Tô Lương cảm thấy rất đau đầu, y cũng không biết bản thân nên đi đâu, Tô Hàm không có bắt nhốt y, lúc y muốn đi Tô Hàm ngay cả chân mày cũng không thèm nhăn một cái, thậm chí còn khiêu khiêu khóe môi, giống như chế giễu y quá đơn thuần, Tô Lương đã ở bên ngoài lang thang mấy tiếng đồng hồ rồi, sắc trời cũng dần dần tối lại, nhìn thấy từng dòng xe hơi nhanh chóng lái qua trước mặt, y cười ha ha thật lớn, cười bản thân yếu đuối, cười bản thân vô dụng……..
Ta cái này lại tính là gì, bị một nam nhân chơi, thế nhưng chỉ có thể nghĩ đến tự sát….. ha ha…… ta đã đáng thương đến mức này rồi sao…… cứ coi như là bị chó cắn một phát là được rồi, dù sao thì bản thân cũng không phải là con gái……..
Tô Lương đang nghĩ như thế, thì nhìn thấy Lư Khánh, y không biết từ lúc nào đã đi đến gần nhà Lư Khánh, nhìn thấy Lư Khánh và một vài người bạn đang trò chuyện xôm tụ đi hướng về hướng nhà của hắn, nhưng bọn họ lại không có chú ý đến Tô Lương, Tô Lương co ro lại thân thể vốn dĩ đã rất mỏng manh, co rụt vào trong một góc tối hắc ám run rẩy…… đúng rồi, ta có thể đi đâu đây………
Tô Lương buồn cười phát hiện bản thân khi ra ngoài thật sự không có mang theo cái gì, so với lần trước thì còn khốn khổ hơm, hai chân đã không còn đi nổi nữa, bộ vị xấu hổ nơi hạ thân truyền đến từng trận đau đớn, khiến cho chuyện mà Tô Lương đã gần như quên mất, lại một lần nữa giày vò tinh thần yếu đuối của y, y ngồi trên mặt đất, ngây ngẩn……
Một chiếc xe BMW màu đen chậm rãi đỗ lại, Tô Lương ngẩng đầu lên, con ngươi tan rã không còn trọng điểm, chỉ nhìn thấy được ba người bận tây trang màu đen kéo y lên xe, lần này Tô Lương không có chút hoảng loạn, y rất là phẫn nộ, la lớn lên: “Thả ta xuống, mấy người làm cái gì vậy?”
Một người trong số đó chế trụ hai tay không ngừng vung nắm đấm của Tô Lương, đóng chặt cửa xe lại, rồi nhanh chóng chạy đi.
Trong một không gian nhỏ hẹp như thế, Tô Lương bị chèn ép chặt chẽ, y đột nhiên ngừng lại sự điên cuồng giãy dụa vừa rồi, thản nhiên nỏi: “Mấy người có phải là do tên biến thái Tô Hàm phái đến hay không?”
Cái người vẫn luôn không thèm động đậy để tâm ngồi ở băng ghế trước cuối cùng mở miệng nói: “Tô tiên sinh bảo tôi chuyển lời, con nít thì phải về nhà đúng giờ.”
Tô Lương nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một thanh niên mang mắt kính, rõ ràng vô cùng thư sinh, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho người khác kinh sợ, rất băng lạnh, giống như một đạo hàn quang sâu thẳm khắc vào trong tim người khác, Tô Lương nhất thời yên tĩnh lại……
Y bị ép chính giữa hai người vệ sĩ, khiến cho Tô Lương cực độ không thỏa mái, hâng, đây coi là gì? Bắt cóc, còn giam giữ phi pháp, rồi cái gì mà con nít chứ, một người bình thường sẽ ra tay đối với một người mà bản thân cho là con nít sao, biến thái……
Tô Lương không ngừng âm thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng khi y nhìn thấy căn phòng đã gây nên cơn ác mộng của y, y lại bắt đầu sợ hãi, vì sao lại như vậy, tại sao ta lại phải ở đây? Lẽ nào chỉ vì dựa vào mấy câu nói của tên biến thái Tô Hàm đó, ta phải sống ở đây sao? Tô Lương suy nghĩ, nhất định phải dọn ra ngoài, nếu tiếp tục sống ở đây, ta nhất định sẽ phát điên……
Nhưng khi nhìn thấy Tô Hàm, Tô Lương vốn dĩ nghĩ muốn nói lời từ biệt lập tức đều tan biến vô ảnh vô tung, y chỉ có thể dùng nhãn thần biểu thị sự phẫn nộ của bản thân, Tô Hàm không chút để ý đến biểu tình của Tô Lương, cười cười nói: “Ra ngoài chơi cũng phải có giới hạn, đến giờ thì phải về nhà, cậu vẫn còn chưa thành niên đó.”
“ Đúng nha, lúc chơi tôi sao lại không nghĩ đến rằng tôi vẫn còn chưa thành niên vậy?” Tô Lương mang theo tâm lý báo thù nói, y đợi chờ một bạt tai của Tô Hàm giáng xuống.
