Phim trường đã dàn dựng xong mà nam chính bị tai nạn nên cảnh quay không thể thực hiện.
Tô Bùi chỉ có thể đến đoàn phim, gặp đạo diễn và nhà sản xuất để bàn bạc xem có thể làm gì tiếp theo.
Lịch trình hôm nay quay những phân cảnh của nam chính nhưng giờ thì đành phải đổi sang nam phụ.
Ngày một ngày hai hay thậm chí một tuần vẫn có thể dàn xếp được, nhưng nếu nam chính vắng mặt ba tháng trời thì đến Tô Bùi cũng không biết bộ phim sẽ quay kiểu gì.
Vì nội dung bộ phim xoay quanh nhiều nhân vật mà nam chính đóng vai trò kết nối, là linh hồn của cả bộ phim nên dù điều chỉnh thứ tự quay thế nào cũng không thể kịp tiến độ.
Tô Bùi đau đầu, đạo diễn cũng bất lực.
Chiều ấy cả đoàn vào viện thăm nam diễn viên chính.
Vì là nghệ sĩ nổi tiếng nên tin tức nhanh chóng lan rộng, người thăm bệnh đông vô số kể, anh ta đã phẫu thuật xong và đang nằm trong phòng hồi phục.
Chứng kiến tình trạng của nam chính khiến Tô Bùi cũng giật mình – vết thương do tai nạn nghiêm trọng hơn anh tưởng, nghe chừng ba tháng cũng chưa chắc đã hồi phục hoàn toàn.
May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, khuôn mặt quan trọng nhất của diễn viên không bị chấn thương gì ngoài vài vết bầm tím và sưng phù.
Việc dừng quay đã là kết cục không thể tránh khỏi, nhà sản xuất không muốn đổi diễn viên – nam chính là diễn viên rất được lòng khán giả độ tuổi trung niên, là tấm vé bảo đảm cho tỷ suất người xem, tạm thời không thể tìm được ai có trình độ cũng như phong cách diễn tương tự để thay thế.
Đoàn phim buộc phải hoãn việc quay phim lại.
Tô Bùi vừa mới gia nhập vào đoàn, chưa bận rộn được bao lâu đã đột nhiên phải giải tán.
Phim không quay được, nhân viên công tác đều phải kiếm sống nên chẳng mấy chốc mọi người đã lần lượt rời khỏi phim trường.
Tô Bùi cũng thu dọn máy tính và hành lý tại khách sạn để chuẩn bị ra về.
Tiểu Nhan cùng đi với anh, hai người đẩy hành lý vào thang máy, Tô Bùi tựa vào thành thang máy, Tiểu Nhan hết nhìn anh rồi nhìn thời gian, “Sư phụ Tô, anh em mình đi ăn đi.”
Tô Bùi lắc đầu, “Thôi, anh muốn về nhà sớm.”
Dẫu rằng chẳng có ai đợi chờ ở nhà nhưng anh vẫn muốn mau chóng trở về mái nhà của mình.
Cửa thang máy mở ra, Tiểu Nhan tiễn anh đến lề đường rồi cùng đứng chờ taxi.
Dường như cô biết rằng mình sẽ khó có thể gặp lại được anh sau lần từ biệt này, cô buồn bã nói, “Sư phụ Tô, kế tiếp em biết làm gì đây?”
Tô Bùi mỉm cười, “Đừng vậy, em là một cô gái thông minh và quyết đoán, em thực sự không cần anh hướng dẫn đâu.
Hãy cứ mạnh dạn làm bất cứ việc gì mình muốn, chỉ nhớ rằng đừng lãng phí thời gian và tiền bạc, em có thể làm được mà.”
Xe đến, Tô Bùi lên xe.
*
Về đến nhà là vừa giờ ăn tối nhưng Tô Bùi không buồn nấu, anh đổ người ra ghế, mơ màng cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc cứ như nó đã diễn ra vào một ngày nào đó rồi vậy.
Anh nằm trên ghế hồi tưởng lại và nhớ ra đó là ngày anh trở về từ đoàn phim “Bí mật Dung Thành”, ngày ấy mệt mỏi hơn nhưng lại nhẹ nhõm hơn ngày hôm nay, anh cũng nằm dài trên ghế chẳng thiết làm gì cả cho đến khi Hạ Nhất Minh xuất hiện…
Tô Bùi đột ngột bứt ra khỏi hồi ức.
Đây là mặt trái của việc chấm dứt quan hệ với người bạn quá thân thiết — có quá nhiều kỷ niệm bên nhau mà chỉ cần hồi tưởng lại chút thôi cũng nhớ đến người còn lại.
Tô Bùi đang ngơ ngác nghĩ thì chuông điện thoại chợt reo lên, anh ngồi bật dậy cầm điện thoại, cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Bích Quy.
Tô Bùi hớt hải nhắc mấy.
“Alô cô giáo Từ à, Tô Yểu làm sao hả cô?”
Cô giáo viên vội đáp, “Không có việc gì, Tô Yểu không làm sao cả, nhưng có một chút vấn đề em muốn nói với anh.”
Cô nói rằng từ sau khai giảng đến nay, Bích Quy hay mất tập trung trong giờ học, tối ngủ không yên giấc và thường khóc trong ký túc xá, đêm qua cũng khóc quấy.
“Em vốn cho rằng bé Tô Yểu sẽ thể hiện rất tốt khi lên lớp bốn, nhưng không ngờ bé lại không thích ứng được với lớp nội trú.
Em có hỏi và được biết là bé rất hòa đồng với bạn cùng lớp, nguyên do quấy khóc là vì bé lo lắng, sợ anh ở nhà một mình bị ốm, nên em mạn phép hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì vào mùa hè hay không.”
Tô Bùi trò chuyện với giáo viên một lát rồi gọi cho Bích Quy.
Thật ra Bích Quy đã tỏ ra phụng phịu không vui vào hai ngày trước khai giảng, nhưng Tô Bùi chỉ cho rằng đó là bệnh chung của việc nghỉ hè quá lâu, giờ nghĩ lại mới nhận ra có lẽ Bích Quy vẫn còn ám ảnh về căn bệnh tim của anh.
Tô Bùi tỉ tê tâm sự một hồi lâu mới động viên được con bé.
Sự gián đoạn này làm anh quên mất mình vừa đa sầu đa cảm vì chuyện gì.
*
Tin nam diễn viên chính của bộ phim “Lập nghiệp thập niên 80” bị tai nạn giao thông nhanh chóng trở thành tiêu đề trên các mặt báo giải trí, chẳng mấy chốc mọi người đều biết ekip của bộ phim đã phải dừng việc quay phim lại.
Hôm sau, Diêu Chí Thành rủ Tô Bùi đi ăn hàng.
Vì có con nhỏ nên lâu lắm rồi anh ta không được ra ngoài giải ngố, thế là bèn rủ Tô Bùi ra ngoài ăn tối.
Hai ông bạn rủ nhau đến một quán quen.
Diêu Chí Thành cho Tô Bùi xem ảnh con mình trong điện thoại rồi làu bàu rằng cu cậu còn bé quá, ngoài đến bệnh viện để tiêm phòng ra thì hiếm khi được đến những nơi đông người, đợi bao giờ lớn hơn sẽ bế ra ngoài chơi.
Tô Bùi như có thể thấy dáng dấp một ông bố trẻ mệt mỏi nhưng hạnh phúc trên người Diêu Chí Thành, “Bận vậy mà sao còn rủ tôi đi ăn, cũng đâu phải dịp gì.”
Diêu Chí Thành nói, “Ý ông là không có lý do gì thì không được gặp nhau à, chỉ là một bữa ăn thôi mà.” – rồi anh cười bảo – “Thôi được rồi, tôi lo lắng cho ông được chưa, đoàn phim của ông hoãn thật đấy à?”
Tô Bùi thở dài, “Ừ, ai cũng ngả ngửa, ít nhất cũng phải tạm dừng ba tháng, nhưng theo tôi thì có khi phải đến nửa năm.
Lịch trình của rất nhiều diễn viên bị gián đoạn.”
