Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Tô Lương khó khăn lắm mới điều tức được hơi thở, thấy Tô Hàm đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn y, cái gì chứ, hình như vừa rồi là y bị hung hăng treo ghẹo nha, y càng nhìn gương mặt của Tô Hàm thì càng cảm thấy đáng ghét, thuận tay liền cho Tô Hàm một quyền, Tô Lương hoàn toàn không ngờ được Tô Hàm căn bản không tránh, cho nên để cho Tô Lương đánh ngay trực diện, gương mặt của Tô Hàm trong thoáng chốc liền xưng lên, nhãn thần biến thành màu huyết đỏ, gầm lên: “Cậu mẹ nó dám đánh tôi.”

Tô Lương ngay sau đó đã hối hận, nhưng vẫn không nghĩ được hậu quả sẽ là gì, trên mặt liền chịu một cái tát, theo đó lại bị Tô Hàm đá một cước vào bụng, y lập tức từ trên ghế ngã xuống đất, Tô Lương vô lực ôm bụng nằm trên sàn, chờ đòn tiếp theo của Tô Hàm.

Tô Hàm hít sâu mấy hơi: “Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi, sao cậu không ngoan ngoãn được vậy.”

“ Ngoan ngoãn, hâng, cũng không phải đều bị đánh sao.” Tô Lương ngẩng đầu lên, con ngươi sáng rực nhìn chằm chằm Tô Hàm tiếp tục nói, “Hay là anh còn chưa chán tôi, ân?”

Tô Hàm cười lạnh hai tiếng nói: “Không tồi, không tồi.”


Nói rồi áp Tô Lương ở dưới thân, kéo rách áo của Tô Lương, hung hăng cắn một phát trên bả vai của y, Tô Lương buồn bực hâng một tiếng, làm sao cũng không muốn kêu lên, miếng thịt đó chắc bị cắn đứt quá, Tô Lương tự giễu, ta vậy mà lại bình tĩnh đến thế, thật tức cười……..

Tô Lương vốn dĩ đã không còn khí lực gì, để mặc cho Tô Hàm xé hai ba phát đã khiến y trần trụi, lần trước trong bóng tối, Tô Lương không đến mức cảm thấy nan kham thế này, hiện tại trong phòng ăn sáng sủa, Tô Lương có thể thấy được mình bị tên biến thái đó ép chặt, không biết có bao nhiêu buồn nôn, dạ dày vốn không có ăn thứ gì, đột nhiên lại có cảm giác muốn ói, thậm chí ngay cả túi mật cũng muốn phun ra………

Tô Hàm nhìn Tô Lương nằm bò ra một bên nôn mửa đến nửa ngày, đột nhiên nâng cằm của Tô Lương lên nói: “Tôi khiến cho cậu buồn nôn đến thế sao? Hâng, không sao hết, tóm lại sẽ có một ngày cậu sẽ ói quen luôn.”

Tô Lương tránh không khỏi sự khống chế của tên ác quỷ này, hạ thân bị nâng lên, Tô Lương rõ ràng nhìn thấy được thứ xấu xí dưới hạ thân của Tô Hàm đang đặt ngay tại chỗ vào mật động của mình, không chờ Tô Lương kịp phản ứng, Tô Hàm đã một cái đỉnh thân kích nhập vào, cảm giác đau đớn và khuất nhục khiến cho Tô Lương hận không thể tự sát lập tức, nhưng y không có nhiều khí lực dư thừa để suy nghĩ chuyện khác, cả thân thể đều bị dao động kịch liệt dưới sự trừu sáp hung hãn của Tô Hàm, Tô Lương đổ mồ hôi lạnh, huyết dịch do bị xé rách nương theo đùi chảy dọc xuống, thậm chí còn rơi trên sàn.

