Bách Văn Thâm không quan tâm lịch sử đen tối của đôi đồng môn đồng trường kia, anh ta tào lao đôi ba câu rồi chui vào xe của Phương Tử Linh rủ rỉ rù rì với cô hoàng yến của mình.
Để lại Tô Bùi và Hạ Nhất Minh chòng chọc nhìn nhau.
Hạ Nhất Minh vẫn cao to, điển trai, râu ria tỉa tót sạch sẽ, đôi mắt đen, lúc không cười thì lạnh lùng dữ dằn hệt như lần đầu tiên mà họ gặp nhau vậy, khác là giờ Tô Bùi cảm thấy Hạ Nhất Minh lắm tiền hơn.
Sau cuộc cãi vã năm ngoái thì hai người họ không còn chuyện trò với nhau mấy, tán gẫu trên mạng cũng ít đi đáng kể – năm nay anh bận viết kịch bản, Hạ Nhất Minh thì bận hơn hẳn anh rồi.
Quay cuồng trong công việc giúp họ xao nhãng đi những hục hoặc trước đó.
Tô Bùi không ngờ Hạ Nhất Minh lại đến đoàn phim.
Anh im lặng, lần trước đấy cả hai người họ đều lỡ lời sát muối vào lòng nhau.
Anh không chủ động liên lạc với Hạ Nhất Minh, còn giờ thì cậu ta chủ động đến tìm…
Hạ Nhất Minh mở lời trước, “Tóc anh dài rồi.”
Tô Bùi bật cười, trong đoàn có nhiều người xử lý tạo hình, mà anh thì chẳng có thời gian để tỉa tót.
“Thế à? Trông thế này có làm cậu nhớ hồi trước không?” – Tô Bùi dí dỏm hỏi.
Dạo này kiểu tóc bờm xờm đang là mốt, cái kiểu tóc thịnh hành hồi họ còn học đại học cả thập kỷ trước.
Không ai đả động đến chuyện cãi cọ năm ngoái, dường như cả hai đã ngầm thỏa thuận về việc bỏ qua cho nhau và thật cẩn thận để không nhón lên nỗi đau của đối phương dù là ít nhất.
“Anh đưa cậu đi dạo.” – Tô Bùi dẫn Hạ Nhất Minh đi tham quan phim trường.
Vì sự có mặt của sếp sòng Bách nên đoàn làm phim “Bí mật Dung Thành” kết thúc công việc sớm hơn so với mấy hôm trước.
Mọi người thu dọn thiết bị, diễn viên quần chúng ngồi bên đường uống nước nghỉ ngơi, không có chuyên gia ánh sáng và ống kính nên trông ai cũng tã tượi.
“Đêm qua Chí Thành vừa nhắc là cậu đến đây xong… nhưng anh không ngờ cậu lại đến phim trường với Bách Văn Thâm đấy.” – Tô Bùi vẫn còn gượng gạo, chỉ có giọng điệu là giữ được bình tĩnh.
Hạ Nhất Minh vừa nhìn quanh vừa đáp, “Em quen với Bách Văn Thâm ở câu lạc bộ leo núi, sang năm có kế hoạch cùng leo đỉnh Lhotse,… anh ta đang muốn lôi kéo em đầu tư vào mảng điện ảnh.”
Tô Bùi cũng nghe phong thanh về câu lạc bộ này, một câu lạc bộ mà thành viên toàn là tỷ phú.
Hai năm nay Hạ Nhất Minh lên như diều gặp gió, đứng đầu trong ngành CNTT.
Tô Bùi nghĩ, lời lẽ và hành động của Hạ Nhất Minh vẫn tự nhiên và đầy tự tin như trước, ngẫu nhiên để lọt ra chút ngạo mạn pha chút biếng nhác và quấy cả trời lạnh lùng.
Cậu ta như một con sư tử đầu đàn trẻ trung đẹp đẽ, loài dã thú mà con người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Hạ Nhất Minh tiếp tục câu chuyện, “Vì Bách Văn Thâm nhiệt tình quá nên em đến khảo sát xem sao.”
Tô Bùi nhoẻn cười, “Vậy à, thế mà anh cứ tưởng Chí Thành nói với cậu là vì có anh ở trong đoàn chứ.
Ra là anh tưởng bở rồi.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Anh Chí Thành không nói cụ thể anh ở đoàn nào.”
Tô Bùi gật đầu, “Vậy thì trùng hợp thật.”
Nắm tay giấu trong chiếc túi áo măng tô bị Hạ Nhất Minh siết chặt hơn.
Đương nhiên, trần đời làm quái gì có trùng hợp, là vì cậu nghe Diêu Chí Thành nói Tô Bùi làm trong đoàn làm phim rất áp lực, thường bị đạo diễn và diễn viên chèn ép, nên cậu mới đến.