Tô Bùi không phải giữ ý với Diêu Chí Thành nên tâm sự cả chuyện tâm lý không được ổn định của Bích Quy, con bé thiếu cảm giác an toàn.
“Tôi đang tính chuyện cho con bé về nhà học ngoại trú.”
Diêu Chí Thành nói, “Nếu ông muốn tìm người giúp việc thì để tôi giới thiệu cho, đợt này tôi tìm đến nhiều trung tâm nên có mấy mối đáng tin lắm.”
Tô Bùi đáp, “Để sau đi.”
Diêu Chí Thành hỏi anh có khó khăn gì về tài chính hay không.
Tô Bùi lắc đầu, “Nhà xuất bản đã thanh toán phí bản quyền, Lý Nham cũng sẵn lòng ứng trước một phần lợi nhuận của lần tái bản thứ hai nên tạm thời tôi không có vấn đề gì cả.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cuối cùng Diêu Chí Thành cũng lân la hỏi đến chuyện mà anh hiếu kỳ từ lâu, “Rốt cuộc Hạ Nhất Minh đã làm gì mà ông cắt đứt quan hệ với cậu ta? Nghĩ mãi mà tôi vẫn không hiểu được chuyện này.”
Nhưng Tô Bùi không giải đáp nỗi tò mò của Diêu Chí Thành.
Bởi nếu kể ra thì sẽ phải đề cập đến cả tình cảm thầm mến và xu hướng tình dục của Hạ Nhất Minh, mà Tô Bùi thì không muốn kể chuyện này.
“Chúng ta hãy nói về nó khi tất cả đều già cả đến mức chẳng còn quan tâm bất cứ điều gì nữa, khi đó có lẽ nó sẽ được kể như một trò đùa.” – Tô Bùi nói.
Diêu Chí Thành lắc đầu, “Tôi không tin, có những day dứt thực sự sẽ không thể trở thành trò đùa dù có mất bao lâu đi chăng nữa.”
*
Cơm nước xong, Tô Bùi tạm biệt Diêu Chí Thành.
Khi Tô Bùi đi rồi, Diêu Chí Thành gọi điện cho Hạ Nhất Minh.
“Anh gặp Tô Bùi rồi, cậu ta vẫn ổn, không suy sụp nhiều lắm.”
Hạ Nhất Minh nghe vậy thì hỏi lại, “Thật không?”
“Nếu đã lo lắng thì sao không đến mà xin lỗi rồi an ủi cậu ấy đi? Anh đã bảo là Tô Bùi vẫn ổn rồi, anh cũng quan tâm cậu ta chứ, nhưng chú không phải lòng vòng như thế, nếu đã quan tâm thì gọi điện, không thì đến gặp trực tiếp đi.”
Hạ Nhất Minh nói, “Thứ mà anh ấy không cần nhất bây giờ chính là sự quan tâm của em.”
Diêu Chí Thành chỉ muốn bóp chết cả hai đứa ngay lập tức thôi – khơi tính tò mò của anh cho đã rồi không đứa nào chịu cho anh hay, nói thì lấp la lấp lửng, hỏi thì che che đậy đậy như thể có bí mật khổng lồ không muốn cho ai biết vậy.
Anh cáu tiết gào lên, “Thế thì đừng có nói với anh, đừng có tìm đến anh nữa.
Anh đây đếch cần biết.”
*
Hiện tại Tô Bùi vẫn có thể trang trải được cuộc sống, chuyện này thì anh không dối gạt Chí Thành.
Lợi nhuận từ xuất bản sách giúp anh cầm cự một thời gian, anh cũng định bán chiếc Cadillac cũ của mình, dù sao cũng đang bị bệnh tim nên để an toàn thì tạm thời anh không lái xe nữa.
Nhưng vấn đề là anh sẽ làm gì tiếp theo.
Anh muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn, anh đã dành cả mùa hè với Bích Quy và gấp rút hoàn thành kịch bản.
Giờ anh muốn tạm dừng để suy ngẫm về những kế hoạch kế tiếp trong tương lai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...