“ Nghĩ rằng tôi sẽ đánh cậu? Cậu cũng đã học được bắt đầu hiểu rõ tôi rồi đó. Nhưng mà hiện tại tôi lại không muốn đánh cậu nha.” Hắn nói rồi mới phân phó hai vệ sĩ kia nới lỏng cánh tay vẫn luôn trói buộc Tô Lương.
Dường như hiểu được tiếp theo đó Tô Hàm muốn làm chuyện gì, những người làm đang đứng hầu và vệ sĩ đều lùi ra sạch sẽ, Tô Lương nhìn thấy trong cả căn phòng rộng lớn chỉ còn sót lại hai người y và Tô Hàm, tay của y không khống chế được bắt đầu đổ mồ hôi, tên biến thái này sẽ không lại muốn làm cái gì chứ.
Đường nhìn lộ liễu của Tô Hàm di chuyển mấy vòng trên người của Tô Lương, trên trên dưới dưới, giống như đang dùng nước bọt độc hại của mình liếm lên người Tô Lương vậy, Tô Lương toàn thân tê cứng, không thể cử động, rõ ràng chỉ là một người lớn hơn mình cỡ hai tuổi mà thôi, sao lại so với bản thân ngây thơ khác biệt nhiều đến thế? Trực giác của Tô Lương cho rằng, Tô Hàm không những nguy hiểm mà còn thập phần tàn độc…….
Y nhìn Tô Hàm từng bước từng bước lại gần mình, hai chân lại thế nào cũng không thể cất bước nổi, trời ơi, ta làm sao thế này, động đi, động đi, hắn đi qua rồi kìa………
Tức cười là Tô Hàm chỉ đi ngang qua Tô Lương mà thôi, hắn nhướng đôi mày đẹp đẽ, hắn thong dong bước lên bậc thềm, lấy một chai rượu nho đỏ chậm rãi khui nắp, rồi rót dòng rượu có màu đỏ như máu đó vào một chiếc ly thủy tinh chân cao, nâng lên tỉ mỉ thưởng thức, đôi con ngươi đen thẳm chân thật một khắc cũng không rời khỏi Tô Lương, muốn làm một tên thợ săn giỏi, thì điều quan trọng nhất chính là, phải vĩnh viễn nắm giữ được cục thế trong lòng bàn tay.
Tô Lương không hiểu được Tô Hàm đang làm cái gì, y quay người đi, phát hiện Tô Hàm vẫn còn dùng nhãn thần đó để nhìn y.
“ Qua đây.” Tô Hàm hơi nhướng cằm lên gọi Tô Lương qua, giống như đang gọi một con chó.
Tô Lương cảm thấy cứ tiếp tục như vậy bản thân không điên cũng sẽ bị suy nhược thần kinh, dứt khoát không để ý đến tên biến thái đó, quay người chuẩn bị rời đi, thân thể lại bị chặt chẽ áp lên mặt đất, Tô Hàm không biết từ lúc nào đen mặt lại đã áp lên trên người y, nói: “Lời tôi nói, cậu không có nghe thấy sao?”
Vừa rồi ngã một phát, khiến cho toàn thân Tô Lương đều đau đớn, y không có khí lực đi trả lời vấn đề của Tô Hàm, cũng không muốn trả lời.
Bụng của Tô Lương ngay lúc này lại không khách khí kêu lên, Tô Hàm cười nói: “Thì ra là đói rồi, sao không chịu nói sớm.”
Tô Lương không phải là không có ăn qua cái gì, mà ăn vào rồi đều ói hết ra, luôn cảm thấy không có khẩu vị, đúng vậy, nam nhân nào bị chơi, còn có thể bình thường lập tức ăn ngon được sao……
Tô Lương bị cường lực kéo đến phòng ăn, nhìn thấy trong phòng ăn còn bày đầy đủ chỉnh tề các món ăn, Tô Lương có một cách nghĩ quái dị, không phải là con người này thật sự chờ mình trở về cùng ăn đi……. Làm sao có thể…….
Tô Lương vốn dĩ không có khẩu vị, nhìn thấy Tô Hàm trước mặt lại càng không có khẩu vị, đợi Tô Lương không dễ dàng gì mới nhét được miếng thịt bò đó nuốt xuống miệng, đột nhiên nhìn thấy Tô Hàm đã di chuyển sang ngồi bên cạnh mình, nắm lấy cằm của y rồi hôn lên, hàm răng không ngừng gậm cắn lên môi của Tô Lương, hơi thở thô trọng của Tô Hàm phả lên trên mặt của Tô Lương, một cánh tay khác thì không chút khách khí mà mò vào trước ngực của Tô Lương…..
Biến thái, Tô Lương canh lúc lưỡi của Tô Hàm chui vào liền hung hăng cắn một cái, nhất thời trong khoang miệng tràn đầy hương vị huyết tanh nồng đậm, Tô Hàm không có đi ra, mà ngược lại càng kịch liệt quấn lấy lưỡi của Tô Lương, kéo lấy, không khí trong ngực của Tô Lương đều bị Tô Hàm hút đi sạch sẽ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...