Nhưng cậu lại chẳng thể thẳng thắn nguồn cơn với anh.
*
Tối đó, đoàn người liên hoan trong khách sạn.
Phương Tử Linh đổi bộ cánh mới bước xuống xe, tối nay cô diện chiếc jumpsuit xanh xa-tanh hở bờ vai nuột nà.
Ai cũng biết giám đốc Bách muốn nâng đỡ Phương Tử Linh nên ngầm bảo nhau tâng bốc cô hết nấc trên bàn tiệc.
Giám đốc Bách vừa ngồi bên cạnh nhìn cô bóc tôm bằng những ngón tay trắng ngần vừa nghe mọi người bợ đỡ nên nom anh ta hưởng thụ ra trò.
Chỉ có mình Tô Bùi im lặng giữa đám người.
Anh không có gì để phàn nàn về Phương Tử Linh, cô có khuôn mặt thuần khiết đáng mến, so với nam chính thì kỹ thuật diễn xuất của cô cũng vừa đủ cho đoàn làm phim.
Chẳng qua anh không muốn thốt ra những lời trái lương tâm mình.
Hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi, lại còn cùng bàn với một Hạ Nhất Minh đang ngồi đối diện anh nữa.
Tô Bùi đang mải miết rong ruổi theo quá khứ thì bỗng có người hỏi, “… Em nói đúng chứ sư phụ Tô?”
Tô Bùi giật nảy mình, anh thấy nữ chính Phương Tử Linh đang nhìn mình với nụ cười mỉm ngây thơ.
Anh tỏ ra áy náy hỏi lại, “Gì cơ?”
Phương Tử Linh cười nói, “Trông dáng vẻ bơ phờ của sư phụ Tô nên em mới nói là kịch bản lần này đều nhờ cả vào công sức của anh, một công việc chẳng dễ dàng gì, nhất là khi phải tốn bao công sức sửa đi sửa lại kịch bản vì nam chính của chúng ta nữa.”
Giọng điệu của cô pha lẫn cười cợt, như thể vừa chế nhạo vừa làm nũng, Bách Văn Thâm vội vàng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Tô Bùi, bao gồm của Hạ Nhất Minh, cậu ta chau mày, thinh lặng, hoài nghi, như thể đang đánh giá năng lực của Tô Bùi.
Nhưng Tô Bùi thì chẳng buồn bận tâm, anh vừa uống vài chén rượu và một khi đã say thì anh chả thèm bận tâm bất cứ chuyện gì, áp lực và mệt mỏi áp trên vai đã cùng nhau tan biến vào không khí rồi.
Anh mỉm cười giơ chén rượu lên cao, “Tôi chỉ là tác giả hạng ba, nào xứng với lời khen của mỹ nhân hạng nhất.” – rồi anh tự phạt mình một chén và khoái chí uống nó.
Phương Tử Linh chẳng muốn ngừng, vừa toan lên tiếng thì bị Hạ Nhất Minh cướp lời.
“Tô Bùi, nếu anh là tác giả hạng ba thì thế hệ chúng ta chẳng có mấy ai hạng nhất.”
Cả phòng lặng ngắt, ai cũng thừa hiểu rằng Hạ Nhất Minh đang bảo vệ cho người bạn học cũ, Phương Tử Linh thì là tình mới của giám đốc lại còn đang trong thời gian mặn nồng, một bên là giám đốc, một bên là tình nhân của giám đốc, đứng bên nào cũng chẳng xong nên không ai dám lên tiếng, cứ mỉm cười nhìn thần tiên đấu nhau thì hơn.
Hạ Nhất Minh nhìn Phương Tử Linh rồi cười nói, “Cô không tin à? Khi còn ở đại học, tiền bối của tôi đã làm mưa làm gió, là người nổi tiếng nhất trường, khi anh ấy xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, các nhà phê bình còn ví anh ấy như một tài năng xuất chúng.”
Phương Tử Linh đáp, “Em chưa bao giờ nghi ngờ tài năng của sư phu Tô mà, chỉ không ngờ sư phụ từng xuất bản cả tiểu thuyết thôi.”
Giọng điệu của cô vẫn có vẻ không tin, cứ như thể Hạ Nhất Minh chỉ đang cố nói vống lên, cô gặp quá nhiều đàn ông trong cái giới này rồi và tất cả họ đều thích nổ.
Hạ Nhất Minh nói, “«Bên kia thời gian» là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của sư phụ Tô.”
Bàn tiệc im phắc, Tô Bùi cũng lặng thinh, anh cảm thấy một nửa số người trong bữa tiệc sẽ òa lên và nửa còn lại thì đang cố nhớ xem đó là cuốn tiểu thuyết nào.
Đó là cuốn tiểu thuyết được anh viết vào năm cuối đại học, cũng là cuốn đầu tiên được xuất bản khi mới vào nghề, lúc ấy cứ nghĩ có thể in được mười nghìn bản đã là tốt lắm rồi, thế nhưng chỉ sau hai tháng phát hành, “Bên kia thời gian“ được tái bản lần thứ hai, trong một năm được tái bản ba lần và bán được hai trăm nghìn bản.
Vào thời điểm đó, các nhà xuất bản gán đủ các lời lẽ có cánh lên hông của cuốn tiểu thuyết, nào là “Được mười lăm nhà văn nổi tiếng đề cử”, rồi thì “Ngôi sao băng mới nổi”, hay “Cùng chứng kiến sự ra đời của thiên tài”…
Anh của khi ấy tỏa sáng biết nhường nào, và cũng chính thời khắc ấy một hiểu lầm tệ hại đã sinh ra – rằng anh những tưởng rằng mình sẽ mãi được tưới tắm trong lớp hoàng quang thành công ấy.
Rồi mười năm chớp mắt trôi qua, “Bên kia thời gian” chỉ còn là một cuốn sách mắc kẹt trong quá khứ, như thể nó chẳng liên quan gì với cuộc sống của anh hiện giờ.
“Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này rồi, và tôi thích nó lắm, thì ra là sư phụ Tô viết à.” – có người hỉ hả ủng hộ, có người phụ họa theo, nói rằng con họ cũng đã giới thiệu cho họ cuốn tiểu thuyết này.
Tô Bùi nghĩ, cái cách họ khen ngợi về cuốn sách ấy cứ như thể họ đang nói về một giống loài bất hạnh sắp bị tuyệt chủng vậy.
Phương Tử Linh không khỏi hỏi, “Sau đó sư phụ Tô còn xuất bản cuốn nào nữa không?”
Hạ Nhất Minh lập tức mỉa mai, “Nhiều hơn số sách cô từng đọc.”
Phương Tử Linh đỏ lựng mặt, song cô vẫn gặng hỏi, “Sư phụ Tô, có phải vậy không ạ? Anh xuất bản nhiều tiểu thuyết lắm à?”
Tô Bùi cứ ngồi im mỉm cười nhìn họ tung hứng, cho đến khi nghe Phương Tử Linh hỏi, anh mới trả lời bằng giọng đã ngà say, “Tôi đã xuất bản… ba cuốn tiểu thuyết.”
Đã có mấy người chẳng nhịn nổi, phì cười thành tiếng.
Phương Tử Linh không thể nổi giận với Hạ Nhất Minh nên cô quay sang giám đốc Bách với đôi mắt ầng ậng nước mà chẳng chịu rơi, cuối cùng anh ta cũng đứng ra dỗ dành cô tình nhân bé bỏng của mình, “Rồi, rồi, em không biết đấy thôi, cái tay Hạ Nhất Minh kia xấu tính có tiếng rồi, ai mà chẳng bị cậu ta đay nghiến chứ, anh còn bị đây mà!”
Hạ Nhất Minh cười hờ hững, “Đúng là thấy sắc khinh bạn.”
Đạo diễn cũng đứng ra giảng hòa, lại có người đề nghị đi hát hò.
Cuộc đối đầu đã trôi qua.
Tô Bùi vẫn lẳng lặng ngồi, không quan tâm ánh mắt người ngoài, anh cứ uống, cơn say tê liệt dần cảm giác, nó khiến anh rệu rã và trì trệ, dần dần anh cũng chẳng còn thấy ánh nhìn của Hạ Nhất Minh nữa, người bên cạnh nói gì anh đều ậm ừ cho qua.
Cho đến khi tiệc tàn, anh vẫn ngồi trong bàn.
Một lúc sau, có người bước đến gần anh, “Tô Bùi, anh ổn chứ?”
Tô Bùi ngẩng đầu lên, ngơ ngác gọi, “A, Tiểu Hạ.”
Là Hạ Nhất Minh đứng bên cạnh anh.
Tô Bùi chậm chạp đứng dậy, Hạ Nhất Minh đỡ anh, Tô Bùi víu lấy cánh tay cậu ta và lẩm bẩm, “Cậu dằn mặt Phương Tử Linh như thế, cô ấy là… nữ chính… không vừa lòng là cả đoàn bị vạ lây.
Cậu thì khỏe re rồi… vẫn vô lý như thế.
Giám đốc Bách nói chí phải, cậu là cái đồ xấu tính xấu nết… trước kia anh chả dám nói với cậu vì cậu nhỏ nhen lắm, nghe xong kiểu gì cũng giận lẫy với anh, đúng ha?”
Hạ Nhất Minh thở dài, “Tô Bùi, anh uống bao nhiêu vậy?”
Tô Bùi thều thào, “Có bao nhiêu đâu.”
