Kim Điêu Thần Chưởng

Sở Vân ngoái đầu nhìn lại thì sững cả người, bởi khe đá mà chàng vừa đứng dựa vào khi nãy lúc này đã nứt lìa ra tạo thành một lỗ to cỡ nửa thân cao, bên trong đen ngòm. Sở Vân bước tới nhìn vào trong lẩm bẩm:

- Quái lạ! Bên trong kia là nơi nào vậy? Chắc là mình lôi cái vòng sắt làm cho khe đá nứt ra. Điều này chắc chắn là do con người tạo nên.

Không biết ai thiết kế mà tài giỏi, khéo léo đến như thế?

Lúc này mùi không khí ẩm ướt, mốc meo và độc hại bốc ra khiến cho Sở Vân phái nhảy lùi lại mấy bước để tránh... Chờ cho hơi độc trong hốc đá bốc ra hết, Sở Vân mới khom người tiến vào trong hốc đen ngòm ấy. Chàng phát hiện những phiến đá dưới chân mình được xây thành từng bặc một như thang lầu, mốc meo trơn tuột, Sở Vân thận trọng bước từng bước một xuống cho hết các bậc đá thì gặp một gian thạch thất rộng chừng năm thước vuông, bốn bề là vách đá, chẳng bày biện một thứ gì cả.

Sở Vân lấy làm lạ tự nhủ:

- Lẽ nào xây một gian thạch thất như thế này mà lại uổng phí bỏ không sao? Chấc chắn không thế vô lý như vậy được. Vì xuất phát từ suy nghĩ áy mà Sở Vân đưa mắt nhìn thật kỹ, quan sát không thiếu một chỗ nào trong gian nhà đá tối om om đó, đồng thời đưa hai tay sờ soạng khắp mọi nơi để truy lùng những dấu vết lạ.

Bỗng Sở Vân khẽ kêu lên một tiếng vì mấy ngón tay của chàng sờ thấy trên mặt tường những vết lõm của mấy hàng chữ khắc lên đó. Sở Vân cố mở to đôi mắt, tập trung nhãn lực cùng với hai bàn lay lần đọc từng chữ một, chàng đọc được những chữ sau đây:

“Xin đừng hỏi ta là ai, cũng không cần biết ngươi từ đâu đến, có mấy thứ trò chơi nho nhỏ, không coi là tặg mà chỉ cho ngươi như một cơ duyên”.

Người viết những hàng chữ ấy quả là một người kỳ lạ, câu văn không đầu không đuôi, nhưng nghĩa khí lại trào lộng, nồng hậu, nhiệt tình, chỉ có điều là gian phòng thì trống rỗng, vậy thì những thứ đồ chơi, những tặng vật ấy ở đâu?


Sở Vân thắt mắc, lây làm lạ, cố mò tìm một hồi nữa mà chẳg phát hiện ra dấu vết gì thêm nữa. Chàng ta bực tức dậm chân xuống sàn gian thạch thất rồi bước mạnh từ phía này sang phía kia. Nhưng vừa bước được độ hai ba bước thì chàng nghe tiếng chân mình dẫm xuống nền nhà hơi khác lạ. Sở Vân lại bước lại thử thì phát hiện dưới nền nhà có những chỗ rỗng nên chàng ta ngồi xuống, đưa tay lần theo từng khe hở giữa những tảng đá lát nền, một lúc lau sau thì mấy ngón tay chàng đụng phải một cái núm tròn. Sở Vân liến dùng sức mạnh ấn xuống cái nút ấy, nút ấy liền lún váo trong viên đá rồi lập tức có tiếng kín kít rít lên, rồi một lấm đá vuông chừng hai thước dịch chuyển sang bên, tạo nên một lỗ lớn. Viên đá vừa dịch chuyển thì một ánh sáng chói lòa ập vào mắt Sở Vân và làm cho cả gian thạch thất ngập trong ánh sáng lấp lánh. Sở Vân cố trấn tĩnh, định thần nhìn kỹ thì thấy một tấm kim bài khá to, trên đó có khắc mấy chữ:

“Mẫn tuệ, tỷ mỷ hiếm có, hiếm có!” Thấy buồn cười vì những hàng chữ đó, Sở Vân đưa tay cầm chiếc kim bài lên thì phát hiện nó nối liền với một sợi thang dây làm hoàn toàn bằng vàng thẳng xuống phía dưới. nơi phát ra luồng ánh sáng rực rỡ lóa mắt ấy. Sở Vân ngạc nhiên vì sự giàu có của người chủ gian thạch thất và càng ngạc nhiên hơn về tài trí và trình độ thiết kế, kiến trúc của người ấy. Rồi với trí tò mò và lòng hiếu kỳ, Sở Vân thận trọng bám vào sợi thang dây bằng vàng để leo lần xuống phía dưới. Mới leo xuống mấy bực thì Sở Vân đã nhìn thấy phía dưới là một huyệt động hẹp bài trí một cách hào hoa mỹ lệ. Nền Gian thạch thất này phủ thảm lông dày, trắng muốt. Trên tường treo dán tấm điêu khắc, chạm trổ san hô đỏ. Sáu chiếc ghế chạm khắc tinh vi vây quanh một chiếc áng bằng ngọc thạch khảm bạc. Trên bàn bày hai bộ ấm chén bằng ngọc tía, còn mấy chiếc chén bằng hồng ngọc bày quanh một cái ấm ngọc lam. Mấy thứ đó làm cho Sở Vân choáng ngợp, vì chàng dù đã bôn ba giang hô, từng qua không ít những nơi sang trọng quyền quý, nhưng so với gian thạch thất này thì không một nơi nào chàng đã qua có thể sánh nổi.

Sở Vân cứ như sống trong mơ, ngỡ ngàng trèo tiếp xuống, cho đến khi chân chàng đạp lên lớp thảm dầy, lông trắng tinh, tay rời khối chiếc thang bằng vàng. Sở Vân như sực tỉnh trở lại, và nhìn thấy mình đang đứng trước những đồ vật thật một trăm phần trăm.

Chàng nhìn thấy trên dây thang có một tấm da dê cuộn tròn, liền đưa tay gỡ lấy, rồi mở tấm da ra, trên nền xám của tấm da dê là một hàng chữ màu trắng:

“Có thấy không ? Mọi thứ trong gian thạch thất này đều thuộc về người đó. Hãy vén bức màn bên tay mặt ra, người sẽ còn nhìn thấy nhiều điệu kỳ lạ nữa!”.

Sở Vân kinh ngạc và cảm thấy xúc động vô cùng. Chàng đang bị rơi vào những tai hoa. khủng khiếp nhất, thất vọng nặng nề nhất, thì lại được một sự chăm sóc chu đáo và nồng hậu vô cùng của một người nào đó dành cho chàng rất chân thành và cao quý... Chàng cảm động nói:

- Xin cám ơn, dù những thứ này vô cùng quý báu, nhưng với hoàn cảnh của ta thì nó trở nên vô dụng. Dẫu như thế nhưng những tình cảm của người dành cho ta ta nguyện khắc ghi mãi mãi...

Tạ Ơn người chủ gian thạch thất xong, Sở Vân đưa tay vén bức màn rời bước vào phía trong, lập tức chàng lại sững người vì kinh ngạc, trên trần nhà treo nhũng chùm thủy tinh hình bát giác sáng lấp lánh, đun đưa lắc lư phản chiều ánh sáng của ngọc ngà châu báu trở thành muôn mâu muôn sắc đẹp đẽ và ảo mộng vô cùng. Ánh sáng của bốn viên dạ minh châu to bằng quả trứng ở bốn góc phòng nhờ thế mà trông rực rỡ, huy hoàng. Còn sát chân tường là những dãy hòm đựng toàn vàng bạc châu báu, ngọc trai, hồng ngọc..... bày la liệt, chiếu lên muôn ngàn màu sắc.


Theo bản năng đứng trước số tài sản vô cùng to lớn có thể mua được cả một vương quốc này. Sở Vân cũng ngẩn ngơ bàng hoàng trong giây lát. Nhưng chỉ một lúc sau sự đam mê thèm khát trong lòng chàng đã lắng xuống. Sở Vân thấy dưới viên ngọc như ý nơi góc phòng có một vật gì đó là lạ, nên liền bước lên xem, thì hóa ra đó lại là một tám da dê, bên trên mặt có mấy hàng chữ màu trắng ghi rõ:

“Nếu như ngươi có thể phát hiện ra được tấm da dê này, điều đó càng chứng tỏ rằng ngươi không phái là kẻ tham tài hám của. Như vậy thì tính cách của bằng hữu thật hợp với ta, một kẻ coi thường danh lợi, tiền tài... như bọt biển. Hãy tiến vào nữa đi, ta sẽ tặng cho bằng hữu những thứ hữu ích hơn nhiều!”.

Đọc những lời thiết tha nồng hậu ấy, Sở Vân như trở nên tự tin hơn, trân trề hy vọng, cất bước tiến vào trong. Mắt chàng lại nhìn thấy ba viên ngọc minh châu to tướng sáng lấp lánh, mũi chàng ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của Quế chi không biết phát ra từ đâu. Sở Vân lại đưa mắt dò tìm thì thấy một chú ngựa cao chừng hai thước được khắc nên bằng đá đỏ, trông sống động như thật, chính xác đến từng sợi lông, từng tia mắt. Trên dây cương có treo một tấm da dê nữa, trên đó cũng có để máy chữ :

“Hãy nhấc nó lên!”.

Sở Vân y lời vận công thận trọng nhấc con ngựa bằng hồng ngọc giá tri liên thành này lên thì cả cái bệ thủy tinh cũng bị nhấc lên, để lộ ra một cái rương gỗ huỳnh đàn nằm bên dưới.

Trên nắp rương gỗ này có một ngọc bài màu thanh thuý, ở giữa ngọc bài có khắc một mặt trời đỏ như châu sa, dưới ngọc bài lại có một miếng da dê, có ghi trên đó những hàng chữ sau:

“Ngươi đã tìm thấy rồi, như thế là rất tốt. Hãy mang cái rương gỗ ấy đi vì bên trong còn có nhiều đồ hữu ích cho ngươi đấy, ta tuy không biết ngươi, có thể ta đã sớm chết đi rồi. Nhưng, ngươi đã là bạn tốt của ta hãy thu giữ lấy tấm Thái Dương Bài ấy. Những bộ hạ của ta nếu còn sống, sẽ vĩnh viễn hết mình phục vụ ngươi như đã trung thành vời ta.


Còn nếu như ta và ngươi sống cách nhau quá xa về thời gian thì cũng chớ có lo, con cháu của thủ hạ của ta cũng vĩnh viễn cung phụng chủ nhân Thái Dương Bài. Ta muốn nói, đây không phải là điệu kiện, chỉ muốn biết ngươi có đồng ý không thôi, những ngưởi thủ hạ thân tín và trung thành của ta đang đau khổ vì không có người làm lãnh tụ. Nếu ngươi đồng ý thì ngươi sẽ là thủ lĩnh, là lãnh tụ của chúng, ngươi không cần thiết dò tìm ta là ai? Ta dù mướn biết ngươi cũng đành thất vọng theo năm tháng cách biệt ta tin rằng ngươi là một thanh niên đầy dũng khí. Bởi vi có thể đến được hòn đảo cô độc nãy thì ngươi phải có một thân thể thiên tu cốt cách cực tốt và một ý chí kiên cường dũng cảm, có phải vậy không? Hy vọng rằng ngươi hãy nghĩ tới ngươi hãy nghĩ tới người bạn già này như ta đã nghĩ tới ngươi”.

Đọc hết nhưng dòng này, Sở Vân cảm động rưng rưng nước mắt trước sự chân thành và nhiệt tình của ngươi ấy, chành cầm lấy tấm Ngọc Bài và tấm da dê, kính cẩn nói:

- Tại hạ là Sở Vân, được làm bạn với người thật là điều hân hạnh và tự hào. Ta sẽ luôn nghĩ tới người, vì người là người duy nhất đã an ủi, dìu dắt ta qua khói nỗi thất vọng, cô đơn! Ta sẽ làm tròn những điều ngươi muốn một khi ta có thể sống được nữa... Hơn nữa...như ngươi đã nói đay không phải là điều kiện mà là sự uỷ thác của người bạn lớn đối với ta mà thôi.

Nói rồi Sở Vân dùng hai tay nâng nắp cái rương gỗ ấy lên, đặt sang một bên rồi đưa tay gạt lớp vải che trên mặt, các đồ vật bên trong hiện ra tức thì.

Một cuộn những tấm da cá xâu lại với nhau bằng sợi dâyđài hàng thước, mấy miếng vải màu xanh rách nát, một cái chén gỗ màu đen, một miếng gỗ đỏ khắc hình con cá dài một tấc. Ngoài ra còn có một bao kiếm bạch ngọc có khắ hình một thanh trường kiếm “Hắc long”, mắt rồng là ba viện minh châu lấp lánh. Đuôi bao kiếm là một chiếc vòng có khắc hình mặt trời chiếu ánh sáng khắp bốn phương.

Sở Vân nhấc cuộn da cá lên, mở ra xem thì nhìn thấy những chữ màu đỏ viê l lên da cá màu xám có phân rõ:

“Thiên Văn, Địa Lý, Y Bốc, Kỳ Môn...các tuyệt học, Từ ngữ đơn giản mà chính xác rõ ràng, giải thích rõ những điều khó khăn nhất có thể gặp phải trên đó phân tích sâu sắc chỉ rõ nguyên nhân và đáp án... quả là nhột bộ kỳ thư hy hữu.

Trang cuối chỉ rõ ta hòn đảo cô độc này, phương vị của nó... và chỉ rõ ở một khe núi bí mật sau đảo có nhiều thực vật và một bầy dê rừng, có một con suối và cả nơi chôn cất rượu ngon nữa. Đọc đến đây Sở Vân vô cùng sung sướng, hoan hỉ. Nhìn những tấm da cá, Sở Vân đoán chắc thời gian người kia viết tài liệu này cách đây ít nhất là năm mươi năm.

Bỏ những tấm da cá xuồng, Sở Vân cầm cái chén gỗ lên thì thấy bên ngoài thành chén có những hàng chữ nhỏ chỉ phương vị nơi dấu thuyền, và còn chỉ rõ chiếc chén gỗ làm bằng một thứ gỗ quý, kỵ độc, chẳng ảnh hưởng từ tính... Sở Vân vui mừng khi biết đảo này cách lục địa chừng trăm dặm, chàng lại càng cảm kích trước sự chu đáo của người chủ đảo.

Sở Vân lại cầm mấy tấm vải xanh ấy lên, tất cả có sáu tấm, trên các tầm vải ấy có những hàng chữ màu trắng, viết một pho kiếm pháp, một pho chưởng pháp, và một loại võ công kỳ dị nữa...


Là một chàng trai có căn bản võ công lại sẵn máu đam mê, thông tuệ nên vừa tập trung tư tưởng đọc mấy pho võ học ấy thì chàng cảm thấy mê mẩn ngay trước những từ ngữ đơn giản, chính xác, thuyết minh đẫy đủ các yếu quyết, các chiêu thế, biến ảo, cácc xuất phát điểm... Sở Vân chăm chú đọc qua một lượt nhưng vẫn không nắm được yếu lĩnh.

Chàng đọc ba thức chưởng pháp v môn võ công kỳ lạ kia tất cả đều ghi chép hết sức tỉ mỉ, miệng lẩm nhẩm đọc tên ba môn võ học:

- “Cô Quang kiếm thức”, “Thái Dương Chưởng”, “Hồn Du Nhất Tơ”.

Sở Vân đưa tay cầm lấy thanh kiếm trong rương, tuốt ra khỏi vỏ, lập tức một luồng khí lạnh toát ra và ánh sáng trên thân kiếm cũng lóe lên lạnh buốt. Sở Vân đưa kiếm ngang ngực nói lớn:

- Sở Vân này gặp phải gia nạn, thập tử nhất sinh, lại lạc trên côn đảo, hôm nay nhận được ơn đức của người bạn vô danh, Sở Vân thề ân oán phân minh, đối với người hàm ân luôn luôn ghi nhớ, đối với kẻ thù thì quyết phải trả... Hãy chờ đợi đấy, ta sẽ trở về...

Nói rồi chàng vung kiếm vạch lên trong không trung một luồng ánh sáng lạnh ngắt đầy uy lực Sở Vân là người vốn có cốt cách đặc biệt, trong lúc vô tình được uống tinh huyết của quái ngư nọ nên thương thế đã hồi phục rất nhanh. Chàng nghĩ lúc này đây kẻ thù của mình là ai mình chưa rõ nhưng ngày trở về dù chỉ một vết tích mong manh chàng cũng có thể tìm ra được chúng, đó cũng là một tư chất đặc biệt của Sở Vân. Với những ưóc mơ và suy nghĩ như thế, Sở Vân đãở trong động để dưỡng thương mười ngày. Trong thời gian đó, chàng phát hiện một cơ cấu bí mật của thạch động và càng khâm phục vị chủ cũ của thạch động là một con người thông minh tài giỏi khôn lường.

Chàng biết chủ nhân của đảo đã phát hiện ra đưọc những phong huyệt trên đảo nên ông đã lợi dụng hướng gió mà làm nên cửa động.

Ông đã che ngược hướng gió tất cả các cửa động bằng những sợi xích.

Do vậy nếu phát hiện ra được chiếc vòng sắt, dùng sức để kéo nó lệch khỏi vị trí thì sẽ tạo đường cho gió thông vào, và như thế gió biển sẽ đẩy các tấm sắt che các thông đạo (cũng là phong huyệt) tạo nên những con đường chằng chịt trong lòng đảo. Với nguyên lý đó không có gì phức tạp, thế nhưng biết lợi dụng sức mạnh của thiên nhiên để thực hiện ý đồ của mình, đó mới là điều cực kỳ xảo diệu, cũng trong mười hôm đó Sở Vân cảm thấy tắt cả nhân điều gì người chủ đảo nói lại với chàng đều hoàn toàn chính xác. Chàng đã tìm thấy dàn dê núi, dòng suối và kể cả hầm rượu nữa. Sở Vân sống trong gian thạch thất hoa lệ, sống và hưởng thụ những tiện nghi mà người đảo chủ đã để lại. Chàng tạm thời quên đi những nỗi oán hận và kể cả những ân tình, để chuyên tâm luyện lập những pho võ công và những chiêu thức mà người chủ đảo đã lưu truyền lại cho chàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui