
Và giờ đây khi rốt cuộc cũng nắm bắt được trọn luồng cảm xúc này, anh có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết mà chẳng gặp phải vướng mắc nào.
Hạ Nhất Minh nhìn bóng lưng Tô Bùi – anh ngồi trước máy tính, cả người ngây như phỗng, không biết đang nghĩ gì.
“Tô Bùi,” – cậu nhẹ nhàng gọi, “Làm sao thế?”
Tô Bùi ngoái lại nhìn cậu, sau đó anh thở dài, “Anh viết xong rồi, giờ thì không muốn sửa một chữ nào nữa.”
Hạ Nhất Minh đến bên và trao cho anh một cái ôm chúc mừng.
“Vậy là cuối cùng em cũng có thể tận hưởng rồi nhỉ!” – không chần chừ thêm nữa, cậu lập tức đòi hỏi.
Tô Bùi tựa đầu vào vai Hạ Nhất Minh, một lúc lâu sau cũng thỏa hiệp, “Được rồi.” – rồi anh gửi tiểu thuyết vào hòm thư của cậu.
Hạ Nhất Minh rót cho mình một ly rượu và bắt đầu hưởng thụ đêm tiểu thuyết.
Tô Bùi đi ra ban công gọi điện video cho người nhà.
Đầu tiên, anh gọi cho Bích Quy, giọng điệu vui vẻ.
“Bố viết xong cuốn sách mới rồi đó…”
“Ừa, cuối tuần bố về, bố chụp được nhiều ảnh lắm…”
“Con thích vỏ ốc hình gì?”
“Ha ha, ừ, con gửi qua đây cho bố xem.”
Sau khi trò chuyện vui vẻ với Bích Quy, Tô Bùi gọi cho mẹ mình.
Bà Văn Tâm Lan biết con trai mình đi du lịch với Hạ Nhất Minh, tuy không vui nhưng bà cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Tô Bùi hỏi han tình hình và được bà trả lời bằng một giọng bình bình thờ ơ.
Tô Bùi cười hỏi, “Sao mẹ không hỏi con đi đứng thế nào? Có ăn uống đầy đủ không?”
Văn Tâm Lan hừ giọng, “Có khổ thì cũng do anh tự chuốc lấy chứ do ai.”
Tô Bùi chân thành nói, “Hai chúng con hạnh phúc lắm mẹ ạ, được ở bên nhau khiến chúng con hạnh phúc lắm.”
Văn Tâm Lan lặng đi, đã lâu lắm rồi bà không được nghe con mình nói về hạnh phúc nhẹ nhàng đến vậy.
Bẵng đi một lúc bà mới nói, “Hai đứa đi chơi rồi sớm về.”
Tô Bùi lại hàn huyên với bà một lát nữa.
Ở bên trong, mặc dù đang chăm chú đọc tiểu thuyết nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể nghe lõm bõm âm thanh trò chuyện của Tô Bùi, nhất là cuộc đối thoại với mẹ anh, cậu cố ý dừng đọc để lắng tai nghe ngóng.
Có vẻ như thái độ của mẹ Tô Bùi đã thay đổi, tuy vẫn chưa đồng ý nhưng chí ít cũng tiếp nhận sự thật.
Hạ Nhất Minh nhếch môi cười.
Chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa là người lớn sẽ chấp nhận.
Tô Bùi gọi điện thoại xong, hóng thêm một lát tiếng sóng biển rồi trở về bên Hạ Nhất Minh, anh hỏi “Thế nào rồi?”
Hạ Nhất Minh đã đọc sắp xong ba đại chương, cậu rất hài lòng với những thay đổi của Tô Bùi.
Sau khi sửa xong, mạch truyện rõ ràng hơn, tính cách nhân vật chính cũng nổi bật hơn, nói chung mọi thứ đều tốt.
Nhất là việc cuối cùng cũng trở thành nguyên mẫu nhân vật chính trong tiểu thuyết của Tô Bùi làm cậu sung sướng hơn cả!
“Hay lắm!” – thế nhưng mặt ngoài, cậu vẫn phải làm màu một chút.
Tô Bùi mỉm cười, anh cũng cầm một cuốn tiểu thuyết ngồi vào bên cậu.
Có lẽ vì đêm đã khuya hoặc cũng có thể vì tựa vào người Hạ Nhất Minh quá dễ chịu mà Tô Bùi bắt đầu buồn ngủ, cả người anh dần trượt xuống cho đến khi gối lên đùi cậu thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Tô Bùi giật mình tỉnh giấc, anh mơ màng hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Anh nhận ra mình vẫn đang gối lên chân Hạ Nhất Minh, còn cậu dường như vẫn ngồi yên vì để anh yên giấc.
Tô Bùi lau miệng, từ từ chống người dậy, “Sao em không gọi anh…”
Hạ Nhất Minh giữ anh rồi kéo anh vào lòng, cậu vuốt ve mái tóc anh, “Em đang nghĩ một chuyện.”
Lúc này Tô Bùi mới cảm thấy có gì là lạ.
Hẳn Hạ Nhất Minh đã đọc xong cuốn tiểu thuyết mới nhưng lại không vui như anh tưởng.
Anh bất an hỏi, “Làm sao vậy? Có phải anh viết tệ lắm không?”
Thực ra đây là tác phẩm mà anh khá tự tin, và độc giả mà anh muốn nhận được sự khẳng định nhất chính là cậu.
“Không phải, anh viết tốt lắm.”
Tô Bùi nhìn cậu, anh biết có lẽ sẽ còn một chữ “Nhưng” kèm theo sau nữa.
Song lần này chỉ có sự im lặng kéo dài, Hạ Nhất Minh chỉ nhìn anh, đôi mắt vốn tràn đầy khao khát gần như hóa thành nỗi đau.
Tô Bùi chần chừ hỏi, “Rốt cuộc là làm sao?”
Hạ Nhất Minh ủ rũ như người bị nện một cú đấm trời giáng, “Vì sao… anh lại muốn viết tuyến tình cảm như vậy?”
Trong sách, nhân vật chính có một mối tình đầu, một người yêu thuở niên thiếu, một hình tượng vĩnh cửu không tỳ vết trước khi trở nên giàu có, nhưng tình cảm ấy vụt tan biến theo thời gian.
Sau đó, nhân vật chính mải miết tìm kiếm bóng hình mối tình đầu cũ.
Nhiều năm sau, rốt cuộc anh ta cũng gặp một người khác có diện mạo tương tự người đó, tuy không hoàn hảo được như tình đầu nhưng nhân vật chính tin rằng mình có thể “tái tạo”, có thể dùng năng lực vượt trội của mình để đuổi kịp thời gian và nắm giữ hy vọng năm đó.
Thực tế, tuyến tình cảm không chiếm phần nhiều trong toàn bộ cuốn sách, “Bản tình ca bất tận” cũng không phải cuốn tiểu thuyết tình cảm đơn thuần, song phần tình cảm này lại hợp với tiêu đề và chủ đề chính của tác phẩm khôn tả.
Nếu là một ai khác đọc cuốn sách, họ sẽ chỉ thấy đó là một câu chuyện hấp dẫn với một nhân vật chính để lại cho người đọc ấn tượng sâu sắc.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác.
Tô Bùi là vậy, lúc nào trong nguyên mẫu cũng lồng chút gì đó tương đồng.
Hạ Nhất Minh là nguyên mẫu của nhân vật chính kia, còn Tô Bùi là nguyên mẫu của “mối tình đầu” và “một người khác”, chỉ khác là anh chia mình thành hai nửa, nửa đời trước anh là mối tình đầu hoàn hảo, nửa đời sau anh dùng một người khác để bù đắp cho những tiếc nuối của mối tình đầu.
Hạ Nhất Minh không nghĩ Tô Bùi sẽ viết mà chẳng có chủ đích.
“Anh đang chiếu theo mối quan hệ của chúng ta đấy ư?” – cậu thẳng thừng hỏi.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Nhất Minh, Tô Bùi vỡ nhẽ, anh mỉm cười, “Đây là tiểu thuyết, và đó là thói quen sáng tác của anh, một ý nghĩ trong thực tế có thể triển khai thành chín ý hư cấu trong câu chuyện.”
Hạ Nhất Minh từ từ vuốt bờ môi anh.
“Dù chỉ là một ý nghĩ thì anh cũng không thể nghĩ như vậy… Tô Bùi à…”
Chỉ cần liên tưởng việc Tô Bùi có suy nghĩ ấy sau khi họ ở bên nhau lại khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy mình như bị tra tấn.
Tô Bùi thở dài, anh vòng tay ôm cổ cậu, “Thì quả là thi thoảng anh có nghĩ như vậy thật… em coi đó như cách để anh ẩn dụ về góc khuất của mình đi, anh cảm thấy thoải mái hơn khi viết ra…”
Rồi anh lại cười, “Mà anh cũng từng nghĩ nếu chúng ta đến với nhau ngay từ hồi đại học thì sẽ thế nào, em có từng nghĩ không?”
Nếu Hạ Nhất Minh nói mình chưa từng nghĩ thì là nói dối, Tô Bùi cũng sẽ không tin.
“Em có nghĩ về nó, nhưng có ý nghĩa gì đâu.” – Hạ Nhất Minh máy móc đáp.
Tô Bùi “ừ” nhẹ.
Anh yêu Hạ Nhất Minh, đó là sự thật, chỉ là đôi khi trong thâm tâm anh vẫn có chút hụt hẫng.
Dĩ nhiên, anh không đòi hỏi một tình yêu hoàn hảo, tình yêu hoàn hảo vốn không tồn tại và cũng chẳng hợp lý.
Vậy nên khi thấy Hạ Nhất Minh sốt sắng như thế, anh đã rất cảm động.
*
Tối đó, họ âu yếm rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nhất Minh những tưởng mình sẽ trằn trọc vì những suy nghĩ rối ren luẩn quẩn, thế nhưng khi nhìn Tô Bùi an bình nằm gọn trong vòng tay mình như thể đã hoàn toàn chấp nhận số phận thì cậu cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau đó, Hạ Nhất Minh cảm thấy mình như nhảy vào một cơn lốc xoáy, nó cuốn lấy cậu, khiến mọi thứ tiêu tan, thời gian xoay ngược.
Kéo cậu vào màn đêm thăm thẳm.
Để đến khi mở choàng mắt – Hạ Nhất Minh thấy mình đang đứng trong một sảnh đường quen thuộc, sảnh đường trường đại học.
Cậu lập tức hiểu ra mình đã quay trở lại thời sinh viên, và tại đêm nay, trong lễ hội này, Tô Bùi gặp gỡ Thẩm Lam.
Và cũng hiểu ra, cậu quay trở lại để sửa chữa sai lầm trong quá khứ.
Cậu lao vào trong đám đông để tìm kiếm Tô Bùi.
Cho tới khi một bóng lưng thân thuộc lọt vào tầm mắt.
“Tô Bùi!”
Người đó từ từ ngoái đầu lại như một pha quay chậm, trái tim cậu nhảy lên rộn ràng.
Kế đó, một gương mặt tươi trẻ hoàn toàn hiện ra trước mắt – là Tô Bùi, một Tô Bùi chưa trải qua thăng trầm cuộc sống, một Tô Bùi đầy thanh xuân và tự tin đến kiêu kỳ.
Cuối cùng thì lần này cậu cũng nắm được tay Tô Bùi trước Thẩm Lam.
“… Hạ Nhất Minh?” – Tô Bùi trẻ tuổi dường như bất ngờ khi bị cậu đàn em nắm tay kéo vào trong sàn nhảy.
Lần này, cậu sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa.
Hai người họ vẫn cùng nhau tham gia hoạt động của câu lạc bộ, khác là Hạ Nhất Minh không còn kiêng dè và lo sợ bất cứ ai biết đến tình cảm cậu dành cho Tô Bùi nữa.
Cũng có những lúc họ mâu thuẫn, nhưng mỗi lần cãi vã chỉ khiến họ xích lại gần nhau hơn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã mười năm sau tốt nghiệp.
Tô Bùi trở thành một tác giả nổi tiếng, sách của anh bán chạy, giải thưởng xếp đầy trên giá và áp phích từ phim chuyển thể thì treo đầy trong căn phòng khách xa hoa.
“Em thấy thế này ổn chứ?” – Tô Bùi hỏi trong lúc ngắm nghía tấm áp phích mới treo lên.
Hạ Nhất Minh giật mình, “Gì cơ?”
Tô Bùi cười, “Tấm áp phích ấy? Tấm này đẹp phết nhỉ? Hay là anh nhờ công ty in cho tấm to hơn để treo lên nhỉ?”
Hạ Nhất Minh bối rối, cậu và anh đã ở bên nhau mười mấy năm rồi ư?
Tô Bùi nhìn đồng hồ trên tay rồi bảo, “Mà thôi, chẳng có thời gian, anh phải đến đài làm phỏng vấn đây, tối nay anh có hẹn với đạo diễn nên không về nhà ăn đâu nhé.” – gương mặt anh sáng láng và thần thái tự tin, những thứ chỉ xuất hiện khi người ta được vận may trường kỳ chiếu cố.
Hạ Nhất Minh lặng thinh.
Tô Bùi cười xòa ôm lấy cậu làm nũng, “Sao thế? Em giận anh à? Anh biết em bận nên khó khăn lắm mới đi công tác về mà anh lại không thể đi ăn với em, nhưng lần trước em cũng cho anh leo cây còn gì? Anh hứa tối nay sẽ hạn chế bia rượu để về với em…”
Hạ Nhất Minh chau mày, “Anh không được uống rượu, không sợ bệnh tim tái phát hả?”
Tô Bùi không hiểu, “Bệnh tim nào cơ?”
Hạ Nhất Minh bần thần lẩm bẩm, “Có gì đó không đúng…”
Tô Bùi không rõ, “Không đúng gì?”
Hạ Nhất Minh cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng, quan trọng hơn tất thảy thế giới này.
Cậu nói, “Anh không phải Tô Bùi…”
Tô Bùi tỏ ra buồn cười, “Em bận quá hóa ngơ rồi hả? Anh không phải Tô Bùi thì là ai?”
Hạ Nhất Minh thì thào, “Anh không phải Tô Bùi của tôi.”
Tô Bùi của cậu đâu rồi? Cậu không thể anh một thân một mình gặm nhấm nỗi buồn được.
Hạ Nhất Minh lùi một bước về sau, cả người cậu chới với rồi rơi thẳng xuống vùng không trọng lượng, cậu thét lên.
“Nhất Minh, tỉnh dậy, Nhất Minh!” – có người lo lắng gọi tên cậu, vỗ nhẹ lên mặt cậu.
Hạ Nhất Minh mở choàng mắt.
Tô Bùi lo lắng nhìn cậu, “Em gặp ác mộng à? Anh thấy em la to lắm…”
Hạ Nhất Minh vẫn chưa hết bàng hoàng, cậu trơ mắt nhìn anh.
Tô Bùi này… có nỗi phiền muộn, nhớ nhung và cả những ưu tư trong đôi mắt trong trẻo, đây mới là Tô Bùi của cậu.
Hạ Nhất Minh kéo anh rồi ghì chặt vào giữa vòng tay.
Tô Bùi cũng rối trí không biết Hạ Nhất Minh căng thẳng vì điều gì.
Anh cười trấn an, “Không ngờ giám đốc Hạ của chúng ta cũng sợ ác mộng nhe.”
Hạ Nhất Minh đã bình tĩnh trở lại, “Anh không thể tưởng được giấc mơ ấy khủng khiếp thế nào đâu.”
Tô Bùi tò mò hỏi, “Mơ thấy tận thế hả?”
“Em mơ thấy mình trở lại thời sinh viên khi hai ta mới quen nhau,” – cậu ngừng một lúc mới kể tiếp, “Lần này em đã bắt kịp anh ngay ở trường đại học.”
Tô Bùi hỏi, “Sau đó thì sao?”
Hạ Nhất Minh nói, “Sau đó chúng ta ở bên nhau, có cả danh tiếng và thành công.”
Tô Bùi bật cười, “Vậy thì sao lại là ác mộng?”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Bởi vì đó không phải là anh.
Có lẽ có nhiều thế giới song song tồn tại, và tại một thế giới β nào đó, hai chúng ta đã sớm ở bên nhau, nhưng đó là câu chuyện khác, ký ức khác.
Ở thế giới này, em chỉ cần có anh.”
Tô Bùi nắm tay cậu rồi thở dài, có lẽ Hạ Nhất Minh đã lấn cấn chuyện này trước khi đi ngủ nên mới có giấc mơ như vậy.
Có lẽ một tình yêu hoàn hảo không tồn tại, nhưng trải nghiệm một vài khoảnh khắc cũng không phải là tệ.
Tô Bùi nhẹ nhàng nói, “Vậy là đủ rồi… chúng ta quen biết nhau từng ấy năm, đã làm bạn, giờ thì là người yêu, cả hai trải nghiệm ấy đều rất đáng quý.” – anh nhìn cậu, “Chúng ta làm bạn mười lăm năm, bây giờ hãy hứa làm người yêu lâu hơn thế, hai mươi năm, ba mươi năm…”
Hạ Nhất Minh vuốt ve ngực Tô Bùi, nơi có vết sẹo như một dấu ấn riêng chứng minh anh là của cậu.
Cậu hôn lên nó, “Hứa rồi đấy.”
Đời người như một chặng đường đua, và họ phải cùng nhau về đích.
*
Hôm sau, Tô Bùi thức dậy sớm một cách hiếm hoi, bầu trời bên ngoài vẫn còn nguyên màu xanh xám tĩnh lặng.
Anh gọi Hạ Nhất Minh dậy ngắm bình minh.
Hạ Nhất Minh ngái ngủ cười, “Có phải hai ta bị tráo cho nhau rồi không? Em không gọi anh dậy tập thể dục… mà anh gọi em dậy đi…”
Tô Bùi giục giã, “Dậy đi nào, anh muốn cùng ngắm với em.”
*
Họ cầm theo máy ảnh và đồ dã ngoại cùng trèo lên sườn núi.
Không lâu sau, mặt trời ló dạng khỏi mặt biển, khi mà ánh ban mai chiếu sáng vạn vật, họ trao nhau nụ hôn.
Sau khi ngắm bình minh, cả hai nhàn nhã cắm trại trên đỉnh núi.
Hạ Nhất Minh nằm trên tấm vải trắng tắm nắng, còn Tô Bùi ngồi trong bóng râm vừa uống nước vừa đọc sách.
Hạ Nhất Minh hỏi anh đang đọc cuốn sách gì.
“Cuốn ‘Vực thẳm’ của Margaret Yourcenar.”
Hạ Nhất Minh lười nhác nằm phơi nắng chán chê thì bèn đi quấy rầy Tô Bùi, muốn anh bỏ sách xuống và trò chuyện cùng mình.
Tô Bùi dịu dàng dỗ dành, “Để anh đọc cho em một đoạn.”
“Nhìn mà xem, xa hơn ngôi làng này là một ngôi làng khác; xa hơn tu viện này là một tu viện khác; xa hơn tòa thành này là một tòa thành khác; bên trên những ngôi nhà là những ngôi nhà khác chồng lên.
Bên trong những ngôi nhà và tòa thành ấy, cuộc sống giam cầm kẻ điên trong những bức tường nhưng lại rộng mở cho bậc trí giả…”
Giọng anh trong trẻo êm tai, đan cài cùng tiếng sóng biển ngoài xa tạo nên một nhịp điệu lạ lùng khiến lòng người bình yên khôn tả.
Hạ Nhất Minh nghiêng tai lắng nghe rồi dần chìm vào trong đó.
“Ai cũng cho mình là trung tâm của thế giới, nhưng nếu một người không đi hết được chính lao tù của anh ta trước khi chết thì chẳng phải quá hoang đường hay sao?… Đường còn dài, nhưng ta còn trẻ…”
— Kết thúc chính truyện —.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...