Anh không đỏ mặt sau khi uống rượu như đa số mọi người, khi Tô Bùi say, khuôn mặt anh sẽ nhợt đi, nom vừa trong trẻo vừa mềm mại, cùng với khuôn mặt… như trong tranh, đôi mắt chất chứa những cảm xúc không lời, cái mũi thon thon nho nhỏ, đôi môi cong cớn, những lúc thế này, trông anh như thể vừa bị phản bội và ruồng bỏ bởi biết bao người.
Nguy hiểm hơn nữa khi anh ngước mắt nhìn Hạ Nhất Minh rồi thì thầm bằng giọng giận dỗi, “… Lâu lắm rồi chúng ta không liên lạc thật đấy.”
Nếu không phải vì quá hiểu tình tính của Tô Bùi thì Hạ Nhất Minh đã thực sự cho rằng Tô Bùi đang quyến rũ mình.
Nhưng tất nhiên, cậu biết từ lâu, và cũng rất rõ ràng.
Hạ Nhất Minh kéo tay túm Tô Bùi đứng lên, “Anh ở đâu? Em đưa anh về.”
Tô Bùi ú ớ chả nói nên hồn, Hạ Nhất Minh đỡ anh, vừa muốn giúp anh giữ thăng bằng vừa cố gắng giữ khoảng cách không để Tô Bùi tựa đầu vào vai mình.
Hai người mải dền dứ nhau cho tới khi Tiểu Nhan chạy đến.
“Sư phụ Tô” – cô vội vàng chạy ra đỡ Tô Bùi đang lảo đảo.
Thấy cô trợ lý quen thuộc, Tô Bùi toét cười, “Tiểu Nhan, em… tới à?”
Tiểu Nhan không ngồi chung bàn với các lãnh đạo như họ, cô ngồi cùng nhóm trợ lý và cánh lái xe, sau khi thấy bàn tiệc bên này đã tàn, đạo diễn và Phương Tử Linh đều đi cả mà Tô Bùi vẫn chưa ra nên cô bèn chạy vào xem sao.
Tiểu Nhan giữ một bên tay Tô Bùi rồi nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, “Cảm ơn anh ạ, xin lỗi đã làm phiền anh, em sẽ đưa sư phụ Tô…” – mới được nửa câu cô đã lắp bắp giữa chừng.
Cô nhận ra Hạ Nhất Minh, trẻ trung, cao to, đẹp trai và giàu hàng tỷ, đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn bạn trai của cô.
Nhưng lúc này, khí chất mà Hạ Nhất Minh toát ra như một áp lực vô hình đè nặng làm cô không thể không cẩn thận lựa lời.
“Em với lái xe sẽ đưa sư phụ Tô về ạ.” – cô lễ phép nói.
Hạ Nhất Minh quét mắt qua bàn tay đang ôm Tô Bùi của cô, “Tối nay tôi và Tô Bùi muốn ôn chuyện với nhau, cô cứ về trước đi.”
Tiểu Nhan nghĩ thầm, mới hôm qua sư phụ Tô còn chạy bản thảo tới tận sáng, tối nay uống đẫy rượu rồi, vứt đất cũng ngủ ngon lành mà bày đặt ôn chuyện nỗi gì chứ? – cô bèn hỏi Tô Bùi, “Sư phụ Tô, anh đi được không? Sáng mai chúng ta còn phải tới đoàn làm phim đấy.”
Song dường như Tô Bùi không nghe thấy cô hỏi, anh chỉ nhoẻn cười với Hạ Nhất Minh, “Tiểu Hạ ơi, mọi người đi rồi, chúng ta đi nhậu tiếp đi…”
Hạ Nhất Minh kéo Tô Bùi đi, Tiểu Nhan chỉ có thể bất lực nhìn họ đi xa.
Tô Bùi cảm thấy mình đang bị ai đó kéo đi, anh không rõ nữa, chỉ có tâm trạng là thoải mái và nhẹ nhõm khôn tả.
Anh nhìn mặt gương bóng loáng trong thang máy mà bần thần cả người – trong thang máy yên tĩnh dường như có đến mấy Hạ Nhất Minh xung quanh anh.
Anh tựa vào tường rồi trượt người xuống, Hạ Nhất Minh nhanh tay kéo lại kẻo anh nằm kềnh ra đất.
Hạ Nhất Minh đưa anh về căn phòng của mình, Tô Bùi nằm vật ra trên sô pha, Hạ Nhất Minh vừa xoay người cởi áo khoác, Tô Bùi đã ngủ khì khì.
Hạ Nhất Minh kéo cổ áo anh, “Tô Bùi!”
Tô Bùi nhăn nhó làu bàu chẳng ra tiếng, Hạ Nhất Minh buông tay và mặc kệ anh nằm trên ghế.
_______.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...