Tô Lương rất mong bản thân cứ như vậy mà hôn mê cho rồi, nhưng thần trí lại thanh tỉnh dị thường, nhìn Tô Hàm vươn tay niết lấy hạt nhũ châu trên ngực y, đột nhiên phục lên ngậm vào trong miệng, một cánh tay của Tô Hàm ve vuốt trên phân thân mềm nhuyễn của Tô Lương, từ phía trước di động đến hai khỏa cầu ở phía sau tỉ mỉ xoa nắn, thỏa mãn cảm giác được nhũ châu trong miệng và phân thân phía dưới đều cương cứng lên, hắn gia tăng lực độ trêu chọc, đầu lưỡi cuốn lại niết kéo khóa nhũ châu đã cứng sưng đỏ lên.

Khoái cảm từ hai bộ vị truyền đến, đối kháng với sự đau đớn ở phía sau, Tô Lương cảm thấy bản thân đã sắp bị xé nát rồi.

Đột nhiên Tô Lương kinh hô một tiếng, phân thân giống như tiếp xúc với dòng điện đột nhiên run rẩy, cái gì, làm sao vậy?


Tô Lương trí não hỗn loạn vô pháp suy nghĩ, đây là sao vậy, rồi lại nghe thấy âm thanh của Tô Hàm vang lên bên tai: “Chính là chỗ này a.”

Tô Hàm bắt đầu không ngừng tiến công vào điểm vừa rồi, từ những góc độ khác nhau, dùng những lực độ không đồng nhất, dần dần thế lại có thể nghe thấy tiếng rên rỉ cố đè nén của Tô Lương, khiến cho phân thân của Tô Hàm lại xưng to lên mấy phần.

Nơi động khẩu mập hợp dần dần thông thuận hơn, phát ra âm thanh tinh tế, dưới sự trùng kích của Tô Hàm, âm thanh *** đãng vang lên không ngừng, khiến cho Tô Lương xấu hổ không biết trốn vào đâu, khoái cảm như thủy triều dâng tràn ngập Tô Lương, Tô Lương thậm chí cảm giác được sự đau đớn đều đã bị khoái cảm che lấp, y bắt đầu sợ hãi, sợ bản thân thật sự sẽ rên rỉ cầu hoan dưới thân Tô Hàm.

Phân thân phía trước của Tô Lương đứng thẳng lên đang nằm trong tay của Tô Hàm đã bắt đầu rỉ ra dịch thể trong suốt, mà khoái cảm nơi mập hợp ở phía sau lại từng trận từng trận dâng trào lên, ép Tô Lương không thể thở nổi, không được rồi……

Tô Hàm cảm thấy được Tô Lương đã muốn bắn, liền vươn tay dùng ngón tay để bịt chặt cửa khẩu, nhướng chân mày xinh đẹp lên: “Còn chưa đến lúc đâu nha.”


Sau đó hung hăng trừu sáp mấy cái, mới buông Tô Lương ra, để cho y được phóng thích dục vọng, nương theo sự co rút kịch liệt của động khẩu, Tô Hàm đồng thời cũng đạt đến cao trào, đem nguốn giống tận tình bắn vào nội thể của Tô Lương……

Cao trào qua đi làm cho hai người đều vô lực nằm bên nhau, Tô Lương xấu hỗ phẫn hận la lên: “Đi ra, đi ra.”

“ Bên trong cậu dễ chịu như thế, tôi sao đành a.” Tô Hàm lật người lại, đem hai chân của Tô Lương gác lên trên vai của hắn, phân thân Tô Hàm trong thân thể của Tô Lương quay một vòng, khoái cảm lại trào dâng trong lòng Tô Lương, phân thân vốn dĩ đã mềm đi lại ngẩng cao đầu, tiểu huyệt co lại, liền cảm thấy dực vọng của Tô Hàm cũng trong nháy mắt đứng thẳng lên, nhét đầy trong nội bích, thành ruột giống như có ý thức của riêng nó mà tự bắt đầu nhu động…….

“ Xem đi, nó cũng không muốn ta đi ra nha.” Ngón tay của Tô Hàm vẽ qua nơi mập hợp, tiểu huyệt tự động nuốt lấy nó, khiến cho Tô Hàm cũng thoải mái đến không chịu nổi, trời! Thật tuyệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui