Kim Đan Là Hằng Tinh Ngươi Gọi Đây Là Tu Tiên Bản Dịch


Mảnh vỡ Thiên Đạo?
“Trò chơi này cũng rất hào phóng, tặng vật phẩm, ẩn tàng có chút thú vị.”
Vốn xuất thân là một kẻ bình thường trên địa cầu, mảnh vỡ Thiên Đạo là thứ quen thuộc nhất.
Dù sao, “nghịch thiên” từ chỗ là trào lưu đã biến thành lối mòn.
Nhưng bất kể thế nào, mảnh vỡ Thiên Đạo cũng tuyệt đối là thứ tốt.
“Tựa như Hiên Viên cấm địa biến thành của ta?”
Tề Nguyên tiếp nhận mảnh vỡ Thiên Đạo.
Hắn rõ ràng cảm nhận được, Hiên Viên Cấm dường như đã trở thành lãnh địa của mình.
“Thú vị.”
Tề Nguyên lẩm bẩm nói.
Mảnh vỡ Thiên Đạo, dường như chưởng lấy quản quyền hạn của Hiên Viên cấm địa.
Tề Nguyên thu được mảnh vỡ Thiên Đạo, thật giống như trở thành GM(1) của trò chơi.
(1)GM: Game master- Game Master (GM) là người quản lý và điều hành trò chơi trực tuyến hoặc trung gian giữa người chơi và bộ phận phát triển game, đảm bảo sự cân bằng ổn định trong game.
“Hiên Viên Cấm địa này...!là của ta?”
Tề Nguyên không cao hứng.
“Mảnh vỡ Thiên đạo chỉ có như thế này à?”
“Hay là nói, phải tập hợp đủ tất cả mảnh vỡ, mới có chút hữu dụng?”
Tề Nguyên rời mắt khỏi mảnh vỡ Thiên Đạo, tập trung chú ý lên bút thần.
“Bút Thần do lực lượng quy tắc ngưng tụ mà thành, có thể khắc xuống quy tắc tại Hiên Viên cấm địa?”
“Nói thí dụ như, cần điều kiện gì mới có thể vào Hiên Viên cấm địa ?”
“Ví như không mang thang mới có thể vào Hiên Viên?”
Tề Nguyên nhớ đến một câu chuyện cười thú vị trên địa cầu: Chỉ cần một người mang theo thang, dường như có thể đi đến bất cứ đâu.
Chẳng hạn như rạp chiếu phim, khu vui chơi, vườn bách thú, chỉ cần bạn xách theo cái thang bên người, nhân viên công tác ở đó sẽ không ngăn cản anh.

(vlz dell hiểu sao)
Nghĩ một chút, Tề Nguyên khắc một quy tắc xuống Hiên Viên cấm địa:
“Mang thang đi vào, tuyệt không trở ngại”
“Sắc trời cũng không còn sớm, đến lúc đi dắt sủng vật đi dạo rồi.”
Tề Nguyên dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình.
Trò chơi này chơi nhiều, đối với hắn mà nói tiêu hao tinh thần có chút lớn.
Cho nên, lúc ở Thần Quang tông, hắn có đôi khi thoạt nhìn qua thì ngơ ngơ ngác ngác, không đứng đắn.
Tất nhiên, đó không phải là hoàn toàn là nhân tố trò chơi.
Tính cách của hắn cũng là như thế.
Hình như...!có chút thần kinh.
Tề Nguyên thu dọn một chút, chuẩn bị dắt sủng vật đi dạo một chút, thuận tiện đi gặp Gia Cát Mâu một lần.
Cùng lúc đó, Khương Linh Tố cũng từ nhà tranh đi ra.
Nàng bận rộn cả ngày mới dọn dẹp xong căn nhà.
Bây giờ nghĩ lại, nên xuống núi mua chút vật dụng hằng ngày.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Khương Linh Tố lập tức nhìn qua.
Là đại sư huynh đi ra ngoài sao?
Nhưng khi nhìn thấy đại sư huynh, Khương Linh Tố ngây ngẩn cả người.
“Đại sư huynh, huynh đang làm gì vậy?” Khương Linh Tố trên mặt mang theo thần sắc nghi hoặc.
Trong tầm mắt của nàng, Tề Nguyên vẫn mặc bộ áo bào trắng hôm nay, nhưng khác với lần gặp đầu tiên, trong tay hắn nắm một sợi dây thừng.
Trông cứ như là đang dẫn theo sủng vật vậy.
Nhưng, sủng vật kia...!thứ kia mà là sủng vật sao?
Đó là...!dao phay!
Đúng vậy, đầu dây bên kia, buộc một con dao phay.

Mà Tề Nguyên chính đang cầm dao phay, hình tượng này quá không bình thường.
“Ta đang dắt sủng vật đi dạo”.

Tề Nguyên bình tĩnh nói, "Nó ở trong phòng lâu, đến chân cũng sắp rỉ sét, ra ngoài đi dạo một chút, hít thở chút không khí trong lành."
Khương Linh Tố nhìn thấy Tề Nguyên dắt dao phay đi dạo, không khỏi kinh ngạc.
Dao phay có chân?
Đi dạo để tránh rỉ sét? Ngươi cho đây là linh thiết a! Đây rõ ràng là con dao phay bằng sắt bình thường.
Nàng hiện tại cuối cùng cũng chắc chắn, sư huynh này đầu óc có chút vấn đề.
“Phẩm vị của đại sư huynh có chút kỳ lạ.” Khương Linh Tố nói ra những lời này.
“Ngươi cũng xuống núi sao? Có muốn cùng đi không?” Tề Nguyên phát ra lời mời.
Khương Linh Tố vội vàng cự tuyệt, "Đại sư huynh, huynh đi trước, ta sẽ đi sau.

“Đại sư huynh dắt một con dao phay đi dạo, nếu nàng đi theo, nhất định sẽ thu hút cực nhiều ánh mắt.

Vậy cũng quá mất mặt đi!"
Tề Nguyên nhìn Khương Linh Tố một cái, liền thu hồi ánh mắt, hắn nhìn dây thừng phía sau dao phay, chăm chú nói: "Ngoan ngoãn, nghe lời, đừng có giãy ra khỏi dây thừng, nếu không bị loạn côn đánh chết, ta cũng mặc kệ ngươi."
Tề Nguyên vẫn còn có tố dưỡng, dắt sủng vật đi dạo cũng buộc dây thừng theo.

Không giống như một số người, dắt sủng vật đi dạo không buộc dây xích.

Sau đó sủng vật lên cơn động kinh chạy càn, chạy bậy.


Thú cưng của hắn vẫn nên dắt đi thôi, bằng không phải xử ra “Hạ quý bát trảm”, liền không tốt lắm.
Hắn nắm dây thừng, chậm rãi đi xuống khỏi Thất Sắc Phong.
Gió đêm mát mẻ, mặt trời phía trên tầng không cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Tề Nguyên dắt thú cưng, đặc biệt thích ý.

Chơi nhiều trò chơi, mắt đau, ngón tay cũng đau.

Hóng chút gió, đi một vòng, ngắm nhìn chút mỹ nữ, cũng coi như không tệ.
Đây dù sao cũng là một thế giới tu tiên, xác suất xuất hiện mỹ nữ, vượt qua kiếp trước rất cao.

Chưa nói thứ khác, mỗi người đều có da trắng.

Trên mặt cũng không có khuyết điểm rõ ràng.

Cũng rất biết điểm phấn tô sắc.
“Tề Nguyên sư huynh.” Một vị nữ tử trẻ dáng người cao gầy tuổi nhìn Tề Nguyên chào hỏi, nàng mặc váy ngắn, đùi thon dài, trắng sáng như ngọc nhưng tuyệt không phải màu trắng bệnh tật, vô vùng hút mắt.
“Ừ.” Tề Nguyên đáp lại một cây.
Hầu như đêm nào hắn cũng dắt thú cưng đi dạo.

Lúc đầu chỉ có một mình hắn đi dạo.

Nhưng hắn chính là đại sư huynh Thất Sắc Phong, có hiệu ứng danh nhân nhất định, cái chuyện dắt sủng vật chậm rãi lưu hành ở Thần Quang Tông, không ít người cũng sẽ noi theo Tề Nguyên, dắt sủng vật đi quanh.
Đương nhiên, những sư huynh đệ sư tỷ muội dắt sủng vật, là sủng vật từ trong ra ngoài, hoặc là nói, chính là linh thú, có chiến lực rõ ràng.
“Tiểu ngao của ngươi không tệ, phỏng chừng nếu sống thêm mấy ngàn năm, sẽ sinh ra linh trí.” Tề Nguyên nhìn xem chân dài nữ tử dắt sủng vật, nói ra hắn đánh giá.
Nữ tử chân dài nghe được nửa câu đầu, trên mặt còn tràn đầy đắc ý.


Linh thú này nàng tuyển chọn không ít thời gian.

Nhưng nửa câu sau, khiến nàng có chút buồn bực.

Hơn một ngàn năm mới sinh ra linh trí? Cái này cũng gọi là không tệ? Tính tình nàng cho dù tốt, cũng nhịn không được cãi lại một câu: "Tề Nguyên sư huynh, sủng vật của huynh khi nào có thể thức tỉnh linh trí đây?"
Thú cưng của Tề Nguyên là dao phay, làm sao có thể thức tỉnh linh trí?
Bên cạnh đó, không ít đệ tử Thần Quang tông, nhìn thấy chuyện xảy ra ở đây, cười ha hả.
Tề Nguyên cau mày, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Lâu thì một năm, ngắn thì ba tháng, nó có thể thức tỉnh linh trí."
“Sư huynh thật biết nói đùa.” Nữ tử chân dài cười nói, hiển nhiên không tin Tề Nguyên.
Tề Nguyên chỉ cười cười, cũng không có giải thích.
Mà lúc này, bóng dáng Gia Cát Mâu cũng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Hắn mở miệng nói: "Tề Nguyên sư đệ cải tạo Đoán Linh Quyết, cũng tự mình thí nghiệm, dù thành công hay không, đều là dũng khí đáng khen.
Các ngươi lại lấy chuyện này làm trò cười, quả thật là ếch ngồi đáy giếng nhìn trời."
Nghe được Gia Cát Mâu nói, tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu.
“Sư huynh dạy phải!”
Gia Cát Mâu chính là đại sư huynh của Thần Dược Phong, cường giả Trúc Cơ.
Bọn hắn vô cùng e ngại.
Về phần Tề Nguyên hòa ái, trong lòng bọn họ thì không có quá nhiều kính sợ.
Gia Cát Mâu giáo huấn mọi người một phen, hắn đi tới trước mặt Tề Nguyên: "Tề Nguyên sư đệ, hôm nay sư tôn luyện dược, ta ở bên cạnh hầu hạ, tới chậm, kính xin thứ lỗi."
Khí thế vênh váo hung hăng trên người Gia Cát Mâu tiêu tán, đối mặt với Tề Nguyên, hắn đối đãi bình đẳng, còn mang theo một tia bội phục.
“Tề Nguyên sư đệ, đây là đan phương Dưỡng Nguyên đan.ta lấy được từ một chỗ động phủ
Nhưng trong đó có một bộ phận khiếm khuyết, không biết sư đệ có thể chỉ điểm bến mê cho ta hay không.
Ta nguyện ý tặng đệ một món Linh Vật Trúc Cơ.”
Tư thái của Gia Cát Mâu rất thấp, hoàn toàn trái ngược với vẻ vênh váo vừa rồi.
Tề Nguyên tiếp nhận phương thuốc Dưỡng Nguyên Đan, nhìn qua.
[Đây là một phần Dưỡng nguyên đan phương không trọn vẹn, nếu là đem Chu Hoàng trong đó đổi thành Nữ Trinh, Dương Cổ còn thiếu đổi thành Tiểu Thái Hoa, luyện ra đan dược, hiệu quả có thể tăng lên năm thành, đan độc cũng sẽ giảm đi một hai phần.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận